Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 17: Bạn gái

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Đi ra khỏi câu lạc bộ, Bàng Sơ Sơ nói là đói hụng, vốn dĩ muốn trực tiếp về nhà, nhưng Tuỳ Diên vì muốn dỗ cô ấy vui vẻ liền nói dẫn cô sang nhà hàng Quốc Kim bên cạnh ăn đồ ngon, mỹ thực có thể giải quyết hết mọi vấn đề, bằng không sao mà nói một nồi lẩu không thể giải quyết được vấn đề, nhưng hai nồi thì có thể.

Bàng Sơ Sơ đi toilet, Diệp Kỳ cũng đi đến khu hút thuốc, chỉ còn lại hai người bàn bạc đi đâu ăn lẩu, hay ăn đồ nướng cũng được.

Tuỳ Diên cảm thấy nên nói chuyện với Giản Mặc Vân một chút về trò khôi hài hôm bay, chứ lỡ ngày nào đó anh đi méc với cơ trưởng Tuỳ thì cô tiêu đời rồi.

Giản Mặc Vân và Tuỳ Diên ngồi trong khu vực ghế nghỉ ngơi, mỗi tầng của trung tâm thương mại đều đông đúc, vị trí này có thể thấy cái loại trang trí tinh xảo trong tủ kính trưng bày phía trước, đủ loại kiểu dáng, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào trên cái kệ, giống như được phủ lên một tầng ma lực, phát ra sắc thái đẹp đẽ, lộng lẫy bắt mắt.

Từng tiếng nói chuyện của người qua đường quanh quẩn bên tai, Tuỳ Diên quay mặt đi, thấy sườn mặt của người đàn ông trầm tĩnh tuấn lãng đắm chìm trong một tia sáng trong.

Tuỳ Diên thở dài một tiếng, “Tôi vẫn luôn nói Sơ tử, chỗ không đáng tin cậy nhất đại khái chính là không có đủ cơ sở kinh tế, ngoại trừ điểm này, chỉ cần người này không liên luỵ cô ấy, người này cứ tích cực đi về phía trước, không có mấy bệnh ung thư của nam thẳng thì hầu hết đều có thể kết bạn thử xem, ngàn lần tính, cũng không tính đến là một tên……”

……Vịt.

Giản Mặc Vân cũng rất ngoài ý muốn.

Bàng Sơ Sơ là một cô gái tốt, cuộc sống cũng yên ả, sao lại gặp phải một tên đàn ông như vậy chứ.

Anh khẽ nhíu mày, ôm cánh tay, ghé mắt nhìn về phía Tuỳ Diên: “Còn cô thì sao, khái niệm tình yêu cũng như thế này sao?”

Đề tài đột nhiên bay đến trên người mình, Tuỳ Diên có chút kinh ngạc, bác sĩ Giản hẳn phải không có hứng thú với mấy chuyện của người khác chứ, sao lại hỏi cô như thế.

“Có lẽ vậy, tôi không biết……Mỗi người đều có yêu cầu khác nhau với nửa kia của mình.” Cô cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “Giống như có người có thể đầu bạc răng long với mối tình đầu vậy, nhưng tôi không dám.”

Ánh mắt của Giản Mặc Vân trở nên nghiêm túc dị thường, “Phải không? Vì sao không dám?”

“Lần đầu yêu đương là có thể tìm được người đi cùng tôi đến suốt đời sao? Quá khó, cấp bậc tôi không đủ, không dám thử.”

Tuỳ Diên xua tay nói thật long, cô là người phụ nữ biết suy nghĩ, nên chắc vẫn luôn hiểu.

“Vậy cô muốn trải qua bao nhiêu mối tình?”

“Vấn đề không phải là bao nhiêu mối tình, chúng ta tuỳ tiện tìm hiểu thôi. Nếu anh gặp được một người, sau đó yêu từ lần đầu gặp rồi bên nhau dài lâu, có phải quá mạo hiểm và nhàm chán không?”

Tựa như cô chưa đi qua hết thế giới tốt đẹp, làm sao phải từ bỏ?

Giản Mặc Vân nhấp môi, hình như có lời muốn nói.

“……Như vậy, Lạc Hà còn chưa đủ tốt sao?”

Tuỳ Diên chớp mắt, ngửi được mùi hương cơ thể của anh làm người ta có cảm giác yên tâm.

Sao tự nhiên ghép cô với công tử quý tộc kia vào một chỗ thế này.

“Không phải anh ấy không tốt, là do tôi không có cảm giác……”

Tuỳ Diên cảm thấy, quan hệ nam nữ nhất định phải có phản ứng hoá học, có thể làm cô căng thẳng tim đập nhanh, nó cũng tuỳ thuộc vào tính cách khác nhau, mỗi người có cách xử sự khác nhau.

Nhìn qua cái loại người như Giản Lạc Hà, nếu bạn mà nói một chữ “Thích”, thì dù cách núi xa sông dài, anh ấy cũng sẽ đưa đồ tới đến trước mặt bạn.

Anh ấy đối với tình yêu rất có thành ý, đây chắc hẳn là phương châm thứ nhất của gia tộc Kiều Tư Đạt.

Mà có lẽ không có phụ nữ không động lòng với hành động này, Lạc Hà xác thật rất dễ kích hoạt dục vọng khiêu chiến của phái nữ, cùng với kinh nghiệm dày dặn và lâu năm, hiểu được chiếm được người đàn ông đúng mực thì tuyệt đối càng hăng hái,

Nhưng là——-

Tuỳ Diên đối với kịch bản này hoàn toàn không có hứng thú gì cả.

Cô căn bản không để mình bị xoay vòng vòng.

Tuỳ Diên nhìn người đàn ông đang đánh giá mình, cực kì buồn phiền chuyển đề tài, “Bác sĩ Giản này, anh với anh trai anh có phải hay nói chuyện về tôi không?”

Giản Mặc Vân ra vẻ kinh ngạc: “Nào có?”

“Còn không thừa nhận, nói bậy không ít về tôi đúng không?”

“Bạn học Tuỳ có khuyết điểm gì có thể để mọi người nói sao?”

“Đương nhiên có rồi, tuỳ hứng tự đại này, kiêu căng thành tính này……”



Tuỳ Diên tự phê bình bản thân được một nữa, lại phát hiện thần sắc buồn cười của Giản Mặc Vân.

“……”

Sao cô lơ đãng đổ tội cho mình rồi.

Trước khi Tuỳ đại thiên kim tức giận, Giản Mặc Vân đã nhanh chóng mở miệng, “Tuỳ Diên, tôi thật không thấy những thứ đó là khuyết điểm, đó hẳn là……..magnetic points của cô (điểm mị lực).

Không thể không thừa nhận, người đàn ông ở Anh khẳng định là điên đảo không ít người đẹp, ai mà khen người khác như anh chứ.

Cô nhấp môi, biểu tình u ám chuyển thành nhiều mây.

“Giản Lạc Hà đã quen bao nhiêu bạn gái rồi?”

Giản Mặc Vân nhìn đôi mắt đen trong trẻo lười biếng của Tuỳ Diên, anh thanh giọng nói: “Cũng không quá nhiều, sự giáo dục của bố mẹ chúng tôi vẫn khá truyền thống, phương diện quen biết trai gái cũng nhiều bảo thủ hơn.”

——-đương nhiên, ngoại trừ Diệp Kỳ.

Tuỳ Diên cũng không hiểu chính là, Giản Mặc Vân khi còn nhỏ tính cách rất hướng nội, lớn lên một chút thì mẹ liền cố tình giới thiệu mấy con gái nhà thế gia cho anh, nhưng anh lại chưa từng chủ động theo đuổi, chỉ tuỳ ý gặp mặt vài lần với những người đó, nhiều nhất cũng chỉ chiếu cố, hay uống trà chiều rồi nói chuyện về thời tiết, đánh mã cầu (*) hoặc thuật cưỡi ngựa.

(*) mã cầu: Polo hay còn gọi là Mã cầu là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương (WIKIPEDIA)

Trong đó có không ít người vốn dĩ là giới thiệu cho anh, kết quả lại là nhìn trúng Lạc Hà.

Tuỳ Diên liếm môi, cô như suy tư gì mà nhìn thẳng anh, do dự một lát, sau đó đánh bạo hỏi một câu mà trong lòng đã nghi hoặc từ lâu: “Vậy con anh, đã yêu bao nhiêu người rồi?”

Giản Mặc Vân không có trả lời ngay lập tức.

Anh nhướng mày cười, cười đến ôn hoà tuỳ ý, đôi tay bỏ vào trong túi quần: “Tôi nhớ rõ lần trước đã trả lời cô rồi, tôi hiện tại không có bạn gái.”

Tuỳ Diên cố gắng đoán cái biểu tình này của Giản Mặc Vân là có ý gì, đúng vậy, bây giờ không có, vậy trước kia thì sao?

“Tôi đây lại xác minh một chút, trước kia cũng không có bạn gái.”

Đầu óc của cô hình như có chút không đủ dùng.

Không phải đâu, hay là người đàn ông này là……

Không đúng, không đúng, không đúng.

Không có bạn gái, không nói lên được là không có kinh nghiệm nha.

Người nước ngoài trước giờ đối với việc quan hệ tình dục luôn rất thoáng, nói không chừng anh có bạn giường, hoặc là tình một đêm gì đó.

Nhưng bác sĩ Giản vừa rồi nói là, nhà anh gia giáo rất nghiêm, đối với phương diện trai gái rất bảo thủ…..

Tuỳ Diên giật mình, bị suy nghĩ của mình doạ sợ, cô là một tiểu tiên nữ đáng yêu thanh thuần mà đang miên man suy nghĩ cái gì thế này……

Vì cái gì luôn có mấy phán đoán kì quái với bác sĩ Giản mặc áo blouse trắng chứ, lần trước lúc anh nói đi tắm cũng vậy!

Không chờ Tuỳ Diên lấy lai tinh thần, các đó không xa vang lên tiếng la hét quen thuộc của người đàn ông——–

Diệp Kỳ vịn vào hàng rào chắn thuỷ tinh của trung tâm thương mại, đang quay đầu lại nói với người nào đó, “Cô đừng có cản tôi! Tôi bây giờ liền nhảy xuống! Tôi nhảy xuống cho cô xem!!!”

Bàng Sơ Sơ ngơ ngẩn đứng đó, hốc mắt thì đỏ hồng, hoàn toàn không biết làm sao?

…….Đây là lại diễn cái gì kịch nữa đây?

Tuỳ Diên và Giản Mặc Vân liếc nhau rồi vội vàng đứng dậy đi qua.

Giản Mặc Vân: “Diệp Kỳ? Cậu làm gì thế?”

Diệp Kỳ thở phì phò chỉ vào cô gái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bạn cậu không phải thất tình sao? Tôi qua an ủi cô ấy kêu không sao cả, thế mà cô ấy lại trào phúng tôi, nói tôi không hiểu tình yêu là gì?!…….Tôi không hiểu tình yêu là gì sao? Cô tin Tháp Lôi Phong đánh lệch cô luôn không?”

Tuỳ Diên: “……Tin cái em của anh đấy.”

Người đàn ông rốt cuộc đang bịa cái chuyện gì thế này.



Nguyên nhân hậu quả của việc này là—–

Bàng Sơ Sơ lấy cớ đi vệ sinh, trên thực tế là đi phát tiết nội tâm đau khổ, đi vào phòng kế bên khóc lớn một trận, không nghĩ tới lúc ra vừa vặn đụng phải Diệp Kỳ vừa hút thuốc xong.

Đôi mắt cô ấy đỏ bừng, điềm đạm đáng yêu, Diệp Kỳ cũng vừa mới thất tình, nên liền chủ động bắt chuyện với cô ấy vài câu.

Bàng Sơ Sơ chỉ cho rằng anh ấy không dính khói lửa phàm tục, là đại thiếu gia từ nhỏ đã bị sủng hư, tất nhiên không tin tưởng vào lời anh ấy nói, thế nên hai người liền cãi nhau.

Sơ tử trào phúng: “Anh thì biết cái gì là thất tình chân chính sao? Nếu thật là giống anh nói đã thất tình 99 lần rồi thì tôi khuyên anh bây giờ nên nhảy từ đây xuống đi, anh làm được không?”

Không nghĩ tới điều này chọc tới chỗ đau của Diệp Kỳ, anh ấy xoay người liền đi tới rào chắn thuỷ tinh.

Sắc mặt của Giản Mặc Vân chưa từng thúi như vậy, hận không thể chưa từng quen biết người này.

Tuỳ Diên ở đây nghiền ngẫm nửa ngày, cũng chịu đủ rồi, tính tình cô nóng nên quát lớn: “Diệp kỳ, hiện tại tôi không rảnh chơi Titanic với anh đâu, chúng tôi định đi ăn lẩu, anh thích thì đi, không thì lăn.”

Diệp Kỳ: “……Bác sĩ Giản, tính tình của bạn cậu kém thế.”

Tuỳ Diên mặc kệ anh ấy, ôm lấy hai cánh tay của Bàng Sơ Sơ, hai người quay đầu đi về phía trước.

“Có dễ chịu hơn không?”

Bàng Sơ Sơ gật đầu, “Một khi đã chấp nhận cái giả thiết đó của Cừu Ngang rồi …..Tớ cũng không tính quá đau khổ.”

“Chúng ta đi ăn lẩu, hôm nay ăn xong, mai lại tiếp, được không?”

“Sau đó tớ phải đến phòng tập thể thao khóc cả một tuần, đúng là vui vẻ.”

Ngoài miệng thì nói là vậy, nhưng Bàng Sơ Sơ đã có tâm tư trêu ghẹo, hiển nhiên cảm xúc đã tốt hơn một chút rồi.

Tuỳ Diên hơi cong khoé môi, “Tớ ở phương diện tình cảm so với cậu càng không tin tưởng, hiểu không?”

Bàng Sơ Sơ trừng lớn mắt, nhìn biểu tình không chút để ý của bà chủ Tuỳ.

“Tớ không tin năm 16 tuổi có thể tìm được người thích hợp, thì cũng không tin chính mình 26 tuổi có thể tìm được người thích hợp, tiêu chuẩn của tớ rất cao, yêu cầu lại nghiêm, cho nên vẫn luôn không có yêu đương gì cả.”

An tĩnh một chút, Tuỳ Diên mới nói: “Nhưng không có ai là lập tức có thể hiểu được, cũng không có ai cái gì cũng đều hiểu biết.”

Bàng Sơ Sơ trái lại khuyên cô, “Nếu như vậy, cậu càng phải đi thử nha.”

Đúng vậy, cứ thử xem sao.

Những lời này giống như đang nói với cô ấy, cũng giống như đang nói với chính mình.

“Sơ tử, lần sau nếu cậu gặp được người cậu thích, cậu cũng phải tiếp tục thử xem, giống như vị Diệp công tử kia kìa.”

Tuỳ Diên làm mặt quỷ với cô ấy, Sơ tử đỡ trán: “Anh ta chỗ nào gọi là yêu đương chứ, anh ta phải gọi là máy đóng cọc mới đúng.”

Diệp Kỳ: ?????

Giản Mặc Vân nhìn hai cô vừa nói vừa cười, đầu ngón tay thon dài để vào trong túi quần, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.

……..

Lại là thứ hai.

Phòng khám Ngạo Lư rất bận, mãi cho đến 7 giờ tối, đèn đuốc vẫn sáng trưng mà tiếp đãi khách.

Lúc Trang Tễ Nam đi lên lầu của phòng khách, thì thấy người đàn ông đứng ở sau tấm kính thuỷ tinh thật dày.

Anh đeo khẩu trang và găng tay, đang tháo chiếc đèn soi trong răng.

Giờ phút này, Giản Mặc Vân thật đúng là có hơi khác lúc cô ta gặp ở show biểu diễn thời trang.

Cả người nhìn qua tươi mới hơn, cực kì lạnh lùng và kỷ luật, cùng bộ dáng thâm trầm trong chiếc áo blouse trắng làm người trước mắt cảm thấy sáng ngời.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ ở cửa nhìn mình, ánh mắt nhìn chuyên chú, có vài phần đánh giá, lại còn có vài phần ý vị không rõ.

Bác sĩ anh tuấn thờ ơ, chỉ đối đãi giống như một người bệnh bình thường mà gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook