Rồng Bay Phượng Múa

Chương 75: Suy nghĩ

Minh Nguyệt Thính Phong

02/03/2016

Một tiếng gọi này, làm cho Phượng Trữ tránh ở trong ngõ nhỏ chỉ cảm thấy máu toàn thân đông cứng, nàng kiềm chế không được, bước nhanh vài bước liền xông ra ngoài, “Long Tam, Long Tam…” Một bên kêu to một bên chạy qua chặn ngang hắn ôm lấy:

Tim Phượng Trữ đập thịch thịch kinh hoàng, cảm giác được Long Tam toàn thân cứng ngắc, lập tức càng cảm thấy hoảng hốt khó chịu: Nàng đối Long Tam nói: “Long Tam, việc này ta còn chưa kịp nói với chàng, ta không phải cố ý …”

Nữ nhân tự xưng Phượng Trữ đột nhiên cười: “Không phải cố ý? Ngươi muốn cùng Long Tam gia nói cái gì? Nói ngươi giả mạo ta như thế nào sao? Nói ngươi là đồ giả à? Ngươi dám thừa nhận sao?” Nàng ta muốn nhìn thấy Long Tam trong lòng cũng phải hoảng hốt, dù sao gả cho hắn ba năm, chưa thấy qua sắc mặt hắn hoà nhã bao giờ, huống hồ nàng ta cũng đã hồng hạnh ra tường, sinh ra dã loại, mặc kệ nói như thế nào, trong lòng vẫn là có áp lực: Bây giờ nhìn thấy Phượng Trữ giả này hoảng đầu hoảng não lao tới muốn giải thích, nàng ta đột nhiên có một cỗ ác ý đến, đồ giả này, dựa vào cái gì mà có thể sống tốt được chứ?

Phượng Trữ nhanh chóng ôm Long Tam thật chặt: “Ta không có giả mạo, không phải:”

Long Tam cúi đầu nhìn nàng, Phượng Trữ không biết nên nói như thế nào, chỉ đành vội vàng gọi: “Long Tam, Long Tam, Long Tam, ta… ta…”

“Nàng lại chạy loạn?” Sắc mặt Long Tam rốt cục hoãn xuống, nhưng lại mở miệng nói lời làm cho cả hai Phượng Trữ đều ngây ngẩn cả người:

Long Tam thở dài, đem Phượng Trữ ôm chặt: “Mỗi lần ta không có ở bên một chút, nàng sẽ không biết chạy đi đến đâu?” c-

Nữ nhân tự xưng là Phượng Trữ kia mân miệng, nàng ta vốn nghĩ rằng Long Tam kiểu gì cũng đều nên có chút phản ứng kinh ngạc kịch liệt, nhưng không nghĩ tới hắn lại giống như hoàn toàn bình tĩnh không như nàng vậy:

Phượng Trữ há miệng thở dốc, suy nghĩ theo lời nói của Long Tam, biện bạch nói: “Ta, ta không chạy loạn: Ta muốn tìm chàng, chàng không thấy:”

“Phải không?” Long Tam nhướng mắt, biểu tình bất đắc dĩ giống như nói chuyện với đứa nhỏ nghịch ngợm:”Ta rõ ràng phái hộ vệ ở trong sân thủ hộ, hắn nên đem những lời ta muốn dặn dò nói cho nàng nghe, tại sao lại cho nàng đi ra? Nàng nói, nàng có phải lại theo cửa sổ trộm đi hay không?”

Phượng Trữ chột dạ bĩu môi, nàng quả thật là như thế: Long Tam lại nói: “Ta có phải đã dặn nàng, nay thân mình không giống với trước kia, không thể chạy hay không? Nàng mới vừa rồi hướng lại đây thế mà lại dám chạy?”

Phượng Trữ cúi đầu, nàng quả thật đã chạy, còn chạy thật nhanh, sợ chậm, nếu chậm, Long Tam bị xúi giục, tức giận với nàng thì làm sao bây giờ?

Suy nghĩ như vậy, Phượng Trữ rốt cục nhớ tới chính sự, nàng kéo kéo tay áo của Long Tam: “Long Tam, Long Tam, ngày hôm qua nữ nhân này nói nàng ta là Phượng Trữ, ta, ta, ta…”

“Ngươi là đồ giả!” Nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia ở một bên nhìn Long Tam cùng Phượng Trữ đối thoại với nhau, trong lòng tức giận, nàng ta không thương Long Tam, nhưng đây không phải là nàng ta sai: Nếu năm đó Long Tam đối nàng ta có một phần thân thiết như đối thứ đồ giả này, nàng ta làm sao ở Long gia trải qua cuộc sống cơ khổ khó chịu, lại làm sao mà bị Lam Hổ dụ dỗ ra ngoài? Nếu Long Tam đối nàng ta có nửa điểm ôn nhu, không bỏ mặc nàng ta lúc nào cũng đi xa, làm cho nàng ta cô đơn một mình, nàng ta làm sao lại rơi vào tình thế như vậy?

“Ta không phải!” Phượng Trữ trước mặt Long Tam nói, tuyệt không muốn khí thế so với nữ nhân này yếu đi nửa phần, nàng ôm Long Tam không muốn buông tay, lớn tiếng nói: “Ta không phải giả bộ mạo nhận, ta là bị người Long gia từ bờ sông đem về, ta không có trí nhớ, thân phận trạng huống đều là do người Long gia nói cho ta biết, liền ngay cả tướng công của ta cũng là chấp nhận ta:” Phượng Trữ nói xong, giương mắt nhìn Long Tam, thấy hắn cũng không tức giận hoặc là đẩy nàng ra, trong lòng nàng kiên định vài phần:

“Tướng công của ngươi?” Nữ nhân tự xưng Phượng Trữ cười lạnh: “Ngươi không phải là Phượng Trữ, Long Tam gia tất nhiên không phải là tướng công của ngươi:”

Phượng Trữ tâm run lên, nàng sợ chính là chuyện này: Nàng cắn răng, cứng rắn nói: “Ta cho dù không gọi là Phượng Trữ, Long Tam cũng là tướng công của ta: Liền giống như hắn không gọi là Long Phi, không phải Tam gia Long gia, hắn cũng là tướng công của ta:”

Long Tam vẫn không nói chuyện, hắn không biết nên nói cái gì, hắn so với Phượng Trữ càng sợ hãi hết thảy được làm sáng tỏ, hắn biết bộ dáng hắn nên là giả bộ kinh ngạc, hắn nên biểu hiện không cảm kích chút nào, không biết làm sao, hắn hẳn là phải biểu hiện giống như lần đầu tiên biết trên đời này có hai Phượng Trữ giống nhau như đúc, nhưng hắn giả bộ không được, hắn nghe thấy Phượng Trữ nói lời này, lại một chữ đều nói không nên lời, so sánh với nàng, hắn là cỡ nào ti bỉ vô sỉ, hắn cảm thấy xấu hổ:

“Ngươi đừng mạnh miệng:” Nữ nhân tự xưng Phượng Trữ bị lời nói của Phượng Trữ làm cứng miệng, nhưng ta nàng chính là nhịn không được muốn dội nước lã: “Ngươi không gọi là Phượng Trữ, làm sao lại là Long Tam phu nhân, thân phận ngươi đang sống là của ta, có cái gì mà đắc ý?”

“Chúng ta vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận, không thể vui vẻ chẳng lẽ muốn khóc nhè sao?” Phượng Trữ một bên tranh luận một bên thật cẩn thận trộm nhìn thoáng qua Long Tam, mặt hắn bình tĩnh cũng đang nhìn nàng:

Phượng Trữ khẽ cắn môi, không dám lại nhìn, đem mặt chui vào trong lòng hắn: Long Tam cũng không có đẩy ra, ôm nàng lẳng lặng không nói gì: Hắn giương mắt, đối diện ánh mắt cái nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thật nhiều tư vị:

Sau một lúc lâu, nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia làm như không chịu nổi, xoay người muốn rời đi, Long Tam gọi nàng ta lại: “Lam Hổ ở trong tay ta:”



Nữ nhân kia nhanh chóng xoay người, trừng mắt nhìn Long Tam, hét lớn một tiếng: “Nói dối!”

Long Tam cũng là mặt không chút thay đổi, chỉ cúi đầu đối Phượng Trữ trong lòng nói: “Phượng Nhi, chúng ta trở về đi:”

Phượng Trữ ngẩng đầu, nhìn Long Tam lại nhìn nữ nhân kia, có chút chần chờ, chẳng lẽ không phải nên đem cái gì khuất tất đều nói cho rõ ràng mới đi sao? Không minh bạch như vậy, nghẹn trong đầu không khó chịu sao?

Long Tam phủ phủ đầu nàng, dịu mắt, nắm tay nàng xoay người bước đi: Nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia trừng mắt nhìn Long Tam hành động, thấy hắn lại thật sự tiêu sái như đã định liệu trước, cắn chặt răng, nhanh chóng xoay người chạy mất:

Phượng Trữ quay đầu nhìn nhìn, bỗng nhiên hiểu được:

“Long Tam…” Trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như một đoàn loạn ma, không biết nên từ đâu nói lên, gọi tên hắn, lại không nói được nữa:

Long Tam nhanh nắm chặt tay nàng, nắm cho đến khi Phượng Trữ cảm thấy đau, nàng nhìn sườn mặt của Long Tam, cắn răng một cái, nói: “Hôm qua nàng ta nói với ta rất nhiều, ta không dám nói cho ngươi, ta sợ ngươi biết … ta, ta nếu thực không phải Phượng Trữ, ta sợ…”

Nàng trên tay đau xót, quay đầu thì thấy Long Tam dùng ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn nàng: “Phượng Nhi, ta có chút chuyện muốn nói với nàng:”

Phượng Trữ tim đập thật nhanh, nhỏ giọng nói: “Hay là, hay là không cần nói:” Hắn là muốn nói, nàng xác thực không phải Phượng Trữ, thân thể của nàng xác thực có phiền toái sao? Hay là muốn nói, nếu nàng không phải Phượng Trữ, vậy cùng Phượng gia còn phải có điều cần giải thích, lần này, không biết sẽ an trí nàng như thế nào?

“Ta có cục cưng, Long Tam:” Nàng dường như khẩn cầu nhìn hắn, nàng có đứa nhỏ của hắn, có cái chuyện phiền toái gì, có thể về sau lại tính toán hay không?

Long Tam sửng sốt, cúi đầu nhìn xem bụng của nàng, phủ tay lên bụng của nàng, hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Phượng Nhi, nàng là thê tử của ta:”

Phượng Trữ nhìn ánh mắt của hắn, nghe hắn lại nói một câu: “Theo ta từ cửa thành trở về là nàng, cũng chỉ có nàng là thê tử của ta:”

Nước mắt Phượng Trữ lại ngân ngấn:

Long Tam lấy ngón tay lau đi nước mắt của nàng: “Chúng ta có cục cưng, có cái chuyện phiền toái gì, về sau nói sau: Nàng phải hảo hảo điều dưỡng thân thể, phải vui vẻ, đừng làm cho chính mình lại ngã bệnh:”

Phượng Trữ dùng sức gật đầu, ôm Long Tam không muốn buông tay: Long Tam kéo nàng: “Đi về trước, nàng có phải không ăn cái gì liền chạy đến hay không? Thuốc đã uống chưa?”

Phượng Trữ lắc đầu, đổi lấy Long Tam trừng mắt: Phượng Trữ nhanh chóng làm nũng: “Ta vừa mới quá khẩn trương, hiện tại chân run quá đi không nổi:”

Long Tam lại trừng nàng, Phượng Trữ lại nói: “Mới vừa rồi cảm thấy bụng thật đói:”

Long Tam yên lặng xoay người, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, Phượng Trữ cắn môi cười trộm, dùng sức nhảy, nhảy lên lưng của hắn, ôm cổ của hắn: Long Tam nóng nảy, lớn tiếng nói: “Nàng nhảy sao? Nàng còn dám nhảy nữa hả?”

“Đã quên, đã quên, lần tới nhất định sẽ đi:” Bả đầu Phượng Trữ chôn trên vai hắn cầu xin tha thứ:

Long Tam “hừ”, nhưng vẫn vững vàng cõng nàng đi, chậm rãi hướng vể chỗ ở: Đi một đoạn, nhỏ giọng nói: “Đợi đến khi thân mình nàng dưỡng tốt rồi, có vài thứ ta lại nói cho nàng:”

“Là không cần nói cho ta sao?”



“Đương nhiên không phải:”

Được đáp án này, Phượng Trữ trong lòng kiên định, Long Tam lại nói: “Nàng cũng không thể giận ta:”

“Đương nhiên sẽ không:”

Long Tam dừng lại cước bộ, nghĩ nghĩ, cuối cùng đem lời nói nuốt trở vào, chỉ nói: “Thời điểm này nàng chỉ cần ăn ngon uống thuốc, hảo hảo nghỉ ngơi, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, điiều dưỡng thật tốt, chúng ta liền giải quyết đến việc này:”

“Long Tam, nếu ta thật sự không phải là Phượng Trữ, chàng nói phải làm sao bây giờ?”

“Nàng muốn làm sao bây giờ?”

“Dù sao ta còn là thê tử của chàng, chính chàng nói, thê tử của chàng chỉ có ta: Cho nên, cho dù ta không phải Phượng Trữ, ta cũng cũng là thê tử của chàng, không cho chàng đổi ý:” Phượng Trữ cắn răng: “Cái người tự xưng là Phượng Trữ kia, còn có Phượng gia, còn có Long gia, còn có không biết sẽ xuất hiện người nào, tất nhiên đều cho chàng đến giải quyết: Dù sao, ta chính là phu nhân của chàng:”

“Vâng, vâng, nàng là phu nhân của ta:” Thanh âm Long Tam bình tĩnh cam đoan: “Ta toàn theo ý nàng:”

Hai người một đường này nói đến nói đi, tất cả đều là này đó không liên quan đến gì hết, thời điểm Phượng Trữ về tới tiểu viện ăn cơm tâm tình mới xem bình tĩnh dần, nàng bắt đầu cảm thấy có cái gì không thích hợp, nhưng trái lo phải nghĩ nghĩ không ra, nàng đem việc này quy kết cho việc hoài cục cưng, đầu óc sẽ không dùng tốt:

Long Tam nhìn chằm chằm vào Phượng Trữ uống thuốc, sau đó hộ vệ báo lại, nói là đã đắc thủ: Phượng Trữ lần này lại thông minh, hỏi: “Là bắt được Lam Hổ sao?”

Long Tam gật đầu, dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, tự mình muốn đi nhìn một cái:

Phượng Trữ một người ngồi nửa ngày, lại có chút muốn ngủ, nhưng bỗng nhiên linh quang vừa hiện, nàng rốt cục nghĩ tới không đúng chỗ nào: Sau đó lại nghĩ ra, Long Tam dùng nữ nhân tự xưng Phượng Trữ kia mới tìm được Lam Hổ, nay Lam Hổ bị bắt, nữ nhân kia nói không chừng cũng đến đây: Nàng đứng lên, suy nghĩ lại muốn đi xem sao: Vòng đến tiểu viện cách vách kia, vụng trộm trèo tường vào:

Quả nhiên đi vào, chợt nghe thấy thanh âm nữ nhân kia đang mắng to trong phòng: “Long Tam, ngươi là đồ tiểu nhân ti bỉ:”

Phượng Trữ lặng lẽ đi qua, tránh ở cửa sổ nghe: Nữ nhân kia nói: “Ngươi gạt ta bảo đã bắt được Lam Hổ, lại phái người theo dõi ta:”

“Đa tạ ngươi dẫn đường:” Thanh âm Long Tam thường thường bình bình, không có cảm tình: Phượng Trữ nghe xong, vừa vui mừng lại khẩn trương, cao hứng hắn đối với nữ nhân khác tự giữ bình tĩnh, lại khẩn trương phía sau có thể có cái chuyện xấu gì nàng không tưởng tượng ra được hay không:

Trong phòng im lặng một hồi, Phượng Trữ chỉ nghe thấy thanh âm nữ nhân kia tức giận hít thở, qua một hồi lâu, thanh âm nữ nhân kia ấm ách nói: “Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?”

“Lam Hổ tam phiên tứ bận tìm Long gia ta phiền toái, chẳng những suýt nữa hại tánh mạng của ta, còn xông vào Long phủ trộm bảo, càng miễn bàn hắn vài lần muốn lấy mạng Phượng Nhi, ngươi nói xem, đã bắt được hắn vào tay, ta còn có thể làm sao bây giờ?”

Nữ nhân kia tĩnh một hồi, làm như ở lo lắng, rồi sau đó là cắn răng nói: “Ngươi đừng hại tánh mạng của hắn, ta sẽ cùng với hắn xa chạy cao bay, nương bên kia, Phượng gia bên kia, ta sẽ hỗ trợ du thuyết không hề cùng Long gia khó xử:”

“Phượng Trữ, ngươi dựa vào cái gì cho rằng Lam Hổ sẽ đi theo ngươi? Ngươi dựa vào cái gì cho rằng Phượng phu nhân sẽ nghe ngươi bài bố?”

Phượng Trữ tránh ở ngoài cửa sổ trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên a, lúc trước hắn ở trên đường, gọi nữ nhân đó là “Phượng Trữ”, mà nàng đến đây, hắn gọi là “Phượng Nhi “

Hắn từ khi nào thì bắt đầu, sửa miệng gọi nàng Phượng Nhi?

Tim Phượng Trữ đập thịch thịch, chẳng lẽ thực có cái chuyện gì đó phát sinh mà nàng không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rồng Bay Phượng Múa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook