Chương 28:
Thanh Sắc Vũ Dực
07/05/2022
Lúc tính tiền anh ta mở miệng châm biếm bà chủ một cái, bà chủ lăn lộn nhiều năm như vậy, đương nhiên nghe xong liền hiểu. Nhưng bà ta cũng không tức giận, mà ngược lại càng thêm nhiệt tình cầm chặt tay Kim Minh Hâm nói: "Ai nha, nhìn là biết ngay cậu thương vợ! Chúng ta cũng muốn cho Lung Lung ăn ngon chút, thế nhưng mỗi tháng Lung Lung đều đưa tới vài hộp mì sợi sắp hết thời hạn để chúng ta nấu riêng cho con bé ăn, bởi vì như vậy có thể bớt không ít tiền. Lung Lung đứa nhỏ này a, thật là. . ."
Bà chủ nói xong liền rơi nước mắt, đứa nhỏ này quá làm cho người thương yêu. Nếu không phải nhà bà cũng là buôn bán vốn nhỏ còn phải lo cho con trai lên đại học, nếu không bà nhất định cho Tiền Lung Lung ăn miễn phì nhà bà! Đứa trẻ chịu được cực khổ như vậy lại còn chưa bao giờ tố khổ, ài. . .
Lúc lấy tiền Kim Minh Hâm càng thêm líu lưỡi, bốn mươi tô mì, bà chủ chỉ lấy của anh ta hai mươi đồng. Bởi vì mì là Tiền Lung Lung đưa tới, bà chủ chỉ lấy tiền bí mật chế tương. Tiền này vẫn là vì nhìn Kim Minh Hâm coi tiền như rác mới tính tiền đấy, nếu một mình Tiền Lung Lung, căn bản chính là miễn phí.
Kim Minh Hâm tính tiền, Tiền Lung Lung đã giúp bà chủ khiêng mì mới đến vào nhà bếp, tóm lại là công việc nặng nhọc có thể làm đều làm. Kim Minh Hâm coi tiền như rác trả hai mươi đồng dạt dào tình cảm đi về phía sau nhà bếp tìm Tiền Lung Lung, vốn bởi vì hai mươi đồng này trong lòng anh ta đặc biệt thương tiếc cho cô, nhưng khi anh ta nhìn thấy người Tiền Lung Lung đầy bột mì, khuôn mặt lập tức liền đen thui.
Bộ đồ nữ công sở trên người Tiền Lung Lung đã biến thành bụi phấn, là anh ta mượn của Trần Na đó!
Trái tim đồng tình của Kim Minh Hâm lại một lần nữa vỡ thành từng mảnh vụn. Bước ra khỏi tiệm mì, hắn ngẩng đầu nhìn trăng non nơi chân trời, nhịn không được cảm khái: "Ôi! ánh trăng đêm nay, thật tròn!"
"Với tư cách là vệ sĩ cá nhân của tôi, ăn của tôi ở của tôi có vấn đề gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể bảo cô ấy cầm tấm thảm đến bên ngoài khu nhà cũ cuộn tròn ngủ một đêm à, mà lúc tôi ăn cơm, lại để cô ấy nhìn không sao?" lời nói của Hạ Thừa Nghĩa kéo Kim Minh Hâm từ trong mạch suy nghĩ lại.
"Tôi cũng không có nói bao ăn bao ở có vấn đề gì, chính là phí tổn ba bữa cơm này, có muốn giới hạn số tiền không." Nói đến tiền ăn, Kim Minh Hâm nhịn không được lại xoa cái ót một cái, nhớ tới tối hôm qua quét thẻ tín dụng, anh ta liền nhịn không được vã mồ hôi.
Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của tiệm mì hai mươi đồng, tuyệt đối nuôi nổi Tiền Lung Lung, cho nên anh ta cũng không tính tàn nhẫn mà bảo Tiền Lung Lung tự mình giải quyết vấn đề ấm no, nhưng mà thức ăn quá đắt vượt quá tiêu chuẩn thì tuyệt đối không được!
"Cô ấy có thể ăn bao nhiêu, tôi còn không đến mức không bỏ ra số tiền này chứ." Hạ Thừa Nghĩa khoát tay áo, cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian ở loại chuyện này.
Khi Kim Minh Hâm vừa định nói cái gì nữa, thì điện thoại nội bộ reng lên, báo cho Hạ Thừa Nghĩa, Tiền Lung Lung đã đến.
Vừa đặt điện thoại xuống, thì Tiền Lung Lung cũng đã ở bên ngoài gõ cửa.
"Làm sao cô tới sớm như vậy? Tôi không phải nói giữa trưa đến là được rồi sao?" Kim Minh Hâm hỏi, anh ta nhìn Tiền Lung Lung từ trên xuống dưới, nhịn không được lại kinh diễm.
Hôm nay Tiền Lung Lung không có mặc đồng phục cấp ba nữa, nhưng bởi vì nghề vệ sĩ, nên ăn mặc cũng rất thuận tiện cho việc vận động. Giày da đế bằng mũi nhọn, quần dài hàng len dạ thuận tiện cho việc di chuyển, cùng với áo sơ mi ngắn tay. Cho dù so với cô gái khác, quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng Tiền Lung Lung trời sinh chân dài eo nhỏ, mặc bộ quần áo này vẫn cảm thấy rất đẹp.
"Tôi đưa quần áo đi giặt, không có việc gì thuận tiện liền tới xem một chút có cái gì cần giúp đỡ không." Tiền Lung Lung nhìn Hạ Thừa Nghĩa nói.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Đêm nay anh lại tiếp tục mất ngủ nữa sao?
Kim Minh Hâm nhớ tới bộ dạng Tiền Lung Lung giúp ông chủ đã hơn năm mươi tuổi kia làm việc sau bữa cơm chiều ngày hôm qua, mà vô cùng ngượng ngùng tán thưởng Tiền Lung Lung một lần nữa! Anh ta đưa hợp đồng cho Tiền Lung Lung nói: "Đây là hợp đồng sau khi chỉnh sửa, thời gian thuê được tính bắt đầu từ ngày ở công trường, cô xem qua một chút, nếu không có vấn đề thì cùng tôi đi bộ phận bảo an ký kết."
Tiền Lung Lung gật gật đầu, lần nữa tham lam nhìn Hạ Thừa Nghĩa, rồi mới theo Kim Minh Hâm đi ra ngoài ký hợp đồng, lưu hồ sơ.
Bà chủ nói xong liền rơi nước mắt, đứa nhỏ này quá làm cho người thương yêu. Nếu không phải nhà bà cũng là buôn bán vốn nhỏ còn phải lo cho con trai lên đại học, nếu không bà nhất định cho Tiền Lung Lung ăn miễn phì nhà bà! Đứa trẻ chịu được cực khổ như vậy lại còn chưa bao giờ tố khổ, ài. . .
Lúc lấy tiền Kim Minh Hâm càng thêm líu lưỡi, bốn mươi tô mì, bà chủ chỉ lấy của anh ta hai mươi đồng. Bởi vì mì là Tiền Lung Lung đưa tới, bà chủ chỉ lấy tiền bí mật chế tương. Tiền này vẫn là vì nhìn Kim Minh Hâm coi tiền như rác mới tính tiền đấy, nếu một mình Tiền Lung Lung, căn bản chính là miễn phí.
Kim Minh Hâm tính tiền, Tiền Lung Lung đã giúp bà chủ khiêng mì mới đến vào nhà bếp, tóm lại là công việc nặng nhọc có thể làm đều làm. Kim Minh Hâm coi tiền như rác trả hai mươi đồng dạt dào tình cảm đi về phía sau nhà bếp tìm Tiền Lung Lung, vốn bởi vì hai mươi đồng này trong lòng anh ta đặc biệt thương tiếc cho cô, nhưng khi anh ta nhìn thấy người Tiền Lung Lung đầy bột mì, khuôn mặt lập tức liền đen thui.
Bộ đồ nữ công sở trên người Tiền Lung Lung đã biến thành bụi phấn, là anh ta mượn của Trần Na đó!
Trái tim đồng tình của Kim Minh Hâm lại một lần nữa vỡ thành từng mảnh vụn. Bước ra khỏi tiệm mì, hắn ngẩng đầu nhìn trăng non nơi chân trời, nhịn không được cảm khái: "Ôi! ánh trăng đêm nay, thật tròn!"
"Với tư cách là vệ sĩ cá nhân của tôi, ăn của tôi ở của tôi có vấn đề gì? Chẳng lẽ tôi còn có thể bảo cô ấy cầm tấm thảm đến bên ngoài khu nhà cũ cuộn tròn ngủ một đêm à, mà lúc tôi ăn cơm, lại để cô ấy nhìn không sao?" lời nói của Hạ Thừa Nghĩa kéo Kim Minh Hâm từ trong mạch suy nghĩ lại.
"Tôi cũng không có nói bao ăn bao ở có vấn đề gì, chính là phí tổn ba bữa cơm này, có muốn giới hạn số tiền không." Nói đến tiền ăn, Kim Minh Hâm nhịn không được lại xoa cái ót một cái, nhớ tới tối hôm qua quét thẻ tín dụng, anh ta liền nhịn không được vã mồ hôi.
Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của tiệm mì hai mươi đồng, tuyệt đối nuôi nổi Tiền Lung Lung, cho nên anh ta cũng không tính tàn nhẫn mà bảo Tiền Lung Lung tự mình giải quyết vấn đề ấm no, nhưng mà thức ăn quá đắt vượt quá tiêu chuẩn thì tuyệt đối không được!
"Cô ấy có thể ăn bao nhiêu, tôi còn không đến mức không bỏ ra số tiền này chứ." Hạ Thừa Nghĩa khoát tay áo, cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian ở loại chuyện này.
Khi Kim Minh Hâm vừa định nói cái gì nữa, thì điện thoại nội bộ reng lên, báo cho Hạ Thừa Nghĩa, Tiền Lung Lung đã đến.
Vừa đặt điện thoại xuống, thì Tiền Lung Lung cũng đã ở bên ngoài gõ cửa.
"Làm sao cô tới sớm như vậy? Tôi không phải nói giữa trưa đến là được rồi sao?" Kim Minh Hâm hỏi, anh ta nhìn Tiền Lung Lung từ trên xuống dưới, nhịn không được lại kinh diễm.
Hôm nay Tiền Lung Lung không có mặc đồng phục cấp ba nữa, nhưng bởi vì nghề vệ sĩ, nên ăn mặc cũng rất thuận tiện cho việc vận động. Giày da đế bằng mũi nhọn, quần dài hàng len dạ thuận tiện cho việc di chuyển, cùng với áo sơ mi ngắn tay. Cho dù so với cô gái khác, quần áo đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, nhưng Tiền Lung Lung trời sinh chân dài eo nhỏ, mặc bộ quần áo này vẫn cảm thấy rất đẹp.
"Tôi đưa quần áo đi giặt, không có việc gì thuận tiện liền tới xem một chút có cái gì cần giúp đỡ không." Tiền Lung Lung nhìn Hạ Thừa Nghĩa nói.
Hạ Thừa Nghĩa: . . .
Đêm nay anh lại tiếp tục mất ngủ nữa sao?
Kim Minh Hâm nhớ tới bộ dạng Tiền Lung Lung giúp ông chủ đã hơn năm mươi tuổi kia làm việc sau bữa cơm chiều ngày hôm qua, mà vô cùng ngượng ngùng tán thưởng Tiền Lung Lung một lần nữa! Anh ta đưa hợp đồng cho Tiền Lung Lung nói: "Đây là hợp đồng sau khi chỉnh sửa, thời gian thuê được tính bắt đầu từ ngày ở công trường, cô xem qua một chút, nếu không có vấn đề thì cùng tôi đi bộ phận bảo an ký kết."
Tiền Lung Lung gật gật đầu, lần nữa tham lam nhìn Hạ Thừa Nghĩa, rồi mới theo Kim Minh Hâm đi ra ngoài ký hợp đồng, lưu hồ sơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.