Chương 25:
Thanh Sắc Vũ Dực
07/05/2022
Thật ra công lao này phải thuộc về Lâm Uyển, vì uốn nắn tướng ăn cho Tiền Lung Lung, bà đã dùng hết sức chịu đựng và tâm kế cả đời. Sức ăn là bẩm sinh, trừ phi nhét Tiền Lung Lung lại trong bụng rồi lần nữa sinh ra, nếu không tuyệt đối không đổi được. Nhưng mà tướng ăn, Lâm Uyển tuyệt không thỏa hiệp! Dù là Tiền Lung Lung ăn hết một ngọn núi, cũng phải dùng động tác rất văn nhã rất thục nữ ăn hết một ngọn núi!
Sau nhiều năm được Lâm Uyển dạy bảo, lễ nghi ăn uống đã ăn sâu vào tận xương tủy, động tác của Tiền Lung Lung tuyệt đối cũng được coi là Quý tộc Tây Phương - - nếu như xem nhẹ tốc độ.
Đồ ăn lên nhanh, bị ăn sạch còn nhanh hơn. Kim Minh Hâm còn chưa kịp động đũa thì tất cả đồ ăn đều đã đi vào bụng Tiền Lung Lung rồi. Ăn xong món cuối cùng, Tiền Lung Lung dùng đôi mắt trừng mắt nhìn quản lý nhà hàng, trừng cả buổi không thấy một món nào được bưng lên tiếp, sờ lên bụng, nhíu mày nói: "Không còn thức ăn sao?"
"Cô. . . Còn muốn ăn?" Kim Minh Hâm dường như nghe được tiếng thẻ tín dụng của anh ta bị quét soàn soạt.
Đồ ăn là điểm mấu chốt của Tiền Lung Lung, cô có chút bất mãn nói: "Không đủ để nhét kẽ răng."
". . . kẽ răng của cô thật rộng lớn." Kim Minh Hâm cắn răng, gọi nhân viên phục vụ tới, đưa menu cho Tiền Lung Lung, bảo cô tự gọi đi. Theo tiếng Tiền Lung Lung chọn món ăn, mồ hôi Kim Minh Hâm từng giọt một rớt xuống.
Cuối cùng vẫn là nhân viên phục vụ không chịu nổi, vẻ mặt anh ta khó xử nhìn Tiền Lung Lung nói: "Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cô trước ăn hết hơn hai mươi món ăn này đi rồi tính tiếp."
Tiền Lung Lung càng thêm bất mãn, đưa menu cho nhân viên phục vụ, trong miệng lẩm bẩm: "Lửng dạ cũng không đủ."
Kim Minh Hâm, nhân viên phục vụ: . . .
Tiểu thư trong dạ dày ngài có không gian đặc biệt à!
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiền Lung Lung nói với Kim Minh Hâm : "Chỗ này không tốt lắm, đợi nếm xong mấy món này, tôi dẫn anh đi chỗ khác, vừa tiện nghi vừa có lợi ích thực tế, anh sẽ không tốn quá nhiều tiền."
Kim Minh Hâm: . . .
Ý là cô ăn bữa thứ hai cũng muốn anh ta mời sao? Anh ta rõ ràng chỉ đáp ứng một lần thôi mà! Sớm biết như vậy mang Tiền Lung Lung đi tiệc đứng cho khỏe!
Kim Minh Hâm không biết là, Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn đều cấm Tiền Lung Lung đi tiệc đứng, lòng người đều làm bằng thịt đấy, họ không đành lòng để con gái mình ăn sạch tiệc đứng của toàn bộ thành phố.
Lần này đồ ăn tương đối nhiều, lại có món chính và bánh ngọt miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng, Kim Minh Hâm xem như từ trong miệng hổ đoạt thức ăn, ăn vào một chút. Anh ta rất đói bụng, bình thường công tác quên thời gian cũng không có đói tới như vậy, nhưng nhìn thấy Tiền Lung Lung ăn sạch đồ ăn trên bàn, anh ta mới cảm giác mình đặc biệt đói!
"Sức ăn của cô. . . Từ nhỏ đã. . . nhiều vậy sao?" Kim Minh Hâm thừa dịp lúc Tiền Lung Lung uống đồ uống hỏi.
Tiền Lung Lung lắc đầu nói: "Hiện tại đã ít hơn nhiều, lúc học cấp 2 luôn ăn không đủ, nhưng khi đó thân thể đang lớn nha."
"Cha mẹ cô thật vĩ đại." Kim Minh Hâm cảm khái nói.
Đáng tiếc anh ta không biết, Tiền Lung Lung từ khi lên cấp hai, thức ăn đều tự mình kiếm lấy, vĩ đại không phải là Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn, mà là chủ thầu toàn thành phố đều phải chịu khổ. Bất quá khi Kim Minh Hâm tính tiền, linh hồn của anh ta trong nháy mắt thăng hoa, cùng đám chủ thầu đạt đến cảnh giới vĩ đại giống nhau.
Mà khi Tiền Lung Lung ép anh ta tới tay lái phụ, tự mình lái xe đưa anh ta đi chỗ tiếp theo, linh hồn Kim Minh Hâm đạt cảnh giới siêu việt y như chủ thầu toàn thành phố!
Anh ta sờ lên cái bụng lép của mình do không có cướp được mấy ngụm cơm, mà dạ dày càng thêm trống rỗng vì phải trơ mắt nhìn Tiền Lung Lung ăn, cắn răng, thôi, dù thế nào đi nữa anh ta vẫn chưa ăn no, lại ăn một bữa nữa thôi! Một tấm thẻ cũng là vỡ, hai tấm thẻ cũng là vỡ!
Tiền Lung Lung mang theo anh ta đi tiệm mì nhỏ mà cô vẫn thường đi, bà chủ nhìn thấy Tiền Lung Lung thì lộ ra nụ cười thân thiết, sau khi thấy Kim Minh Hâm anh tuấn lão luyện sau lưng cô, vẻ mặt cười y hệt bông hoa cúc.
"Lung Lung, y như cũ sao?" Bà chủ vô cùng nhiệt tình hỏi.
"Hai phần ba bình thường là được, con vừa kê lót dạ rồi." Tiền Lung Lung tùy ý nói, mang theo Kim Minh Hâm trực tiếp đến chỗ cô hay ngồi- - vị trí phía trước cửa nhà bếp, thuận tiện lấy đồ ăn hơn phía trên.
Sau nhiều năm được Lâm Uyển dạy bảo, lễ nghi ăn uống đã ăn sâu vào tận xương tủy, động tác của Tiền Lung Lung tuyệt đối cũng được coi là Quý tộc Tây Phương - - nếu như xem nhẹ tốc độ.
Đồ ăn lên nhanh, bị ăn sạch còn nhanh hơn. Kim Minh Hâm còn chưa kịp động đũa thì tất cả đồ ăn đều đã đi vào bụng Tiền Lung Lung rồi. Ăn xong món cuối cùng, Tiền Lung Lung dùng đôi mắt trừng mắt nhìn quản lý nhà hàng, trừng cả buổi không thấy một món nào được bưng lên tiếp, sờ lên bụng, nhíu mày nói: "Không còn thức ăn sao?"
"Cô. . . Còn muốn ăn?" Kim Minh Hâm dường như nghe được tiếng thẻ tín dụng của anh ta bị quét soàn soạt.
Đồ ăn là điểm mấu chốt của Tiền Lung Lung, cô có chút bất mãn nói: "Không đủ để nhét kẽ răng."
". . . kẽ răng của cô thật rộng lớn." Kim Minh Hâm cắn răng, gọi nhân viên phục vụ tới, đưa menu cho Tiền Lung Lung, bảo cô tự gọi đi. Theo tiếng Tiền Lung Lung chọn món ăn, mồ hôi Kim Minh Hâm từng giọt một rớt xuống.
Cuối cùng vẫn là nhân viên phục vụ không chịu nổi, vẻ mặt anh ta khó xử nhìn Tiền Lung Lung nói: "Tiểu thư, nhà hàng chúng tôi không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, cô trước ăn hết hơn hai mươi món ăn này đi rồi tính tiếp."
Tiền Lung Lung càng thêm bất mãn, đưa menu cho nhân viên phục vụ, trong miệng lẩm bẩm: "Lửng dạ cũng không đủ."
Kim Minh Hâm, nhân viên phục vụ: . . .
Tiểu thư trong dạ dày ngài có không gian đặc biệt à!
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiền Lung Lung nói với Kim Minh Hâm : "Chỗ này không tốt lắm, đợi nếm xong mấy món này, tôi dẫn anh đi chỗ khác, vừa tiện nghi vừa có lợi ích thực tế, anh sẽ không tốn quá nhiều tiền."
Kim Minh Hâm: . . .
Ý là cô ăn bữa thứ hai cũng muốn anh ta mời sao? Anh ta rõ ràng chỉ đáp ứng một lần thôi mà! Sớm biết như vậy mang Tiền Lung Lung đi tiệc đứng cho khỏe!
Kim Minh Hâm không biết là, Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn đều cấm Tiền Lung Lung đi tiệc đứng, lòng người đều làm bằng thịt đấy, họ không đành lòng để con gái mình ăn sạch tiệc đứng của toàn bộ thành phố.
Lần này đồ ăn tương đối nhiều, lại có món chính và bánh ngọt miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng, Kim Minh Hâm xem như từ trong miệng hổ đoạt thức ăn, ăn vào một chút. Anh ta rất đói bụng, bình thường công tác quên thời gian cũng không có đói tới như vậy, nhưng nhìn thấy Tiền Lung Lung ăn sạch đồ ăn trên bàn, anh ta mới cảm giác mình đặc biệt đói!
"Sức ăn của cô. . . Từ nhỏ đã. . . nhiều vậy sao?" Kim Minh Hâm thừa dịp lúc Tiền Lung Lung uống đồ uống hỏi.
Tiền Lung Lung lắc đầu nói: "Hiện tại đã ít hơn nhiều, lúc học cấp 2 luôn ăn không đủ, nhưng khi đó thân thể đang lớn nha."
"Cha mẹ cô thật vĩ đại." Kim Minh Hâm cảm khái nói.
Đáng tiếc anh ta không biết, Tiền Lung Lung từ khi lên cấp hai, thức ăn đều tự mình kiếm lấy, vĩ đại không phải là Lâm Uyển và Tiền Kim Sơn, mà là chủ thầu toàn thành phố đều phải chịu khổ. Bất quá khi Kim Minh Hâm tính tiền, linh hồn của anh ta trong nháy mắt thăng hoa, cùng đám chủ thầu đạt đến cảnh giới vĩ đại giống nhau.
Mà khi Tiền Lung Lung ép anh ta tới tay lái phụ, tự mình lái xe đưa anh ta đi chỗ tiếp theo, linh hồn Kim Minh Hâm đạt cảnh giới siêu việt y như chủ thầu toàn thành phố!
Anh ta sờ lên cái bụng lép của mình do không có cướp được mấy ngụm cơm, mà dạ dày càng thêm trống rỗng vì phải trơ mắt nhìn Tiền Lung Lung ăn, cắn răng, thôi, dù thế nào đi nữa anh ta vẫn chưa ăn no, lại ăn một bữa nữa thôi! Một tấm thẻ cũng là vỡ, hai tấm thẻ cũng là vỡ!
Tiền Lung Lung mang theo anh ta đi tiệm mì nhỏ mà cô vẫn thường đi, bà chủ nhìn thấy Tiền Lung Lung thì lộ ra nụ cười thân thiết, sau khi thấy Kim Minh Hâm anh tuấn lão luyện sau lưng cô, vẻ mặt cười y hệt bông hoa cúc.
"Lung Lung, y như cũ sao?" Bà chủ vô cùng nhiệt tình hỏi.
"Hai phần ba bình thường là được, con vừa kê lót dạ rồi." Tiền Lung Lung tùy ý nói, mang theo Kim Minh Hâm trực tiếp đến chỗ cô hay ngồi- - vị trí phía trước cửa nhà bếp, thuận tiện lấy đồ ăn hơn phía trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.