Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 69: Chương 67-3

Nguyệt Lương Thiên Uyên

20/07/2021

Sau thời gian chuẩn bị đầy đủ, ngày mười năm tháng Chạp rốt cục cũng tới.

Vào ngày này, Ma đế sẽ định, đồng thời cũng sẽ kết thành đạo lữ với đại vương của Hải đế chi thành, cái gọi là song hỉ lâm môn, chính là ngày lành tháng tốt mà tiên ma cùng nhau vui vẻ.

Sao lại là tiên ma cùng vui chứ?

Bởi vì, Sư Vân Phong tuy là Ma đế nhưng lại có nhân mạch ở tiên giới, lần này mời luôn cả các tiên tu tới, bao gồm cả Thủy Kính chân nhân. Nể mặt Ma đế Sư Vân Phong, hai phái tiên ma cho dù là kẻ thù lâu ngày không gặp nhưng đều không có thể hiện sự đối kháng quá rõ.

Ngoài ra, bất luận là tiên tu hay ma tu, khi vừa tới lĩnh vực Ma đế đều hướng về cái nơi được ông trời ưu ái cho việc tu luyện này, đối với yêu cầu của Sư Vân Phong thì lại càng có vẻ hòa hợp hơn.

Sư Vân Phong cũng để duy trì thế lực, đồng ý mở ra một phần lĩnh vực Ma đế, để những ma tu và tiên tu có thể tiến vào tới đó để xây dựng và tu luyện.

Đây là điều mà đã nói trước khi đại điển lập vị Ma đế, địa bàn cũng đã phân xong, tiên tu và ma tu đạt được cái mà mình muốn cho nên cũng cực kì vui vẻ.

Đương nhiên, đây cũng là đạt được sự đồng ý của Quy Hải. Quy Hải chỉ cảm thấy phản diện nhà mình cực kì xấu xa, đưa cái không gian tầng thấp nhất ít linh khí nhất đem đi tặng, đổi lấy sự sung bái và sức lao động của tiên tu và ma tu, mình thì lại để lại chín tầng mây có diện tích lớn nhất, linh khí nồng đậm nhất để tu luyện. phản diện còn phân quyền lực cho Nhất Tiếu Ma quân và Thủy Kính chân nhân, để bọn họ quản lí tiên tu và ma tu, chọn lọc những tu giả đến lĩnh vực Ma đế tu luyện. Mà phản diện thì lâu lâu mới xuất hiện một lần, vui vẻ nhẹ nhàng.

Mà mấy thứ này Quy Hải sẽ không nói ra.

Ở trên một ngọn núi lớn, có một hội trường to to, trong hội trường bày yến tiệc, đại điển lập vị Ma đế được cử hành ở đây. Các trưởng lão trong Ma đế cung cũng gửi lời chúc phúc đến Sư Vân Phong, Nhất Tiếu Ma quân và Như Mộng Ma quân sau khi đã gặp qua Sư Vân Phong, Sư Vân Phong lại phát biểu sự quản lí và tương lai phát triển của các ma tu, đại điển lập vị Ma đế cứ vậy mà hoàn thành.

Quy Hải mặc bộ y phục màu đỏ tươi mà Sư Vân Phong đặc biệt đưa cho, vui vẻ đến mức nhìn các khách mời đến dự tiệc cũng thấy hài hòa, đứng ở bên cạnh chờ đợi nghi thức lập vị Ma đế của Sư Vân Phong hoàn thành.

Sư Vân Phong lại mặc một bộ màu tím đậm.

Vạt áo trước hoàn mỹ dán vào thân hình kiện mĩ của Sư Vân Phong, Quy Hải đây là lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông con trai mặc quần áo màu tím đậm cũng đẹp như vậy. Nếu như người bình thường mặc màu tím đậm này chắc chắn trông sẽ rất ẻo lả. Nhưng phản diện nhà hắn hoàn toàn không phải như vậy, dáng người cao ngất, khiến cho bộ quần áo tím đậm này thêm sự tôn quý và ưu nhã, thu hút vô số ánh mắt của các Ma tu.

Nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt tôn kính đối với đạo lữ nhà mình, Quy Hải cũng cảm thấy cực kì tự hào.

Bởi vì cái tên phản diện là nam thần của mọi người này, là của hắn.

Quy Hải không biết rằng, tướng mạo của mình cũng thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt tán thưởng.

Quy Hải có thể khiến cho A Sơn mê mẩn nhan sắc như vậy, đương nhiên cũng cực kì tuấn mĩ, một thân quần áo màu đỏ ánh lên khuôn mặt tươi cười, lại càng chói lóa. Các tu giả cũng đã nhìn thấy qua tướng mạo sau khi hóa hình của rùa tiên, không ngờ nhan sắc của Quy Hải lại đẹp đến như vậy.

Lúc đầu, những tu giả chưa nhìn thấy Quy Hải đều cho rằng Quy Hải cũng có hình dáng giống như các rùa tiên khác, sau khi hóa hình sẽ là cái mắt tam giác ti hí, cái mồm ngoác rộng đến mang tai, trong lòng cực kì诧异 thẩm mĩ của Ma đế đại nhân quả là khác với thường nhân, nhưng bọn họ đang cần cầu Sư Vân Phong nên cũng chỉ dám nói thầm, không dám nói chỗ đông người.

Nhìn thấy tướng mạo của Quy Hải, tất cả bọn họ cũng yên tâm.

Mà gương mặt hôm nay của phản diện cũng không quá lạnh, thậm chí có chút ôn hòa, dọa cho đám tiên tu quen thuộc suýt thì rơi mất cằm: “ Vốn cứ tưởng minh chủ chỉ có một biểu tình, hóa ra lại còn có cái vẻ ôn hòa này!”

Quy Hải nhìn thấy biểu tình cực kì kinh ngạc của đám ma tu, cũng không khỏi bật cười. Tìm kiếm trong đám quan khách nhưng quả thật cũng không tìm thấy thân ảnh của Bách Lý Bất Phàm, Quy Hải trong lòng lấy làm kì lạ, nghĩ: Chẳng nhẽ Bách Lý Bất Phàm quá thương tâm, không dám nhìn cảnh phản diện với mình kết thành đạo lữ? Hay là bởi vì phản diện ghen tuông nên xử lí Bách Lý Bất Phàm rồi?

Quy Hải chuẩn bị bói một quẻ xem trạng thái của Bách Lý Bất Phàm thế nào, bây giờ không nên nghĩ linh tinh. Bởi vì, đại điển lập vị của Sư Vân Phong đã xong rồi, chuẩn bị bắt đầu nghi thức kết thành bạn lữ với Quy Hải.

Nghi lễ kết thành bạn lữ của các tu giả không quá phức tạp rắc rối. Quy Hải và Sư Vân Phong đốt tiền giấy và khế ước, bái thiên địa, lại bái nhau ba lần, nhận sự chúc phúc của mọi người, nghi thức cứ vậy mà xong.

Sau khi nghi thức hoàn thành, lần đầu tiên Sư Vân Phong nở nụ cười trước mặt mọi người, cực kì tự nhiên đứng bên cạnh Quy Hải, chăm chú nhìn Quy Hải, thâm sâu nói: “ Chúng ta là đạo lữ rồi.”

Quy Hải: “…….Ừ.”

Đây không phải là nói như không nói à. chuông đồng tâm trong thức hải Quy Hải lại kêu lên ầm ầm, Quy Hải không có chửi rủa trực tiếp, hắn biết bây giờ phản diện cực kì kích đồng, kích động đến mức từ ngữ nói ra không có trật tự gì cả.

Quả nhiên, Sư Vân Phong thực sự cực kì kích động, dưới ánh mắt lom lom của mọi người, không nhịn được ôm Quy Hải vào lòng, hôn môi Quy Hải. Nhưng mà, Sư Vân Phong cũng cố gắng khắc chế, không muốn cho mọi người nhìn thấy vẻ mặt trầm mê vào nụ hôn của Quy Hải, chỉ chạm nhẹ môi dưới rồi mau chóng tách ra, hân hoan nói: “ Trời xanh làm chứng, hoàng thổ làm mai, tiểu Hải, ngươi vĩnh viễn là đạo lữ của ta, đạo lữ duy nhất.”



Quy Hải cũng đáp lại: “ Ta cũng vậy, bất luận ngày tháng có dài lâu thế nào, bất luận sông cạn núi mòn.”

Sư Vân Phong lại không nhịn được hôn Quy Hải một cái.

Đạo lữ đã kết xong, tiên ma cùng vui.

Sau đại điển, liên tiếp vài ngày đều là các tiết mục biểu diễn của tiên tu, ma tu hoặc là cái hải thú đáng yêu. Bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, bởi vì muốn biểu hiện trước mặt Quy Hải hoặc Ma đế đại nhân để đạt được chút chỉ điểm hoặc tài nguyên; Các hải thú lại đơn thuần đến chúc mừng đại vương Quy Hải, sau khi kết thúc đại điển, còn hóa thành nguyên hình biểu diễn múa cá trước mặt Quy Hải và Sư Vân Phong.

Múa cá trên đất liền đương nhiên không đẹp bằng trong biển, cuối cùng vẫn là một rùa tiên ngàn năm cắt ngang màn múa của bọn cá, nói với chúng: “ Được rồi được rồi! Quy Hải đại vương biết tấm lòng của mọi người rồi! Nghi thức đạo lữ là cái gì mọi người cũng hiểu rồi, chúng ta nên đi về thôi! Sau này có rất nhiều thời gian! Chờ mùa đông lại tới biểu diễn cho đại vương xem!”

Sư Vân Phong tán thưởng nhìn rùa tiên ngàn năm kia, đưa tặng rất nhiều linh thạch linh thảo cho các hải thú, phái thủ hạ tiễn bọn họ về.

Các ma tu không chọn ở lại đây, đều lần lượt đi về hoặc là đi đến chỗ mà Sư Vân Phong đã đưa cho bọn họ thành lập môn sơn. Khi các khách mời vừa đi, Sư Vân Phong bèn danh chính ngôn thuận ôm lấy Quy Hải, đến một lĩnh vực tư mật trên chín tầng mây.

Quy Hải kinh ngạc phát hiện, phản diện nhà hắn sau khi cử hành nghi thức với hắn xong lại bắt đầu to gan lớn mật rồi.

Phản diện nhà hắn còn to gan hơn trước rất nhiều,  vốn dĩ có sự khắc chế giờ không còn thấy tăm hơi đâu cả.

Sư Vân Phong và Quy Hải hạ xuống một hòn đảo nổi nhỏ, vừa thả Quy Hải xuống Sư Vân Phong bèn đề nghị: “ Tiểu Hải, mệt không? Chúng ta tiến vào biển bơi thả lỏng chút đi?”

Sư Vân Phong nói xong bèn dẫn Quy Hải tới biển.

Quy Hải mở rộng linh thức quét hoàn cảnh xung quanh, phát hiện hòn đảo nhỏ này thực sự rất nhỏ, chỉ lớn bằng hội trường tổ chức đại điển hôm nọ, lại còn trống huơ trống hoác. Mà biển xung quanh hòn đảo lại là màu xanh biếc, sạch sẽ trong vắt, linh khí sung túc, cực kì hấp dẫn. Quả nhiên, ngoại trừ tiến vào trong nước thì trên đảo chẳng có gì nữa cả.

Sư Vân Phong vừa dẫn Quy Hải tới bờ biển bèn cực kì hào phóng cởi sạch còn thừa mỗi cái quần, phần dưới bụng ngâm trong làn nước, gọi Quy Hải: “ Tiểu Hải, xuống đây thả lỏng đi?”

Ánh sáng lấp lánh của ấn Ma đế chiếu lên thân hình lõa lồ của Sư Vân Phong khiến cho làn da của y lại càng thêm trắng nõn trơn trượt, chiếu lên khuôn mặt tươi cười khó gặp của Sư Vân Phong lại càng đẹp trai rạng ngời.

Mà cơ bụng trên người Sư Vân Phong lúc này lại càng  hiển lộ ra rõ rang, cũng khiến cho ngón tay Quy Hải bắt đầu muốn táy máy.

Nhưng Quy Hải không có động đậy gì.

Sư Vân Phong thấy Quy Hải bất động, chỉ làm động tác thôi thúc vô thanh, giống như cá vậy, thả tóc đen dài trơn xuống, ngụp đầu xuống làn nước. Thân hình bóng loáng kiện mĩ bơi lội trên mặt nước, lúc thì nổi lên trên lúc thì lại biến mất. Động tác矫捷 của Sư Vân Phong có sự动态 mỹ cảm, bơi một lát Sư Vân Phong mới dừng lại, để người nổi trên mặt nước, giọt nước trượt trên cơ thịt phát ra ánh sáng sáng lạn.

Sư Vân Phong hiển lộ ra thân mình, ngón tay đưa ra sau chải mái tóc dài, hỏi: “ Tiểu Hải, không xuống đây à?”

Khi cánh tay Sư Vân Phong nâng lên, khiến cho cơ bắp của y nổi lên, Quy Hải đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn đi sờ sờ, nhéo nhéo.

Trước đó chỉ được sờ cách quần áo, nếu như không có quần áo thì cảm giác nhất định sẽ càng thích hơn.

Chết mất! Sao hắn lại có suy nghĩ với cơ bắp của đàn ông vậy?

Quy Hải vẫn bất động trên đảo nhỏ, đột nhiên cảm thấy, đây nhất định là phản diện cố ý câu dẫn hắn,

Quy Hải nghĩ đúng rồi, Sư Vân Phong quả thật muốn câu dẫn hắn.

Sư Vân Phong đã kết thành đạo lữ với tiểu Hải nhà mình, một khi đã bước qua ranh giới này thì không còn gì mà phải do dự khắc chế nữa cả. Bởi vì muốn cho tiểu Hải sớm ngày thích ứng, khiến cho mọi việc thuận lí thành chương nên Sư Vân Phong quyết định, trước tiên phải để cho tiểu Hải nhà mình quen với thân thể mình, mà không phải là rùa cái.

Nếu như khiến cho Quy Hải có phản ứng với mình thì lại càng tốt.

Tuy nhiên, nhìn thấy tiểu Hải nhà y xấu hổ vẫn đứng ở một chỗ, Sư Vân Phong không đợi Quy Hải xuống nước, dung linh thức kéo Quy Hải đến cạnh mình, cười nói: “ Tiểu Hải, không cần lo lắng, ở đây là lĩnh vực của ta, các ma tu tiên tu đó đều không nhìn thấy chúng ta. Vẫn luôn mới bơi lội cùng tiểu Hải mà vẫn chưa được. Nào, thả lỏng, chúng ta cùng bơi?”

Quy Hải bị trầm vào lòng nước, quần áo trên người bị ướt dán vào người nhìn xuyên qua. Nhưng làn nước ấm áp quả thực cực kì thoải mái. Trong nước chính là thiên hạ của Quy Hải, Quy Hải nhẹ nhàng kéo Sư Vân Phong vào bờ, nghiêm túc nói: “ Đại Phong, ngươi đang câu dẫn ta.”

Sư Vân Phong mặc cho Quy Hải kéo mình lên bờ, thản nhiên thừa nhận: “ Đúng vậy.”



Sư Vân Phong bị kéo lên bờ, quần áo màu trắng cũng giống như Quy Hải vậy, đều lộ hết, biến thành nửa kín nửa hở, khiến cho chỗ mạnh mẽ nào đó đột ngột nổi lên lại càng rõ rang. Quy Hải nhìn chỗ đó, khẽ cai mày hỏi: “ Đại Phong, trước bình tức lại đã, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“ Được.” Sư Vân Phong nhìn Quy Hải đang bị ướt, vất vả khó khăn mới bình tĩnh lại được, lại nổi lên, lại bình tức, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình này.

Quy Hải xoắn xuýt nhìn cả quá trình: “……”

Sư Vân Phong bó tay bèn làm khô quần áo trên người Quy Hải, lúc này mới tính là tốt một chút, rồi nói: “ Tiểu Hải, ngươi nói đi.”

Dù sao cũng đã kết thành bạn lữ, dù sao có chuyện cần giải quyết thì nói ra rõ ràng sẽ tốt hơn. Quy Hải đối mặt Sư Vân Phong, ngồi khoanh chân lại, nuốt nuốt nước miếng, nghẹn mãi mới được một câu, hỏi: “ Đại Phong, ngươi rốt cuộc là muốn cùng ta….. làm thế nào? Ta không có hoa hoa, ngươi cũng không thể nào bị ta____thế này.”

Quy Hải nói xong, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình chữ o, rồi lấy ngón trỏ phải chọc vào.

Tư thế của Sư Vân Phong thì tùy tiện hơn, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng ánh mắt lại cực kì nghiêm túc: “ Tiểu Hải, sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ không nguyện ý?”

“ Ngươi sao có thể nguyện ý cơ chứ?______ Hả? Ngươi nguyện ý?” Quy Hải cực độ ngạc nhiên.

Sư Vân Phong nâng mặt Quy Hải lên, nghiêm túc tỉ mỉ, bờ môi lạnh lẽo khẽ chạm Quy Hải, mới nghiêm túc ngồi xuống, nói: “ Có gì mà không nguyện ý được chứ? Tiểu Hải, có một lần, lúc ta ở tiên vực nhìn thấy rùa tiên  cực kì có tinh thần vận động, lúc đó liền nghĩ, nếu như ai đó có thể đưa Quy Hải đến bên cạnh ra, khiến Quy Hải cũng có thể làm ra cái vận động có tinh thần mà tốc độ như vậy, ta phải cúng cho người đó trăm năm ta cũng đều nguyện ý.”

Sư Vân Phong nói xong, cơ ngực kiện mĩ bèn nhào lên đè Quy Hải xuống dưới bờ cát mềm, hai cánh tay chống bên cạnh đầu Quy Hải, hôn sâu cùng Quy Hải, vừa hôn vừa nói: “ Lần thiên kiếp mười năm trước, lúc mai của tiểu Hải bị sét đánh nứt, ta_____ không muốn trải qua thêm lần nào nữa, ta____chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ rất có sức lực của Quy Hải, nếu như đối lượng ra sức của Quy Hải là ta, thì quá tốt rồi.”

Quy Hải nghe xong cực kì cảm động, tích cực đáp lại nụ hôn của Sư Vân Phong.

Sau khi nói hết ra, ngón tay của Sư Vân Phong bắt đầu làm loạn, tay càng ngày càng xuống dưới, sờ sờ vùng eo ngứa ngáy của Quy Hải, Quy Hải không khỏi bật cười, chân khẽ vắt qua ôm Quy Hải lăn một cái, lật mình đè lại phản diện.

Sư Vân Phong dịu dàng nhìn Quy Hải.

Quy Hải còn đang nghĩ tại sao phản diện lại vừa hôn mình vừa đi sờ sờ eo mình? Bây giờ nghĩ ra, hóa ra phản diện mong chờ bị mình ra sức đè dưới thân!

Quy Hải mặt đỏ bừng, bắt đầu công kích những chỗ cảm xúc tốt trên người Sư Vân Phong. Sư Vân Phong mặc cho Quy Hải, chỉ nằm hưởng thụ, thậm chí còn cười vui vẻ nói: “ Trước vẫn luôn là ta mát xa cho tiểu Hải. hôm nay tiểu Hải giúp ta mát xa một chút, được không?”

Thật là muốn chết mà! Trước đó vẫn cứ nghĩ là phản diện chuẩn bị làm thế nào để đè mình, giờ thì phản diện lại câu dẫn mình đè y, cảm giác của Quy Hải không thể nào mà gia tăng hơn được nữa. Bây giờ tất cả vải bọc đã được bóc ra, tâm tình Quy Hải nhẹ nhõm, máu chơi đã nổi lên, bèn bắt đầu nói với phản diện đang ngoan ngoãn nằm ở đó nói: “ Thủ pháp của ta không tốt, ngươi cần phải nhẫn nại.”

“ Ừm.” Sư Vân Phong thả lỏng chân tay, phản ứng cũng không thèm khắc chế nữa, mắt khẽ khép hờ, rõ ràng trạng thái mặc cho Quy Hải xoa bóp, xoa chỗ nào cũng được.

Quy Hải rốt cuộc được thỏa mãn lòng tò mò, có thể so sánh lớn nhỏ cùng phản diện vẫn luôn che đậy bản thân! Quy Hải một phát kéo lại tấm đậy cuối cùng trên người phản diện, tò mò liếc một cái______

Phản diện quả nhiên là đàn ông trong đàn ông mà, bản lĩnh trời sinh, to lớn tráng kiện, đo bằng mắt thì chắc chắn phải hơn 20cm, so sánh với Quy Hải vẫn lấy làm tự hào kia còn uy vũ hơn nhiều. Nhưng mà cũng có ý nghĩa gì chứ, cái này xác định là chỉ được dung tay xài mà thôi.

Quy Hải thỏa mãn lòng tò mò của mình, Sư Vân Phong thì lại xấu hổ nhắm chặt mắt lại.

Tuy rằng đã nói rõ với tiểu Hải nhà y, cũng thích dáng vẻ đáng yêu của tiểu Hải nhà y ra sức, hứng thú với mình, nhưng mà động tác rõ ràng như thế này khiến cho ba điểm kích thích của phản diện hoàn toàn lộ ra hết, Sư Vân Phong vẫn xấu hổ hơn Quy Hải nhiều hơn một chút. Nhưng nếu như nói rõ rồi, cũng sẽ không giống bây giờ phóng khoáng đến vậy chứ.

Quy Hải bắt đầu thoải mái mà chơi đùa, hung ác thỏa mãn xúc cảm cho bàn tay, rồi bắt đầu nghịch ngợm dùng lực độ khác nhau đi đùa giỡn các bộ phận khác nhau, xem phản diện có phản ứng như thế nào, vui chơi tận hứng, nhưng trong lòng vẫn có chút trống rỗng.

Phản diện đều đã nguyện ý nằm xuống cho hăn, rõ ràng bản thân mình cực kì hài lòng cũng như yêu thích, nhưng chỗ đó của mình vẫn không hề có tí phản ứng nào. Có thể nhìn mà không thể ăn, hắn không phải là bị bất lực đấy chứ? Nghĩ đến đây, hưng trí của Quy Hải toàn bộ dừng lại,

Sư Vân Phong cảm nhận được tiểu Hải nhà y dừng tay lại, bèn mở mắt ra nhìn trạng thái của Quy Hải, bó tay cười cười nói: “ Tiểu Hải, không cần lo lắng, trước mùa xuân đều là như vậy cả, cần phải nín lại chờ đợi thời khắc tốt nhất. Bây giờ chúng ta luyện tập cho quen, mùa xuân tới là được rồi.”

Nghe thấy phản diện tâm lí nói vậy an ủi mình, nội dung an ủi thì lại đâm hắn một cái….. Quy Hải không khỏi ôm mặt, rồi lại tâm động.

Tâm tình bình phục lại, Quy Hải cực kì ngại ngùng hỏi: “ Vậy tình hình bây giờ của ngươi….. ta giúp ngươi một chút nhé?”

Sư Vân Phong nói: “ Không cần, ta có thể nhịn. Lần đầu tiên của ta cần phải cùng với tiểu Hải.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook