Chương 25
Cố Nam Tây
25/06/2022
Chương 25: Đôi phụ hôn nhau
Căn nhà cũ ở thôn Lâm.
Hôm nay, nhà mẹ đẻ của Ngô Thụ Phượng đến chơi, ông Lâm Tảo Sinh phải vào bếp nấu ăn thiết đãi, còn Ngô Thụ Phượng và bà Ngụy mẹ mình, cùng cô em gái Ngô Thụ Hương thì vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện ở gian nhà chính.
"Việc cưới xin của Dương Xuân thế nào rồi?" Ngô Thụ Phượng hỏi bà Ngụy.
Ngô Dương Xuân là em trai của Ngộ Thụ Phượng, bà Ngụy sinh ra ba cô con gái đầu lòng, chỉ được mỗi mụn con trai út.
"Nhắc đến chuyện này mẹ càng thấy tức, con gái Vương Diễm qua năm đã ba mươi, từng một đời chồng mà đòi tiền sính lễ cả trăm nghìn."
Ngô Thụ Phượng ngồi bên cạnh bóc hạt dưa, kinh ngạc, "Một trăm nghìn á?"
Ngô Thụ Hương ngồi cạnh bà Ngụy tiếp lời: "Không chỉ vậy đâu, nhà họ còn đòi ngũ kim nữa."
Ngũ kim gồm có dây chuyền vàng, hoa tai vàng, nhẫn vàng, vòng vàng, mặt dây chuyền vàng, người bình thường trong trấn cưới hỏi đều chỉ đưa lễ tam kim, nhà có điều kiện thì mới mang ngũ kim đi cưới.
Ngô Thụ Phượng chê cười, cho rằng bà Vương Diễm làm tiền quá đáng, "Với số tiền đó thì đi cưới mấy cô hai mươi trẻ đẹp chẳng hơn."
Thật ra Ngô Dương Xuân cũng từng có một đời vợ, người vợ trước còn là bỏ tiền ra mua từ bọn lừa bán phụ nữ, nhưng chưa ở được bao lâu thì người đã bỏ trốn, không hề có con có cái.
Nhà bà Vương Diễm dám treo cao giá trên trời là vì biết tỏng nhà họ Ngô. Ngô Dương Xuân nổi tiếng ham ăn lười biếng, sắp bốn mươi tuổi còn báo cha báo mẹ, cộng thêm hồi bé hắn ta bị chó cắn mất một lỗ tai, gia đình bình thường không ai chịu gả con cho hắn cả. Còn Vương Diễm nào phải gả con, mà là bán con mới đúng.
"Không biết bà tám nào đặt chuyện nói xấu Dương Xuân nhà chúng ta, ban đầu Vương Diễm chỉ đòi năm mươi nghìn, không biết nghe mấy lời bậy bạ ở đâu, lập tức đổi lời đòi một trăm nghìn." Bà Ngụy hừ lạnh, "Không biết tự xem lại con gái nhà mình, xấu thì đã đành, còn ốm như ma đói, ai biết có đẻ được con trai không."
Ngô Thụ Phượng cũng bất bình, "Một trăm nghìn thì dẹp đi, tìm đâu ra số tiền đó, mẹ bảo ba tìm thêm mấy bà mối, xem thôn khác có người thích hợp không."
Bà Ngụy căm tức, "Thằng em mày cũng chả có tiền đồ gì, người ta vừa nghe đến làm mai cho nó, lập tức đuổi người ra khỏi cửa."
Ngô Thụ Phượng nghĩ ngợi, "Hay là mua thêm người vợ cho nó đi?" Mua một người còn chả đến giá một trăm nghìn.
"Mua cái gì mà mua, nếu lại chạy trốn nữa, không phải lỗ chết à."
Chuyện mua vợ ở thị trấn này cũng thường thấy, đa số đều người lớn tuổi, có chút tàn tật hoặc không có tiền cưới vợ đàng hoàng sẽ mua một cô gái bị lừa bán từ nước ngoài về làm vợ. Dĩ nhiên, cũng có một vài người không phải bị lừa bán, mà là bịp bợm lừa tiền lừa tình.
Kiểu vợ mua được này phải nhốt trong nhà, chịu ngoan ngoãn ở lại thì không nói, người ương ngạnh chớp được thời cơ là sẽ bỏ trốn ngay.
Ngô Thụ Phượng cũng đau đầu, dù sao cũng là em trai ruột của mình, sao có thể bỏ mặc, "Không mua thì có thể làm gì khác? Dương Xuân đã sắp bốn mươi tuổi, dù sao cũng phải để lại hương hỏa cho nhà họ Ngô chúng ta chứ."
Ngô Thụ Hương đột nhiên hỏi: "Chị hai, Hòa Miêu mười tám tuổi rồi đúng không?"
"Tháng trước vừa tròn mười tám."
"Hay là gả nó cho Dương Xuân đi."
Ngô Thụ Phượng còn chưa kịp tỏ thái độ, bà Ngụy đã quát tháo: "Cái con này, mày nói gì thế, cháu gái gả cho cậu, sĩ diện nhà chúng ta biết để đâu?"
"Không phải vì hết cách rồi sao, thế hệ trước cũng thường có chuyện thân càng thêm thân mà. Nhà họ Kiều ở Đào Lâm còn cưới cháu gái mình kia kìa, chuyện này có gì đâu, với lại, chuyện nhà chúng ta ai dám xen vào."
Ngô Thụ Hương không có trình độ học vấn, tư tưởng vô cùng cổ hủ, hơn nữa, nếu Ngô Dương Xuyên thật phải cưới vợ hay mua vợ, ba mẹ đã già làm gì có tiền, cuối cùng không phải đều do mấy chị em họ góp vào hay sao.
Đương nhiên chị ta rất vui lòng thúc đẩy cuộc hôn nhân "thân càng thêm thân" này.
Lâm Tảo Sinh nói vọng ra từ bếp: "Hòa Miêu còn đang đi học."
Ngô Thụ Hương lập tức phản bác: "Con gái học nhiều làm gì, sau này cưới chồng vẫn phải ở nhà trông con thôi."
Ngô Thụ Phượng không lên tiếng, đang nghĩ ngợi gì đó, còn Lâm Tảo Sinh cũng lặng thinh. Tính tình ông ta yếu hèn, lại không có việc làm ổn định, chỉ làm việc lặt vặt giúp người trong và ngoài thôn, bị Ngô Thụ Phượng chê bai chửi mắng mấy năm, đã trở thành nhu nhược khúm núm.
Bà Ngụy suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, "Không được, không được, lỡ như sinh ra đứa ngốc thì nghiệp chướng lắm." Bà cũng không thích đứa chái ngoại này của mình, "Cho dù không ra đứa ngốc, lỡ sinh ra đứa tự kỷ cũng chết toi."
Lúc này, gian phòng trong cùng bị đá văng cửa ra.
Ngô Thụ Phượng quay đầu lại, trừng mắt mắng chửi: "Mày mở cửa thì cứ mở, ồn ào vậy làm gì?"
Lâm Hòa Miêu cúi đầu, im lặng đi ra ngoài.
Ngô Thụ Phượng hỏi với theo: "Mày đi đâu?"
Cô không trả lời.
"Câm rồi hả?"
Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt vô hồn, chằm chằm nhìn vào ba người đàn bà trong nhà.
Bà Ngụy vốn không ưa cô cháu gái này, thấy dáng vẻ Lâm Hòa Miêu im ỉm lại càng phiền chán, "Mày học đến ngu luôn rồi à."
"Không phải từ bé nó đã vậy sao, cứ như khúc gỗ vậy."
"..."
Lâm Hòa Miêu bỏ ngoài tai những lời khinh miệt giễu cợt, thẳng lưng đi ra ngoài không hề ngoảnh lại.
Cô đi đến cửa hàng tạp hóa cuối thôn mua một bao thuốc lá rẻ tiền nhất và một chiếc bật lửa, tốn hết ba tệ rưỡi.
Trả tiền xong, lại đi đến con phố đối diện, bên kia có một hồ nước bỏ hoang, cô ngồi bên đường, sành sỏi hút thuốc, trên người còn mặc đồng phục học sinh.
Mới hút được nửa điếu thì một cánh tay vươn đến từ phía sau, rút điếu thuốc đi, "Con nít con nôi bày đặt hút thuốc cái gì."
Không cần quay đầu lại cô vẫn biết đó là Trình Cập, "Tôi không phải trẻ con, đã đủ mười tám tuổi, có thể lấy chồng, có thể sinh con rồi."
Trình Cập tịch thu bao thuốc lá cô để trên mặt đất, ngậm nửa điếu thuốc cô đang hút dở, rít một hơi, vị thuốc lá rẻ tiền gay gắt cổ họng.
"Thuốc này nặng quá, không hợp với con gái."
Lâm Hòa Miêu quay người lại, cô gái mười tám thân hình vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, trên khuôn mặt non nớt lại không hề có nét sinh động và hoạt bát như lứa tuổi nên có.
Cô đưa tay ra, trên cổ tay có vết sẹo nhàn nhạt, "Trả lại cho tôi."
Trình Cập lại rít thêm một hơi thuốc, thong dong nhả khói trắng, ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ tay cô, "Không trả..."
Lâm Hòa Miêu bỗng kiễng chân lên, dán môi mình vào môi gã, hút lấy khói thuốc cay xè vào miệng. Sau phút đụng chạm ngắn ngủi, cô đứng vững trở lại, "Đó là của tôi."
Trên khuôn mặt khô khan của cô rốt cuộc có thêm biểu cảm khác: Chột dạ, đắc ý và e thẹn.
Trình Cập đã hai mươi bảy tuổi, từng gặp đủ kiểu phụ nữ, ấy vậy mà lần đầu tiên lại bị một cô bé làm cho trở tay không kịp. Gã quệt ngón tay qua môi, tuy cười cợt nhả nhưng giọng nói lại ẩn chứa răn dạy, "Em gái à, em có biết em đang làm gì không?"
Lâm Hòa Miêu đỏ mặt nhìn gã, "Tôi biết anh không có bạn gái."
"Vậy em có biết tôi có rất nhiều bạn tình không?"
Biết chứ! Cô từng bắt gặp cảnh Trình Cập ôm eo mấy cô gái đi vào tiệm xăm rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều là một người khác nhau.
Lâm Hòa Miêu không đáp lời, chỉ cất bước đi về phía gã.
Trình Cập lập tức lùi lại một bước, vẻ bất cần đời trên mặt biến mất, "Em còn nhỏ tuổi, cách xa mấy tên cặn bả ra." Rồi lại lùi thêm bước nữa.
"Anh không phải cặn bả." Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú.
"Tôi là thế đấy."
"Anh không phải." Nếu anh là tên cặn bả, anh sẽ không lùi bước về sau.
"Lâm Hòa Miêu." Gã gằn giọng: "Lo học hành đi."
Gã cầm theo bao thuốc lá của cô bỏ đi, nhưng không đi xa, mà đứng trên cây cầu đá cong cong gần đó.
Lâm Hòa Miêu ngồi bên bờ hồ, thẩn thờ nhìn mặt nước. Hồi lâu sau, cô từ từ vươn ra một chân, thò xuống nước.
Trình Cập lập tức dợm bước xuống cầu, cô đột ngột rút chân lại, thì gã cũng rút chân về.
Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, đến khi cô quay người bỏ đi, Trình Cập mới đi xuống cầu đá, tiếp tục hút loại thuốc lá gắt cổ kia. Cô mới mười tám tuổi, đang độ thanh xuân tươi đẹp, sao lại có ý tưởng phí hoài bản thân.
Hút xong điếu thuốc, gã tìm người hỏi đường, "Cho hỏi nhà Lâm Thông ở đâu?"
Lâm Thông là một trong những tên lưu manh tối qua chứng kiến Nhung Lê đả thương Đỗ Quyền.
Căn nhà cũ ở thôn Lâm.
Hôm nay, nhà mẹ đẻ của Ngô Thụ Phượng đến chơi, ông Lâm Tảo Sinh phải vào bếp nấu ăn thiết đãi, còn Ngô Thụ Phượng và bà Ngụy mẹ mình, cùng cô em gái Ngô Thụ Hương thì vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện ở gian nhà chính.
"Việc cưới xin của Dương Xuân thế nào rồi?" Ngô Thụ Phượng hỏi bà Ngụy.
Ngô Dương Xuân là em trai của Ngộ Thụ Phượng, bà Ngụy sinh ra ba cô con gái đầu lòng, chỉ được mỗi mụn con trai út.
"Nhắc đến chuyện này mẹ càng thấy tức, con gái Vương Diễm qua năm đã ba mươi, từng một đời chồng mà đòi tiền sính lễ cả trăm nghìn."
Ngô Thụ Phượng ngồi bên cạnh bóc hạt dưa, kinh ngạc, "Một trăm nghìn á?"
Ngô Thụ Hương ngồi cạnh bà Ngụy tiếp lời: "Không chỉ vậy đâu, nhà họ còn đòi ngũ kim nữa."
Ngũ kim gồm có dây chuyền vàng, hoa tai vàng, nhẫn vàng, vòng vàng, mặt dây chuyền vàng, người bình thường trong trấn cưới hỏi đều chỉ đưa lễ tam kim, nhà có điều kiện thì mới mang ngũ kim đi cưới.
Ngô Thụ Phượng chê cười, cho rằng bà Vương Diễm làm tiền quá đáng, "Với số tiền đó thì đi cưới mấy cô hai mươi trẻ đẹp chẳng hơn."
Thật ra Ngô Dương Xuân cũng từng có một đời vợ, người vợ trước còn là bỏ tiền ra mua từ bọn lừa bán phụ nữ, nhưng chưa ở được bao lâu thì người đã bỏ trốn, không hề có con có cái.
Nhà bà Vương Diễm dám treo cao giá trên trời là vì biết tỏng nhà họ Ngô. Ngô Dương Xuân nổi tiếng ham ăn lười biếng, sắp bốn mươi tuổi còn báo cha báo mẹ, cộng thêm hồi bé hắn ta bị chó cắn mất một lỗ tai, gia đình bình thường không ai chịu gả con cho hắn cả. Còn Vương Diễm nào phải gả con, mà là bán con mới đúng.
"Không biết bà tám nào đặt chuyện nói xấu Dương Xuân nhà chúng ta, ban đầu Vương Diễm chỉ đòi năm mươi nghìn, không biết nghe mấy lời bậy bạ ở đâu, lập tức đổi lời đòi một trăm nghìn." Bà Ngụy hừ lạnh, "Không biết tự xem lại con gái nhà mình, xấu thì đã đành, còn ốm như ma đói, ai biết có đẻ được con trai không."
Ngô Thụ Phượng cũng bất bình, "Một trăm nghìn thì dẹp đi, tìm đâu ra số tiền đó, mẹ bảo ba tìm thêm mấy bà mối, xem thôn khác có người thích hợp không."
Bà Ngụy căm tức, "Thằng em mày cũng chả có tiền đồ gì, người ta vừa nghe đến làm mai cho nó, lập tức đuổi người ra khỏi cửa."
Ngô Thụ Phượng nghĩ ngợi, "Hay là mua thêm người vợ cho nó đi?" Mua một người còn chả đến giá một trăm nghìn.
"Mua cái gì mà mua, nếu lại chạy trốn nữa, không phải lỗ chết à."
Chuyện mua vợ ở thị trấn này cũng thường thấy, đa số đều người lớn tuổi, có chút tàn tật hoặc không có tiền cưới vợ đàng hoàng sẽ mua một cô gái bị lừa bán từ nước ngoài về làm vợ. Dĩ nhiên, cũng có một vài người không phải bị lừa bán, mà là bịp bợm lừa tiền lừa tình.
Kiểu vợ mua được này phải nhốt trong nhà, chịu ngoan ngoãn ở lại thì không nói, người ương ngạnh chớp được thời cơ là sẽ bỏ trốn ngay.
Ngô Thụ Phượng cũng đau đầu, dù sao cũng là em trai ruột của mình, sao có thể bỏ mặc, "Không mua thì có thể làm gì khác? Dương Xuân đã sắp bốn mươi tuổi, dù sao cũng phải để lại hương hỏa cho nhà họ Ngô chúng ta chứ."
Ngô Thụ Hương đột nhiên hỏi: "Chị hai, Hòa Miêu mười tám tuổi rồi đúng không?"
"Tháng trước vừa tròn mười tám."
"Hay là gả nó cho Dương Xuân đi."
Ngô Thụ Phượng còn chưa kịp tỏ thái độ, bà Ngụy đã quát tháo: "Cái con này, mày nói gì thế, cháu gái gả cho cậu, sĩ diện nhà chúng ta biết để đâu?"
"Không phải vì hết cách rồi sao, thế hệ trước cũng thường có chuyện thân càng thêm thân mà. Nhà họ Kiều ở Đào Lâm còn cưới cháu gái mình kia kìa, chuyện này có gì đâu, với lại, chuyện nhà chúng ta ai dám xen vào."
Ngô Thụ Hương không có trình độ học vấn, tư tưởng vô cùng cổ hủ, hơn nữa, nếu Ngô Dương Xuyên thật phải cưới vợ hay mua vợ, ba mẹ đã già làm gì có tiền, cuối cùng không phải đều do mấy chị em họ góp vào hay sao.
Đương nhiên chị ta rất vui lòng thúc đẩy cuộc hôn nhân "thân càng thêm thân" này.
Lâm Tảo Sinh nói vọng ra từ bếp: "Hòa Miêu còn đang đi học."
Ngô Thụ Hương lập tức phản bác: "Con gái học nhiều làm gì, sau này cưới chồng vẫn phải ở nhà trông con thôi."
Ngô Thụ Phượng không lên tiếng, đang nghĩ ngợi gì đó, còn Lâm Tảo Sinh cũng lặng thinh. Tính tình ông ta yếu hèn, lại không có việc làm ổn định, chỉ làm việc lặt vặt giúp người trong và ngoài thôn, bị Ngô Thụ Phượng chê bai chửi mắng mấy năm, đã trở thành nhu nhược khúm núm.
Bà Ngụy suy đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, "Không được, không được, lỡ như sinh ra đứa ngốc thì nghiệp chướng lắm." Bà cũng không thích đứa chái ngoại này của mình, "Cho dù không ra đứa ngốc, lỡ sinh ra đứa tự kỷ cũng chết toi."
Lúc này, gian phòng trong cùng bị đá văng cửa ra.
Ngô Thụ Phượng quay đầu lại, trừng mắt mắng chửi: "Mày mở cửa thì cứ mở, ồn ào vậy làm gì?"
Lâm Hòa Miêu cúi đầu, im lặng đi ra ngoài.
Ngô Thụ Phượng hỏi với theo: "Mày đi đâu?"
Cô không trả lời.
"Câm rồi hả?"
Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt vô hồn, chằm chằm nhìn vào ba người đàn bà trong nhà.
Bà Ngụy vốn không ưa cô cháu gái này, thấy dáng vẻ Lâm Hòa Miêu im ỉm lại càng phiền chán, "Mày học đến ngu luôn rồi à."
"Không phải từ bé nó đã vậy sao, cứ như khúc gỗ vậy."
"..."
Lâm Hòa Miêu bỏ ngoài tai những lời khinh miệt giễu cợt, thẳng lưng đi ra ngoài không hề ngoảnh lại.
Cô đi đến cửa hàng tạp hóa cuối thôn mua một bao thuốc lá rẻ tiền nhất và một chiếc bật lửa, tốn hết ba tệ rưỡi.
Trả tiền xong, lại đi đến con phố đối diện, bên kia có một hồ nước bỏ hoang, cô ngồi bên đường, sành sỏi hút thuốc, trên người còn mặc đồng phục học sinh.
Mới hút được nửa điếu thì một cánh tay vươn đến từ phía sau, rút điếu thuốc đi, "Con nít con nôi bày đặt hút thuốc cái gì."
Không cần quay đầu lại cô vẫn biết đó là Trình Cập, "Tôi không phải trẻ con, đã đủ mười tám tuổi, có thể lấy chồng, có thể sinh con rồi."
Trình Cập tịch thu bao thuốc lá cô để trên mặt đất, ngậm nửa điếu thuốc cô đang hút dở, rít một hơi, vị thuốc lá rẻ tiền gay gắt cổ họng.
"Thuốc này nặng quá, không hợp với con gái."
Lâm Hòa Miêu quay người lại, cô gái mười tám thân hình vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở, trên khuôn mặt non nớt lại không hề có nét sinh động và hoạt bát như lứa tuổi nên có.
Cô đưa tay ra, trên cổ tay có vết sẹo nhàn nhạt, "Trả lại cho tôi."
Trình Cập lại rít thêm một hơi thuốc, thong dong nhả khói trắng, ánh mắt lơ đãng lướt qua cổ tay cô, "Không trả..."
Lâm Hòa Miêu bỗng kiễng chân lên, dán môi mình vào môi gã, hút lấy khói thuốc cay xè vào miệng. Sau phút đụng chạm ngắn ngủi, cô đứng vững trở lại, "Đó là của tôi."
Trên khuôn mặt khô khan của cô rốt cuộc có thêm biểu cảm khác: Chột dạ, đắc ý và e thẹn.
Trình Cập đã hai mươi bảy tuổi, từng gặp đủ kiểu phụ nữ, ấy vậy mà lần đầu tiên lại bị một cô bé làm cho trở tay không kịp. Gã quệt ngón tay qua môi, tuy cười cợt nhả nhưng giọng nói lại ẩn chứa răn dạy, "Em gái à, em có biết em đang làm gì không?"
Lâm Hòa Miêu đỏ mặt nhìn gã, "Tôi biết anh không có bạn gái."
"Vậy em có biết tôi có rất nhiều bạn tình không?"
Biết chứ! Cô từng bắt gặp cảnh Trình Cập ôm eo mấy cô gái đi vào tiệm xăm rất nhiều lần, hơn nữa mỗi lần đều là một người khác nhau.
Lâm Hòa Miêu không đáp lời, chỉ cất bước đi về phía gã.
Trình Cập lập tức lùi lại một bước, vẻ bất cần đời trên mặt biến mất, "Em còn nhỏ tuổi, cách xa mấy tên cặn bả ra." Rồi lại lùi thêm bước nữa.
"Anh không phải cặn bả." Lâm Hòa Miêu ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú.
"Tôi là thế đấy."
"Anh không phải." Nếu anh là tên cặn bả, anh sẽ không lùi bước về sau.
"Lâm Hòa Miêu." Gã gằn giọng: "Lo học hành đi."
Gã cầm theo bao thuốc lá của cô bỏ đi, nhưng không đi xa, mà đứng trên cây cầu đá cong cong gần đó.
Lâm Hòa Miêu ngồi bên bờ hồ, thẩn thờ nhìn mặt nước. Hồi lâu sau, cô từ từ vươn ra một chân, thò xuống nước.
Trình Cập lập tức dợm bước xuống cầu, cô đột ngột rút chân lại, thì gã cũng rút chân về.
Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, đến khi cô quay người bỏ đi, Trình Cập mới đi xuống cầu đá, tiếp tục hút loại thuốc lá gắt cổ kia. Cô mới mười tám tuổi, đang độ thanh xuân tươi đẹp, sao lại có ý tưởng phí hoài bản thân.
Hút xong điếu thuốc, gã tìm người hỏi đường, "Cho hỏi nhà Lâm Thông ở đâu?"
Lâm Thông là một trong những tên lưu manh tối qua chứng kiến Nhung Lê đả thương Đỗ Quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.