Chương 21: Chương 3.5
Girlne Ya
04/06/2017
Mười phút giờ giải lao
"Cuối tuần này mình tổ chức 'party' tại nhà, Thương Không Lẫm đến tham dự nhé?"
"Thương Không Lẫm, có thể cho mình số di động của cậu không?"
"Thương Không Lẫm, cậu có nick QQ k? Thêm mình vào danh sách bạn bè đi!"
Vừa tan học, đám bạn trong lớp, nhất là tụi con gái, cứ giống y như mấy cái đinh sắt bị cục nam châm Thương Không Lẫm hết về xung quanh, rồi dính chặt không rời quanh bàn học của cậu ta.
Xuân Quả ngồi tại chỗ, một tay chống cằm, một tay ấm ức quay bút.
Đáng ghét, chẳng hòng gì nói chuyện với Thương Không Lẫm sau khi hết tiết học, bây giờ cậu ta bị bao vây trùng trùng lớp lớp, ngay cả nhìn còn chẳng thấy nổi cậu ta! Hơn nữa cái bàn của mình...
Xuân Quả ngán ngầm nhìn chỗ ngồi bị đám bạn "chiếm đoạt" phía trước mặt, rồi quay sang nhìn cậu bạn Thái Khả Phu cảm động phát khóc vì tự nhiên lại biến thành "bạn cùng bàn" với mình, cúi đầu bất lực.
Xem ra muốn nói chuyện với Thương Không Lẫm vào giờ giải lao là chuyện không thể rồi... Tìm cơ hội khác vậy.
Giờ Vật lý
"Do trọng lực nên..."
Trên lớp, thầy dạy Vật lý đang giảng thao thao bất tuyệt về trọng lực trên bục giảng, nước bọt bắn tung tóe.
Xuân Quả ngoáy vội một dòng chữ trên vở nháp- "Tôi muốn nói chuyện với cậu sau khi tan học. Xuân Quả." , rồi xé ra vo lại.
Thế nhưng đúng lúc quay ra định ném cục giấy đó cho Thương Không Lẫm, Xuân Quả bỗng giật bắn người, cục giấy vừa vo lại trong ta run run lên trên không.
Bởi vì lúc đó những cục giấy trắng ở trên bàn Thương Không Lẫm nhiều như mưa đá chưa kịp tan, cục to cục bé nằm rải rác khắp xung quanh. Tụi con gái trong lớp đứa nào cũng tranh thủ lúc thầy giáo quay lên bảng viết bài để nhìn Thương Không Lẫm bằng ánh mắt quan tâm hết mực.
Mồ hôi trên trán Xuân Quả vã ra như nước mưa, cô bé đau đầu nhìn Thương Không Lẫm.
Cái tên này "hot" thật đấy, đống giấy vò kia chắc chắn là của tụi con gái trong lớp viết cho hắn! Dù bây giờ mình có ném giấy cho hắn thì xem chừng cũng bị lẫn hết vào đống giấy ngồn ngộn kia thôi, hắn chẳng thể nào nhìn thấy được đâu.
Thôi bỏ đi, lại tìm cơ hội khác để hẹn cậu ta vậy...
Giờ thể dục
"Các em , để rèn luyện khả năng phối hợp của các em, bài tập thể dục hôn nay là hai người ghép lại đi bằng ba chân! Danh sách phân nhóm như sau..." Sau khi thầy giáo đọc hết danh sách phân nhóm dài lê thê, Xuân Quả đã đứng cạnh Thương Không Lẫm.
Cơ hội tốt đây! Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng nói được câu nào hay câu đó.
Nhìn Thương Không Lẫm đang đứng bên cạnh, mắt Xuân Quả lóe sáng, kiểu như "đang đói thì không kén chọn thức ăn".
Nhưng đúng lúc Xuân Quả vừa mở miệng, vẫn còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, thì đột nhiên...
Huỵch!
Một cô bạn đứng sau Xuân Quả không hiểu tại sao lại ngã lăn đùng ra sân.
"Ái da! Đau quá! Thương Không Lẫm, phiền cậu đưa mình tới phòng y tế với!" Cô nàng ôm lấy mắt cá chân, nũng nịu rên rỉ.
"Cái gì...?" Nghe thấy lời đề nghị của cô bạn, đầu Xuân Quả bắt đầu bốc khói vì giận dữ.
Nhỏ đó rút cuộc là bị thương ở chỗ nào chứ? Mắt cá chân không đỏ cũng không sưng, nhìn còn khỏe mạnh hơn cả vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olympic nữa.
"Thương Không Lẫm, nhờ em đó." Thế mà thầy giáo thể dục cũng nhảy vào góp vui, vỗ vỗ vai Thương Không Lẫm giao "trọng trách".
"À, cũng được ạ."
Thương Không Lẫm nhún vai, bước tới đỡ cô bạn vừa "bị thương" đi đến phòng y tế, để lại Xuân Quả đứng nghiến răng đau đớn nhìn cái bóng kéo dài của Thương Không Lẫm và cô bạn kia.
Lại thất bại rồi...
"Cuối tuần này mình tổ chức 'party' tại nhà, Thương Không Lẫm đến tham dự nhé?"
"Thương Không Lẫm, có thể cho mình số di động của cậu không?"
"Thương Không Lẫm, cậu có nick QQ k? Thêm mình vào danh sách bạn bè đi!"
Vừa tan học, đám bạn trong lớp, nhất là tụi con gái, cứ giống y như mấy cái đinh sắt bị cục nam châm Thương Không Lẫm hết về xung quanh, rồi dính chặt không rời quanh bàn học của cậu ta.
Xuân Quả ngồi tại chỗ, một tay chống cằm, một tay ấm ức quay bút.
Đáng ghét, chẳng hòng gì nói chuyện với Thương Không Lẫm sau khi hết tiết học, bây giờ cậu ta bị bao vây trùng trùng lớp lớp, ngay cả nhìn còn chẳng thấy nổi cậu ta! Hơn nữa cái bàn của mình...
Xuân Quả ngán ngầm nhìn chỗ ngồi bị đám bạn "chiếm đoạt" phía trước mặt, rồi quay sang nhìn cậu bạn Thái Khả Phu cảm động phát khóc vì tự nhiên lại biến thành "bạn cùng bàn" với mình, cúi đầu bất lực.
Xem ra muốn nói chuyện với Thương Không Lẫm vào giờ giải lao là chuyện không thể rồi... Tìm cơ hội khác vậy.
Giờ Vật lý
"Do trọng lực nên..."
Trên lớp, thầy dạy Vật lý đang giảng thao thao bất tuyệt về trọng lực trên bục giảng, nước bọt bắn tung tóe.
Xuân Quả ngoáy vội một dòng chữ trên vở nháp- "Tôi muốn nói chuyện với cậu sau khi tan học. Xuân Quả." , rồi xé ra vo lại.
Thế nhưng đúng lúc quay ra định ném cục giấy đó cho Thương Không Lẫm, Xuân Quả bỗng giật bắn người, cục giấy vừa vo lại trong ta run run lên trên không.
Bởi vì lúc đó những cục giấy trắng ở trên bàn Thương Không Lẫm nhiều như mưa đá chưa kịp tan, cục to cục bé nằm rải rác khắp xung quanh. Tụi con gái trong lớp đứa nào cũng tranh thủ lúc thầy giáo quay lên bảng viết bài để nhìn Thương Không Lẫm bằng ánh mắt quan tâm hết mực.
Mồ hôi trên trán Xuân Quả vã ra như nước mưa, cô bé đau đầu nhìn Thương Không Lẫm.
Cái tên này "hot" thật đấy, đống giấy vò kia chắc chắn là của tụi con gái trong lớp viết cho hắn! Dù bây giờ mình có ném giấy cho hắn thì xem chừng cũng bị lẫn hết vào đống giấy ngồn ngộn kia thôi, hắn chẳng thể nào nhìn thấy được đâu.
Thôi bỏ đi, lại tìm cơ hội khác để hẹn cậu ta vậy...
Giờ thể dục
"Các em , để rèn luyện khả năng phối hợp của các em, bài tập thể dục hôn nay là hai người ghép lại đi bằng ba chân! Danh sách phân nhóm như sau..." Sau khi thầy giáo đọc hết danh sách phân nhóm dài lê thê, Xuân Quả đã đứng cạnh Thương Không Lẫm.
Cơ hội tốt đây! Tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng nói được câu nào hay câu đó.
Nhìn Thương Không Lẫm đang đứng bên cạnh, mắt Xuân Quả lóe sáng, kiểu như "đang đói thì không kén chọn thức ăn".
Nhưng đúng lúc Xuân Quả vừa mở miệng, vẫn còn chưa kịp thốt ra tiếng nào, thì đột nhiên...
Huỵch!
Một cô bạn đứng sau Xuân Quả không hiểu tại sao lại ngã lăn đùng ra sân.
"Ái da! Đau quá! Thương Không Lẫm, phiền cậu đưa mình tới phòng y tế với!" Cô nàng ôm lấy mắt cá chân, nũng nịu rên rỉ.
"Cái gì...?" Nghe thấy lời đề nghị của cô bạn, đầu Xuân Quả bắt đầu bốc khói vì giận dữ.
Nhỏ đó rút cuộc là bị thương ở chỗ nào chứ? Mắt cá chân không đỏ cũng không sưng, nhìn còn khỏe mạnh hơn cả vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olympic nữa.
"Thương Không Lẫm, nhờ em đó." Thế mà thầy giáo thể dục cũng nhảy vào góp vui, vỗ vỗ vai Thương Không Lẫm giao "trọng trách".
"À, cũng được ạ."
Thương Không Lẫm nhún vai, bước tới đỡ cô bạn vừa "bị thương" đi đến phòng y tế, để lại Xuân Quả đứng nghiến răng đau đớn nhìn cái bóng kéo dài của Thương Không Lẫm và cô bạn kia.
Lại thất bại rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.