Chương 25: Rung động_ Điều ước_ Hương hoa lãng mạn ở chợ đêm
Girlne Ya
13/06/2017
Khi mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi Mậu Sơn, trường trung học Đom Đóm bắt đầu náo nhiệt trở lại sau một đêm yên tĩnh.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Thương Không Lẫm đã trở thành siêu thần tượng của trường.
Mới chưa đầy bảy mười hai tiếng đồng hồ, cậu ta đã ôm hết cả ba danh hiệu "Người được nữ sinh trong trường hâm mộ nhất", "Người được nam sinh trong trường kính trọng nhất", "Người được thầy cô trong trường yêu mến nhất". Cậu ta nhanh chóng đánh cắp trái tim của hàng nghìn cô gái tuổi teen trong trường trung học Đom Đóm, ngay cả nhiều nam sinh cũng vô cùng sùng bái cậu ta vì tài chơi bóng rổ.
Nơi nào mà Thương Không Lẫm đặt chân tới cũng khiến mọi người nhốn nháo ồn ào.
Rõ ràng bây giờ vẫn chưa tới trung tuần tháng Năm, nhưng không khí ở trường trung học Đom Đóm đã nóng nực như giữa mùa hè.
Khi mặt trời từ từ lặn xuống trong tiếng reo hò không dứt, chuông báo tan học của trường trung học Đom Đóm cuối cùng cũng reo lên inh ỏi.
Tại cửa sân thượng của khu phòng học, Xuân Quả đứng nhìn cảnh tượng nhốn nháo, hỗn loạn như các bà nội chợ giành giật mua đồ giảm giá trước mắt mà mặt xám ngoét, nỗi ấm ức và hậm hực như hai dùi trống gõ liên tục vào trái tim Xuân Quả, khiến cô bé như sắp nổ tung.
"Hừ... Cái tên khùng này rốt cuộc đang làm gì vậy? Đã hẹn là sau khi tan học sẽ gặp nhau trên sân thượng cơ mà? Sao lại biến thành thế này...?" Xuân Quả nhìn Thương Không Lẫm bị vây chặt bởi đám học sinh trong trường, bực bội rút điện thoại nhắn tin, trong đầu cô bé lúc này đang nhớ lại tiết ngữ văn sáng nay.
Khi Xuân Quả đang thả hồn trên mây trên gió mà nhớ lại “kế hoạch chiến đấu- tìm cơ hội gặp riêng Thương Không Lẫm” mới viết ra giấy tối qua, thì chiếc điện thoại trong ngăn bàn chợt rung lên khe khẽ
Xuân Quả nhân lúc cô giáo không chú ý, lén rút điện thoại ra khỏi ngăn bàn, cúi đầu mở tin nhắn ra đọc:
Anh Đào, sau giờ học gặp nhau ở sân thượng nhé. Nhất định phải cẩn thận, không được đẻ người khác phát hiện và bám theo. Làm thần tượng thật là nguy hiểm.
@Tin nhắn tuyệt mật gửi từ Thương Không Lẫm.
Đọc xong nội dung tin nhắn, Xuân Quả ngạc nhiên ngoái sang nhìn cậu bạn đang ngồi bên cạnh , thì thấy lúc này Thương Không Lẫm đang cắn bút, hơi nghiêng mặt quay sang nhìn mình, dường như phát hiện ra sự kinh ngạc trong ánh mắt Xuân Quả, Thương Không Lẫm bèn nở một nụ cười đắc ý.
Xuân Quả khẽ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại trở lại ngăn bàn, giả bộ ngồi yên tại chỗ chăm chú nghe giảng.
Lúc này ngoài việc mím chặt môi ra thì Xuân Quả không có biểu hiện gì khác thường, nhưng chỉ có mình cô bé biết được trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như quả bóng cao su vừa bị ai đập mạnh xuống đất. Cho dù Xuân Quả có mím môi rất chặt, nhưng vẫn không sao khống chế được sự căng thẳng và kích động trong lòng.
Tuyệt quá, cuối cùng cũng có cơ hội được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm. Chỉ mong sao giờ tan học mau mau.
“AAAAAAAA!! Thương Không Lẫm! Mình hâm mộ cậu lắm!!”
“Thương Không Lẫm! Cuối tuần cậu đi chơi với bọn mình đi!”
"Thương Không Lẫm! Cậu cho mình xin chữ kí đi! Hoặc là cho mình một tấm ảnh cũng được!" Tiếng la hét ré lên từng chặp kéo Xuân Quả ra khỏi dòng suy nghĩ và quay trở lại thực tại.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc tan học, nhưng khi Xuân Quả bước đến cửa sân thượng, thì chỉ nhìn thấy một đám con gái đang sôi sùng sục như bong bóng trong chảo lửa, và Thương Không Lẫm lúc này đang bị vây trùng trùng lớp lớp...
Xuân Quả nhìn tập đoàn người trên sân thượng, có thể đoán được hầu hết nữ sinh trường trung học Đom Đóm đều đã tụ tập ở đây... Họ la hét đầy kích động, tiếng tách tách của máy ảnh và điện thoại di động vang lên liên tục.
"Xin lỗi, các bạn cho mình đi nhờ một chút." Từ trong đám đông vang lên giọng nói của Thương Không Lẫm, nhưng câu nói đó dường như có chút lạnh lùng đó không những không khiến cho tụi con gái xung quanh thấy phản cảm, ngược lại, còn làm dấy lên một tràng tiếng thét ầm ĩ chói tai.
"Đúng là tên đần độn... Rõ ràng chính mình nói là 'tuyệt đối phải cẩn thận, không để người khác phát hiện và bám theo', thế mà kết quả thì..." Xuân Quả lầm bầm, cay cú nhìn theo bóng Thương Không Lẫm thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám đông.
"Bé Xuân Quả, tớ càng nhìn thằng ranh kia càng thấy ngứa mắt. Có cần tớ ra tay trừng trị hắn giúp cậu không?" Thái Khả Phu đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, lù lù thò đầu ra từ phía sau Xuân Quả, đôi mắt dán chặt vào Thương Không Lẫm tràn ngập sự đố kị.
"Cảm ơn, thôi miễn đi!"
Xuân Quả vỗ mạnh lồng ngực đang nhảy tưng tưng vì bị Thái Khả Phu làm cho giật mình chết khiếp, rồi quay người đi xuống cầu thang.
Xem ra, "cuộc hẹn hò bí mật" ngày hôm nay lại đi tong như mấy hôm trước rồi. Mình đoán cứ đà này, cả đời mình cũng đừng hòng nói với Thương Không Lẫm được một câu.
"A! Thầy giáo vụ, em chào thầy ạ!"
"Í? Thầy giáo vụ á??"
Đúng lúc Xuân Quả vừa mới cắm mặt ủ rũ bước xuống cầu thang được vài bước, thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh ngạc.
Xuân Quả ngoái lại nhìn thì phát hiện ra Thương Không Lẫm không biết đã chạy thoát khỏi đám nữ sinh bằng cách nào, đang ôm cặp sách vừa cười đắc ý vừa chạy như bay đến chỗ Xuân Quả như thể một người vừa thoát nạn trong trận sóng thần.
"Á! Thương Không Lẫm, cậu đi đâu thế?"
"Xuân Quả! Là Xuân Quả! Đội hộ vệ đã cảnh báo cậu ta không được phép tiếp cận Thương Không Lẫm rồi cơ mà?"
Nhưng lúc này Thương Không Lẫm đã kịp nắm lấy cổ tay Xuân Quả và lao xuống cầu thang nhanh như tên lửa, phóng hết tốc lực trong tiếng la hét của đám con gái và Thái Khả Phu, đưa Xuân Quả thoát khỏi khu phòng học một cách an toàn.
Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Thương Không Lẫm đã trở thành siêu thần tượng của trường.
Mới chưa đầy bảy mười hai tiếng đồng hồ, cậu ta đã ôm hết cả ba danh hiệu "Người được nữ sinh trong trường hâm mộ nhất", "Người được nam sinh trong trường kính trọng nhất", "Người được thầy cô trong trường yêu mến nhất". Cậu ta nhanh chóng đánh cắp trái tim của hàng nghìn cô gái tuổi teen trong trường trung học Đom Đóm, ngay cả nhiều nam sinh cũng vô cùng sùng bái cậu ta vì tài chơi bóng rổ.
Nơi nào mà Thương Không Lẫm đặt chân tới cũng khiến mọi người nhốn nháo ồn ào.
Rõ ràng bây giờ vẫn chưa tới trung tuần tháng Năm, nhưng không khí ở trường trung học Đom Đóm đã nóng nực như giữa mùa hè.
Khi mặt trời từ từ lặn xuống trong tiếng reo hò không dứt, chuông báo tan học của trường trung học Đom Đóm cuối cùng cũng reo lên inh ỏi.
Tại cửa sân thượng của khu phòng học, Xuân Quả đứng nhìn cảnh tượng nhốn nháo, hỗn loạn như các bà nội chợ giành giật mua đồ giảm giá trước mắt mà mặt xám ngoét, nỗi ấm ức và hậm hực như hai dùi trống gõ liên tục vào trái tim Xuân Quả, khiến cô bé như sắp nổ tung.
"Hừ... Cái tên khùng này rốt cuộc đang làm gì vậy? Đã hẹn là sau khi tan học sẽ gặp nhau trên sân thượng cơ mà? Sao lại biến thành thế này...?" Xuân Quả nhìn Thương Không Lẫm bị vây chặt bởi đám học sinh trong trường, bực bội rút điện thoại nhắn tin, trong đầu cô bé lúc này đang nhớ lại tiết ngữ văn sáng nay.
Khi Xuân Quả đang thả hồn trên mây trên gió mà nhớ lại “kế hoạch chiến đấu- tìm cơ hội gặp riêng Thương Không Lẫm” mới viết ra giấy tối qua, thì chiếc điện thoại trong ngăn bàn chợt rung lên khe khẽ
Xuân Quả nhân lúc cô giáo không chú ý, lén rút điện thoại ra khỏi ngăn bàn, cúi đầu mở tin nhắn ra đọc:
Anh Đào, sau giờ học gặp nhau ở sân thượng nhé. Nhất định phải cẩn thận, không được đẻ người khác phát hiện và bám theo. Làm thần tượng thật là nguy hiểm.
@Tin nhắn tuyệt mật gửi từ Thương Không Lẫm.
Đọc xong nội dung tin nhắn, Xuân Quả ngạc nhiên ngoái sang nhìn cậu bạn đang ngồi bên cạnh , thì thấy lúc này Thương Không Lẫm đang cắn bút, hơi nghiêng mặt quay sang nhìn mình, dường như phát hiện ra sự kinh ngạc trong ánh mắt Xuân Quả, Thương Không Lẫm bèn nở một nụ cười đắc ý.
Xuân Quả khẽ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đặt điện thoại trở lại ngăn bàn, giả bộ ngồi yên tại chỗ chăm chú nghe giảng.
Lúc này ngoài việc mím chặt môi ra thì Xuân Quả không có biểu hiện gì khác thường, nhưng chỉ có mình cô bé biết được trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như quả bóng cao su vừa bị ai đập mạnh xuống đất. Cho dù Xuân Quả có mím môi rất chặt, nhưng vẫn không sao khống chế được sự căng thẳng và kích động trong lòng.
Tuyệt quá, cuối cùng cũng có cơ hội được nói chuyện riêng với Thương Không Lẫm. Chỉ mong sao giờ tan học mau mau.
“AAAAAAAA!! Thương Không Lẫm! Mình hâm mộ cậu lắm!!”
“Thương Không Lẫm! Cuối tuần cậu đi chơi với bọn mình đi!”
"Thương Không Lẫm! Cậu cho mình xin chữ kí đi! Hoặc là cho mình một tấm ảnh cũng được!" Tiếng la hét ré lên từng chặp kéo Xuân Quả ra khỏi dòng suy nghĩ và quay trở lại thực tại.
Cuối cùng cũng đợi được tới lúc tan học, nhưng khi Xuân Quả bước đến cửa sân thượng, thì chỉ nhìn thấy một đám con gái đang sôi sùng sục như bong bóng trong chảo lửa, và Thương Không Lẫm lúc này đang bị vây trùng trùng lớp lớp...
Xuân Quả nhìn tập đoàn người trên sân thượng, có thể đoán được hầu hết nữ sinh trường trung học Đom Đóm đều đã tụ tập ở đây... Họ la hét đầy kích động, tiếng tách tách của máy ảnh và điện thoại di động vang lên liên tục.
"Xin lỗi, các bạn cho mình đi nhờ một chút." Từ trong đám đông vang lên giọng nói của Thương Không Lẫm, nhưng câu nói đó dường như có chút lạnh lùng đó không những không khiến cho tụi con gái xung quanh thấy phản cảm, ngược lại, còn làm dấy lên một tràng tiếng thét ầm ĩ chói tai.
"Đúng là tên đần độn... Rõ ràng chính mình nói là 'tuyệt đối phải cẩn thận, không để người khác phát hiện và bám theo', thế mà kết quả thì..." Xuân Quả lầm bầm, cay cú nhìn theo bóng Thương Không Lẫm thoắt ẩn thoắt hiện giữa đám đông.
"Bé Xuân Quả, tớ càng nhìn thằng ranh kia càng thấy ngứa mắt. Có cần tớ ra tay trừng trị hắn giúp cậu không?" Thái Khả Phu đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, lù lù thò đầu ra từ phía sau Xuân Quả, đôi mắt dán chặt vào Thương Không Lẫm tràn ngập sự đố kị.
"Cảm ơn, thôi miễn đi!"
Xuân Quả vỗ mạnh lồng ngực đang nhảy tưng tưng vì bị Thái Khả Phu làm cho giật mình chết khiếp, rồi quay người đi xuống cầu thang.
Xem ra, "cuộc hẹn hò bí mật" ngày hôm nay lại đi tong như mấy hôm trước rồi. Mình đoán cứ đà này, cả đời mình cũng đừng hòng nói với Thương Không Lẫm được một câu.
"A! Thầy giáo vụ, em chào thầy ạ!"
"Í? Thầy giáo vụ á??"
Đúng lúc Xuân Quả vừa mới cắm mặt ủ rũ bước xuống cầu thang được vài bước, thì phía sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh ngạc.
Xuân Quả ngoái lại nhìn thì phát hiện ra Thương Không Lẫm không biết đã chạy thoát khỏi đám nữ sinh bằng cách nào, đang ôm cặp sách vừa cười đắc ý vừa chạy như bay đến chỗ Xuân Quả như thể một người vừa thoát nạn trong trận sóng thần.
"Á! Thương Không Lẫm, cậu đi đâu thế?"
"Xuân Quả! Là Xuân Quả! Đội hộ vệ đã cảnh báo cậu ta không được phép tiếp cận Thương Không Lẫm rồi cơ mà?"
Nhưng lúc này Thương Không Lẫm đã kịp nắm lấy cổ tay Xuân Quả và lao xuống cầu thang nhanh như tên lửa, phóng hết tốc lực trong tiếng la hét của đám con gái và Thái Khả Phu, đưa Xuân Quả thoát khỏi khu phòng học một cách an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.