Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 53: Bác sĩ

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Y tá Văn Văn cúp điện thoại xong thì nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn về cảnh cửa khép chặt của phòng chăm sóc đặc biệt khu vực phẫu thuật kia, nhẹ nhàng thở dài.

Lúc trước cô ấy đã từng có một lần cơ hội vào phòng phẫu thuật với Giản Mặc Vân, lúc ấy chỉ cảm thấy bác sĩ cầm dao phẫu thuật quả nhiên mới là tuyệt nhất, huống chi bác sĩ Giản mặc áo blouse trắng vào thì cực kỳ đẹp trai đến nức lòng.

Kỳ thật, làm bác sĩ, nguy hiểm lúc giải phẫu thì không nói, mà còn cực kỳ vất vả, nhưng lúc cô ấy đã trải qua cảm giác kéo người bệnh từ bên bờ vực sinh tử trở về thì mới hiểu được vì sao vẫn còn có người sẵn sàng tiếp tục.

Thời gian dài ở Cửu Viện, vẫn là lần đầu tiên cô ấy thấy bác sĩ Giản lộ ra thái độ nghiêm túc như vậy, rõ ràng cô ấy đều đã gặp qua người bị thương còn nghiêm trọng hơn thế nữa.

Có một cô bé 15 tuổi bị tai nạn xe cộ, lúc đưa tới phòng cấp cứu thì có hơn 10 bác sĩ tiến hành ngày đêm cấp cứu mới có thể giúp cô bé thoát ly khỏi nguy hiểm mà bình phục xuất viện.

Ngược lại, thương thế của bà Mạch này không có nguy hiểm như vậy, đương nhiên khó khăn và nguy hiểm khi giải phẫu thì chắc chắn rất lớn.

Giản Mặc Vân nhìn Mạch Triết Tư hôn mê bất tỉnh nằm trên giường phẫu thuật, kết quả kiểm tra CT sơ bộ còn xem như ổn, nhưng có thể trong quá trình té ngã xuống thì cằm bà chạm xuống mặt đất, làm khớp xương chịu tổn thương, trên người cũng còn mấy chỗ cũng bị gãy xương.

Y tá đang tiếp tục rửa sạch miệng vết thương, anh cũng đang khử trùng tay, đeo khẩu trang và bao tay, ánh mắt anh cụp xuống, không biết nghĩ tới điều gì mà hai tay nắm chặt lại, sau đó khôi phục ánh mắt bình tĩnh quả quyết.

“Bác sĩ Giản, có thể bắt đầu rồi.”

Lúc Tuỳ Diên từ trong văn phòng đi ra thì đã khôi phục được tâm tình bình tĩnh, chỉ có đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, giống như được phủ lên một ánh sáng nhu hoà của ánh sao.

Bàng Sơ Sơ là một người mới gia nhập “Roseland” ở chức vị giám đốc kinh doanh, rất chăm chỉ tự giác tới tăng ca, không nghĩ tới cô ấy vừa ngẩng đầu thì đã thấy cô đứng trước cửa, liền hơi sững người.

“Diên nhi, cậu sao thế?”

Tuỳ Diên đến bên người cô ấy, nhỏ giọng nói: “Giáo sư Mạch xảy ra chuyện rồi, tớ muốn đến Cửu Viện một chuyến…….”

Bàng Sơ Sơ lập tức cảm thấy không thích hợp, lập tức nắm chặt tay cô: “Nếu không hay là để tớ đi với cậu?”

“Không cần đâu, Giản Mặc Vân ở bệnh viện……”

“Vẫn để tớ đi với cậu đi…….Để tớ đi gọi tài xế!”



Đợi đến lúc hai cô tới bệnh viện thì cuộc giải phẫu vẫn chưa kết thúc, bên ngoài phòng ICU còn có những gia đình của những bệnh khác ngồi đợi, mọi người rộn ràng nhốn nháo vây quanh nửa vòng, cho dù là nam nữ trẻ tuổi hay vợ chồng trung niên thì trên mặt ai nấy đều có thêm vài phần sầu bi.

Tuỳ Diên bỗng nhiên cảm thấy đồng cảm, đều nói tình cảm nhân loại không thể tương thông, nhưng có đôi khi buồn vui lại chỉ tương tự như thế.

Cô tìm một y tá hỏi về bệnh tình của Mạch Triết Tư, biết được bà ngoại trừ gãy xương cằm thì ngay cả chỗ xương đùi, mắt cá chân cũng bị gãy xương, cũng may triệu chứng của vết thương đã ổn định rồi.

Vì thế, hai người tìm một chỗ ngồi, có một cảnh sát nhân dân ở cục đến tìm hiểu tình huống, biết được các cô quen biết với Mạch Triết Tư nên cũng lại đây tìm người.

Một anh cảnh sát biết được Tuỳ Diên là học sinh của bà, mà Mạch Triết Tư lại cô độc một mình, bên cạnh cũng không có người nhà thân thiết cho nên liền nói hết tình huống với cô.

“Bà ấy ngã từ lầu hai xuống, chúng tôi khám nghiệm hiện trường thì có tìm người trong công ty bà ấy hỏi thăm, trước mắt thì có thể là bà ấy vô ý bị té ngã. Cô có biết bà ấy có triệu chứng lo âu không? Chúng tôi ở văn phòng bà ấy tìm thấy một lọ thuốc chuyên về bệnh tình này.”

Tuỳ Diên vừa định trả lời thì có một tiếng nói ngắt lời: “Dì ấy bị bệnh bao lâu rồi?”

Trang Tễ Nam mặt đầy u sầu chạy tới, đứng trước mặt hai người, cách Tuỳ Diên một bước.

“Chuyện này chúng tôi còn chưa rõ lắm.” Anh cảnh sát nhìn cô ta, “Trước đợi bệnh nhân tỉnh đã.”

Trang Tễ Nam cố gắng hồi tưởng lại những chi tiết mấy ngày nay, cô ta qua nhà của Mạch Triết Tư, nhớ rõ mơ hồ hình như trong góc thư phòng có một quyển, “Hope and Help for your nerves” (nerves: trạng thái bồn chồn lo âu, tình trạng tinh thần kích động)

Lúc ấy cô ta cảm thấy kỳ quái, có một suy nghĩ trong đầu chợt vụt sáng, nhưng lại không có miệt mài theo đuổi, bây giờ nhớ tới quyển sách này là kim chỉ nam tự giúp cho triệu chứng tinh thần lo âu, tác giả là một học giả phân tích tâm lý của Anh.

Tuỳ Diên lạnh nhạt nhìn Trang Tễ Nam, khuôn mặt có vài phần xa cácch, giống như mặt trăng lạnh lẽo, “Cô có thể thật sự thề với lương tâm của mình rằng chuyện này không liên quan tới cô không?”

Sắc mặt của Trang Tễ Nam cũng cực kỳ kém, bị cô hỏi như vậy một hồi thì hốc mắt lập tức đầy nước mắt, lại cắn răng nhịn xuống, “Tôi vì cái gì phải hại dì Mạch chứ? Tôi cũng không thể tin được như cô thôi.”

Cảm xúc của cô cũng tạm thời hỗn loạn như thế, hai người tạm thời không có tâm tư cãi nhau, ngồi chỗ này không biết phải đợi bao lâu nhưng cũng vẫn khăng khăng chờ đợi.

Bàng Sơ Sơ ôm lấy bả vai Tuỳ Diên, kiên định đứng bên cạnh cô, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là người không có việc gì, bằng không thật sự có người cả đời này không được thoải mái đâu.”

Trang Tễ Nam cũng không tiếp lời nói trào phúng của cô ấy, chỉ là không có bất kỳ cảm tình gì mà cười.



Gần đây cô ta đi công tác nơi nơi, vì công ty mà chạy việc, cả người gầy đi một vòng, khí sắc cũng không được tốt, biết được tin Mạch Triết Tư xảy ra chuyện thì sắc mặt càng thêm phần tái nhợt, đầu choáng váng mắt hoa cả lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Tuỳ Diên nhìn thoáng qua bộ dáng của cô ta, cái bộ dạng suy yếu này giống như không phải giả vờ, cũng không quát mắng uy hiếp lẫn nhau nữa.

Toàn bộ quá trình phẫu thuật, thủ pháp của Giản Mặc Vân vẫn là nước chảy mây trôi, lúc từ phòng phẫu thuật ra thì Mặt Trời đã lặn về phía Tây, phần quai hàm dưới của bệnh nhân bước đầu đã được nắn lại xong, chờ bệnh tình ổn định hơn thì đoàn đội của bọn họ sẽ tiến hành giải phẫu lần hai.

Bác sĩ Giản đứng suốt một ngày, đừng nói uống một hớp trà, ngay cả toilet cũng chưa được đi.

Chờ đến lúc nghỉ ngơi thì anh lập tức gọi cho Tuỳ Diên, biết cô đang ở trước cửa ICU thì vẫn chiếc áo blouse trắng đó chạy qua.

Giản Mặc Vân biết cảm xúc cô không tốt, nên vỗ bả vai của cô rồi nhìn về phía Trang Tễ Nam, “Giáo sư Mạch còn phải nằm viện quan sát hơn 10 ngày nữa, như vậy mới có thể đảm bảo không nguy hiểm đến tính mạng.”

Thái độ của Tuỳ Diên có vài phần dồn dập, “……..Cho nên cô ấy bởi vì bệnh tâm lỳ nên mới đột nhiên tự sát sao?”

Trang Tễ Nam kéo túi xách của mình, tinh thần cũng hoảng hốt, “Tôi cũng là nhận được tin tức của mấy người trong công ty rồi mới chạy tới.”

Giản Mặc Vân cúi người xuống tới gần Tuỳ Diên một chút, giọng nói hơi trầm xống, “Những chuyện đó trước tiên đừng nói đến, cô Mạch có thể bình an vô sự là tốt rồi, Tuỳ Diên, có muốn uống trà không?”

Anh bưng bình trà giữ ấm rồi mở cái nắp ra để trước mặt cô, khói trắng từ miệng ly toả ra, mờ mịt lại nóng bỏng.

Tuỳ Diên nhấp một hớp, cả người có tí sức lực ngả về trước dựa vào lồng ngực của anh, cô ngửi được mùi nước sát trùng trên người anh, còn có một mùi rỉ sắt như có như không.

“Anh cũng vất vả rồi, đã tan làm chưa? Có thể trở về nghỉ ngơi không?”

“Chờ một lát đi.”

Giản Mặc Vân nói xong lại nhịn không được ôm cô vào ngực, thấp giọng an ủi, “Đừng có khổ sở, anh nói rồi không có việc gì, đã đồng ý với em thì nhất định sẽ làm được, hửm?”

Tuỳ Diên ngửa đầu, đồng tử của anh phát ra hình phản chiếu ánh sáng, không khỏi làm người ta cảm thấy an ổn.

Chỉ là sâu trong nội tâm của cô vẫn còn có lửa bốc cháy lên như cũ, nóng rực đến làm cả người cô bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook