Rung Cảm Của Thanh Xuân

Chương 21: Hạ Lâm Vào Bếp.

ATD7

18/09/2024

Trở về căn biệt thự nhà họ Hạ, Hạ Lâm lái thẳng xe vào gara, tắt máy. Thấy Hạ Ngọc xuống xe và đóng cửa nhẹ nhàng, anh liền nhìn theo hướng tay cô nàng chỉ. Hạ Nguyệt chẳng biết từ bao giờ đã cuộn tròn người ngủ ở hàng ghế sau. Chẳng trách suốt chặng đường đi anh chẳng thấy cô bé nói chuyện.

Hạ Lâm xuống xe, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi vòng ra cốp xe đem hành lý của Hạ Nguyệt ở trong cốp xuống.

"Em vào gọi Lâm quản gia sách đồ vào đi, anh bế nhóc Cún lên phòng."

Có lẽ do lúc lấy hành lý xe có bị rung lắc khiến cho cô bé Hạ Nguyệt mơ màng tỉnh dậy. Lúc Hạ Lâm mở cửa xe thì đã thấy cô nàng ngái ngủ dụi mắt, đôi mắt bồ câu lim dim nhìn về phía Hạ Lâm.

"Ra đây anh bế lên phòng."

Cô bé Hạ Nguyệt nghe vậy ngoan ngoãn dịch người ra gần cửa xe rồi dang tay với Hạ Lâm. Hạ Ngọc đứng sau giữ cửa xe với chắn đầu cho Hạ Lâm và Hạ Nguyệt, đợi khi anh vững vàng bế Hạ Nguyệt rời đi cô nàng mới đóng cửa lại rồi đi theo sau.

Hạ Lâm bế Hạ Nguyệt lên căn phòng cạnh phòng của Hạ Ngọc rồi đặt cô bé lên chiếc giường màu hồng. Anh nhẹ nhàng tháo tóc cho cô bé, cởi giày và tất rồi vén chăn đắp kín cho cô bé. Lại quay người tìm con gấu bông màu hồng ở cuối giường cho cô bé ôm rồi tắt điện, ra ngoài.

Anh đi xuống phòng khách, ngồi cạnh Hạ Ngọc rồi cầm cuốn kịch bản lật lật mấy trang rồi hỏi cô.

"Về phía người thay thế cho Lãnh Linh Nhi em đã chọn được người chưa?"

Hạ Ngọc cắn miếng táo, phồng má lắc đầu.

"Vẫn chưa ạ, anh có đề xuất ạ?"

Hạ Lâm tựa vào lưng ghế, bắt chéo chân.

"Anh có quen ai đâu mà đề xuất, anh hỏi vậy thôi."

Hạ Ngọc gật gù.

"Cũng đũng."

"Mai là em phải đi học lại rồi nhỉ?" - Hạ Lâm nhìn sang em gái.

"Vâng ạ, hết hôm nay là hết tết rồi ạ."

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Hạ Ngọc vang lên âm báo tin nhắn, cô nàng vươn người cầm lên xem.

Xuất hiện ngay đầu tiên là tin nhắn của Ws.Rte. Lúc này Hạ Ngọc mới nhớ ra tối hôm qua cô làm việc xong chưa chuyển lại nick Wechat cá nhân.

[Ws.Rte hướng nội: Đã gửi hình ảnh.]

[Ws.Rte hướng nội: Đây là bản thảo của bìa truyện, còn gì chưa ưng ý có thể nhắn tôi biết.)

Hạ Ngọc đọc xong tin nhắn, không vội trả lời ngay mà mở bức hình đối phương gửi ra trước. Sau khi xem kỹ hết một lượt, cô mới gõ chữ trả lời tin nhắn.

[Haj_NA: Có một số chỗ tôi chưa hài lòng lắm.]

Tin nhắn vừa được gửi đi thì Ws.Rte đã phản hồi lại.

[Ws.Rte hướng nội: Đăng đó tiện gặp mặt không?)

[Haj_NA: Tiện, chiều nay không thành vấn đề chứ?)



[Ws.Rte hướng nội: Được, tôi mời.]

[Ws.Rte hướng nội: 17 giờ ở Vân Phụng nhé.]

[Haj_NA: Được.)

Lúc này trên tầng cũng truyền đến tiếng mở cửa sau đó là giọng nói trẻ con của Hạ Nguyệt vang lên.

"Anh ơi em đói."

Hai anh em Hạ Ngọc và Hạ Lâm đồng thời ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy cô bé Hạ Nguyệt vẫn còn gà gật ngồi ở cầu thang, đôi mắt lim dim, mái tóc xoã ra hơi rối, chiếc váy ngủ hình con khủng long màu xanh chùm từ đầu đến chân, trên tay còn ôm một con kì lân bằng bông. Vừa nhìn cô bé là biết do bị cơn đói đánh thức chứ không phải do tự dậy rồi.

Đương nhiên cô bé cũng không biết là dì Triệu không có ở nhà mà chỉ là hành động theo bản năng. Hồi còn ở Mĩ cùng anh trai, mỗi lần bị đói là cô bé lại tìm đến anh trai và đương nhiên, mỗi lần Hạ Lâm đều sẽ tự mình xuống bếp hoặc lúc nào bận quá thì sẽ tự mình gọi đồ ăn cho cô.

Hôm nay dì Triệu đã xin nghỉ về quê thăm con dâu mới sinh lên hôm nay không có ai lo bữa trưa cả. Hạ Lâm bỏ cuốn kịch bản qua một bên rồi đứng dậy.

Anh đi đến tủ để giày ở cửa lấy một đôi dép trong nhà mới rồi đi lên trên tầng. Cô bé Hạ Nguyệt lúc này một lần nữa bắt đầu lim dim chìm vào giấc ngủ.

Hạ Lâm cúi người đeo dép vào chân cho Hạ Nguyệt rồi khom người bế bống cô bé xuống nhà.

Hạ Ngọc đem một chiếc chăn mỏng đến đưa cho Hạ Lâm, anh nhận lấy đắp kín cho Hạ Nguyệt rồi quay người đi xuống bếp.

"Anh có cần em phụ không?" - Hạ Ngọc theo sau anh xuống bếp, nhỏ giọng.

Hạ Lâm thành thạo đeo tạp dề vào, anh sắn tay áo rồi mở tủ lạnh.

"Em bé giúp anh rửa rau với cà chua là được."

"Vâng ạ." - Hạ Ngọc sắn tay áo, kéo một chiếc bục gỗ đến bồn rửa bát rồi đứng lên đó. Vặn vòi nước bắt đầu rửa rau.

Hạ Lâm dường như rất thành thạo việc bếp núc, anh làm chưa tới 15 phút mà đã nấu xong ba bát mì có trứng, rau và cà chua cho ba người ăn rồi.

"Để anh bê ra cho, em gọi Nguyệt dậy đi."

"Vâng ạ." - Hạ Ngọc rửa tay rồi đi ra ngoài lay Hạ Nguyệt dậy.

"Nguyệt, dậy đi. Dậy ăn mì thôi."

Hạ Nguyệt hơi nhăn nhó, trở mình qua lại mấy lần rồi duỗi người.

Lúc này Hạ Lâm cũng đã bê mì ra ngoài. Ngửi thấy mùi đồ ăn, cô bé bật dậy như phản xạ có điều kiện nhanh chóng chạy lại bàn ăn.

"Quay lại đeo dép trong nhà vào." - Hạ Lâm nghiêm giọng.

Hạ Nguyệt chẳng buồn để ý tới ngữ khí của anh trai như thế nào, lúc này cô chỉ muốn ngay lập tức tổng cái gì đó vào bụng thôi. Cô bé quay người chạy lại chỗ ghế sofa, xỏ dép rồi chạy lại bàn ăn.

Hạ Lâm kéo ghế cho Hạ Ngọc ngồi xuống rồi lại kéo ghế cho Hạ Nguyệt ngồi xuống, đưa đũa thìa cho hai người rồi bản thân mới ngồi vào bàn ăn.

Dùng xong bữa trưa, ba anh em cùng nhau dọn dẹp rồi mới ai về phòng nấy.

Hạ Lâm vừa trở về phòng thì chuông báo Wechat của anh vang lên. Anh trở tay đóng cửa phòng rồi lấy điện thoại trong túi quần ra xem.

(l'm Lý Mộng: Anh Hạ, có đó không?)



[H.Lâm - James Lin: Có, gọi tôi là Hạ Lâm được rồi, chúng ta bằng tuổi.]

['m Lý Mộng: Được, tôi muốn hỏi xem anh đã đọc kịch bản tới đâu rồi.]

[l'm Lý Mộng: Anh đã đọc tới trường đoạn 3 cảnh 7 chưa?)

[H.Lâm - James Lin: Tôi vừa đọc xong, sao vậy.]

[I'm Lý Mộng: Tôi muốn đề xuất thay đổi một chút, không biết anh có tiện nghe máy không?)

[H. Lâm - James Lin: Đợi tôi một lát.)

(l'm Lý Mộng: Được.)

Hạ Lâm quay người xuống nhà lấy kịch bản rồi trở lên tầng.

"Anh ơi." - Hạ Nguyệt thò đầu từ phòng mình ra.

"Ừm, anh đây." - Hạ Lâm dừng bước.

"Bao giờ anh đưa em đi chơi vậy." - Cô bé Nguyệt Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh.

Hạ Lâm tiến tới xoa đầu cô.

"Cứ nghỉ ngơi đi, anh đang bận một chút, xong việc anh gọi." - Dứt câu, anh nhẹ đẩy cô bé vào phòng.

Hạ Nguyệt vâng lời rồi đóng của lại. Hạ Lâm chưa trở về phòng ngay mà đi qua phòng Hạ Ngọc gõ cửa.

"Em bé ơi."

Hạ Ngọc vừa đặt báo thức xong, chuẩn bị ngủ thì nghe Hạ Lâm gọi.

"Dạ."

"Chiều anh đưa Nguyệt Nguyệt đi chơi, em đi cùng không?"

Hạ Ngọc đáp lại.

"Dạ không ạ, chiều em có hẹn rồi ạ."

Hạ Lâm lại hỏi tiếp.

"Chiều mấy giờ em đi, có cần anh đưa đi không?"

"Thôi ạ, em tự gọi xe là được. Anh cứ cho Nguyệt Nguyệt đi chơi thôi."

"Ừm được, em nghỉ ngơi đi nhé."

Hạ Lâm trở về phòng rồi lại nhắn tin cho Lý Mộng.

[H.Lâm - James Lin: Bây giờ tiện gọi điện chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Cảm Của Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook