Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 27: Đỏ mặt

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Nghe anh nói như vậy, Tuỳ Diên suy nghĩ một chút thì quả thật thấy có chút xấu hổ, “Đúng nhỉ, tôi vẫn luôn thiếu bữa cơm này……”

Tống Minh nghe thấy tên “Lạc Hà” này thì nhất thời nhớ tới tin đồn gần đây, anh ta lâm vào hoảng hốt, sau đó đánh giá người đàn ông trước mặt, “Lạc Hà chính là người mà gần đây mọi người nói cùng liên hôn với Tuỳ gia sao? Anh lại là người nào đây?”

Tuỳ Diên thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, “Mấy người đàn ông các anh lấy tin nhảm nhí từ đâu thế hả!!!……..Anh ấy là em trai của Lạc Hà, Giản Mặc Vân, bác sĩ Giản.”

Tống Minh thấy cô cố hết sức phủ nhận thì cũng khá yên tâm, nhìn Giản Mặc Vân ôn tồn lễ độ đúng kiểu một nhân viên y tế thì anh ta cười hì hì nói tiếp: “Em không phải còn muốn đi tiếp nhận phỏng vấn sao? Anh đã gọi chủ biên của mấy tạp chí đó tới hết rồi, lát nữa em qua với anh đi.”

Tuỳ Diên đang ở thế khó xử, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của bác sĩ Giản.

Giản Mặc Vân nhìn cô, sau đó giơ tay kéo áo lại, khoé môi động đậy: “Em đi phỏng vấn trước đi, nhớ chiêu đãi tốt những vị khách mời nữa.”

Giây tiếp theo, anh cười rộ lên, nhìn Tuỳ Diên rồi nhàn nhạt nói, “Không sao cả, tôi chờ em.”

Bận rộn với lễ khai trương hơn nửa buổi tối, các tân khách bắt đầu từ từ rời đi, trước tiệm chỉ còn lại đội dọn vệ sinh và nhân viên lao công của công ty, còn Tuỳ Diên thì bụng đã kêu lên vài tiếng, chuẩn bị đi ăn cơm.

Cô đã nói với Tống Minh, đồng ý sau mấy ngày sẽ lại tìm anh ta, đêm nay vẫn là dành thời gian cho hai người kia, bởi vì tâm tư muốn nhìn thấy Giản Mặc Vân gần đây, thứ hai là việc về án tử của tiểu Phạm, nghe nói là còn có khúc sau nữa.

Ba người tìm một nhà hàng Tây gần đó ăn đồ Ý, nhà hàng nhìn khá thanh lịch và thoải mái, bên ngoài thì có một hàng cây được ánh sáng phủ lên, Tuỳ Diên khoác một bộ tây trang màu đen bên ngoài bộ váy, che lại cảnh xuân trước mắt, lại có vài phần phong thái đoan trang tuỳ ý, vừa không có vẻ quá long trọng.

Cô mang giày cao gót đứng hồi lâu nên giờ mệt muốn chết rồi, ngồi xuống nhìn thực đơn ngốc luôn, cả một lúc lâu cũng không nhúc nhích.

Giản Mặc Vân không nói lời nào, anh và Tuỳ Diên ngồi ở một bên, lúc này tư thái thanh thản đổ đầy ly nước rồi đẩy về hướng tay cô, ngữ khí bình thường: “Không phải có mang theo giày để đổi sao? Đổi giày trước đi, đứng lâu như vậy chân sẽ đau đấy.”

Lạc Hà đối diện ngồi ôm thực đơn, yên lặng mà quan sát hai người.

Giản Mặc Vân tựa hồ không chú ý tới anh, tầm mắt vẫn đặt trên người cô như cũ, lẳng lặng mà bàng quan, ánh mắt nhàn nhạt tựa như để tâm đến cô, nhưng cũng giống như chưa từng chú ý vậy.

Tuỳ Diên phản ứng lại, khom lưng lấy đôi giày đế bằng Gucci từ trong túi xách ra.

Lạc Hà quả thật bị hai người làm cho nổi hết da gà nên ho khan vài tiếng, sau đó cũng thu hút được sự chú ý của Tuỳ Diên.

Anh ấy măc một bộ tây trang màu xám nhạt cùng với giày da, phong độ lại nhanh nhẹn, cười rộ lên thì rất đẹp trai: “Em chắc là chưa ăn gì nên đói bụng rồi nhỉ, anh trước gọi vài món chính và điểm tâm ngọt rồi kêu họ làm nhanh lên nhé?”

“Được, anh quyết định là được, em ăn gì cũng được.” Cô nói xong lại quay đầu nhìn Giản Mặc Vân, “Án tử kia thế nào rồi?”

Trước đó vài ngày thì có nghe nói cảnh sát có kết quả rồi.

Giản Mặc Vân đẩy túi đồ ăn trước mặt lại cho cô, sau đó tự thuật: “Cảnh sát đã tra được người bị tình nghi giả mạo tôi liên lạc với tiểu Phạm, tên đó cũng đã khai hết rồi. Hắn nói thông qua diễn đàn của bạn học cô Đậu Đậu mà theo dõi tiểu Phạm, sau đó giả mạo thân phận của tôi. Nghe nói hắn ở trong tổ chức PUA.”

Tuỳ Diên lập tức hiểu ý anh, cô đã nghe nói qua cái đường ngang ngõ tắt đó.

Giản Lạc Hà lại không hiểu, anh ấy gọi món với nhân viên xong thì quay đầu hỏi hai người, “Hai người nói PUA (*) gì? Không phải chỉ đang thảo luận về kỹ năng tán tỉnh sao?”

(*) Pick-up Artist (PUA): chỉ là những người bình thường nhưng trải qua một quá trình luyện tập tán tỉnh phụ nữ và đạt đến trình độ thượng thừa.



Tuỳ Diên lắc đầu, lúc trước trên mạng cũng đã phơi bày, nói rằng trong nước có một nhóm người đàn ông tự xưng giao tiếp PUA, nhưng dần dần bị phát hiện chỉ là lừa dối.

Lúc trước cũng có một tổ chức dân gian như vậy, không chỉ dạy các thành viên kỹ xảo lừa tài lừa sắc mà còn vật chất hoá những người phụ nữ, bọn họ dạy các thành viên đối với phụ nữ “Cổ vũ tự sát”, “Dưỡng như sủng vật”, “Bòn rút không thương tiếc”, lấy cảm tình của đối phương sau đó đạt được mục đích dụ dỗ lừa tiền lừa tình.

Giản Lạc Hà nghe vậy thì nhăn mày lại, “Còn có nhóm đó hay sao? Đúng là thú vị cấp thấp.”

Tuỳ Diên uống một hớp nước cho nhuận giọng, “Bắt được tên đó thì sẽ xử phạt thế nào?”

“Tôi đã cố vấn với luật sư rồi, muốn phán tội cố ý giết người thì hơi khó khăn.”

Giản Mặc Vân rũ mắt xuống, ánh nến trên bàn phản chiếu trong con ngươi của anh, như một chút ánh sáng ấm áp trong buổi tối phiêu diêu.

“Nếu người bị hại hoàn toàn chịu kiểm soát về tinh thần, không có suy nghĩ độc lập của chính mình thì như vậy người bị hại tự sát có thể được xem như là không có trách nhiệm với việc ‘tự sát’, còn người kiểm soát chủ quan cũng sẽ bị bắt phải chịu trách nhiệm, nhưng……”

Chuyện này khó là khó ở chỗ này, đầu tiên là phải nhận định người bị hại tiểu Phạm lúc tự sát có mất đi ý thức của bản thân không.

Thứ nhất, cần giấy kiểm tra chứng minh của bệnh viện, để cơ quan tâm lý chuyên nghiệp đưa ra bằng chứng về tình trạng tâm lý.

Thứ hai, dụ dỗ hay ép cung nghi phạm khai ra, hoặc là có chứng cứ cho thấy kẻ xúi giục hoàn toàn khống chế ý thức người bị hại, có thể là bằng chứng ghi âm, v.v.

Bằng chứng vế sau tất nhiên là có, nhưng tiểu Phạm đã chết, cái chứng cứ thứ nhất đã không tồn tại!

Giản Mặc Vân tiếc nuối nói: “Trong bộ luật Hình Sự, tội danh ‘xúi giục người khác tự sát’ không thể được coi là tội giết người có chủ ý.”

Món khai vị được đem lên, Tuỳ Diên nhìn thấy bác sĩ Giản gắp một miếng chân giò hun khói rồi đặt vào trong đĩa cô, chưa kịp nói cảm ơn, tiếp tục hỏi: “Vậy thật sự không có cách nào sao? Vậy chẳng phải tiểu Phạm chết quá đáng thương sao……”

Trước không nói, mẹ Mạnh đanh đá kia nếu mà biết được chân tướng, chắc sẽ quậy đến long trời lở đất, có lẽ bản thân tiểu Phạm có vấn đề về tâm lý nên mới có thể chịu sự kiểm soát khống chế của tên khốn nạn đó, cho dù là một mạng đổi một mạng thì cho dù chết cũng không đủ.

Giản Mặc Vân có vẻ rất giận.

Người đàn ông này, cho dù anh ít khi nói cười, cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui.

“Luật sư nói rằng điều khoản trong tư pháp có một quy định nhằm vào “các tổ chức tà giáo”, chính là tổ chức, kế hoạch, kích động, xúi giục nhân viên của tổ chức tự sát, nhưng sẽ xử phạt theo tội cố ý giết người, nếu có thể chứng minh tiểu Phạm bị “tà giáo” khống chế thì đại khái còn có hi vọng.”

Nhưng luật sự anh cũng nói, chỉ là hy vọng thôi, bởi vì kiểm soát khống chế tinh thần thông qua internet, nên thật sự rất khó định tội.

Giản Lạc Hà khẽ gật đầu, “Vậy còn em? Tên đó giả mạo thân phận của em, thì ích lợi của em cũng đã chịu sự xâm hại.”

“Về phần này, em nhất định sẽ truy cứu, hơn nữa tên đó có tội vũ nhục đối với tiểu Phạm, nhưng phán như vậy thì vẫn còn quá nhẹ……”

Ba người đối với kết quả này hiển nhiên không quá vừa lòng, không khí nhất thời hơi trùng xuống, chỉ có âm nhạc nhạt nhẽo thoải mái vẫn chạy, sau một lúc lâu, Giản Lạc Hà đứng dậy nói đi vệ sinh.

Lập tức, chỗ ngồi chỉ còn lại hai người, Tuỳ Diên không sợ tẻ nhạt, mà sợ mình sẽ căng thẳng, cô ý thức được trái tim mạnh mẽ của mình ngày càng đập nhanh hơn, lại không biết phải kiểm soát nó như thế nào.

Thiện cảm với Giản Mặc Vân theo từng ngày tích luỹ dần tăng lên, một chút một chút, nhưng lại như kéo dài mãi, hợp lại thành một dòng ánh sáng lưu động đưới đáy lòng, chỉ cần một cơn gió nhỏ thổi qua thì sẽ gào thét lên.

Cô nhấp một hớp nước, quay đầu chú ý tới góc nghiêng của Giản Mặc Vân đang nhìn về phía mình.



Cái cổ ưu nhã, nhìn lên thì là ngũ quan hài hoà, lông mi dài để lại chiếc bóng nhàn nhạt ở dứoi mí mắt, “Tống Minh kia là bạn của em à?”

Tuỳ Diên gật đầu, phát hiện nụ cười của anh không quá bình thường, con ngươi thâm thuý nhíu lại, đang suy nghĩ về hàm nghĩa của nó.

“Anh đang cười gì thế?”

“Đang suy nghĩ bên cạnh em hẳn là có không ít người theo đuổi, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được rồi.”

Cô đột nhiên đỏ mặt, không biết nên nói gì mới tốt.

Tuỳ Diên cũng không phải kẻ ngốc, về điểm tâm tư này của Tống Minh thì cô cũng nhìn ra được, nhưng rốt cuộc anh ta cũng là anh của bạn thân cô, tính cách lại cũng không tệ, có một số việc cũng không thể làm quá tuyệt tình được.

“Tôi quen anh ấy cũng lâu rồi, anh ấy như một người anh vậy, tình cảm của mọi người rất tốt.”

Giản Mặc Vân chậm rãi buông nĩa xuống, mặt không biến sắc nói: “Giống như “mọi người” chúng ta sao?”

Tuỳ Diên nghiêng đầu nhìn anh, giữa mày của anh như nhuốm màu nhạt, cứ an tĩnh như vậy, giống như chờ đáp án của cô, môi mỏng của mím lại, ánh mắt vừa trong vừa sáng, hai người ai cũng không mở miệng.

Chính là lúc này, điện thoại của Tuỳ Diên lại rung lên, là trợ lý của cô gọi tới.

Cô thầm mắng đứa nhỏ này quấy rầy thời gian của cô và bác sĩ Giản, lại sợ là buổi lễ có chuyện gì cần mình quyết định nên đành phải nhận điện thoại. Không nghĩ tới cô nghe được một tin tức, cô nhăn mày lại, thần sắc như vừa trải qua bão táp khói mù.”

Giản Mặc Vân cũng phát hiện không thích hợp, có loại dự cảm không tốt lắm, “Xảy ra chuyện gì thế?”

Tuỳ Diên cúp máy, ngón tay siết chặt điện thoại một chút cũng không buông tay, vừa nói vừa mở phần mềm gì ra, “Tài khoản xã hội của công ty chúng tôi xảy ra chút vấn đề, nhân viên quản lý đã đăng một cái tiêu đề giật gân thật thật giả giả, đã bị truyền ra ngoài rồi, dư luận có lẽ sẽ bùng nổ……”

Nguyên văn đã bị xoá đi, nhưng cô mở vào tài khoản, thì dựa vào mấy từ ngữ mấu chốt cũng có thể tìm được một ít dấu vết để lại.

Đêm nay, trong lúc nhãn hiệu của cô khai trương tiệm thì Weibo chính thức của công ty thế nhưng đăng bài phát biểu mới, tiêu đề được viết là ——《Chị gái nhỏ ngự tỷ loli, còn không nhanh mà phóng túng đi》.

Từ văn chương cho đến nội dung của tiêu đề đều đầy mánh lới thấp kém, loại thương nghiệp marketing này rất thấp, còn có hiềm nghi vũ nhục phụ nữ, là loại hình quảng cáo tuyệt đối cấm trên pháp luật, càng đừng nói tới ảnh hưởng tiêu cực của nó có bao nhiêu lớn.

Nhà hàng Tây với âm nhạc nhẹ nhàng hợp lòng người, vốn nên làm tâm tình của mọi người thả lỏng, nhưng Tuỳ Diên bận cả ngày muốn xỉu rồi, không nghĩ tới còn để cô gặp việc ngoài ý muốn này nữa.

Cô thật sự không thể nhẫn nại nỗi nữa, cả người như khoác lên khí lạnh, nhất thời không nhịn xuống được liền ném điện thoại đi, “Ầm” một tiếng thật vang, phát tiết hết thảy những bực tức, làm nhân viên và khách trong nhà hàng đều bị doạ sợ.

“Loại sai lầm cấp thấp này mà cũng phạm phải, lấy tiền lương mà chút việc đó cũng không làm được sao?”

Cô che đầu lại, từng sợi tóc đen nhánh buông xuống, mệt mỏi và thất bại đan xen nhau mà quấn lấy cô.

Giống như đã bận lâu như vậy rồi, vất vả lắm mới có được chút thành công, thế mà lại bị một mẩu cứt chuột phá hư hết.

Giản Mặc Vân có thể hiểu được cô thật sự tức giận.

Anh vỗ sống lưng của cô như an ủi, ngữ khí nhẹ nhàng, âm cuối khẽ nâng cao lên: “Việc này xảy ra rất kì lạ, còn có khủng hoảng quan hệ xã hội nữa, nên phải nghĩ cách giải quyết, biết không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook