Chương 16:
Thanh Sắc Vũ Dực
07/05/2022
Lúc này Tiền Lung Lung đứng ở trước mặt anh ta giống như cao thủ võ lâm tiêu sái xoay người lại, nói: "Công việc bốn người tôi đều bao hết, nhưng phải trả cho tôi tiền lương của bốn người."
Ngũ Ca: . . .
Liên ca nâng trán, sao lại bị vị tổ tông này vượt mặt rồi hả? Anh ta còn định bảo Tiền Lung Lung đi làm vệ sĩ cho một vài phú bà mà!
"Liên ca, chỗ này của các anh sửa thành quán rượu rồi hả? Tại sao lại không có thành ý như vậy?" Ngũ Ca nhíu mày, anh ta cho rằng đây là Liên ca tìm cớ không muốn nhả ra vệ sĩ, anh ta nói gì cũng không thể tìm cô gái xinh đẹp làm vệ sĩ cho Hạ Thừa Nghĩa nha.
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng huấn luyện liền truyền đến một tiếng "Bành", Tiền Lung Lung không biết chạy đến phía trước bao cát từ lúc nào, một phát đánh tan bao cát.
Sau khi đánh xong cô xoay người lại đi về hướng Ngũ Ca, vừa đi vừa bóp bóp hai tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng "Rắc rắc" giòn tan.
Trong lúc Ngũ Ca còn chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Tiền Lung Lung đã bước một bước dài vọt tới trước người anh ta, giống như đè Liên ca đè anh ta lên vách tường, đồng thời một quyền đánh về phía vách tường đặc biệt gia cố cho phòng huấn luyện, đánh lõm thành một cái hố.
"Như vậy đã đủ thành ý chưa?" Tiền Lung Lung nhướn mi, "Nhớ kỹ, tiền lương bốn người tôi đều muốn."
Trong lúc Ngũ Ca vẫn còn đang khiếp sợ, Tiền Lung Lung đã tiến thêm một bước trên con đường phát tài làm giàu để xây dựng chiếc giường vàng.
Ngũ Bân tự nhận là một người đàn ông rắn rỏi, tuy rằng không đến mức mặt không biến sắc khi thấy núi thái sơn sụp như trong truyền thuyết, nhưng đã từng làm nhiệm vụ, trên người cũng có nhiều chỗ gãy xương, dạ dày cũng đã từng chảy máu, anh ta cũng không có thốt ra một tiếng. Anh ta cảm thấy trừ phi là chuyện khủng bố, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không khuất phục.
Nhưng hôm nay. . .
Thật ra không cần nói thân thủ Tiền Lung Lung tốt cỡ nào, Ngũ Bân cũng không muốn tìm một nữ vệ sĩ cho Hạ Thừa Nghĩa, còn là phụ nữ có tỷ lệ hoàn vốn cao. Tạm thời không đề cập tới sức quyến rũ của Hạ Thừa Nghĩa có làm cho nữ vệ sĩ này sinh ra ý nghĩ cận thủy lâu đài (1) hay không, giữa nam nữ vốn khó có thể bảo vệ sát người, Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là không có lúc ở toilet gặp phải nguy hiểm.
[1] Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Trong văn phòng của Lưu Liên, bầu không khí vô cùng ngưng trọng. Lưu Liên chính là Liên ca, từ cái tên cũng có thể thấy được cha mẹ anh ta có bao nhiêu yêu thích loại thực vật sầu riêng này, đương nhiên, bọn họ thích bao nhiêu, Liên ca liền ghét bấy nhiêu, anh ta ước gì có thể đổi tên hết tất cả sầu riêng trên thế giới này cho rồi, cũng giống như heo đều được gọi là thịt trong triều đại nhà Minh.
Ngũ Ca: . . .
Liên ca nâng trán, sao lại bị vị tổ tông này vượt mặt rồi hả? Anh ta còn định bảo Tiền Lung Lung đi làm vệ sĩ cho một vài phú bà mà!
"Liên ca, chỗ này của các anh sửa thành quán rượu rồi hả? Tại sao lại không có thành ý như vậy?" Ngũ Ca nhíu mày, anh ta cho rằng đây là Liên ca tìm cớ không muốn nhả ra vệ sĩ, anh ta nói gì cũng không thể tìm cô gái xinh đẹp làm vệ sĩ cho Hạ Thừa Nghĩa nha.
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng huấn luyện liền truyền đến một tiếng "Bành", Tiền Lung Lung không biết chạy đến phía trước bao cát từ lúc nào, một phát đánh tan bao cát.
Sau khi đánh xong cô xoay người lại đi về hướng Ngũ Ca, vừa đi vừa bóp bóp hai tay, các đốt ngón tay phát ra tiếng "Rắc rắc" giòn tan.
Trong lúc Ngũ Ca còn chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Tiền Lung Lung đã bước một bước dài vọt tới trước người anh ta, giống như đè Liên ca đè anh ta lên vách tường, đồng thời một quyền đánh về phía vách tường đặc biệt gia cố cho phòng huấn luyện, đánh lõm thành một cái hố.
"Như vậy đã đủ thành ý chưa?" Tiền Lung Lung nhướn mi, "Nhớ kỹ, tiền lương bốn người tôi đều muốn."
Trong lúc Ngũ Ca vẫn còn đang khiếp sợ, Tiền Lung Lung đã tiến thêm một bước trên con đường phát tài làm giàu để xây dựng chiếc giường vàng.
Ngũ Bân tự nhận là một người đàn ông rắn rỏi, tuy rằng không đến mức mặt không biến sắc khi thấy núi thái sơn sụp như trong truyền thuyết, nhưng đã từng làm nhiệm vụ, trên người cũng có nhiều chỗ gãy xương, dạ dày cũng đã từng chảy máu, anh ta cũng không có thốt ra một tiếng. Anh ta cảm thấy trừ phi là chuyện khủng bố, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không khuất phục.
Nhưng hôm nay. . .
Thật ra không cần nói thân thủ Tiền Lung Lung tốt cỡ nào, Ngũ Bân cũng không muốn tìm một nữ vệ sĩ cho Hạ Thừa Nghĩa, còn là phụ nữ có tỷ lệ hoàn vốn cao. Tạm thời không đề cập tới sức quyến rũ của Hạ Thừa Nghĩa có làm cho nữ vệ sĩ này sinh ra ý nghĩ cận thủy lâu đài (1) hay không, giữa nam nữ vốn khó có thể bảo vệ sát người, Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là không có lúc ở toilet gặp phải nguy hiểm.
[1] Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Trong văn phòng của Lưu Liên, bầu không khí vô cùng ngưng trọng. Lưu Liên chính là Liên ca, từ cái tên cũng có thể thấy được cha mẹ anh ta có bao nhiêu yêu thích loại thực vật sầu riêng này, đương nhiên, bọn họ thích bao nhiêu, Liên ca liền ghét bấy nhiêu, anh ta ước gì có thể đổi tên hết tất cả sầu riêng trên thế giới này cho rồi, cũng giống như heo đều được gọi là thịt trong triều đại nhà Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.