Chương 48: Đổi chỗ ngồi
Tiêu Đường Đông Qua
26/12/2020
"Cái tên nhóc này... Cậu
bình thường đâu có như vậy. Thôi được rồi, nếu cậu muốn danh sách... Chú bảo thư ký gửi một bản qua cho cậu là được."
"Cám ơn chú Tiểu Cố, chú Tiểu Cố..." Diệp Vân lui về sau hai bước, ngỏn trỏ và ngón cái làm một cái mini heart, "Bắn tim cho chú."
"Cậu muốn chú đau tim đúng không?" Cố Vân Dật nghĩ nghĩ một chút, lại nói, "Tìm được người kia rồi, nhớ nói cho chú biết hắn là ai đấy."
"Chú Tiểu Cố, chú lo cái gì chứ?" Diệp Vân buồn cười hỏi.
"Sợ tên đó không phải người tốt, sẽ lừa cái tên người gặp người thích như cậu đi mất."
"Yên tâm đi, tìm được nhất định nói cho chú."
Buổi chiều, Cố Lệ Vũ đưa An Lan về nhà, trên đường về cậu đã nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Vân, bên trong chính là danh sách khách mời hôm nay của Cố Vân Dật.
Diệp Vân: [Tôi đã xem qua rồi, hầu hết alpha trong danh sách khách mời đều khá nổi tiếng, cơ bản đều có thể tìm được ảnh chụp, chờ tôi tìm ảnh xong sẽ gửi lại cho cậu nhận mặt.]
An Lan nhìn thấy hai chữ "Nhận mặt" thì bật cười.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Không... Không có gì, chỉ là Diệp Vân gửi tới một cái truyện cười lạnh thôi." An Lan đáp.
"Tôi cũng không biết là Diệp Vân sẽ kể truyện cười lạnh đấy."
Cố Lệ Vũ, người này bình thường vẫn rất có nề nếp, thí dụ như "Ăn không nói, ngủ không nói" chính là kiểu tác phong thường thấy của cậu ta.
Cho nên "Lái xe thì không tán gẫu, tán gẫu thì không lái xe" chắc hẳn cũng là nguyên tắc của Cố Lệ Vũ, nhưng còn chưa kịp tới ngã tư dừng đèn xanh đèn đỏ, cậu ta đã mở miệng nói chuyện.
"An Lan."
"Hả?" An Lan ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
"Có phải cậu thích Diệp Vân không?"
Cái vấn đề đột nhiên bị ném ra này khiến An Lan ho sặc sụa, muốn ho cả phổi ra đến nơi.
"Tôi... Tôi thích Diệp Vân ấy hả? Tại sao?" An Lan không hiểu sao Cố Lệ Vũ lại cho ra được một cái kết luận như vậy.
"Bởi vì hai người dường như luôn có vô số chuyện để nói. Hơn nữa mỗi lần cùng cậu ta tán gẫu, cậu đều cười rất vui vẻ."
"Bởi vì chúng tôi cùng thích xem một một thể loại phim giống nhau, thích một bộ hoạt hình giống nhau, cũng có vài sở thích khá tương tự. Lúc nói đến phim chiếu điện ảnh hay hoạt hình mình thích nhất định sẽ thấy rất vui vẻ rồi." An Lan ngẫm nghĩ một hồi, chợt hiểu ra, nhất định là tại mình ngồi xe với Cố Lệ Vũ lại nhắn tin nói chuyện với một người khác, làm cho bạn học Tiểu Cố thấy bị bỏ rơi, đúng không?
Cố Lệ Vũ trầm mặc không nói lời nào, nhưng mà An Lan không nhịn được tự biên lời kịch cho đối người: Cậu chưa bao giờ thảo luận với tôi về phim điện ảnh hay phim hoạt hình gì cả.
"Này, Cố Lệ Vũ... đề tài nói chuyện của chúng ta tuy không nhiều, nhưng mỗi một chuyện chúng ta nói đều rất có chiều sâu. Nói thí dụ như truyền thuyết về Hailar, hay cái nhìn của thế giới hiện nay với việc phân chia giới tính chẳng hạn. Cậu biết không, Tiểu Kiều với tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ tôi nói với cậu ấy về mấy chuyện như vậy cả."
"Ừm." Cố Lệ Vũ khẽ đáp lời, sau đó nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
An Lan đột nhiên cảm thấy Cố Lệ Vũ như vậy thật đáng yêu, chờ cậu lấy lại ý thức mới nhận ra tay mình đã xoa lên đỉnh đầu đối phương.
"Hả?" Đúng lúc cho xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Cố Lệ Vũ quay đầu sang nhìn cậu.
"Cậu... Tóc cậu có một chỗ bị dựng lên, tôi vuốt xuống cho cậu." An Lan trong lòng tự cho mình mười điểm vì sự nhanh trí này.
"Vậy hả?" Cố Lệ Vũ hỏi lại, trong giọng không nghe ra thái độ gì.
Nhưng An Lan vẫn cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm.
...
Hiệu suát của Diệp Vân thực sự không phải nhanh bình thường, buổi tối lúc An Lan về đến nhà, đang định đi tắm rửa thì Diệp Vân đã gửi email tới, bên trong là ảnh của các alpha tới thăm quan triển lãm ngày hôm nay.
An Lan mang theo hưng phấn, run tay run chân mở laptop, giải nén file Diệp Vân gửi cho mình, rồi xem từng cái một.
Trấy trăm khách mời, nhưng chỉ xem ảnh thôi thì vẫn rất nhanh là xong.
Xem lần thứ nhất, không thấy, An Lan xem lại lần hai, lần ba, vẫn không thấy có ảnh của người nọ xuất hiện.
Cậu đành phải gọi điện cho Diệp Vân: "Tiểu Vân, tôi không tìm được người kia trong chỗ hình này."
"Không thể nào? Như vậy cũng không thể tìm ra... Tôi nhớ cậu nói mình chỉ nhìn được sườn mặt của người kia thôi đúng không? Có phải do ảnh đều là chụp từ chính diện nên cậu không nhận ra không?"
"Cũng có thể là như vậy." An Lan thở dài.
"Người kia khoảng tầm bao nhiêu tuổi vậy?" Diệp Vân lại hỏi.
"Khoảng hơn hai mươi, nhìn quần áo với khí chất, chắc là lớn hơn chúng ta mấy tuổi."
Diệp Vân nghĩ một lát, lại nói: "Tạm bỏ qua những alpha lớn tuổi đã, cậu xem kỹ lại mấy người trẻ tuổi trong danh sách kia một lần nữa đi. E là người đó không phải khách mời, mà là người nhà hay tới cùng với người quen thôi. Nếu là khách mời lớn tuổi, tôi sẽ tìm hình của con trai hoặc em trai của họ cho cậu coi thử. Còn khách mời omega, tôi tìm người đi cùng với họ là được."
"Cảm ơn cậu."
"Không cần cám ơn tôi. Cắn sau gáy là loại hành vi có tính ám chỉ rất rõ ràng, nếu đối phương không hề có ý coi cậu như omega, thì hoàn toàn có thể cắn ở những chỗ khác mà. Tôi thực sự muốn biết alpha nào lại có ý nghĩ như vậy với cậu."
Mí mắt An Lan giật giật, "Sao tôi lại có cảm giác cậu muốn xem kịch vui nhỉ?"
"Ha ha, bị cậu phát hiện rồi."
Cúp điện thoại rồi, An Lan lại ngồi xem mấy tấm ảnh thêm một lần nữa, không có ai trông giống với người đó, cậu đành bỏ đó, trèo lên giường đi ngủ.
...
Thứ hai đến lớp không khác gì xông pha chiến trường — Hôm nay là ngày công bố thành tích thi tháng vừa rồi.
Kiều Sơ Lạc trông ỉu xìu xìu, nằm bẹp một đống ở trên bàn như thể linh hồn đã không còn ở đây nữa.
"Tớ không hiểu tại sao thầy cô lại chăm chỉ như vậy để làm gì, sao cứ nhất nhất phải chấm hết đống bài thi đó trong hai ngày cuối tuần chứ. Bộ không cần nghỉ cuối tuần để đi chơi hả? Không cần cả nghỉ ngơi luôn sao?"
"Chắc là không muốn chúng ta sung sướng quá lâu thôi." An Lan trả lời.
"Bọn mình còn có thể làm bạn cùng bàn với nhau không?" Kiều Sơ Lạc lom lom nhìn An Lan.
"Có thể. Lần thi này... Tớ làm bài cũng được."
"Nhưng tớ thi không tốt tí nào cả!" Kiều Sơ Lạc nói.
"Lần trước là cậu chọn chỗ, rồi tớ đi theo. Cùng lắm thì lần này đổi thành tớ chọn chỗ trước, cậu đi theo cũng được mà."
Thầy chủ nhiệm Mạnh hói nghiêm mặt đi vào lớp, nhìn vẻ mặt của ông, mọi người ăn ý đồng loạt cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
"Xem ra thành tích lớp mình lần này không xong rồi." Kiều Sơ Lạc nói.
"Ừ."
Độ khó bài kiểm tra tăng lên, học sinh toàn trường đều sẽ thấy khó.
Điểm số chắc không dễ coi, nhưng xếp hạng có lẽ sẽ không có quá nhiều thay đổi. Nói thí dụ như ba vị thần đồng lớp họ, dù cho đề thi có khó đến đâu họ cũng sẽ vững vàng như núi, giành lấy ba vị trí đầu.
"Kết quả thi tháng lần này khiến các thầy cô cảm thấy rất bất ngờ. Có một vài bạn học tiến bộ rất nhanh — rất xứng đáng được tuyên dương. Nhưng cũng có người thành tích thụt lùi đến mức không thể tin được. Thầy không muốn nói nhiều nữa, bây giờ sẽ phát phiếu điểm cho các em tự xem." Thầy hói lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp.
An Lan nghe được vài người đang lo lắng nuốt nước miếng, Kiều Sơ Lạc cũng sốt ruột run chân liên tục. An Lan vỗ vỗ mu bàn tay của cậu chàng, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, đây cũng chưa phải thi đại học chính thức. Tháng sau cố gắng hơn là được."
"... Cậu an ủi cũng như không ấy."
Mạnh hói hung ác trừng Hứa Tinh Nhiên, sau đó ánh mắt đảo qua Cố Lệ Vũ rồi lướt đến Tiếu Thần đang ngồi chống cằm ngáp ngắn ngáp dài.
Này khiến cho An Lan cảm thấy thật là kì quái, làm sao thầy hói nhìn ba người họ như là hận không thể treo cả ba lên rồi đánh cho một trận vậy?
"Hạng nhất, Lương Tĩnh!"
Vừa dứt lời, cả lớp đã ồ lên.
Lương Tĩnh bị thầy giáo gọi tên, vẻ mặt ngơ ngác, chỉ vào chính mình: "Tôi... Tôi được hạng nhất thi tháng á?"
Thầy hói lại đọc thêm lần nữa: "Hạng nhất Lương Tĩnh!"
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, quay lại nhìn Lương Tĩnh ngồi phía sau, nói: "Thầy chủ nhiện đang gọi cậu lên lấy kết quả kỳ thi vừa rồi đấy."
Lúc Lương Tĩnh đứng dậy gây ra động tĩnh rất lớn, kích động như vừa trúng vé số năm triệu.
"Trò thi rất tốt, có tiến bộ. Lần sau nhớ cố gắng duy trì phát huy." Mạnh hói hòa ái nở nụ cười với Lương Tĩnh.
An Lan cũng thấy hơi giật mình, người xếp hạng nhất không phải Hứa Tinh Nhiên, không phải Cố Lệ Vũ, cũng không phải là Tiếu Thần nốt.
Sao có thể như vậy?
Thầy Mạnh hói cúi đầu đọc tiếp: "Hạng hai, Lâm Vọng Long!"
Học sinh cả lớp không nhịn được nữa, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Có chuyện gì vậy? Hạng một với hạng hai... Không phải là Hứa Tinh Nhiên hay Cố Lệ Vũ, cũng không phải Tiếu Thần là sao?"
"Ba người bọn họ đều trượt thi tháng cả sao?"
"Làm sao vậy được, bọn họ có nhắm mắt làm bừa cũng không đến nỗi..."
Thầy hói dùng sức gõ thước lên bảng, lớn tiếng nói: "Trật tự! Cả lớp trật tự!"
Lập tức trong lớp im lặng như tờ.
"Hạng ba, Lý Đạt Phi!"
Bị cue* đến tên, bạn học Lý Đạt Phi vô cùng kích động, cả người đều hoảng loạn, lúc đi lên bục giảng còn tự vấp phải chân của chính mình, xém tí là ngã lộn cổ.
*Cue – Tiếng anh, có nghĩa là nhắc, gọi. Bản raw để vậy nên mình giữ nguyên luôn.
Nếu không phải nghịch điện thoại trên lớp sẽ bị thầy hói tịch thu, thì nhóm chat lớp họ lúc này đã nổ tung rồi.
An Lan cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ba người bọn họ sao lại vừa khéo cùng lúc bắn trượt hết như vậy?
Càng khiến người ta không thể tin được là, hạng bốn, hạng năm, hàng sáu cũng không có ai trong ba người họ.
"Hạng bảy, An Lan."
An Lan khựng lại một chút, Kiều Sơ Lạc đẩy nhẹ cậu một cái: "Đừng choáng nữa, gọi cậu đấy. Anh trai thật là lợi hại nha, hạng bảy cả lớp!"
An Lan vội đi lên bục giảng nhận phiếu điểm.
"Kết quả lần này vô cùng đáng khen. Trước đây luôn cảm thấy câu hỏi vật lý tổng hợp là điểm yếu của trò, thế nhưng lần thi này, trò phát huy rất tốt." Trên mặt thầy Mạnh hói là biểu tình rất vui mừng.
An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ, trong lòng có cả triệu cái "Tại sao".
Bài tập vật lý tổng hợp trong đề cương ôn tập đều là Cố Lệ Vũ hướng dẫn cậu làm, nhưng tại sao Cố Lệ Vũ ngay cả... Ngay cả ba hạng đầu cũng không chiếm được cái nào?
Đúng lúc đó, thầy hói đã đọc tiếp: "Hạng tám, Cố Lệ Vũ."
Cả lớp đều quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cố Lệ Vũ hờ hững đứng dậy, đi lên bục giảng, dưới mấy chục cặp mắt theo dõi chăm chú nhận lấy phiếu điểm của mình.
"Cố Lệ Vũ, rốt cuộc trò có chuyện gì vậy?" Mạnh hói hỏi, xong chắc là cảm thấy ngữ khí của mình không được tốt lắm, bèn bổ sung thêm một câu, "Trò có tâm sự gì sao? Hay là thân thể không được thoải mái?"
"Không có gì." Cố Lệ Vũ trả lời.
"Không có gì? Trò nhìn thứ hạng của mình lần này đi, chính trò có cảm thấy hài lòng với nó không?"
Không ngờ Cố Lệ Vũ lại bình thản đáp: "Em rất hài lòng."
Cả lớp cười ngất.
Thầy hói thiếu chút nữa là phun ra một búng máu, ông chỉ chỉ chỗ ngồi của Cố Lệ Vũ rồi nói: "Tan học, trò đến phòng làm việc gặp tôi."
Cố Lệ Vũ quay về chỗ của mình, vẫn như trước chống cằm nhìn kết quả thi của mình, nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ khổ sở hay ảo não gì.
"Hạng chín, Hứa Tinh Nhiên." Lúc thấy Mạnh hói gọi đến tên này cũng đang nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, đi lên nhận phiếu điểm của mình về.
"Lớp trưởng, lần này trò phát huy... Hơi thất thường." Mạnh hói ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.
"Đúng... Có hơi thất thường." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
"Trò tự biết thế là tốt. Trở về tự suy ngẫm xem là tại sao. Thứ hạng lần này sao lại trượt sâu như vậy."
Thấy Hứa Tinh Nhiên gật đầu, kính cẩn lắng nghe, thầy hói thả cho cậu ta về lại chỗ ngồi.
"Hạng mười, Tiếu Thần."
Khi đọc đến cái tên này, thầy Mạnh hói cũng thấy bất lực, chỉ có thể thở dài một hơi.
"Ầy... Cứ tưởng mình thi cao chứ, không ngờ lại thấp vậy."
Tiếu Thần nói một câu như thế rồi thong thả đi lên bục giảng, bảng kết quả thi bị thầy hói nắm trong tay, Tiếu Thần dùng sức kéo một cái, tờ phiếu điểm lập tức rách "xoẹt" một cái.
"Tiếu Thần, trò..."
"Phát huy thất thường, biết rồi, biết rồi." Tiếu Thần với tay lấy nốt nửa còn lại.
"Đâu chỉ là thất thường? Ba trò đã thương lượng trước với nhau rồi đúng không? Thành tích của cả ba đều thụt lùi?" Mạnh hói liếc nhìn Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đang ngồi phía dưới.
Mà tư thế của hai người kia vẫn y như cũ, một người chống cằm nhìn mặt bàn của mình, một người mỉm cười nhìn thầy chủ nhiệm của mình.
"Tiếu Thần, trò trở về nhớ..."
"Biết, biết, sẽ ngẫm lại thật kỹ. Ài, biết thế đề toán cuối cùng làm tốt một chút, có khi sẽ giành được hạng tám." Tiếu Thần một bộ vô cùng tiếc nuối.
Con ngươi Mạnh hói muốn lồi ra đến nơi: "Trò nói cái gì? Mục tiêu của trò chỉ là hạng tám?"
"Cao hơn một hạng cũng lãng phí, hạng tám vạn tuế."
Tiếu Thần mang theo phiếu điểm của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo trở về chỗ ngồi.
Thành tích lần này của Kiều Sơ Lạc thực ra cũng không khác lần trước bao nhiêu, hạng mười hai, nhưng cậu chàng vẫn cách An Lan đến bốn người.
"Chỉ có bốn người thôi, cúng ta vẫn có cơ hội ngồi với nhau." An Lan nhỏ giọng nói.
Ai biết Hứa Tinh Nhiên ngồi phía trước đột nhiên xoay đầu, cười nói: "Vậy thì cũng không chắc đâu? An Lan rất được yêu thích mà."
Nghe câu này, mặt Kiều Sơ Lạc xị ra như "Gâu đần" bị bỏ đói: "Aaa... Tớ sắp phải rời xa Công Cẩn của tớ rồi sao? Không biết tớ sẽ phải ngồi cạnh tên vớ ra vớ vẩn nào..."
An Lan: "..."
Chờ sau khi đã phát hết phiếu điểm, thầy hói vỗ vỗ tay, nói: "Cả lớp thu dọn sách vở đồ dùng của mình, ngăn kéo cũng nhớ thu dọn cho sạch sẽ, ra hành lang, theo thứ hạng bài kiểm tra vừa rồi mà xếp hàng!"
Mọi người lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân của mình. Trên hành lang, các lớp bên cạnh cũng đang đứng xếp hàng.
Khi Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên cùng Tiếu Thần đi ra ngoài, mấy bạn học ở lớp khác cũng sợ ngây người.
"ĐCM, ba vị thiên tài khối 12 của chúng ta nghe đâu lần thi này đồng loạt không bắn trúng bia, tôi còn tưởng là tin đồn bậy bạ ở đâu chứ!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nghe nói Tiếu Thần chỉ đứng hạng mười trong lớp... Xếp hạng toàn trường từ hạng ba rơi xuống hạng ba mươi!"
"Thế đã sao? Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Người ta vẫn ngồi ở phòng thi số một, đủ trình độ thi đỗ đại học trọng điểm."
Diễn đàn omega nhỏ của Kiều Sơ Lạc cũng vỡ tổ rồi, tất cả đều đang suy đoán xem có phải mấy vị thiên tài này cầm nhầm bài thi hay là đánh nhầm số đề không, nếu không làm sao mà cả ba đều đồng loạt rơi khỏi ba vị trí đầu được?
An Lan đời này chưa từng nghĩ sẽ có ngày, thứ tự thi xếp hạng của mình và Cố Lệ Vũ có thể đứng gần nhau đến như vậy.
Lúc chọn chỗ ngồi, Cố Lệ Vũ đứng ngay sau lưng cậu, An Lan xoay người muốn nhìn Tiểu Kiều liền cọ vào ngực đối phương.
"Tiểu Kiều!" An Lan duỗi năm ngón tay, ý là vẫn chọn chỗ ở hàng thứ năm.
Vị trí chính giữa lớp, hơi lui về phía sau một chút, không đến nỗi không thể nhìn rõ chữ trên bảng, cũng không cách bục giảng quá gần, dễ bị thầy cô để ý.
Kiều Sơ Lạc gật gật đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt An Lan vào chọn chỗ, cậu khoác cặp sách, đi đến vị trí chính giữa hàng thứ năm, đặt cặp sách xuống. Bạn học trong lớp đều biết Kiều Sơ Lạc là bạn cùng bàn mặc định của An Lan, như vậy sẽ không có ai vô duyên mà chọn chỗ bên cạnh cậu, nhưng... Thật sự là có người đến.
Người kia đi đến bên cạnh An Lan, thả cặp sách xuống, lấy tai nghe và một quyển đề cương toán ra.
An Lan nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện người kia thế mà lại là Cố Lệ Vũ!
"Cậu... Cậu muốn ngồi đây hả?" An Lan hỏi.
"Cậu không muốn thì tôi đổi chỗ khác." Cố Lệ Vũ nhìn lại An Lan rồi kéo cặp sách trong ngăn bàn ra, như thể muốn đứng dậy.
An Lan vội vàng giữ tay cậu ta lại: "Không phải không muốn! Chỉ là... Bình thường cậu đều chọn ngồi gần cửa sổ mà, ngồi ở đây không nhìn ra ngoài được."
"Nhìn cậu đẹp hơn cảnh vật bên ngoài." Giọng điệu Cố Lệ Vũ trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên.
An Lan suýt chút nữa là sặc nước bọt.
Đệch, sao mọi người nói Cố Lệ Vũ lạnh lùng cấm dục?
Các bạn học, các cậu xem xem, tỉ mỉ kỹ càng mà xem xem, cái này coi là lạnh lùng cấm dục được hả?
Nếu An Lan mà là omega thì đã sớm mặt đỏ tim đập, quay cuồng tại chỗ rồi.
Tiếp theo đến lượt Hứa Tinh Nhiên chọn chỗ ngồi.
Kiều Sơ Lạc trơ mắt nhìn Cố Lệ Vũ trở thành bạn cùng bàn của An Lan, lại liên tưởng đến câu nói vừa nãy của Hứa Tinh Nhiên, bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu chàng khe khẽ gọi Hứa Tinh Nhiên.
"Lớp trưởng... Lớp trưởng..."
"Sao vậy?" Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn cậu chàng.
"Tớ muốn ngồi cùng với An Lan..." Kiều Sơ Lạc cầu xin, nói.
"Kể cả không có tôi thì vẫn có người khác muốn ngồi chỗ kia." Hứa Tinh nhiên ra hiệu về phía Tiếu Thần đang đứng sau mình.
Tiếu Thần rũ mắt nói: "Làm sao? Muốn tranh với tôi."
Kiều Sơ Lạc lập tức rõ ràng, duyên cùng bàn của mình với An Lan... Quá nửa là sẽ chấm hết vào hôm nay.
Hứa Tinh Nhiên an ủi nói: "Cậu cũng có thể ngồi cùng với tôi mà."
Nói xong, Hứa Tinh Nhiên liền rời khỏi hàng, trở vào trong phòng học, ngồi xuống phía bên kia của An Lan.
An Lan thấy vậy thì tự hỏi, hôm nay là cái ngày gì? Sao trái phải cậu đều có người tìm tới?
"Lớp trưởng? Cậu muốn ngồi cạnh tôi à?"
"Không đuộc sao?" Hứa Tinh Nhiên không ngồi xuống vội, chỉ một tay ấn cặp sách xuống bàn rồi nhìn An Lan.
Ánh mắt dịu dàng nhủ vậy khiến An Lan cảm thấy mình mà nói ra từ "Không" thì đúng là kẻ tội ác tày trời.
Người tiếp theo đi vào lớp là Tiếu Thần.
An Lan chỉ nghe thấy "Rầm" một tiếng, là tiếng cặp sách bị Tiếu Thần ném lên cái bàn sau lưng cậu.
"Cám ơn chú Tiểu Cố, chú Tiểu Cố..." Diệp Vân lui về sau hai bước, ngỏn trỏ và ngón cái làm một cái mini heart, "Bắn tim cho chú."
"Cậu muốn chú đau tim đúng không?" Cố Vân Dật nghĩ nghĩ một chút, lại nói, "Tìm được người kia rồi, nhớ nói cho chú biết hắn là ai đấy."
"Chú Tiểu Cố, chú lo cái gì chứ?" Diệp Vân buồn cười hỏi.
"Sợ tên đó không phải người tốt, sẽ lừa cái tên người gặp người thích như cậu đi mất."
"Yên tâm đi, tìm được nhất định nói cho chú."
Buổi chiều, Cố Lệ Vũ đưa An Lan về nhà, trên đường về cậu đã nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Vân, bên trong chính là danh sách khách mời hôm nay của Cố Vân Dật.
Diệp Vân: [Tôi đã xem qua rồi, hầu hết alpha trong danh sách khách mời đều khá nổi tiếng, cơ bản đều có thể tìm được ảnh chụp, chờ tôi tìm ảnh xong sẽ gửi lại cho cậu nhận mặt.]
An Lan nhìn thấy hai chữ "Nhận mặt" thì bật cười.
"Có chuyện gì vậy?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Không... Không có gì, chỉ là Diệp Vân gửi tới một cái truyện cười lạnh thôi." An Lan đáp.
"Tôi cũng không biết là Diệp Vân sẽ kể truyện cười lạnh đấy."
Cố Lệ Vũ, người này bình thường vẫn rất có nề nếp, thí dụ như "Ăn không nói, ngủ không nói" chính là kiểu tác phong thường thấy của cậu ta.
Cho nên "Lái xe thì không tán gẫu, tán gẫu thì không lái xe" chắc hẳn cũng là nguyên tắc của Cố Lệ Vũ, nhưng còn chưa kịp tới ngã tư dừng đèn xanh đèn đỏ, cậu ta đã mở miệng nói chuyện.
"An Lan."
"Hả?" An Lan ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
"Có phải cậu thích Diệp Vân không?"
Cái vấn đề đột nhiên bị ném ra này khiến An Lan ho sặc sụa, muốn ho cả phổi ra đến nơi.
"Tôi... Tôi thích Diệp Vân ấy hả? Tại sao?" An Lan không hiểu sao Cố Lệ Vũ lại cho ra được một cái kết luận như vậy.
"Bởi vì hai người dường như luôn có vô số chuyện để nói. Hơn nữa mỗi lần cùng cậu ta tán gẫu, cậu đều cười rất vui vẻ."
"Bởi vì chúng tôi cùng thích xem một một thể loại phim giống nhau, thích một bộ hoạt hình giống nhau, cũng có vài sở thích khá tương tự. Lúc nói đến phim chiếu điện ảnh hay hoạt hình mình thích nhất định sẽ thấy rất vui vẻ rồi." An Lan ngẫm nghĩ một hồi, chợt hiểu ra, nhất định là tại mình ngồi xe với Cố Lệ Vũ lại nhắn tin nói chuyện với một người khác, làm cho bạn học Tiểu Cố thấy bị bỏ rơi, đúng không?
Cố Lệ Vũ trầm mặc không nói lời nào, nhưng mà An Lan không nhịn được tự biên lời kịch cho đối người: Cậu chưa bao giờ thảo luận với tôi về phim điện ảnh hay phim hoạt hình gì cả.
"Này, Cố Lệ Vũ... đề tài nói chuyện của chúng ta tuy không nhiều, nhưng mỗi một chuyện chúng ta nói đều rất có chiều sâu. Nói thí dụ như truyền thuyết về Hailar, hay cái nhìn của thế giới hiện nay với việc phân chia giới tính chẳng hạn. Cậu biết không, Tiểu Kiều với tôi lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng chưa bao giờ tôi nói với cậu ấy về mấy chuyện như vậy cả."
"Ừm." Cố Lệ Vũ khẽ đáp lời, sau đó nhìn về phía trước, tập trung lái xe.
An Lan đột nhiên cảm thấy Cố Lệ Vũ như vậy thật đáng yêu, chờ cậu lấy lại ý thức mới nhận ra tay mình đã xoa lên đỉnh đầu đối phương.
"Hả?" Đúng lúc cho xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Cố Lệ Vũ quay đầu sang nhìn cậu.
"Cậu... Tóc cậu có một chỗ bị dựng lên, tôi vuốt xuống cho cậu." An Lan trong lòng tự cho mình mười điểm vì sự nhanh trí này.
"Vậy hả?" Cố Lệ Vũ hỏi lại, trong giọng không nghe ra thái độ gì.
Nhưng An Lan vẫn cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm.
...
Hiệu suát của Diệp Vân thực sự không phải nhanh bình thường, buổi tối lúc An Lan về đến nhà, đang định đi tắm rửa thì Diệp Vân đã gửi email tới, bên trong là ảnh của các alpha tới thăm quan triển lãm ngày hôm nay.
An Lan mang theo hưng phấn, run tay run chân mở laptop, giải nén file Diệp Vân gửi cho mình, rồi xem từng cái một.
Trấy trăm khách mời, nhưng chỉ xem ảnh thôi thì vẫn rất nhanh là xong.
Xem lần thứ nhất, không thấy, An Lan xem lại lần hai, lần ba, vẫn không thấy có ảnh của người nọ xuất hiện.
Cậu đành phải gọi điện cho Diệp Vân: "Tiểu Vân, tôi không tìm được người kia trong chỗ hình này."
"Không thể nào? Như vậy cũng không thể tìm ra... Tôi nhớ cậu nói mình chỉ nhìn được sườn mặt của người kia thôi đúng không? Có phải do ảnh đều là chụp từ chính diện nên cậu không nhận ra không?"
"Cũng có thể là như vậy." An Lan thở dài.
"Người kia khoảng tầm bao nhiêu tuổi vậy?" Diệp Vân lại hỏi.
"Khoảng hơn hai mươi, nhìn quần áo với khí chất, chắc là lớn hơn chúng ta mấy tuổi."
Diệp Vân nghĩ một lát, lại nói: "Tạm bỏ qua những alpha lớn tuổi đã, cậu xem kỹ lại mấy người trẻ tuổi trong danh sách kia một lần nữa đi. E là người đó không phải khách mời, mà là người nhà hay tới cùng với người quen thôi. Nếu là khách mời lớn tuổi, tôi sẽ tìm hình của con trai hoặc em trai của họ cho cậu coi thử. Còn khách mời omega, tôi tìm người đi cùng với họ là được."
"Cảm ơn cậu."
"Không cần cám ơn tôi. Cắn sau gáy là loại hành vi có tính ám chỉ rất rõ ràng, nếu đối phương không hề có ý coi cậu như omega, thì hoàn toàn có thể cắn ở những chỗ khác mà. Tôi thực sự muốn biết alpha nào lại có ý nghĩ như vậy với cậu."
Mí mắt An Lan giật giật, "Sao tôi lại có cảm giác cậu muốn xem kịch vui nhỉ?"
"Ha ha, bị cậu phát hiện rồi."
Cúp điện thoại rồi, An Lan lại ngồi xem mấy tấm ảnh thêm một lần nữa, không có ai trông giống với người đó, cậu đành bỏ đó, trèo lên giường đi ngủ.
...
Thứ hai đến lớp không khác gì xông pha chiến trường — Hôm nay là ngày công bố thành tích thi tháng vừa rồi.
Kiều Sơ Lạc trông ỉu xìu xìu, nằm bẹp một đống ở trên bàn như thể linh hồn đã không còn ở đây nữa.
"Tớ không hiểu tại sao thầy cô lại chăm chỉ như vậy để làm gì, sao cứ nhất nhất phải chấm hết đống bài thi đó trong hai ngày cuối tuần chứ. Bộ không cần nghỉ cuối tuần để đi chơi hả? Không cần cả nghỉ ngơi luôn sao?"
"Chắc là không muốn chúng ta sung sướng quá lâu thôi." An Lan trả lời.
"Bọn mình còn có thể làm bạn cùng bàn với nhau không?" Kiều Sơ Lạc lom lom nhìn An Lan.
"Có thể. Lần thi này... Tớ làm bài cũng được."
"Nhưng tớ thi không tốt tí nào cả!" Kiều Sơ Lạc nói.
"Lần trước là cậu chọn chỗ, rồi tớ đi theo. Cùng lắm thì lần này đổi thành tớ chọn chỗ trước, cậu đi theo cũng được mà."
Thầy chủ nhiệm Mạnh hói nghiêm mặt đi vào lớp, nhìn vẻ mặt của ông, mọi người ăn ý đồng loạt cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
"Xem ra thành tích lớp mình lần này không xong rồi." Kiều Sơ Lạc nói.
"Ừ."
Độ khó bài kiểm tra tăng lên, học sinh toàn trường đều sẽ thấy khó.
Điểm số chắc không dễ coi, nhưng xếp hạng có lẽ sẽ không có quá nhiều thay đổi. Nói thí dụ như ba vị thần đồng lớp họ, dù cho đề thi có khó đến đâu họ cũng sẽ vững vàng như núi, giành lấy ba vị trí đầu.
"Kết quả thi tháng lần này khiến các thầy cô cảm thấy rất bất ngờ. Có một vài bạn học tiến bộ rất nhanh — rất xứng đáng được tuyên dương. Nhưng cũng có người thành tích thụt lùi đến mức không thể tin được. Thầy không muốn nói nhiều nữa, bây giờ sẽ phát phiếu điểm cho các em tự xem." Thầy hói lạnh lùng quét mắt nhìn cả lớp.
An Lan nghe được vài người đang lo lắng nuốt nước miếng, Kiều Sơ Lạc cũng sốt ruột run chân liên tục. An Lan vỗ vỗ mu bàn tay của cậu chàng, nhỏ giọng nói: "Đừng lo lắng, đây cũng chưa phải thi đại học chính thức. Tháng sau cố gắng hơn là được."
"... Cậu an ủi cũng như không ấy."
Mạnh hói hung ác trừng Hứa Tinh Nhiên, sau đó ánh mắt đảo qua Cố Lệ Vũ rồi lướt đến Tiếu Thần đang ngồi chống cằm ngáp ngắn ngáp dài.
Này khiến cho An Lan cảm thấy thật là kì quái, làm sao thầy hói nhìn ba người họ như là hận không thể treo cả ba lên rồi đánh cho một trận vậy?
"Hạng nhất, Lương Tĩnh!"
Vừa dứt lời, cả lớp đã ồ lên.
Lương Tĩnh bị thầy giáo gọi tên, vẻ mặt ngơ ngác, chỉ vào chính mình: "Tôi... Tôi được hạng nhất thi tháng á?"
Thầy hói lại đọc thêm lần nữa: "Hạng nhất Lương Tĩnh!"
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, quay lại nhìn Lương Tĩnh ngồi phía sau, nói: "Thầy chủ nhiện đang gọi cậu lên lấy kết quả kỳ thi vừa rồi đấy."
Lúc Lương Tĩnh đứng dậy gây ra động tĩnh rất lớn, kích động như vừa trúng vé số năm triệu.
"Trò thi rất tốt, có tiến bộ. Lần sau nhớ cố gắng duy trì phát huy." Mạnh hói hòa ái nở nụ cười với Lương Tĩnh.
An Lan cũng thấy hơi giật mình, người xếp hạng nhất không phải Hứa Tinh Nhiên, không phải Cố Lệ Vũ, cũng không phải là Tiếu Thần nốt.
Sao có thể như vậy?
Thầy Mạnh hói cúi đầu đọc tiếp: "Hạng hai, Lâm Vọng Long!"
Học sinh cả lớp không nhịn được nữa, bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Có chuyện gì vậy? Hạng một với hạng hai... Không phải là Hứa Tinh Nhiên hay Cố Lệ Vũ, cũng không phải Tiếu Thần là sao?"
"Ba người bọn họ đều trượt thi tháng cả sao?"
"Làm sao vậy được, bọn họ có nhắm mắt làm bừa cũng không đến nỗi..."
Thầy hói dùng sức gõ thước lên bảng, lớn tiếng nói: "Trật tự! Cả lớp trật tự!"
Lập tức trong lớp im lặng như tờ.
"Hạng ba, Lý Đạt Phi!"
Bị cue* đến tên, bạn học Lý Đạt Phi vô cùng kích động, cả người đều hoảng loạn, lúc đi lên bục giảng còn tự vấp phải chân của chính mình, xém tí là ngã lộn cổ.
*Cue – Tiếng anh, có nghĩa là nhắc, gọi. Bản raw để vậy nên mình giữ nguyên luôn.
Nếu không phải nghịch điện thoại trên lớp sẽ bị thầy hói tịch thu, thì nhóm chat lớp họ lúc này đã nổ tung rồi.
An Lan cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ba người bọn họ sao lại vừa khéo cùng lúc bắn trượt hết như vậy?
Càng khiến người ta không thể tin được là, hạng bốn, hạng năm, hàng sáu cũng không có ai trong ba người họ.
"Hạng bảy, An Lan."
An Lan khựng lại một chút, Kiều Sơ Lạc đẩy nhẹ cậu một cái: "Đừng choáng nữa, gọi cậu đấy. Anh trai thật là lợi hại nha, hạng bảy cả lớp!"
An Lan vội đi lên bục giảng nhận phiếu điểm.
"Kết quả lần này vô cùng đáng khen. Trước đây luôn cảm thấy câu hỏi vật lý tổng hợp là điểm yếu của trò, thế nhưng lần thi này, trò phát huy rất tốt." Trên mặt thầy Mạnh hói là biểu tình rất vui mừng.
An Lan nhìn về phía Cố Lệ Vũ, trong lòng có cả triệu cái "Tại sao".
Bài tập vật lý tổng hợp trong đề cương ôn tập đều là Cố Lệ Vũ hướng dẫn cậu làm, nhưng tại sao Cố Lệ Vũ ngay cả... Ngay cả ba hạng đầu cũng không chiếm được cái nào?
Đúng lúc đó, thầy hói đã đọc tiếp: "Hạng tám, Cố Lệ Vũ."
Cả lớp đều quay sang nhìn.
Chỉ thấy Cố Lệ Vũ hờ hững đứng dậy, đi lên bục giảng, dưới mấy chục cặp mắt theo dõi chăm chú nhận lấy phiếu điểm của mình.
"Cố Lệ Vũ, rốt cuộc trò có chuyện gì vậy?" Mạnh hói hỏi, xong chắc là cảm thấy ngữ khí của mình không được tốt lắm, bèn bổ sung thêm một câu, "Trò có tâm sự gì sao? Hay là thân thể không được thoải mái?"
"Không có gì." Cố Lệ Vũ trả lời.
"Không có gì? Trò nhìn thứ hạng của mình lần này đi, chính trò có cảm thấy hài lòng với nó không?"
Không ngờ Cố Lệ Vũ lại bình thản đáp: "Em rất hài lòng."
Cả lớp cười ngất.
Thầy hói thiếu chút nữa là phun ra một búng máu, ông chỉ chỉ chỗ ngồi của Cố Lệ Vũ rồi nói: "Tan học, trò đến phòng làm việc gặp tôi."
Cố Lệ Vũ quay về chỗ của mình, vẫn như trước chống cằm nhìn kết quả thi của mình, nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ khổ sở hay ảo não gì.
"Hạng chín, Hứa Tinh Nhiên." Lúc thấy Mạnh hói gọi đến tên này cũng đang nghiến răng nghiến lợi.
Hứa Tinh Nhiên đứng dậy, đi lên nhận phiếu điểm của mình về.
"Lớp trưởng, lần này trò phát huy... Hơi thất thường." Mạnh hói ánh mắt nặng nề nhìn về phía Hứa Tinh Nhiên.
"Đúng... Có hơi thất thường." Hứa Tinh Nhiên trả lời.
"Trò tự biết thế là tốt. Trở về tự suy ngẫm xem là tại sao. Thứ hạng lần này sao lại trượt sâu như vậy."
Thấy Hứa Tinh Nhiên gật đầu, kính cẩn lắng nghe, thầy hói thả cho cậu ta về lại chỗ ngồi.
"Hạng mười, Tiếu Thần."
Khi đọc đến cái tên này, thầy Mạnh hói cũng thấy bất lực, chỉ có thể thở dài một hơi.
"Ầy... Cứ tưởng mình thi cao chứ, không ngờ lại thấp vậy."
Tiếu Thần nói một câu như thế rồi thong thả đi lên bục giảng, bảng kết quả thi bị thầy hói nắm trong tay, Tiếu Thần dùng sức kéo một cái, tờ phiếu điểm lập tức rách "xoẹt" một cái.
"Tiếu Thần, trò..."
"Phát huy thất thường, biết rồi, biết rồi." Tiếu Thần với tay lấy nốt nửa còn lại.
"Đâu chỉ là thất thường? Ba trò đã thương lượng trước với nhau rồi đúng không? Thành tích của cả ba đều thụt lùi?" Mạnh hói liếc nhìn Hứa Tinh Nhiên và Cố Lệ Vũ đang ngồi phía dưới.
Mà tư thế của hai người kia vẫn y như cũ, một người chống cằm nhìn mặt bàn của mình, một người mỉm cười nhìn thầy chủ nhiệm của mình.
"Tiếu Thần, trò trở về nhớ..."
"Biết, biết, sẽ ngẫm lại thật kỹ. Ài, biết thế đề toán cuối cùng làm tốt một chút, có khi sẽ giành được hạng tám." Tiếu Thần một bộ vô cùng tiếc nuối.
Con ngươi Mạnh hói muốn lồi ra đến nơi: "Trò nói cái gì? Mục tiêu của trò chỉ là hạng tám?"
"Cao hơn một hạng cũng lãng phí, hạng tám vạn tuế."
Tiếu Thần mang theo phiếu điểm của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo trở về chỗ ngồi.
Thành tích lần này của Kiều Sơ Lạc thực ra cũng không khác lần trước bao nhiêu, hạng mười hai, nhưng cậu chàng vẫn cách An Lan đến bốn người.
"Chỉ có bốn người thôi, cúng ta vẫn có cơ hội ngồi với nhau." An Lan nhỏ giọng nói.
Ai biết Hứa Tinh Nhiên ngồi phía trước đột nhiên xoay đầu, cười nói: "Vậy thì cũng không chắc đâu? An Lan rất được yêu thích mà."
Nghe câu này, mặt Kiều Sơ Lạc xị ra như "Gâu đần" bị bỏ đói: "Aaa... Tớ sắp phải rời xa Công Cẩn của tớ rồi sao? Không biết tớ sẽ phải ngồi cạnh tên vớ ra vớ vẩn nào..."
An Lan: "..."
Chờ sau khi đã phát hết phiếu điểm, thầy hói vỗ vỗ tay, nói: "Cả lớp thu dọn sách vở đồ dùng của mình, ngăn kéo cũng nhớ thu dọn cho sạch sẽ, ra hành lang, theo thứ hạng bài kiểm tra vừa rồi mà xếp hàng!"
Mọi người lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân của mình. Trên hành lang, các lớp bên cạnh cũng đang đứng xếp hàng.
Khi Cố Lệ Vũ, Hứa Tinh Nhiên cùng Tiếu Thần đi ra ngoài, mấy bạn học ở lớp khác cũng sợ ngây người.
"ĐCM, ba vị thiên tài khối 12 của chúng ta nghe đâu lần thi này đồng loạt không bắn trúng bia, tôi còn tưởng là tin đồn bậy bạ ở đâu chứ!"
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nghe nói Tiếu Thần chỉ đứng hạng mười trong lớp... Xếp hạng toàn trường từ hạng ba rơi xuống hạng ba mươi!"
"Thế đã sao? Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa! Người ta vẫn ngồi ở phòng thi số một, đủ trình độ thi đỗ đại học trọng điểm."
Diễn đàn omega nhỏ của Kiều Sơ Lạc cũng vỡ tổ rồi, tất cả đều đang suy đoán xem có phải mấy vị thiên tài này cầm nhầm bài thi hay là đánh nhầm số đề không, nếu không làm sao mà cả ba đều đồng loạt rơi khỏi ba vị trí đầu được?
An Lan đời này chưa từng nghĩ sẽ có ngày, thứ tự thi xếp hạng của mình và Cố Lệ Vũ có thể đứng gần nhau đến như vậy.
Lúc chọn chỗ ngồi, Cố Lệ Vũ đứng ngay sau lưng cậu, An Lan xoay người muốn nhìn Tiểu Kiều liền cọ vào ngực đối phương.
"Tiểu Kiều!" An Lan duỗi năm ngón tay, ý là vẫn chọn chỗ ở hàng thứ năm.
Vị trí chính giữa lớp, hơi lui về phía sau một chút, không đến nỗi không thể nhìn rõ chữ trên bảng, cũng không cách bục giảng quá gần, dễ bị thầy cô để ý.
Kiều Sơ Lạc gật gật đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt An Lan vào chọn chỗ, cậu khoác cặp sách, đi đến vị trí chính giữa hàng thứ năm, đặt cặp sách xuống. Bạn học trong lớp đều biết Kiều Sơ Lạc là bạn cùng bàn mặc định của An Lan, như vậy sẽ không có ai vô duyên mà chọn chỗ bên cạnh cậu, nhưng... Thật sự là có người đến.
Người kia đi đến bên cạnh An Lan, thả cặp sách xuống, lấy tai nghe và một quyển đề cương toán ra.
An Lan nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện người kia thế mà lại là Cố Lệ Vũ!
"Cậu... Cậu muốn ngồi đây hả?" An Lan hỏi.
"Cậu không muốn thì tôi đổi chỗ khác." Cố Lệ Vũ nhìn lại An Lan rồi kéo cặp sách trong ngăn bàn ra, như thể muốn đứng dậy.
An Lan vội vàng giữ tay cậu ta lại: "Không phải không muốn! Chỉ là... Bình thường cậu đều chọn ngồi gần cửa sổ mà, ngồi ở đây không nhìn ra ngoài được."
"Nhìn cậu đẹp hơn cảnh vật bên ngoài." Giọng điệu Cố Lệ Vũ trả lời như thể đó là chuyện đương nhiên.
An Lan suýt chút nữa là sặc nước bọt.
Đệch, sao mọi người nói Cố Lệ Vũ lạnh lùng cấm dục?
Các bạn học, các cậu xem xem, tỉ mỉ kỹ càng mà xem xem, cái này coi là lạnh lùng cấm dục được hả?
Nếu An Lan mà là omega thì đã sớm mặt đỏ tim đập, quay cuồng tại chỗ rồi.
Tiếp theo đến lượt Hứa Tinh Nhiên chọn chỗ ngồi.
Kiều Sơ Lạc trơ mắt nhìn Cố Lệ Vũ trở thành bạn cùng bàn của An Lan, lại liên tưởng đến câu nói vừa nãy của Hứa Tinh Nhiên, bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu chàng khe khẽ gọi Hứa Tinh Nhiên.
"Lớp trưởng... Lớp trưởng..."
"Sao vậy?" Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, quay đầu nhìn cậu chàng.
"Tớ muốn ngồi cùng với An Lan..." Kiều Sơ Lạc cầu xin, nói.
"Kể cả không có tôi thì vẫn có người khác muốn ngồi chỗ kia." Hứa Tinh nhiên ra hiệu về phía Tiếu Thần đang đứng sau mình.
Tiếu Thần rũ mắt nói: "Làm sao? Muốn tranh với tôi."
Kiều Sơ Lạc lập tức rõ ràng, duyên cùng bàn của mình với An Lan... Quá nửa là sẽ chấm hết vào hôm nay.
Hứa Tinh Nhiên an ủi nói: "Cậu cũng có thể ngồi cùng với tôi mà."
Nói xong, Hứa Tinh Nhiên liền rời khỏi hàng, trở vào trong phòng học, ngồi xuống phía bên kia của An Lan.
An Lan thấy vậy thì tự hỏi, hôm nay là cái ngày gì? Sao trái phải cậu đều có người tìm tới?
"Lớp trưởng? Cậu muốn ngồi cạnh tôi à?"
"Không đuộc sao?" Hứa Tinh Nhiên không ngồi xuống vội, chỉ một tay ấn cặp sách xuống bàn rồi nhìn An Lan.
Ánh mắt dịu dàng nhủ vậy khiến An Lan cảm thấy mình mà nói ra từ "Không" thì đúng là kẻ tội ác tày trời.
Người tiếp theo đi vào lớp là Tiếu Thần.
An Lan chỉ nghe thấy "Rầm" một tiếng, là tiếng cặp sách bị Tiếu Thần ném lên cái bàn sau lưng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.