Chương 42
Yên Tử
03/06/2017
CHƯƠNG 42
Bệnh án của Thần Ca ngay tối đó đã được gửi vào hòm thư của Ôn Uyển Nhu.
Cơ mà lúc ấy người này còn đang bận ôn tồn với Thần Ca trên giường, ngày hôm sau hai người xách hành lý hấp tấp chạy ra sân bay, máy tính cũng chưa chạm vào, nói gì đến bệnh án lẫn trong một đống mail.
Người đến đón hai người chính là A Tả và A Hữu, Thần Ca chưa gặp A Hữu bao giờ, mới đầu còn tưởng hắn là bạn hay người thân của Ôn Uyển Nhu, cười gật đầu với họ, tự mình xách hành lý để vào cốp xe. Ôn Uyển Nhu từ lầu xuống vừa thấy liền đen mặt, bước nhanh đến đỡ vali của cậu bỏ vào cốp.
A Tả theo sau Ôn Uyển Nhu vừa thấy Ôn Uyển Nhu thế kia liền chân chó như hận không thể làm đệm người cho Thần Ca giẫm lên, lại thấy A Hữu đứng trước xe chơi điện thoại, hung hăng đá cửa xe, khiến cho xe kêu ‘Tích tích…” không ngừng. A Hữu hoảng sợ, thấy là A Tả làm, tức giận hỏi, “Anh đá xe làm gì? Nó chọc giận anh à?”
A Tả cướp điện thoại trong tay A Hữu, chỉ chỉ phía sau, A Hữu quay đầu lại thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Ôn Uyển Nhu, mờ mịt không biết mình đã làm sai chuyện gì, hỏi, “Mọi người xuống hết rồi à? Vậy tôi lái xe, còn bỏ quên cái gì không?”
Ôn Uyển Nhu lạnh lùng nói, “Bị cậu nói như vậy, tôi thực sự muốn bỏ lại một thứ.”
A Hữu cười gượng, không dám tiếp lời, A Tả đoán được Ôn Uyển Nhu muốn nói gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thần Ca cảm thấy để hai người bọn họ đến đón quá là phiền toái, tìm tìm hộp thuốc từ trong túi xách, đưa đến chỗ bọn họ, cười nói, “Đã làm phiền hai người rồi, mời.”
A Tả liếc trộm Ôn Uyển Nhu, không dám nhận.
Thần Ca cũng phát hiện hai người này cứ một mực nhìn Ôn Uyển Nhu, cậu đẩy đẩy hắn, Ôn Uyển Nhu mới nói, “Nhận đi.”
A Hữu vừa định mở miệng đã bị A Tả trừng, ngậm miệng không dám nói nữa, khởi động ô tô, lái đến sân bay.
Dọc đường đi Ôn Uyển Nhu chưa từng bày vẻ hoà nhã với A Tả A Hữu.
Tới sân bay, Ôn Uyển Nhu xuống xe trước, cúi người đeo găng tay cho Thần Ca, sau đó nói với A Hữu, “Chuyển số hành lý trong cốp đến sân bay.”
A Hữu giờ mới hiểu mình đã đắc tội tổ tông này lúc nào, bất đắc dĩ vác hai vali to oạch lên vai, trên tay xách thêm mấy cái túi, đi theo vào sân bay.
Thần Ca nhìn thấy không đành lòng, muốn tự mình xách hành lý, Ôn Uyển Nhu nắm chặt tay cậu, nói, “Anh ta đáng tội.”
A Hữu thở hồng hộc, “Đúng vậy, tôi đáng đời.”
Thần Ca lườm Ôn Uyển Nhu một cái, muốn lấy vali xuống, A Hữu sợ tới mức vội vàng né tránh, hô, “Đừng đừng! Một mình tôi xách được rồi, ngài không cần để ý đâu, thật đó.”
Thần Ca không rõ đôi song sinh này có quan hệ gì với Ôn Uyển Nhu, nhìn không giống người thân, ngay cả bạn bè cũng không giống.
A Hữu một mình ngồi ở phòng chờ, Ôn Uyển Nhu kéo Thần Ca đi đến cửa hàng miễn thuế trong sân bay, hai người cũng không định mua gì, Thần Ca bưng cốc trà nóng nhìn Ôn Uyển Nhu chọn túi, nhịn không được hỏi, “Hai người kia là ai?”
“A Tả và A Hữu.” Ôn Uyển Nhu nhìn trúng một chiếc túi, tuy nhiên phần xách tay có vẻ hơi nhỏ, hắn giơ túi lên hỏi, “Cái này thế nào?”
Thần Ca vừa thấy năm chữ số trên giá liền cảm thấy không ổn, song vẫn nói, “Đẹp lắm.”
Ôn Uyển Nhu cong môi, Thần Ca biết hắn đang cao hứng, “Nếu anh thích thì mua đi, em về phòng chờ trước, chắc A Hữu đã chờ lâu lắm rồi.”
“Em để ý đến anh ta làm gì.” Ôn Uyển Nhu lãnh đạm nói, tính mua cho Thần Ca cái túi này, còn mình thì chọn cái khác.
Thần Ca quả thực được chứng kiến một mặt khác của Ôn Uyển Nhu, kìm không được hỏi, “Đi với em anh không vui à?”
Ôn Uyển Nhu kinh ngạc, “Sao thế được?”
“Vậy anh…” Thần Ca suy nghĩ một hồi, quả thật Ôn Uyển Nhu vẫn đối xử với cậu như bình thường, lúc ngồi trên xe còn tựa vào vai cậu ngủ, chỉ là, “Vẻ mặt của anh với A Tả và A Hữu tệ lắm.”
Ôn Uyển Nhu ngồi xuống cạnh Thần Ca, “Vì sao anh phải tỏ ra ôn hoà với họ?”
Nếu không phải thái độ của Ôn Uyển Nhu với hai người kia quá rõ ràng, Thần Ca trì độn như vậy ắt hẳn sẽ không nhận ra, cậu nói, “Bình thường anh vẫn vậy à?”
Ôn Uyển Nhu gật đầu, thuận tay nắm lấy tay cậu ủ ấm, “Anh chỉ cần đối tốt với em là đủ rồi.”
Khoảng thời gian này VV bị Sa Loạn gây phiền, ba ngày không mở tiệm.
Thực ra chính y cũng hơi chột dạ, bởi vì lúc ấy y nhớ rõ đã bỏ chi phiếu Sa Loạn đưa cho vào ví rồi, sau đó bởi vì Sa Loạn ghê y chưa súc ruột cho nên không làm, y tức đến trống rỗng đầu óc, mặc quần áo đòi đi, mãi sau mới nhớ tới tấm chi phiếu kia, vốn định trả lại cho cậu ta, nhưng vừa đi xuống lầu cho bọn thú cưng trong tiệm ăn xong, đi lên đã không thấy chi phiếu đâu.
Nhà y chỉ có mình y và mẹ, mẹ y giờ đang trong viện dưỡng lão, lẽ nào tấm chi phiếu mọc chân tự chạy mất?
VV lục tung cả nhà lên tìm, nghĩ thầm, chắc là mình để quên ở đâu đó, buổi tối lại đến quán bar lần nữa, nói cho Sa Loạn chuyện mình đánh mất chi phiếu là được, dù sao y cũng không rút tiền, khoản tiền kia chắc chắn vẫn còn nguyên ở đó.
Nhưng không được bao lâu, buổi chiều có người gọi tới cho y, câu đầu tiên y nghe được chính là, “Anh rút tiền rồi?”
Kì quái là VV vừa nghe xong đã nhận ra người gọi chính là thanh niên đeo kính đen tối qua, hoang mang nói, “Tôi đâu có.”
Bên kia trầm mặc một lúc, cúp máy, sau đó gửi đến một tin nhắn, ghi tên một quán chuyên về món cay Tứ Xuyên và thời gian gặp mặt.
VV nắm di động suy nghĩ nửa ngày, đóng cửa tiệm lên lầu tìm lại một lần vẫn không thấy chi phiếu đâu, bất đắc dĩ thay quần áo chuẩn bị đến chỗ hẹn.
Y đến quán ăn trước thời gian hẹn gặp khoảng năm phút, tìm một chỗ ngồi, nhìn menu chọn vài món, dù sao kiểu gặp mặt thế này chắc là hai người chia aa (50 – 50), y đói bụng một ngày rồi, không cần thiết phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Đợi đợi một lúc, cửa phòng mở ra, VV vừa ngẩng đầu liền xém mù mắt cẩu, trước cửa là một thanh niên cao cao mặc đồng phục trung học, không, hẳn nên gọi là thiếu niên, đối phương dùng bàn tay trắng nõn thon dài của mình đẩy kính đen, mày nhướn lên, cánh môi mỏng mở ra, “Anh mặc thế này đi gặp tôi? Ha hả, thực là thú vị.”
VV chỉ vào đối phương nửa ngày không có phản ứng, đợi đến khi cậu ta ngồi xuống mới khép lại cái miệng vì khiếp sợ mà mở toang hoác của mình, nhìn cậu ta ngồi cạnh mình, vội vàng lủi qua bên kia, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Sa Loạn rõ ràng không vui, ôm ngực hỏi, “Anh trốn cái gì? Trên người tôi có vi khuẩn à?”
VV trộm nhìn phù hiệu trên đồng phục của Sa Loạn, “Không, là trên người tôi có vi khuẩn, không thể dính lên thân thể cao quý của ngài được.”
Sa Loạn cười lạnh, lúc này đồ ăn được bưng lên, cậu ta gọi nhân viên mang thêm hai bát cơm, nói với VV, “Tôi vừa tan học, đói muốn chết, có chuyện chờ tôi ăn xong rồi nói, không được quấy rầy tôi.”
VV trong lòng lẩm bẩm cậu là ai mà tôi không được quấy rầy, nhìn tô bò hầm, cầm đũa lên vớt toàn bộ thịt bò vào bát mình, còn giá với dưa chuột, mấy loại ăn kèm thì chừa lại cho cậu ta.
Sa Loạn nhìn một đống giá trong tô, lại nhìn VV, VV hất mũi hừ hừ, oán thầm đủ loại, cúi đầu và cơm.
Sa Loạn gắp rau ăn kèm lên, thản nhiên nói, “Tôi thấy tối qua anh kém như vậy, trên đường đi còn suy nghĩ có lẽ không cần gặp lại anh, không ngờ anh cũng không quá tệ, biết tôi thích ăn gì.”
“Phụt…Khụ khụ.” VV bị mình doạ sặc, vị cay xộc thẳng lên mũi, nước mắt trào ra. Sa Loạn ghét bỏ đưa khăn cho y, “Bẩn muốn chết.”
Mất một lúc VV mới hết khó chịu, chỉ vào tô thịt bò trên bàn hỏi, “Cậu không thích ăn thịt bò?”
Sa Loạn gật đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng, “Tôi còn tưởng anh biết, thì ra là trùng hợp.”
VV hết nói với cậu ta, gẩy gẩy bát cơm, ăn sạch đồ ăn mình thích trên bàn, buông đũa bát chờ Sa Loạn ăn xong.
Sa Loạn ăn cơm vô cùng chậm rãi, đũa gắp giá luôn nghiêng đúng một góc, mỗi miếng ăn vào miệng đều tinh xảo như ăn điểm tâm, VV nhìn mà đau cả răng.
Hai bát cơm cậu ta ăn ước chừng hết hơn nửa tiếng, VV chơi đấu địa chủ đến khi sung sướng thua sạch mới nghe thấy cậu ta hạ đũa, lau miệng thông báo, “Tôi ăn xong rồi.”
VV, “À, suýt nữa quên mất, tấm chi phiếu của cậu…”
Sa Loạn không đợi y nói hết, “Khoảng bốn giờ chiều, tiền trong chi phiếu bị người ta lấy đi, người lấy là một người đàn ông trung niên, đi cùng là một bà cụ.”
VV nghẹn lời, cầm di động vội vàng gọi cho viện dưỡng lão, dì chăm sóc mẹ y nói quả thực tầm trưa bà cụ có rời đi, nói về nhà ăn cơm, mới rồi đã tự mình quay về, bà có quá nhiều người cần chăm sóc, cho nên đã quên không báo cho VV.
Y nhờ dì gọi bà cụ lại nghe điện, dì gọi nửa ngày mà bà cụ không tới, bà đi qua đưa điện thoại cho bà cụ, bà cụ cũng không nghe, VV ở bên kia nghe thấy tiếng bà cụ khóc, nói mình không nghe máy, tiền của con trai không phải bà lấy, ai mà biết tờ giấy nhỏ như thế lại lấy ra tiền chứ…
VV không cần gọi điện cho quán mạt chược trong khu đã biết xảy ra chuyện gì, tức giận nắm chặt điện thoại nửa ngày không thốt nên một câu, nghĩ mãi vẫn không nhớ sao y không thấy bà cụ lên lầu chứ? Hay là bà cố ý trốn mình, lén lút về nhà tính lấy tiền chơi bài?
Sa Loạn đợi y mãi, lấy điện thoại ra làm bộ lên mạng, thực ra là chụp VV vài tấm.
VV ngẩng đầu hỏi, “Lấy ra bao nhiêu?”
Sa Loạn rốt cuộc có cơ hội chụp toàn mặt, ấn nút chụp một cái, thoát khỏi phần mềm chụp ảnh, mặt không đỏ thở không gấp nói, “Lấy toàn bộ.”
Tự cậu ta cũng biết mình độc miệng, tối qua mới chỉ oán giận một câu, không ngờ VV lại giận đỏ bừng mặt, đẩy cậu ta ra mặc quần áo bỏ đi, cậu ta ngại mất mặt ngồi đơ trên giường nhìn y đạp cửa rời đi, đợi nửa ngày mà không thấy đối phương biết sai, quay về tìm mình.
Ngân hàng gọi điện tới, báo cho cậu ta biết số tiền trong chi phiếu đã bị lấy ra toàn bộ, lòng đủ loại vòng vo, không suy nghĩ liền gọi cho y.
VV xoa mặt, giải thích, “Chắc là mẹ tôi lấy tiền, tôi còn chưa chắc chắn, nhưng nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu, để cho tôi vài ngày được không?”
Sa Loạn nghe vậy, ôm ngực cười lạnh nhìn VV.
VV giờ vô cùng hối hận, đang êm đẹp tự dưng đòi viết 99999 làm cái gì!
“Khụ…Là mẹ tôi trộm lấy tiền ra, tôi không biết bà đã tiêu hết bao nhiêu, nếu cậu lo lắng, tôi thế chấp đồ gì đó cho cậu.” VV thở dài, với đức hạnh của mẹ y, phỏng chừng đã tiêu hết sạch tiền rồi, trước kia y nhìn đức hạnh của ba Thần Ca, còn cảm thấy mẹ cậu ấy quá yếu đuối, nếu giấu hết tiền đi, ba cậu ấy không có tiền chẳng phải sẽ không bài bạc được nữa sao, thế nhưng đến phiên y y mới hiểu, thế nào là phòng ngày phòng đêm khó phòng người trong nhà.
Sa Loạn đáp, “A, trên người anh có cái gì trị giá hơn mười vạn? Hơn nữa tôi không có thời gian dây dưa với anh, số tiền này với tôi mà nói không là gì, nhưng đã giao dịch thì cần phải công bằng đúng chứ?”
Tim VV thịch một cái, “Cậu thiếu cái gì?”
Ngón tay Sa Loạn trượt trên cánh tay VV, dừng ở mu bàn tay y, thản nhiên nói, “Tôi không thiếu gì, chỉ thiếu một người ngủ cùng…”
VV khiếp sợ nhìn Sa Loạn, đầu lắc như trống bỏi.
Sa Loạn hỏi, “Vẻ mặt của anh là sao?”
VV nói, “Thiếu niên, lông của cậu đã mọc dài chưa?”
Sa Loạn, “12 tuổi đã dài rồi, anh có muốn xem không?”
VV, “…”
(Posted in 0406the-yoosupark.wordpress.com)———————————————
Đoạn truyện của VV và Sa Loạn đãng ra xếp thứ hai, nhưng để cho chương liền mạch nên mình để xuống cuối cùng nhé. Đăng bởi: admin
Bệnh án của Thần Ca ngay tối đó đã được gửi vào hòm thư của Ôn Uyển Nhu.
Cơ mà lúc ấy người này còn đang bận ôn tồn với Thần Ca trên giường, ngày hôm sau hai người xách hành lý hấp tấp chạy ra sân bay, máy tính cũng chưa chạm vào, nói gì đến bệnh án lẫn trong một đống mail.
Người đến đón hai người chính là A Tả và A Hữu, Thần Ca chưa gặp A Hữu bao giờ, mới đầu còn tưởng hắn là bạn hay người thân của Ôn Uyển Nhu, cười gật đầu với họ, tự mình xách hành lý để vào cốp xe. Ôn Uyển Nhu từ lầu xuống vừa thấy liền đen mặt, bước nhanh đến đỡ vali của cậu bỏ vào cốp.
A Tả theo sau Ôn Uyển Nhu vừa thấy Ôn Uyển Nhu thế kia liền chân chó như hận không thể làm đệm người cho Thần Ca giẫm lên, lại thấy A Hữu đứng trước xe chơi điện thoại, hung hăng đá cửa xe, khiến cho xe kêu ‘Tích tích…” không ngừng. A Hữu hoảng sợ, thấy là A Tả làm, tức giận hỏi, “Anh đá xe làm gì? Nó chọc giận anh à?”
A Tả cướp điện thoại trong tay A Hữu, chỉ chỉ phía sau, A Hữu quay đầu lại thấy khuôn mặt đen như đít nồi của Ôn Uyển Nhu, mờ mịt không biết mình đã làm sai chuyện gì, hỏi, “Mọi người xuống hết rồi à? Vậy tôi lái xe, còn bỏ quên cái gì không?”
Ôn Uyển Nhu lạnh lùng nói, “Bị cậu nói như vậy, tôi thực sự muốn bỏ lại một thứ.”
A Hữu cười gượng, không dám tiếp lời, A Tả đoán được Ôn Uyển Nhu muốn nói gì, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thần Ca cảm thấy để hai người bọn họ đến đón quá là phiền toái, tìm tìm hộp thuốc từ trong túi xách, đưa đến chỗ bọn họ, cười nói, “Đã làm phiền hai người rồi, mời.”
A Tả liếc trộm Ôn Uyển Nhu, không dám nhận.
Thần Ca cũng phát hiện hai người này cứ một mực nhìn Ôn Uyển Nhu, cậu đẩy đẩy hắn, Ôn Uyển Nhu mới nói, “Nhận đi.”
A Hữu vừa định mở miệng đã bị A Tả trừng, ngậm miệng không dám nói nữa, khởi động ô tô, lái đến sân bay.
Dọc đường đi Ôn Uyển Nhu chưa từng bày vẻ hoà nhã với A Tả A Hữu.
Tới sân bay, Ôn Uyển Nhu xuống xe trước, cúi người đeo găng tay cho Thần Ca, sau đó nói với A Hữu, “Chuyển số hành lý trong cốp đến sân bay.”
A Hữu giờ mới hiểu mình đã đắc tội tổ tông này lúc nào, bất đắc dĩ vác hai vali to oạch lên vai, trên tay xách thêm mấy cái túi, đi theo vào sân bay.
Thần Ca nhìn thấy không đành lòng, muốn tự mình xách hành lý, Ôn Uyển Nhu nắm chặt tay cậu, nói, “Anh ta đáng tội.”
A Hữu thở hồng hộc, “Đúng vậy, tôi đáng đời.”
Thần Ca lườm Ôn Uyển Nhu một cái, muốn lấy vali xuống, A Hữu sợ tới mức vội vàng né tránh, hô, “Đừng đừng! Một mình tôi xách được rồi, ngài không cần để ý đâu, thật đó.”
Thần Ca không rõ đôi song sinh này có quan hệ gì với Ôn Uyển Nhu, nhìn không giống người thân, ngay cả bạn bè cũng không giống.
A Hữu một mình ngồi ở phòng chờ, Ôn Uyển Nhu kéo Thần Ca đi đến cửa hàng miễn thuế trong sân bay, hai người cũng không định mua gì, Thần Ca bưng cốc trà nóng nhìn Ôn Uyển Nhu chọn túi, nhịn không được hỏi, “Hai người kia là ai?”
“A Tả và A Hữu.” Ôn Uyển Nhu nhìn trúng một chiếc túi, tuy nhiên phần xách tay có vẻ hơi nhỏ, hắn giơ túi lên hỏi, “Cái này thế nào?”
Thần Ca vừa thấy năm chữ số trên giá liền cảm thấy không ổn, song vẫn nói, “Đẹp lắm.”
Ôn Uyển Nhu cong môi, Thần Ca biết hắn đang cao hứng, “Nếu anh thích thì mua đi, em về phòng chờ trước, chắc A Hữu đã chờ lâu lắm rồi.”
“Em để ý đến anh ta làm gì.” Ôn Uyển Nhu lãnh đạm nói, tính mua cho Thần Ca cái túi này, còn mình thì chọn cái khác.
Thần Ca quả thực được chứng kiến một mặt khác của Ôn Uyển Nhu, kìm không được hỏi, “Đi với em anh không vui à?”
Ôn Uyển Nhu kinh ngạc, “Sao thế được?”
“Vậy anh…” Thần Ca suy nghĩ một hồi, quả thật Ôn Uyển Nhu vẫn đối xử với cậu như bình thường, lúc ngồi trên xe còn tựa vào vai cậu ngủ, chỉ là, “Vẻ mặt của anh với A Tả và A Hữu tệ lắm.”
Ôn Uyển Nhu ngồi xuống cạnh Thần Ca, “Vì sao anh phải tỏ ra ôn hoà với họ?”
Nếu không phải thái độ của Ôn Uyển Nhu với hai người kia quá rõ ràng, Thần Ca trì độn như vậy ắt hẳn sẽ không nhận ra, cậu nói, “Bình thường anh vẫn vậy à?”
Ôn Uyển Nhu gật đầu, thuận tay nắm lấy tay cậu ủ ấm, “Anh chỉ cần đối tốt với em là đủ rồi.”
Khoảng thời gian này VV bị Sa Loạn gây phiền, ba ngày không mở tiệm.
Thực ra chính y cũng hơi chột dạ, bởi vì lúc ấy y nhớ rõ đã bỏ chi phiếu Sa Loạn đưa cho vào ví rồi, sau đó bởi vì Sa Loạn ghê y chưa súc ruột cho nên không làm, y tức đến trống rỗng đầu óc, mặc quần áo đòi đi, mãi sau mới nhớ tới tấm chi phiếu kia, vốn định trả lại cho cậu ta, nhưng vừa đi xuống lầu cho bọn thú cưng trong tiệm ăn xong, đi lên đã không thấy chi phiếu đâu.
Nhà y chỉ có mình y và mẹ, mẹ y giờ đang trong viện dưỡng lão, lẽ nào tấm chi phiếu mọc chân tự chạy mất?
VV lục tung cả nhà lên tìm, nghĩ thầm, chắc là mình để quên ở đâu đó, buổi tối lại đến quán bar lần nữa, nói cho Sa Loạn chuyện mình đánh mất chi phiếu là được, dù sao y cũng không rút tiền, khoản tiền kia chắc chắn vẫn còn nguyên ở đó.
Nhưng không được bao lâu, buổi chiều có người gọi tới cho y, câu đầu tiên y nghe được chính là, “Anh rút tiền rồi?”
Kì quái là VV vừa nghe xong đã nhận ra người gọi chính là thanh niên đeo kính đen tối qua, hoang mang nói, “Tôi đâu có.”
Bên kia trầm mặc một lúc, cúp máy, sau đó gửi đến một tin nhắn, ghi tên một quán chuyên về món cay Tứ Xuyên và thời gian gặp mặt.
VV nắm di động suy nghĩ nửa ngày, đóng cửa tiệm lên lầu tìm lại một lần vẫn không thấy chi phiếu đâu, bất đắc dĩ thay quần áo chuẩn bị đến chỗ hẹn.
Y đến quán ăn trước thời gian hẹn gặp khoảng năm phút, tìm một chỗ ngồi, nhìn menu chọn vài món, dù sao kiểu gặp mặt thế này chắc là hai người chia aa (50 – 50), y đói bụng một ngày rồi, không cần thiết phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân.
Đợi đợi một lúc, cửa phòng mở ra, VV vừa ngẩng đầu liền xém mù mắt cẩu, trước cửa là một thanh niên cao cao mặc đồng phục trung học, không, hẳn nên gọi là thiếu niên, đối phương dùng bàn tay trắng nõn thon dài của mình đẩy kính đen, mày nhướn lên, cánh môi mỏng mở ra, “Anh mặc thế này đi gặp tôi? Ha hả, thực là thú vị.”
VV chỉ vào đối phương nửa ngày không có phản ứng, đợi đến khi cậu ta ngồi xuống mới khép lại cái miệng vì khiếp sợ mà mở toang hoác của mình, nhìn cậu ta ngồi cạnh mình, vội vàng lủi qua bên kia, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Sa Loạn rõ ràng không vui, ôm ngực hỏi, “Anh trốn cái gì? Trên người tôi có vi khuẩn à?”
VV trộm nhìn phù hiệu trên đồng phục của Sa Loạn, “Không, là trên người tôi có vi khuẩn, không thể dính lên thân thể cao quý của ngài được.”
Sa Loạn cười lạnh, lúc này đồ ăn được bưng lên, cậu ta gọi nhân viên mang thêm hai bát cơm, nói với VV, “Tôi vừa tan học, đói muốn chết, có chuyện chờ tôi ăn xong rồi nói, không được quấy rầy tôi.”
VV trong lòng lẩm bẩm cậu là ai mà tôi không được quấy rầy, nhìn tô bò hầm, cầm đũa lên vớt toàn bộ thịt bò vào bát mình, còn giá với dưa chuột, mấy loại ăn kèm thì chừa lại cho cậu ta.
Sa Loạn nhìn một đống giá trong tô, lại nhìn VV, VV hất mũi hừ hừ, oán thầm đủ loại, cúi đầu và cơm.
Sa Loạn gắp rau ăn kèm lên, thản nhiên nói, “Tôi thấy tối qua anh kém như vậy, trên đường đi còn suy nghĩ có lẽ không cần gặp lại anh, không ngờ anh cũng không quá tệ, biết tôi thích ăn gì.”
“Phụt…Khụ khụ.” VV bị mình doạ sặc, vị cay xộc thẳng lên mũi, nước mắt trào ra. Sa Loạn ghét bỏ đưa khăn cho y, “Bẩn muốn chết.”
Mất một lúc VV mới hết khó chịu, chỉ vào tô thịt bò trên bàn hỏi, “Cậu không thích ăn thịt bò?”
Sa Loạn gật đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng, “Tôi còn tưởng anh biết, thì ra là trùng hợp.”
VV hết nói với cậu ta, gẩy gẩy bát cơm, ăn sạch đồ ăn mình thích trên bàn, buông đũa bát chờ Sa Loạn ăn xong.
Sa Loạn ăn cơm vô cùng chậm rãi, đũa gắp giá luôn nghiêng đúng một góc, mỗi miếng ăn vào miệng đều tinh xảo như ăn điểm tâm, VV nhìn mà đau cả răng.
Hai bát cơm cậu ta ăn ước chừng hết hơn nửa tiếng, VV chơi đấu địa chủ đến khi sung sướng thua sạch mới nghe thấy cậu ta hạ đũa, lau miệng thông báo, “Tôi ăn xong rồi.”
VV, “À, suýt nữa quên mất, tấm chi phiếu của cậu…”
Sa Loạn không đợi y nói hết, “Khoảng bốn giờ chiều, tiền trong chi phiếu bị người ta lấy đi, người lấy là một người đàn ông trung niên, đi cùng là một bà cụ.”
VV nghẹn lời, cầm di động vội vàng gọi cho viện dưỡng lão, dì chăm sóc mẹ y nói quả thực tầm trưa bà cụ có rời đi, nói về nhà ăn cơm, mới rồi đã tự mình quay về, bà có quá nhiều người cần chăm sóc, cho nên đã quên không báo cho VV.
Y nhờ dì gọi bà cụ lại nghe điện, dì gọi nửa ngày mà bà cụ không tới, bà đi qua đưa điện thoại cho bà cụ, bà cụ cũng không nghe, VV ở bên kia nghe thấy tiếng bà cụ khóc, nói mình không nghe máy, tiền của con trai không phải bà lấy, ai mà biết tờ giấy nhỏ như thế lại lấy ra tiền chứ…
VV không cần gọi điện cho quán mạt chược trong khu đã biết xảy ra chuyện gì, tức giận nắm chặt điện thoại nửa ngày không thốt nên một câu, nghĩ mãi vẫn không nhớ sao y không thấy bà cụ lên lầu chứ? Hay là bà cố ý trốn mình, lén lút về nhà tính lấy tiền chơi bài?
Sa Loạn đợi y mãi, lấy điện thoại ra làm bộ lên mạng, thực ra là chụp VV vài tấm.
VV ngẩng đầu hỏi, “Lấy ra bao nhiêu?”
Sa Loạn rốt cuộc có cơ hội chụp toàn mặt, ấn nút chụp một cái, thoát khỏi phần mềm chụp ảnh, mặt không đỏ thở không gấp nói, “Lấy toàn bộ.”
Tự cậu ta cũng biết mình độc miệng, tối qua mới chỉ oán giận một câu, không ngờ VV lại giận đỏ bừng mặt, đẩy cậu ta ra mặc quần áo bỏ đi, cậu ta ngại mất mặt ngồi đơ trên giường nhìn y đạp cửa rời đi, đợi nửa ngày mà không thấy đối phương biết sai, quay về tìm mình.
Ngân hàng gọi điện tới, báo cho cậu ta biết số tiền trong chi phiếu đã bị lấy ra toàn bộ, lòng đủ loại vòng vo, không suy nghĩ liền gọi cho y.
VV xoa mặt, giải thích, “Chắc là mẹ tôi lấy tiền, tôi còn chưa chắc chắn, nhưng nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu, để cho tôi vài ngày được không?”
Sa Loạn nghe vậy, ôm ngực cười lạnh nhìn VV.
VV giờ vô cùng hối hận, đang êm đẹp tự dưng đòi viết 99999 làm cái gì!
“Khụ…Là mẹ tôi trộm lấy tiền ra, tôi không biết bà đã tiêu hết bao nhiêu, nếu cậu lo lắng, tôi thế chấp đồ gì đó cho cậu.” VV thở dài, với đức hạnh của mẹ y, phỏng chừng đã tiêu hết sạch tiền rồi, trước kia y nhìn đức hạnh của ba Thần Ca, còn cảm thấy mẹ cậu ấy quá yếu đuối, nếu giấu hết tiền đi, ba cậu ấy không có tiền chẳng phải sẽ không bài bạc được nữa sao, thế nhưng đến phiên y y mới hiểu, thế nào là phòng ngày phòng đêm khó phòng người trong nhà.
Sa Loạn đáp, “A, trên người anh có cái gì trị giá hơn mười vạn? Hơn nữa tôi không có thời gian dây dưa với anh, số tiền này với tôi mà nói không là gì, nhưng đã giao dịch thì cần phải công bằng đúng chứ?”
Tim VV thịch một cái, “Cậu thiếu cái gì?”
Ngón tay Sa Loạn trượt trên cánh tay VV, dừng ở mu bàn tay y, thản nhiên nói, “Tôi không thiếu gì, chỉ thiếu một người ngủ cùng…”
VV khiếp sợ nhìn Sa Loạn, đầu lắc như trống bỏi.
Sa Loạn hỏi, “Vẻ mặt của anh là sao?”
VV nói, “Thiếu niên, lông của cậu đã mọc dài chưa?”
Sa Loạn, “12 tuổi đã dài rồi, anh có muốn xem không?”
VV, “…”
(Posted in 0406the-yoosupark.wordpress.com)———————————————
Đoạn truyện của VV và Sa Loạn đãng ra xếp thứ hai, nhưng để cho chương liền mạch nên mình để xuống cuối cùng nhé. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.