Chương 46: Hoa quý
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Quận Cambridgeshire
của Anh sau 12 giờ trưa, Tuỳ Diên mới rời giường, bởi vì cả đêm mệt mỏi
nên trên người vẫn còn vài phần lười biếng, cô đến thư phòng của bác sĩ
Giản, chọn một cuốn sách gốc về nghệ thuật sau đó ngồi một mình trên sô
pha tuỳ ý lật xem, thuận tiện trả lời vài email, gọi vài cuộc điện thoại rồi xử lý công việc.
Trên thực tế, những lúc cô bận rộn ngày thương, một ngày không biết phải xử lý bao nhiêu việc, thường thường 2,3 giờ sáng mới có thể đi ngủ, dù cho như thế, nhưng cũng không mệt mỏi như tối hôm qua vậy…….
Đúng! Là! Mệt ! Muốn! Liệt! Người!!!!!
Con ngươi đen thẫm của cô cụp xuống, như mã não ấm áp. Giản Mặc Vân đi vào đặt ly cà phê xuống.
“Giản Mặc Vân.”
“Ừ?” Lỗ tai có hơi ngứa.
Một tiếng kêu này không khác so với tối qua là mấy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô mềm mại nũng nịu cùng triền miên, trong nháy mắt làm cho cả người anh căng chặt.
Giản Mặc Vân thanh giọng nói, “Sao vậy?”
“Hôm qua không phải anh nhắc tới đã từng gặp em sao? Lúc em 17 tuổi………Có thể nói một câu tỉ mỉ kỹ càng cho em được không? Ý của em là, em còn chưa biết tâm tình lúc đó của anh.”
Tuỳ Diên chăm chú nhìn anh, còn bác sĩ Giản nhếch mày cười khẽ một tiếng.
Năm ấy, cô cùng cơ trưởng Tuỳ và mẹ Tuỳ đến An chúc mừng sinh nhật 17 tuổi, bánh kem còn chưa kịp anh thì hàm răng bắt đầu hơi hơi đau.
Một ngày kia, thời tiết London không phải tốt cũng không thấy được Mặt Trời, Tuỳ diên đột nhiên bị một chiếc răng khôn mọc ra tra tấn không chịu nổi, đầu dây thần kinh giống như bị lửa thiêu đốt, đến đường cùng nên bố mẹ cô phải dẫn cô xuống phòng khám bên này để khám.
Tuỳ Cẩn Trí đã sắp xếp hết tất cả mối quan hệ, bác sĩ râu xồm ngoại quốc thật ra cũng rất thân thiết, Tuỳ Diên đầu tiên được dẫn đi chụp hình răng, sau đó lại được bác sĩ kiểm tra, cái vấn đề răng khôn này cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là vô cùng đau đớn, bệnh viêm quanh thân răng (*) trước tiên phải chống viêm trước, sau đó mới nhổ răng.
(*) Viêm quanh thân răng (hay còn gọi là pericoronitis ) là một rối loạn nha khoa, khi đó các mô ở nướu bị sưng và nhiễm trùng, đặc biệt tình trạng này thường xảy ra ở các nướu quanh răng khôn, răng hàm thứ ba và răng hàm cuối cùng. Phần lớn những người mắc tình trạng này thường trong khoảng cuối tuổi dậy thì và đầu 20 tuổi.
Vừa lúc đó là sinh nhật 18 tuổi của cô, không nghĩ tới buổi lễ vào đời thế nhưng lại bị đau răng tra tấn đến không sống yên ổn, cơ thể và tinh thần của cô mệt mỏi, còn có hơi mất mát, uể oải ỉu xìu cụp mắt.
Thời Thiển ôm bả vai con gái, ôn nhu an ủi vài câu, nói rằng tốt hơn là cứ nhổ trực tiếp, xong hết mọi chuyện, đỡ phải lúc sau còn phải tiếp tục uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, ngược lại ảnh hưởng cơ thể.
Huống chi nhổ răng xong, nghỉ ngơi hai ngày cũng không ảnh hưởng hành trình sau đó, hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu.
Hai vị bác sĩ trẻ tuổi cũng vừa lúc đi lên lầu, bốn người cứ như vậy mà lướt qua nha.
Người trẻ tuổi mang khẩu trang trắng nói được nửa thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn lại hai mẹ con đi xuống cầu thang kia, anh không có thói quen quan sát người lạ, cho nên chỉ vội vàng dùng khoé mắt liếc nhìn một cái.
——-Lại cảm giác hai người cực kỳ quen mắt.
Giản Mặc Vân đang nghĩ ngợi thì lại bị bác sĩ đi cùng cắt ngang.
Hai người bọn họ thực tập ở phòng khám này, còn chưa chính thức nhận người bệnh nào, trước mắt chỉ làm trợ thủ cho thầy hướng dẫn, buổi chiều bận rộn một hồi, thì suy nghĩ trong đầu ngày càng xa xôi.
——–Chắc là không nhìn nhầm, là mẹ Tuỳ, còn có cô công chúa điện hạ của anh.
Không qua mấy ngày, Giản Mặc Vân cuối cùng được gặp lại cô.
Cô gái nhỏ không thể nghi ngờ gì đã nẩy nở hơn, còn rất xinh đẹp nữa.
Dáng người nhỏ gầy mặc váy ngắn caro cùng áo hoodie màu trắng, đôi mắt to giống như khe suối trong, chỉ việc tuổi trẻ, mặt mày tinh xảo, phấn điêu ngọc trác (**), tóc đuôi ngựa buộc phía sau cứ đung đưa làm tâm trí của người khác cũng muốn bay theo.
(**) phấn điêu ngọc trác: ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.
Phần trị liệu của cô chắc là giảm viêm tạm thời, sau đó sẽ nhổ răng.
Giản Mặc Vân đeo khẩu trang đứng bên ngoài phòng khán, nhìn thấy mẹ Tuỳ đứng nói chuyện điện thoại ở một đầu khác của hành lang.
Lúc này đây, xuyên qua tấm cửa kính dày, anh thấy được sườn mặt của cô gái nằm trên ghế nha khoa, đôi mắt đánh giá trong chốc lát, đuôi lông mày nhếch lên, còn đôi mắt thâm thuý thì nhiễm một tầng ý cười.
Cô gái có lẽ là sợ đau, biểu tình cực kỳ đáng thương, chú nha sĩ vừa đưa gương nha khoa vào thì cô liền run lên một tí.
Y tá bên cạnh vội vàng kéo tay cô lại, dùng tiếng Anh mà dỗ dành vài câu.
Cô sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, còn hơi run rẩy.
Công việc trên tay của Giản Mặc Vân cũng không bận, thêm nữa là bác sĩ phụ trách cho cô ngày thường cũng có quan hệ không tồi với anh, anh nghĩ một chút rồi yên tĩnh đi vào trong.
Bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cô, Tuỳ Diên căn bản không dám nhìn, vẫn nhắm chặt đôi mắt như cũ, bỗng nhiên, cô nghe thấy có một giọng nam hỏi mình: “Có đau không?”
Cô oan ức “Ừ” một tiếng, bởi vì quá căng thẳng nên cũng không phản ứng lại là ở đây sao lại có người Trung Quốc nói chuyện với mình, chú nha sĩ lớn tuổi ở một bên nhìn Giản Mặc Vân, còn hài hước nói: “Ồ, đau là được rồi.”
Giản Mặc Vân cúi đầu nhìn thần sắc gần như sắp khóc của cô, liền nhẹ nhàng cười lên, giọng nói cách chiếc khẩu trang truyền ra ngoài, mang theo sự ưu nhã tuổi trẻ: “Kỹ thuật của thầy rất xuất sắc, chưa từng có bệnh nhân nào oán trách cả.”
Chú nha sĩ được khen nên thật sự vui vẻ, chỉ cho rằng học sinh trẻ tuổi ở chỗ này học tập, nên cũng không nhiều lời mà chuyên chú tiến hành các thao tác.
Cảm giác sợ đau thật sự phân tán lực chú ý, hơn nữa hai người đã nhiều năm không gặp, Tuỳ Diên căn bản cũng chưa từng suy nghĩ đến người trẻ tuổi nói chuyện với mình rốt cuộc là ai.
Chỉ cho là bên này có y tá là người Trung Quốc.
Nhưng Tuỳ Diên vẫn căng thẳng, cô cố gắng mở to mắt ra, bởi vì không thể tuỳ tiện động đậy, cho nên không gian mắt nhìn cũng rất hữu hạn.
Vốn dĩ chỉ định tìm bóng dáng của mẹ thôi, nhưng nhất thời lại không nhìn ra, cô càng thêm sốt ruột, nên nhăn cái mũi lại.
Giản Mặc Vân chú ý tới tâm tư hiện tại của cô, ánh mắt vừa chuyển vừa nói, “Mẹ cô ở bên ngoài gọi điện thoại, đừng lo lắng, bà ấy sẽ qua ngay.”
Ngón tay của Tuỳ Diên nắm chặt lại, bàn tay nho nhỏ mềm mại, còn có móng tay trở nên hơi trắng, Giản Mặc Vân vừa định nắm lấy, nhưng sau đó thì dừng lại.
Với thân phận hiện tại của anh đã không còn là anh trai nhỏ trong trí nhớ của cô, cũng không phải bác sĩ của cô, mà chỉ là một học sinh đứng nhìn mà thôi, làm như vậy sợ sẽ không ổn.
Giãy giụa chốc lát, lại giống như có sức lực nào đó lôi kéo làm anh không thể chống cự được.
Người đàn ông trẻ hai mười mấy tuổi, đột nhiên dùng tay mình khẽ chạm vào mu bàn tay của cô, sự dịu dàng đó lập tức làm cô thả lỏng tinh thần, “Rất nhanh sẽ tốt thôi, ráng nhịn chút nữa.”
Nói xong lập tức buông tay ra.
Nhiệt độ cơ thể của người trẻ tuổi cao hơn cô, đầu ngón tay còn toả ra nhiệt độ ôn hoà.
Tuỳ Diên cảm giác bàn tay đổ mồ hôi đột nhiên có hơi tê dại, sao độ ấm kia lại nóng như thế.
Tâm trí của cô bị phân tán, không hề suy nghĩ đến quá trình nhổ răng, mà có một cảm giác cực kỳ quái.
Chờ đến lúc nhổ răng xong, cũng rửa sạch miệng vết thương trong khoang miệng thì Giản Mặc Vân cũng bị đồng nghiệp bên ngoài gọi đi.
Tuỳ Diên cắn bông gòn, trong cơn hoảng hốt thì nhìn thấy bóng người anh để lại.
Anh trai nhỏ này……..
Hình như cô đã gặp qua rồi!
Tuỳ Diên mờ mịt nhìn bóng dáng của anh, còn đang suy tư thì Thời Thiển ở bên ngoài thấy chắc đã xong nên lúc này đi vào đón con gái.
Bà hốc mắt của cô đỏ hồng, an ủi nói: “Bố ở dưới lầu chờ chúng ta, vừa rồi đi mua quà tặng cho con, còn có một sự ngạc nhiên nữa đó…….”
Tuỳ Diên đi ra khỏi phòng khám vẫn nghĩ về người trẻ tuổi kia, anh đeo khẩu trang nên cô không nhìn được mặt, có phải nên nói một tiếng cảm ơn với người ta không……..
Chờ đến lúc Giản Mặc Vân giúp thầy hướng dẫn xong đi xuống, còn cố ý đi bên ngoài nhìn vài lần, cửa phòng khám bệnh chỉ có người ngoại quốc tới tới lui lưi, nhưng lại không có bóng dáng của cô.
Anh cười rồi trở về tiếp tục hoàn thành công việc còn lại.
Trên thực tế, những lúc cô bận rộn ngày thương, một ngày không biết phải xử lý bao nhiêu việc, thường thường 2,3 giờ sáng mới có thể đi ngủ, dù cho như thế, nhưng cũng không mệt mỏi như tối hôm qua vậy…….
Đúng! Là! Mệt ! Muốn! Liệt! Người!!!!!
Con ngươi đen thẫm của cô cụp xuống, như mã não ấm áp. Giản Mặc Vân đi vào đặt ly cà phê xuống.
“Giản Mặc Vân.”
“Ừ?” Lỗ tai có hơi ngứa.
Một tiếng kêu này không khác so với tối qua là mấy, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô mềm mại nũng nịu cùng triền miên, trong nháy mắt làm cho cả người anh căng chặt.
Giản Mặc Vân thanh giọng nói, “Sao vậy?”
“Hôm qua không phải anh nhắc tới đã từng gặp em sao? Lúc em 17 tuổi………Có thể nói một câu tỉ mỉ kỹ càng cho em được không? Ý của em là, em còn chưa biết tâm tình lúc đó của anh.”
Tuỳ Diên chăm chú nhìn anh, còn bác sĩ Giản nhếch mày cười khẽ một tiếng.
Năm ấy, cô cùng cơ trưởng Tuỳ và mẹ Tuỳ đến An chúc mừng sinh nhật 17 tuổi, bánh kem còn chưa kịp anh thì hàm răng bắt đầu hơi hơi đau.
Một ngày kia, thời tiết London không phải tốt cũng không thấy được Mặt Trời, Tuỳ diên đột nhiên bị một chiếc răng khôn mọc ra tra tấn không chịu nổi, đầu dây thần kinh giống như bị lửa thiêu đốt, đến đường cùng nên bố mẹ cô phải dẫn cô xuống phòng khám bên này để khám.
Tuỳ Cẩn Trí đã sắp xếp hết tất cả mối quan hệ, bác sĩ râu xồm ngoại quốc thật ra cũng rất thân thiết, Tuỳ Diên đầu tiên được dẫn đi chụp hình răng, sau đó lại được bác sĩ kiểm tra, cái vấn đề răng khôn này cũng không có gì quá đặc biệt, chỉ là vô cùng đau đớn, bệnh viêm quanh thân răng (*) trước tiên phải chống viêm trước, sau đó mới nhổ răng.
(*) Viêm quanh thân răng (hay còn gọi là pericoronitis ) là một rối loạn nha khoa, khi đó các mô ở nướu bị sưng và nhiễm trùng, đặc biệt tình trạng này thường xảy ra ở các nướu quanh răng khôn, răng hàm thứ ba và răng hàm cuối cùng. Phần lớn những người mắc tình trạng này thường trong khoảng cuối tuổi dậy thì và đầu 20 tuổi.
Vừa lúc đó là sinh nhật 18 tuổi của cô, không nghĩ tới buổi lễ vào đời thế nhưng lại bị đau răng tra tấn đến không sống yên ổn, cơ thể và tinh thần của cô mệt mỏi, còn có hơi mất mát, uể oải ỉu xìu cụp mắt.
Thời Thiển ôm bả vai con gái, ôn nhu an ủi vài câu, nói rằng tốt hơn là cứ nhổ trực tiếp, xong hết mọi chuyện, đỡ phải lúc sau còn phải tiếp tục uống thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, ngược lại ảnh hưởng cơ thể.
Huống chi nhổ răng xong, nghỉ ngơi hai ngày cũng không ảnh hưởng hành trình sau đó, hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu.
Hai vị bác sĩ trẻ tuổi cũng vừa lúc đi lên lầu, bốn người cứ như vậy mà lướt qua nha.
Người trẻ tuổi mang khẩu trang trắng nói được nửa thì dừng lại, sau đó quay đầu nhìn lại hai mẹ con đi xuống cầu thang kia, anh không có thói quen quan sát người lạ, cho nên chỉ vội vàng dùng khoé mắt liếc nhìn một cái.
——-Lại cảm giác hai người cực kỳ quen mắt.
Giản Mặc Vân đang nghĩ ngợi thì lại bị bác sĩ đi cùng cắt ngang.
Hai người bọn họ thực tập ở phòng khám này, còn chưa chính thức nhận người bệnh nào, trước mắt chỉ làm trợ thủ cho thầy hướng dẫn, buổi chiều bận rộn một hồi, thì suy nghĩ trong đầu ngày càng xa xôi.
——–Chắc là không nhìn nhầm, là mẹ Tuỳ, còn có cô công chúa điện hạ của anh.
Không qua mấy ngày, Giản Mặc Vân cuối cùng được gặp lại cô.
Cô gái nhỏ không thể nghi ngờ gì đã nẩy nở hơn, còn rất xinh đẹp nữa.
Dáng người nhỏ gầy mặc váy ngắn caro cùng áo hoodie màu trắng, đôi mắt to giống như khe suối trong, chỉ việc tuổi trẻ, mặt mày tinh xảo, phấn điêu ngọc trác (**), tóc đuôi ngựa buộc phía sau cứ đung đưa làm tâm trí của người khác cũng muốn bay theo.
(**) phấn điêu ngọc trác: ngọc đã được chạm khắc mài dũa, chỉ bé gái xinh đẹp đáng yêu.
Phần trị liệu của cô chắc là giảm viêm tạm thời, sau đó sẽ nhổ răng.
Giản Mặc Vân đeo khẩu trang đứng bên ngoài phòng khán, nhìn thấy mẹ Tuỳ đứng nói chuyện điện thoại ở một đầu khác của hành lang.
Lúc này đây, xuyên qua tấm cửa kính dày, anh thấy được sườn mặt của cô gái nằm trên ghế nha khoa, đôi mắt đánh giá trong chốc lát, đuôi lông mày nhếch lên, còn đôi mắt thâm thuý thì nhiễm một tầng ý cười.
Cô gái có lẽ là sợ đau, biểu tình cực kỳ đáng thương, chú nha sĩ vừa đưa gương nha khoa vào thì cô liền run lên một tí.
Y tá bên cạnh vội vàng kéo tay cô lại, dùng tiếng Anh mà dỗ dành vài câu.
Cô sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, còn hơi run rẩy.
Công việc trên tay của Giản Mặc Vân cũng không bận, thêm nữa là bác sĩ phụ trách cho cô ngày thường cũng có quan hệ không tồi với anh, anh nghĩ một chút rồi yên tĩnh đi vào trong.
Bác sĩ chuẩn bị tiêm thuốc tê cho cô, Tuỳ Diên căn bản không dám nhìn, vẫn nhắm chặt đôi mắt như cũ, bỗng nhiên, cô nghe thấy có một giọng nam hỏi mình: “Có đau không?”
Cô oan ức “Ừ” một tiếng, bởi vì quá căng thẳng nên cũng không phản ứng lại là ở đây sao lại có người Trung Quốc nói chuyện với mình, chú nha sĩ lớn tuổi ở một bên nhìn Giản Mặc Vân, còn hài hước nói: “Ồ, đau là được rồi.”
Giản Mặc Vân cúi đầu nhìn thần sắc gần như sắp khóc của cô, liền nhẹ nhàng cười lên, giọng nói cách chiếc khẩu trang truyền ra ngoài, mang theo sự ưu nhã tuổi trẻ: “Kỹ thuật của thầy rất xuất sắc, chưa từng có bệnh nhân nào oán trách cả.”
Chú nha sĩ được khen nên thật sự vui vẻ, chỉ cho rằng học sinh trẻ tuổi ở chỗ này học tập, nên cũng không nhiều lời mà chuyên chú tiến hành các thao tác.
Cảm giác sợ đau thật sự phân tán lực chú ý, hơn nữa hai người đã nhiều năm không gặp, Tuỳ Diên căn bản cũng chưa từng suy nghĩ đến người trẻ tuổi nói chuyện với mình rốt cuộc là ai.
Chỉ cho là bên này có y tá là người Trung Quốc.
Nhưng Tuỳ Diên vẫn căng thẳng, cô cố gắng mở to mắt ra, bởi vì không thể tuỳ tiện động đậy, cho nên không gian mắt nhìn cũng rất hữu hạn.
Vốn dĩ chỉ định tìm bóng dáng của mẹ thôi, nhưng nhất thời lại không nhìn ra, cô càng thêm sốt ruột, nên nhăn cái mũi lại.
Giản Mặc Vân chú ý tới tâm tư hiện tại của cô, ánh mắt vừa chuyển vừa nói, “Mẹ cô ở bên ngoài gọi điện thoại, đừng lo lắng, bà ấy sẽ qua ngay.”
Ngón tay của Tuỳ Diên nắm chặt lại, bàn tay nho nhỏ mềm mại, còn có móng tay trở nên hơi trắng, Giản Mặc Vân vừa định nắm lấy, nhưng sau đó thì dừng lại.
Với thân phận hiện tại của anh đã không còn là anh trai nhỏ trong trí nhớ của cô, cũng không phải bác sĩ của cô, mà chỉ là một học sinh đứng nhìn mà thôi, làm như vậy sợ sẽ không ổn.
Giãy giụa chốc lát, lại giống như có sức lực nào đó lôi kéo làm anh không thể chống cự được.
Người đàn ông trẻ hai mười mấy tuổi, đột nhiên dùng tay mình khẽ chạm vào mu bàn tay của cô, sự dịu dàng đó lập tức làm cô thả lỏng tinh thần, “Rất nhanh sẽ tốt thôi, ráng nhịn chút nữa.”
Nói xong lập tức buông tay ra.
Nhiệt độ cơ thể của người trẻ tuổi cao hơn cô, đầu ngón tay còn toả ra nhiệt độ ôn hoà.
Tuỳ Diên cảm giác bàn tay đổ mồ hôi đột nhiên có hơi tê dại, sao độ ấm kia lại nóng như thế.
Tâm trí của cô bị phân tán, không hề suy nghĩ đến quá trình nhổ răng, mà có một cảm giác cực kỳ quái.
Chờ đến lúc nhổ răng xong, cũng rửa sạch miệng vết thương trong khoang miệng thì Giản Mặc Vân cũng bị đồng nghiệp bên ngoài gọi đi.
Tuỳ Diên cắn bông gòn, trong cơn hoảng hốt thì nhìn thấy bóng người anh để lại.
Anh trai nhỏ này……..
Hình như cô đã gặp qua rồi!
Tuỳ Diên mờ mịt nhìn bóng dáng của anh, còn đang suy tư thì Thời Thiển ở bên ngoài thấy chắc đã xong nên lúc này đi vào đón con gái.
Bà hốc mắt của cô đỏ hồng, an ủi nói: “Bố ở dưới lầu chờ chúng ta, vừa rồi đi mua quà tặng cho con, còn có một sự ngạc nhiên nữa đó…….”
Tuỳ Diên đi ra khỏi phòng khám vẫn nghĩ về người trẻ tuổi kia, anh đeo khẩu trang nên cô không nhìn được mặt, có phải nên nói một tiếng cảm ơn với người ta không……..
Chờ đến lúc Giản Mặc Vân giúp thầy hướng dẫn xong đi xuống, còn cố ý đi bên ngoài nhìn vài lần, cửa phòng khám bệnh chỉ có người ngoại quốc tới tới lui lưi, nhưng lại không có bóng dáng của cô.
Anh cười rồi trở về tiếp tục hoàn thành công việc còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.