Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 30: Đầu ngón tay

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Tống Minh thấy Giản Mặc Vân mặc áo blouse trắng, vừa tuấn tú vừa lịch sự, đích thị là bộ dáng của nhân viên y tế liền bước lên chào hỏi.

Ban đầu anh ta còn tưởng Tuỳ Diên cùng vị Giản Lạc Hà của gia tộc Kiều Tư Đạt kia có tình duyên gì, nhưng bây giờ cẩn thận quan sát thì phát hiện hiềm nghi của vị nha sĩ trước mắt này nhiều hơn một chút.

Đêm đó sau khi về nhà, anh ta trái lo phải nghĩ, cảm thấy bản thân cho dù được định vị là “Anh trai của bạn thân” thì cũng không thể để Tuỳ Diên quá thân cận với Giản Mặc Vân, không thôi là mất hết tiền đồ.

Lúc Tống Minh xuất hiện đằng sau tấm kính mờ kia, ánh mắt Giản Mặc Vân lúc nhìn thấy anh ta thì hơi nhăn lại. Đối với sự xuất hiện của anh ta cũng không thể nói phản cảm, nhưng chắc chắn không mấy hoan nghênh.

Ngày thu cuối tuần, mặt trời buổi trưa nắng gắt, nhìn từ phía cửa sổ lầu hai thì đường phố như hợp lại dưới ánh nắng, cách đó không xa là khu dân cư với mái nhà được trang trí chiết xạ ánh sáng, nhìn rất ấm áp.

Tuỳ Diên trước đi ra ngoài với Tống Minh, hỏi: “Anh chờ em một chút, em chỉ cần làm vệ sinh răng thôi.”

Tống Minh giương mắt nhìn đến ánh mắt sâu thẳm lại bình tĩnh của Giản Mặc Vân, anh ta cười nói: “Anh tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi chờ em, không cần vội, dù sao buổi tối em cũng có thể ăn bình thường.”

Tuỳ Diên gật đầu, cô chú ý tới Giản Mặc Vân tựa hồ rất để ý Tống Minh, cả hai người đều biểu hiện ra một loại không thích ứng vi diệu.

Cô cũng không phải cố ý dẫn người đàn ông khác tới đây để kích thích Giản Mặc Vân, chỉ là…..

Nếu Tống Minh đã tới thì trong lòng cô vẫn rất để tâm đến suy nghĩ của anh.

“Giản Mặc Vân, anh sao có thể không có người bệnh được, tôi lần trước nghe mấy chị ấy nói, hẹn trước với anh còn không được, trừ phi là khách quen thôi.”

“Em còn không phải là khách quen sao?” Bác sĩ Giản đeo khẩu trang mới lên, ngữ khí ôn hoà nói, “Chút nữa hai người ra ngoài sao?”

“Uh, Tống Minh nói buổi tối em gái anh ấy cũng tới, đã lâu tôi không gặp cô ấy rồi.”

Giản Mặc Vân cười, trong mắt như có ánh sáng nổi lên, “Đừng quên vệ sinh răng xong thì trong vòng 1 tiếng không được ăn uống gì hết. Vậy nói bạn cô đợi ở phòng nghỉ ngơi tầng một đi. Tiểu Hà, cô dẫn khách qua đi.”

Nói xong, cũng không quan tâm đến phản ứng của Tống Minh mà rất tự nhiên vỗ bả vai của Tuỳ Diên, “Tôi dẫn em đến phòng khám bệnh.”

Tống Minh còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tiểu Hà nhanh trí vội vàng tiễn đi ——- Nói đùa sao, cô ấy đã sớm nhìn ra tiểu Tuỳ tổng xinh đẹp khí chất kia sớm có ý với bác sĩ Giản rồi, mà bác sĩ Giản cũng phá lệ che chở cho cô ấy, còn cố ý bỏ trống khoảng thời gian này chỉ để nói mấy câu với cô nữa.

Bóng dáng hai người song song chiếu lên sàn cẩm thạch bóng loáng, Tuỳ Diên đi vào một phòng khám bệnh khác, ghế nha khoa bên cạnh có một người bệnh đang nằm, hình như là đang gắn niềng răng.

Giản Mặc Vân nói với cô, “Bác sĩ em hẹn trước phải đợi trong một lát nữa, thật sự không cần tôi sao?”

Thanh âm của người đàn ông vọng lại từ sâu trong yết hầu, ấm ấm trầm trầm, âm cuối còn nâng cao lên làm người ta choáng váng cảm thấy như không khí xung quanh đã bị rút cạn hết.

“Tôi chỉ là vệ sinh răng thôi……Không cần phiền ngài phải tự mình động thủ đâu, ngài chính là chuyên gia giải phẫu hàm mặt đấy.”

Đôi mắt của Giản Mặc Vân cong lên, tựa hồ như cười một chút, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, nhìn cô gái nhỏ nói: “Không sao cả, có thể làm cho Tuỳ tổng chính là vinh hạnh của tôi.”

Anh không mang bao tay, vẫy tay với cô, nói: “Há miệng ra tôi nhìn xem nào.”

Tuỳ Diên không quá nguyện ý, nên nhấp môi không động.

Trong không khí tràn ngập bong bóng màu hồng, đến cả bệnh nhân bên cạnh đều cảm nhận được sự khác thường, mới vừa giương mắt nhìn hai người thì lập tức đã bị bác sĩ nhắc nhở…….

Giản Mặc Vân không chú ý đến cảm xúc lo âu ngượng ngùng của cô, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng tách miệng cô ra, cử chỉ ôn nhu, lại mang theo chút cường thế.



Anh kiểm tra một chút, nói: “Hàm răng rất sạch sẽ, chắc sẽ vệ sinh nhanh thôi.”

Tuỳ Diên hàm hồ trả lời: Ừ……..

Còn may, xem như cũng được anh khen ngợi.

Ánh mắt của Giản Mặc Vân dừng ở đáy mắt của cô, trầm ngâm nói, “Lần sau hai người đi ăn có thể gọi cả tôi nữa, tôi cũng muốn được ăn ké.”

Anh nói xong thì thấy Tuỳ Diên lộ ra ánh mắt quái dị, bèn tháo khẩu trang xuống, để lộ ra sống mũi thẳng và ánh mắt sáng nhìn cô, “Sao vậy, là yêu cầu của tôi hơi quá sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tuỳ Diên vội vàng phủ nhận, nhỏ giọng lầu bầu, “Chỉ là bây giờ đã thân thiết hơn với anh, ngược lại ngại há miệng trước mặt anh thôi…….”

“Có gì mà ngại với tôi chứ? Em giờ……”

Bác sĩ Giản mới nói được nửa thì vị bác sĩ Tăng kia từ bên ngoài đi vào, vừa chào hỏi vừa giới thiệu bản thân với Tuỳ Diên.

“Bác sĩ Giản, vị này chính là cô gái nhỏ nhà anh sao? Yên tâm yên tâm.”

“Vậy làm phiền anh rồi.” Giản Mặc Vân đứng lên, theo thói quen mà đi rửa tay, sau đó xoay người nói với cô, “Tôi ra ngoài trước, lát nữa lại đến.”

Tuỳ Diên chột dạ, ánh mắt trốn đông trốn tây, cũng không biết vì sao anh lại còn muốn đến nữa, bộ không cần làm việc hả?

Quả nhiên, Giản Mặc Vân đối với cô cũng không đơn giản, rất không đơn giản.

Cô nằm xuống, nghiêng đầu sang một bên, cửa kính thuỷ tinh mỏng mờ như phác hoạ ra dáng người đĩnh bạt của anh.

Bác sĩ Tằng vệ sinh răng cho cô xong chỉ trong khoảng 20 phút, hàm răng Tuỳ Diên vốn không tệ lắm, cũng không có chảy máu, chỉ có hơi ê ẩm một chút, nhưng cô hoàn toàn có thể chịu được.

Bệnh nhân nam bên cạnh và bác sĩ cũng đi ra ngoài, phòng khám chỉ còn lại mỗi Tùy Diên, không bao lâu sau quả nhiên Giản Mặc Vân lại đến, để cô ngồi nghỉ ngơi một lát.

“Cảm giác ổn không?”

“Ừ, không quá đau, cũng không quá ê ẩm.”

Chỉ là có chút không quen mà che miệng thôi.

Tay của Giản Mặc Vân vẫn bỏ trong túi áo blouse trắng, như nhớ tới chuỵện gì mà hỏi cô, “Lúc trước em có nói việc marketing cấp thấp kia là do công ty Trang Tễ Nam làm sao? Chẳng lẽ bởi vì em khai trương cửa hàng đầu tiên nên cô ta ghen ghét sao?”

“Mấy công ty nhỏ thì thích làm mấy chuyện dầu mỡ này đó mà, là cách làm của mấy người nổi tiếng trên mạng, đúng là thấp kém.” Tuỳ Diên khinh thường hừ một tiếng, “Công ty lớn như chúng tôi thì trực tiếp chặn con đường sống của cậu ta là được.”

Đối mặt với khả năng công ty Trang Tễ Nam làm ra mấy trò quỷ, Tuỳ Diên có thể làm gì bây giờ?

Đương nhiên là kiện rồi!

Đùa với cô à!

Đối với mấy công ty giống nhau mà nói, duy trì lợi nhuận đã là áp lực rất lớn rồi, thưa kiện không chỉ có phí tiền cố sức, mà còn tổn hại danh dự, cho dù là công ty Trang Tễ Nam thì cũng không có khả năng vung tiền dài hạn như vậy được.

Tuỳ Diên chỉ cần mời luật sự, còn mình thì không cần lo lắng nữa, bọn họ chỉ cần liên tục thu thập chứng cứ, liên tục kháng cáo, dù sao cứ khăng khăng “NanSui” là bị cáo thì danh tiếng trước sau cũng bị chiếm thế hạ phong.



Bởi vì người đại biểu của công ty cô đã đăng bài viết vi phạm quy định, bị điều tra ra có liên quan tới “NanSui”, tất nhiên có thể tiếp tục truy tìm, hơn nữa bên quan hệ xã hội của Tuỳ Diên cũng đã ra thông báo thay đổi đoàn đội chuyên nghiệp hơn, nên lần này sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!

Mà Trang Tễ Nam cũng không ngốc đến nỗi lấy cứng đối cứng.

Cô ta mượn cơ hội này, cũng phát thông báo nói cổ đông lớn nhất của công ty có lẽ bởi vì ân oán cá nhân, nên không màng đến đại cuộc, đã tạo nên tổn thương cho rất nhiều người, dù sao cũng chính là do Tuỳ Diên toàn quyền định đoạt, rồi đẩy bản thân và công ty thành phía người bị hại.

Đây là cũng là lựa chọn duy nhất của cô ta, trừ lần đó ra, cô ta không có bất kỳ cơ hội xoay người thoát khỏi dư luận nào nữa.

Tuỳ Diên ngồi ở trên giường nha khoa, khoé môi cong lên, hỏi anh: “Tôi còn chưa hỏi đâu, Trang Tễ Nam có đến tìm anh nữa không?”

“Cô ta có gọi điện thoại đến xin cố về phương diện vấn đề răng không, cũng có tới tái khám, nhưng tôi đều bận rộn nên không có gặp mặt cô ta.”

Giản Mặc Vân bẩm báo đúng sự thật, ánh mắt hơi nhìn lên trên, nhìn thấy xương quai xanh lộ ra của cô, da thịt trắng nõn, nhìn vừa khéo léo lại động lòng người.

Tuỳ Diên liếm môi, có chút bá đạo nói, “Về sau đừng có quan tâm đến cô ta, tôi không cho phép những người khác động vào anh đâu.”

Giản Mặc Vân nghe thấy cô nói như vậy thì không nhịn được mà cười nhẹ, trong mắt phát ra những tia sáng nhỏ, “Được, tôi sẽ không để những người khác đụng đến đâu.”

Tuỳ Diên xấu hổ đỏ mặt, có chút mong đợi nhảy dựng lên, nhưng người lại đứng không vững, dưới chân lại vướng nên cả người nhào về phía trước.

Giản Mặc Vân muốn đi lên đỡ cô, ngón tay anh vừa lúc ôm giữ nửa bên đẫy đà của cô, cảm giác như đậu phụ mềm, làm anh hoàn toàn ngơ ngẩn, cũng làm cô tê rần cả người.

Không phải xấu hổ, cũng không phải ngượng ngùng, Tuỳ Diên còn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, chỉ cảm thấy bàn tay của anh như đốt cháy cả người cô, hơi thở nam tính thành thục bao quanh cô, bụng dưới hơi căng cứng, hai chân thì nhũn ra, giống như mà con tôm đang bị nấu chín, cảm giác cực kỳ lạ…….

Cô không vội vã buông anh ra, Giản Mặc Vân cũng không lập tức buông cô, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, cô ngẩng đầu nhìn biểu tình của anh.

Thần sắc của cô gái vừa thanh thuận vừa mị hoặc, trên người lại vừa mềm vừa gợi cảm.

Giản Mặc Vân thế nào cũng là thân sĩ, nhưng cũng không ngoại lệ, ánh mắt kia như thổi lên ngọn lửa trong lòng anh, từng chút từng chút thổi bùng lên dục vọng sâu nhất, đốt cháy từ thân thể, đến da rồi đến tận đáy lòng.

Tuỳ Diên không khỏi tiếc nuối, bốn phía đều là thiết bị y tế, đúng là nơi không lý tưởng cho lắm.

Nếu không phải ở phòng khám thần thánh, thì cô thật sự muốn cường hôn anh luôn rồi.

Giản Mặc Vân cũng không thèm nghĩ kiềm chế gì cả, chỉ cảm thấy đáy lòng như có một mật ngọt, làm cả người không nhịn được mà nóng lên.

Cô chưa từng thấy qua ánh mắt sâu thẳm đến vậy của anh, anh hơi cau mày, giống như có gì đó khó mở miệng, “Tuỳ Diên, nơi này không phải nơi để nói chuyện……”

Quả nhiên, nghe được gần đó có tiếng nói chuyện, chắc lại có khách và y tá đi lên, hai người như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng kéo giãn ra một khoảng cách. Bây giờ ngay cả nhìn anh thôi mà Tuỳ Diên cũng đều căng thẳng.

“Anh nói cái gì?”

Cô thất thần chẳng thể nghe lọt tai Giản Mặc Vân nói cái gì, bên lỗ tai cứ như tiếng pháo nổ ầm ầm vậy.

Tuỳ Diên chỉ lo vội vàng cầm áo khoác và túi xách, rồi vèo chạy ra ngoài.

Giản Mặc Vân biết trong lòng hai người đều có quỷ, anh giơ tay che môi lại, lại nhớ đến xúc cảm nơi đầu ngón tay, làm bản thân khô nóng nhịn không được.

Những điều đó không cần phải nói ra miệng, nhưng trong lòng đã rõ như ban ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook