Chương 10
SNOW
01/04/2014
Màn đêm buông dày đặc. Thiên Anh nằm ngoài hiên ngắm sao. Hắn vẫn nghĩ đến câu nói của Kiếm Bình rồi lại lắc đầu.
-Anh đang làm gì thế?_Giọng Hạnh Nhi làm hắn giật mình.
-Về rồi à!
-Em vào nhé!
-Cứ tự nhiên, nhà em mà.
-Em hỏi anh câu này nhé!
-Sao tự nhiên ăn nói nhỏ nhẹ thế!
-Anh...anh thích chị Kiếm Bình đó hả? Em thấy ngày nào anh cũng qua đó.
-Qua đó thì sao, chẳng lẽ ở nhà với mụ phù thủy như em. Mà chị ấy có gì không tốt, nói chuyện thẳng thắn, tính cũng tốt, nấu ăn cũng ngon.
-Vậy thì tuyệt lắm! Anh thích chị ấy còn em với anh Tử Long sẽ là 1 cặp.
-Anh ta đâu thích em, còn chị ấy cũng không thích anh. Em thật sự thích anh ta đến vậy ư?
-Tất nhiên. Mọi người đều thích anh ấy vừa giỏi vừa có tài, tính tình cũng tốt, lại cho mình cảm giác dựa dẫm, là người đàn ông thật sự.
-Còn anh thì sao?
-Hi, anh á. Anh là đồ trẻ con. Em còn nhớ hồi nhỏ anh đã đi bắt dế thả đầy vào giường của em đó.
-Còn em thì tốt bụng lắm sao. Em đã đi mách cha anh và ông ấy đã nhốt anh vào nhà kho.
-Anh còn rủ em vào rừng để bắt nhím nhớ không. Em đã tin anh và cuối cùng là bị lạc.
-Chẳng phải em nói nhớ ba em nên anh mới dẫn em đi chơi còn gì!
-Thật không ngờ chúng ta nhiều kỉ niệm thật.
-Vốn như vậy, chỉ có điều em không nhớ thôi. Mà em giấu miếng ngọc đó ở đâu anh tìm không thấy vậy?
-Ha ha, lúc nào em cũng mang nó mà, tất nhiên là anh tìm không ra.
-Vẫn mang theo sao!
Hạnh Nhi nhìn Thiên Anh cười nhạt. Rồi con bé ngồi xuống cạnh hắn. Cả 2 đều nhìn lên trời, một đêm đầy sao.
-Đẹp quá_Hạnh Nhi_Anh có nhớ đã nói sẽ dẫn em đi khắp nơi trên thế giới không. Anh đã nói là muốn làm nhà thám hiểm còn gì.
-Tất nhiên là nhớ, nhưng giờ em có ba rồi thì sao đi với anh được nữa.
-Ông ấy sẽ chẳng bận tâm nếu như em biến mất đâu. Một năm chắc cũng chỉ gặp nhau vài tuần thôi_Con bé quay đầu đi thở dài.
-Vậy em muốn đi đâu? Nằm xuống đây đi.
Giống ý như lúc nhỏ, 2 đứa đã nằm trên chiếc chiếu giữa sân ngắm sao. Lúc đó Thiên Anh sẽ kể về chuyến đi của mình, dĩ nhiên là trong trí tưởng tượng đầy sinh động của thằng nhóc. Hai người đã từng chung 1 giấc mơ như vậy.
Hạnh Nhi gối đầu lên tay Thiên Anh:
-Em muốn đến rừng rậm Nam Phi!
-Được rồi! Nhắm mắt lại nhé! Giờ em đang đứng trong một khu rừng, xung quanh là những cây rất cao, dưới chân em là....
Câu chuyện cứ tiếp tục cho đến khi Hạnh Nhi thiếp đi.
-Alo
-Tối nay anh không về, đừng nấu cơm cho anh.
-Anh không về sao. Hôm trước anh nói...
-Có người lại gọi rồi. Anh phải đi đây. Em ăn cơm rồi ngủ sớm đi nhé!
-Ừm_Tôi chưa nói hết thì đầu dây kia đã nghe tiếng tút...tút...
Càng ngày chúng tôi dường như càng xa nhau. Anh phải làm việc, tôi không thể trách anh, càng không thể bảo anh đừng làm nữa. Dù mỗi đêm tôi đều nấu cơm cho cả phần anh nhưng hôn nào anh cũng không về.
Những kỉ niệm trước kia thật quý giá biết bao. Tôi lấy lấy chiếc đĩa lên mở nhạc nghe. Chiếc đĩa đó tôi đã mua sau khi Hạo Kì rời đi. Cậu ta đã bảo tôi rằng khi nào hiểu được ý nghĩ những bản nhạc đó thì sẽ hiểu được ý mà hắn muốn nói với tôi. Tất nhiên tôi cũng nghe vài lần nhưng lần nào cũng không hiểu cả. Tôi chỉ cảm thấy lần nào nghe cũng buồn da diết. Trong tất cả những bản nhạc cổ điển mà cậu ta đánh thì lại duy nhất bản nhạc cuối cùng là tôi cảm thấy dễ chịu. Âm thanh bản nhạc đó nghe rất vui tai vậy mà cậu ta lại đặt tên là "Heartbreaker". Vốn dĩ đó là con người khó hiểu nên tôi cũng không thắc mắc lâu.
Tôi sẽ vĩnh viễn không hiểu cho đến hôm trước. Thật rất tình cờ, Thiên Anh lại mở đĩa nhạc này lên. Và thằng nhóc đó đã nói cho tôi về ý nghĩa của chúng.
Sau khi nghe xong tôi còn không tin, tôi không tin cái người chẳng nói gì và lạnh lùng ấy lại thích tôi. Và rồi tôi cũng hiểu vì tôi đã có Tử Long nên mới là "Love in silient", tôi cũng hiểu tại sao bản nhạc cuối cùng đó âm điệu lại vui vẻ.
Giờ thì tôi lại mong ước một lần nữa được nghe bản nhạc đó. Nó không vui vẻ như lần đầu tôi nghe, nó réo rắt và trầm bổng, đó chẳng phải chính là tiếng cào xé trong tâm hồn sao. Giờ đây tôi mới hiểu ra...hiểu ra là đau thế nào.
Nếu ngày ấy người tôi chọn là Hạo Kì, nếu ngày ấy tôi hiểu được ý nghĩa của nó thì có lẽ ngày hôm nay tôi sẽ không cô đơn. Tôi đang hối hận sao, có lẽ tôi đang hối hận vì đã yêu Tử Long....
Nếu không có tiếng chuông cửa thì tôi sẽ vẫn tiếp tục lấn sâu vào những dòng suy nghĩ đó.
Tôi tắt nhạc và ra mở cửa. Trước mặt tôi là một bó hồng thật lớn. Người con trai phía sau đã bị che lấp khuôn mặt. Một giọng nói lơ lớ:
-Cô có phải là Mộc Kiếm Bình không?
-À, phải. Anh là??
-Có người nhờ tôi chuyển bó hoa đến cô với lời nhắn
-Vậy à!_Đó hẳn là dịch vụ chuyển phát nhanh
-....E..hèm.."Em yêu! Thế gian này có em nên mới có một người như anh. Cảm ơn em đã luôn bên cạnh ủng hộ anh. Anh yêu em"
-Giọng nói của anh..._Tôi ngẩn người ra
Đó là Tử Long mà, đó là giọng nói của anh ấy.
Người con trai cười lớn rồi đưa tôi bó hoa. Đúng là Tử Long. Tôi vui mừng không kịp cầm bó hoa mà ôm trầm lấy anh. Tất cả những ý nghĩ về Hạo Kì ban nãy đã hoàn toàn tan biến trong đầu tôi.
Khi có anh rồi trên đời này chẳng ai còn ý nghĩa với tôi nữa.
-Anh...anh..._Tôi mừng đến không nói nên lời
Đã 2 tuần, 2 tuần tôi không nhìn thấy anh, không được nghe giọng anh, không được ôm anh. Bỗng nhiên giờ đây anh lại xuất hiện trước mắt tôi. Như một phép màu.
Anh nhìn tôi cười âu yếm:
-Em gầy đi đấy!
-Anh đã nói là không về. Sao giờ...
-Anh biết em sẽ thế này mà. Chỉ vì muốn em bất ngờ thôi. Anh đã về mà không kịp ăn tối luôn đấy. Chắc là không còn cơm cho anh nữa đúng không.
-Còn chứ, ngày nào em cũng nấu cho anh mà.
Anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi như chợt hiểu ra anh xiết chặt lấy vai tôi và hôn lên chán:
-Cảm ơn em, cảm ơn đã chờ anh.
Tôi vội vàng kéo anh vào trong nhà. Có lẽ anh sẽ chỉ về trong chốc lát, tôi không được lãng phí thời gian. Tôi muốn nhìn anh cười thật lâu.
Rồi tôi ngồi nhìn anh ăn ngon lành, cười tủm tỉm.
-Anh sẽ về trong bao lâu?
-Ừm_Anh vừa ăn rồi nhìn tôi_Em muốn bao lâu nào. Anh đã bảo đạo diễn quay hết những cảnh quan trọng trong 2 tuần. Giờ thời gian còn lại của anh sẽ thuộc về em.
-Thật...sao!
Anh đã làm việc vất vả suốt 2 tuần qua để về với tôi ư. Anh mặc chiếc áo phông và quần phủ bụi. Chắc hẳn đó là một chuyến đi dài. Khi tôi nghe nói anh phải quay phim 1 tháng ở đảo tôi đã buồn bã như thế nào...
-Em muốn đi du lịch ở đâu. Anh đã nghĩ ra vài nơi rồi.
Rồi anh kể cho tôi nghe về những địa điểm đó. Tôi chỉ gật đầu..dù đi đâu chỉ cần có anh là đủ rồi.
Từ lúc anh về tôi dính lấy anh như đỉa. Anh đi đâu tôi cũng đi theo, chỉ sợ đây là giấc mơ mà khi tỉnh dậy phép màu sẽ tan biến.
-Này, giờ anh đi tắm đấy. Em buông tay ra 1 lát được không.
Tôi lắc đầu:
-Không được.
Thế là anh tắm bằng 1 tay còn 1 tay phải để ở ngoài cho tôi cầm.
Đến khi tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Anh đã ôm tôi vào phòng từ lúc nào không hay, hôm đó tôi đã ngủ đến tận trưa...
Cho đến lúc mặt trời lên và ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm làm tôi chói mắt. Tôi cảm thấy bồng bềnh và đầu choáng váng. Khi tôi mở mắt ra, anh đã biến mất và tôi giật mình nhận ra...đây không phải nhà tôi. Đây là đâu? Tôi vội bật dậy đi ra ngoài.
Tôi đang đứng trên một con thuyền...một chiếc du thuyền trắng. Tôi gọi thật to:
-Anh đang ở đâu vậy?
Xung quanh tôi chỉ toàn là nước, màu nước biển xanh lá tươi mát và gió thổi lộng. Nhưng không thấy tiếng đáp trả.
-Này! Anh ở đây.
Anh kéo tôi xuống khoang tàu với bữa sáng thịnh soạn. Tôi chưa bao giờ nghĩ một chuyến du lịch như thế này.
-Món ăn thế nào? Ngon không?
-Anh đã tốn bao nhiêu tiền cho chiếc du thuyền này vậy?_Tôi ngồi xuống không ăn.
-Sao em không thưởng thức mọi thứ đi. Em đã nói em muốn chúng ta đi du lịch bằng du thuyền mà.
-Tuy thế...nhưng mà làm đến thế này thì hơi quá rồi. Chắc là rất tốn kém.
-Tất nhiên rồi. Vì anh muốn em vui mà!
-Tiền đó nếu anh dành để mua thứ khác thì tốt hơn.
-Em lúc nào cũng như vậy. Hãy tận hưởng cuộc sống ngày hôm nay đi. Nếu anh không làm nó lúc này thì ngày nào đó anh sẽ ân hận vì chưa làm điều đó cho em.
Tôi chỉ biết cười nhạt, anh lúc nào cũng tự do tự tại, cuộc sống đầy sảng khoái, con người lúc nào cũng phóng túng. Giống như một con đại bàng trắng vậy, tôi sẽ chỉ đứng bên dưới nhìn anh bay lượn...thật cao...thật xa...
-Em nghĩ gì vậy. Theo anh!
Anh kéo tôi lên boong tàu. Chúng tôi nằm đón gió và ngắm bầu trời.
-Anh sẽ mua một ngôi nhà cho chúng ta. Em thích nó như thế nào?
-Em muốn nhà toàn là gỗ, phải có mùi thơm thoang thoảng. Một phòng tắm thật lớn và ti vi 40 inh...v...v...Còn anh?
-Anh? Anh chỉ cần ngôi nhà đó có em thôi.
-Anh lại nói kiểu đó rồi.
-Nhưng mà không biết khi nào anh mới có thể.
-Em sẽ chờ anh mà!
Tôi gối đầu lên tay anh, thật bình yên...
Đôi khi tôi cảm thấy cách anh nói chuyện, cách anh cười, cách anh nắm tay tôi có gì đó hơi khác. Con người anh có những thay đổi, tôi biết nhưng tôi không thể ngăn cản sự thay đổi đó cũng như không thể mãi chỉ giữ anh bên mình. Nhưng ít nhất tôi biết anh vẫn dành những điều tốt nhất cho tôi.
-Anh đang làm gì thế?_Giọng Hạnh Nhi làm hắn giật mình.
-Về rồi à!
-Em vào nhé!
-Cứ tự nhiên, nhà em mà.
-Em hỏi anh câu này nhé!
-Sao tự nhiên ăn nói nhỏ nhẹ thế!
-Anh...anh thích chị Kiếm Bình đó hả? Em thấy ngày nào anh cũng qua đó.
-Qua đó thì sao, chẳng lẽ ở nhà với mụ phù thủy như em. Mà chị ấy có gì không tốt, nói chuyện thẳng thắn, tính cũng tốt, nấu ăn cũng ngon.
-Vậy thì tuyệt lắm! Anh thích chị ấy còn em với anh Tử Long sẽ là 1 cặp.
-Anh ta đâu thích em, còn chị ấy cũng không thích anh. Em thật sự thích anh ta đến vậy ư?
-Tất nhiên. Mọi người đều thích anh ấy vừa giỏi vừa có tài, tính tình cũng tốt, lại cho mình cảm giác dựa dẫm, là người đàn ông thật sự.
-Còn anh thì sao?
-Hi, anh á. Anh là đồ trẻ con. Em còn nhớ hồi nhỏ anh đã đi bắt dế thả đầy vào giường của em đó.
-Còn em thì tốt bụng lắm sao. Em đã đi mách cha anh và ông ấy đã nhốt anh vào nhà kho.
-Anh còn rủ em vào rừng để bắt nhím nhớ không. Em đã tin anh và cuối cùng là bị lạc.
-Chẳng phải em nói nhớ ba em nên anh mới dẫn em đi chơi còn gì!
-Thật không ngờ chúng ta nhiều kỉ niệm thật.
-Vốn như vậy, chỉ có điều em không nhớ thôi. Mà em giấu miếng ngọc đó ở đâu anh tìm không thấy vậy?
-Ha ha, lúc nào em cũng mang nó mà, tất nhiên là anh tìm không ra.
-Vẫn mang theo sao!
Hạnh Nhi nhìn Thiên Anh cười nhạt. Rồi con bé ngồi xuống cạnh hắn. Cả 2 đều nhìn lên trời, một đêm đầy sao.
-Đẹp quá_Hạnh Nhi_Anh có nhớ đã nói sẽ dẫn em đi khắp nơi trên thế giới không. Anh đã nói là muốn làm nhà thám hiểm còn gì.
-Tất nhiên là nhớ, nhưng giờ em có ba rồi thì sao đi với anh được nữa.
-Ông ấy sẽ chẳng bận tâm nếu như em biến mất đâu. Một năm chắc cũng chỉ gặp nhau vài tuần thôi_Con bé quay đầu đi thở dài.
-Vậy em muốn đi đâu? Nằm xuống đây đi.
Giống ý như lúc nhỏ, 2 đứa đã nằm trên chiếc chiếu giữa sân ngắm sao. Lúc đó Thiên Anh sẽ kể về chuyến đi của mình, dĩ nhiên là trong trí tưởng tượng đầy sinh động của thằng nhóc. Hai người đã từng chung 1 giấc mơ như vậy.
Hạnh Nhi gối đầu lên tay Thiên Anh:
-Em muốn đến rừng rậm Nam Phi!
-Được rồi! Nhắm mắt lại nhé! Giờ em đang đứng trong một khu rừng, xung quanh là những cây rất cao, dưới chân em là....
Câu chuyện cứ tiếp tục cho đến khi Hạnh Nhi thiếp đi.
-Alo
-Tối nay anh không về, đừng nấu cơm cho anh.
-Anh không về sao. Hôm trước anh nói...
-Có người lại gọi rồi. Anh phải đi đây. Em ăn cơm rồi ngủ sớm đi nhé!
-Ừm_Tôi chưa nói hết thì đầu dây kia đã nghe tiếng tút...tút...
Càng ngày chúng tôi dường như càng xa nhau. Anh phải làm việc, tôi không thể trách anh, càng không thể bảo anh đừng làm nữa. Dù mỗi đêm tôi đều nấu cơm cho cả phần anh nhưng hôn nào anh cũng không về.
Những kỉ niệm trước kia thật quý giá biết bao. Tôi lấy lấy chiếc đĩa lên mở nhạc nghe. Chiếc đĩa đó tôi đã mua sau khi Hạo Kì rời đi. Cậu ta đã bảo tôi rằng khi nào hiểu được ý nghĩ những bản nhạc đó thì sẽ hiểu được ý mà hắn muốn nói với tôi. Tất nhiên tôi cũng nghe vài lần nhưng lần nào cũng không hiểu cả. Tôi chỉ cảm thấy lần nào nghe cũng buồn da diết. Trong tất cả những bản nhạc cổ điển mà cậu ta đánh thì lại duy nhất bản nhạc cuối cùng là tôi cảm thấy dễ chịu. Âm thanh bản nhạc đó nghe rất vui tai vậy mà cậu ta lại đặt tên là "Heartbreaker". Vốn dĩ đó là con người khó hiểu nên tôi cũng không thắc mắc lâu.
Tôi sẽ vĩnh viễn không hiểu cho đến hôm trước. Thật rất tình cờ, Thiên Anh lại mở đĩa nhạc này lên. Và thằng nhóc đó đã nói cho tôi về ý nghĩa của chúng.
Sau khi nghe xong tôi còn không tin, tôi không tin cái người chẳng nói gì và lạnh lùng ấy lại thích tôi. Và rồi tôi cũng hiểu vì tôi đã có Tử Long nên mới là "Love in silient", tôi cũng hiểu tại sao bản nhạc cuối cùng đó âm điệu lại vui vẻ.
Giờ thì tôi lại mong ước một lần nữa được nghe bản nhạc đó. Nó không vui vẻ như lần đầu tôi nghe, nó réo rắt và trầm bổng, đó chẳng phải chính là tiếng cào xé trong tâm hồn sao. Giờ đây tôi mới hiểu ra...hiểu ra là đau thế nào.
Nếu ngày ấy người tôi chọn là Hạo Kì, nếu ngày ấy tôi hiểu được ý nghĩa của nó thì có lẽ ngày hôm nay tôi sẽ không cô đơn. Tôi đang hối hận sao, có lẽ tôi đang hối hận vì đã yêu Tử Long....
Nếu không có tiếng chuông cửa thì tôi sẽ vẫn tiếp tục lấn sâu vào những dòng suy nghĩ đó.
Tôi tắt nhạc và ra mở cửa. Trước mặt tôi là một bó hồng thật lớn. Người con trai phía sau đã bị che lấp khuôn mặt. Một giọng nói lơ lớ:
-Cô có phải là Mộc Kiếm Bình không?
-À, phải. Anh là??
-Có người nhờ tôi chuyển bó hoa đến cô với lời nhắn
-Vậy à!_Đó hẳn là dịch vụ chuyển phát nhanh
-....E..hèm.."Em yêu! Thế gian này có em nên mới có một người như anh. Cảm ơn em đã luôn bên cạnh ủng hộ anh. Anh yêu em"
-Giọng nói của anh..._Tôi ngẩn người ra
Đó là Tử Long mà, đó là giọng nói của anh ấy.
Người con trai cười lớn rồi đưa tôi bó hoa. Đúng là Tử Long. Tôi vui mừng không kịp cầm bó hoa mà ôm trầm lấy anh. Tất cả những ý nghĩ về Hạo Kì ban nãy đã hoàn toàn tan biến trong đầu tôi.
Khi có anh rồi trên đời này chẳng ai còn ý nghĩa với tôi nữa.
-Anh...anh..._Tôi mừng đến không nói nên lời
Đã 2 tuần, 2 tuần tôi không nhìn thấy anh, không được nghe giọng anh, không được ôm anh. Bỗng nhiên giờ đây anh lại xuất hiện trước mắt tôi. Như một phép màu.
Anh nhìn tôi cười âu yếm:
-Em gầy đi đấy!
-Anh đã nói là không về. Sao giờ...
-Anh biết em sẽ thế này mà. Chỉ vì muốn em bất ngờ thôi. Anh đã về mà không kịp ăn tối luôn đấy. Chắc là không còn cơm cho anh nữa đúng không.
-Còn chứ, ngày nào em cũng nấu cho anh mà.
Anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi như chợt hiểu ra anh xiết chặt lấy vai tôi và hôn lên chán:
-Cảm ơn em, cảm ơn đã chờ anh.
Tôi vội vàng kéo anh vào trong nhà. Có lẽ anh sẽ chỉ về trong chốc lát, tôi không được lãng phí thời gian. Tôi muốn nhìn anh cười thật lâu.
Rồi tôi ngồi nhìn anh ăn ngon lành, cười tủm tỉm.
-Anh sẽ về trong bao lâu?
-Ừm_Anh vừa ăn rồi nhìn tôi_Em muốn bao lâu nào. Anh đã bảo đạo diễn quay hết những cảnh quan trọng trong 2 tuần. Giờ thời gian còn lại của anh sẽ thuộc về em.
-Thật...sao!
Anh đã làm việc vất vả suốt 2 tuần qua để về với tôi ư. Anh mặc chiếc áo phông và quần phủ bụi. Chắc hẳn đó là một chuyến đi dài. Khi tôi nghe nói anh phải quay phim 1 tháng ở đảo tôi đã buồn bã như thế nào...
-Em muốn đi du lịch ở đâu. Anh đã nghĩ ra vài nơi rồi.
Rồi anh kể cho tôi nghe về những địa điểm đó. Tôi chỉ gật đầu..dù đi đâu chỉ cần có anh là đủ rồi.
Từ lúc anh về tôi dính lấy anh như đỉa. Anh đi đâu tôi cũng đi theo, chỉ sợ đây là giấc mơ mà khi tỉnh dậy phép màu sẽ tan biến.
-Này, giờ anh đi tắm đấy. Em buông tay ra 1 lát được không.
Tôi lắc đầu:
-Không được.
Thế là anh tắm bằng 1 tay còn 1 tay phải để ở ngoài cho tôi cầm.
Đến khi tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay anh.
Anh đã ôm tôi vào phòng từ lúc nào không hay, hôm đó tôi đã ngủ đến tận trưa...
Cho đến lúc mặt trời lên và ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm làm tôi chói mắt. Tôi cảm thấy bồng bềnh và đầu choáng váng. Khi tôi mở mắt ra, anh đã biến mất và tôi giật mình nhận ra...đây không phải nhà tôi. Đây là đâu? Tôi vội bật dậy đi ra ngoài.
Tôi đang đứng trên một con thuyền...một chiếc du thuyền trắng. Tôi gọi thật to:
-Anh đang ở đâu vậy?
Xung quanh tôi chỉ toàn là nước, màu nước biển xanh lá tươi mát và gió thổi lộng. Nhưng không thấy tiếng đáp trả.
-Này! Anh ở đây.
Anh kéo tôi xuống khoang tàu với bữa sáng thịnh soạn. Tôi chưa bao giờ nghĩ một chuyến du lịch như thế này.
-Món ăn thế nào? Ngon không?
-Anh đã tốn bao nhiêu tiền cho chiếc du thuyền này vậy?_Tôi ngồi xuống không ăn.
-Sao em không thưởng thức mọi thứ đi. Em đã nói em muốn chúng ta đi du lịch bằng du thuyền mà.
-Tuy thế...nhưng mà làm đến thế này thì hơi quá rồi. Chắc là rất tốn kém.
-Tất nhiên rồi. Vì anh muốn em vui mà!
-Tiền đó nếu anh dành để mua thứ khác thì tốt hơn.
-Em lúc nào cũng như vậy. Hãy tận hưởng cuộc sống ngày hôm nay đi. Nếu anh không làm nó lúc này thì ngày nào đó anh sẽ ân hận vì chưa làm điều đó cho em.
Tôi chỉ biết cười nhạt, anh lúc nào cũng tự do tự tại, cuộc sống đầy sảng khoái, con người lúc nào cũng phóng túng. Giống như một con đại bàng trắng vậy, tôi sẽ chỉ đứng bên dưới nhìn anh bay lượn...thật cao...thật xa...
-Em nghĩ gì vậy. Theo anh!
Anh kéo tôi lên boong tàu. Chúng tôi nằm đón gió và ngắm bầu trời.
-Anh sẽ mua một ngôi nhà cho chúng ta. Em thích nó như thế nào?
-Em muốn nhà toàn là gỗ, phải có mùi thơm thoang thoảng. Một phòng tắm thật lớn và ti vi 40 inh...v...v...Còn anh?
-Anh? Anh chỉ cần ngôi nhà đó có em thôi.
-Anh lại nói kiểu đó rồi.
-Nhưng mà không biết khi nào anh mới có thể.
-Em sẽ chờ anh mà!
Tôi gối đầu lên tay anh, thật bình yên...
Đôi khi tôi cảm thấy cách anh nói chuyện, cách anh cười, cách anh nắm tay tôi có gì đó hơi khác. Con người anh có những thay đổi, tôi biết nhưng tôi không thể ngăn cản sự thay đổi đó cũng như không thể mãi chỉ giữ anh bên mình. Nhưng ít nhất tôi biết anh vẫn dành những điều tốt nhất cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.