Chương 23: Ôm chặt
Quỳ Bảo Thất
26/02/2023
“Tôi có nói không cho cô chạm vào?”
Không có tóc mái che đi, tầm nhìn của cậu nhìn cô vô cùng rõ ràng, trong con ngươi của cậu có thứ gì đó tỏa sáng, còn nóng bỏng hơn cả mặt trời.
Bị cậu nhìn như vậy, lại thêm câu nói khiến người khác tâm tư rối loạn, Tân Nguyệt hoàn toàn không nghĩ ra được câu trả lời, câu nói này của cậu cũng không cho cô đường lui.
Dưới bầu không khí như vậy, Tân Nguyệt khó có thể tiếp tục nhìn cậu, ánh mắt liền tránh né.
Ban đầu khi hai người còn xa lạ, cô luôn có thể thẳng thắn nhìn cậu, bây giờ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cô ngược lại cảm thấy không thích hợp.
Quả nhiên rộng rãi là bạn bè, rụt rè che giấu là yêu thích.
Tân Nguyệt không quen bản thân nhút nhát như vậy, cô khó chịu cau mày, sau đó nhẹ nhàng tiến về người trước mặt.
Khi người trước mặt thấy cô dời ánh mắt, ánh mắt vốn dĩ tối lại một phần, lúc này thấy cô chậm rãi tiến tới gần, trong mắt cậu lại hiện lên ý cười, đến đuôi mắt thậm chí cũng hơi nhếch lên.
Cậu mỉm cười quay đầu đi, vặn tay ga.
Âm thanh của động cơ giống như máy kéo làm hỏng bầu không khí, nhưng không sao cả.
Ngày mưa còn không thể làm hỏng, thì chút tiếng ồn này có là gì.
Thiếu nữ ngồi phía sau giật nảy mình, cẩn thận nắm lấy góc áo của cậu.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của cậu.
“Con đường xóc như vậy, cô nắm góc áo là muốn tìm chết?”
Cậu nói một cách gay gắt, nhưng giọng điệu của cậu nghe như đang trêu chọc đứa trẻ.
Một câu nói như vậy, rất khó không khiến người khác nghĩ――
Cậu có phải muốn cô ôm eo của cậu không.
Đôi mắt của Tân Nguyệt không nhịn được mà nhìn qua lớp quần áo có thể thấy vòng eo gầy mà cường tráng của cậu, ánh mắt bắt đầu chớp lên hoảng hốt.
Nói không muốn ôm là giả, nhưng động tác này lại quá thân mật.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, có lẽ cô còn có lá gan đó, nhưng phía trước còn có mấy người bạn lắm mồm của cậu đang đợi.
Trong thời kỳ mập mờ, điều không thể chịu đựng được đó là quấy rối.
Tân Nguyệt cau mày càng chặt, suy nghĩ phải làm sao thì mới được.
Cơn mưa phùn như những sợi bạc, hóa thành những giọt nước như hạt bụi đọng trên mi cô, một giọt, hai giọt……cho đến khi lông mi gần như biến thành lá kim trong tuyết, cô vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để trả lời cậu.
Khoảng thời gian này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dù sao người ngồi phía trước cũng không muốn đợi thêm nữa, dứt khoát cầm lấy bàn tay của cô vòng qua eo của mình.
“Ôm chặt.”
Khi hai từ này bật ra từ đôi môi mỏng của cậu, bàn tay của cậu vẫn đặt trên cổ tay mảnh khảnh của cô, cậu áp cả bàn tay của cô vào eo mình, giống như nói một cách im lặng lại bá đạo——
Không cho phép bỏ ra.
Thắt lưng của cậu thực sự rất gầy, nhưng dùng một tay ôm chặt, Tân Nguyệt vẫn phải dán chặt vào lưng cậu mới được, cho nên Tân Nguyệt đoán cậu chắc chắn cảm nhận được nhịp tim cực kỳ mãnh liệt của cô.
Trong nửa ngày ngắn ngủi, cô không biết đây là lần thứ mấy nhịp tim của mình tăng nhanh dữ dội.
Cô vốn cho rằng cậu và cô giống nhau, hy vọng duy trì mập mờ là được rồi, nhưng cô bây giờ không còn chắc chắn nữa.
Cậu dường như bắt đầu tấn công với cô, mà cô vốn không có cách nào chống cự.
Cô không khỏi suy nghĩ nghĩ, tại sao bọn họ không gặp nhau vào một năm sau, vậy thì cô không cần phải gò bó bản thân, có thể mặc kệ trái tim rung động.
Sắp phải lên lớp 12, cô không muốn phân tâm bởi việc yêu đương, mặc dù hiện tại chưa yêu đương cô cũng đã phân tâm, nhưng nếu chỉ mập mờ thì có thể nói dừng là dừng.
Nếu như chính thức bắt đầu mối quan hệ, vậy không phải cô nói dừng là có thể dừng, hơn nửa cô cũng không muốn nói dừng là dừng, đoạn tình cảm như vậy vừa tùy tiện lại rẻ mạt.
Cô càng không hy vọng, Trần Giang Dã từ một cậu thiếu niên luôn đứng đầu trong kỷ ức của cô, trở thành một người chỉ chơi đùa với cô, nói chia tay là chia tay.
Cho dù cậu không có ý định kết thúc với cô, giữ liên lạc ở nơi xa với cô, điều này đối với cô mà nói cũng không được.
Cô không phải là người có thiên phú thông minh, nếu muốn trúng tuyển vào ngôi trường mình chọn, tiến gần hơn đến lý tưởng của mình, cô nhất định phải đấu tranh từng giây từng phút, chăm chỉ học tập, đặt hết tâm tư vào việc học.
Việc này thật không công bằng với người còn lại, ý nghĩa của tình yêu cũng sẽ bị tiêu mòn trong sự chờ đợi lâu dài.
Cô càng không biết, bản thân có thể duy trì sự kiềm chế, duy trì tỉnh táo, luôn tập trung vào việc học hay không.
Nhưng đó là Trần Giang Dã.
Cô không dám mạo hiểm.
Tình yêu của tuổi thiếu niên rất đẹp, bỏ lỡ rồi có thể sẽ không gặp được một người kinh diễm như vậy nữa.
Nhưng lý tưởng không phải cũng rất quan trọng sao.
Cô một lý tưởng rất cao lớn.
Bởi vì tai nạn xe mà cô mù lòa trong hai tháng.
Trong những ngày không nhìn thấy gì, cô mới nhận ra bóng tối của quá khứ chẳng là gì cả.
Cũng chính là khoảnh khắc bị xe đâm trúng, cô mới nhận ra rằng mình sợ chết đến như vậy, cũng không phải là sợ chết, chỉ là sợ cha cô buồn rầu, sợ cha cô lẻ loi một mình, không có ai chăm sóc.
Cô nhớ đã xem một diễn viên nói từng nói một câu trên kênh phim truyền hình――
“Cô ấy ghét phần lớn của thế giới này, nhưng luôn có một phần nhỏ giữ cô ấy lại.”
Cô cũng như vậy, cha cô là một phần nhỏ giữ cô lại.
Vì vậy trong khoảng thời gian bị mù, cô còn dằn vặt và tuyệt vọng hơn cả khi bị bịa đặt ức hiếp, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của cha mình, như vậy cô thà nguyện đi chết.
May mắn thay cô gặp được một bác sĩ nhãn khoa lương thiện và tài giỏi.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh sáng lần nữa, người bác sĩ áo trắng trước mắt cô linh thiêng như một vị nữ thần xuống thế giới để cứu rỗi tất cả chúng sinh.
Cũng chính là khoảnh khắc đó, mầm mống trở thành bác sĩ được gieo trong người cô, cô muốn mang lại hy vọng và ánh sáng cho người khác như chị bác sĩ đã gây quỹ và chữa khỏi mắt cho cô.
Sau đó, cô lại chứng kiến niềm vui của nhiều bệnh nhân khi tìm lại được ánh sáng và cảnh tượng bệnh nhân suy sụp và khóc lóc sau ca mổ thất bại. Bởi vì trước đây cô cũng từng bị mù, cô có thể trải qua niềm vui khi nhìn thấy được ánh sáng, cũng biết hy vọng bị dập tắt thì có bao nhiêu tuyệt vọng.
Là người từng dầm mưa, cô thật lòng hy vọng những người khiếm thị đều có thể lấy lại được thị lực, cho nên khi biết có rất ít người có thể phẫu thuật lỗ điểm vàng* do chấn thương, cô đã âm thầm thề trong lòng, nhất định phải trở thành người có thể làm được điều này, kéo thêm nhiều người tuyệt vọng ra khỏi bóng tối.
*Điểm vàng: (phần giữa võng mạc của mắt, nằm đối diện với đồng tử, hình ảnh của vật thể rơi đúng vào hoàng ban thì nhìn rất rõ.)
Bởi vì lý tưởng này, đừng nói là yêu đương một lần, cô có thể cả đời không yêu đương.
Nếu như có thể, cô còn hy vọng bản thân có thể trở thành người trong lý tưởng, lại có một tình yêu lý tưởng.
Đáng tiếc……
Bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm.
Tân Nguyệt chớp mắt, những giọt mưa đọng trên lông mi thấm vào mắt cô, có hơi lạnh.
Cô không thu tay về, mượn lý do này để ôm cậu, cũng tốt.
Nhiệt độ cơ thể của Trần Giang Dã xuyên qua lớp vải truyền đến cánh tay cô, hơi nóng, cô không tự chủ được mà siết chặt lòng bàn tay, ngón tay xuyên qua lớp vải lướt nhẹ qua eo cậu.
Phần da ở thắt lưng của cậu rắn chắc, có thể cảm nhận được sự nhấp nhô qua lớp vải.
“Cầm dù thẳng lên, đi đây.”
Nói xong, Trần Giang Dã vặn tay ga.
Lực quán tính khiến Tân Nguyệt đột nhiên ngả người ra sau, vô thức ôm chặt eo của Trần Giang Dã, khiến cô càng cảm nhận rõ ràng những đường nét và lực độ trên thắt lưng của cậu.
Cơ bụng nhấp nhô như vậy quá hiếm hoi đối với nam sinh mười bảy mười tám tuổi, ngay cả học sinh thể dục thể thao cũng hiếm khi có được thân hình như vậy vào độ tuổi này.
Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt biết, hoóc-môn hóa ra là một loại xúc cảm.
*
Khoảng cách từ đây đến tiệm ăn không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, Trần Giang Dã lái xe cũng chỉ mất năm sáu phút.
Sau khi Trần Giang Dã chở Tân Nguyệt rẽ một khúc cua, khóe mắt của Từ Minh Húc nhìn thấy Tân Nguyệt ôm eo Trần Giang Dã, kinh ngạc đến mức ló đầu ra khỏi cửa xe, lập tức hét to: “Đm!”
Lưu Duệ cũng nhướn người ra ngoài: “Đm, hai người bọn họ có phải đang hẹn hò không.”
Phó Thì Việt cũng nhìn thấy, nhưng không kinh ngạc như hai cậu ta.
Còn Kiều Ngữ, cô ấy là người có thị lực tốt nhất trong đám bọn họ, tất nhiên cũng nhìn thấy được, nhưng không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào ra ngoài.
“Bọn mày làm gì vậy?”
Trần Giang Dã phanh gấp trước chiếc xe địa hình.
Từ Minh Húc và Lưu Duệ cũng không dám trêu chọc, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Trần Giang Dã tất nhiên biết bọn họ có ý gì, lười để ý bọn họ, quay đầu nhìn Phó Thì Việt: “Vào núi không có tín hiệu, hơn nửa đường đi rất tệ, mày lái xe đi theo phía sau tao.”
Phó Thì Việt gật đầu.
“Anh Dã có cần đổi xe không? Chiếc xe mô tô anh cần em mang theo ở phía sau.”
Từ Minh Húc thấy chiếc xe cậu lái nát đến mức thoạt nhìn như sắp bị rã ra, thực sự không hợp với khí chất của cậu.
“Không cần.”
Trần Giang Dã nói xong thì chuyển đầu xe.
“Ồ.” Từ Minh Húc thụt đầu vào lại bên trong.
Lưu Duệ cũng đã ngồi ngay ngắn trong xe.
Tân Nguyệt không ngờ hai nam sinh thoạt nhìn rất quậy lại không làm ầm ĩ lên, nhưng khi thấy bọn họ liên tục dùng ánh mắt với Trần Giang Dã, cô không khỏi đỏ mặt, may mà Trần Giang Dã che chắn cho cô.
“Cô lại cầm nghiêng dù rồi.”
Trước khi vặn tay ga Trần Giang Dã nhắc nhở Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt im lặng giơ thẳng dù lên.
Nhưng Trần Giang Dã vẫn không vặn tay ga.
“Anh Dã, sao vẫn chưa đi?”
Trần Giang Dã liếc nhìn phía sau một cái, một lúc sau mới mở miệng nói, nhưng đám người Từ Minh Húc không nghe rõ, bởi vì câu này là nói với Tân Nguyệt.
“Cô có phải là đồ ngốc không, giơ mỏi rồi thì đặt tay lên lưng tôi.”
Trái tim của Tân Nguyệt khẽ run, giơ dù thẳng lên.
“Anh Dã anh nói cái gì?”
Từ Minh Húc ló đầu ra ngoài.
“Không nói với mày.”
“Ồ……”
Từ Minh Húc hậm hực rụt đầu vào trong xe.
“Ầm ầm ầm――”
Động cơ xe giống như máy kéo vang lên, Trần Giang Dã rút chân khỏi mặt đất, chở Tân Nguyệt chạy về phía trước.
Chiếc xe đã xuất phát được một đoạn, tâm tư của Tân Nguyệt vẫn đang mắc kẹt trong câu nói mà Trần Giang Dã vừa nói với cô.
Cô ngước mắt nhìn tấm lưng rộng của cậu.
Lúc này một luồng gió thổi qua, cộng với lực cản của luồng không khí khi xe máy chạy, chiếc ô vốn đã không thẳng lại càng nghiêng vẹo, phải dùng nhiều sức mới có thể duỗi thẳng chiếc ô được.
Tân Nguyệt cười trừ trong lòng, đặt khuỷu tay lên lưng cậu.
Lúc này, gió lại nhỏ đi.
Giống như ông trời đang hợp tác cho bọn họ.
Trên đường trở về, phía sau càng lúc càng gập ghềnh, Tân Nguyệt không thể không ôm chặt eo của cậu, thậm chí có vài lần bị xóc đến mức cả người áp trên người cậu.
Không khí trên núi mang theo cơn mưa có chút mát mẻ, nhưng nhiệt độ trên người cậu vẫn luôn nóng hổi.
Trời mưa con đường trở nên trơn trượt, lộ trình một tiếng rưỡi bị kéo dài thành hơn hai tiếng, trong suốt hai tiếng đồng hồ này, Tân Nguyệt cầm dù đến mức nhức mỏi, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn cầm vững chiếc ô vô nghĩa này.
Cũng không phải là vô nghĩa, không có chiếc dù này, cô cũng không có lý do nào để ôm cậu.
Ông trời dường như thật sự đang hợp tác cho bọn họ, suốt quãng đường đi trời mưa lất phất, nhưng vừa đến nhà mưa đã ngừng.
Điều này khiến Tân Nguyệt có một loại ảo tưởng――
Có lẽ là một tháng sau, đây không phải điểm kết thúc của bọn họ.
Không có tóc mái che đi, tầm nhìn của cậu nhìn cô vô cùng rõ ràng, trong con ngươi của cậu có thứ gì đó tỏa sáng, còn nóng bỏng hơn cả mặt trời.
Bị cậu nhìn như vậy, lại thêm câu nói khiến người khác tâm tư rối loạn, Tân Nguyệt hoàn toàn không nghĩ ra được câu trả lời, câu nói này của cậu cũng không cho cô đường lui.
Dưới bầu không khí như vậy, Tân Nguyệt khó có thể tiếp tục nhìn cậu, ánh mắt liền tránh né.
Ban đầu khi hai người còn xa lạ, cô luôn có thể thẳng thắn nhìn cậu, bây giờ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, cô ngược lại cảm thấy không thích hợp.
Quả nhiên rộng rãi là bạn bè, rụt rè che giấu là yêu thích.
Tân Nguyệt không quen bản thân nhút nhát như vậy, cô khó chịu cau mày, sau đó nhẹ nhàng tiến về người trước mặt.
Khi người trước mặt thấy cô dời ánh mắt, ánh mắt vốn dĩ tối lại một phần, lúc này thấy cô chậm rãi tiến tới gần, trong mắt cậu lại hiện lên ý cười, đến đuôi mắt thậm chí cũng hơi nhếch lên.
Cậu mỉm cười quay đầu đi, vặn tay ga.
Âm thanh của động cơ giống như máy kéo làm hỏng bầu không khí, nhưng không sao cả.
Ngày mưa còn không thể làm hỏng, thì chút tiếng ồn này có là gì.
Thiếu nữ ngồi phía sau giật nảy mình, cẩn thận nắm lấy góc áo của cậu.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của cậu.
“Con đường xóc như vậy, cô nắm góc áo là muốn tìm chết?”
Cậu nói một cách gay gắt, nhưng giọng điệu của cậu nghe như đang trêu chọc đứa trẻ.
Một câu nói như vậy, rất khó không khiến người khác nghĩ――
Cậu có phải muốn cô ôm eo của cậu không.
Đôi mắt của Tân Nguyệt không nhịn được mà nhìn qua lớp quần áo có thể thấy vòng eo gầy mà cường tráng của cậu, ánh mắt bắt đầu chớp lên hoảng hốt.
Nói không muốn ôm là giả, nhưng động tác này lại quá thân mật.
Nếu chỉ có hai người bọn họ, có lẽ cô còn có lá gan đó, nhưng phía trước còn có mấy người bạn lắm mồm của cậu đang đợi.
Trong thời kỳ mập mờ, điều không thể chịu đựng được đó là quấy rối.
Tân Nguyệt cau mày càng chặt, suy nghĩ phải làm sao thì mới được.
Cơn mưa phùn như những sợi bạc, hóa thành những giọt nước như hạt bụi đọng trên mi cô, một giọt, hai giọt……cho đến khi lông mi gần như biến thành lá kim trong tuyết, cô vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để trả lời cậu.
Khoảng thời gian này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, dù sao người ngồi phía trước cũng không muốn đợi thêm nữa, dứt khoát cầm lấy bàn tay của cô vòng qua eo của mình.
“Ôm chặt.”
Khi hai từ này bật ra từ đôi môi mỏng của cậu, bàn tay của cậu vẫn đặt trên cổ tay mảnh khảnh của cô, cậu áp cả bàn tay của cô vào eo mình, giống như nói một cách im lặng lại bá đạo——
Không cho phép bỏ ra.
Thắt lưng của cậu thực sự rất gầy, nhưng dùng một tay ôm chặt, Tân Nguyệt vẫn phải dán chặt vào lưng cậu mới được, cho nên Tân Nguyệt đoán cậu chắc chắn cảm nhận được nhịp tim cực kỳ mãnh liệt của cô.
Trong nửa ngày ngắn ngủi, cô không biết đây là lần thứ mấy nhịp tim của mình tăng nhanh dữ dội.
Cô vốn cho rằng cậu và cô giống nhau, hy vọng duy trì mập mờ là được rồi, nhưng cô bây giờ không còn chắc chắn nữa.
Cậu dường như bắt đầu tấn công với cô, mà cô vốn không có cách nào chống cự.
Cô không khỏi suy nghĩ nghĩ, tại sao bọn họ không gặp nhau vào một năm sau, vậy thì cô không cần phải gò bó bản thân, có thể mặc kệ trái tim rung động.
Sắp phải lên lớp 12, cô không muốn phân tâm bởi việc yêu đương, mặc dù hiện tại chưa yêu đương cô cũng đã phân tâm, nhưng nếu chỉ mập mờ thì có thể nói dừng là dừng.
Nếu như chính thức bắt đầu mối quan hệ, vậy không phải cô nói dừng là có thể dừng, hơn nửa cô cũng không muốn nói dừng là dừng, đoạn tình cảm như vậy vừa tùy tiện lại rẻ mạt.
Cô càng không hy vọng, Trần Giang Dã từ một cậu thiếu niên luôn đứng đầu trong kỷ ức của cô, trở thành một người chỉ chơi đùa với cô, nói chia tay là chia tay.
Cho dù cậu không có ý định kết thúc với cô, giữ liên lạc ở nơi xa với cô, điều này đối với cô mà nói cũng không được.
Cô không phải là người có thiên phú thông minh, nếu muốn trúng tuyển vào ngôi trường mình chọn, tiến gần hơn đến lý tưởng của mình, cô nhất định phải đấu tranh từng giây từng phút, chăm chỉ học tập, đặt hết tâm tư vào việc học.
Việc này thật không công bằng với người còn lại, ý nghĩa của tình yêu cũng sẽ bị tiêu mòn trong sự chờ đợi lâu dài.
Cô càng không biết, bản thân có thể duy trì sự kiềm chế, duy trì tỉnh táo, luôn tập trung vào việc học hay không.
Nhưng đó là Trần Giang Dã.
Cô không dám mạo hiểm.
Tình yêu của tuổi thiếu niên rất đẹp, bỏ lỡ rồi có thể sẽ không gặp được một người kinh diễm như vậy nữa.
Nhưng lý tưởng không phải cũng rất quan trọng sao.
Cô một lý tưởng rất cao lớn.
Bởi vì tai nạn xe mà cô mù lòa trong hai tháng.
Trong những ngày không nhìn thấy gì, cô mới nhận ra bóng tối của quá khứ chẳng là gì cả.
Cũng chính là khoảnh khắc bị xe đâm trúng, cô mới nhận ra rằng mình sợ chết đến như vậy, cũng không phải là sợ chết, chỉ là sợ cha cô buồn rầu, sợ cha cô lẻ loi một mình, không có ai chăm sóc.
Cô nhớ đã xem một diễn viên nói từng nói một câu trên kênh phim truyền hình――
“Cô ấy ghét phần lớn của thế giới này, nhưng luôn có một phần nhỏ giữ cô ấy lại.”
Cô cũng như vậy, cha cô là một phần nhỏ giữ cô lại.
Vì vậy trong khoảng thời gian bị mù, cô còn dằn vặt và tuyệt vọng hơn cả khi bị bịa đặt ức hiếp, bởi vì cô không muốn trở thành gánh nặng của cha mình, như vậy cô thà nguyện đi chết.
May mắn thay cô gặp được một bác sĩ nhãn khoa lương thiện và tài giỏi.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh sáng lần nữa, người bác sĩ áo trắng trước mắt cô linh thiêng như một vị nữ thần xuống thế giới để cứu rỗi tất cả chúng sinh.
Cũng chính là khoảnh khắc đó, mầm mống trở thành bác sĩ được gieo trong người cô, cô muốn mang lại hy vọng và ánh sáng cho người khác như chị bác sĩ đã gây quỹ và chữa khỏi mắt cho cô.
Sau đó, cô lại chứng kiến niềm vui của nhiều bệnh nhân khi tìm lại được ánh sáng và cảnh tượng bệnh nhân suy sụp và khóc lóc sau ca mổ thất bại. Bởi vì trước đây cô cũng từng bị mù, cô có thể trải qua niềm vui khi nhìn thấy được ánh sáng, cũng biết hy vọng bị dập tắt thì có bao nhiêu tuyệt vọng.
Là người từng dầm mưa, cô thật lòng hy vọng những người khiếm thị đều có thể lấy lại được thị lực, cho nên khi biết có rất ít người có thể phẫu thuật lỗ điểm vàng* do chấn thương, cô đã âm thầm thề trong lòng, nhất định phải trở thành người có thể làm được điều này, kéo thêm nhiều người tuyệt vọng ra khỏi bóng tối.
*Điểm vàng: (phần giữa võng mạc của mắt, nằm đối diện với đồng tử, hình ảnh của vật thể rơi đúng vào hoàng ban thì nhìn rất rõ.)
Bởi vì lý tưởng này, đừng nói là yêu đương một lần, cô có thể cả đời không yêu đương.
Nếu như có thể, cô còn hy vọng bản thân có thể trở thành người trong lý tưởng, lại có một tình yêu lý tưởng.
Đáng tiếc……
Bọn họ gặp nhau không đúng thời điểm.
Tân Nguyệt chớp mắt, những giọt mưa đọng trên lông mi thấm vào mắt cô, có hơi lạnh.
Cô không thu tay về, mượn lý do này để ôm cậu, cũng tốt.
Nhiệt độ cơ thể của Trần Giang Dã xuyên qua lớp vải truyền đến cánh tay cô, hơi nóng, cô không tự chủ được mà siết chặt lòng bàn tay, ngón tay xuyên qua lớp vải lướt nhẹ qua eo cậu.
Phần da ở thắt lưng của cậu rắn chắc, có thể cảm nhận được sự nhấp nhô qua lớp vải.
“Cầm dù thẳng lên, đi đây.”
Nói xong, Trần Giang Dã vặn tay ga.
Lực quán tính khiến Tân Nguyệt đột nhiên ngả người ra sau, vô thức ôm chặt eo của Trần Giang Dã, khiến cô càng cảm nhận rõ ràng những đường nét và lực độ trên thắt lưng của cậu.
Cơ bụng nhấp nhô như vậy quá hiếm hoi đối với nam sinh mười bảy mười tám tuổi, ngay cả học sinh thể dục thể thao cũng hiếm khi có được thân hình như vậy vào độ tuổi này.
Đây là lần đầu tiên Tân Nguyệt biết, hoóc-môn hóa ra là một loại xúc cảm.
*
Khoảng cách từ đây đến tiệm ăn không xa, chỉ mất khoảng mười phút đi bộ, Trần Giang Dã lái xe cũng chỉ mất năm sáu phút.
Sau khi Trần Giang Dã chở Tân Nguyệt rẽ một khúc cua, khóe mắt của Từ Minh Húc nhìn thấy Tân Nguyệt ôm eo Trần Giang Dã, kinh ngạc đến mức ló đầu ra khỏi cửa xe, lập tức hét to: “Đm!”
Lưu Duệ cũng nhướn người ra ngoài: “Đm, hai người bọn họ có phải đang hẹn hò không.”
Phó Thì Việt cũng nhìn thấy, nhưng không kinh ngạc như hai cậu ta.
Còn Kiều Ngữ, cô ấy là người có thị lực tốt nhất trong đám bọn họ, tất nhiên cũng nhìn thấy được, nhưng không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào ra ngoài.
“Bọn mày làm gì vậy?”
Trần Giang Dã phanh gấp trước chiếc xe địa hình.
Từ Minh Húc và Lưu Duệ cũng không dám trêu chọc, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.
Trần Giang Dã tất nhiên biết bọn họ có ý gì, lười để ý bọn họ, quay đầu nhìn Phó Thì Việt: “Vào núi không có tín hiệu, hơn nửa đường đi rất tệ, mày lái xe đi theo phía sau tao.”
Phó Thì Việt gật đầu.
“Anh Dã có cần đổi xe không? Chiếc xe mô tô anh cần em mang theo ở phía sau.”
Từ Minh Húc thấy chiếc xe cậu lái nát đến mức thoạt nhìn như sắp bị rã ra, thực sự không hợp với khí chất của cậu.
“Không cần.”
Trần Giang Dã nói xong thì chuyển đầu xe.
“Ồ.” Từ Minh Húc thụt đầu vào lại bên trong.
Lưu Duệ cũng đã ngồi ngay ngắn trong xe.
Tân Nguyệt không ngờ hai nam sinh thoạt nhìn rất quậy lại không làm ầm ĩ lên, nhưng khi thấy bọn họ liên tục dùng ánh mắt với Trần Giang Dã, cô không khỏi đỏ mặt, may mà Trần Giang Dã che chắn cho cô.
“Cô lại cầm nghiêng dù rồi.”
Trước khi vặn tay ga Trần Giang Dã nhắc nhở Tân Nguyệt.
Tân Nguyệt im lặng giơ thẳng dù lên.
Nhưng Trần Giang Dã vẫn không vặn tay ga.
“Anh Dã, sao vẫn chưa đi?”
Trần Giang Dã liếc nhìn phía sau một cái, một lúc sau mới mở miệng nói, nhưng đám người Từ Minh Húc không nghe rõ, bởi vì câu này là nói với Tân Nguyệt.
“Cô có phải là đồ ngốc không, giơ mỏi rồi thì đặt tay lên lưng tôi.”
Trái tim của Tân Nguyệt khẽ run, giơ dù thẳng lên.
“Anh Dã anh nói cái gì?”
Từ Minh Húc ló đầu ra ngoài.
“Không nói với mày.”
“Ồ……”
Từ Minh Húc hậm hực rụt đầu vào trong xe.
“Ầm ầm ầm――”
Động cơ xe giống như máy kéo vang lên, Trần Giang Dã rút chân khỏi mặt đất, chở Tân Nguyệt chạy về phía trước.
Chiếc xe đã xuất phát được một đoạn, tâm tư của Tân Nguyệt vẫn đang mắc kẹt trong câu nói mà Trần Giang Dã vừa nói với cô.
Cô ngước mắt nhìn tấm lưng rộng của cậu.
Lúc này một luồng gió thổi qua, cộng với lực cản của luồng không khí khi xe máy chạy, chiếc ô vốn đã không thẳng lại càng nghiêng vẹo, phải dùng nhiều sức mới có thể duỗi thẳng chiếc ô được.
Tân Nguyệt cười trừ trong lòng, đặt khuỷu tay lên lưng cậu.
Lúc này, gió lại nhỏ đi.
Giống như ông trời đang hợp tác cho bọn họ.
Trên đường trở về, phía sau càng lúc càng gập ghềnh, Tân Nguyệt không thể không ôm chặt eo của cậu, thậm chí có vài lần bị xóc đến mức cả người áp trên người cậu.
Không khí trên núi mang theo cơn mưa có chút mát mẻ, nhưng nhiệt độ trên người cậu vẫn luôn nóng hổi.
Trời mưa con đường trở nên trơn trượt, lộ trình một tiếng rưỡi bị kéo dài thành hơn hai tiếng, trong suốt hai tiếng đồng hồ này, Tân Nguyệt cầm dù đến mức nhức mỏi, nhưng cô từ đầu đến cuối vẫn cầm vững chiếc ô vô nghĩa này.
Cũng không phải là vô nghĩa, không có chiếc dù này, cô cũng không có lý do nào để ôm cậu.
Ông trời dường như thật sự đang hợp tác cho bọn họ, suốt quãng đường đi trời mưa lất phất, nhưng vừa đến nhà mưa đã ngừng.
Điều này khiến Tân Nguyệt có một loại ảo tưởng――
Có lẽ là một tháng sau, đây không phải điểm kết thúc của bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.