Chương 10: (Hoàn)
Quân Xuyên
08/10/2022
《 Đỏ 》10. Chương cuối
【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】
Mông Dịch nhẹ nhàng hôn khẽ lên môi anh, dùng môi và lưỡi lau khô nước mắt cho anh. Lăng Hạo hơi ngứa nên né sang một bên, ngượng ngùng bảo: “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Có phải lại đau thắt lưng không?”
Lăng Hạo lắc đầu: “Không sao, do đứng hơi lâu thôi.” Anh chọt lên cơ bụng của Mông Dịch qua lớp áo phông, nghiêng đầu, khóe mắt hơi nâng lên nhìn hắn, “Tôi muốn đi tắm, không cho phép cậu đi vào.”
Trong lòng Mông Dịch, lời này có ý mời chào hắn tắm cùng, trái tim tức khắc đập thình thịch, nắm lấy tay Lăng Hạo: “Thật không muốn tắm chung sao?”
“Không muốn.” Anh hé miệng nói, “Không cho vào.”
Mông Dịch nghĩ anh miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, đợi đi đến cửa phòng tắm lại thật sự bị cự tuyệt ở ngoài, bèn gõ cửa gọi: “Áo ngủ anh rơi ngoài đây này.”
Có lẽ Lăng Hạo lục lọi trên giá áo của phòng tắm một hồi mới nói: “Rõ ràng không có.” Giọng anh như ẩn chứa tiếng vọng ướt át, không biết là do khóc, hay do nước tắm, hơi tủi thân lại tức giận, “Sau này không cho gạt tôi nữa, chuyện nhỏ nhặt này cũng không được.”
Qua lâu sau Mông Dịch mới ừ một tiếng, quay người đi lau bàn ăn, thay áo ngủ chờ anh.
Lúc Lăng Hạo đi ra, mắt hơi đỏ, Mông Dịch ngồi ở mép giường nhìn anh mà nói, “Sau này tôi không bao giờ lừa anh nữa, anh đừng khóc mà.”
Anh gật gật đầu, bò lên giường. Mông Dịch vỗ vai anh nhè nhẹ, ghé lại gần nhỏ giọng bảo: “Tôi đi tắm một chốc, anh chờ tôi nhé, sẽ nhanh thôi.”
Mông Dịch tắm đúng là rất nhanh, tầm mười phút, lúc đi ra tóc vẫn ướt, quấn khăn tắm quanh mình. Lăng Hạo nằm nghiêng, từ từ nhắm hai mắt, lông mi vì giả ngủ mà rung rung giấu đầu hở đuôi. Mông Dịch giật khăn tắm trên người xuống, lần mò bước tới, lâu lắm rồi họ không gặp nhau, cũng đã lâu chưa làm, Mông Dịch hơi căng thẳng, hắn không biết khoảng thời gian này Lăng Hạo có từng lui tới với ai hay không, không dám nghĩ, cũng không dám biết, dứt khoát không hỏi, chỉ hy vọng có thể đánh dấu anh lần nữa. Dò vào trong áo ngủ của anh, tìm kiếm đến lồng ngực, thuần thục bóp nhẹ hai cái, Lăng Hạo mẫn cảm ưm một tiếng, túm tay hắn: “Không làm.”
“… Tại sao?”
Lăng Hạo mở mắt ra, cẩn thận quay đầu nhìn hắn, thấy dáng vẻ dục vọng chưa thỏa của hắn đành nói: “Được rồi, cậu làm đi.”
Mông Dịch thấy anh thật sự không muốn, thu tay lại, lặng yên chốc lát, một hồi sau mới hỏi: “Tại sao? Có phải…” Hắn không nói hết, dừng lại một chút, môi hơi run rẩy, “Có phải anh có người khác rồi không?”
Lăng Hạo không ngờ hắn lại nghĩ như thế, vội vàng lắc đầu, chống tay ngồi dậy, “Không có người khác, sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Anh và Trần Tiêu…” Mông Dịch buông mắt xuống, không tự tin hỏi, “Không có gì sao?”
“Đương nhiên không có, chúng tôi là bạn bè, cậu nhóc kia vẫn còn nhỏ.” Lăng Hạo trông thấy vẻ uể oải của hắn, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ghen sao?”
Mông Dịch không lên tiếng.
Lăng Hạo nhẹ nhàng đụng vào tay hắn, giọng vui mừng hỏi, “Có phải cậu ghen hay không?”
Mông Dịch cúi đầu ừ một tiếng.
Lăng Hạo nói: “Tôi rất vui vì cậu ghen, nhưng sau này cậu chỉ có thể ghen như bây giờ ấy, không được giống trước kia nữa.”
Mông Dịch bây giờ mới ngẩng đầu nhìn anh, mắt hơi đỏ: “Trước kia làm sao?”
“Trước đây cậu chẳng phân tốt xấu gì cả, cũng không hỏi tôi một câu, cứ như cún con đánh dấu lãnh thổ, nhục nhã tôi trước mặt người khác…” Lăng Hạo ủy khuất lên án hắn, “Cái hôm ở Nông gia vui vẻ cũng thế.”
“Tôi còn tưởng…” Mông Dịch hơi dừng lại, “Tôi còn tưởng anh sẽ thích.”
“Đúng là kích thích thật, nhưng tôi cũng đã nói không cần rồi… Hơn nữa chúng ta yêu đương đứng đắn, không phải vụng trộm…” Lăng Hạo nói đến đây bèn ngẩng đầu liếc hắn, “Đương nhiên, đây cũng chỉ có mình tôi tình nguyện… tình nguyện cho rằng hai chúng ta đang nói yêu thương.”
Mông Dịch hỏi: “Vậy giờ anh có nguyện ý nói yêu thương cùng tôi lần nữa không?”
Lăng Hạo nhìn hắn: “Sau này cậu sẽ tôn trọng tôi chứ?”
Mông Dịch gật gật đầu.
Lăng Hạo nhìn sâu vào mắt hắn chốc lát: “Không cho lừa tôi nữa.”
Mông Dịch lại ừ một tiếng, gật gật đầu.
Lăng Hạo nở nụ cười: “Tôi tin tưởng cậu lần nữa.”
Mông Dịch vốn đã nói sẽ không làm nghề này nữa, chốn đời phồn hoa đều là bọt biển, “mắt thấy hắn lên Chu lầu, mắt thấy hắn bày tiệc mời khách, mắt thấy lầu nhà hắn sụp đổ”, đó là giới giải trí. Chỉ là Lăng Hạo không đành lòng để hắn buông bỏ chuyện mình thích, chờ phong ba qua đi, lại bôn tẩu giúp hắn. Bây giờ tâm tính Mông Dịch đã bình lặng, không còn suy nghĩ đến công thành danh toại, tập trung nghiên cứu nhân vật và hành động, trầm ổn hơn so với quá khứ, bởi vì lúc trước chỉ bằng một tấm hình đã dẫn đến huyết án, không có đầy đủ chứng cứ thật sự, cư dân mạng cũng dễ quên, mặc dù đôi lúc đề cập lại, nhưng phần lớn đều đã tha thứ bỏ qua cho hắn.
Hắn đổi người đại diện làm việc thận trọng hơn, người đại diện nói: “Năm nay đạo diễn Trương chiếu phim đó, nói không chừng có thể hot lên một chút.”
Mông Dịch không bận lòng mà lắc đầu: “Đừng mướn thủy quân, cũng đừng mua hot search.”
Người đại diện cười nói: “Đúng là giờ cậu chẳng màng gì danh lợi rồi.”
Mông Dịch đáp lời: “Chạy theo những thứ đó không có ý nghĩa gì cả. Trên đời này người thật lòng với tôi tính không quá một bàn tay, chỉ có cha mẹ và người yêu mà thôi, họ đều muốn tôi mạnh khỏe vui vẻ là đủ rồi. Vợ tôi nói, người thực sự thông minh sẽ không truy cầu cái thành công gọi là ‘kiếm tiền cho người ta biết’ này.”
Người đại diện cười: “Tôi nhớ câu đó là Vương Sóc nói mà.”
Mông Dịch không hề cảm thấy lúng túng, lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi chỉ từng nghe vợ tôi nói thôi.” Đang nói, điện thoại của hắn liền vang lên, bên kia không biết nói cái gì mà hắn đáp lời không ngớt, “… Đừng sợ, đừng hoảng, tôi tới ngay.”
Người đại diện: “Chuyện gì vậy?”
“Mông Dịch vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa trả lời gã: “Vợ tôi nổ lốp giữa đường, tôi đi đón anh ấy.”
“Lăng Hạo không phải đang chụp tống nghệ ở trong núi sao? Tổ chương trình không ai lo cho hả?”
“Họ lo với tôi lo làm sao giống nhau được? Chưa nói một mình anh ấy ở đó, tôi không qua, anh ấy sẽ sợ lắm.” Mông Dịch dứt lời, người đã ra khỏi cửa.
Người đại diện: “…”
– Hết –
【minh tinh sói con công x đại chủ trì lớn tuổi hay khóc thụ, tra công tiện thụ, HE】
Mông Dịch nhẹ nhàng hôn khẽ lên môi anh, dùng môi và lưỡi lau khô nước mắt cho anh. Lăng Hạo hơi ngứa nên né sang một bên, ngượng ngùng bảo: “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Có phải lại đau thắt lưng không?”
Lăng Hạo lắc đầu: “Không sao, do đứng hơi lâu thôi.” Anh chọt lên cơ bụng của Mông Dịch qua lớp áo phông, nghiêng đầu, khóe mắt hơi nâng lên nhìn hắn, “Tôi muốn đi tắm, không cho phép cậu đi vào.”
Trong lòng Mông Dịch, lời này có ý mời chào hắn tắm cùng, trái tim tức khắc đập thình thịch, nắm lấy tay Lăng Hạo: “Thật không muốn tắm chung sao?”
“Không muốn.” Anh hé miệng nói, “Không cho vào.”
Mông Dịch nghĩ anh miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, đợi đi đến cửa phòng tắm lại thật sự bị cự tuyệt ở ngoài, bèn gõ cửa gọi: “Áo ngủ anh rơi ngoài đây này.”
Có lẽ Lăng Hạo lục lọi trên giá áo của phòng tắm một hồi mới nói: “Rõ ràng không có.” Giọng anh như ẩn chứa tiếng vọng ướt át, không biết là do khóc, hay do nước tắm, hơi tủi thân lại tức giận, “Sau này không cho gạt tôi nữa, chuyện nhỏ nhặt này cũng không được.”
Qua lâu sau Mông Dịch mới ừ một tiếng, quay người đi lau bàn ăn, thay áo ngủ chờ anh.
Lúc Lăng Hạo đi ra, mắt hơi đỏ, Mông Dịch ngồi ở mép giường nhìn anh mà nói, “Sau này tôi không bao giờ lừa anh nữa, anh đừng khóc mà.”
Anh gật gật đầu, bò lên giường. Mông Dịch vỗ vai anh nhè nhẹ, ghé lại gần nhỏ giọng bảo: “Tôi đi tắm một chốc, anh chờ tôi nhé, sẽ nhanh thôi.”
Mông Dịch tắm đúng là rất nhanh, tầm mười phút, lúc đi ra tóc vẫn ướt, quấn khăn tắm quanh mình. Lăng Hạo nằm nghiêng, từ từ nhắm hai mắt, lông mi vì giả ngủ mà rung rung giấu đầu hở đuôi. Mông Dịch giật khăn tắm trên người xuống, lần mò bước tới, lâu lắm rồi họ không gặp nhau, cũng đã lâu chưa làm, Mông Dịch hơi căng thẳng, hắn không biết khoảng thời gian này Lăng Hạo có từng lui tới với ai hay không, không dám nghĩ, cũng không dám biết, dứt khoát không hỏi, chỉ hy vọng có thể đánh dấu anh lần nữa. Dò vào trong áo ngủ của anh, tìm kiếm đến lồng ngực, thuần thục bóp nhẹ hai cái, Lăng Hạo mẫn cảm ưm một tiếng, túm tay hắn: “Không làm.”
“… Tại sao?”
Lăng Hạo mở mắt ra, cẩn thận quay đầu nhìn hắn, thấy dáng vẻ dục vọng chưa thỏa của hắn đành nói: “Được rồi, cậu làm đi.”
Mông Dịch thấy anh thật sự không muốn, thu tay lại, lặng yên chốc lát, một hồi sau mới hỏi: “Tại sao? Có phải…” Hắn không nói hết, dừng lại một chút, môi hơi run rẩy, “Có phải anh có người khác rồi không?”
Lăng Hạo không ngờ hắn lại nghĩ như thế, vội vàng lắc đầu, chống tay ngồi dậy, “Không có người khác, sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Anh và Trần Tiêu…” Mông Dịch buông mắt xuống, không tự tin hỏi, “Không có gì sao?”
“Đương nhiên không có, chúng tôi là bạn bè, cậu nhóc kia vẫn còn nhỏ.” Lăng Hạo trông thấy vẻ uể oải của hắn, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ghen sao?”
Mông Dịch không lên tiếng.
Lăng Hạo nhẹ nhàng đụng vào tay hắn, giọng vui mừng hỏi, “Có phải cậu ghen hay không?”
Mông Dịch cúi đầu ừ một tiếng.
Lăng Hạo nói: “Tôi rất vui vì cậu ghen, nhưng sau này cậu chỉ có thể ghen như bây giờ ấy, không được giống trước kia nữa.”
Mông Dịch bây giờ mới ngẩng đầu nhìn anh, mắt hơi đỏ: “Trước kia làm sao?”
“Trước đây cậu chẳng phân tốt xấu gì cả, cũng không hỏi tôi một câu, cứ như cún con đánh dấu lãnh thổ, nhục nhã tôi trước mặt người khác…” Lăng Hạo ủy khuất lên án hắn, “Cái hôm ở Nông gia vui vẻ cũng thế.”
“Tôi còn tưởng…” Mông Dịch hơi dừng lại, “Tôi còn tưởng anh sẽ thích.”
“Đúng là kích thích thật, nhưng tôi cũng đã nói không cần rồi… Hơn nữa chúng ta yêu đương đứng đắn, không phải vụng trộm…” Lăng Hạo nói đến đây bèn ngẩng đầu liếc hắn, “Đương nhiên, đây cũng chỉ có mình tôi tình nguyện… tình nguyện cho rằng hai chúng ta đang nói yêu thương.”
Mông Dịch hỏi: “Vậy giờ anh có nguyện ý nói yêu thương cùng tôi lần nữa không?”
Lăng Hạo nhìn hắn: “Sau này cậu sẽ tôn trọng tôi chứ?”
Mông Dịch gật gật đầu.
Lăng Hạo nhìn sâu vào mắt hắn chốc lát: “Không cho lừa tôi nữa.”
Mông Dịch lại ừ một tiếng, gật gật đầu.
Lăng Hạo nở nụ cười: “Tôi tin tưởng cậu lần nữa.”
Mông Dịch vốn đã nói sẽ không làm nghề này nữa, chốn đời phồn hoa đều là bọt biển, “mắt thấy hắn lên Chu lầu, mắt thấy hắn bày tiệc mời khách, mắt thấy lầu nhà hắn sụp đổ”, đó là giới giải trí. Chỉ là Lăng Hạo không đành lòng để hắn buông bỏ chuyện mình thích, chờ phong ba qua đi, lại bôn tẩu giúp hắn. Bây giờ tâm tính Mông Dịch đã bình lặng, không còn suy nghĩ đến công thành danh toại, tập trung nghiên cứu nhân vật và hành động, trầm ổn hơn so với quá khứ, bởi vì lúc trước chỉ bằng một tấm hình đã dẫn đến huyết án, không có đầy đủ chứng cứ thật sự, cư dân mạng cũng dễ quên, mặc dù đôi lúc đề cập lại, nhưng phần lớn đều đã tha thứ bỏ qua cho hắn.
Hắn đổi người đại diện làm việc thận trọng hơn, người đại diện nói: “Năm nay đạo diễn Trương chiếu phim đó, nói không chừng có thể hot lên một chút.”
Mông Dịch không bận lòng mà lắc đầu: “Đừng mướn thủy quân, cũng đừng mua hot search.”
Người đại diện cười nói: “Đúng là giờ cậu chẳng màng gì danh lợi rồi.”
Mông Dịch đáp lời: “Chạy theo những thứ đó không có ý nghĩa gì cả. Trên đời này người thật lòng với tôi tính không quá một bàn tay, chỉ có cha mẹ và người yêu mà thôi, họ đều muốn tôi mạnh khỏe vui vẻ là đủ rồi. Vợ tôi nói, người thực sự thông minh sẽ không truy cầu cái thành công gọi là ‘kiếm tiền cho người ta biết’ này.”
Người đại diện cười: “Tôi nhớ câu đó là Vương Sóc nói mà.”
Mông Dịch không hề cảm thấy lúng túng, lẽ thẳng khí hùng nói: “Tôi chỉ từng nghe vợ tôi nói thôi.” Đang nói, điện thoại của hắn liền vang lên, bên kia không biết nói cái gì mà hắn đáp lời không ngớt, “… Đừng sợ, đừng hoảng, tôi tới ngay.”
Người đại diện: “Chuyện gì vậy?”
“Mông Dịch vừa đứng dậy đi ra ngoài, vừa trả lời gã: “Vợ tôi nổ lốp giữa đường, tôi đi đón anh ấy.”
“Lăng Hạo không phải đang chụp tống nghệ ở trong núi sao? Tổ chương trình không ai lo cho hả?”
“Họ lo với tôi lo làm sao giống nhau được? Chưa nói một mình anh ấy ở đó, tôi không qua, anh ấy sẽ sợ lắm.” Mông Dịch dứt lời, người đã ra khỏi cửa.
Người đại diện: “…”
– Hết –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.