Chương 95: Phiên ngoại 3
Văn Việt
20/05/2017
Mùa đông phương bắc là đẹp nhất , bởi vì có tuyết. Nhất là vào ban đêm an tĩnh ánh đèn ấm áp trong trang viên điểm chiếu vào tuyết trắng mênh mang khoác lên trên tuyết tầng một sắc màu ấm.
Văn Dư đeo đồ chụp tai màu đen, hai tay đút trong túi áo lông, tựa vào lan can lẳng lặng nhìn ra xa. Lương Vận Hàm vừa mới cúp điện thoại, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy bóng lưng Văn Dư quay về phía mình nơi cửa sổ. Nàng đứng lên, đến gần bên cửa sổ. Mây mù che phủ cả tòa núi tuyết trắng xóa phía xa xa, khu trang viên nghỉ dưỡng này khiến người ta có một loại cảm giác như đang ở thế ngoại đào nguyên. Mà người khiến nàng an tâm nhất chính là người trước mắt này.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, hai người đã ở bên nhau một đoạn thời gian khá dài. Nhớ lại quá khứ lúc trước tựa hồ giống như là cố sự của người khác. Trước mắt tuế nguyệt tĩnh hảo, khiến nàng quên mất năm đó vì yêu mà giận hờn, vì yêu mà chia xa. Sau nhiều năm Lắng đọng thâm trầm yêu nhau. Chẳng còn đâu tình yêu nồng cháy thuở ban đầu, thứ duy nhất còn vươn vấn lại chắc hẳn chỉ còn bình yên và ung dung.
Cảm nhận được bước chân càng ngày càng gần, Văn Dư quay đầu nhìn. Một cô gái cao gầy mỹ lệ, nghịch ánh tà dương bước chậm rãi về phía cô. Khóe môi không tự chủ giương lên, trái tim rung động nhắc nhở cô vẫn yêu người trước mắt say đắm hệt như thuở ban đầu.
"Nói chuyện điện thoại xong rồi?"
Văn Dư cười hỏi.
Lương Vận Hàm mỉm cười gật gật đầu,ngã vào lòng Văn Dư. Văn Dư kéo tay nàng bỏ vào trong túi áo, nắm thật chặt. Lương Vận Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười ôn nhu của Văn Dư, tâm trong nháy mắt trở nên ấm áp. Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói thêm gì nữa, dùng ánh mắt truyền đi yêu thương nồng đậm.
Văn Dư vươn tay ôm Lương Vận Hàm, nghiêng đầu hôn tóc của nàng.
"Phu nhân, cho dù đã nhiều năm như vậy, chị vẫn yêu em như thuở ban đầu."
Lương Vận Hàm nở một nụ cười xinh đẹp, nàng động trong lòng Văn Dư, tìm kiếm tư thế thoải mái, chậm rãi nói:
"Nhưng em lại càng ngày càng yêu chị hơn."
Văn Dư ngẩn người, bỗng nhiên buồn cười .
''Chị cười cái gì?"
''Chị cười vì lần này nghỉ phép thật sự là sáng suốt, chỉ khi ở với em dưới không khí lãng mạn này mới có thể ấm lòng !"
"Ý của chị là bình thường không ấm lòng?"
"Tình cảm của em đều dành hết cho Văn Dật Dư ."
"Chị....đang ăn dấm chua với con gái à?"
"Đúng vậy! Nếu còn không mau mang em đi hâm nóng tình cảm, sợ là về sau nói không chừng ngay cả gọi chị về ăn cơm em cũng có thể trực tiếp nhờ người khác gọi cho chị!"
Lương Vận Hàm nhịn không được cười lên, gia hỏa này! vẫn còn ấm ức chuyện mấy ngày trước nàng quên ngày sinh nhật của cô.
Vài ngày trước, là sinh nhật Văn Dư. Vốn dĩ kế hoạch là sau giờ tan tầm Văn Dư đi đón Lương Vận Hàm cùng con gái, một nhà ba người đi ăn hải sản. Kết quả trước sinh nhật một ngày bà Văn gọi điện thoại, nói ông Văn không thoải mái, muốn gặp Dật Dư, kêu hai người mang con gái về thăm nhà. Văn Dư đi không được, trong lòng Lương Vận Hàm mặc dù biết ông Văn chỉ muốn gặp cháu gái nên mới viện cớ này kia, nhưng lại không tiện vạch trần lão nhân gia người. Ông Văn khó khăn lắm mới tiếp nhận được mối quan hệ của hai người, bởi vì sự chào đời của Dật Dư, ông thích đứa cháu gái này vô cùng, hận không thể bắt cả nhà ba người về thành phố A sống. Lương Vận Hàm dù sao cũng phải rèn sắt khi còn nóng, trấn an được lão nhân gia ngài. Thế là, Lương Vận Hàm liền dẫn con gái cưng sớm trở về thành phố A. Ai ngờ ông Lương cũng đúng lúc đang ở thành phố A, thế là ông Văn dứt khoát mời lão tới nhà mình chơi, dù sao trong nhà còn nhiều phòng trống, càng đông thì lại càng vui. Ông Lương đương nhiên cũng nhớ Dật Dư muốn chết, lập tức vui vẻ nhận lời.
Thế là, Văn gia trở nên náo nhiệt. Dật Dư chỉ mới một tuổi mấy, chính là vào giai đoạn đáng yêu nhất. Tiểu Dật Dư y y nha nha ở trong nhà chạy tới chạy lui, ánh mắt của tất cả những người lớn trong nhà điều dán trên thân thể nhỏ bé, yêu thích cực kì. Tuy nói các lão nhân thích con nít, nhưng khi mang thai Lương Vận Hàm cũng rất không quen. Cứ phải căng mắt canh chừng không để họ giúp nàng làm này làm kia. Nhưng cứ như vậy, thì càng mệt mỏi.
Thế là đến giữa trưa ngày thứ hai, Văn Dư không được người yêu gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật đến đứng ngồi không yên. Vừa buông việc vội mua vé máy bay bay tới thành phố A. Khi về tới nhà đã hơn 7 giờ đêm. Văn Dư đột nhiên trở về khiến tất cả mọi người rất kinh ngạc. Lương Vận Hàm đang ôm tiểu Dật Dư ngồi ở trên ghế sa lon kể chuyện cổ tích, nàng sững sờ khi nhìn thấy Văn Dư trước cửa, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Văn Dư...
Xét thấy trong nhà có ba vị lão nhân gia và một em bé, Văn Dư cũng không dễ nói thêm cái gì. Nhưng vẫn nghiến răng, nhân lúc người ta không để ý đi tới sau lưng Lương Vận Hàm, uy hiếp nói buổi tối hãy chờ mà xem. Lương Vận Hàm tự biết đuối lý, đêm đó. . . đương nhiên như Văn Dư mong muốn, nàng mặc chiếc áo ngủ Văn Dư thích nhất, bày ra động tác gợi cảm cô yêu nhất. Thế là từ ý vị trừng phạt trên giường tới sau nửa đêm, liền diễn biến thành một màn kích tình hoan ái triệt để.
Nhớ lại đêm đó, giờ phút này Lương Vận Hàm núp ở Văn Dư trong ngực vẫn nhịn không được đỏ mặt.
"Thế nào, sinh nhật ngày ấy, còn không hài lòng?"
Lương Vận Hàm hỏi ngược lại.
Trên mặt Văn Dư chợt hiện tiếu dung. Cô cười hì hì hôn môi Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm không cho, trốn tránh không phối hợp, hai người vui đùa ầm ĩ. Hai người náo loạn một hồi, Văn Dư điều chỉnh vị trí hai người, từ phía sau ôm chặt Lương Vận Hàm, để Lương Vận Hàm thoải mái nằm gọn trong lòng. Ban đêm Tĩnh mịch, hai người cùng đi vào thế giới màu trắng hạnh phúc cực kỳ.
"Phu nhân, cảnh đẹp như thế, thích hợp trò chuyện chút gì."
"Chị muốn nói chuyện gì?"
Văn Dư nghĩ nghĩ, vừa cười vừa nói:
"Hỏi em vài vấn đề, chị hỏi em đáp, thế nào?"
Lương Vận Hàm cười ra tiếng, nhưng cũng nhẹ gật đầu,
"Được.''
Văn Dư cố ý hắng giọng một cái, hỏi:
"Nếu như lúc trước không có Sùng Hân, em có yêu chị không?"
"Không biết."
". . ."
"Năm đó khi mới quen nhau, em có ấn tượng gì về chị không?"
"Rất trầm ổn, không giống như độ tuổi của chị năm đó.''
''Còn bây giờ?''
"Bây giờ...già đi mất đẹp!''
". . ."
"Lúc nào thì động tâm với chị?''
"Hôm bão tuyết."
''Khi chị hôn em?''
"Không phải."
''Giải vây cho em khỏi hành khách điêu ngoa?''
"Không phải."
''Vậy là khi nào?''
''Khi bị giam ở sân bay, chị nhét hai viên kẹo vào tay em."
''Thật à? Chị không thể nghĩ tới điểm này, chị còn tưởng là khi ở nhà chị ôm hôn sờ soạng em nữa cơ."
''Tin em đi, tuyệt đối không phải. Nếu không phải do hai viên kẹo đó, thì sau nụ hôn kia chị có thể trực tiếp hoàn toàn biến mất trong thế giới của em."
". . ."
"Khi nào thì em nhận ra đã yêu chị?''
''Khi chị đi Đài Loan, sau đó rất mau trở lại, đêm ấy em được Hứa Phóng Nhân tiễn về nhà. Giây phút khi vừa tới cửa đã thấy đôi giày của chị."
"Thế nhưng khi đó chúng ta đã ở chung rồi mà!''
"Xem như 'ở trước yêu sau' đi, nếu không có cảm giác đêm hôm đó, em cũng không biết mình rốt cuộc có yêu chị hay không."
". . ."
''Khi nào thì em quyết định cả đời ở bên chị?''
''Sau lần party chúng mình cãi vả, khi chị mém thì lái xe đụng em, khi chị xuống xe, mắng em xong, rồi dùng sức ôm em vào lòng.''
''Khi ấy chị cũng sợ."
''Nhưng em vẫn luôn hối hận vì một chuyện."
Văn Dư ôm ấp, ôn hòa mà hỏi,
''Chuyện gì?"
''Khi chị mắng em, em quên mất chữi lại..."
". . ."
''Em trách chị nhất là vào lúc nào?''
''Khi hạ sinh Văn Dật Dư.''
"Bởi vì chị khẩn trương quá độ ngất xỉu, không thể cùng em vào phòng sinh?''
"Không phải."
''Vậy bởi vì sao?''
''Vì đau''
". . ."
''Chuyện nào chị làm khiến em cảm thấy hài lòng nhất?''
"Vẫn là hạ sinh Văn Dật Dư.''
''Cụ thể một chút?''
''Sau khi hạ sinh, chuyện đầu tiên chị nói với em là gì?''
''Chị nhớ chị nhớ! Phu nhân là trân quý nhất!"
'' không phải chị nói Văn Dật Dư là trân quý nhất à."
". . ."
''Chuyện làm em cảm động nhất là gì?''
''Chị đoán xem?''
''Khi chị cầu hôn?''
"Không phải."
''Khi chị tỏ tình?''
"Không phải."
''Khi dẫn em đi công chứng tài sản?''
"Không phải."
"Thuyết phục cha mẹ chị tiếp nhận em?''
"Không phải."
"Thuyết phục cha mẹ em tiếp nhận chị?''
"Không phải."
''Mua quà tặng em?"
"Đều không phải."
''Vậy là gì chứ?''
'' Mỗi sáng sớm khi tỉnh lại, chị đều nói chị yêu em hơn cả ngày hôm qua.''
Văn Dư giờ phút này không còn câu hỏi nào, cô ôm chặt người trong lòng, môi tìm môi, ôn nhu bá đạo mà hôn. Cảm giác Môi lưỡi giao hòa, vẫn luôn khiến người ta say mê như vậy...
Sau nụ hôn sâu, Văn Dư chép miệng một cái, bỗng nhiên nói:
"Chị quyết định rồi sau này chắc không cần mua quà dỗ ngọt em nữa"
''Đúng là không cần nữa''
"Thật à?''
''Vì tài sản của chị đều đứng dưới tên của em rồi."
Văn Dư đeo đồ chụp tai màu đen, hai tay đút trong túi áo lông, tựa vào lan can lẳng lặng nhìn ra xa. Lương Vận Hàm vừa mới cúp điện thoại, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy bóng lưng Văn Dư quay về phía mình nơi cửa sổ. Nàng đứng lên, đến gần bên cửa sổ. Mây mù che phủ cả tòa núi tuyết trắng xóa phía xa xa, khu trang viên nghỉ dưỡng này khiến người ta có một loại cảm giác như đang ở thế ngoại đào nguyên. Mà người khiến nàng an tâm nhất chính là người trước mắt này.
Thời gian thắm thoát thoi đưa, hai người đã ở bên nhau một đoạn thời gian khá dài. Nhớ lại quá khứ lúc trước tựa hồ giống như là cố sự của người khác. Trước mắt tuế nguyệt tĩnh hảo, khiến nàng quên mất năm đó vì yêu mà giận hờn, vì yêu mà chia xa. Sau nhiều năm Lắng đọng thâm trầm yêu nhau. Chẳng còn đâu tình yêu nồng cháy thuở ban đầu, thứ duy nhất còn vươn vấn lại chắc hẳn chỉ còn bình yên và ung dung.
Cảm nhận được bước chân càng ngày càng gần, Văn Dư quay đầu nhìn. Một cô gái cao gầy mỹ lệ, nghịch ánh tà dương bước chậm rãi về phía cô. Khóe môi không tự chủ giương lên, trái tim rung động nhắc nhở cô vẫn yêu người trước mắt say đắm hệt như thuở ban đầu.
"Nói chuyện điện thoại xong rồi?"
Văn Dư cười hỏi.
Lương Vận Hàm mỉm cười gật gật đầu,ngã vào lòng Văn Dư. Văn Dư kéo tay nàng bỏ vào trong túi áo, nắm thật chặt. Lương Vận Hàm nhìn chằm chằm đôi mắt tràn đầy ý cười ôn nhu của Văn Dư, tâm trong nháy mắt trở nên ấm áp. Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói thêm gì nữa, dùng ánh mắt truyền đi yêu thương nồng đậm.
Văn Dư vươn tay ôm Lương Vận Hàm, nghiêng đầu hôn tóc của nàng.
"Phu nhân, cho dù đã nhiều năm như vậy, chị vẫn yêu em như thuở ban đầu."
Lương Vận Hàm nở một nụ cười xinh đẹp, nàng động trong lòng Văn Dư, tìm kiếm tư thế thoải mái, chậm rãi nói:
"Nhưng em lại càng ngày càng yêu chị hơn."
Văn Dư ngẩn người, bỗng nhiên buồn cười .
''Chị cười cái gì?"
''Chị cười vì lần này nghỉ phép thật sự là sáng suốt, chỉ khi ở với em dưới không khí lãng mạn này mới có thể ấm lòng !"
"Ý của chị là bình thường không ấm lòng?"
"Tình cảm của em đều dành hết cho Văn Dật Dư ."
"Chị....đang ăn dấm chua với con gái à?"
"Đúng vậy! Nếu còn không mau mang em đi hâm nóng tình cảm, sợ là về sau nói không chừng ngay cả gọi chị về ăn cơm em cũng có thể trực tiếp nhờ người khác gọi cho chị!"
Lương Vận Hàm nhịn không được cười lên, gia hỏa này! vẫn còn ấm ức chuyện mấy ngày trước nàng quên ngày sinh nhật của cô.
Vài ngày trước, là sinh nhật Văn Dư. Vốn dĩ kế hoạch là sau giờ tan tầm Văn Dư đi đón Lương Vận Hàm cùng con gái, một nhà ba người đi ăn hải sản. Kết quả trước sinh nhật một ngày bà Văn gọi điện thoại, nói ông Văn không thoải mái, muốn gặp Dật Dư, kêu hai người mang con gái về thăm nhà. Văn Dư đi không được, trong lòng Lương Vận Hàm mặc dù biết ông Văn chỉ muốn gặp cháu gái nên mới viện cớ này kia, nhưng lại không tiện vạch trần lão nhân gia người. Ông Văn khó khăn lắm mới tiếp nhận được mối quan hệ của hai người, bởi vì sự chào đời của Dật Dư, ông thích đứa cháu gái này vô cùng, hận không thể bắt cả nhà ba người về thành phố A sống. Lương Vận Hàm dù sao cũng phải rèn sắt khi còn nóng, trấn an được lão nhân gia ngài. Thế là, Lương Vận Hàm liền dẫn con gái cưng sớm trở về thành phố A. Ai ngờ ông Lương cũng đúng lúc đang ở thành phố A, thế là ông Văn dứt khoát mời lão tới nhà mình chơi, dù sao trong nhà còn nhiều phòng trống, càng đông thì lại càng vui. Ông Lương đương nhiên cũng nhớ Dật Dư muốn chết, lập tức vui vẻ nhận lời.
Thế là, Văn gia trở nên náo nhiệt. Dật Dư chỉ mới một tuổi mấy, chính là vào giai đoạn đáng yêu nhất. Tiểu Dật Dư y y nha nha ở trong nhà chạy tới chạy lui, ánh mắt của tất cả những người lớn trong nhà điều dán trên thân thể nhỏ bé, yêu thích cực kì. Tuy nói các lão nhân thích con nít, nhưng khi mang thai Lương Vận Hàm cũng rất không quen. Cứ phải căng mắt canh chừng không để họ giúp nàng làm này làm kia. Nhưng cứ như vậy, thì càng mệt mỏi.
Thế là đến giữa trưa ngày thứ hai, Văn Dư không được người yêu gọi điện thoại chúc mừng sinh nhật đến đứng ngồi không yên. Vừa buông việc vội mua vé máy bay bay tới thành phố A. Khi về tới nhà đã hơn 7 giờ đêm. Văn Dư đột nhiên trở về khiến tất cả mọi người rất kinh ngạc. Lương Vận Hàm đang ôm tiểu Dật Dư ngồi ở trên ghế sa lon kể chuyện cổ tích, nàng sững sờ khi nhìn thấy Văn Dư trước cửa, lúc này mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật Văn Dư...
Xét thấy trong nhà có ba vị lão nhân gia và một em bé, Văn Dư cũng không dễ nói thêm cái gì. Nhưng vẫn nghiến răng, nhân lúc người ta không để ý đi tới sau lưng Lương Vận Hàm, uy hiếp nói buổi tối hãy chờ mà xem. Lương Vận Hàm tự biết đuối lý, đêm đó. . . đương nhiên như Văn Dư mong muốn, nàng mặc chiếc áo ngủ Văn Dư thích nhất, bày ra động tác gợi cảm cô yêu nhất. Thế là từ ý vị trừng phạt trên giường tới sau nửa đêm, liền diễn biến thành một màn kích tình hoan ái triệt để.
Nhớ lại đêm đó, giờ phút này Lương Vận Hàm núp ở Văn Dư trong ngực vẫn nhịn không được đỏ mặt.
"Thế nào, sinh nhật ngày ấy, còn không hài lòng?"
Lương Vận Hàm hỏi ngược lại.
Trên mặt Văn Dư chợt hiện tiếu dung. Cô cười hì hì hôn môi Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm không cho, trốn tránh không phối hợp, hai người vui đùa ầm ĩ. Hai người náo loạn một hồi, Văn Dư điều chỉnh vị trí hai người, từ phía sau ôm chặt Lương Vận Hàm, để Lương Vận Hàm thoải mái nằm gọn trong lòng. Ban đêm Tĩnh mịch, hai người cùng đi vào thế giới màu trắng hạnh phúc cực kỳ.
"Phu nhân, cảnh đẹp như thế, thích hợp trò chuyện chút gì."
"Chị muốn nói chuyện gì?"
Văn Dư nghĩ nghĩ, vừa cười vừa nói:
"Hỏi em vài vấn đề, chị hỏi em đáp, thế nào?"
Lương Vận Hàm cười ra tiếng, nhưng cũng nhẹ gật đầu,
"Được.''
Văn Dư cố ý hắng giọng một cái, hỏi:
"Nếu như lúc trước không có Sùng Hân, em có yêu chị không?"
"Không biết."
". . ."
"Năm đó khi mới quen nhau, em có ấn tượng gì về chị không?"
"Rất trầm ổn, không giống như độ tuổi của chị năm đó.''
''Còn bây giờ?''
"Bây giờ...già đi mất đẹp!''
". . ."
"Lúc nào thì động tâm với chị?''
"Hôm bão tuyết."
''Khi chị hôn em?''
"Không phải."
''Giải vây cho em khỏi hành khách điêu ngoa?''
"Không phải."
''Vậy là khi nào?''
''Khi bị giam ở sân bay, chị nhét hai viên kẹo vào tay em."
''Thật à? Chị không thể nghĩ tới điểm này, chị còn tưởng là khi ở nhà chị ôm hôn sờ soạng em nữa cơ."
''Tin em đi, tuyệt đối không phải. Nếu không phải do hai viên kẹo đó, thì sau nụ hôn kia chị có thể trực tiếp hoàn toàn biến mất trong thế giới của em."
". . ."
"Khi nào thì em nhận ra đã yêu chị?''
''Khi chị đi Đài Loan, sau đó rất mau trở lại, đêm ấy em được Hứa Phóng Nhân tiễn về nhà. Giây phút khi vừa tới cửa đã thấy đôi giày của chị."
"Thế nhưng khi đó chúng ta đã ở chung rồi mà!''
"Xem như 'ở trước yêu sau' đi, nếu không có cảm giác đêm hôm đó, em cũng không biết mình rốt cuộc có yêu chị hay không."
". . ."
''Khi nào thì em quyết định cả đời ở bên chị?''
''Sau lần party chúng mình cãi vả, khi chị mém thì lái xe đụng em, khi chị xuống xe, mắng em xong, rồi dùng sức ôm em vào lòng.''
''Khi ấy chị cũng sợ."
''Nhưng em vẫn luôn hối hận vì một chuyện."
Văn Dư ôm ấp, ôn hòa mà hỏi,
''Chuyện gì?"
''Khi chị mắng em, em quên mất chữi lại..."
". . ."
''Em trách chị nhất là vào lúc nào?''
''Khi hạ sinh Văn Dật Dư.''
"Bởi vì chị khẩn trương quá độ ngất xỉu, không thể cùng em vào phòng sinh?''
"Không phải."
''Vậy bởi vì sao?''
''Vì đau''
". . ."
''Chuyện nào chị làm khiến em cảm thấy hài lòng nhất?''
"Vẫn là hạ sinh Văn Dật Dư.''
''Cụ thể một chút?''
''Sau khi hạ sinh, chuyện đầu tiên chị nói với em là gì?''
''Chị nhớ chị nhớ! Phu nhân là trân quý nhất!"
'' không phải chị nói Văn Dật Dư là trân quý nhất à."
". . ."
''Chuyện làm em cảm động nhất là gì?''
''Chị đoán xem?''
''Khi chị cầu hôn?''
"Không phải."
''Khi chị tỏ tình?''
"Không phải."
''Khi dẫn em đi công chứng tài sản?''
"Không phải."
"Thuyết phục cha mẹ chị tiếp nhận em?''
"Không phải."
"Thuyết phục cha mẹ em tiếp nhận chị?''
"Không phải."
''Mua quà tặng em?"
"Đều không phải."
''Vậy là gì chứ?''
'' Mỗi sáng sớm khi tỉnh lại, chị đều nói chị yêu em hơn cả ngày hôm qua.''
Văn Dư giờ phút này không còn câu hỏi nào, cô ôm chặt người trong lòng, môi tìm môi, ôn nhu bá đạo mà hôn. Cảm giác Môi lưỡi giao hòa, vẫn luôn khiến người ta say mê như vậy...
Sau nụ hôn sâu, Văn Dư chép miệng một cái, bỗng nhiên nói:
"Chị quyết định rồi sau này chắc không cần mua quà dỗ ngọt em nữa"
''Đúng là không cần nữa''
"Thật à?''
''Vì tài sản của chị đều đứng dưới tên của em rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.