Chương 64: Sao em lại ở đây?
Vọng Cửu
12/11/2022
Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Sau khi chuyển trường, Bạch Trác sống tại khu này. Lúc trước hầu như cô đi học một mình, nhưng từ ngày tình yêu đơm hoa kết trái thì có thêm một người sánh bước chung đôi đến trường.
Hứa Yếm cùng cô đến trường, thường xuyên như vậy ắt có người nhận ra.
Gần tới cuối tuần, anh lại đưa cô về như thường lệ, họ đứng trước cửa tỉ tê mấy hồi.
Điều khác lạ là cô vừa bước vào, bác gác cổng bên cạnh đã tươi cười hỏi: “Bạn bè thân thiết à?”
Cô không chắc bác ấy đã phát hiện ra được điều gì.
Dầu không rõ ý câu “bạn bè thân thiết” của bác, dưng cô cũng không phủ nhận, trái lại còn gật đầu thừa nhận: “Vâng ạ.”
“Vậy thì tốt.” Nào ngờ bác bảo vệ bật cười: “Hôm đó suýt thì không cho cậu ấy vào trong.”
Bạch Trác toan tiến về phía trước thoáng sững lại.
“Cơ mà sau này đừng gọi cậu ấy muộn như thế.” Bác ấy bảo: “Muộn quá không an toàn đâu.”
Ngừng giây lát, bác ấy nhoẻn cười, đưa ra lý do thẳng thắn: “Để mấy kẻ “miệng đời” bắt gặp là không hay.”
Cô hiểu lời khuyên nhủ của bác đơn giản xuất phát từ góc nhìn của người lớn, thái độ chân thành, chứ không phải là những lời mỉa mai chứa đựng ẩn ý.
Song cô chẳng mấy bận tâm, vội vàng hỏi lại: “Bác mở cửa cho anh ấy lúc nào thế ạ?”
Bấy giờ đến lượt bác ngạc nhiên, rồi nheo mắt nhớ lại: “Chắc là vào khoảng tháng mười một năm ngoái.”
“Hôm đó bác bị đánh thức lúc nửa đêm nên ấn tượng lắm.” Bác ấy nói: “Cháu cũng biết khu mình quản lý nghiêm ngặt mà. Nếu không phải thấy cậu ấy hấp tấp, lại để cả ví tiền ở đây thì bác cũng không cho cậu ấy vào.”
Tháng mười một, đêm hôm khuya khoắt, nhoáng cái cô đã nhớ ra ngay tắp lự.
Có điều cô đã lãng quên gần hết chuyện ngày hôm đó, khóc xong, những gì cô bộc bạch và làm đều hóa mơ hồ, chỉ đọng lại vài câu Hứa Yếm nói, tuy vậy cô chưa từng nghe anh kể về việc ấy…
Nghĩ đến điều gì, Bạch Trác bỗng đứng hình.
—— “Tầng mười phải không?”
Tối hôm ấy, anh đã hỏi nhưng cô mụ mị không kịp hiểu.
Là vậy sao?
Cuối cùng cô mới biết ý nghĩa thực sự của câu ấy.
Và trong tâm trí cô vẻn vẹn một suy nghĩ: Đêm đó trời lạnh giá, đáng lẽ anh phải lên đây.
Sau cùng, cô giữ sợi dây chuyền lồng chìa khóa, tận đến khi Hứa Hoằng Kiến trở lại mới trao nó cho anh.
Cô muốn anh tránh xa ngôi nhà và những người ở đó.
Tốt hơn là đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô hi vọng anh sống trong căn phòng kia.
Bạch Trác ước ao vậy, song cô cũng thấu hiểu rằng anh sẽ không làm vậy.
Hứa Yếm chưa bao giờ giãi bày, ấy vậy cô vẫn biết gia đình là cái dằm trong tim anh, và nó chỉ thực sự lành nếu anh rút nó ra khỏi vết thương.
Tuy nhiên để loại bỏ hẳn những thứ ấy cần có thời gian và cả những việc thôi thúc nó.
Bạch Trác có chút áy náy.
Vì vậy trong đêm giao thừa, cô đã đọc lại những thông tin mà Bạch Lẫm điều tra được, nghiền ngẫm từng con chữ một.
Cuối cùng, cô mím môi gấp tập tài liệu lại, trên mặt hiện vẻ bối rối, không biết đang suy tư gì.
…
Ngày đầu tiên của năm mới, quả thật Bạch Trác không đến nhà Chu Y Sinh lấy lì xì. Đã chúc tết rồi, chú Chu cũng giúp đỡ cô, đối với Bạch Trác thì đó là món quà quý giá hơn lì xì gấp vạn lần.
Song cô không ngờ rằng buổi chiều Chu Y Sinh lại đến nhà mừng tuổi: Cho cô và anh hai mỗi người một bao.
Cảm ơn chú xong, cô ngồi bên cạnh lắng nghe họ trò chuyện, lần này không bàn chuyện làm ăn mà chỉ tâm tình vài điều vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày.
Như những người bạn thân thiết, thoải mái khôn ngần.
Lúc ra về, chú đã bảo Bạch Trác ra tiễn mình. Đến cửa, chú Chu lại rút một bao lì xì mừng cô.
Bạch Trác ngỡ ngàng, trong bao lì xì đỏ chót trong tay, lắc đầu không chịu nhận: “Chú đã cho cháu rồi mà.”
“Chú biết.” Chu Y Sinh cười: “Cái này là cho người bạn kia của cháu.”
“Hôm qua chú làm hai cháu sợ.” Chú lại chìa bao: “Cầm lấy đi, chú không có nhiều, năm mới coi như lấy may.”
Đến mức này rồi, Bạch Trác hơi khựng rồi giơ tay nhận: “Cháu thay mặt anh ấy cảm ơn chú.”
Chẳng ngờ Chu Y Sinh lại cười hiền lắc đầu, đoạn bảo: “Là chú muốn cảm ơn các cháu.” Tết đến, điều quan trọng nhất chính là hương vị ngày tết. Năm nay cuối cùng ông cũng tặng được cho người khác những bao lì xì đỏ mang đầy ý nghĩa.
Nhất là nhớ đến cảnh tối hôm qua chạm mặt ai kia, Chu Y Sinh bất giác giật giật ngón tay, tâm tư vốn bình lặng bao năm chợt nổi sóng.
Nhưng buổi tối khi nấu cháo điện thoại với Hứa Yếm, Bạch Trác không nhắc câu nào về chuyện này, cô nghĩ những thứ có ý nghĩa vầy vẫn nên đưa tận tay thì tốt hơn.
Cô muốn gặp anh.
Dưng tết đến xuân về lu bu nhiều việc, sáng sớm mùng hai đã đến nhà bà ngoại biếu quà, buổi sáng còn làm bài tập chung với mấy nhóc tì.
Sau bữa trưa, họ ngồi lại với nhau và trò chuyện như mọi khi. Hiếm khi nào Bạch Trác tham gia vào những chủ đề này, cô quan sát cậu em trai nhỏ của mình đang chơi ghép hình.
Cậu bé năm nay được 7 tuổi, ngồi lâu không khóc, không quấy, kiên nhẫn và tập trung cực kì, chỉ cần liếc thoáng qua là biết đây thuộc sở thích của bé.
Tuy nhiên hình như nó quá phức tạp, có những mối liên kết mãi cậu bé không lắp đúng được, nhưng cậu bé không hề cáu kỉnh mà thử đi thử lại nhiều lần nếu nó không đúng. Sau khi thử hàng chục lần, cuối cùng bé đã tìm được cách ghép chính xác.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cậu bé chỉ làm được một phần nhỏ trong số đó.
Bạch Trác xem ảnh, thứ mà cậu nhóc định ghép là một chiếc xe đua, trông ngầu hết sức.
Thường ngày cô có thể ngồi yên một chỗ lâu lắm, thế mà hôm nay cô lại không được chăm chú như vậy, thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại di động ra xem một lượt, tựa hồ đang ngóng trông tin nhắn nào đó.
Có vẻ như anh vẫn chưa nhận được nó.
Nửa tiếng nữa trôi qua, điện thoại của cô bất ngờ rung lên, tim cô rộn rã, vội vàng mở ra xem. Vừa thấy tin nhắn, môi cô mím chặt, ngón tay cầm điện thoại cũng run run.
Cô cất điện thoại, nói với anh trai đang kế bên rồi đứng dậy, lúc sắp sửa ra ngoài, cô vẫn xin Bạch Lẫm đang ngồi uống nước lần nữa.
“Không được.”
Ai dè Bạch Trác vừa dứt câu đã nhận ngay hai chữ này, Bạch Lẫm từ chối, lắc ngón tay liên hồi.
Bạch Trác: “…”
“Em đã hứa với anh ấy rồi.” Cô cố gắng thành thật hòng thuyết phục anh hai: “Em muốn mua tặng anh ấy một món quà nhân dịp năm mới, mấy ngày nữa em phải đi học rồi nên không có thời gian. Đến lúc đó cũng không kịp đưa cho anh ấy, vậy…”
“Bạch Trác, đừng viện mấy cớ này.” Bạch Lẫm ngắt lời cô, không hề ngẩng đầu, anh ấy cứ dán mắt vào màn hình điện thoại và bảo: “Anh lạ gì em nữa, lúc trước em nói anh còn tin, em nghĩ giờ anh vẫn tin đấy phỏng?”
Bạch Trác cứng lưỡi, ngập ngừng một chặp mới cất lời: “Hiện tại là bốn giờ chiều, đến trường em ít cũng ba tiếng đồng hồ. “
Dứt câu, cô bổ sung thêm: “Tụi em mới gặp hôm giao thừa mà, gần lắm luôn.”
Xa tít mù khơi thì có, Bạch Trác nghĩ bụng, lãng phí thời gian quá, tuy nhiên Bạch Lẫm hiểu nhầm rằng: Hai đứa này mới gặp nhau hôm kia nên hẳn cũng biết giữ ý tứ.
Bạch Lẫm ngẫm một hồi, trò chơi đến khúc mấu chốt, vì thế bớt chút thời gian dòm em gái, không tin tưởng dặn dò: “Đi mua nhanh rồi về!”
“Vâng ạ.” Thấy anh trai đồng ý, Bạch Trác vâng dạ rồi quay người ra ngoài.
Đến khi khuất khỏi tầm mắt của anh trai, cô bèn chạy thoăn thoắt, nom hớt hải.
Bạch Trác vội vàng ra đường bắt taxi, sau khi nói điểm đến xong, cô lại giục tài xế: “Làm ơn đi nhanh lên.”
Nơi đó cách không xa nhưng ẩn chứa biết bao biến cố, nếu lãng phí quá nhiều thời gian trên đường thì có thể sẽ không gặp được người nữa.
Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của Bạch Trác, cả chặng đường gần như không gặp phải cản trở nào, chỉ phải chờ hai cái đèn đỏ.
Chỗ đó không phải nơi hẻo lánh, nhưng khá hỗn loạn, thượng vàng hạ cám đủ cả.
Thanh toán tiền và xuống xe rồi, Bạch Trác đứng yên và quan sát xung quanh trước.
Đây là một ngôi làng nằm trong thành phố, nếu muốn vào cần phải xuống con dốc bên cạnh cây cầu.
Bạch Trác lấy điện thoại ra bấm vào định vị, tiếp đó đi theo hướng bản đồ chỉ dẫn.
Cô bước vào một cửa tiệm nhỏ, dưng không tìm thấy món đồ chơi xếp hình nào, vậy nên đành mua một mô hình máy bay hơi mã rồi rời khỏi quán.
Làng trong phố ngoằn ngoèo, trông đổ nát hơn cả bên ngoài, chỉ có một số nhà được trát bằng xi măng, trên bức tường dán chi chít mẩu quảng cáo nhỏ: tuyển dụng, cho thuê, và một số hình ảnh mập mờ.
Càng vào sâu bên trong, vài dấu hiệu càng nổi bật, cửa mở rộng toang, ngày một nhiều phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi ngoài nắng.
Vài người liếc cô rồi quay đi, tiếp tục tán gẫu. Tuy nhiên có một người phụ nữ lớn tuổi mặt đắp tấn phấn trên mặt mỉm cười với cô.
Bạch Trác cụp mi, nét mặt đỗi bình tĩnh.
Trời chưa xẩm tối, thi thoảng trên đường lại có người đi xe đạp điện ngang qua nên cô không sợ.
Gần đến rồi, sắp sửa tới nơi rồi.
Bạch Trác vào sâu thêm mấy chục mét, lại rẽ vào con hẻm, nom chiếc xe con màu đen ở góc đối diện. Cô ngừng lại, dò xét chiếc xe vài giây, trông thấy kính chiếu hậu bị cuốn chặt bằng sợi dây màu đỏ thì lập tức rời mắt.
Cô lén thở dài, sau đó ngẩng đầu, từng bước tiến vào trong. Cách vài ngôi nhà ở gần đó đã nghe loáng thoáng tiếng xì xào.
Bên trong chừng phải có vài ba người. Chúng đều là những kẻ đầu đường xó chợ, câu nào câu nấy cũng kèm từ chửi bậy.
Trong đống tiếng xì xồ xen lẫn câu nói “giờ triển mẹ luôn đi” khiến Bạch Trác buộc ngừng bước.
Cô đứng im tại chỗ, cảm thấy mình không cần phải tìm nữa, chỉ cần đợi thôi.
Nghe âm thanh phát ra càng lúc càng gần, lòng bàn tay của Bạch Trác mướt mồ hôi lạnh, cô nắm chặt mô hình máy bay trong tay, sống lưng căng cứng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, đợi cả đám đi ra thì lộ diện trước chúng.
Bạch Trác đếm ngược thời gian và cắn môi, cô rảo bước về trước trong tiếng tim đập gia tăng vì căng thẳng.
“Á!”
Ngay khi Bạch Trác vừa nhấc chân, ai đó đã nắm lấy vai và kéo cô sang một bên. Sự việc xảy đến bất ngờ, khi cô kịp phản ứng thì họ đã đến bên cánh cửa đang mở và nấp sau nó rồi.
Khoảng trống sau cánh cửa chật chội, gáy cô tì vào lồng ngực anh, được anh bao bọc, cả hai áp sát góc tường. Người che chở cho cô đảo mắt xem xét xung quanh, nín thở theo dõi mọi động tĩnh bên ngoài.
Ban đầu Bạch Trác còn giãy dụa, song bỗng dưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong phút chốc cô trấn định tức thì.
Cô thoáng kinh ngạc, ngơ ngác mất một chặp, chớp chớp hàng mi và ngước trông, anh ở quá gần, duy chỉ thấy đường quai hàm rõ nét.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Tức khắc, cơ thể căng cứng của Bạch Trác thả lỏng, cô từ từ dang tay ôm lấy eo người trước mặt, tiếp theo thả mình vùi mặt vào vòng tay anh.
Cô ôm anh, hé môi khẽ khàng thốt ra hai chữ: “Hứa Yếm.”
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, gần như siết chặt vòng tay của mình trong vô thức.
Vầng trán của cô tựa vào bên cổ anh, da thịt liền kề. Thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp đập giữa trán, nhưng đối với cô, dường như cuối cùng cũng tìm được một chốn an toàn, khiến lòng này dịu yên hết đỗi.
Khoảnh khắc này, trái tim của cô mới bình tĩnh trở lại.
Thấy cô ngoan ngoãn đứng im, người kia hơi khựng, bàn tay đang che sau đầu cô dịu dàng vuốt ve như an ủi.
Anh toan cất lời song giật mình khi nghe tiếng vang ngoài cửa, ôm chầm Bạch Trác vào lòng để bảo vệ.
“Lâu mày không về, tiệm đó đổi đợt hàng mới rồi, ** mẹ sướng lắm!”
“Anh dẫn chú xả láng mấy tối.”
Có tên đáp liền: “Đi! Để tao xem thử phê cỡ nào!”
Dứt mồm, bọn chúng đồng thời hể hả vài câu tục tĩu.
Giọng của hai kẻ đầu tiên không thể phân biệt được, nhưng giọng cuối cô nhận ra ngay đó là ai.
Chúng vẫn còn đang buôn chuyện, Bạch Trác định bụng lọc vài thông tin hữu ích thì đúng lúc này, bàn tay đang xoa tóc cô chuyển động.
Ai kia bịt tai cô lại.
Thực ra cũng chẳng đáng ngại là bao, điều gì nên và không nên nghe đều đã lọt cả vào tai không sót chữ nào, ấy vậy có vẻ chủ nhân của đôi tay này lại nghĩ khác.
Dường như chỉ cần bịt tai cô lại thì có thể ngăn những thứ dơ dáy đó ở ngoài.
Hứa Yếm nghe ngóng tình hình bên ngoài, lúc chúng ngang qua cửa, anh lại dúi cô vào lòng che chở.
Mãi đến khi những âm thanh cãi vã nhỏ dần và biến mất, anh mới đưa mắt trông người trong vòng tay mình.
“Tại sao em lại ở đây?” Hứa Yếm ôm ghì Bạch Trác, thì thào hỏi bên tai: “Trác Trác, sao em xuất hiện ở đây?”
Nỗi găng chất chứa trong giọng chưa tan.
HẾT CHƯƠNG 64
Sau khi chuyển trường, Bạch Trác sống tại khu này. Lúc trước hầu như cô đi học một mình, nhưng từ ngày tình yêu đơm hoa kết trái thì có thêm một người sánh bước chung đôi đến trường.
Hứa Yếm cùng cô đến trường, thường xuyên như vậy ắt có người nhận ra.
Gần tới cuối tuần, anh lại đưa cô về như thường lệ, họ đứng trước cửa tỉ tê mấy hồi.
Điều khác lạ là cô vừa bước vào, bác gác cổng bên cạnh đã tươi cười hỏi: “Bạn bè thân thiết à?”
Cô không chắc bác ấy đã phát hiện ra được điều gì.
Dầu không rõ ý câu “bạn bè thân thiết” của bác, dưng cô cũng không phủ nhận, trái lại còn gật đầu thừa nhận: “Vâng ạ.”
“Vậy thì tốt.” Nào ngờ bác bảo vệ bật cười: “Hôm đó suýt thì không cho cậu ấy vào trong.”
Bạch Trác toan tiến về phía trước thoáng sững lại.
“Cơ mà sau này đừng gọi cậu ấy muộn như thế.” Bác ấy bảo: “Muộn quá không an toàn đâu.”
Ngừng giây lát, bác ấy nhoẻn cười, đưa ra lý do thẳng thắn: “Để mấy kẻ “miệng đời” bắt gặp là không hay.”
Cô hiểu lời khuyên nhủ của bác đơn giản xuất phát từ góc nhìn của người lớn, thái độ chân thành, chứ không phải là những lời mỉa mai chứa đựng ẩn ý.
Song cô chẳng mấy bận tâm, vội vàng hỏi lại: “Bác mở cửa cho anh ấy lúc nào thế ạ?”
Bấy giờ đến lượt bác ngạc nhiên, rồi nheo mắt nhớ lại: “Chắc là vào khoảng tháng mười một năm ngoái.”
“Hôm đó bác bị đánh thức lúc nửa đêm nên ấn tượng lắm.” Bác ấy nói: “Cháu cũng biết khu mình quản lý nghiêm ngặt mà. Nếu không phải thấy cậu ấy hấp tấp, lại để cả ví tiền ở đây thì bác cũng không cho cậu ấy vào.”
Tháng mười một, đêm hôm khuya khoắt, nhoáng cái cô đã nhớ ra ngay tắp lự.
Có điều cô đã lãng quên gần hết chuyện ngày hôm đó, khóc xong, những gì cô bộc bạch và làm đều hóa mơ hồ, chỉ đọng lại vài câu Hứa Yếm nói, tuy vậy cô chưa từng nghe anh kể về việc ấy…
Nghĩ đến điều gì, Bạch Trác bỗng đứng hình.
—— “Tầng mười phải không?”
Tối hôm ấy, anh đã hỏi nhưng cô mụ mị không kịp hiểu.
Là vậy sao?
Cuối cùng cô mới biết ý nghĩa thực sự của câu ấy.
Và trong tâm trí cô vẻn vẹn một suy nghĩ: Đêm đó trời lạnh giá, đáng lẽ anh phải lên đây.
Sau cùng, cô giữ sợi dây chuyền lồng chìa khóa, tận đến khi Hứa Hoằng Kiến trở lại mới trao nó cho anh.
Cô muốn anh tránh xa ngôi nhà và những người ở đó.
Tốt hơn là đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Cô hi vọng anh sống trong căn phòng kia.
Bạch Trác ước ao vậy, song cô cũng thấu hiểu rằng anh sẽ không làm vậy.
Hứa Yếm chưa bao giờ giãi bày, ấy vậy cô vẫn biết gia đình là cái dằm trong tim anh, và nó chỉ thực sự lành nếu anh rút nó ra khỏi vết thương.
Tuy nhiên để loại bỏ hẳn những thứ ấy cần có thời gian và cả những việc thôi thúc nó.
Bạch Trác có chút áy náy.
Vì vậy trong đêm giao thừa, cô đã đọc lại những thông tin mà Bạch Lẫm điều tra được, nghiền ngẫm từng con chữ một.
Cuối cùng, cô mím môi gấp tập tài liệu lại, trên mặt hiện vẻ bối rối, không biết đang suy tư gì.
…
Ngày đầu tiên của năm mới, quả thật Bạch Trác không đến nhà Chu Y Sinh lấy lì xì. Đã chúc tết rồi, chú Chu cũng giúp đỡ cô, đối với Bạch Trác thì đó là món quà quý giá hơn lì xì gấp vạn lần.
Song cô không ngờ rằng buổi chiều Chu Y Sinh lại đến nhà mừng tuổi: Cho cô và anh hai mỗi người một bao.
Cảm ơn chú xong, cô ngồi bên cạnh lắng nghe họ trò chuyện, lần này không bàn chuyện làm ăn mà chỉ tâm tình vài điều vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày.
Như những người bạn thân thiết, thoải mái khôn ngần.
Lúc ra về, chú đã bảo Bạch Trác ra tiễn mình. Đến cửa, chú Chu lại rút một bao lì xì mừng cô.
Bạch Trác ngỡ ngàng, trong bao lì xì đỏ chót trong tay, lắc đầu không chịu nhận: “Chú đã cho cháu rồi mà.”
“Chú biết.” Chu Y Sinh cười: “Cái này là cho người bạn kia của cháu.”
“Hôm qua chú làm hai cháu sợ.” Chú lại chìa bao: “Cầm lấy đi, chú không có nhiều, năm mới coi như lấy may.”
Đến mức này rồi, Bạch Trác hơi khựng rồi giơ tay nhận: “Cháu thay mặt anh ấy cảm ơn chú.”
Chẳng ngờ Chu Y Sinh lại cười hiền lắc đầu, đoạn bảo: “Là chú muốn cảm ơn các cháu.” Tết đến, điều quan trọng nhất chính là hương vị ngày tết. Năm nay cuối cùng ông cũng tặng được cho người khác những bao lì xì đỏ mang đầy ý nghĩa.
Nhất là nhớ đến cảnh tối hôm qua chạm mặt ai kia, Chu Y Sinh bất giác giật giật ngón tay, tâm tư vốn bình lặng bao năm chợt nổi sóng.
Nhưng buổi tối khi nấu cháo điện thoại với Hứa Yếm, Bạch Trác không nhắc câu nào về chuyện này, cô nghĩ những thứ có ý nghĩa vầy vẫn nên đưa tận tay thì tốt hơn.
Cô muốn gặp anh.
Dưng tết đến xuân về lu bu nhiều việc, sáng sớm mùng hai đã đến nhà bà ngoại biếu quà, buổi sáng còn làm bài tập chung với mấy nhóc tì.
Sau bữa trưa, họ ngồi lại với nhau và trò chuyện như mọi khi. Hiếm khi nào Bạch Trác tham gia vào những chủ đề này, cô quan sát cậu em trai nhỏ của mình đang chơi ghép hình.
Cậu bé năm nay được 7 tuổi, ngồi lâu không khóc, không quấy, kiên nhẫn và tập trung cực kì, chỉ cần liếc thoáng qua là biết đây thuộc sở thích của bé.
Tuy nhiên hình như nó quá phức tạp, có những mối liên kết mãi cậu bé không lắp đúng được, nhưng cậu bé không hề cáu kỉnh mà thử đi thử lại nhiều lần nếu nó không đúng. Sau khi thử hàng chục lần, cuối cùng bé đã tìm được cách ghép chính xác.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, cậu bé chỉ làm được một phần nhỏ trong số đó.
Bạch Trác xem ảnh, thứ mà cậu nhóc định ghép là một chiếc xe đua, trông ngầu hết sức.
Thường ngày cô có thể ngồi yên một chỗ lâu lắm, thế mà hôm nay cô lại không được chăm chú như vậy, thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại di động ra xem một lượt, tựa hồ đang ngóng trông tin nhắn nào đó.
Có vẻ như anh vẫn chưa nhận được nó.
Nửa tiếng nữa trôi qua, điện thoại của cô bất ngờ rung lên, tim cô rộn rã, vội vàng mở ra xem. Vừa thấy tin nhắn, môi cô mím chặt, ngón tay cầm điện thoại cũng run run.
Cô cất điện thoại, nói với anh trai đang kế bên rồi đứng dậy, lúc sắp sửa ra ngoài, cô vẫn xin Bạch Lẫm đang ngồi uống nước lần nữa.
“Không được.”
Ai dè Bạch Trác vừa dứt câu đã nhận ngay hai chữ này, Bạch Lẫm từ chối, lắc ngón tay liên hồi.
Bạch Trác: “…”
“Em đã hứa với anh ấy rồi.” Cô cố gắng thành thật hòng thuyết phục anh hai: “Em muốn mua tặng anh ấy một món quà nhân dịp năm mới, mấy ngày nữa em phải đi học rồi nên không có thời gian. Đến lúc đó cũng không kịp đưa cho anh ấy, vậy…”
“Bạch Trác, đừng viện mấy cớ này.” Bạch Lẫm ngắt lời cô, không hề ngẩng đầu, anh ấy cứ dán mắt vào màn hình điện thoại và bảo: “Anh lạ gì em nữa, lúc trước em nói anh còn tin, em nghĩ giờ anh vẫn tin đấy phỏng?”
Bạch Trác cứng lưỡi, ngập ngừng một chặp mới cất lời: “Hiện tại là bốn giờ chiều, đến trường em ít cũng ba tiếng đồng hồ. “
Dứt câu, cô bổ sung thêm: “Tụi em mới gặp hôm giao thừa mà, gần lắm luôn.”
Xa tít mù khơi thì có, Bạch Trác nghĩ bụng, lãng phí thời gian quá, tuy nhiên Bạch Lẫm hiểu nhầm rằng: Hai đứa này mới gặp nhau hôm kia nên hẳn cũng biết giữ ý tứ.
Bạch Lẫm ngẫm một hồi, trò chơi đến khúc mấu chốt, vì thế bớt chút thời gian dòm em gái, không tin tưởng dặn dò: “Đi mua nhanh rồi về!”
“Vâng ạ.” Thấy anh trai đồng ý, Bạch Trác vâng dạ rồi quay người ra ngoài.
Đến khi khuất khỏi tầm mắt của anh trai, cô bèn chạy thoăn thoắt, nom hớt hải.
Bạch Trác vội vàng ra đường bắt taxi, sau khi nói điểm đến xong, cô lại giục tài xế: “Làm ơn đi nhanh lên.”
Nơi đó cách không xa nhưng ẩn chứa biết bao biến cố, nếu lãng phí quá nhiều thời gian trên đường thì có thể sẽ không gặp được người nữa.
Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của Bạch Trác, cả chặng đường gần như không gặp phải cản trở nào, chỉ phải chờ hai cái đèn đỏ.
Chỗ đó không phải nơi hẻo lánh, nhưng khá hỗn loạn, thượng vàng hạ cám đủ cả.
Thanh toán tiền và xuống xe rồi, Bạch Trác đứng yên và quan sát xung quanh trước.
Đây là một ngôi làng nằm trong thành phố, nếu muốn vào cần phải xuống con dốc bên cạnh cây cầu.
Bạch Trác lấy điện thoại ra bấm vào định vị, tiếp đó đi theo hướng bản đồ chỉ dẫn.
Cô bước vào một cửa tiệm nhỏ, dưng không tìm thấy món đồ chơi xếp hình nào, vậy nên đành mua một mô hình máy bay hơi mã rồi rời khỏi quán.
Làng trong phố ngoằn ngoèo, trông đổ nát hơn cả bên ngoài, chỉ có một số nhà được trát bằng xi măng, trên bức tường dán chi chít mẩu quảng cáo nhỏ: tuyển dụng, cho thuê, và một số hình ảnh mập mờ.
Càng vào sâu bên trong, vài dấu hiệu càng nổi bật, cửa mở rộng toang, ngày một nhiều phụ nữ trang điểm lòe loẹt ngồi ngoài nắng.
Vài người liếc cô rồi quay đi, tiếp tục tán gẫu. Tuy nhiên có một người phụ nữ lớn tuổi mặt đắp tấn phấn trên mặt mỉm cười với cô.
Bạch Trác cụp mi, nét mặt đỗi bình tĩnh.
Trời chưa xẩm tối, thi thoảng trên đường lại có người đi xe đạp điện ngang qua nên cô không sợ.
Gần đến rồi, sắp sửa tới nơi rồi.
Bạch Trác vào sâu thêm mấy chục mét, lại rẽ vào con hẻm, nom chiếc xe con màu đen ở góc đối diện. Cô ngừng lại, dò xét chiếc xe vài giây, trông thấy kính chiếu hậu bị cuốn chặt bằng sợi dây màu đỏ thì lập tức rời mắt.
Cô lén thở dài, sau đó ngẩng đầu, từng bước tiến vào trong. Cách vài ngôi nhà ở gần đó đã nghe loáng thoáng tiếng xì xào.
Bên trong chừng phải có vài ba người. Chúng đều là những kẻ đầu đường xó chợ, câu nào câu nấy cũng kèm từ chửi bậy.
Trong đống tiếng xì xồ xen lẫn câu nói “giờ triển mẹ luôn đi” khiến Bạch Trác buộc ngừng bước.
Cô đứng im tại chỗ, cảm thấy mình không cần phải tìm nữa, chỉ cần đợi thôi.
Nghe âm thanh phát ra càng lúc càng gần, lòng bàn tay của Bạch Trác mướt mồ hôi lạnh, cô nắm chặt mô hình máy bay trong tay, sống lưng căng cứng.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, đợi cả đám đi ra thì lộ diện trước chúng.
Bạch Trác đếm ngược thời gian và cắn môi, cô rảo bước về trước trong tiếng tim đập gia tăng vì căng thẳng.
“Á!”
Ngay khi Bạch Trác vừa nhấc chân, ai đó đã nắm lấy vai và kéo cô sang một bên. Sự việc xảy đến bất ngờ, khi cô kịp phản ứng thì họ đã đến bên cánh cửa đang mở và nấp sau nó rồi.
Khoảng trống sau cánh cửa chật chội, gáy cô tì vào lồng ngực anh, được anh bao bọc, cả hai áp sát góc tường. Người che chở cho cô đảo mắt xem xét xung quanh, nín thở theo dõi mọi động tĩnh bên ngoài.
Ban đầu Bạch Trác còn giãy dụa, song bỗng dưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong phút chốc cô trấn định tức thì.
Cô thoáng kinh ngạc, ngơ ngác mất một chặp, chớp chớp hàng mi và ngước trông, anh ở quá gần, duy chỉ thấy đường quai hàm rõ nét.
Nhưng vậy là đủ rồi.
Tức khắc, cơ thể căng cứng của Bạch Trác thả lỏng, cô từ từ dang tay ôm lấy eo người trước mặt, tiếp theo thả mình vùi mặt vào vòng tay anh.
Cô ôm anh, hé môi khẽ khàng thốt ra hai chữ: “Hứa Yếm.”
Bấy giờ cô mới hoàn hồn, gần như siết chặt vòng tay của mình trong vô thức.
Vầng trán của cô tựa vào bên cổ anh, da thịt liền kề. Thậm chí cô có thể cảm nhận được nhịp đập giữa trán, nhưng đối với cô, dường như cuối cùng cũng tìm được một chốn an toàn, khiến lòng này dịu yên hết đỗi.
Khoảnh khắc này, trái tim của cô mới bình tĩnh trở lại.
Thấy cô ngoan ngoãn đứng im, người kia hơi khựng, bàn tay đang che sau đầu cô dịu dàng vuốt ve như an ủi.
Anh toan cất lời song giật mình khi nghe tiếng vang ngoài cửa, ôm chầm Bạch Trác vào lòng để bảo vệ.
“Lâu mày không về, tiệm đó đổi đợt hàng mới rồi, ** mẹ sướng lắm!”
“Anh dẫn chú xả láng mấy tối.”
Có tên đáp liền: “Đi! Để tao xem thử phê cỡ nào!”
Dứt mồm, bọn chúng đồng thời hể hả vài câu tục tĩu.
Giọng của hai kẻ đầu tiên không thể phân biệt được, nhưng giọng cuối cô nhận ra ngay đó là ai.
Chúng vẫn còn đang buôn chuyện, Bạch Trác định bụng lọc vài thông tin hữu ích thì đúng lúc này, bàn tay đang xoa tóc cô chuyển động.
Ai kia bịt tai cô lại.
Thực ra cũng chẳng đáng ngại là bao, điều gì nên và không nên nghe đều đã lọt cả vào tai không sót chữ nào, ấy vậy có vẻ chủ nhân của đôi tay này lại nghĩ khác.
Dường như chỉ cần bịt tai cô lại thì có thể ngăn những thứ dơ dáy đó ở ngoài.
Hứa Yếm nghe ngóng tình hình bên ngoài, lúc chúng ngang qua cửa, anh lại dúi cô vào lòng che chở.
Mãi đến khi những âm thanh cãi vã nhỏ dần và biến mất, anh mới đưa mắt trông người trong vòng tay mình.
“Tại sao em lại ở đây?” Hứa Yếm ôm ghì Bạch Trác, thì thào hỏi bên tai: “Trác Trác, sao em xuất hiện ở đây?”
Nỗi găng chất chứa trong giọng chưa tan.
HẾT CHƯƠNG 64
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.