Chương 2: Trêu Chọc Không Giới Hạn.
ATD7
30/08/2024
Lục Duy Tùng ngước đầu nhìn Hạ Ngọc, vô thức nuốt nước bọt cái "ực" một tiếng. Cô bé này mặc dù nhìn bình thường ngốc ngốc đáng yêu vậy thôi, lúc nào mà cô nghiêm túc thì khí thế so với anh cũng không nhỏ hơn là mấy đâu.
Dù rất sợ Hạ Ngọc nhưng Lục Duy Tùng vẫn nhất quyết cứng đầu không chịu đưa tay cho cô xem. Trong đầu Lục Duy Tùng lúc này không biết đang tự mắng mình bao nhiêu lần nữa. Bình thường anh nói dối mặt không đổi sắc, thế nhưng mọi thứ đều vô tác dụng khi người đứng trước mặt anh là Hạ Ngọc. Đơn cử như vừa rồi anh chột dạ lén lút giấu tay đi đã chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi rồi.
Ánh mắt Hạ Ngọc thâm trầm, lặng im bất động như một pho tượng. Trong mắt Lục Duy Tùng thì cô gái này chính là đang lạnh mặt vì anh đang tạo phản. Thế nhưng trên thực tế là Hạ Ngọc chỉ là đang nghĩ lại xem vừa rồi mình có làm gì khiến anh bị thương không. Tất cả những hành động vừa rồi chỉ là cô vô thức quen với lúc anh không bị bệnh... A! Vết truyền dịch.
"Đưa tay mình xem nào." - Hạ Ngọc mất kiên nhẫn nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng. Cô quả quyết đưa tay kéo lấy tay anh. Khoảnh khắc cô nhìn vào mu bàn tay của anh, nhất thời tim cô nhói lên một cái, cảm giác đau sót và áy náy bất chợt dâng lên trong lòng cô.
Lục Duy Tùng nhìn khoé mắt ửng đỏ của Hạ Ngọc không khỏi có chút bất đắc dĩ. Anh biết ngay cô sẽ có biểu cảm như vậy mà, thế nên vừa rồi anh mới cố ý giấu cô. Vậy mà cô nhóc này cứ cố chấp muốn xem, thật sự anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Lục Duy Tùng vươn tay, khẽ vuốt ve đầu cô như trấn an.
"Không sao đâu, một lát mình bôi thuốc là không sao rồi. Cậu không cần lo đâu."
Hạ Ngọc vẫn không giấu khỏi sự lo lắng.
"Nhưng mà nó bầm tới mức này rồi. Sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Lục Duy Tùng khẽ cười, giọng cười truyền qua cổ họng đang sưng của anh nghe chẳng khác nào con vịt đang kêu. Nhất thời, khuôn mặt Lục Duy Tùng đỏ bừng vì ngại, còn Hạ Ngọc thì bật cười thành tiếng quên cả áy náy. Thấy cô cười như vậy, Lục Duy Tùng tự nhận mình có thể chịu nhục thêm vài lần nữa để cô vui cũng không thành vấn đề.
"Ngồi đây đi, mình đi lấy thuốc bôi cho cậu."
Thấy Hạ Ngọc chuẩn bị rời đi, Lục Duy Tùng vội giữ tay cô lại.
"Thuốc mình vừa lấy rồi."
Nghe anh nói vậy Hạ Ngọc mới tạm không có ý định ra ngoài nữa. Tiện ngay chân có chiếc ghế cô cũng ngồi xuống luôn.
"Thế cậu bôi thuốc chưa?" - Bàn tay Hạ Ngọc vẫn còn nằm gọn trong bàn tay anh. Tay anh rất nóng, dù ngoài trời kia đang có tuyết rơi nhưng tay anh vẫn cực kỳ nóng, nóng tới nỗi khiến Hạ Ngọc cảm thấy khó chịu. Thế nhưng cô vẫn dằn cảm giác khó chịu đó xuống, để yên bàn tay cho anh nắm.
Lục Duy Tùng thành thật đáp lời cô.
"Mình mới bôi qua qua thôi."
Hạ Ngọc nhìn qua tuýp thuốc mỡ còn chưa đóng nắp bên cạnh thì biết chắc rằng vừa rồi lúc anh đang bôi thuốc thì mình đi vào. Vậy nên cô cứ thế úp tay anh xuống rồi bôi cho anh. Cô dè dặt chạm vào tay anh như chạm vào chiếc cửa kính bị nứt vỡ vậy, chỉ sợ dùng lực quá mạnh nó sẽ vỡ toang ra. Tương tự như vậy, cô cũng sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ khiến anh bị đau.
Suốt quá trình, dường như cả hai đều không lên tiếng, chỉ có tiếng thổi gió khe khẽ của máy sưởi trong phòng, và cả... Tiếng Hạ Ngọc đang khẽ thổi vết thương của anh nữa.
Trong phòng vốn ấm áp nhưng khi cô thổi hơi vào tay anh lại khiến trái tim anh rạo rực không thôi. Cảm giác như có một sợi lông vũ mịn màng lướt qua dọc cơ thể anh vậy, ngứa ngáy vô cùng. Cũng chính vì lẽ đó mà ngón tay của anh cứ giật giật liên hồi. Thế nhưng điều ấy rơi vào mắt Hạ Ngọc lại giống như anh đang bị đau mà rụt tay lại, vậy là cô càng thổi mạnh hơn. Cô cứ thổi rồi lại thổi, thổi rồi lại thổi, mà càng thổi tay anh càng run, Hạ Ngọc nhìn mà càng ngày càng hoảng, giọng cô không giấu nổi lo lắng.
"Cậu đau lắm sao? Sao tay cậu run quá vậy!" - Giọng cô run run, nghẹn ngào như sắp khóc.
Ngay lúc Lục Duy Tùng đang định lên tiếng giải thích rằng không phải anh đau mà là anh buồn thì bất chợt... "Chụt" một tiếng, âm thanh đó vang lên trong không gian yên lặng như vậy thật sự khiến người ta không thể không nghĩ đi hướng khác. Nhưng mà do chúng ta nghĩ nhiều quá thôi, sự thật là Hạ Ngọc vì hoảng quá lên đã đặt hẳn một nụ hôn lên mu bàn tay của Lục Duy Tùng.
*Bùm một tiếng, đầu óc Lục Duy Tùng như nổ tung. Lúc này thực sự anh chẳng thể nghĩ nổi chuyện gì nữa, cũng chẳng còn biết lo lắng xem lúc này Hạ Ngọc có còn giận anh hay không. Anh chỉ biết, mình muốn ôm cô, ngay lúc này, rất muốn.
Thế là anh không chút nghĩ ngợi, thuận tay kéo Hạ Ngọc lên trên đùi mình, sau đó anh ôm ghì lấy cô vào trong lòng trước sự ngỡ ngàng của chính cô. Anh vùi đầu vào hõm vai cô, vùi rất sâu. Hơi thở ấm nóng của anh cứ thế phả vào cổ cô khiến cô vừa buồn vừa ngứa, cứ liên tục rụt cổ lại như muốn tránh khỏi anh.
Lục Duy Tùng hít thở sâu, có trời mới biết lúc này anh muốn hôn cô tới mức nào. Thế nhưng lý trí của anh nói cho anh biết. Anh đang sốt, anh không thể lây bệnh cho cô được, vậy là anh cứ ngồi ôm cô như thế hết năm phút.
Lục Duy Tùng không ngờ tới chỉ vì hành động này của mình mà lại gây ra một tình huống dở khóc dở cười. Sự kiềm chế của anh trong mắt một biên kịch như Hạ Ngọc lại thành....
"Cậu đau lắm hả, đừng khóc mà!" - Hạ Ngọc vòng tay vỗ vỗ lưng anh, tự nhận mình đã hết lòng hết dạ an ủi anh rồi.
Lục Duy Tùng câm nín, bộ ý tứ của anh không đủ rõ hay sao mà cô lại nghĩ anh đang khóc vậy.
Ánh mắt Lục Duy Tùng hiện vẻ nghiền ngẫm. Qua không lâu thì trong đầu anh nảy ra một ý đồ xấu. Anh biết cô nhóc nhà mình sợ bẩn đến mức nào, thế là anh bèn giả vờ xì mũi sau khi khóc xong trên vai cô. Quả nhiên Lục Duy Tùng cảm nhận được cô gái trong lòng bỗng chốc cứng đờ người, đến cử động cũng không dám. Bàn tay đang vỗ về sau lưng anh cũng theo đó mà cứng đờ lại, cử động một cách máy móc. Đoán chừng lúc này chắc cô cũng sắp khóc rồi. Thế là anh không tiếp tục trêu cô nữa, khẽ cười rồi nói.
"Trêu cậu thôi." - Dứt câu, anh ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào cổ cô một cái.
Lục Duy Tùng nhất thời quên mất một điều là đôi môi của mình hiện tại vừa khô nứt vừa bong tróc. Vảy da chết sờn cứng chọc cọ vào cần cổ trăng trắng mịn màng của Hạ Ngọc khiến nó ngay lập tức xước ra rồi đỏ lên.
Điều này đã thành công khiến Hạ Ngọc giãy nảy lên, không còn ngoan ngoãn ngồi yên như vừa nãy nữa. Cô oằn mình giãy giụa.
"Cậu làm mình đau rồi! Cậu lại còn xì mũi vào áo mình nữa!" - Mặt mày Hạ Ngọc nhăn nhó như con khỉ trông buồn cười vô cùng. Cố tình là Lục Duy Tùng lại cứ không buông tay, vẫn ôm hờ lấy cô, sợ cô giãy hăng quá liền ngã tọt xuống đất thì toi. Đáng ghét hơn cả là Lục Duy Tùng lại còn ngồi đó mà cười đến là vui vẻ, đúng là được nước lấn tới mà!
Hạ Ngọc bực dọc móc túi áo lấy ra một chiếc hũ gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh đặt lên tủ đầu giường của anh rồi đẩy anh ra.
"Cậu buông ra đi! Mình không quan tâm tới cậu nữa!"
Đoạn, cô nàng hậm hực đi về nhà và còn ôm theo lọ hoa cẩm tú cầu phối với hoa hướng dương mà mẹ Lục đã cắm rồi đặt nó ở tủ đầu giường.
Dù rất sợ Hạ Ngọc nhưng Lục Duy Tùng vẫn nhất quyết cứng đầu không chịu đưa tay cho cô xem. Trong đầu Lục Duy Tùng lúc này không biết đang tự mắng mình bao nhiêu lần nữa. Bình thường anh nói dối mặt không đổi sắc, thế nhưng mọi thứ đều vô tác dụng khi người đứng trước mặt anh là Hạ Ngọc. Đơn cử như vừa rồi anh chột dạ lén lút giấu tay đi đã chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi rồi.
Ánh mắt Hạ Ngọc thâm trầm, lặng im bất động như một pho tượng. Trong mắt Lục Duy Tùng thì cô gái này chính là đang lạnh mặt vì anh đang tạo phản. Thế nhưng trên thực tế là Hạ Ngọc chỉ là đang nghĩ lại xem vừa rồi mình có làm gì khiến anh bị thương không. Tất cả những hành động vừa rồi chỉ là cô vô thức quen với lúc anh không bị bệnh... A! Vết truyền dịch.
"Đưa tay mình xem nào." - Hạ Ngọc mất kiên nhẫn nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng. Cô quả quyết đưa tay kéo lấy tay anh. Khoảnh khắc cô nhìn vào mu bàn tay của anh, nhất thời tim cô nhói lên một cái, cảm giác đau sót và áy náy bất chợt dâng lên trong lòng cô.
Lục Duy Tùng nhìn khoé mắt ửng đỏ của Hạ Ngọc không khỏi có chút bất đắc dĩ. Anh biết ngay cô sẽ có biểu cảm như vậy mà, thế nên vừa rồi anh mới cố ý giấu cô. Vậy mà cô nhóc này cứ cố chấp muốn xem, thật sự anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Lục Duy Tùng vươn tay, khẽ vuốt ve đầu cô như trấn an.
"Không sao đâu, một lát mình bôi thuốc là không sao rồi. Cậu không cần lo đâu."
Hạ Ngọc vẫn không giấu khỏi sự lo lắng.
"Nhưng mà nó bầm tới mức này rồi. Sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Lục Duy Tùng khẽ cười, giọng cười truyền qua cổ họng đang sưng của anh nghe chẳng khác nào con vịt đang kêu. Nhất thời, khuôn mặt Lục Duy Tùng đỏ bừng vì ngại, còn Hạ Ngọc thì bật cười thành tiếng quên cả áy náy. Thấy cô cười như vậy, Lục Duy Tùng tự nhận mình có thể chịu nhục thêm vài lần nữa để cô vui cũng không thành vấn đề.
"Ngồi đây đi, mình đi lấy thuốc bôi cho cậu."
Thấy Hạ Ngọc chuẩn bị rời đi, Lục Duy Tùng vội giữ tay cô lại.
"Thuốc mình vừa lấy rồi."
Nghe anh nói vậy Hạ Ngọc mới tạm không có ý định ra ngoài nữa. Tiện ngay chân có chiếc ghế cô cũng ngồi xuống luôn.
"Thế cậu bôi thuốc chưa?" - Bàn tay Hạ Ngọc vẫn còn nằm gọn trong bàn tay anh. Tay anh rất nóng, dù ngoài trời kia đang có tuyết rơi nhưng tay anh vẫn cực kỳ nóng, nóng tới nỗi khiến Hạ Ngọc cảm thấy khó chịu. Thế nhưng cô vẫn dằn cảm giác khó chịu đó xuống, để yên bàn tay cho anh nắm.
Lục Duy Tùng thành thật đáp lời cô.
"Mình mới bôi qua qua thôi."
Hạ Ngọc nhìn qua tuýp thuốc mỡ còn chưa đóng nắp bên cạnh thì biết chắc rằng vừa rồi lúc anh đang bôi thuốc thì mình đi vào. Vậy nên cô cứ thế úp tay anh xuống rồi bôi cho anh. Cô dè dặt chạm vào tay anh như chạm vào chiếc cửa kính bị nứt vỡ vậy, chỉ sợ dùng lực quá mạnh nó sẽ vỡ toang ra. Tương tự như vậy, cô cũng sợ mình dùng lực quá mạnh sẽ khiến anh bị đau.
Suốt quá trình, dường như cả hai đều không lên tiếng, chỉ có tiếng thổi gió khe khẽ của máy sưởi trong phòng, và cả... Tiếng Hạ Ngọc đang khẽ thổi vết thương của anh nữa.
Trong phòng vốn ấm áp nhưng khi cô thổi hơi vào tay anh lại khiến trái tim anh rạo rực không thôi. Cảm giác như có một sợi lông vũ mịn màng lướt qua dọc cơ thể anh vậy, ngứa ngáy vô cùng. Cũng chính vì lẽ đó mà ngón tay của anh cứ giật giật liên hồi. Thế nhưng điều ấy rơi vào mắt Hạ Ngọc lại giống như anh đang bị đau mà rụt tay lại, vậy là cô càng thổi mạnh hơn. Cô cứ thổi rồi lại thổi, thổi rồi lại thổi, mà càng thổi tay anh càng run, Hạ Ngọc nhìn mà càng ngày càng hoảng, giọng cô không giấu nổi lo lắng.
"Cậu đau lắm sao? Sao tay cậu run quá vậy!" - Giọng cô run run, nghẹn ngào như sắp khóc.
Ngay lúc Lục Duy Tùng đang định lên tiếng giải thích rằng không phải anh đau mà là anh buồn thì bất chợt... "Chụt" một tiếng, âm thanh đó vang lên trong không gian yên lặng như vậy thật sự khiến người ta không thể không nghĩ đi hướng khác. Nhưng mà do chúng ta nghĩ nhiều quá thôi, sự thật là Hạ Ngọc vì hoảng quá lên đã đặt hẳn một nụ hôn lên mu bàn tay của Lục Duy Tùng.
*Bùm một tiếng, đầu óc Lục Duy Tùng như nổ tung. Lúc này thực sự anh chẳng thể nghĩ nổi chuyện gì nữa, cũng chẳng còn biết lo lắng xem lúc này Hạ Ngọc có còn giận anh hay không. Anh chỉ biết, mình muốn ôm cô, ngay lúc này, rất muốn.
Thế là anh không chút nghĩ ngợi, thuận tay kéo Hạ Ngọc lên trên đùi mình, sau đó anh ôm ghì lấy cô vào trong lòng trước sự ngỡ ngàng của chính cô. Anh vùi đầu vào hõm vai cô, vùi rất sâu. Hơi thở ấm nóng của anh cứ thế phả vào cổ cô khiến cô vừa buồn vừa ngứa, cứ liên tục rụt cổ lại như muốn tránh khỏi anh.
Lục Duy Tùng hít thở sâu, có trời mới biết lúc này anh muốn hôn cô tới mức nào. Thế nhưng lý trí của anh nói cho anh biết. Anh đang sốt, anh không thể lây bệnh cho cô được, vậy là anh cứ ngồi ôm cô như thế hết năm phút.
Lục Duy Tùng không ngờ tới chỉ vì hành động này của mình mà lại gây ra một tình huống dở khóc dở cười. Sự kiềm chế của anh trong mắt một biên kịch như Hạ Ngọc lại thành....
"Cậu đau lắm hả, đừng khóc mà!" - Hạ Ngọc vòng tay vỗ vỗ lưng anh, tự nhận mình đã hết lòng hết dạ an ủi anh rồi.
Lục Duy Tùng câm nín, bộ ý tứ của anh không đủ rõ hay sao mà cô lại nghĩ anh đang khóc vậy.
Ánh mắt Lục Duy Tùng hiện vẻ nghiền ngẫm. Qua không lâu thì trong đầu anh nảy ra một ý đồ xấu. Anh biết cô nhóc nhà mình sợ bẩn đến mức nào, thế là anh bèn giả vờ xì mũi sau khi khóc xong trên vai cô. Quả nhiên Lục Duy Tùng cảm nhận được cô gái trong lòng bỗng chốc cứng đờ người, đến cử động cũng không dám. Bàn tay đang vỗ về sau lưng anh cũng theo đó mà cứng đờ lại, cử động một cách máy móc. Đoán chừng lúc này chắc cô cũng sắp khóc rồi. Thế là anh không tiếp tục trêu cô nữa, khẽ cười rồi nói.
"Trêu cậu thôi." - Dứt câu, anh ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào cổ cô một cái.
Lục Duy Tùng nhất thời quên mất một điều là đôi môi của mình hiện tại vừa khô nứt vừa bong tróc. Vảy da chết sờn cứng chọc cọ vào cần cổ trăng trắng mịn màng của Hạ Ngọc khiến nó ngay lập tức xước ra rồi đỏ lên.
Điều này đã thành công khiến Hạ Ngọc giãy nảy lên, không còn ngoan ngoãn ngồi yên như vừa nãy nữa. Cô oằn mình giãy giụa.
"Cậu làm mình đau rồi! Cậu lại còn xì mũi vào áo mình nữa!" - Mặt mày Hạ Ngọc nhăn nhó như con khỉ trông buồn cười vô cùng. Cố tình là Lục Duy Tùng lại cứ không buông tay, vẫn ôm hờ lấy cô, sợ cô giãy hăng quá liền ngã tọt xuống đất thì toi. Đáng ghét hơn cả là Lục Duy Tùng lại còn ngồi đó mà cười đến là vui vẻ, đúng là được nước lấn tới mà!
Hạ Ngọc bực dọc móc túi áo lấy ra một chiếc hũ gì đó nhỏ nhỏ xinh xinh đặt lên tủ đầu giường của anh rồi đẩy anh ra.
"Cậu buông ra đi! Mình không quan tâm tới cậu nữa!"
Đoạn, cô nàng hậm hực đi về nhà và còn ôm theo lọ hoa cẩm tú cầu phối với hoa hướng dương mà mẹ Lục đã cắm rồi đặt nó ở tủ đầu giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.