Chương 27: Ai Đã Làm Gì Đâu!
ATD7
18/09/2024
Nam Thần Hy trước đây vốn là người lạnh lùng điềm tĩnh, thế nhưng lúc này anh cũng không thể không biến sắc.
"Ai đã làm gì đâu!" - Nam Thần Hy hết nhìn Lục Duy Tùng rồi liếc qua huấn luyện viên Tiền. C°
Làm ơn đấy, lão Tiền này siêu cấp đáng sợ luôn, đây còn là game chơi một mạng thôi, vậy nên, mau! Nói! Câu!
Sau! Đi!
Lục Duy Tùng như nhìn thấu suy nghĩ của Nam Thần Hy. Ánh mắt anh hiện ý cười rồi anh chuyển tầm mắt qua cho huấn luyện viên Tiền.
"Tại anh ấy cứ khoe cơ lên khiến mọi người phân tâm."
Nói rồi, Lục Duy Tùng như có như không nhìn qua mấy cô gái bên cạnh. Mọi người ở đây không chỉ riêng ai, mà anh cũng chăng nói rõ là phân tâm ở phương diện nào.
Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên, mà thầy Tiền thì cũng xém chút không giữ nổi vẻ mặt nghiêm nghị này.
"Cái thằng này! Nói chuyện nghiêm túc."
Lục Duy Tùng hắng giọng một tiếng rồi bắt đầu nghiêm túc chỉ ra vấn đề của từng người. Tổng kết lại phần trình bày của Lục Duy Tùng, mọi người đều rút ra được ba điều cơ bản.
Một là trận này Vu Minh Đức hơi phân tâm, hai là mọi người phối hợp còn lỏng lẻo, ba là đội trưởng chưa đưa ra các mệnh lệnh triển khai đội hình tốt. (2
Nói tóm lại là.
"Tôi chẳng hiểu mấy cậu đánh cái gì trên sân luôn!" - Thầy Tiền tức giận chống nạnh, ông quát lớn, mắt như toé lửa. Ngoại trừ Lục Duy Tùng và mấy người không tham gia trận vừa rồi ra, còn lại, ánh mắt của ông cứ như laser hủy diệt quét qua từng người một khiến bọn họ lạnh sống lưng.
"Tất cả, xuống dưới sân chuyền bóng qua lại cho tôi, tập đến bao giờ đủ nhuần nhuyễn, đủ ăn ý thì dừng lại." -
Huấn luyện viên Tiền lớn tiếng.
Không có giới hạn bao nhiêu lần chuyền, không có giới hạn thời gian, đây có khác nào cực hình đâu chứ! Không biết phải chuyền đến khi nào, không biết phải chuyền đến bao giờ. Hiểu đơn giản là bọn họ sẽ phải tập đến bao giờ thầy Tiền hài lòng mới thôi! Mà chưa kể, việc chuyền bóng qua lại này nó còn nhạt! Muốn! Chết!
"A~" - Một số người uể oải than vãn.
"Thầy ơi, cho bọn em nghỉ một lát được không ạ?"
"Miễn bàn." - Thầy Tiền xua tay.
Cứ như thế, mọi người lục đục di chuyển xuống sân tập, đứng thành vòng tròn, quả bóng bắt đầu di chuyển từ vị trí của Lục Duy Tùng rồi cứ thế bay xung quanh mà không theo bất cứ quy tắc nào cả.
Một tiếng trôi qua, người trên sân đều đã ướt đẫm mồ hôi nhưng tay vẫn không dừng lại. Quả bóng cứ chuyền cao rồi lại chuyển thấp, sang trái rồi lại sang phải, chưa từng dừng lại dù chỉ một phút.
Hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng vẫn chưa dừng lại, bọn họ tập luyện từ lúc mặt trời còn ló dạng đến khi mặt trời đã dần ngả về Tây rồi giấu mình sau những tán cây xanh, để lại những vệt hồng nơi bầu trời xanh. Lại một tiếng nữa trôi qua, mặt trời đã không thể đợi được đến khi bọn họ tập luyện xong mà đã rời đi trước, nhường không gian rộng lớn trên cao lại cho bóng tối vĩnh hằng. Ánh đèn điện trên sân được bật lên, mọi người vẫn cắn răng tập luyện. Không than vãn, không oán trách, không bỏ cuộc, vì muốn chiến thắng lên sẽ không bỏ cuộc. Ít nhất sau này nhìn lại, bọn họ cũng có thể tự hào vỗ ngực mà nói.
"Tôi đã từng có một thời sống hết mình vì thanh xuân của mình!"
Đột nhiên lúc này mọi người ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ đâu bay tới. Dạ dày mọi người không hẹn mà cùng ra sức biểu tình. Tất cả đồng loạt quay đầu sang nhìn.
"A!" - Vu Minh Đức vì mải "đánh hơi" xem mùi thức ăn từ đâu bay tới lên nhất thời quên mất bọn họ vẫn đang tập luyện. Chỉ trong vài giây lơ đễnh mà anh đã bị quả bóng đập trúng lồng ngực. Lực tay người ném không hề nhẹ khiến anh ôm ngực ho khan mấy tiếng.
"Không sao chứ?" - Người chuyền bóng cho Vu Minh Đức chạy tới.
"Kh...khụ! Không sao." - Vu Minh Đức xua tay, hốc mắt hơi đỏ.
"Tiếp tục đi, dừng lại làm gì." - Thầy Tiền mở hộp đồ ăn, dáng ăn nhàn nhã.
Cả đám không ai dám cãi lại một câu, về vị trí tiếp tục tập luyện.
Phải đến tầm nửa tiếng sau, khi huấn luyện viên Tiền đã ăn uống no say thì ông mới quay sang Nam An Hy bên cạnh.
"Hy, em với mấy bạn ra khu bảo vệ đem đồ ăn về cho mấy thằng nhóc này giúp thầy."
"Vâng ạ." - Nam An Hy đáp lại rồi đứng dậy, cùng Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm rời đi.
*Tuýt! Tuýt! Tuýt! - Thầy Tiền tuýt ba tiếng còi thể hiện rằng tập luyện kết thúc, mọi người có thể nghỉ ngơi.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Dãn cơ xong thì lên đây."
Mọi người nghe vậy thì liền thả lỏng người, mệt lả không chút hình tượng mà nằm xuống sân bóng. Đến cả người có thể lực tốt như Lục Duy Tùng, Nam Thần Hy hay Mặc Chấn Phong thì cũng không tránh khỏi việc phải cúi người thở hồng hộc như trâu. Tập luyện một khoảng thời gian lâu như vậy, tay bọn họ cũng đều mất cảm giác rồi.
"Muốn chết hay gì mà nằm đấy! Đứng dậy dãn cơ rồi lên đây."
Vu Minh Đức đứng bật dậy từ dưới đất, không nói không rằng cũng chắng để ý xem nấy cô gái có còn ở đó không mà lột phăng chiếc áo ba lỗ đang mặc trên người. Xoắn một chút chiếc áo liền chảy tong tong nước, cứ như vừa được ngâm vào nước rồi nhấc ra vậy.
Anh có lệ xoay tay, vặn người mấy cái rồi đi lên chỗ ghế khán giả. Sau đó thì tìm đại một chiếc ghế nào đó rồi ngồi dài người ra đấy, gác tay lên đầu rồi nhắm mắt, bất động. Nếu không phải lồng ngực của anh còn phập phồng thì người ta còn tưởng anh đã bái bai thế giới rồi.
Bấy giờ, thầy Tiền, Dạ Khả Vân và Phó Bội Sam mới chú ý tới vết bầm to tướng giữa ngực của Vu Minh Đức. Chắc là do vừa rồi bị bóng đập trúng mà hình thành.
"Này, uống nước đi, khăn đây." - Dạ Khả Vân chẳng biết từ bao giờ đã đi đến cạnh Vu Minh Đức, đá nhẹ vào chân anh.
Vu Minh Đức không mở mắt, anh đưa tay mò mẫm lung tung trong không trung. Dạ Khả Vân chẹp một tiếng rồi giữ lấy tay anh, đem nước và khăn đặt vào tay anh.
Vu Minh Đức cầm lấy nhưng không dùng ngay, hay nói đúng hơn là bây giờ anh chẳng còn đủ sức để làm việc gì nữa cả. Chỉ riêng việc cử động một ngón tay thôi cũng đã mệt rồi.
"Không dùng à?" - Dạ Khả Vân từ trên cao nhìn xuống anh.
"Không còn sức." - Vu Minh Đức nặng nề đáp lại. Nói xong lại tiếp tục thở dốc.
Dạ Khả Vân mím môi, ngẫm nghĩ gì đó rồi cầm lấy chai nước từ tay anh. Cô vặn nắp chai, tiến đến gần anh hơn.
"Há miệng."
Vu Minh Đức há miệng, ngay sau đó liền cảm nhận được trong miệng trở lên mát lạnh. Một dòng nước khoáng lạnh chạy thẳng vào cuống họng khiến anh cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Uống hết nửa chai Vu Minh Đức mới lấy lại sức, anh bỏ tay gác trên trán xuống, ngồi cúi người tựa tay vào đùi.
"Uống nữa không?" - Dạ Khả Vân hỏi anh.
"Không đâu, cảm ơn cậu." - Anh nhận lấy chai nước từ tay Dạ Khả Vân, dốc hết nửa chai còn lại từ trên đầu xuống.
Nước lạnh làm cho anh tỉnh táo hơn. Từng giọt nước lương theo tóc anh nhỏ xuống ngực, lăn dọc theo các múi cơ bụng rồi đến đường nhân ngư rồi biến mất nơi cạp quần.
Dạ Khả Vân nuốt nước bọt cái "ực" một tiếng rồi lúng túng quay đầu đi.
"Em vào nhà vệ sinh một lát." - Vu Minh Đức quay sang nói với thầy Tiền một tiếng rồi rời đi.
Lúc Vu Minh Đức từ nhà vệ sinh đi ra thì chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà anh lại thấy Dạ Khả Vân đang đi loanh quanh trước cửa nhà vệ sinh như đang đợi ai đó.
"Ai đã làm gì đâu!" - Nam Thần Hy hết nhìn Lục Duy Tùng rồi liếc qua huấn luyện viên Tiền. C°
Làm ơn đấy, lão Tiền này siêu cấp đáng sợ luôn, đây còn là game chơi một mạng thôi, vậy nên, mau! Nói! Câu!
Sau! Đi!
Lục Duy Tùng như nhìn thấu suy nghĩ của Nam Thần Hy. Ánh mắt anh hiện ý cười rồi anh chuyển tầm mắt qua cho huấn luyện viên Tiền.
"Tại anh ấy cứ khoe cơ lên khiến mọi người phân tâm."
Nói rồi, Lục Duy Tùng như có như không nhìn qua mấy cô gái bên cạnh. Mọi người ở đây không chỉ riêng ai, mà anh cũng chăng nói rõ là phân tâm ở phương diện nào.
Mọi người nghe vậy thì cười rộ lên, mà thầy Tiền thì cũng xém chút không giữ nổi vẻ mặt nghiêm nghị này.
"Cái thằng này! Nói chuyện nghiêm túc."
Lục Duy Tùng hắng giọng một tiếng rồi bắt đầu nghiêm túc chỉ ra vấn đề của từng người. Tổng kết lại phần trình bày của Lục Duy Tùng, mọi người đều rút ra được ba điều cơ bản.
Một là trận này Vu Minh Đức hơi phân tâm, hai là mọi người phối hợp còn lỏng lẻo, ba là đội trưởng chưa đưa ra các mệnh lệnh triển khai đội hình tốt. (2
Nói tóm lại là.
"Tôi chẳng hiểu mấy cậu đánh cái gì trên sân luôn!" - Thầy Tiền tức giận chống nạnh, ông quát lớn, mắt như toé lửa. Ngoại trừ Lục Duy Tùng và mấy người không tham gia trận vừa rồi ra, còn lại, ánh mắt của ông cứ như laser hủy diệt quét qua từng người một khiến bọn họ lạnh sống lưng.
"Tất cả, xuống dưới sân chuyền bóng qua lại cho tôi, tập đến bao giờ đủ nhuần nhuyễn, đủ ăn ý thì dừng lại." -
Huấn luyện viên Tiền lớn tiếng.
Không có giới hạn bao nhiêu lần chuyền, không có giới hạn thời gian, đây có khác nào cực hình đâu chứ! Không biết phải chuyền đến khi nào, không biết phải chuyền đến bao giờ. Hiểu đơn giản là bọn họ sẽ phải tập đến bao giờ thầy Tiền hài lòng mới thôi! Mà chưa kể, việc chuyền bóng qua lại này nó còn nhạt! Muốn! Chết!
"A~" - Một số người uể oải than vãn.
"Thầy ơi, cho bọn em nghỉ một lát được không ạ?"
"Miễn bàn." - Thầy Tiền xua tay.
Cứ như thế, mọi người lục đục di chuyển xuống sân tập, đứng thành vòng tròn, quả bóng bắt đầu di chuyển từ vị trí của Lục Duy Tùng rồi cứ thế bay xung quanh mà không theo bất cứ quy tắc nào cả.
Một tiếng trôi qua, người trên sân đều đã ướt đẫm mồ hôi nhưng tay vẫn không dừng lại. Quả bóng cứ chuyền cao rồi lại chuyển thấp, sang trái rồi lại sang phải, chưa từng dừng lại dù chỉ một phút.
Hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng vẫn chưa dừng lại, bọn họ tập luyện từ lúc mặt trời còn ló dạng đến khi mặt trời đã dần ngả về Tây rồi giấu mình sau những tán cây xanh, để lại những vệt hồng nơi bầu trời xanh. Lại một tiếng nữa trôi qua, mặt trời đã không thể đợi được đến khi bọn họ tập luyện xong mà đã rời đi trước, nhường không gian rộng lớn trên cao lại cho bóng tối vĩnh hằng. Ánh đèn điện trên sân được bật lên, mọi người vẫn cắn răng tập luyện. Không than vãn, không oán trách, không bỏ cuộc, vì muốn chiến thắng lên sẽ không bỏ cuộc. Ít nhất sau này nhìn lại, bọn họ cũng có thể tự hào vỗ ngực mà nói.
"Tôi đã từng có một thời sống hết mình vì thanh xuân của mình!"
Đột nhiên lúc này mọi người ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ đâu bay tới. Dạ dày mọi người không hẹn mà cùng ra sức biểu tình. Tất cả đồng loạt quay đầu sang nhìn.
"A!" - Vu Minh Đức vì mải "đánh hơi" xem mùi thức ăn từ đâu bay tới lên nhất thời quên mất bọn họ vẫn đang tập luyện. Chỉ trong vài giây lơ đễnh mà anh đã bị quả bóng đập trúng lồng ngực. Lực tay người ném không hề nhẹ khiến anh ôm ngực ho khan mấy tiếng.
"Không sao chứ?" - Người chuyền bóng cho Vu Minh Đức chạy tới.
"Kh...khụ! Không sao." - Vu Minh Đức xua tay, hốc mắt hơi đỏ.
"Tiếp tục đi, dừng lại làm gì." - Thầy Tiền mở hộp đồ ăn, dáng ăn nhàn nhã.
Cả đám không ai dám cãi lại một câu, về vị trí tiếp tục tập luyện.
Phải đến tầm nửa tiếng sau, khi huấn luyện viên Tiền đã ăn uống no say thì ông mới quay sang Nam An Hy bên cạnh.
"Hy, em với mấy bạn ra khu bảo vệ đem đồ ăn về cho mấy thằng nhóc này giúp thầy."
"Vâng ạ." - Nam An Hy đáp lại rồi đứng dậy, cùng Hạ Ngọc và Trương Diễm Diễm rời đi.
*Tuýt! Tuýt! Tuýt! - Thầy Tiền tuýt ba tiếng còi thể hiện rằng tập luyện kết thúc, mọi người có thể nghỉ ngơi.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Dãn cơ xong thì lên đây."
Mọi người nghe vậy thì liền thả lỏng người, mệt lả không chút hình tượng mà nằm xuống sân bóng. Đến cả người có thể lực tốt như Lục Duy Tùng, Nam Thần Hy hay Mặc Chấn Phong thì cũng không tránh khỏi việc phải cúi người thở hồng hộc như trâu. Tập luyện một khoảng thời gian lâu như vậy, tay bọn họ cũng đều mất cảm giác rồi.
"Muốn chết hay gì mà nằm đấy! Đứng dậy dãn cơ rồi lên đây."
Vu Minh Đức đứng bật dậy từ dưới đất, không nói không rằng cũng chắng để ý xem nấy cô gái có còn ở đó không mà lột phăng chiếc áo ba lỗ đang mặc trên người. Xoắn một chút chiếc áo liền chảy tong tong nước, cứ như vừa được ngâm vào nước rồi nhấc ra vậy.
Anh có lệ xoay tay, vặn người mấy cái rồi đi lên chỗ ghế khán giả. Sau đó thì tìm đại một chiếc ghế nào đó rồi ngồi dài người ra đấy, gác tay lên đầu rồi nhắm mắt, bất động. Nếu không phải lồng ngực của anh còn phập phồng thì người ta còn tưởng anh đã bái bai thế giới rồi.
Bấy giờ, thầy Tiền, Dạ Khả Vân và Phó Bội Sam mới chú ý tới vết bầm to tướng giữa ngực của Vu Minh Đức. Chắc là do vừa rồi bị bóng đập trúng mà hình thành.
"Này, uống nước đi, khăn đây." - Dạ Khả Vân chẳng biết từ bao giờ đã đi đến cạnh Vu Minh Đức, đá nhẹ vào chân anh.
Vu Minh Đức không mở mắt, anh đưa tay mò mẫm lung tung trong không trung. Dạ Khả Vân chẹp một tiếng rồi giữ lấy tay anh, đem nước và khăn đặt vào tay anh.
Vu Minh Đức cầm lấy nhưng không dùng ngay, hay nói đúng hơn là bây giờ anh chẳng còn đủ sức để làm việc gì nữa cả. Chỉ riêng việc cử động một ngón tay thôi cũng đã mệt rồi.
"Không dùng à?" - Dạ Khả Vân từ trên cao nhìn xuống anh.
"Không còn sức." - Vu Minh Đức nặng nề đáp lại. Nói xong lại tiếp tục thở dốc.
Dạ Khả Vân mím môi, ngẫm nghĩ gì đó rồi cầm lấy chai nước từ tay anh. Cô vặn nắp chai, tiến đến gần anh hơn.
"Há miệng."
Vu Minh Đức há miệng, ngay sau đó liền cảm nhận được trong miệng trở lên mát lạnh. Một dòng nước khoáng lạnh chạy thẳng vào cuống họng khiến anh cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Uống hết nửa chai Vu Minh Đức mới lấy lại sức, anh bỏ tay gác trên trán xuống, ngồi cúi người tựa tay vào đùi.
"Uống nữa không?" - Dạ Khả Vân hỏi anh.
"Không đâu, cảm ơn cậu." - Anh nhận lấy chai nước từ tay Dạ Khả Vân, dốc hết nửa chai còn lại từ trên đầu xuống.
Nước lạnh làm cho anh tỉnh táo hơn. Từng giọt nước lương theo tóc anh nhỏ xuống ngực, lăn dọc theo các múi cơ bụng rồi đến đường nhân ngư rồi biến mất nơi cạp quần.
Dạ Khả Vân nuốt nước bọt cái "ực" một tiếng rồi lúng túng quay đầu đi.
"Em vào nhà vệ sinh một lát." - Vu Minh Đức quay sang nói với thầy Tiền một tiếng rồi rời đi.
Lúc Vu Minh Đức từ nhà vệ sinh đi ra thì chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà anh lại thấy Dạ Khả Vân đang đi loanh quanh trước cửa nhà vệ sinh như đang đợi ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.