Chương 8: Người hàng xóm rắc rối...
SNOW
01/04/2014
Tuần
sau, đã có người khác chuyển đến nhà Hạo Kì. Đó là một gia đình có vẻ
giàu có. Nhìn những đồ nội thất mà họ chở đến cũng đủ biết...và chiếc xe sang trọng đậu trước cửa cùng tài xế riêng. Cửa xe mở ra và một cô gái
bước xuống xe...đó chính là cô con gái cưng của gia đình. Kiểu cách tiểu thư nhưng không kém phần tinh nghịch...Đôi mắt lúc nào cũng sáng rạng
rỡ, và nụ cười tươi tắn như một bông hoa...
--------------
Tử Long đã quyết tâm sẽ thực hiện ước mơ của anh ấy. Làm một diễn viên chẳng phải chuyện dễ dàng huống chi anh lại không phải tốt nghiệp từ một trường về điện ảnh. Nhưng khi nhìn anh chăm chú đọc sách tôi lại cảm thấy rất tự hào. Anh lúc nào cũng ý chí và mạnh mẽ cả. Những khó khăn sẽ chỉ làm vinh quanh thêm ngọt ngào thôi. Tôi tin anh sẽ thành công...Nhất định là như vậy.
Thế nhưng 2 tuần sau, anh về nhà với nụ cười ảm đạm. Không nói ra tôi cũng biết anh bị loại.
-Họ nói anh không có kinh nghiệm và quá trẻ! Có lẽ họ nói đúng, anh luôn chỉ nghĩ mọi việc thật dễ dàng!
-Mới chỉ là bắt đầu thôi mà. Anh hãy đến chỗ khác xem!
-7 lần từ chối trong một tuần đâu phải ít ( cười nhạt)
Tôi đã cảm thấy sự lo lắng trong lời nói của anh, khác hẳn hứng khởi ngày đầu đi casting. Họ gọi rất nhiều đến nhà, đều là cuộc gọi của anh, nhưng sau mỗi lần nghe điện anh lại chán nản...Bất cứ khi nào anh đến một studio, mọi người luôn chạy lại và đề nghị anh làm người mẫu ảnh...Một thân hình cân đối, một gương mặt sắc cạnh, và ánh nhìn thu hút...họ chỉ nhìn thấy có thế...còn tố chất và đam mê của anh thì lại chẳng ai nhìn thấy.
-Cốc...cốc...cốc...
Tôi vừa dọn đồ ăn ra bàn thì có người gọi. Anh còn đang tắm, tôi vẫn đeo tạp dề mà lại phải vội vã chạy ra mở cửa.
-Ai vậy?_Tôi ngạc nhiên nhìn cô gái đứng trước mặt.
Con bé có đôi mắt to và mặc đồ dễ thương. Nó không nói gì mà ngó vào trong nhà. Thái độ chẳng biết trên dưới gì làm tôi hơi khó chịu:
-Em là ai vậy? Đến đây có chuyện gì không?
Tôi khó chịu nhìn nó, con bé nở nụ cười tinh nghịch, rồi nhanh nhẹn giờ bàn tay trước mặt tôi:
-Chào chị, em là Hạnh Nhi, là hàng xóm mới chuyển đến!
-Vậy à!_Tôi thờ ơ giơ tay bắt tay nó.
Trông con bé có vẻ gì đó rất tinh quái và láu cá làm tôi không yên tâm.
-Em vào trong nhà được không! Lúc nãy em nhìn thấy con mèo nhà em chạy vào đây!
Con mèo nào? Tôi chẳng thấy con mèo nào cả. Nhưng tôi còn đang nghĩ ngợi thì con bé đã xông xáo vào nhà. Đúng là trẻ con, tôi cũng quen với cái kiểu vô lễ của mấy cô nàng tiểu thư nên mặc nhỏ.
Con bé đi lại ngó nghiêng các phòng rồi hỏi tôi:
-Chị sống ở đây một mình sao?
-Không! Thì sao!
-À không, em nghe thấy tiếng động trong nhà tắm!
-Đó là...
Tôi còn đang nghĩ xem nên nói gì...nếu tôi nói tôi đang sống cùng người yêu thì chẳng phải nó sẽ nghĩ tôi là một đứa thiếu gương mẫu. Con bé nhìn tôi rất háo hức chờ đợi. Đúng là con nhỏ kì quoặc:
-Sao em không mau tìm con mèo rồi về đi!
-Hì, em biết rồi!
Đúng lúc đó, Tử Long đi ra từ nhà tắm. Đầu tóc anh vẫn ướt nhẹp và cuốn chiếc khăn tắm quanh cổ, anh thường không thích lau người vì vậy mà anh luôn cởi trần sau khi tắm xong cho đến khi khô ráo và chỉ mặc chiếc quần ngủ yêu thích của mình. Bình thường chỉ có tôi nhìn thấy nhưng giờ thì có một con bé cấp 3 cũng đang quanh quẩn trong nhà này. Nguy hiểm báo động, tôi vội kéo anh lại và đưa anh áo phông:
-Anh mau mặc áo vào đi!_ Tôi giục và nhìn quanh, thật may là con bé đang mải tìm.
Nhưng khuôn mặt anh ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì.
-Chà, thì ra đúng là anh ở đây!_Tiếng nói oang oang của con nhỏ làm tôi giật bắn mình!
Tử Long quay lại...và thế là hết. Tôi chỉ biết lúc đó mắt nó cứ dán vào người anh như keo 502 và không nghe tôi nói gì cả.
Anh nhìn tôi không hiểu:
-Đây là ai vậy?
-Em không biết!
Hạnh Nhi:
-Sao chị lại không biết, em là Hạnh Nhi, là hàng xóm của hai người!
-Vậy à, chào em!_Anh
-Em đến tìm con mèo thật không ngờ anh ở đây! Chúng ta gặp nhau ở studio hôm trước, anh nhớ không?
-Ra vậy, thảo nào anh trông em quen quen!
Nhưng mà em đang nói đến con mèo đó sao?
Anh chỉ ra ngoài cửa sổ. Con mèo đang ngoan ngoãn ăn trên bàn công tầng 2 nhà nhỏ. Hớ hớ, tôi cảm thấy chuyện này có mưu đồ gì đây!
Hạnh Nhi:
-Ồ, hóa ra nó đã về rồi! Thật là may quá. Mà sao 2 người lại sống cùng nhà vậy? Chị này là...???
Con bé nhìn tôi nở một nụ cười tinh quái.
-Đây là...
Anh ngập ngừng nhìn tôi...
Hạnh Nhi cười:
-Hì hì, em hiểu rồi!
Tôi cảm thấy chột dạ, con bé hiểu chuyện gì????
-Có phải 2 người là họ hàng đúng không. Vì vậy mà anh ấy đến ở nhà chị! Chắc chắn là thế rồi!
Nó cười vui vẻ rồi đi về...
Sau khi Hạnh Nhi về, tôi cảm thấy có cái gì đó khó nói giữa chúng tôi...anh không phải là một người nói chuyện lập lờ như thế nhưng anh biết tôi khó xử thế nào.
Dù sao đó cũng chỉ là một con bé hàng xóm thôi mà. Tôi cười bỏ qua mà không biết rằng đó không phải là một con bé tầm thường.
Hôm sau khi tôi đi về nhà thì anh đã về trước. Tôi ngạc nhiên nhìn bó hoa hồng trên bàn phòng khách. Anh chẳng bao giờ mua nhiều hoa đến thế. Có chuyện gì vậy, tôi vào phòng tim anh nhưng anh không có ở đó.
Anh đang nấu ăn, và thậm trí còn bày biện bàn ăn rất công phu nữa. Tôi tự hỏi hôm nay có phải ngày đặc biệt gì không.
Anh cười quay lại khi nghe bước chân tôi.
-Ngồi xuống đi!_Anh kéo ghế và đẩy nhẹ tôi ngồi xuống!
-Hôm nay có chuyện gì vậy?
Anh ôm lấy cổ tôi từ phía sau rồi thì thầm vào tai tôi:
-Anh được nhận vai rồi!
-Thật sao_Tôi vui mừng quay lại_Anh giỏi quá!
Anh hôn nhẹ vào má tôi và nháy mắt:
-Hôm nay anh sẽ đặc biệt chuẩn bị bữa tối!
Tôi biết vai diễn đó với anh quan trọng thế nào, anh đã cố gắng thế nào và đây là kết quả của những nỗ lực đó.
Chúng tôi ăn tối trong ánh nến lung linh, tôi ngồi ngắm anh và nghe kể chuyện hài.
-Anh sẽ đóng vai gì vậy?
-Là một người vệ sĩ!
-Vệ sĩ á! Như thế nào.
Anh lấy kịch bản ra cho tôi xem, rồi anh đứng dậy diễn lại như thật.
-Anh sẽ đóng một cảnh đuổi theo tên tội phạm, sau đó hắn rút súng ra và BANG...
Tôi chăm chú nhìn động tác của anh như thật:
-Rồi sao?
-Anh bị trúng đạn và ngã xuống!_Anh nằm giả bất tỉnh trên sàn. Tôi cúi xuống nhìn anh.
-Chỉ thế thôi sao!
Anh không mở mắt ra nói nhỏ:
-Anh phải nằm như vậy cho đến khi nữ nhân vật chính đến và...
Anh ngoắc ngoắc tay, tôi cúi xuống lắng nghe:
-Giải cứu anh bằng nụ hôn của nàng!
-Nói dối! Nó không có trong kịch bản này_Tôi lúc nào cũng nhân xét đanh thép và nghiêm túc.
Tôi chưa kịp dứt lời thì anh đã kéo tôi xuống bất ngờ. Anh hôn lên môi tôi rồi cười:
-Anh diễn thế nào?
-Tệ quá!_Tôi lồm cồm bò dậy.
-Có phải nụ hôn đó chưa đủ làm hài lòng em hay em muốn một nụ hôn mãnh liệt hơn!
-Nghe rợn tóc gáy quá!
Anh ngồi dậy cởi mấy chiếc cúc áo và dang hai tay về phía tôi, vẻ rất ngầu:
-Lại đây với anh nào!
Tôi 3 chân 4 cẳng chạy khắp nhà...
...
Cuối cùng anh cũng được nhận vai, dù đó chỉ là một vai phụ quá nhỏ nhưng anh đã bước những bước trên con đường sự nghiệp diễn viên mơ ước. Nụ cười rạng rỡ của anh làm tôi cảm thấy ấm áp rất nhiều...
Sáng thứ 2 tôi và tiểu Thanh đi rủ nhau đi vào một quán mới mở. Tôi đã định không đi nhưng nhỏ lại năn nỉ tôi...đó là may mắn hay sai lầm khi tôi đã có mặt ở đó.
Tôi thấy Tử Long đang ngồi một mình trên bàn ở một góc. Anh chống cằm nhìn suy tư ra bên ngoài. Áo phông trắng và quần Jean, tôi nghĩ không phải anh đi chụp hình quảng cáo như đã nói với tôi.
Tôi không ra chỗ anh mà ngồi cùng tiểu Thanh ở một bàn khác.
Và cuối cùng tôi đã cảm thấy hết sức bàng hoàng. Đó chẳng phải là Hạnh Nhi sao, chẳng phải con bé nhí nhảnh đó sao. Nhỏ chạy lại ngồi sát cạnh anh, thậm trí còn khoác tay hết sức tình cảm. Chuyện này là thế nào. Đầu óc tôi đang quay cuồng vì những ý nghĩ phản bội.
------------
Tử Long gạt tay Hạnh Nhi ra khó chịu:
-Em hãy ngồi ghế bên kia đi!
-Được rồi, được rồi!_Con bé nghe lời chuyển sang ngồi đối diện anh.
-Sao em lại nói hôm nay chụp hình quảng cáo! Em đang trêu đùa với anh sao!_Tử Long nghiêm túc!
Hạnh Nhi dịu dàng:
-Không phải đâu. Lúc đầu cha em đã nói thế nào ngờ ông ấy lại đổi lịch! Dù sao cũng mất công như vậy nên em mới đưa anh đến đây!
-Có lẽ anh sẽ về!
Hôm nay Hạnh Nhi đã cố tình diện thật đẹp thế nhưng Tử Long lại chẳng nhìn nhỏ.
Tử Long đứng dậy:
-Sao em còn chưa đứng lên! Nhanh đi!
Con bé giận dỗi nhìn ra ngoài:
-Em không đi!
-Nếu em không đi thì anh đành về trước vậy!
-Anh...anh bỏ em như thế này ư? Thật ra hôm nay có người hẹn em đến đây! Anh ta bắt em phải làm người yêu nhưng em không đồng ý. Em sợ nên mới rủ anh thôi!_Con bé nhìn Tử Long với ánh mắt đáng thương.
-Sao em không nói thật từ đầu. Anh không thích bị lừa như vậy chút nào!
-Nếu em nói thì anh sẽ từ chối ngay_Nhỏ lại cười_Giờ anh sẽ giả làm người yêu em khi hắn tới, như vậy lần sau hắn sẽ không làm phiền em nữa! Nhé!
Tử Long:
-Không được!
Hạnh Nhi:
-Vì anh sợ chị ấy đúng không! Chị ấy lúc nào trông cũng đáng sợ cả. Em biết 2 người có vấn đề.
-Em nói lung tung gì thế!
-Nếu anh không muốn em nói lung tung nữa thì ngồi xuống đi! ( cười gian xảo)
Tử Long cởi áo khoác ra đưa cho Hạnh Nhi:
-Lần sau đừng có mặc đồ ngắn như vậy nữa.
Con nhỏ vui mừng đón lấy cái áo:
-Em biết rồi!
--------------
Tôi bực bội rời khỏi quán. Hai người đó trông thân mật như vậy từ khi nào mà tôi không biết. Anh đã nói dối tôi để đi chơi với con bé đó sao. Tôi không muốn tin chút nào....
Và
-Binh!
Đầu tôi đau điếng
-Này, bà chị, đi đừng phải nhìn trước nhìn sau chứ! Mắt để trên chán hay sao vậy!
Giọng một tên con trai, tôi ôm đầu nhìn lên. Cái kiểu ăn mặc gì không biết, quần áo thùng thình, đầu tóc dựng ngược. Đúng là tụi trẻ bây giờ...chậc chậc. Và đầu tôi thật không may khi va phải cái ván trượt trên cầm trên tay thằng bé:
-Này. nhóc! Ai mới là người phải xin lỗi ở đây! Không biết nhường đường sao.
-Hê hê, chị là trẻ con hay là người già! À, bà chị cũng nhiều tuổi rồi nhỉ! Xin lỗi nhé.
Hớ hớ, ở đời sao lại gặp nhiều loại người đáng ghét thế nhỉ. Tôi còn chưa hết bực vì con bé kia thì lại đến một thằng nhóc vô lý này.
-Này! Cậu không biết cách nói chuyện giống người hả. Tôi đang bực mình đây!
-Liên quan gì đến tôi, chị đang muốn gây chú ý sao. Mọi người đang nhìn chị đó.
Tôi nhìn xung quanh, vài người nhìn tôi. Trời ạ, tôi không muốn anh bắt gặp tôi cãi cọ với tên nhóc miệng còn hôi sữa này ở đây.
Tôi đá cho hắn một cái giáng trời vào chân coi như bài học rồi chuồn lẹ. Hắn chỉ biết đứng đó ôm chân rên rỉ và nguyền rủa tôi. Dù sao đá hắn cũng làm trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều....
--------------
Tử Long đã quyết tâm sẽ thực hiện ước mơ của anh ấy. Làm một diễn viên chẳng phải chuyện dễ dàng huống chi anh lại không phải tốt nghiệp từ một trường về điện ảnh. Nhưng khi nhìn anh chăm chú đọc sách tôi lại cảm thấy rất tự hào. Anh lúc nào cũng ý chí và mạnh mẽ cả. Những khó khăn sẽ chỉ làm vinh quanh thêm ngọt ngào thôi. Tôi tin anh sẽ thành công...Nhất định là như vậy.
Thế nhưng 2 tuần sau, anh về nhà với nụ cười ảm đạm. Không nói ra tôi cũng biết anh bị loại.
-Họ nói anh không có kinh nghiệm và quá trẻ! Có lẽ họ nói đúng, anh luôn chỉ nghĩ mọi việc thật dễ dàng!
-Mới chỉ là bắt đầu thôi mà. Anh hãy đến chỗ khác xem!
-7 lần từ chối trong một tuần đâu phải ít ( cười nhạt)
Tôi đã cảm thấy sự lo lắng trong lời nói của anh, khác hẳn hứng khởi ngày đầu đi casting. Họ gọi rất nhiều đến nhà, đều là cuộc gọi của anh, nhưng sau mỗi lần nghe điện anh lại chán nản...Bất cứ khi nào anh đến một studio, mọi người luôn chạy lại và đề nghị anh làm người mẫu ảnh...Một thân hình cân đối, một gương mặt sắc cạnh, và ánh nhìn thu hút...họ chỉ nhìn thấy có thế...còn tố chất và đam mê của anh thì lại chẳng ai nhìn thấy.
-Cốc...cốc...cốc...
Tôi vừa dọn đồ ăn ra bàn thì có người gọi. Anh còn đang tắm, tôi vẫn đeo tạp dề mà lại phải vội vã chạy ra mở cửa.
-Ai vậy?_Tôi ngạc nhiên nhìn cô gái đứng trước mặt.
Con bé có đôi mắt to và mặc đồ dễ thương. Nó không nói gì mà ngó vào trong nhà. Thái độ chẳng biết trên dưới gì làm tôi hơi khó chịu:
-Em là ai vậy? Đến đây có chuyện gì không?
Tôi khó chịu nhìn nó, con bé nở nụ cười tinh nghịch, rồi nhanh nhẹn giờ bàn tay trước mặt tôi:
-Chào chị, em là Hạnh Nhi, là hàng xóm mới chuyển đến!
-Vậy à!_Tôi thờ ơ giơ tay bắt tay nó.
Trông con bé có vẻ gì đó rất tinh quái và láu cá làm tôi không yên tâm.
-Em vào trong nhà được không! Lúc nãy em nhìn thấy con mèo nhà em chạy vào đây!
Con mèo nào? Tôi chẳng thấy con mèo nào cả. Nhưng tôi còn đang nghĩ ngợi thì con bé đã xông xáo vào nhà. Đúng là trẻ con, tôi cũng quen với cái kiểu vô lễ của mấy cô nàng tiểu thư nên mặc nhỏ.
Con bé đi lại ngó nghiêng các phòng rồi hỏi tôi:
-Chị sống ở đây một mình sao?
-Không! Thì sao!
-À không, em nghe thấy tiếng động trong nhà tắm!
-Đó là...
Tôi còn đang nghĩ xem nên nói gì...nếu tôi nói tôi đang sống cùng người yêu thì chẳng phải nó sẽ nghĩ tôi là một đứa thiếu gương mẫu. Con bé nhìn tôi rất háo hức chờ đợi. Đúng là con nhỏ kì quoặc:
-Sao em không mau tìm con mèo rồi về đi!
-Hì, em biết rồi!
Đúng lúc đó, Tử Long đi ra từ nhà tắm. Đầu tóc anh vẫn ướt nhẹp và cuốn chiếc khăn tắm quanh cổ, anh thường không thích lau người vì vậy mà anh luôn cởi trần sau khi tắm xong cho đến khi khô ráo và chỉ mặc chiếc quần ngủ yêu thích của mình. Bình thường chỉ có tôi nhìn thấy nhưng giờ thì có một con bé cấp 3 cũng đang quanh quẩn trong nhà này. Nguy hiểm báo động, tôi vội kéo anh lại và đưa anh áo phông:
-Anh mau mặc áo vào đi!_ Tôi giục và nhìn quanh, thật may là con bé đang mải tìm.
Nhưng khuôn mặt anh ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì.
-Chà, thì ra đúng là anh ở đây!_Tiếng nói oang oang của con nhỏ làm tôi giật bắn mình!
Tử Long quay lại...và thế là hết. Tôi chỉ biết lúc đó mắt nó cứ dán vào người anh như keo 502 và không nghe tôi nói gì cả.
Anh nhìn tôi không hiểu:
-Đây là ai vậy?
-Em không biết!
Hạnh Nhi:
-Sao chị lại không biết, em là Hạnh Nhi, là hàng xóm của hai người!
-Vậy à, chào em!_Anh
-Em đến tìm con mèo thật không ngờ anh ở đây! Chúng ta gặp nhau ở studio hôm trước, anh nhớ không?
-Ra vậy, thảo nào anh trông em quen quen!
Nhưng mà em đang nói đến con mèo đó sao?
Anh chỉ ra ngoài cửa sổ. Con mèo đang ngoan ngoãn ăn trên bàn công tầng 2 nhà nhỏ. Hớ hớ, tôi cảm thấy chuyện này có mưu đồ gì đây!
Hạnh Nhi:
-Ồ, hóa ra nó đã về rồi! Thật là may quá. Mà sao 2 người lại sống cùng nhà vậy? Chị này là...???
Con bé nhìn tôi nở một nụ cười tinh quái.
-Đây là...
Anh ngập ngừng nhìn tôi...
Hạnh Nhi cười:
-Hì hì, em hiểu rồi!
Tôi cảm thấy chột dạ, con bé hiểu chuyện gì????
-Có phải 2 người là họ hàng đúng không. Vì vậy mà anh ấy đến ở nhà chị! Chắc chắn là thế rồi!
Nó cười vui vẻ rồi đi về...
Sau khi Hạnh Nhi về, tôi cảm thấy có cái gì đó khó nói giữa chúng tôi...anh không phải là một người nói chuyện lập lờ như thế nhưng anh biết tôi khó xử thế nào.
Dù sao đó cũng chỉ là một con bé hàng xóm thôi mà. Tôi cười bỏ qua mà không biết rằng đó không phải là một con bé tầm thường.
Hôm sau khi tôi đi về nhà thì anh đã về trước. Tôi ngạc nhiên nhìn bó hoa hồng trên bàn phòng khách. Anh chẳng bao giờ mua nhiều hoa đến thế. Có chuyện gì vậy, tôi vào phòng tim anh nhưng anh không có ở đó.
Anh đang nấu ăn, và thậm trí còn bày biện bàn ăn rất công phu nữa. Tôi tự hỏi hôm nay có phải ngày đặc biệt gì không.
Anh cười quay lại khi nghe bước chân tôi.
-Ngồi xuống đi!_Anh kéo ghế và đẩy nhẹ tôi ngồi xuống!
-Hôm nay có chuyện gì vậy?
Anh ôm lấy cổ tôi từ phía sau rồi thì thầm vào tai tôi:
-Anh được nhận vai rồi!
-Thật sao_Tôi vui mừng quay lại_Anh giỏi quá!
Anh hôn nhẹ vào má tôi và nháy mắt:
-Hôm nay anh sẽ đặc biệt chuẩn bị bữa tối!
Tôi biết vai diễn đó với anh quan trọng thế nào, anh đã cố gắng thế nào và đây là kết quả của những nỗ lực đó.
Chúng tôi ăn tối trong ánh nến lung linh, tôi ngồi ngắm anh và nghe kể chuyện hài.
-Anh sẽ đóng vai gì vậy?
-Là một người vệ sĩ!
-Vệ sĩ á! Như thế nào.
Anh lấy kịch bản ra cho tôi xem, rồi anh đứng dậy diễn lại như thật.
-Anh sẽ đóng một cảnh đuổi theo tên tội phạm, sau đó hắn rút súng ra và BANG...
Tôi chăm chú nhìn động tác của anh như thật:
-Rồi sao?
-Anh bị trúng đạn và ngã xuống!_Anh nằm giả bất tỉnh trên sàn. Tôi cúi xuống nhìn anh.
-Chỉ thế thôi sao!
Anh không mở mắt ra nói nhỏ:
-Anh phải nằm như vậy cho đến khi nữ nhân vật chính đến và...
Anh ngoắc ngoắc tay, tôi cúi xuống lắng nghe:
-Giải cứu anh bằng nụ hôn của nàng!
-Nói dối! Nó không có trong kịch bản này_Tôi lúc nào cũng nhân xét đanh thép và nghiêm túc.
Tôi chưa kịp dứt lời thì anh đã kéo tôi xuống bất ngờ. Anh hôn lên môi tôi rồi cười:
-Anh diễn thế nào?
-Tệ quá!_Tôi lồm cồm bò dậy.
-Có phải nụ hôn đó chưa đủ làm hài lòng em hay em muốn một nụ hôn mãnh liệt hơn!
-Nghe rợn tóc gáy quá!
Anh ngồi dậy cởi mấy chiếc cúc áo và dang hai tay về phía tôi, vẻ rất ngầu:
-Lại đây với anh nào!
Tôi 3 chân 4 cẳng chạy khắp nhà...
...
Cuối cùng anh cũng được nhận vai, dù đó chỉ là một vai phụ quá nhỏ nhưng anh đã bước những bước trên con đường sự nghiệp diễn viên mơ ước. Nụ cười rạng rỡ của anh làm tôi cảm thấy ấm áp rất nhiều...
Sáng thứ 2 tôi và tiểu Thanh đi rủ nhau đi vào một quán mới mở. Tôi đã định không đi nhưng nhỏ lại năn nỉ tôi...đó là may mắn hay sai lầm khi tôi đã có mặt ở đó.
Tôi thấy Tử Long đang ngồi một mình trên bàn ở một góc. Anh chống cằm nhìn suy tư ra bên ngoài. Áo phông trắng và quần Jean, tôi nghĩ không phải anh đi chụp hình quảng cáo như đã nói với tôi.
Tôi không ra chỗ anh mà ngồi cùng tiểu Thanh ở một bàn khác.
Và cuối cùng tôi đã cảm thấy hết sức bàng hoàng. Đó chẳng phải là Hạnh Nhi sao, chẳng phải con bé nhí nhảnh đó sao. Nhỏ chạy lại ngồi sát cạnh anh, thậm trí còn khoác tay hết sức tình cảm. Chuyện này là thế nào. Đầu óc tôi đang quay cuồng vì những ý nghĩ phản bội.
------------
Tử Long gạt tay Hạnh Nhi ra khó chịu:
-Em hãy ngồi ghế bên kia đi!
-Được rồi, được rồi!_Con bé nghe lời chuyển sang ngồi đối diện anh.
-Sao em lại nói hôm nay chụp hình quảng cáo! Em đang trêu đùa với anh sao!_Tử Long nghiêm túc!
Hạnh Nhi dịu dàng:
-Không phải đâu. Lúc đầu cha em đã nói thế nào ngờ ông ấy lại đổi lịch! Dù sao cũng mất công như vậy nên em mới đưa anh đến đây!
-Có lẽ anh sẽ về!
Hôm nay Hạnh Nhi đã cố tình diện thật đẹp thế nhưng Tử Long lại chẳng nhìn nhỏ.
Tử Long đứng dậy:
-Sao em còn chưa đứng lên! Nhanh đi!
Con bé giận dỗi nhìn ra ngoài:
-Em không đi!
-Nếu em không đi thì anh đành về trước vậy!
-Anh...anh bỏ em như thế này ư? Thật ra hôm nay có người hẹn em đến đây! Anh ta bắt em phải làm người yêu nhưng em không đồng ý. Em sợ nên mới rủ anh thôi!_Con bé nhìn Tử Long với ánh mắt đáng thương.
-Sao em không nói thật từ đầu. Anh không thích bị lừa như vậy chút nào!
-Nếu em nói thì anh sẽ từ chối ngay_Nhỏ lại cười_Giờ anh sẽ giả làm người yêu em khi hắn tới, như vậy lần sau hắn sẽ không làm phiền em nữa! Nhé!
Tử Long:
-Không được!
Hạnh Nhi:
-Vì anh sợ chị ấy đúng không! Chị ấy lúc nào trông cũng đáng sợ cả. Em biết 2 người có vấn đề.
-Em nói lung tung gì thế!
-Nếu anh không muốn em nói lung tung nữa thì ngồi xuống đi! ( cười gian xảo)
Tử Long cởi áo khoác ra đưa cho Hạnh Nhi:
-Lần sau đừng có mặc đồ ngắn như vậy nữa.
Con nhỏ vui mừng đón lấy cái áo:
-Em biết rồi!
--------------
Tôi bực bội rời khỏi quán. Hai người đó trông thân mật như vậy từ khi nào mà tôi không biết. Anh đã nói dối tôi để đi chơi với con bé đó sao. Tôi không muốn tin chút nào....
Và
-Binh!
Đầu tôi đau điếng
-Này, bà chị, đi đừng phải nhìn trước nhìn sau chứ! Mắt để trên chán hay sao vậy!
Giọng một tên con trai, tôi ôm đầu nhìn lên. Cái kiểu ăn mặc gì không biết, quần áo thùng thình, đầu tóc dựng ngược. Đúng là tụi trẻ bây giờ...chậc chậc. Và đầu tôi thật không may khi va phải cái ván trượt trên cầm trên tay thằng bé:
-Này. nhóc! Ai mới là người phải xin lỗi ở đây! Không biết nhường đường sao.
-Hê hê, chị là trẻ con hay là người già! À, bà chị cũng nhiều tuổi rồi nhỉ! Xin lỗi nhé.
Hớ hớ, ở đời sao lại gặp nhiều loại người đáng ghét thế nhỉ. Tôi còn chưa hết bực vì con bé kia thì lại đến một thằng nhóc vô lý này.
-Này! Cậu không biết cách nói chuyện giống người hả. Tôi đang bực mình đây!
-Liên quan gì đến tôi, chị đang muốn gây chú ý sao. Mọi người đang nhìn chị đó.
Tôi nhìn xung quanh, vài người nhìn tôi. Trời ạ, tôi không muốn anh bắt gặp tôi cãi cọ với tên nhóc miệng còn hôi sữa này ở đây.
Tôi đá cho hắn một cái giáng trời vào chân coi như bài học rồi chuồn lẹ. Hắn chỉ biết đứng đó ôm chân rên rỉ và nguyền rủa tôi. Dù sao đá hắn cũng làm trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.