Chương 24: Lại rơi vào mê cung . . .
Minh Nguyệt Thính Phong
30/12/2015
Long Tam mang theo
Phượng Trữ đổi đến một cái khách sạn khác, lần này chỉ thuê một gian
thượng phòng, Phượng Trữ trong lòng có ẩn ẩn chút thỏa mãn, vô cùng cao
hứng đi vào.
Long Tam cũng không biết từ lúc nào nào lấy ra một đống sổ sách, ngồi ở trong phòng chăm chú xem, Phượng Trữ ở trên giường nằm nửa ngày cũng ngủ không được, ôm chăn nhìn người nọ dưới đèn, một bụng nghi vấn: “Long Tam, mấy thứ này từ chỗ nào biến ra ?” Hắn rõ ràng trừ bỏ cõng thanh kiếm kia, trên lưng ngựa cũng không thấy treo gì đó .
“Nếu ngươi thường xuyên đi đây đi đó, tất nhiên sẽ phải an trí một vài cái cứ điểm.”
“Nga.” Phượng Trữ cũng không muốn nghe kỹ, trong này dường như có an bài bí mật gì đó. Nàng lại hỏi chuyện khác: “Long Tam, trong nhà có phải đang định tội ta không, ta theo ngươi trở về, có phải sẽ không hòa nhã nữa không?” Nàng đá hai chân khỏi chăn, nói: “Nếu thật vậy, ta cũng không muốn trở về. Ta nghĩ rồi, nếu mọi người đều không thích ta, ta không cần ở đó ngây người. Các ngươi muốn đưa ta về nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ đưa đi.”
Long Tam ngây người ngẩn ngơ: “Ta đã gửi thư nói rõ ngọn nguồn cho bọn họ hiểu rồi, chắc chắn sẽ không trách ngươi nữa.”
Phượng Trữ thoáng nhẹ người: “Vậy còn chuyện đưa ta về nhà mẹ đẻ thì sao?”
Long Tam quay đầu nhìn nàng, nàng ôm chăn mở to mắt to nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn , lộ ra vài phần yếu ớt. Nàng có một thân võ nghệ, lại phải chịu ủy khuất, nhưng tuyệt không có động võ tùy tiện với người bình thường. Nàng một đường chạy nạn, hắn theo ven đường hỏi thăm, trừ bỏ ác phỉ đuổi giết của nàng khiến xung quanh bị tổn hại, nàng không có làm bị thương bất kỳ một người vô tội nào.
Tính tình như vậy không hề giống với Phượng Trữ trước kia trong đầu hắn. Long Tam nhịn không được đứng dậy đi đến bên giường, sờ sờ đầu của nàng: “Ngươi nếu muốn trở về, ta sẽ đưa ngươi trở về. Ngươi nếu muốn ở lại Long phủ, nơi đó chính là nhà của ngươi.”
Phượng Trữ nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, xác nhận lời hắn nói là thật tâm, khóe miệng nhịn không được nâng lên. Nàng chui đầu vào trước ngực hắn: “Đây chính là ngươi nói , ta nếu nguyện ý ngây ngốc , các ngươi sẽ không đuổi ta .”
“Ân.” Long Tam cũng nhịn không được mỉm cười , nàng luôn thực dễ dàng có thể cao hứng trở lại.
“Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, thời điểm ta về nhà mẹ đẻ, ngươi phải đích thân đưa ta về, nếu nơi đó đối ta không tốt, ngươi sẽ đem ta đưa về nhà, được không?”
“Ân.”
Phượng Trữ cảm thấy câu trả lời này thực làm cho nàng vừa lòng, nàng khanh khách cười, đặt đầu lên gối, nhắm mắt nói: “Ngươi rất tốt với ta, ta đây sẽ tha thứ những việc ngươi đã làm a.”
Long Tam nhíu mày, vì nàng dịch dịch góc chăn: “Tạ phu nhân khoan hồng độ lượng.”
Phượng Trữ lại vui vẻ, nhăn mặt nhăn mũi: “Tất nhiên, ta đây rất độ lượng nha, so với Nhị bá nhiều hơn gấp trăm lần.” Nàng chắc chắn Long Nhị là người keo kiệt thù dai nhất mà nàng từng gặp a.
Long Tam bật cười: “Mau ngủ đi, ngày mai ta mang ngươi đi gặp một người.”
“Gặp ai?” Phượng Trữ tròn mắt, tò mò .
“Là người truy giết ngươi trong mộng, mặt chữ điền, mắt tam giác, miệng rộng, mũi to…” Long Tam còn chưa nói xong, Phượng Trữ liền bật dậy gật đầu: “Đúng, là người này, đã tìm được hắn sao?”
” Thời điểm ta đến trăm kiều thành thì có tin tức, có người nhìn đến hắn thường lui tới Giang Lăng. Giang Lăng cách nơi này không xa, ngày mai có thể đến được.”
Phượng Trữ nắm chặt tay Long Tam một chút: “Chúng ta hiện tại liền đi ngay đi, lỡ đâu hắn lại chạy đến nơi khác.”
“Đừng nóng vội, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi. Ta còn muốn an bài vài chuyện nữa. Có người sẽ thay ta cầm chân hắn, ngươi yên tâm.”
Phượng Trữ nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng gật gật đầu: “Tốt lắm, ta nghe lời ngươi. Long Tam, chúng ta nhất định có thể bắt được hắn, đúng không.” Nàng nằm đè lên gối, trong lòng hồi hộp lo lắng, nếu bắt được người nọ, hỏi thật cặn kẽ rõ ràng, nàng có thể tìm về chính mình hay không?
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, có ta ở đây. Đám hắc y nhân truy giết ngươi, ta đang tra xét, chắc chắn sẽ tra ra manh mối .” Hắn xoa hai mắt của nàng, thúc giục nàng mau ngủ.
Phượng Trữ đưa tay nắm lấy tay hắn: “Long Tam, ta sợ.”
“Sợ cái gì? Long gia chúng ta sẽ không bỏ ngươi không để ý .”
“Nếu ta so với tưởng tượng của ngươi còn độc ác, xấu xa hơn, ngươi sẽ còn che chở ta sao?” Phượng Trữ lặng lẽ nhìn hắn: “Nếu ta thật sự đã làm một vài chuyện tình thực đáng sợ, ngươi còn có thể che chở cho ta sao?”
Long Tam trầm mặc, sau một lúc lâu nói: “Ta cam đoan, chỉ cần ngươi một ngày còn là Phượng Trữ như vậy, ta liền bảo hộ ngươi một ngày.”
Phượng Trữ có chút cảm động, nàng dùng sức nắm chặt tay Long Tam: “Đừng gạt ta a, ta ai cũng không biết, ngay cả nương cha là bộ dáng gì nữa đều không nhớ rõ , ta không có bằng hữu không có thân nhân, ta thật sự rất sợ hãi.” Nàng nói xong có chút nghẹn ngào: “Bất luận ta đã làm cái gì, chỉ cần ta một ngày vẫn là bộ dáng hiện tại, ngươi liền phải tốt với ta một ngày a.”
Long Tam gật gật đầu, Phượng Trữ ôm cánh tay của hắn: “Long Tam, đừng bỏ lại ta a.”
Long Tam thở dài: “Hôm nay rõ ràng là có người muốn trộm con ngựa bỏ lại ta.”
“Tại ta lúc ấy tức giận thôi.” Phượng Trữ khụt khịt mũi, xê dịch thân mình, đổi tư thế thoải mái, ôm lấy cánh tay của Long Tam: “Ta đã nghĩ qua, nếu trong nhà ngay cả ngươi cũng đối với ta không tốt , ta liền thật sự bỏ đi. Ta có tay có chân , lại có tuổi trẻ có khí lực, nhất định không khiến chính mình bị đói. Ta nói không chừng còn có thể kết bạn tốt giống như ngươi, bằng hữu khắp thiên hạ cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó ta triệu tập nhân mã, còn sợ tìm không ra thân phận bản thân? Có thể về sau ngay cả ngươi thấy ta cũng phải hành lễ, gọi ta là Phượng Nữ hiệp.” Nàng nói xong còn hăng hái đứng lên, như thể chính mình đã là người nhất hô bá ứng danh vọng cực cao .
Long Tam cười nói: “Vâng, vâng, Phượng Nữ hiệp. Chí hướng này thật là vĩ đại nha, vậy sao lại không đi?”
“Lúc đó ngươi đến tạ tội với ta a, ta nếu không cho ngươi một cơ hội, sợ ngươi sẽ khổ sở suốt đời.” Nàng bày ra khẩu khí thi ân, lại đem mặt chôn ở trong chăn, chọc Long Tam ha ha cười.
Cười xong , hai người lại không nói gì, trong phòng trong lúc ấy nhất thời an tĩnh lại. Kỳ thật hai người trong lòng đều hiểu được, chuyện danh vọng như thế làm sao là chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa nàng lại là một nữ tử, nếu là thực một mình sống qua ngày, nghèo khổ không tiền, không chừng chịu bao nhiêu xem thường, bị người ta tính kế, có bao nhiêu khổ ải đâu.
“Đừng sợ, Phượng Trữ, đừng sợ.” Trong bầu không khí ấm áp an toàn, đây là câu cuối cùng Phượng Trữ nghe được trước khi chìm vào mộng đẹp.
Đêm này nàng ngủ không an ổn, đại hán mặt chữ điền mắt tam giác kia lại ở trên đê cùng nàng chém giết, nàng nghe được hắn dùng thanh âm khàn khàn đối nàng nói: “Tất cả đều tại ngươi xen vào việc của người khác.”
Nàng cảm giác chính mình lại rơi xuống, nàng biết xung quanh mình là nước sông, nàng liều mạng giãy dụa, kêu to. Có người gọi tên của nàng, kéo nàng lại, nàng không rơi xuống nữa.
Mơ mơ màng màng , trong đầu nhiều đoạn ngắn không ngừng thoáng hiện, Phượng Trữ không rõ chính mình ở nơi nào, có thanh âm đối nàng nói: “Con đường phía trước mờ mịt, tất có quy túc, ngươi nếu là đối người thật tình tiếp đãi, liền nhất định có điều hồi báo. Tâm phòng người không thể không có, tâm hại người lại càng không được có. Đó là đạo nghĩa giang hồ.”
Phượng Trữ nghe không rõ những lời nói tiếp theo, bốn phía tất cả đều là sương mù, nàng thực sợ hãi, nàng liều mạng hướng về phía trước đi tới, muốn nhìn người đang cùng nàng nói chuyện, nhưng là nàng đi mãi đi mãi, một bóng người cũng không gặp. Nàng nhìn không thấy đường, vừa định lùi lại vài bước, lại rớt xuống vách núi đen, sương mù tan đi, tình cảnh trước mắt lại biến thành con sông lạnh ngoài kinh thành, nàng cứ thế ngã xuống, rơi vào trong lòng sông.
Phượng Trữ kêu to, rồi bật dậy.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Phượng Trữ không có nói cho Long Tam tình hình trong mộng, chính nàng cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Nàng khẩn trương lại lo sợ không yên đi theo Long Tam tới Giang Lăng, trong lòng không ngừng tính toán cùng tên đáng sợ kia gặp mặt sẽ là tình cảnh gì. Phái, phái
Long Tam đem nàng đến khách điếm xong liền đi ra cửa , một lát sau trở về, cùng nàng nói người nọ vẫn còn đang ở chỗ cũ, cho nàng yên tâm.
“Chỗ cũ là chỗ nào?”
“Là nơi ngươi không có khả năng đi”
“Chỗ nào ta không có khả năng đi?”
Long Tam không đáp , đem vài bao này nọ đưa cho Phượng Trữ, dặn dò: “Ta đi trước tìm hiểu tìm hiểu tình huống, ngươi ở trong này trước nghỉ ngơi, ăn chút thứ lặt vặt, chơi đùa ngắm cảnh gì đó, sau khi ta trở về lại bàn bạc tiếp.”
Phượng Trữ trừng mắt nhìn mấy món điểm tâm ngọt cùng vài món đồ chơi trong bao, ngẩng đầu muốn kháng nghị, Long Tam điểm một chút lên chóp mũi của nàng nói: “Nghe lời.”
Phượng Trữ ngậm miệng, phùng má không phục. Long Tam đi ra ngoài, quay đầu thấy bộ dáng nàng kia có chút bật cười, lại dặn một câu: “Không được nghịch ngợm gây sự, không được trốn đi theo, không được cáu kỉnh.”
Phượng Trữ không nói lời nào, đô miệng biểu tình mười phần ai oán, nhìn chằm chằm Long Tam ra cửa. Tình hình này nàng làm sao còn có tâm tư ăn rồi chơi chứ? Nàng ở trong phòng đi qua đi lại, ngẫm nghĩ nên làm như thế nào?
Người nọ đang trong thành, cách nàng gần như vậy, nàng có thật nhiều vấn đề muốn hỏi hắn. Hắn vì sao muốn giết nàng, hắn có phải cũng mơ ước bảo vật của Long gia hay không? Hắn cùng với hắc y nhân là một người sao?
Phượng Trữ chuyển suy nghĩ , lại nhìn đến thanh kiếm Long Tam hay mang bên mình dựa bên cạnh giường, nàng hồi tưởng lại bộ dáng hắn lúc xuất môn, trường sam ngọc quan, bộ dạng mười phần công tử. Không mang kiếm tỏ vẻ hắn không muốn làm cho người ta đề phòng hắn, nơi mà tuấn nhã công tử tự nhiên có khả năng ra vào, mỗ ta… Lại là nơi nàng không có khả năng đi.
Phượng Trữ mắt nhíu lại, hiểu ra. Nàng nhìn thanh kiếm kia, nghĩ đến một ý tưởng.
Phượng trữ thận trọng, sớm phát hiện chổ chân cánh cửa khách sạn có nét khắc như hình ấn ký, cùng nơi ngày hôm qua bọn họ đặt chân đến giống nhau. Long Tam nói hắn có cứ điểm, Phượng Trữ lớn mật đoán ấn ký này là ký hiệu. Nàng đi tìm chưởng quầy, nói hai ba câu vào vào ra ra, sợ là nơi này thật là nơi cứ điểm của Long Tam. Nàng nói Tam gia có việc giao cho nàng làm, muốn chưởng quầy tìm một bộ trang phục gã sai vặt và đạo cụ, lại tìm một cái hộp kiếm xinh đẹp mang đến.
Sau đó nàng hóa trang thành một tiểu đồng giữ kiếm, ôm kiếm của Long Tam ra cửa . Nàng nghĩ nếu như bị người khác bắt lại thì nói là đến đưa kiếm cho chủ tử , nếu như bị Long Tam bắt gặp nói hắn quên cầm kiếm nàng cố ý đưa tới cho hắn.
Giang Lăng kỹ viện không ít, nhưng Phượng Trữ nhớ rõ Long Tam nói có người sẽ thay hắn cầm chân đại hán kia, chuyện này cho thấy cho dù là kỹ viện, nhưng cũng là nơi Long Tam có an bài người của mình. Cho nên Phượng Trữ không có lỗ mãng nơi nơi xông loạn, nàng ôm kiếm đến từng nhà từng nhà cẩn thận tìm. Nàng đội một cái mũ thật to, che lại dung mạo, từ xa xa nhìn đến, nàng rõ ràng chỉ là một tiểu phó đồng.
Thật vất vả, Phượng Trữ cuối cùng tìm được manh mối, một nhà kêu Hoa Lâu kỹ viện, đèn lồng màu đỏ chói mắt, hỗn hợp rượu hương son phấn khiến Phượng Trữ thiếu chút nữa hắt xì.
Nàng đi quanh một vòng, ở mặt sau khung cửa sổ lầu hai thấy một chỗ nho nhỏ có vài nét sơn giống như hình vẽ ấn ký. Phượng Trữ hơi trầm ngâm, nhìn thấy nơi không người, thả người nhảy lên nóc nhà. Lại tìm một cái phòng không người, theo cửa sổ phóng vào, lại từ cửa phòng đi ra ngoài, cầm kiếm cúi đầu, cung kính đứng ở góc tường như tiểu phó đang đợi chủ nhân tìm hoan xong.
Phượng Trữ mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, trong lòng cân nhắc nên trước tìm Long Tam hay là trước tìm đại hán kia, vừa nhấc mắt liền nhìn đến một nữ tử cực mỹ kéo Long Tam đi ra khỏi một gian phòng, nữ nhân kia cười duyên tựa vào trong lòng Long Tam, hai người giống như vừa nói xong cái gì, đều cười ha ha lên, giống như đều có cảm giác say, dưới chân bước lảo đảo.
Phượng Trữ chỉ cảm thấy lửa giận chính mình lập tức liền bốc to, không đợi nàng phản ứng chính mình trong lòng là cái cái gì tư vị, lại nghe cửa phòng gian bên cạnh bỗng “Lạch cạch” một trận tiếng vang, một nữ nhân đánh đổ khay trà, nhìn vào trong phòng hét chói tai.
Phượng Trữ cố không nghĩ đến Long Tam nữa, nàng căng thẳng, chạy nhanh sang, trên sàn trong phòng kia có một người chết trần truồng, gương mặt trắng bệch xanh mét hướng về phía cửa phòng, mấy chỗ vết thương trên người, máu vẫn còn chảy.
Mặt chữ điền, miệng rộng, mũi to, ánh mắt tuy là nhắm, nhưng Phượng Trữ vẫn biết nếu mở to sẽ có hình dạng như thế nào. Phượng Trữ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lưng chạy ngược lên, đây chính là đại hán muốn giết nàng.
” Tất cả đều tại ngươi xen vào việc của người khác.” Nàng còn nhớ rõ lời nói trong mộng hắn nói với nàng.
Nàng đã tìm được hắn, nhưng hắn lại trở thành thi thể.
Long Tam cũng không biết từ lúc nào nào lấy ra một đống sổ sách, ngồi ở trong phòng chăm chú xem, Phượng Trữ ở trên giường nằm nửa ngày cũng ngủ không được, ôm chăn nhìn người nọ dưới đèn, một bụng nghi vấn: “Long Tam, mấy thứ này từ chỗ nào biến ra ?” Hắn rõ ràng trừ bỏ cõng thanh kiếm kia, trên lưng ngựa cũng không thấy treo gì đó .
“Nếu ngươi thường xuyên đi đây đi đó, tất nhiên sẽ phải an trí một vài cái cứ điểm.”
“Nga.” Phượng Trữ cũng không muốn nghe kỹ, trong này dường như có an bài bí mật gì đó. Nàng lại hỏi chuyện khác: “Long Tam, trong nhà có phải đang định tội ta không, ta theo ngươi trở về, có phải sẽ không hòa nhã nữa không?” Nàng đá hai chân khỏi chăn, nói: “Nếu thật vậy, ta cũng không muốn trở về. Ta nghĩ rồi, nếu mọi người đều không thích ta, ta không cần ở đó ngây người. Các ngươi muốn đưa ta về nhà mẹ đẻ, chắc chắn sẽ đưa đi.”
Long Tam ngây người ngẩn ngơ: “Ta đã gửi thư nói rõ ngọn nguồn cho bọn họ hiểu rồi, chắc chắn sẽ không trách ngươi nữa.”
Phượng Trữ thoáng nhẹ người: “Vậy còn chuyện đưa ta về nhà mẹ đẻ thì sao?”
Long Tam quay đầu nhìn nàng, nàng ôm chăn mở to mắt to nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn , lộ ra vài phần yếu ớt. Nàng có một thân võ nghệ, lại phải chịu ủy khuất, nhưng tuyệt không có động võ tùy tiện với người bình thường. Nàng một đường chạy nạn, hắn theo ven đường hỏi thăm, trừ bỏ ác phỉ đuổi giết của nàng khiến xung quanh bị tổn hại, nàng không có làm bị thương bất kỳ một người vô tội nào.
Tính tình như vậy không hề giống với Phượng Trữ trước kia trong đầu hắn. Long Tam nhịn không được đứng dậy đi đến bên giường, sờ sờ đầu của nàng: “Ngươi nếu muốn trở về, ta sẽ đưa ngươi trở về. Ngươi nếu muốn ở lại Long phủ, nơi đó chính là nhà của ngươi.”
Phượng Trữ nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, xác nhận lời hắn nói là thật tâm, khóe miệng nhịn không được nâng lên. Nàng chui đầu vào trước ngực hắn: “Đây chính là ngươi nói , ta nếu nguyện ý ngây ngốc , các ngươi sẽ không đuổi ta .”
“Ân.” Long Tam cũng nhịn không được mỉm cười , nàng luôn thực dễ dàng có thể cao hứng trở lại.
“Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, thời điểm ta về nhà mẹ đẻ, ngươi phải đích thân đưa ta về, nếu nơi đó đối ta không tốt, ngươi sẽ đem ta đưa về nhà, được không?”
“Ân.”
Phượng Trữ cảm thấy câu trả lời này thực làm cho nàng vừa lòng, nàng khanh khách cười, đặt đầu lên gối, nhắm mắt nói: “Ngươi rất tốt với ta, ta đây sẽ tha thứ những việc ngươi đã làm a.”
Long Tam nhíu mày, vì nàng dịch dịch góc chăn: “Tạ phu nhân khoan hồng độ lượng.”
Phượng Trữ lại vui vẻ, nhăn mặt nhăn mũi: “Tất nhiên, ta đây rất độ lượng nha, so với Nhị bá nhiều hơn gấp trăm lần.” Nàng chắc chắn Long Nhị là người keo kiệt thù dai nhất mà nàng từng gặp a.
Long Tam bật cười: “Mau ngủ đi, ngày mai ta mang ngươi đi gặp một người.”
“Gặp ai?” Phượng Trữ tròn mắt, tò mò .
“Là người truy giết ngươi trong mộng, mặt chữ điền, mắt tam giác, miệng rộng, mũi to…” Long Tam còn chưa nói xong, Phượng Trữ liền bật dậy gật đầu: “Đúng, là người này, đã tìm được hắn sao?”
” Thời điểm ta đến trăm kiều thành thì có tin tức, có người nhìn đến hắn thường lui tới Giang Lăng. Giang Lăng cách nơi này không xa, ngày mai có thể đến được.”
Phượng Trữ nắm chặt tay Long Tam một chút: “Chúng ta hiện tại liền đi ngay đi, lỡ đâu hắn lại chạy đến nơi khác.”
“Đừng nóng vội, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi. Ta còn muốn an bài vài chuyện nữa. Có người sẽ thay ta cầm chân hắn, ngươi yên tâm.”
Phượng Trữ nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng gật gật đầu: “Tốt lắm, ta nghe lời ngươi. Long Tam, chúng ta nhất định có thể bắt được hắn, đúng không.” Nàng nằm đè lên gối, trong lòng hồi hộp lo lắng, nếu bắt được người nọ, hỏi thật cặn kẽ rõ ràng, nàng có thể tìm về chính mình hay không?
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, có ta ở đây. Đám hắc y nhân truy giết ngươi, ta đang tra xét, chắc chắn sẽ tra ra manh mối .” Hắn xoa hai mắt của nàng, thúc giục nàng mau ngủ.
Phượng Trữ đưa tay nắm lấy tay hắn: “Long Tam, ta sợ.”
“Sợ cái gì? Long gia chúng ta sẽ không bỏ ngươi không để ý .”
“Nếu ta so với tưởng tượng của ngươi còn độc ác, xấu xa hơn, ngươi sẽ còn che chở ta sao?” Phượng Trữ lặng lẽ nhìn hắn: “Nếu ta thật sự đã làm một vài chuyện tình thực đáng sợ, ngươi còn có thể che chở cho ta sao?”
Long Tam trầm mặc, sau một lúc lâu nói: “Ta cam đoan, chỉ cần ngươi một ngày còn là Phượng Trữ như vậy, ta liền bảo hộ ngươi một ngày.”
Phượng Trữ có chút cảm động, nàng dùng sức nắm chặt tay Long Tam: “Đừng gạt ta a, ta ai cũng không biết, ngay cả nương cha là bộ dáng gì nữa đều không nhớ rõ , ta không có bằng hữu không có thân nhân, ta thật sự rất sợ hãi.” Nàng nói xong có chút nghẹn ngào: “Bất luận ta đã làm cái gì, chỉ cần ta một ngày vẫn là bộ dáng hiện tại, ngươi liền phải tốt với ta một ngày a.”
Long Tam gật gật đầu, Phượng Trữ ôm cánh tay của hắn: “Long Tam, đừng bỏ lại ta a.”
Long Tam thở dài: “Hôm nay rõ ràng là có người muốn trộm con ngựa bỏ lại ta.”
“Tại ta lúc ấy tức giận thôi.” Phượng Trữ khụt khịt mũi, xê dịch thân mình, đổi tư thế thoải mái, ôm lấy cánh tay của Long Tam: “Ta đã nghĩ qua, nếu trong nhà ngay cả ngươi cũng đối với ta không tốt , ta liền thật sự bỏ đi. Ta có tay có chân , lại có tuổi trẻ có khí lực, nhất định không khiến chính mình bị đói. Ta nói không chừng còn có thể kết bạn tốt giống như ngươi, bằng hữu khắp thiên hạ cũng là chuyện tốt. Đến lúc đó ta triệu tập nhân mã, còn sợ tìm không ra thân phận bản thân? Có thể về sau ngay cả ngươi thấy ta cũng phải hành lễ, gọi ta là Phượng Nữ hiệp.” Nàng nói xong còn hăng hái đứng lên, như thể chính mình đã là người nhất hô bá ứng danh vọng cực cao .
Long Tam cười nói: “Vâng, vâng, Phượng Nữ hiệp. Chí hướng này thật là vĩ đại nha, vậy sao lại không đi?”
“Lúc đó ngươi đến tạ tội với ta a, ta nếu không cho ngươi một cơ hội, sợ ngươi sẽ khổ sở suốt đời.” Nàng bày ra khẩu khí thi ân, lại đem mặt chôn ở trong chăn, chọc Long Tam ha ha cười.
Cười xong , hai người lại không nói gì, trong phòng trong lúc ấy nhất thời an tĩnh lại. Kỳ thật hai người trong lòng đều hiểu được, chuyện danh vọng như thế làm sao là chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa nàng lại là một nữ tử, nếu là thực một mình sống qua ngày, nghèo khổ không tiền, không chừng chịu bao nhiêu xem thường, bị người ta tính kế, có bao nhiêu khổ ải đâu.
“Đừng sợ, Phượng Trữ, đừng sợ.” Trong bầu không khí ấm áp an toàn, đây là câu cuối cùng Phượng Trữ nghe được trước khi chìm vào mộng đẹp.
Đêm này nàng ngủ không an ổn, đại hán mặt chữ điền mắt tam giác kia lại ở trên đê cùng nàng chém giết, nàng nghe được hắn dùng thanh âm khàn khàn đối nàng nói: “Tất cả đều tại ngươi xen vào việc của người khác.”
Nàng cảm giác chính mình lại rơi xuống, nàng biết xung quanh mình là nước sông, nàng liều mạng giãy dụa, kêu to. Có người gọi tên của nàng, kéo nàng lại, nàng không rơi xuống nữa.
Mơ mơ màng màng , trong đầu nhiều đoạn ngắn không ngừng thoáng hiện, Phượng Trữ không rõ chính mình ở nơi nào, có thanh âm đối nàng nói: “Con đường phía trước mờ mịt, tất có quy túc, ngươi nếu là đối người thật tình tiếp đãi, liền nhất định có điều hồi báo. Tâm phòng người không thể không có, tâm hại người lại càng không được có. Đó là đạo nghĩa giang hồ.”
Phượng Trữ nghe không rõ những lời nói tiếp theo, bốn phía tất cả đều là sương mù, nàng thực sợ hãi, nàng liều mạng hướng về phía trước đi tới, muốn nhìn người đang cùng nàng nói chuyện, nhưng là nàng đi mãi đi mãi, một bóng người cũng không gặp. Nàng nhìn không thấy đường, vừa định lùi lại vài bước, lại rớt xuống vách núi đen, sương mù tan đi, tình cảnh trước mắt lại biến thành con sông lạnh ngoài kinh thành, nàng cứ thế ngã xuống, rơi vào trong lòng sông.
Phượng Trữ kêu to, rồi bật dậy.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng.
Phượng Trữ không có nói cho Long Tam tình hình trong mộng, chính nàng cũng không rõ là chuyện gì xảy ra. Nàng khẩn trương lại lo sợ không yên đi theo Long Tam tới Giang Lăng, trong lòng không ngừng tính toán cùng tên đáng sợ kia gặp mặt sẽ là tình cảnh gì. Phái, phái
Long Tam đem nàng đến khách điếm xong liền đi ra cửa , một lát sau trở về, cùng nàng nói người nọ vẫn còn đang ở chỗ cũ, cho nàng yên tâm.
“Chỗ cũ là chỗ nào?”
“Là nơi ngươi không có khả năng đi”
“Chỗ nào ta không có khả năng đi?”
Long Tam không đáp , đem vài bao này nọ đưa cho Phượng Trữ, dặn dò: “Ta đi trước tìm hiểu tìm hiểu tình huống, ngươi ở trong này trước nghỉ ngơi, ăn chút thứ lặt vặt, chơi đùa ngắm cảnh gì đó, sau khi ta trở về lại bàn bạc tiếp.”
Phượng Trữ trừng mắt nhìn mấy món điểm tâm ngọt cùng vài món đồ chơi trong bao, ngẩng đầu muốn kháng nghị, Long Tam điểm một chút lên chóp mũi của nàng nói: “Nghe lời.”
Phượng Trữ ngậm miệng, phùng má không phục. Long Tam đi ra ngoài, quay đầu thấy bộ dáng nàng kia có chút bật cười, lại dặn một câu: “Không được nghịch ngợm gây sự, không được trốn đi theo, không được cáu kỉnh.”
Phượng Trữ không nói lời nào, đô miệng biểu tình mười phần ai oán, nhìn chằm chằm Long Tam ra cửa. Tình hình này nàng làm sao còn có tâm tư ăn rồi chơi chứ? Nàng ở trong phòng đi qua đi lại, ngẫm nghĩ nên làm như thế nào?
Người nọ đang trong thành, cách nàng gần như vậy, nàng có thật nhiều vấn đề muốn hỏi hắn. Hắn vì sao muốn giết nàng, hắn có phải cũng mơ ước bảo vật của Long gia hay không? Hắn cùng với hắc y nhân là một người sao?
Phượng Trữ chuyển suy nghĩ , lại nhìn đến thanh kiếm Long Tam hay mang bên mình dựa bên cạnh giường, nàng hồi tưởng lại bộ dáng hắn lúc xuất môn, trường sam ngọc quan, bộ dạng mười phần công tử. Không mang kiếm tỏ vẻ hắn không muốn làm cho người ta đề phòng hắn, nơi mà tuấn nhã công tử tự nhiên có khả năng ra vào, mỗ ta… Lại là nơi nàng không có khả năng đi.
Phượng Trữ mắt nhíu lại, hiểu ra. Nàng nhìn thanh kiếm kia, nghĩ đến một ý tưởng.
Phượng trữ thận trọng, sớm phát hiện chổ chân cánh cửa khách sạn có nét khắc như hình ấn ký, cùng nơi ngày hôm qua bọn họ đặt chân đến giống nhau. Long Tam nói hắn có cứ điểm, Phượng Trữ lớn mật đoán ấn ký này là ký hiệu. Nàng đi tìm chưởng quầy, nói hai ba câu vào vào ra ra, sợ là nơi này thật là nơi cứ điểm của Long Tam. Nàng nói Tam gia có việc giao cho nàng làm, muốn chưởng quầy tìm một bộ trang phục gã sai vặt và đạo cụ, lại tìm một cái hộp kiếm xinh đẹp mang đến.
Sau đó nàng hóa trang thành một tiểu đồng giữ kiếm, ôm kiếm của Long Tam ra cửa . Nàng nghĩ nếu như bị người khác bắt lại thì nói là đến đưa kiếm cho chủ tử , nếu như bị Long Tam bắt gặp nói hắn quên cầm kiếm nàng cố ý đưa tới cho hắn.
Giang Lăng kỹ viện không ít, nhưng Phượng Trữ nhớ rõ Long Tam nói có người sẽ thay hắn cầm chân đại hán kia, chuyện này cho thấy cho dù là kỹ viện, nhưng cũng là nơi Long Tam có an bài người của mình. Cho nên Phượng Trữ không có lỗ mãng nơi nơi xông loạn, nàng ôm kiếm đến từng nhà từng nhà cẩn thận tìm. Nàng đội một cái mũ thật to, che lại dung mạo, từ xa xa nhìn đến, nàng rõ ràng chỉ là một tiểu phó đồng.
Thật vất vả, Phượng Trữ cuối cùng tìm được manh mối, một nhà kêu Hoa Lâu kỹ viện, đèn lồng màu đỏ chói mắt, hỗn hợp rượu hương son phấn khiến Phượng Trữ thiếu chút nữa hắt xì.
Nàng đi quanh một vòng, ở mặt sau khung cửa sổ lầu hai thấy một chỗ nho nhỏ có vài nét sơn giống như hình vẽ ấn ký. Phượng Trữ hơi trầm ngâm, nhìn thấy nơi không người, thả người nhảy lên nóc nhà. Lại tìm một cái phòng không người, theo cửa sổ phóng vào, lại từ cửa phòng đi ra ngoài, cầm kiếm cúi đầu, cung kính đứng ở góc tường như tiểu phó đang đợi chủ nhân tìm hoan xong.
Phượng Trữ mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, trong lòng cân nhắc nên trước tìm Long Tam hay là trước tìm đại hán kia, vừa nhấc mắt liền nhìn đến một nữ tử cực mỹ kéo Long Tam đi ra khỏi một gian phòng, nữ nhân kia cười duyên tựa vào trong lòng Long Tam, hai người giống như vừa nói xong cái gì, đều cười ha ha lên, giống như đều có cảm giác say, dưới chân bước lảo đảo.
Phượng Trữ chỉ cảm thấy lửa giận chính mình lập tức liền bốc to, không đợi nàng phản ứng chính mình trong lòng là cái cái gì tư vị, lại nghe cửa phòng gian bên cạnh bỗng “Lạch cạch” một trận tiếng vang, một nữ nhân đánh đổ khay trà, nhìn vào trong phòng hét chói tai.
Phượng Trữ cố không nghĩ đến Long Tam nữa, nàng căng thẳng, chạy nhanh sang, trên sàn trong phòng kia có một người chết trần truồng, gương mặt trắng bệch xanh mét hướng về phía cửa phòng, mấy chỗ vết thương trên người, máu vẫn còn chảy.
Mặt chữ điền, miệng rộng, mũi to, ánh mắt tuy là nhắm, nhưng Phượng Trữ vẫn biết nếu mở to sẽ có hình dạng như thế nào. Phượng Trữ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lưng chạy ngược lên, đây chính là đại hán muốn giết nàng.
” Tất cả đều tại ngươi xen vào việc của người khác.” Nàng còn nhớ rõ lời nói trong mộng hắn nói với nàng.
Nàng đã tìm được hắn, nhưng hắn lại trở thành thi thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.