Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 40: Mềm cứng

Đam Nhĩ Man Hoa

02/09/2020

Tuỳ Diên tạo áp lực hơi lớn cho bản thân.

Khoảng cách đến Tuần lễ Thời trang Tokyo tháng ba còn đến 2 tháng, phần chi tiết còn lại không nói, mẫu cũng chưa hoàn thành, kiểu dáng cũng chưa chọn xong, chủ đề của show diễn cũng chưa định, các loại tuyên truyền quảng cáo và thiết kế vải khác nhau cũng đang chờ xử lý.

Không phải chưa đối mặt với tình huống áp lực lớn, lúc trước mới bắt đầu cũng bỏ ra không ít nỗ lực và vất vả ngày đêm, cô nhớ rõ thời gian trước giai đoạn lập nghiệp, ngoại trừ đêm năm mới thì thời gian khác đều ngâm mình ở công ty tăng ca, ăn ngủ ở công ty luôn, biến 24 giờ thành 48 giờ, cũng không cảm thấy oan ức, còn đầy tinh thần mạo hiểm.

Chỉ là lúc này đây, áp lực công việc và cơ thể bệnh nhẹ lại như một gông xiềng thật lớn, như hai cú đả đích nghiêm trọng làm Tuỳ Diên phát hiện cô đánh mất chút linh cảm và lạc thú này.

Tựa như một cái bánh răng không ngừng di chuyển 24 giờ, cho dù không êm nhưng sẽ qua thôi, nhưng các tình huống trước mắt đều bắt cô phải từ bỏ, tựa như một vòng tay vô hình trói chặt cô biến cô phải trở thành con rối gỗ.

Cô không có thói quen dừng, trong lòng tràn đầy đau khổ.

Lúc đầu còn tưởng sau khi bận rộn xong sẽ tổ chức cho mọi người đi du lịch quốc lộ, kêu vài xe thể thao lại đây để mọi người có thể High một chút, ai dè bây giờ có nghĩ cũng đừng nghĩ.

Giản Mặc Vân chở Tuỳ Diên về công ty, cũng không vội vàng trở về mà nhìn cô bận rộn trong ngoài, quả nhiên, sau một lúc lâu, lúc cô gái nhỏ này ngưa lên liền cảm thấy chịu không nổi, ngứa đến toàn thân nóng lên chảy cả mồ hồ, đôi mắt sáng quắc giống như ngọn lửa, cứ đứng tại chỗ gấp đến độ dậm chân.

Giản Mặc Vân ngăn cô lại, ngực phập phồng hơi không vui: “Em cứ như vậy không được, nếu không thì về nhà dùng dùng thuốc bác sĩ kê rồi tắm rửa đi ngủ đi, nếu không thì nghỉ ngơi trước một chút, bằng không cơ thể suy sụp mất.”

Tuỳ Diên vừa định giải thích, người đồng nghiệp bên cạnh cũng khuyên cô, “Bà chủ à, cô nghỉ ngơi chút đi, chút việc này chúng tôi có thể làm được mà, nếu có việc gì cần cô quyết định thì chúng ta lại nói.”

Cô không lay chuyển được sự khuyên bảo của mọi người, nên cùng Giản Mặc Vân vào phòng họp trước, nhân viên pha trà sau đó đi vào, lại nhẹ nhàng rời đi.

Tuỳ Diên vừa mới ngồi xuống sô pha, viền mắt đột nhiên ngập nước, làm Giản Mặc Vân lo lắng không thôi.

Cô trước giờ rất kiên cường, đây cũng không phải việc lớn đòi mạng gì, nhưng hơi cảm xúc lên thì cũng không thể nói lý được.

Giản Mặc Vân cũng không nhiều lời lắm, chỉ ôm cô một cái, lại xoa chân cho cô, xoa bóp để giảm bớt cảm giác khó chịu của cô.

Tuỳ Diên thả lỏng một chút, lập tức ngửi được mùi nước hoa trên người của anh, cảm xúc rốt cuộc không nhịn được nữa, theo bản năng duỗi tay ra ôm anh, cô không biết bản thân mình bị sao vậy, giống như không muốn anh tức giận, nhưng chính là nhịn không được mà muốn nổi giận.

Nước mắt lập tức trào ra không một tiếng động, cô nhẹ nhàng nghẹn ngào, nói một câu: “Em ngứa quá, thật là khó chịu……”

Giản Mặc Vân hiểu cô, cho nên dù tâm tình phức tạp thế nào thì anh cũng có thể hiểu được.

Cái khác thì không nói, Tuỳ Diên đẹp bao nhiêu thì anh biết hết, từ đầu tới chân, ngay cả hàm răng cũng vĩnh viễn trắng tinh sạch sẽ, thân thể ngâm sữa tươi rồi phủ mật ong lên, ngay cả trên nội y cũng toả ra mùi hương, xinh đẹp tới mức như một vị công chúa điện hạ vậy.

Chỗ trên đùi bị dị ứng quả thật làm người ta sợ hãi, cô chỉ nghĩ đến việc trên người mình trở nên xấu như vậy thì đã chịu một cú sốc lớn.



Tuỳ Diên hít mũi, khổ sở nói: “Mấy kỳ thiết kế trước đây em cũng chưa gặp qua tình huống này, phần lớn thời gian ý kiến của em cùng nhóm nhà thiết kế đều rất hợp nhau, tất cả mọi người đều làm việc suôn sẻ, bọn họ cũng rất hiểm em, chẳng cần lo phong cách chính của thương hiệu và suy nghĩ của em không phù hợp, bọn họ cũng đều sẽ tìm ra được biện pháp, không biết có phải lần này bị dị ứng hay không, trong đầu em trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được…….”

Nhìn vào phần nghiên cứu phát triển của bản sao thiết kế, tựa như đứng một mình ở nơi hoang vu cỏ dại, sáng tác và lựa chọn đều không hề hưởng thụ mà là thống khổ.

Một show diễn lớn chính là mỗi nhà thiết kế và thương hiệu, ngoại trừ sản phẩm mới của mỗi quý thể hiện trực tiếp và toàn diện nhất biểu hiện ra linh khí và suy nghĩ của cá nhân.

Đây không phải là thời điểm thích hợp, cô không thể gục ngã lúc này.

Vì có thể đi đến bước này, cô đã rất nỗ lực, sao có thể ngay show biểu diễn đầu tiên thì lại bệnh chứ.

Giản Mặc Vân đè thấp giọng, ôm cô trong lòng ngực: “Diên nhi à, nhà anh có người thân là nhà thiết kế, nhưng anh không hiểu về phương diện và loại sự tình này. Về sáng tác, chỉ nghe người khác nói, là phản ánh một hình vẽ người trong nội tâm của tác giả, cho dù là điện ảnh, âm nhạc hay là văn học, tất cả đều mang tính nghệ thuật, đạo lý cũng có thể hiểu được, bây giờ em đang ốm, không thể suy nghĩ được gì đâu, làm sao làm ra được một thiết kế đẹp chứ? Sao mà có ý tưởng hay được?”

Giọng nói của anh sạch sẽ trong sáng, vẫn luôn tràn ngập nhu tình mật ý, tựa như nói lời âu yếm kề bên tai cô, “Huống chi thiết kế quần áo cũng phải tinh điêu tế trác (*), dùng chất vải, kiểu dáng, vạt áo, thậm chí là một cái cúc áo, đều là tâm huyết của em.”

(*) Tinh điêu tế trác: làm thật cẩn thận, đẹp đẽ.

Tuỳ Diên đỡ hơn một chút, tâm tình cũng ổn định hơn, nước mắt trên mặt vẫn còn, bị anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau đi.

“Em lo lắng, thật sự lo lắng lắm…….Em có thể gượng dậy nổi không, bây giờ là bước khởi đầu, em còn mới tỏ uy phong trước mặt Trang Tễ Nam, em muốn để cho giác sư Mạch không phải đau khổ vì cô ta nữa, cũng sẽ trở thành kiêu ngạo của giáo sư Mạch nữa……”

“Ngốc ạ, dù cho là thiên tài muốn gặp mà không thể cầu nữ thần Venus được, nhưng anh biết em sẽ không mất đi như vậy, anh tin em.”

Anh vĩnh viễn cho người ta cảm giác an toàn nhất, mỗi một chữ kia như được bao bọc trong tình ý nồng nàn.

Hai người ôm nhau thân mật trong chốc lát, Giản Mặc Vân đột nhiên nói: “Để anh xem chỗ bị dị ứng của em nào.”

Tuỳ Diên như lâm vào đại dịch, đột nhiên đẩy anh ra, “Không được.”

Nhưng trong lòng của Giản Mặc vân biết, chỉ có để anh nhìn mới có thể đột phá được cánh cửa này, mới từ từ cởi bỏ khúc mắc đang trói chặt cô.

Giản Mặc Vân duỗi tay túm chặt cô, mặt hơi nghiêm lại, “Tuỳ Diên, nghe lời, bằng không anh tự ra tay đó.”

Anh thật sự xảo trá, ngữ khí cứng rắn mạnh mẽ, nhưng động tác lại ôn nhu lấy mạng vậy.

Nếu người đàn ông một mặt cứng rắng, Tuỳ Diên chỉ biết càng ngày càng kháng cự, có lẽ sẽ cãi nhau cùng anh;

Nếu người đàn ông một mặt ôn nhu, cô sẽ lại cố chấp từ chối, căn bản mở không ra cánh cửa trong lòng cô.



Nhưng phối hợp cứng mềm như vậy, mới làm Tuỳ Diên không thể chống đỡ nỗi.

Ngón tay ấm áp cua Giản Mặc Vân nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của cô, lại siết chặt trong lòng bàn tay của mình, làn da thịt ấm áp khô ráo làm cô thấy thoải mái, cũng yên tĩnh trở lại.

“Em biết không, ngoại trừ đổi mùa, nếu áp lực quá lớn hay tâm tình khó chịu cũng sẽ làm cho dị ứng nghiêm trọng hơn, anh là bác sĩ, sẽ không lừa em đâu.”

Giản Mặc Vân nói xong, trực tiếp đứng dậy rồi nửa ngồi xổm xuống, từ từ cuốn ống quần của cô lên.

“Cho nên cho dù tồi tệ nhất phá vỡ những tính toán, không thể làm kịp cho Tuần lễ Thời trang Tokyo thì còn rất nhiều cơ hội khác, thành phố S có Tuần lễ Thời trang vào tháng tư, thời gian hơn 1 tháng chắc chắn có thể chuẩn bị kịp.”

Tuần lễ Thời Trang ở thành phố S là chuẩn mực thời trang thời thượng mới sau Tuần lễ Thời trang Tokyo và Seoul, ở Trung Quốc cũng được xem như thịnh yến quyền lực nhất, chỉ là nếu bốn Tuần lễ Thời trang lớn cô còn chưa vào được thì nếu là Tokyo hay là thành phố S cũng không khác nhau mấy.

Giản Mặc Vân nhíu mày lại, nhìn về từng tấc thịt nổi đỏ dị ứng của cô, còn có mấy chỗ nổi sần sùi nữa, xấu xí đối lập hoàn toàn so với làn da trắng tinh không tì vết.

“Chắc là không có gì đâu, bác sĩ không phải cũng nói vậy sao? Không tính là dị ứng cực kỳ nặng, nói không chừng qua mấy ngày là khỏi thôi, nhưng trong khoảng thời gian này em phải nghe lời, không thể vất vả mệt nhọc được.”

Giản Mặc Vân thoáng đứng dậy, dán mặt cô vào bả vai của mình, “Quan hệ của chúng ta không có bất kỳ chuyện gì phải băn khoăn hết, cũng không có gì phải dấu diếm cả, Tuỳ Diên, cho dù là tính cách lạc quan rộng rãi, hay năng lượng tiêu cục, hay yếu ớt, anh cũng đều nguyện ý chấp nhận cả, nguyện ý cùng em gánh vác…….”

Bộ dáng chật vất nhất cũng đã bị anh nhìn thấy, Tuỳ Diên cảm thấy không có gì để che giấu nữa hết, mọi thứ thuộc về cô anh cũng đều có thể chấp nhận cả, đều tình nguyện chấp nhận.

Đây không phải chỉ đơn giản là thân thể của một người, mà còn là cả linh hồn của cô.

Giản Mặc Vân nhéo mặt của cô, đôi mắt của cô có chút hồng, anh thật sự rất đau lòng, “Phải mau khoẻ lên, lần trước chúng ta đã nói rồi, còn phải làm rất nhiều thứ chưa làm được nữa, hửm?”

Tâm tình cảm thấy thoải mái hơn không ít, có thể kéo cô ra khỏi cơn lốc xoáy hỗn độn đó, ngoại trừ anh thì không có ai có khả năng nữa.

“Thật xin lỗi, là em tức giận lung tung, còn không nghỉ ngơi cho tốt mà muốn làm xằng bậy……..”

Giản Mặc Vân cười khẽ, hai tay ôm lấy mặt cô, kề sát vào, cái trán anh chống lên trán cô, “Tuỳ Diên, anh yêu em, biết không?……..Em có yêu anh không?”

Cô thình lình bị chữ “Yêu” này làm kinh ngạc, nhưng lập tức liền gật đầu, lần này là nước mắt cảm động, “Yêu, Giản Mặc Vân, em cũng yêu anh.”

Nói ra vẫn làm cho người ta cực kỳ thẹn thùng, nhưng nếu không nói ra miệng thì sẽ làm người ta vĩnh viễn tiếc nuối.

Giản Mặc Vân hôn lên môi cô, suy xét đến thể trạng tình huống của cô, nên không hôn quá sâu, chỉ là chuồn chuồn lướt trên môi cô, sau đó đút cho cô uống chút nước.

“Tiểu công chúa của em vẫn đẹp như vậy, từ 6 tuổi cho đến bây giờ, lúc nào cũng đẹp hết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook