Chương 50: Khách sạn
Đam Nhĩ Man Hoa
02/09/2020
Khoảng thời gian này,
Mạch Triết Tư thay Trang Tễ Nam trong ngoài chuẩn bị không ít các mối
quan hệ, bây giờ mấy nhãn hiệu nhà hàng xa xỉ ở Pháp cũng cố ý muốn hợp
tác với Trang Tễ Nam, theo lý thuyết thì cô ta phát triển cũng không tệ.
Giáo sư Mạch tắt video đi, vẫn cảm thấy trong người không khoẻ, bà đứng lên liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, tới trước phòng tắm rửa mặt rồi sau đó quay lại bàn ăn phòng khách, đồ ăn người giúp việc chuẩn bị đã lạnh ngắt, bà cũng không ăn, giờ phút này cởi bỏ lớp trang điểm, khuôn mặt đầy nếp nhắn, trong căn phòng lạnh lẽo càng có vẻ nhợt nhạt hơn nữa.
Trên tủ TV ở phòng khách còn đặt một loạt hình chụp đủ kích cỡ lớn nhỏ, có hình chụp chung của bà cùng vợ lúc trước cùng xuất ngoại du lịch.
Mạch Triết Tư nhìn thoáng qua điện thoại, mở ra một phần kế hoạch mà Trang Tễ Nam đã nhắn.
“Dì Mạch, phương án hợp tác này cháu thấy cũng không tệ lắm, dì xem qua đi, ngày mai có thời gian chúng ta ăn một bữa cơm xoàng đi.”
Thái độ Trang Tễ Nam với bà dần dần trở nên thân thiết, nhưng Mạch Triết Tư không xác định được hành vi này xuất phát từ cảm tình hay là biểu hiện giả dối của em ấy để lợi dụng chính mình.
Bà cũng không còn trẻ, gần đây phát hiện bản thân thường xuyên mệt mỏi, làm nghệ thuật nhiều khi cũng tiêu hao bản thân, thường thường lúc sáng tác xong thì tựa như tư tưởng và tinh thần đều bị hao mòn hết.
Tuỳ Diên từng là học trò bà thích nhất, không nghĩ tới bởi vì sự tồn tại của Trang Tễ Nam mà hai người dần dần xa cách, có khi Mạch Triết Tư ở đêm khuya tĩnh lặng đều cảm thấy lạnh cả người ——- ngay cả bản thân cũng cảm thấy là không đáng giá.
Ngồi trên ban công lầu hai của căn hộ, đập vào trong mắt chính là một dãy đèn màu cam bên ngoài các toà nhà cao tầng, ngựa xe như nước uốn lượn tiến về phía trước, bà đổ một ly rượu vang đỏ cho mình, giây tiếp theo mới nhớ tới mình vừa uống thuốc không thích hợp uống rượu, nên đành từ bỏ.
Rất nhiều rất nhiều nhân quả, có đôi khi giống như số phận đã mặc định rồi vậy.
Kỳ thật, Tuỳ Diên cũng đã sớm không còn chú ý tới sự phát triển của công ty Trang Tễ Nam, hiện tại chỉ cần giáo sư Mạch vui vẻ thì cô cũng an tâm rồi.
Huống chi, bên người cô còn có một Giản Mặc Vân tuỳ thời có thể toả ra mị lực đáng chết, cô thật sự không rảnh để phân tâm.
Ban đầu Tuỳ Diên còn nghĩ rằng, bác sĩ Giản nói đến khách sạn chờ anh chỉ là nói vui thôi, sau lại phát hiện anh thế nhưng sau khi xoay người ra khỏi phòng đã đặt một phòng khách sạn.
Này đối với mấy cặp đôi trong gia đình tốt thì không được, nhưng nếu muốn chơi đùa thì không giống nhau, bỗng nhiên cảm thấy rất có tình thú.
Không biết cố phải vì nguyên nhân này không mà tốc độ lái xe của Giản Mặc Vân cả buổi tối thật sự rất nhanh, lúc nhanh lúc chậm, cứ lặp đi lặp lại làm Tuỳ Diên thở không nổi, nhưng lại trầm mê trong đó.
Anh ném cô lên giường, trong nháy mắt, hơi thở ấm áp đã chôn ở xương quai xanh, làm cả người cô run rẩy.
Tuỳ Diên gặp được anh thì đã mềm như bông, mùi vị quen thuộc trên người anh cũng tại một khắc này trở nên nồng đậm hơn, trong bóng đêm giống như mùi hương hoa biển cùng nhau nở, làm gương mặt cô hơi ửng đỏ lên.
Làn da anh màu lúa mì, lồng ngực rắn chắc, mỗi thứ đều làm cô yêu thích không buông tay.
“……..Lại đổi nội y sao? Lần này là kiểu dáng gì?”
Tuỳ Diên cười nhạo, thực sự giới thiệu cho anh, “Là ren màu trắng không có lót, dùng nhiều kiểu mảnh vải cắt.”
Người đàn ông phảng phất như chưa thoả mãn, để lại vài dấu hôn dưới người cô, hai người dính chặt không tách rời, cứ như vậy ở trong khách sạn London lăn qua lộn lại cả buổi tối cũng chưa tận hứng, cuối cùng đành phải ở lại khách sạn qua đêm.
Ngủ đến sáng sớm hôm sau, ánh nắng từ khe hở của bức màn chiếu vào đánh thức hai người, Giản Mặc Vân híp mắt nhìn bộ dáng ngủ say của Tuỳ Diên, luyến tiếc gọi cô dậy.
Hai người lén chạy về trang viên Kiều Tư Đạt, cảm giác có tật giật mình cực kỳ kích thích.
Mặt trời lên cao, khó có khi được ánh nắng màu vàng rực rỡ dừng ở trong sân, lúc cơm trưa, Tuỳ Diên ngáp một cái đi vào nhà ăn, cô biết chỉ cần hai người không ở thì Giản Lạc Hà và Giản Tự Sơn cứ như hai vật cách điện, cho dù ngồi cạnh nhau hay đối diện nhau cũng đều coi đối phương như không khí.
Nhưng không cãi nhau không ồn ào cũng xem như có cải thiện rồi.
Hai người sắp về nước, cũng may Giản Tự Sơn đã công tác ở Trung Quốc một thời gian dài, gần đây Lạc Hà cũng thường xuyên chạy đến thành phố S, cho nên để cứu vãn quan hệ anh em vẫn còn có khả năng.
Tuỳ Diên đến sân sau tản bộ để tiêu hoá, gặp được Giản Lạc Hà đang cho mấy con ngỗng trắng trong ao nhỏ ăn.
Cô cúi đầu nhìn mấy con ngỗng trắng trẻo mập mạp, đúng là sinh vật vừa hung dữ vừa đáng yêu.
“Hai người về sau đều phải tham dự tiệc đính hôn của bọn em, em không hy vọng hai anh làm không khí trở nên căng thẳng đâu.”
Giản Lạc Hà cong môi, cười rộ lên: “Lisa, em đây là có ý gì, ‘chúng ta’ là chỉ ai?”
“Cái nhìn của anh đối với anh cả bây giờ là gì?”
“……Anh thừa nhận năm đó anh có sai, nhưng anh ấy cũng có sai.”
Giản Lạc Hà không biết phải giải thích thế nào với cô, lúc đó hai người đều còn trẻ, có rất nhiều suy nghĩ và cách làm hoàn toàn khác hẳn so với hiện tại, năm đó bản thân và anh cả có ý thức cạnh tranh, ở phương diện kinh doanh anh biết anh cả không bằng mình nên việc nào cũng cưỡng chế một bên anh ấy, cũng chẳng sợ có người ngoài mà không cho Giản Tự Sơn chút mặt mũi nào.
Trong xương cốt của hai người đều có một phần tự tôn và kiêu ngạo của gia tộc Kiều Tư Đạt, cũng là hai người trên thế giới có thể hiểu được cách để tổn thương đối phương thế nào.
Đợi sau khi Giản Lạc Hà trở nên thành thục hơn, biết bản thân mình xác thật quá phận, nhưng những ngày thống khổ sau khi Giản Tự Sơn rời khỏi mấy năm kia, anh cắn chặt răng cùng bố và em trai cùng nhịn nhục, cũng coi như là một loại trừng phạt vậy.
Còn việc mẹ mất, bọn họ xác thật mỗi người cũng có một nửa trách nhiệm, đời này đều không thể nào quên được.
Tuỳ Diên ngồi xuống chiếc ghế đu dây, nhẹ nhàng lắc lư thân mình, nói với anh ấy, “Nếu dì còn sống thì chắc chắn hy vọng mọi người hoà hảo với nhau, lời này có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng thật sự rất có đạo lý. Anh hai, anh nói xem?”
Màu vàng nhỏ vụn xuyên qua khẽ hở của những lá cây, rơi xuống trên giương mặt trắng nõn một mảnh sáng tự nhiên, mềm mại gọi một tiếng “anh hai” làm Giản Lạc Hà cảm thấy sự hung ác của thế gian này cũng nhạt đi vài phần, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Nhìn đến em và Mặc Vân hạnh phúc như vậy làm anh cảm thấy thật hâm mộ.”
Lạc Hà cho ngỗng ăn xong rồi kêu người quản lý hồ nước ra bảo trông chừng chúng nó, xoay người nhìn về phía Tuỳ Diên, “Mặc Vân và tụi anh tuy là người không giống nhau, nhưng em ấy lại có chỗ tương tự như hai anh trai. Em ấy có lý tưởng, sự đơn giản và ưu nhã của Giản Tự Sơn. Em ấy từ nhỏ đã thông minh, học thứ gì cũng nhanh, lại rất nghiêm túc, cho nên làm chuyện gì cũng ưu tú hơn tụi anh, nhưng em ấy không có hứng thú với kinh doanh của gia tộc, chỉ muốn học mấy thứ cưỡi ngựa, còn có đánh mã cầu…….Lại còn học y nữa.”
Lạc Hà nói xong thì đáy mắt cũng có một phần nhu tình và sủng nịnh của người anh trai, “Nhìn hai đứa ăn ý như vậy, từ đáy lòng anh thật sự rất vui, có lẽ giống như người Trung Quốc nói đó là…….Trời sinh một đôi, số phận đã sắp đặt.”
Tuỳ Diên cũng cười ngọt ngào.
Mặt trời giữa trưa của tháng tư, ánh nắng tươi đẹp nghiêng chiếu trên mặt hồ nước ở vườn hoa, ngày ấm gió nhẹ.
“Anh hai cũng có thể tìm một người bạn đời như vậy mà, em có thể đảm bảo. Nhưng nếu để cô ấy biết anh bất hoà với anh cả nhà mình, chắc cũng không tốt lắm đúng không?”
Giản Lạc Hà cong khoé miệng, đúng là cô nhóc lanh lợi, nói như vậy cũng bị cô đẩy trở về.
Buổi tối, Tuỳ Diên đơn độc ở chugn một chỗ với Giản Mặc Vân, cô nói nội dung buổi chiều cho anh nghe, rất tin tưởng nói: “Chỉ cần chúng ta liên thủ làm công tác tư tưởng thì không có đồng chí nào không trị được cả!”
Giản Mặc Vân nhìn cô, nhịn không được mà cười: “Ừ, đúng vậy, có bà chủ Tuỳ ở đây thì nhất định sẽ thành công.”
Chuyến này về nước không bao lâu thì Tuỳ Diên biết được Sở tử sắp kết thúc thời kỳ đeo niềng răng của cô ấy, vì chúc mừng giải phóng, Tuỳ Diên và cô ấy thương lượng rồi đơn giản gọi mấy chị em tốt ra cùng nhau mời bọn họ ăn cơm.
Bà chủ Tuỳ thuận tiện nhắc bọn họ việc tham gia tiệc đính hôn nửa cuối năm.
Vài người hẹn ở quán rooftop bar của một trung tâm thương mai, có những ca sĩ chờ giữa sân khấu để giúp vui, hát những bài hát tiếng Anh yểu điệu.
Tống Tư Du nhướng mày, “Ca sĩ không được, hát khó nghe quá, không biết có còn muốn mở quán kinh doanh nữa không?
Tuỳ Diên liếc nhìn cô ấy, “Lỗ tai của em gái Tâm chính là bị ngậm mà dưỡng ra, tiền phí lên sân khấu của ‘Bạo Lam” giờ cậu cũng trả không nổi.”
Cô nói như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất là, tay Bass của dàn nhạc nghiệp dư “Bạo Lam” này giờ đã thành vợ của đại thiếu gia của Cố gia, giá trị con người giờ đã làm người ta đuổi không kịp rồi.
Đương nhiên, ca sĩ chính Từ Tâm Đồng kia điều kiện vượt trội với ba chỉ tiêu: giá trị nhan sắc, chỉ số thông minh và bối cảnh gia đình .
Tuỳ Diên: “Em gái Tâm à, gần đây em và thầy Chu kia thế nào?”
Từ Tâm Đồng dựa trên sô pha, nhìn Tuỳ đại mỹ nhân đối diện, ngậm lấy cây ống hút, nói: “Gần đây tớ mơ thấy Chu Yến Bắc và cậu ở bên nhau đó.”
Tuỳ Diên nhìn chằm chằm đối phương, đầu to ra: ????
“Chi tiết trong mộng còn đặc biệt rõ ràng, phương thức hai người nói chuyện cùng đời sống hiện thực giống nhau như đúc.”
Tuỳ Diên châm chọc, “Thầy Chu của các cậu cũng thật ưu tú nha, nhưng tớ có bác sĩ Giản rồi, chắc chắn không cần thiết, hahaaa!”
Bàng Sơ Sơ nghe đến đó, ngồi yên lặng bên cạnh cảm khái: “Ai, các cậu không biết, lần trước tớ đến trường của bọn họ làm việc, ở nhà ăn thấy ánh mắt của em gái Tâm và thầy Chu chỉ cần chạm nhau liền bùm bùm vang lên.”
Tống Tư Du nhấp môi, lôi kéo Tuỳ Diên hỏi một vài vấn đề mặt đỏ tim đập, rốt cuộc lần này cô đi London cùng Giản Mặc Vân song túc song phi (*), mấy cô ấy ai cũng biết cả.
(*) song túc song phi: chung giường chung chiếu, như hình với bóng
Lại nói tiếp, trong tất cả bọn cô, người duy nhất không có kinh nghiệm thực chiến cũng chỉ còn lại Từ Tâm Đồng nhỏ tuổi nhất.
Nhưng từ cấp hai cô ấy đã bắt đầu xem phim con heo, nên đã sớm miễn dịch với mấy thứ này.
“Đến lúc đó các cậu sắp xếp thời gian rảnh trước, làm nhóm chị em của tớ, vé máy bay và khách sạn tớ đều sẽ chuẩn bị sắn, những thứ khác thì các cậu không cần lo lắng.”
Bàng Sơ Sơ tò mò, “Hai người tính tổ chức tiệc đính hôn ở đâu? Nhà học Giả đủ lớn không?”
Tống Tư Du cũng hóng chuyện: “Ừ, tớ thấy cứ tìm đại một chỗ là được, hôn lễ nói sao cũng làm ở lâu đài cổ! Bây giờ có thể đặt trước đi.”
Mọi người đều biết yêu thích của Tuỳ Diên, so với giáo đường và bãi biển thì lâu đài cổ mới hợp khẩu vị của cô.
Nhớ bố mẹ cô năm đó dẫn bọn họ còn bé như hạt mè tham gia hôn lễ của người bạn ở lâu đài cổ, tiểu Tuỳ Diên liền ghi nhớ mấy hình ảnh đồng thoại này ở trong lòng.
Giáo sư Mạch tắt video đi, vẫn cảm thấy trong người không khoẻ, bà đứng lên liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, tới trước phòng tắm rửa mặt rồi sau đó quay lại bàn ăn phòng khách, đồ ăn người giúp việc chuẩn bị đã lạnh ngắt, bà cũng không ăn, giờ phút này cởi bỏ lớp trang điểm, khuôn mặt đầy nếp nhắn, trong căn phòng lạnh lẽo càng có vẻ nhợt nhạt hơn nữa.
Trên tủ TV ở phòng khách còn đặt một loạt hình chụp đủ kích cỡ lớn nhỏ, có hình chụp chung của bà cùng vợ lúc trước cùng xuất ngoại du lịch.
Mạch Triết Tư nhìn thoáng qua điện thoại, mở ra một phần kế hoạch mà Trang Tễ Nam đã nhắn.
“Dì Mạch, phương án hợp tác này cháu thấy cũng không tệ lắm, dì xem qua đi, ngày mai có thời gian chúng ta ăn một bữa cơm xoàng đi.”
Thái độ Trang Tễ Nam với bà dần dần trở nên thân thiết, nhưng Mạch Triết Tư không xác định được hành vi này xuất phát từ cảm tình hay là biểu hiện giả dối của em ấy để lợi dụng chính mình.
Bà cũng không còn trẻ, gần đây phát hiện bản thân thường xuyên mệt mỏi, làm nghệ thuật nhiều khi cũng tiêu hao bản thân, thường thường lúc sáng tác xong thì tựa như tư tưởng và tinh thần đều bị hao mòn hết.
Tuỳ Diên từng là học trò bà thích nhất, không nghĩ tới bởi vì sự tồn tại của Trang Tễ Nam mà hai người dần dần xa cách, có khi Mạch Triết Tư ở đêm khuya tĩnh lặng đều cảm thấy lạnh cả người ——- ngay cả bản thân cũng cảm thấy là không đáng giá.
Ngồi trên ban công lầu hai của căn hộ, đập vào trong mắt chính là một dãy đèn màu cam bên ngoài các toà nhà cao tầng, ngựa xe như nước uốn lượn tiến về phía trước, bà đổ một ly rượu vang đỏ cho mình, giây tiếp theo mới nhớ tới mình vừa uống thuốc không thích hợp uống rượu, nên đành từ bỏ.
Rất nhiều rất nhiều nhân quả, có đôi khi giống như số phận đã mặc định rồi vậy.
Kỳ thật, Tuỳ Diên cũng đã sớm không còn chú ý tới sự phát triển của công ty Trang Tễ Nam, hiện tại chỉ cần giáo sư Mạch vui vẻ thì cô cũng an tâm rồi.
Huống chi, bên người cô còn có một Giản Mặc Vân tuỳ thời có thể toả ra mị lực đáng chết, cô thật sự không rảnh để phân tâm.
Ban đầu Tuỳ Diên còn nghĩ rằng, bác sĩ Giản nói đến khách sạn chờ anh chỉ là nói vui thôi, sau lại phát hiện anh thế nhưng sau khi xoay người ra khỏi phòng đã đặt một phòng khách sạn.
Này đối với mấy cặp đôi trong gia đình tốt thì không được, nhưng nếu muốn chơi đùa thì không giống nhau, bỗng nhiên cảm thấy rất có tình thú.
Không biết cố phải vì nguyên nhân này không mà tốc độ lái xe của Giản Mặc Vân cả buổi tối thật sự rất nhanh, lúc nhanh lúc chậm, cứ lặp đi lặp lại làm Tuỳ Diên thở không nổi, nhưng lại trầm mê trong đó.
Anh ném cô lên giường, trong nháy mắt, hơi thở ấm áp đã chôn ở xương quai xanh, làm cả người cô run rẩy.
Tuỳ Diên gặp được anh thì đã mềm như bông, mùi vị quen thuộc trên người anh cũng tại một khắc này trở nên nồng đậm hơn, trong bóng đêm giống như mùi hương hoa biển cùng nhau nở, làm gương mặt cô hơi ửng đỏ lên.
Làn da anh màu lúa mì, lồng ngực rắn chắc, mỗi thứ đều làm cô yêu thích không buông tay.
“……..Lại đổi nội y sao? Lần này là kiểu dáng gì?”
Tuỳ Diên cười nhạo, thực sự giới thiệu cho anh, “Là ren màu trắng không có lót, dùng nhiều kiểu mảnh vải cắt.”
Người đàn ông phảng phất như chưa thoả mãn, để lại vài dấu hôn dưới người cô, hai người dính chặt không tách rời, cứ như vậy ở trong khách sạn London lăn qua lộn lại cả buổi tối cũng chưa tận hứng, cuối cùng đành phải ở lại khách sạn qua đêm.
Ngủ đến sáng sớm hôm sau, ánh nắng từ khe hở của bức màn chiếu vào đánh thức hai người, Giản Mặc Vân híp mắt nhìn bộ dáng ngủ say của Tuỳ Diên, luyến tiếc gọi cô dậy.
Hai người lén chạy về trang viên Kiều Tư Đạt, cảm giác có tật giật mình cực kỳ kích thích.
Mặt trời lên cao, khó có khi được ánh nắng màu vàng rực rỡ dừng ở trong sân, lúc cơm trưa, Tuỳ Diên ngáp một cái đi vào nhà ăn, cô biết chỉ cần hai người không ở thì Giản Lạc Hà và Giản Tự Sơn cứ như hai vật cách điện, cho dù ngồi cạnh nhau hay đối diện nhau cũng đều coi đối phương như không khí.
Nhưng không cãi nhau không ồn ào cũng xem như có cải thiện rồi.
Hai người sắp về nước, cũng may Giản Tự Sơn đã công tác ở Trung Quốc một thời gian dài, gần đây Lạc Hà cũng thường xuyên chạy đến thành phố S, cho nên để cứu vãn quan hệ anh em vẫn còn có khả năng.
Tuỳ Diên đến sân sau tản bộ để tiêu hoá, gặp được Giản Lạc Hà đang cho mấy con ngỗng trắng trong ao nhỏ ăn.
Cô cúi đầu nhìn mấy con ngỗng trắng trẻo mập mạp, đúng là sinh vật vừa hung dữ vừa đáng yêu.
“Hai người về sau đều phải tham dự tiệc đính hôn của bọn em, em không hy vọng hai anh làm không khí trở nên căng thẳng đâu.”
Giản Lạc Hà cong môi, cười rộ lên: “Lisa, em đây là có ý gì, ‘chúng ta’ là chỉ ai?”
“Cái nhìn của anh đối với anh cả bây giờ là gì?”
“……Anh thừa nhận năm đó anh có sai, nhưng anh ấy cũng có sai.”
Giản Lạc Hà không biết phải giải thích thế nào với cô, lúc đó hai người đều còn trẻ, có rất nhiều suy nghĩ và cách làm hoàn toàn khác hẳn so với hiện tại, năm đó bản thân và anh cả có ý thức cạnh tranh, ở phương diện kinh doanh anh biết anh cả không bằng mình nên việc nào cũng cưỡng chế một bên anh ấy, cũng chẳng sợ có người ngoài mà không cho Giản Tự Sơn chút mặt mũi nào.
Trong xương cốt của hai người đều có một phần tự tôn và kiêu ngạo của gia tộc Kiều Tư Đạt, cũng là hai người trên thế giới có thể hiểu được cách để tổn thương đối phương thế nào.
Đợi sau khi Giản Lạc Hà trở nên thành thục hơn, biết bản thân mình xác thật quá phận, nhưng những ngày thống khổ sau khi Giản Tự Sơn rời khỏi mấy năm kia, anh cắn chặt răng cùng bố và em trai cùng nhịn nhục, cũng coi như là một loại trừng phạt vậy.
Còn việc mẹ mất, bọn họ xác thật mỗi người cũng có một nửa trách nhiệm, đời này đều không thể nào quên được.
Tuỳ Diên ngồi xuống chiếc ghế đu dây, nhẹ nhàng lắc lư thân mình, nói với anh ấy, “Nếu dì còn sống thì chắc chắn hy vọng mọi người hoà hảo với nhau, lời này có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng thật sự rất có đạo lý. Anh hai, anh nói xem?”
Màu vàng nhỏ vụn xuyên qua khẽ hở của những lá cây, rơi xuống trên giương mặt trắng nõn một mảnh sáng tự nhiên, mềm mại gọi một tiếng “anh hai” làm Giản Lạc Hà cảm thấy sự hung ác của thế gian này cũng nhạt đi vài phần, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Nhìn đến em và Mặc Vân hạnh phúc như vậy làm anh cảm thấy thật hâm mộ.”
Lạc Hà cho ngỗng ăn xong rồi kêu người quản lý hồ nước ra bảo trông chừng chúng nó, xoay người nhìn về phía Tuỳ Diên, “Mặc Vân và tụi anh tuy là người không giống nhau, nhưng em ấy lại có chỗ tương tự như hai anh trai. Em ấy có lý tưởng, sự đơn giản và ưu nhã của Giản Tự Sơn. Em ấy từ nhỏ đã thông minh, học thứ gì cũng nhanh, lại rất nghiêm túc, cho nên làm chuyện gì cũng ưu tú hơn tụi anh, nhưng em ấy không có hứng thú với kinh doanh của gia tộc, chỉ muốn học mấy thứ cưỡi ngựa, còn có đánh mã cầu…….Lại còn học y nữa.”
Lạc Hà nói xong thì đáy mắt cũng có một phần nhu tình và sủng nịnh của người anh trai, “Nhìn hai đứa ăn ý như vậy, từ đáy lòng anh thật sự rất vui, có lẽ giống như người Trung Quốc nói đó là…….Trời sinh một đôi, số phận đã sắp đặt.”
Tuỳ Diên cũng cười ngọt ngào.
Mặt trời giữa trưa của tháng tư, ánh nắng tươi đẹp nghiêng chiếu trên mặt hồ nước ở vườn hoa, ngày ấm gió nhẹ.
“Anh hai cũng có thể tìm một người bạn đời như vậy mà, em có thể đảm bảo. Nhưng nếu để cô ấy biết anh bất hoà với anh cả nhà mình, chắc cũng không tốt lắm đúng không?”
Giản Lạc Hà cong khoé miệng, đúng là cô nhóc lanh lợi, nói như vậy cũng bị cô đẩy trở về.
Buổi tối, Tuỳ Diên đơn độc ở chugn một chỗ với Giản Mặc Vân, cô nói nội dung buổi chiều cho anh nghe, rất tin tưởng nói: “Chỉ cần chúng ta liên thủ làm công tác tư tưởng thì không có đồng chí nào không trị được cả!”
Giản Mặc Vân nhìn cô, nhịn không được mà cười: “Ừ, đúng vậy, có bà chủ Tuỳ ở đây thì nhất định sẽ thành công.”
Chuyến này về nước không bao lâu thì Tuỳ Diên biết được Sở tử sắp kết thúc thời kỳ đeo niềng răng của cô ấy, vì chúc mừng giải phóng, Tuỳ Diên và cô ấy thương lượng rồi đơn giản gọi mấy chị em tốt ra cùng nhau mời bọn họ ăn cơm.
Bà chủ Tuỳ thuận tiện nhắc bọn họ việc tham gia tiệc đính hôn nửa cuối năm.
Vài người hẹn ở quán rooftop bar của một trung tâm thương mai, có những ca sĩ chờ giữa sân khấu để giúp vui, hát những bài hát tiếng Anh yểu điệu.
Tống Tư Du nhướng mày, “Ca sĩ không được, hát khó nghe quá, không biết có còn muốn mở quán kinh doanh nữa không?
Tuỳ Diên liếc nhìn cô ấy, “Lỗ tai của em gái Tâm chính là bị ngậm mà dưỡng ra, tiền phí lên sân khấu của ‘Bạo Lam” giờ cậu cũng trả không nổi.”
Cô nói như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất là, tay Bass của dàn nhạc nghiệp dư “Bạo Lam” này giờ đã thành vợ của đại thiếu gia của Cố gia, giá trị con người giờ đã làm người ta đuổi không kịp rồi.
Đương nhiên, ca sĩ chính Từ Tâm Đồng kia điều kiện vượt trội với ba chỉ tiêu: giá trị nhan sắc, chỉ số thông minh và bối cảnh gia đình .
Tuỳ Diên: “Em gái Tâm à, gần đây em và thầy Chu kia thế nào?”
Từ Tâm Đồng dựa trên sô pha, nhìn Tuỳ đại mỹ nhân đối diện, ngậm lấy cây ống hút, nói: “Gần đây tớ mơ thấy Chu Yến Bắc và cậu ở bên nhau đó.”
Tuỳ Diên nhìn chằm chằm đối phương, đầu to ra: ????
“Chi tiết trong mộng còn đặc biệt rõ ràng, phương thức hai người nói chuyện cùng đời sống hiện thực giống nhau như đúc.”
Tuỳ Diên châm chọc, “Thầy Chu của các cậu cũng thật ưu tú nha, nhưng tớ có bác sĩ Giản rồi, chắc chắn không cần thiết, hahaaa!”
Bàng Sơ Sơ nghe đến đó, ngồi yên lặng bên cạnh cảm khái: “Ai, các cậu không biết, lần trước tớ đến trường của bọn họ làm việc, ở nhà ăn thấy ánh mắt của em gái Tâm và thầy Chu chỉ cần chạm nhau liền bùm bùm vang lên.”
Tống Tư Du nhấp môi, lôi kéo Tuỳ Diên hỏi một vài vấn đề mặt đỏ tim đập, rốt cuộc lần này cô đi London cùng Giản Mặc Vân song túc song phi (*), mấy cô ấy ai cũng biết cả.
(*) song túc song phi: chung giường chung chiếu, như hình với bóng
Lại nói tiếp, trong tất cả bọn cô, người duy nhất không có kinh nghiệm thực chiến cũng chỉ còn lại Từ Tâm Đồng nhỏ tuổi nhất.
Nhưng từ cấp hai cô ấy đã bắt đầu xem phim con heo, nên đã sớm miễn dịch với mấy thứ này.
“Đến lúc đó các cậu sắp xếp thời gian rảnh trước, làm nhóm chị em của tớ, vé máy bay và khách sạn tớ đều sẽ chuẩn bị sắn, những thứ khác thì các cậu không cần lo lắng.”
Bàng Sơ Sơ tò mò, “Hai người tính tổ chức tiệc đính hôn ở đâu? Nhà học Giả đủ lớn không?”
Tống Tư Du cũng hóng chuyện: “Ừ, tớ thấy cứ tìm đại một chỗ là được, hôn lễ nói sao cũng làm ở lâu đài cổ! Bây giờ có thể đặt trước đi.”
Mọi người đều biết yêu thích của Tuỳ Diên, so với giáo đường và bãi biển thì lâu đài cổ mới hợp khẩu vị của cô.
Nhớ bố mẹ cô năm đó dẫn bọn họ còn bé như hạt mè tham gia hôn lễ của người bạn ở lâu đài cổ, tiểu Tuỳ Diên liền ghi nhớ mấy hình ảnh đồng thoại này ở trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.