Chương 6: OωO Thưởng ngươi một cái chân
Nguyệt Lương Thiên Uyên
20/07/2021
( ĐỢI ÔNG ĐÂY THOẢI MÁI RỒI SẼ THƯỞNG CHO CÁI CHÂN KHÁC)
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Từ sau khi bà lão biến thành hồng y mỹ nhân đi mất, trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập ra, Quy Hải không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài kia.
U ám.
Một mảnh ảm đạm.
Ám thất giống như ngăn cách với thế giới, ngăn cách âm thanh, ngăn cách ánh sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng le lói của ánh nến, in cái bóng của thiếu niên lên trên tấm vách gỗ.
Không có gió, ánh nến lại không hề lay động, mà thẳng tắp giống tấm lưng thiếu niên. Quy Hải lấy làm lạ, tại sao trong một không gian kín mít như thế này thắp nến mà hắn và thiếu niên lại không có cảm giác thiếu khí nghẹt thở nhỉ?
Không phải Quy Hải muốn đi nghĩ cái vấn đề vô vị này, mà bởi vì, trong hoàn cảnh yên tĩnh và u ám này, Quy Hải chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy cái gì để mà nghiên cứu, chẳng khác gì lúc bị nhốt trong vỏ trứng cả.
Trọng điểm là, thiếu niên tuy rằng đang ngồi thiền, tấm lưng thẳng tăm tắp, nhưng ngón tay của y lại không ngừng mà sờ tấm mai của Quy Hải. Cái cảm giác buồn buồn ngưa ngứa cứ không ngừng truyền từ mai tới, dường như càng ngày lại càng khó chịu đựng, Quy Hải trốn sao cũng không trốn được.
Cái cảm giác này, giống như lúc tập đứng quân sự, cần phải giữ yên một tư thế không được động đậy, giống cảm giác ngưa ngứa khi mồ hôi nhỏ xuống lăn trên người. Giống như lúc không có việc gì làm, để ý một chút lại thấy trên da thịt ngưa ngứa, cảm giác ngứa càng ngày càng mạnh, chỉ muốn ra sức gãi mấy phát, nhưng mình lại không gãi tới. Mà lực độ của thiếu niên lại cứ không thấy đủ, giống như dùng một sợi lông tới để trêu chọc, khiến Quy Hải càng ngày càng khó nhịn.
Nếu như Quy Hải có thể nói, hắn chắc chắn sẽ khiếu nại! Nói với thiếu niên: "Ngươi muốn cào thì cứ cào đi! Đừng có gãi ta nữa có được không hả!"
Quy Hải nằm giữa những ngón tay của thiếu niên, khoa chân múa tay giơ móng vuốt lên, trợn mắt nhìn đôi môi mím chặt cùng với chiếc cằm cương nghị của thiếu niên, càng muốn phát ra âm thanh kháng nghị: "Đừng nghĩ rằng mình đẹp trai mà có thể gãi ngứa, hừ, chờ tới khi móng vuốt ta sắc nhọn thì ta cào cho biết tay."
Nhưng mà sao hắn lại không nói được cơ chứ QAQ.
Cũng may, lúc mà Quy Hải sắp không nhẫn nhịn được nữa, thiếu niên rốt cục cũng tự mình ngừng tay lại.
Cuối cùng thiếu niên cũng chịu dừng lại động tác gãi mai Quy Hải, dùng tay đỡ Quy Hải lên, nhìn thẳng với mình, sau đó, dùng thái độ chuyên chú mà nghiêm túc hướng Quy Hải nói rằng: "Nương không cho ta ra ngoài, nhưng mà, hôm nay nàng có chút khác thường. Ta nên đi ra hay không đây."
Quy Hải chớp chớp mắt.
Thiếu niên rõ ràng là lẩm bẩm một mình, hắn chỉ là một con rùa thì trả lời kiểu gì.
Nhưng mà, thiếu niên nói chuyện thì cứ nói đi, còn hơn là cứ gãi ngứa hắn.
Quả nhiên thiếu niên cũng chẳng chờ mong Quy Hải trả lời, tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Nương nói rằng, mấy ngày nay ta phải nghe lời, nàng nói cái gì thì ta phải làm cái đấy, nếu không sẽ tức giận. Vậy ta vẫn là không ra ngoài đi, nghe lời của nương, mỗi ngày ăn uống, chăm sóc tốt cho mi."
Quy Hải nghe lời này, tâm tình âm u, lại thêm sức nặng của mai rùa, thế là cả con nằm bò lăn ra, nhoài trên tay thiếu niên.
Trước khi hồng y mỹ nhân biến mất, vẫn còn lo lắng mọi chuyện cho thiếu niên,dặn dò thiếu niên nhớ ăn uống đầy đủ, lại còn tìm mình đến làm sủng vật cho thiếu niên, sau khi hồng y mỹ nhân biến mất, mình cũng có thể bồi bạn y.
Nhưng bố mẹ Quy Hải cũng đã vứt bỏ hắn, chưa từng thấy mặt lần nào, chứ đừng nói tới dặn dò với chăm sóc.
Tuy nhiên, thiếu niên cũng rất đáng thương, hồng y mỹ nhân nói biến mất là biến mất luôn, có thể từ ngày hôm nay trở đi thiếu niên cũng sẽ trở thành một cô nhi giống hắn.
Nghĩ đến đây, Quy Hải dùng ánh mắt thương hại mà nhìn thiếu niên. Thiếu niên cảm động sâu sắc, rốt cuộc cũng chịu bỏ Quy Hải trở về trên gối ngọc, không tiếp tục sờ loạn hắn nữa.
——Từ từ, hình như có cái gì không đúng.
Thiếu niên sẽ không hiểu được ánh mắt của một con rùa, sau khi y thả Quy Hải sang một bên, khí thế toàn thân đột nhiên tăng cao, trở nên cực kỳ ác liệt, cả người giống như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tay trái nhiều thêm một thanh trường kiếm thanh sắc bạc cổ xưa.
Thiếu niên nhắm mắt lại, đứng im không động đậy, lại tiếp tục lẩm bẩm một mình, nói: "Nương muốn giết sạch Sở Thanh Thu và Cửu đại Ma tôn, nếu như nàng giết không hết, vậy một tháng sau, ta sẽ đi ra, hoàn thành tâm nguyện của nương!"
Thiếu niên nói xong, đứng im không động đậy, khí thế lại cao hơn vừa nãy, kiếm khí ngất trời gần như chạm đến chỗ Quy Hải, khiến Quy Hải nằm cũng bất ổn, sắp trượt về phía sau, suýt nữa thì rơi khỏi gối ngọc.
Cũng may khí thế kia chỉ trong một lúc, thiếu niên liền hoàn toàn trầm mặc, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thời cơ để Quy Hải luyện tập trốn đi đã tới.
Mặc dù bà lão và thiếu niên có ân với hắn khi đã bón cho hắn mấy miếng cá nướng, thiếu niên cũng có khả năng là sẽ mất đi nương thân, cũng nguyện ý chăm sóc hắn thật tốt, nuôi dưỡng hắn như một sủng vật. Nhưng mà, điều này không đồng nghĩa với việc Quy Hải nguyện ý trở thành sủng vật của kẻ khác.
Ai muốn làm sủng vật của một thiếu niên xa lạ, tùy lúc mà bị y gãi ngứa cơ chứ?
Cứ cho là thiếu niên mỗi ngày đều bón sợi thịt cá nướng cho hắn, Quy Hải cũng chỉ là một con sủng vật, một món đồ chơi, một món đồ chơi mà khi thiếu niên không muốn gãi ngứa giúp hắn nữa thì sẽ vứt sang một bên mà thôi,
Nhược vi tự do cố*, đồng tình tính cái gì.
(Nguyên văn cả đoạn thơ là:
"Sinh mệnh thành khả quý,
Ái tình giới canh cao,
Nhược vi tự do cố,
Nhị giả giai khả phao."
Đây là bài thơ của một nhà thơ yêu nước Hung ga ri (31/7/1849). Đại ý là sinh mệnh của con người rất đáng quý, một khi mất đi sinh mệnh thì con người sẽ chẳng còn lại gì. Tuy nhiên, nếu không có tình yêu thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Vậy sống còn có ý nghĩa gì? Nhưng con người không thể khuyết thiếu nhất đó chính là sự tự do, dù cho có sinh mệnh và tình yêu thì cuộc sống cũng không còn niềm vui .Có thể thấy rằng, sự tự do mới là điều quan trọng nhất. Vì sự tự do, chúng ta có thể vứt bỏ cả sinh mệnh và tình yêu. Thế cho nên, sự đồng tình với bé thụ thì có là cái qué gì chứ :v )
Quy Hải tình nguyện ăn cỏ, cũng không nguyện ý làm sủng vật bị người trêu đùa.
Chỉ là, trước khi nghĩ muốn bỏ trốn, thì cần phải luyện bò trước đã, để tốc độ bò nhanh hơn thì mới được QAQ.
Giáp rùa thực sự rất nặng, chân tay của mình lại không thụt vào trong được, chẳng biết cái mai rùa có tác dụng gì mà đi đâu cũng phải vác theo nó. Quy Hải gian nan dùng bốn cái chân mà đỡ lấy toàn thân với hai ngọn núi là cái giáp rùa và mai rùa, muốn luyện tập bò đi một chút.
Rắc rối tới rồi, hắn nên nhấc chân trái lên trước hay nhấc chân phải lên trước thì tốt nhỉ?
Không đúng, hắn bây giờ không phải người nữa rồi, có hai cái chân trái và hai cái chân phải. Thôi cứ theo cách của con người mà gọi đi, hắn phải xoắn xuýt một chút, nên nhấc tay trái lên trước hay là tay phải lên trước thì ổn nhỉ.
Uhm. Nam trái nữ phải, Quy Hải quyết định nhấc tay trái trước.
Sau đó, rắc rối lại tới nữa, bây giờ thì nên nhấc chân trái lên trước hay là nhấc chân phải lên trước thì tốt nhỉ?
Khi trước lúc Quy Hải vẫn còn là người, chỉ có hai cái chân, cơ bản là không cần phải xoắn xuýt. Hôm nay lần đầu tiên bò đi, trước mặt Quy Hải là con cá nướng thơm phưng phức, hương thơm chí mạng của cá nướng nước mật thu hút Quy Hải đã bị đói khát đến N năm, Quy Hải mới không có xoắn xuýt vấn đề này mà thẳng hướng cá nướng bò qua. Nhưng bây giờ, lại quên mất làm thế nào để bò đúng cách mất rồi.
Quy Hải xoắn xuýt một hồi mới nghĩ ra, đại khái thì cùng chân cùng tay không ổn lắm, như vậy, phải nhấc chân phải trước chứ nhỉ?
Cứ như vậy, Quy Hải rốt cuộc cũng bước được bước thứ nhất. Tay trái với chân phải cùng lúc nhấc lên, bước lên trước một bước; theo đó, tay phải với chân trái tiếp tục cùng nhau giơ lên, bước lên phía trước bước thứ hai.
Xong rồi, bây giờ chân tay bò được rồi, như vậy, rắc rối lại tới nữa, cái đuôi nhỏ của hắn nên thả như thế nào?
Nên một bên bò một bên lắc lư cái đuôi hay là không lắc lư nhỉ, vểnh cái đuôi lên để bò hay thả nó xuống để bò thì tốt nhỉ?
Nếu như cần phải đung đưa cái đuôi, thế thì, đi một bước lắc một cái hay đi một bước lắc hai cái thì tốt, hay là đi hai bước lắc một cái?
Bây giờ thì chẳng có con nào thuộc loài rùa để mà tham khảo, Quy Hải chỉ có thể tự mình mày mò, đong đưa chiếc đuôi nhỏ bước đi mấy bước, lắc chiếc đuôi nhỏ đi đi mấy bước, hạ cái đuôi nhỏ lại đi mấy bước, thử nghiệm xem cách nào tốt hơn.
Quy Hải bò một lúc, chân tay đều cảm thấy cực kỳ rã rời, càng bò càng mất sức. Giáp rùa thực sự rất nặng, cho dù cái đuôi hạ xuống như thế nào thì cũng không ổn; gối ngọc thì lại trơn trượt, ma sát không đủ, không dễ bò tý nào. Thấy chân tay thực sự mỏi quá, Quy Hải liền dứt khoát nhoài trên gối ngọc, nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên cảm giác được một đường nhìn nóng rực từ phía thiếu niên.
Chẳng có nhẽ, cái dáng vẻ tập bò hạ đuôi lên xuống đủ tư thế, xong lại mệt nằm lăn ngu ngốc vừa nãy đều bị thiếu niên nhìn thấy hết rồi?
May mà giờ hắn chỉ là một con rùa, không thì mất mặt quá đi!
Quy Hải giấu đầu vào trong chân, không nhìn ánh mắt kỳ dị của thiếu niên nữa.
Bỗng nhiên, mai rùa bị ai đó sờ một cái, không cần nhìn cũng biết là thiếu niên rồi. Quy Hải cực kỳ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên, tay phải chân phải đồng thời đạp lên gối ngọc một cái, lật người lại, đưa cái bụng rùa ra, giơ cái móng vuốt béo mập bên trái lên.
Nếu như thiếu niên đã thích sờ hắn như vậy thì cứ để thiếu niên sờ đi, thuận tiện còn có thể để thiếu niên xoa bóp tay trái đang rã rời một chút.
#Nào, thưởng ngươi một cái chân, mau mát xa cho ông#
#Đợi ông đây thoải mái rồi sẽ thưởng cho cái chân khác#
#OWO#
Thiếu niên quả nhiên nghe lời, cũng ra dáng biết xoa bóp. Không tới một lát, tay trái của Quy Hải không còn mỏi nữa. Xem ra, làm một con sủng vật, hắn cũng có chỗ có lợi.
Quy Hải thấy giơ lên có hiệu quả, lại bắt chước như cũ, thu tay trái sau khi đã thoải mái, lại tiếp tục giơ tay phải đang mỏi lên.
Thiếu niên hiểu rồi, cánh môi mím chặt thả lỏng một chút, khuôn mặt lạnh lùng cũng theo đó mà giãn ra một chút, lại tiếp tục giúp Quy Hải xoa bóp tay trái.
Quy Hải không hề biết rằng, phía trên cái giáp bụng màu xanh nhạt của hắn bây giờ, cái chân ngắn béo mập đang duỗi ra về phía thiếu niên, cái ánh mắt nhìn theo cá nướng của hắn, cái dáng vẻ lười biếng đòi mát xa, có bao nhiêu manh. Thiếu niên gần như sắp không nhịn được mà lại sờ Quy Hải một lượt nữa. Nhưng mà, thấy yêu cầu của rùa con như thế thì đành ngoan ngoãn nghe lời mà sờ chân vậy.
Cứ như thế, chân tay rã rời của Quy Hải đều được thiếu niên xoa bóp thoải mái rồi, mắt thấy cái tay xấu xa của thiếu niên lại chuẩn bị tập kích bụng mình, Quy Hải thong dong điềm tĩnh mà lật người một cái, úp cái bụng xuống dưới, thu lại không cho thiếu niên sờ, lại bắt đầu luyện tập bò đi.
Tay chân vừa được xoa bóp thoải mái xong, lại bò đi không phải là vấn đề, chỉ là, dưới ánh nhìn chăm chú kỳ quái của thiếu niên, Quy Hải lại không muốn bò lắm, cảm giác bị nhìn chằm chằm cứ quái quái sao ấy.
Nhưng nếu không luyện tập, thì ngày bỏ trốn còn xa vời lắm.
Thế là, Quy Hải lại nỗ lực chống đỡ, luyện tập thêm một lát, chân tay rã rời thì lại để thiếu niên xoa bóp một tí. Cuối cùng thân thể mệt đến mức nằm nhoài ra không thể bò tiếp nữa. Đang muốn xoay người để giơ chân lên cho thiếu niên xoa bóp, thì lại chẳng còn sức mà xoay, thân thể bị trượt sang bên trái mấy centimet.
Í.
Quy Hải linh quang chợt lóe.
Bò sát nghĩa là gì?
Nghĩa là giống trẻ con của nhân loại, người vượn, tinh tinh vân vân, hoặc là giống các loại động vật bốn chân khác, giống như chó mèo vậy, dùng bốn chân để chống đỡ lấy thân thể để đi.
Không đúng! Hắn nên giống như rắn vậy, phải trườn bò trên mặt đất thì mới gọi là bò sát! Cái mai rùa nặng trịch này căn bản không sợ bị mài mòn, Quy Hải có thể nằm để bò trườn mà, hơn nữa dùng chân tay để chống đỡ hoàn toàn thân thể, mệt tới lưng đẫm mồ hôi giống như khi phải chạy mấy nghìn km vậy T-T?
Bây giờ Quy Hải mới nắm được cách bò trườn tốn ít sức nhất, giống như bơi vậy, hai cánh tay xoải ra bên, hai chân đạp ra sau, thân thể sẽ cứ như vậy mà trượt ra phía sau, hoàn toàn không cần phải bò mệt như vậy nữa.
Phát hiện được điểm này, Quy Hải đã không còn sức để mà đòi mát xa, chỉ có thể yếu ớt co lại cái chân của hắn, duỗi cái chân khác hướng thiếu niên. Tuy rằng lần này Quy Hải không lật người, nhưng thiếu niên xoa bóp cho Quy Hải không biết bao lần rồi, cái này đã sớm hiểu, nhấc Quy Hải đặt lên lòng bàn tay mình, lại vận chuyển linh khí trong người, dùng linh khí để thong thả xoa bóp.
Xoa xoa bóp bóp, cả ám thất đột nhiên chấn động một cái, nghe được tiếng huyên náo ầm ĩ bên ngoài.
Hết chương 6.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày nay gần ngày thi rồi, chương mới hơi muộn chút ><
Tuần sau cũng chuẩn bị thi, cũng lại có công việc, cho nên hai tuần này chỉ có thể cách ngày mới có chương mới, lần sau chương mới sẽ có vào 12h trưa ngày 20 tháng 10
Yên tĩnh.
Một mảnh yên tĩnh.
Từ sau khi bà lão biến thành hồng y mỹ nhân đi mất, trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập ra, Quy Hải không hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài kia.
U ám.
Một mảnh ảm đạm.
Ám thất giống như ngăn cách với thế giới, ngăn cách âm thanh, ngăn cách ánh sáng, trong phòng chỉ có ánh sáng le lói của ánh nến, in cái bóng của thiếu niên lên trên tấm vách gỗ.
Không có gió, ánh nến lại không hề lay động, mà thẳng tắp giống tấm lưng thiếu niên. Quy Hải lấy làm lạ, tại sao trong một không gian kín mít như thế này thắp nến mà hắn và thiếu niên lại không có cảm giác thiếu khí nghẹt thở nhỉ?
Không phải Quy Hải muốn đi nghĩ cái vấn đề vô vị này, mà bởi vì, trong hoàn cảnh yên tĩnh và u ám này, Quy Hải chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy cái gì để mà nghiên cứu, chẳng khác gì lúc bị nhốt trong vỏ trứng cả.
Trọng điểm là, thiếu niên tuy rằng đang ngồi thiền, tấm lưng thẳng tăm tắp, nhưng ngón tay của y lại không ngừng mà sờ tấm mai của Quy Hải. Cái cảm giác buồn buồn ngưa ngứa cứ không ngừng truyền từ mai tới, dường như càng ngày lại càng khó chịu đựng, Quy Hải trốn sao cũng không trốn được.
Cái cảm giác này, giống như lúc tập đứng quân sự, cần phải giữ yên một tư thế không được động đậy, giống cảm giác ngưa ngứa khi mồ hôi nhỏ xuống lăn trên người. Giống như lúc không có việc gì làm, để ý một chút lại thấy trên da thịt ngưa ngứa, cảm giác ngứa càng ngày càng mạnh, chỉ muốn ra sức gãi mấy phát, nhưng mình lại không gãi tới. Mà lực độ của thiếu niên lại cứ không thấy đủ, giống như dùng một sợi lông tới để trêu chọc, khiến Quy Hải càng ngày càng khó nhịn.
Nếu như Quy Hải có thể nói, hắn chắc chắn sẽ khiếu nại! Nói với thiếu niên: "Ngươi muốn cào thì cứ cào đi! Đừng có gãi ta nữa có được không hả!"
Quy Hải nằm giữa những ngón tay của thiếu niên, khoa chân múa tay giơ móng vuốt lên, trợn mắt nhìn đôi môi mím chặt cùng với chiếc cằm cương nghị của thiếu niên, càng muốn phát ra âm thanh kháng nghị: "Đừng nghĩ rằng mình đẹp trai mà có thể gãi ngứa, hừ, chờ tới khi móng vuốt ta sắc nhọn thì ta cào cho biết tay."
Nhưng mà sao hắn lại không nói được cơ chứ QAQ.
Cũng may, lúc mà Quy Hải sắp không nhẫn nhịn được nữa, thiếu niên rốt cục cũng tự mình ngừng tay lại.
Cuối cùng thiếu niên cũng chịu dừng lại động tác gãi mai Quy Hải, dùng tay đỡ Quy Hải lên, nhìn thẳng với mình, sau đó, dùng thái độ chuyên chú mà nghiêm túc hướng Quy Hải nói rằng: "Nương không cho ta ra ngoài, nhưng mà, hôm nay nàng có chút khác thường. Ta nên đi ra hay không đây."
Quy Hải chớp chớp mắt.
Thiếu niên rõ ràng là lẩm bẩm một mình, hắn chỉ là một con rùa thì trả lời kiểu gì.
Nhưng mà, thiếu niên nói chuyện thì cứ nói đi, còn hơn là cứ gãi ngứa hắn.
Quả nhiên thiếu niên cũng chẳng chờ mong Quy Hải trả lời, tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Nương nói rằng, mấy ngày nay ta phải nghe lời, nàng nói cái gì thì ta phải làm cái đấy, nếu không sẽ tức giận. Vậy ta vẫn là không ra ngoài đi, nghe lời của nương, mỗi ngày ăn uống, chăm sóc tốt cho mi."
Quy Hải nghe lời này, tâm tình âm u, lại thêm sức nặng của mai rùa, thế là cả con nằm bò lăn ra, nhoài trên tay thiếu niên.
Trước khi hồng y mỹ nhân biến mất, vẫn còn lo lắng mọi chuyện cho thiếu niên,dặn dò thiếu niên nhớ ăn uống đầy đủ, lại còn tìm mình đến làm sủng vật cho thiếu niên, sau khi hồng y mỹ nhân biến mất, mình cũng có thể bồi bạn y.
Nhưng bố mẹ Quy Hải cũng đã vứt bỏ hắn, chưa từng thấy mặt lần nào, chứ đừng nói tới dặn dò với chăm sóc.
Tuy nhiên, thiếu niên cũng rất đáng thương, hồng y mỹ nhân nói biến mất là biến mất luôn, có thể từ ngày hôm nay trở đi thiếu niên cũng sẽ trở thành một cô nhi giống hắn.
Nghĩ đến đây, Quy Hải dùng ánh mắt thương hại mà nhìn thiếu niên. Thiếu niên cảm động sâu sắc, rốt cuộc cũng chịu bỏ Quy Hải trở về trên gối ngọc, không tiếp tục sờ loạn hắn nữa.
——Từ từ, hình như có cái gì không đúng.
Thiếu niên sẽ không hiểu được ánh mắt của một con rùa, sau khi y thả Quy Hải sang một bên, khí thế toàn thân đột nhiên tăng cao, trở nên cực kỳ ác liệt, cả người giống như một thanh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, tay trái nhiều thêm một thanh trường kiếm thanh sắc bạc cổ xưa.
Thiếu niên nhắm mắt lại, đứng im không động đậy, lại tiếp tục lẩm bẩm một mình, nói: "Nương muốn giết sạch Sở Thanh Thu và Cửu đại Ma tôn, nếu như nàng giết không hết, vậy một tháng sau, ta sẽ đi ra, hoàn thành tâm nguyện của nương!"
Thiếu niên nói xong, đứng im không động đậy, khí thế lại cao hơn vừa nãy, kiếm khí ngất trời gần như chạm đến chỗ Quy Hải, khiến Quy Hải nằm cũng bất ổn, sắp trượt về phía sau, suýt nữa thì rơi khỏi gối ngọc.
Cũng may khí thế kia chỉ trong một lúc, thiếu niên liền hoàn toàn trầm mặc, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Thời cơ để Quy Hải luyện tập trốn đi đã tới.
Mặc dù bà lão và thiếu niên có ân với hắn khi đã bón cho hắn mấy miếng cá nướng, thiếu niên cũng có khả năng là sẽ mất đi nương thân, cũng nguyện ý chăm sóc hắn thật tốt, nuôi dưỡng hắn như một sủng vật. Nhưng mà, điều này không đồng nghĩa với việc Quy Hải nguyện ý trở thành sủng vật của kẻ khác.
Ai muốn làm sủng vật của một thiếu niên xa lạ, tùy lúc mà bị y gãi ngứa cơ chứ?
Cứ cho là thiếu niên mỗi ngày đều bón sợi thịt cá nướng cho hắn, Quy Hải cũng chỉ là một con sủng vật, một món đồ chơi, một món đồ chơi mà khi thiếu niên không muốn gãi ngứa giúp hắn nữa thì sẽ vứt sang một bên mà thôi,
Nhược vi tự do cố*, đồng tình tính cái gì.
(Nguyên văn cả đoạn thơ là:
"Sinh mệnh thành khả quý,
Ái tình giới canh cao,
Nhược vi tự do cố,
Nhị giả giai khả phao."
Đây là bài thơ của một nhà thơ yêu nước Hung ga ri (31/7/1849). Đại ý là sinh mệnh của con người rất đáng quý, một khi mất đi sinh mệnh thì con người sẽ chẳng còn lại gì. Tuy nhiên, nếu không có tình yêu thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Vậy sống còn có ý nghĩa gì? Nhưng con người không thể khuyết thiếu nhất đó chính là sự tự do, dù cho có sinh mệnh và tình yêu thì cuộc sống cũng không còn niềm vui .Có thể thấy rằng, sự tự do mới là điều quan trọng nhất. Vì sự tự do, chúng ta có thể vứt bỏ cả sinh mệnh và tình yêu. Thế cho nên, sự đồng tình với bé thụ thì có là cái qué gì chứ :v )
Quy Hải tình nguyện ăn cỏ, cũng không nguyện ý làm sủng vật bị người trêu đùa.
Chỉ là, trước khi nghĩ muốn bỏ trốn, thì cần phải luyện bò trước đã, để tốc độ bò nhanh hơn thì mới được QAQ.
Giáp rùa thực sự rất nặng, chân tay của mình lại không thụt vào trong được, chẳng biết cái mai rùa có tác dụng gì mà đi đâu cũng phải vác theo nó. Quy Hải gian nan dùng bốn cái chân mà đỡ lấy toàn thân với hai ngọn núi là cái giáp rùa và mai rùa, muốn luyện tập bò đi một chút.
Rắc rối tới rồi, hắn nên nhấc chân trái lên trước hay nhấc chân phải lên trước thì tốt nhỉ?
Không đúng, hắn bây giờ không phải người nữa rồi, có hai cái chân trái và hai cái chân phải. Thôi cứ theo cách của con người mà gọi đi, hắn phải xoắn xuýt một chút, nên nhấc tay trái lên trước hay là tay phải lên trước thì ổn nhỉ.
Uhm. Nam trái nữ phải, Quy Hải quyết định nhấc tay trái trước.
Sau đó, rắc rối lại tới nữa, bây giờ thì nên nhấc chân trái lên trước hay là nhấc chân phải lên trước thì tốt nhỉ?
Khi trước lúc Quy Hải vẫn còn là người, chỉ có hai cái chân, cơ bản là không cần phải xoắn xuýt. Hôm nay lần đầu tiên bò đi, trước mặt Quy Hải là con cá nướng thơm phưng phức, hương thơm chí mạng của cá nướng nước mật thu hút Quy Hải đã bị đói khát đến N năm, Quy Hải mới không có xoắn xuýt vấn đề này mà thẳng hướng cá nướng bò qua. Nhưng bây giờ, lại quên mất làm thế nào để bò đúng cách mất rồi.
Quy Hải xoắn xuýt một hồi mới nghĩ ra, đại khái thì cùng chân cùng tay không ổn lắm, như vậy, phải nhấc chân phải trước chứ nhỉ?
Cứ như vậy, Quy Hải rốt cuộc cũng bước được bước thứ nhất. Tay trái với chân phải cùng lúc nhấc lên, bước lên trước một bước; theo đó, tay phải với chân trái tiếp tục cùng nhau giơ lên, bước lên phía trước bước thứ hai.
Xong rồi, bây giờ chân tay bò được rồi, như vậy, rắc rối lại tới nữa, cái đuôi nhỏ của hắn nên thả như thế nào?
Nên một bên bò một bên lắc lư cái đuôi hay là không lắc lư nhỉ, vểnh cái đuôi lên để bò hay thả nó xuống để bò thì tốt nhỉ?
Nếu như cần phải đung đưa cái đuôi, thế thì, đi một bước lắc một cái hay đi một bước lắc hai cái thì tốt, hay là đi hai bước lắc một cái?
Bây giờ thì chẳng có con nào thuộc loài rùa để mà tham khảo, Quy Hải chỉ có thể tự mình mày mò, đong đưa chiếc đuôi nhỏ bước đi mấy bước, lắc chiếc đuôi nhỏ đi đi mấy bước, hạ cái đuôi nhỏ lại đi mấy bước, thử nghiệm xem cách nào tốt hơn.
Quy Hải bò một lúc, chân tay đều cảm thấy cực kỳ rã rời, càng bò càng mất sức. Giáp rùa thực sự rất nặng, cho dù cái đuôi hạ xuống như thế nào thì cũng không ổn; gối ngọc thì lại trơn trượt, ma sát không đủ, không dễ bò tý nào. Thấy chân tay thực sự mỏi quá, Quy Hải liền dứt khoát nhoài trên gối ngọc, nghỉ ngơi một chút.
Bỗng nhiên cảm giác được một đường nhìn nóng rực từ phía thiếu niên.
Chẳng có nhẽ, cái dáng vẻ tập bò hạ đuôi lên xuống đủ tư thế, xong lại mệt nằm lăn ngu ngốc vừa nãy đều bị thiếu niên nhìn thấy hết rồi?
May mà giờ hắn chỉ là một con rùa, không thì mất mặt quá đi!
Quy Hải giấu đầu vào trong chân, không nhìn ánh mắt kỳ dị của thiếu niên nữa.
Bỗng nhiên, mai rùa bị ai đó sờ một cái, không cần nhìn cũng biết là thiếu niên rồi. Quy Hải cực kỳ bình tĩnh mà ngẩng đầu lên, tay phải chân phải đồng thời đạp lên gối ngọc một cái, lật người lại, đưa cái bụng rùa ra, giơ cái móng vuốt béo mập bên trái lên.
Nếu như thiếu niên đã thích sờ hắn như vậy thì cứ để thiếu niên sờ đi, thuận tiện còn có thể để thiếu niên xoa bóp tay trái đang rã rời một chút.
#Nào, thưởng ngươi một cái chân, mau mát xa cho ông#
#Đợi ông đây thoải mái rồi sẽ thưởng cho cái chân khác#
#OWO#
Thiếu niên quả nhiên nghe lời, cũng ra dáng biết xoa bóp. Không tới một lát, tay trái của Quy Hải không còn mỏi nữa. Xem ra, làm một con sủng vật, hắn cũng có chỗ có lợi.
Quy Hải thấy giơ lên có hiệu quả, lại bắt chước như cũ, thu tay trái sau khi đã thoải mái, lại tiếp tục giơ tay phải đang mỏi lên.
Thiếu niên hiểu rồi, cánh môi mím chặt thả lỏng một chút, khuôn mặt lạnh lùng cũng theo đó mà giãn ra một chút, lại tiếp tục giúp Quy Hải xoa bóp tay trái.
Quy Hải không hề biết rằng, phía trên cái giáp bụng màu xanh nhạt của hắn bây giờ, cái chân ngắn béo mập đang duỗi ra về phía thiếu niên, cái ánh mắt nhìn theo cá nướng của hắn, cái dáng vẻ lười biếng đòi mát xa, có bao nhiêu manh. Thiếu niên gần như sắp không nhịn được mà lại sờ Quy Hải một lượt nữa. Nhưng mà, thấy yêu cầu của rùa con như thế thì đành ngoan ngoãn nghe lời mà sờ chân vậy.
Cứ như thế, chân tay rã rời của Quy Hải đều được thiếu niên xoa bóp thoải mái rồi, mắt thấy cái tay xấu xa của thiếu niên lại chuẩn bị tập kích bụng mình, Quy Hải thong dong điềm tĩnh mà lật người một cái, úp cái bụng xuống dưới, thu lại không cho thiếu niên sờ, lại bắt đầu luyện tập bò đi.
Tay chân vừa được xoa bóp thoải mái xong, lại bò đi không phải là vấn đề, chỉ là, dưới ánh nhìn chăm chú kỳ quái của thiếu niên, Quy Hải lại không muốn bò lắm, cảm giác bị nhìn chằm chằm cứ quái quái sao ấy.
Nhưng nếu không luyện tập, thì ngày bỏ trốn còn xa vời lắm.
Thế là, Quy Hải lại nỗ lực chống đỡ, luyện tập thêm một lát, chân tay rã rời thì lại để thiếu niên xoa bóp một tí. Cuối cùng thân thể mệt đến mức nằm nhoài ra không thể bò tiếp nữa. Đang muốn xoay người để giơ chân lên cho thiếu niên xoa bóp, thì lại chẳng còn sức mà xoay, thân thể bị trượt sang bên trái mấy centimet.
Í.
Quy Hải linh quang chợt lóe.
Bò sát nghĩa là gì?
Nghĩa là giống trẻ con của nhân loại, người vượn, tinh tinh vân vân, hoặc là giống các loại động vật bốn chân khác, giống như chó mèo vậy, dùng bốn chân để chống đỡ lấy thân thể để đi.
Không đúng! Hắn nên giống như rắn vậy, phải trườn bò trên mặt đất thì mới gọi là bò sát! Cái mai rùa nặng trịch này căn bản không sợ bị mài mòn, Quy Hải có thể nằm để bò trườn mà, hơn nữa dùng chân tay để chống đỡ hoàn toàn thân thể, mệt tới lưng đẫm mồ hôi giống như khi phải chạy mấy nghìn km vậy T-T?
Bây giờ Quy Hải mới nắm được cách bò trườn tốn ít sức nhất, giống như bơi vậy, hai cánh tay xoải ra bên, hai chân đạp ra sau, thân thể sẽ cứ như vậy mà trượt ra phía sau, hoàn toàn không cần phải bò mệt như vậy nữa.
Phát hiện được điểm này, Quy Hải đã không còn sức để mà đòi mát xa, chỉ có thể yếu ớt co lại cái chân của hắn, duỗi cái chân khác hướng thiếu niên. Tuy rằng lần này Quy Hải không lật người, nhưng thiếu niên xoa bóp cho Quy Hải không biết bao lần rồi, cái này đã sớm hiểu, nhấc Quy Hải đặt lên lòng bàn tay mình, lại vận chuyển linh khí trong người, dùng linh khí để thong thả xoa bóp.
Xoa xoa bóp bóp, cả ám thất đột nhiên chấn động một cái, nghe được tiếng huyên náo ầm ĩ bên ngoài.
Hết chương 6.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai ngày nay gần ngày thi rồi, chương mới hơi muộn chút ><
Tuần sau cũng chuẩn bị thi, cũng lại có công việc, cho nên hai tuần này chỉ có thể cách ngày mới có chương mới, lần sau chương mới sẽ có vào 12h trưa ngày 20 tháng 10
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.