Chương 8: Hoang Mang_ Lời Hứa_ Cuộc Hội Ngộ Bất Ngờ
Girlne Ya
04/06/2017
Mười năm sau.
Đầu hạ, cơn gió buổi sớm thổi ngang qua không trung như một cái ngáp của bầu trời, và bay tới một thành phố phồn hoa dưới ánh nắng ấm áp.
Nơi đây vẫn là thôn Mậu Sơn, nhưng đã không là thôn Mậu Sơn của mười năm về trước.
Do kế hoạch phát triển của thành phố Cảnh Minh, nơi này đã biến thành khu vực khai thác của thành phố. Những con đường, những cây cầu uốn lượn nối tiếp nhau và những tòa nhà cao tầng khiến người ta hoa mắt đã cung nhau tạo nên một mạng lưới hoa lệ khổng lồ, biến cả khu vực thành một khoảng không gian với ánh sàng chằng chịt, khiến những người đến đây khó lòng tưởng tượng được rằng đó chính là thôn Mậu Sơn yên tĩnh mười năm trước.
Còn ngọn núi Mậu Sơn xanh biếc và huyền bí được người dân trong làng phong làm thần thánh, giờ đã trở thành một khu dân cư. Cây cối trên núi đều biến mất, thay vào đó là nhà của san sát, các nhà máy nhả khói cuộn tròn... Chỉ có trên đỉnh núi còn sót lại một mảng nhỏ xanh biếc, khẽ than thở cùng ngọn gió trong không trung ô nhiễm.
Lúc này mới là bảy giờ sáng, ngọn núi Mậu Sơn vẫn đang chậm chạp vươn vai trong nắng sớm, nhưng ngôi trường đom đóm nằm gần đỉnh núi đã chộn rộn như nước đang sôi ùng ục.
Đang là giờ cao điểm tới trường của học sinh, nhưng mọi người không ai về lớp ngồi tự học như thường lệ, mà cứ nườm nượp cắp cặp đứng vây trước bảng tin ở cổng trường, thì thào bàn luận với nhau chuyện gì đó.
Tại tiêu điểm tụ hội ánh nhìn của họ, một nữ sinh mặc đồng phục màu xanh lam đậm của trường Trung học Đom Đóm đang đứng ngay ngắn. Trước mặt cô bé bày hai chiếc bàn học màu nâu sẫm, trên mặt một trong hai chiếc bàn đặt một tờ giấy trắng to đùng, một đóa hoa dành dành trắng muốt lặng lẽ nằm bên cạnh, mỗi khi có gió thoảng qua lại tỏa hương thơm ngào ngạt. Trên chiếc bàn còn lại là một chậu hoa có cắm một cành cây nhỏ, và một cái kén đen sì dường như có sự sống bên trong đang đung đưa nhẹ nhàng trên cành cây.
"Ê, đây chẳng phải là Xuân Quả lớp 258 của khối 10 sao? Sáng sớm mà cậu ấy đã đứng đây làm gì thế?"
"Cậu không nhìn thấy tấm dải băng rôn màu đỏ treo trên bảng tin phía sau cậu ấy à? Phản đối xây dựng sân vận động mới- Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm."
"Tớ thấy trên báo hôm kia có đăng tin, tác phẩm cuối cùng mà kiến trúc sư Hắc Minh Sơn để lại đã được công bố, đó là thiết kế khu rừng trên đỉnh núi thành một san vận động cực lớn. Đại khái chắc ý Xuân Quả muốn kêu gọi mọi người cùng phản đối kế hoạch xây dựng sân vận động."
"Có điều tớ thấy Xuân Quả quan tâm đến khu rừng đó hơi quá. Tớ với cậu ấy cùng học từ trường cấp hai Đom Đóm lên đến trung học. Từ thời cấp hai cậu ấy đã suốt ngày kêu gào mọi người bảo vệ khu rừng đó, không được vứt rác bừa bãi, cậu ấy còn lắm chuyện hơn cả bác Vương lao công trường tớ ý."
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các bạn xung quanh, Xuân Quả mím môi hít một hơi, tự trấn an tâm trạng đang rối như tơ vò. Rồi cô bé ngẩng mặt lên nhìn đám bạn học đang vây trước mặt mình với ánh mắt kiên định.
"Các cậu ơi, trước khi mình đưa ra lời thỉnh cầu với các cậu, mình muốn để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng một phép màu của thiên nhiên." Xuân Quả vừa nói vừa nâng chậu hoa đặt trên bàn học trước mặt.
"Oa, trên cành cây có một con nhộng này. Nhìn giống cái kén tằm đen sì ấy nhỉ. Là bươm bướm à?"
"Trông kinh thế! Mình sởn hết cả gai ốc lên rồi đây này!"
"Nhưng mà con nhộng đó thì có liên quan gì tới việc phản đối xây dựng sân vận động?"
Đám học sinh lại nhốn nháo bàn luận. Xuân Quả liền đưa một ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cúi đầu xuống, chăm chú nhìn con nhộng đang nhè nhẹ run lên, và giống như cha mẹ đang chờ đợi sự ra đời của đứa con, trái tim trong lồng ngực cô bé bắt đầu nhanh dần nhịp đập.
Con nhộng này càng rung rinh mạnh hơn trên cành cây, mọi người cũng bắt đầu trật tự, ai nấy lần lượt mở to mắt chờ đợi khoảnh khắc biến hóa sắp diễn ra của kén nhộng.
"Oa! Nứt ra rồi! Nứt ra rồi!"
"Suỵt! Đừng làm ồn!"
Trong tiếng thốt kinh ngạc đã được "vặn nhỏ volume" của đám học sinh, cái kén xấu xí nhẹ nhàng tách ra một kẽ nứt. Xuân Quả hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, hồi hộp dõi theo hai chiếc râu cong cong đang thận trong thò ra từ trong kén, rồi tiếp đó là hai con mắt đen nhỏ xíu, cuối cùng là cái thân ướt nhẹp...
Bụp.
Cứ như là có phép thuật, không lâu sau, cái thứ nhỏ bé màu đen xám chui ra từ trong kén nhẹ nhàng dang đôi cánh và bắt đầu dốc hết sức lực để vỗ.
Một lúc nữa, một lúc nữa, lại thêm một lúc nữa...
Mỗi lần nó đập cánh lại mạnh hơn lần trước, và theo từng nhịp đập, đôi cánh đầy vẩy ảm đạm nhạt nhòa trước đó dần phát ra ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.
"Oa, đẹp quá đi!"
"Lúc trước nó xấu xí là vậy, thế mà trông phút chốc lại biến thành con bướm xinh đẹp, đúng là phép màu thật. Cảm động quá!"
Nhìn thấy chú bướm xinh đẹp trên cái kén đen, các bạn đúng xem đều thốt lên kinh ngạc.
Xuân Quả thở phào một cái như trút được gánh nặng, nắm tay đang nắm chặt và vẻ mặt căng thẳng đã bắt đầu giãn ra.
“Thưa các bạn, chúng ta vừa được xem quá trình hóa bướm của loài bướm phấn. Mình nhặt được con sâu bướm này ở bên cạnh sân thể dục của trường. Lúc phát hiện ra nó, trên kén đã bị thủng một lỗ to, con bướm bên trong đang thoi thóp, mình phải mất đúng nửa tháng chăm sóc nó, nó mới có thể hóa bướm an toàn như hôm nay.”
“Có lẽ sẽ có bạn cho rằng hành động của mình thật kì quặc, và không hiểu chuyện xem nhộng hóa thành bướm rốt cuộc liên quan gì tới câu khẩu hiệu “Phản đối xây dựng sân vận động mới- Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm” trên dải băng rôn phía sau lưng mình đây. Điều mình muốn nói với mọi người là, một mặt chúng ta đang thưởng lãm vẽ đẹp của chú bướm, mặt khác lại thờ ơ với hệ sinh thái tự nhiên, không ngừng chặt phá rừng, khiến những sinh linh bé nhỏ xinh đẹp này mất đi nơi náu thân.”
“Xin mời mọi người cùng xem, đây là hình ảnh núi Mậu Sơn mười năm về trước.” Xuân Quả vừa nói vừa nhấc lên một bức ảnh đen trắng đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn, rồi đưa ra trước mắt các bạn. “Tuy đây là bức ảnh đen trắng, nhưng mình tin mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ núi Mậu Sơn trước đây đẹp như thế nào. Vậy mà mọi người thử nhìn núi Mậu Sơn bây giờ xem. Khắp nơi trên núi đều xây dựng nhà máy, khu căn hộ,... chỉ còn sót lại một khu rừng nhỏ bé trên đỉnh núi.”
“Nếu như hủy hoại mất khu rừng cuối cùng đó chỉ vì trường trung học Đom Đóm muốn xây sân vận động mới, thì chú bướm xinh này, và cả những sinh linh đang cư ngụ trên ngọn núi này đều sẽ biến mất khỏi ngôi nhà của chúng.”
“Sinh mệnh là bình đẳng. Thế nên chúng ta phải kiên quyết phản đối nhà trường xây sân vận động mới. Kiên quyết việc tàn phá núi Mậu Sơn. Xin mọi người hãy viết tên của mình lên tờ giấy trắng này. Để chúng ta cùng liên danh xin nhà trường hủy bỏ kế hoạch xây dựng sân vận động trên đỉnh núi Mậu Sơn. Hãy cùng nhau cứu lấy “Rừng đom đóm”-khu rừng cuối cùng còn sót lại!”
Bộp bộp bộp!
Xuân Quả kết thúc màn diễn thuyết kêu gọi đầy xúc động của mình xong, đám đông vây quanh lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Xuân Quả khẽ thở phào, đang định tranh thủ kêu gọi mọi người kí tên lên giấy thì có hai nhỏ nữ sinh đang khoác tay nhau đứng sau đám đông, nhìn nhau rồi cùng bĩu môi phát ra tiếng cười khinh khỉnh, buông lời chọc ngoáy:
“Này Xuân Quả, hôm nay cậu đứng ở cổng trường đánh trống mở cờ kêu gọi mọi người cùng bảo vệ Rừng đom đóm, chắc chắn lại là vì ‘cậu bé thần kì’ Thương Không Lẫm kia chứ gì? Thôi đừng giả vờ nữa, cậu còn định lải nhải mấy lời dối trá đó đến bao giờ hả?”
“Đúng vậy. Từ hồi còn học trường cấp hai Đóm Đóm, cậu đã kể cho bọn tôi nghe câu chuyện của cậu với cậu ta, lúc đầu bọn tôi còn ngốc nghếch tưởng những gì cậu nói là thật, nhưng giờ bọn tôi đều đã biết rõ là cậu đang lừa gạt người khác. Phản đối xây dựng sân vận động, bảo vệ Rừng đom đóm, rồi còn cả Thương Không Lẫm nữa chứ, tất cả đều là trò dối trá cậu bày ra để thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.”
“Đúng thế! Bọn này tuyệt đối sẽ không hưởng ứng lời kêu gọi của một kẻ bịp bợm đâu, cậu từ bỏ ý định kêu gọi kí tên lên tờ giấy đó đi!”
“Tôi không phải là kẻ lừa bịp.” Do bị kích động nên hai má Xuân Quả đỏ tía lên như bị ai đâm, cô bé lớn tiếng vặc lại.
“Không phải kẻ lừa bịp à? Thế tại sao Thương Không Lẫm suốt ba năm nay, à không, theo như cậu kẻ thì phải là suốt mười năm nay không hề thấy xuất hiện?” Nhỏ kia cũng không chịu lép vế, ưỡn ngực gân cổ cãi lại Xuân Quả.
“Tôi...” Xuân Quả mở miệng định nói gì đó, nhưng trong đầu lại không hề có câu trả lời cho câu hỏi này.
“Hứ! Không trả lời được chứ gì?” Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Xuân Quả, hai nhỏ bạn học nhăn mũi tỏ vẻ đắc thắng.
“Thì ra Xuân Quả là người như thế à? Vừa nãy vừa thấy bạn ấy diễn thuyết rất có sức thuyết phục, không ngờ bạn ấy lại đi lừa gạt người khác. Không thể tin được bạn này.”
“Đúng đó, với lại con người và thiên nhiên vốn dĩ luôn mâu thuẫn đối kháng, con người muốn phát triển thì chắc chắn phải phá hỏng và sử dụng tới thiên nhiên thôi.”
“Núi Mậu Sơn đã thế này rồi, dù có cố giữ lấy khu rừng nhỏ bé đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa nhỉ?”
Nghe thấy màn đấu khẩu giữa Xuân Quả với hai nhỏ bạn học, những bạn đang sẵn sàng kí tên lên tờ giấy bắt đầu do dự.
Xuân Quả uất ức cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đóa hoa dành dành đặt trên bàn, cắn chặt môi đến mức tái nhợt.
Đáng ghét... ! Tôi không phải kẻ lừa bịp, tôi không hề lừa mọi người. Tuy mười năm nay, đúng là Thương Không Lẫm không hề xuất hiện, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy lúc nào cũng như đang ở cạnh tôi...
Kể từ khi chuyển đến học ở trường Đom Đóm này, mỗi buổi sớm đầu hè, trên bàn học của tôi đều xuất hiện một cành hoa dành dành vẫn còn ướt đẫm sương mai; mỗi khi tâm trạng tôi không tốt hoặc gặp chuyện không vui, hoa dành dành trắng muốt luôn xuất hiện đúng lúc trong cặp sách, hay trong ngăn bàn... Người biết tặng hoa dành dành cho tôi, ngoài Lẫm ra thì còn ai cơ chứ?
Khu rừng đom đóm nhỏ bé mà giờ đây không còn có thể gọi là “rừng” nữa, chính là mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Lẫm. Dù có thế nào tôi cũng không thể để nó biến mất!
Đầu hạ, cơn gió buổi sớm thổi ngang qua không trung như một cái ngáp của bầu trời, và bay tới một thành phố phồn hoa dưới ánh nắng ấm áp.
Nơi đây vẫn là thôn Mậu Sơn, nhưng đã không là thôn Mậu Sơn của mười năm về trước.
Do kế hoạch phát triển của thành phố Cảnh Minh, nơi này đã biến thành khu vực khai thác của thành phố. Những con đường, những cây cầu uốn lượn nối tiếp nhau và những tòa nhà cao tầng khiến người ta hoa mắt đã cung nhau tạo nên một mạng lưới hoa lệ khổng lồ, biến cả khu vực thành một khoảng không gian với ánh sàng chằng chịt, khiến những người đến đây khó lòng tưởng tượng được rằng đó chính là thôn Mậu Sơn yên tĩnh mười năm trước.
Còn ngọn núi Mậu Sơn xanh biếc và huyền bí được người dân trong làng phong làm thần thánh, giờ đã trở thành một khu dân cư. Cây cối trên núi đều biến mất, thay vào đó là nhà của san sát, các nhà máy nhả khói cuộn tròn... Chỉ có trên đỉnh núi còn sót lại một mảng nhỏ xanh biếc, khẽ than thở cùng ngọn gió trong không trung ô nhiễm.
Lúc này mới là bảy giờ sáng, ngọn núi Mậu Sơn vẫn đang chậm chạp vươn vai trong nắng sớm, nhưng ngôi trường đom đóm nằm gần đỉnh núi đã chộn rộn như nước đang sôi ùng ục.
Đang là giờ cao điểm tới trường của học sinh, nhưng mọi người không ai về lớp ngồi tự học như thường lệ, mà cứ nườm nượp cắp cặp đứng vây trước bảng tin ở cổng trường, thì thào bàn luận với nhau chuyện gì đó.
Tại tiêu điểm tụ hội ánh nhìn của họ, một nữ sinh mặc đồng phục màu xanh lam đậm của trường Trung học Đom Đóm đang đứng ngay ngắn. Trước mặt cô bé bày hai chiếc bàn học màu nâu sẫm, trên mặt một trong hai chiếc bàn đặt một tờ giấy trắng to đùng, một đóa hoa dành dành trắng muốt lặng lẽ nằm bên cạnh, mỗi khi có gió thoảng qua lại tỏa hương thơm ngào ngạt. Trên chiếc bàn còn lại là một chậu hoa có cắm một cành cây nhỏ, và một cái kén đen sì dường như có sự sống bên trong đang đung đưa nhẹ nhàng trên cành cây.
"Ê, đây chẳng phải là Xuân Quả lớp 258 của khối 10 sao? Sáng sớm mà cậu ấy đã đứng đây làm gì thế?"
"Cậu không nhìn thấy tấm dải băng rôn màu đỏ treo trên bảng tin phía sau cậu ấy à? Phản đối xây dựng sân vận động mới- Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm."
"Tớ thấy trên báo hôm kia có đăng tin, tác phẩm cuối cùng mà kiến trúc sư Hắc Minh Sơn để lại đã được công bố, đó là thiết kế khu rừng trên đỉnh núi thành một san vận động cực lớn. Đại khái chắc ý Xuân Quả muốn kêu gọi mọi người cùng phản đối kế hoạch xây dựng sân vận động."
"Có điều tớ thấy Xuân Quả quan tâm đến khu rừng đó hơi quá. Tớ với cậu ấy cùng học từ trường cấp hai Đom Đóm lên đến trung học. Từ thời cấp hai cậu ấy đã suốt ngày kêu gào mọi người bảo vệ khu rừng đó, không được vứt rác bừa bãi, cậu ấy còn lắm chuyện hơn cả bác Vương lao công trường tớ ý."
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các bạn xung quanh, Xuân Quả mím môi hít một hơi, tự trấn an tâm trạng đang rối như tơ vò. Rồi cô bé ngẩng mặt lên nhìn đám bạn học đang vây trước mặt mình với ánh mắt kiên định.
"Các cậu ơi, trước khi mình đưa ra lời thỉnh cầu với các cậu, mình muốn để cho tất cả mọi người cùng chiêm ngưỡng một phép màu của thiên nhiên." Xuân Quả vừa nói vừa nâng chậu hoa đặt trên bàn học trước mặt.
"Oa, trên cành cây có một con nhộng này. Nhìn giống cái kén tằm đen sì ấy nhỉ. Là bươm bướm à?"
"Trông kinh thế! Mình sởn hết cả gai ốc lên rồi đây này!"
"Nhưng mà con nhộng đó thì có liên quan gì tới việc phản đối xây dựng sân vận động?"
Đám học sinh lại nhốn nháo bàn luận. Xuân Quả liền đưa một ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi cúi đầu xuống, chăm chú nhìn con nhộng đang nhè nhẹ run lên, và giống như cha mẹ đang chờ đợi sự ra đời của đứa con, trái tim trong lồng ngực cô bé bắt đầu nhanh dần nhịp đập.
Con nhộng này càng rung rinh mạnh hơn trên cành cây, mọi người cũng bắt đầu trật tự, ai nấy lần lượt mở to mắt chờ đợi khoảnh khắc biến hóa sắp diễn ra của kén nhộng.
"Oa! Nứt ra rồi! Nứt ra rồi!"
"Suỵt! Đừng làm ồn!"
Trong tiếng thốt kinh ngạc đã được "vặn nhỏ volume" của đám học sinh, cái kén xấu xí nhẹ nhàng tách ra một kẽ nứt. Xuân Quả hít một hơi thật sâu, nắm chặt bàn tay, hồi hộp dõi theo hai chiếc râu cong cong đang thận trong thò ra từ trong kén, rồi tiếp đó là hai con mắt đen nhỏ xíu, cuối cùng là cái thân ướt nhẹp...
Bụp.
Cứ như là có phép thuật, không lâu sau, cái thứ nhỏ bé màu đen xám chui ra từ trong kén nhẹ nhàng dang đôi cánh và bắt đầu dốc hết sức lực để vỗ.
Một lúc nữa, một lúc nữa, lại thêm một lúc nữa...
Mỗi lần nó đập cánh lại mạnh hơn lần trước, và theo từng nhịp đập, đôi cánh đầy vẩy ảm đạm nhạt nhòa trước đó dần phát ra ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.
"Oa, đẹp quá đi!"
"Lúc trước nó xấu xí là vậy, thế mà trông phút chốc lại biến thành con bướm xinh đẹp, đúng là phép màu thật. Cảm động quá!"
Nhìn thấy chú bướm xinh đẹp trên cái kén đen, các bạn đúng xem đều thốt lên kinh ngạc.
Xuân Quả thở phào một cái như trút được gánh nặng, nắm tay đang nắm chặt và vẻ mặt căng thẳng đã bắt đầu giãn ra.
“Thưa các bạn, chúng ta vừa được xem quá trình hóa bướm của loài bướm phấn. Mình nhặt được con sâu bướm này ở bên cạnh sân thể dục của trường. Lúc phát hiện ra nó, trên kén đã bị thủng một lỗ to, con bướm bên trong đang thoi thóp, mình phải mất đúng nửa tháng chăm sóc nó, nó mới có thể hóa bướm an toàn như hôm nay.”
“Có lẽ sẽ có bạn cho rằng hành động của mình thật kì quặc, và không hiểu chuyện xem nhộng hóa thành bướm rốt cuộc liên quan gì tới câu khẩu hiệu “Phản đối xây dựng sân vận động mới- Liên danh thỉnh cầu cứu lấy Rừng đom đóm” trên dải băng rôn phía sau lưng mình đây. Điều mình muốn nói với mọi người là, một mặt chúng ta đang thưởng lãm vẽ đẹp của chú bướm, mặt khác lại thờ ơ với hệ sinh thái tự nhiên, không ngừng chặt phá rừng, khiến những sinh linh bé nhỏ xinh đẹp này mất đi nơi náu thân.”
“Xin mời mọi người cùng xem, đây là hình ảnh núi Mậu Sơn mười năm về trước.” Xuân Quả vừa nói vừa nhấc lên một bức ảnh đen trắng đã được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn, rồi đưa ra trước mắt các bạn. “Tuy đây là bức ảnh đen trắng, nhưng mình tin mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ núi Mậu Sơn trước đây đẹp như thế nào. Vậy mà mọi người thử nhìn núi Mậu Sơn bây giờ xem. Khắp nơi trên núi đều xây dựng nhà máy, khu căn hộ,... chỉ còn sót lại một khu rừng nhỏ bé trên đỉnh núi.”
“Nếu như hủy hoại mất khu rừng cuối cùng đó chỉ vì trường trung học Đom Đóm muốn xây sân vận động mới, thì chú bướm xinh này, và cả những sinh linh đang cư ngụ trên ngọn núi này đều sẽ biến mất khỏi ngôi nhà của chúng.”
“Sinh mệnh là bình đẳng. Thế nên chúng ta phải kiên quyết phản đối nhà trường xây sân vận động mới. Kiên quyết việc tàn phá núi Mậu Sơn. Xin mọi người hãy viết tên của mình lên tờ giấy trắng này. Để chúng ta cùng liên danh xin nhà trường hủy bỏ kế hoạch xây dựng sân vận động trên đỉnh núi Mậu Sơn. Hãy cùng nhau cứu lấy “Rừng đom đóm”-khu rừng cuối cùng còn sót lại!”
Bộp bộp bộp!
Xuân Quả kết thúc màn diễn thuyết kêu gọi đầy xúc động của mình xong, đám đông vây quanh lập tức nổi lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Xuân Quả khẽ thở phào, đang định tranh thủ kêu gọi mọi người kí tên lên giấy thì có hai nhỏ nữ sinh đang khoác tay nhau đứng sau đám đông, nhìn nhau rồi cùng bĩu môi phát ra tiếng cười khinh khỉnh, buông lời chọc ngoáy:
“Này Xuân Quả, hôm nay cậu đứng ở cổng trường đánh trống mở cờ kêu gọi mọi người cùng bảo vệ Rừng đom đóm, chắc chắn lại là vì ‘cậu bé thần kì’ Thương Không Lẫm kia chứ gì? Thôi đừng giả vờ nữa, cậu còn định lải nhải mấy lời dối trá đó đến bao giờ hả?”
“Đúng vậy. Từ hồi còn học trường cấp hai Đóm Đóm, cậu đã kể cho bọn tôi nghe câu chuyện của cậu với cậu ta, lúc đầu bọn tôi còn ngốc nghếch tưởng những gì cậu nói là thật, nhưng giờ bọn tôi đều đã biết rõ là cậu đang lừa gạt người khác. Phản đối xây dựng sân vận động, bảo vệ Rừng đom đóm, rồi còn cả Thương Không Lẫm nữa chứ, tất cả đều là trò dối trá cậu bày ra để thu hút sự chú ý của mọi người mà thôi.”
“Đúng thế! Bọn này tuyệt đối sẽ không hưởng ứng lời kêu gọi của một kẻ bịp bợm đâu, cậu từ bỏ ý định kêu gọi kí tên lên tờ giấy đó đi!”
“Tôi không phải là kẻ lừa bịp.” Do bị kích động nên hai má Xuân Quả đỏ tía lên như bị ai đâm, cô bé lớn tiếng vặc lại.
“Không phải kẻ lừa bịp à? Thế tại sao Thương Không Lẫm suốt ba năm nay, à không, theo như cậu kẻ thì phải là suốt mười năm nay không hề thấy xuất hiện?” Nhỏ kia cũng không chịu lép vế, ưỡn ngực gân cổ cãi lại Xuân Quả.
“Tôi...” Xuân Quả mở miệng định nói gì đó, nhưng trong đầu lại không hề có câu trả lời cho câu hỏi này.
“Hứ! Không trả lời được chứ gì?” Nhìn thấy khuôn mặt hoang mang của Xuân Quả, hai nhỏ bạn học nhăn mũi tỏ vẻ đắc thắng.
“Thì ra Xuân Quả là người như thế à? Vừa nãy vừa thấy bạn ấy diễn thuyết rất có sức thuyết phục, không ngờ bạn ấy lại đi lừa gạt người khác. Không thể tin được bạn này.”
“Đúng đó, với lại con người và thiên nhiên vốn dĩ luôn mâu thuẫn đối kháng, con người muốn phát triển thì chắc chắn phải phá hỏng và sử dụng tới thiên nhiên thôi.”
“Núi Mậu Sơn đã thế này rồi, dù có cố giữ lấy khu rừng nhỏ bé đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa nhỉ?”
Nghe thấy màn đấu khẩu giữa Xuân Quả với hai nhỏ bạn học, những bạn đang sẵn sàng kí tên lên tờ giấy bắt đầu do dự.
Xuân Quả uất ức cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đóa hoa dành dành đặt trên bàn, cắn chặt môi đến mức tái nhợt.
Đáng ghét... ! Tôi không phải kẻ lừa bịp, tôi không hề lừa mọi người. Tuy mười năm nay, đúng là Thương Không Lẫm không hề xuất hiện, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu ấy lúc nào cũng như đang ở cạnh tôi...
Kể từ khi chuyển đến học ở trường Đom Đóm này, mỗi buổi sớm đầu hè, trên bàn học của tôi đều xuất hiện một cành hoa dành dành vẫn còn ướt đẫm sương mai; mỗi khi tâm trạng tôi không tốt hoặc gặp chuyện không vui, hoa dành dành trắng muốt luôn xuất hiện đúng lúc trong cặp sách, hay trong ngăn bàn... Người biết tặng hoa dành dành cho tôi, ngoài Lẫm ra thì còn ai cơ chứ?
Khu rừng đom đóm nhỏ bé mà giờ đây không còn có thể gọi là “rừng” nữa, chính là mối liên hệ duy nhất giữa tôi và Lẫm. Dù có thế nào tôi cũng không thể để nó biến mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.