Chương 14: Ra khỏi nhà
MonicaLy
20/08/2023
Chu Tịnh Kỳ thất thần kéo theo hành lý ra đến bến xe, đợi xe về quê. Cô vẫn còn nửa tháng về thăm ba mẹ trước khi tới thành phố A nhập học.
Lục thị là một gia tộc lớn, nổi tiếng tại thành phố B, vậy nên thái tử Lục thị không may mắn mà qua đời sớm vì bạo bệnh sớm đã được kênh thông tin của địa phương đưa tin.
Ba mẹ Chu ở nhà cũng đã nghe thấy tin tức này, nghiến răng nghiến lợi tức giận, chửi Chu Tịnh Kỳ không có mắt nhìn, lại đi chọn một con sâu bệnh.
Chu Tịnh Kỳ mệt mỏi kéo hành lý vào đến trong sân, đi bộ cả một đoạn đường nắng gắt, cả ngày lại chưa ăn uống gì, Chu Tịnh Kỳ đã sắp kiệt sức.
Ba mẹ Chu nhìn thấy Chu Tịnh Kỳ thì lửa giận ngùn ngụt kéo tới, mẹ Chu nhìn thấy cô thì xông tới đánh đấm vào người cô
''Nuôi mày lớn lên xinh đẹp, giỏi giang thì có ích lợi gì chứ, còn chưa lấy được đồng sính lễ nào mà nó đã chết rồi. Mày bám được vào nó bao lâu nay sao không lột được đồng nào gửi về nhà hả, giờ thì người cũng chết mất rồi. Đồ vô dụng.''
Chu Tịnh Kỳ trước giờ luôn ngoan ngoan, dù ba mẹ mắng chửi như thế nào cũng cam chịu, nhưng hôm nay cô đã quá mệt mỏi với thái độ của mẹ mình. Chu Tịnh Kỳ vùng ra khỏi bàn tay bà
''Mẹ không thấy quá đáng sao, anh ấy đã không còn nữa rồi, mẹ nói như vậy về một người đã mất không thấy mình quá độc ác rồi à''
''Mày dám nói tao độc ác, con khốn nạn này, tao nuôi mày đúng là phí cơm phí sức mà.''
Thấy mẹ Chu đánh cũng đã mệt, ba Chu chạy tới ngăn cản
''Thôi bà nó nghỉ ngơi đi, để tôi nói chuyện với nó''
Ba Chu đỡ mẹ Chu ngồi xuống, quay ra nói với Chu Tịnh Kỳ
''Mày yêu đương với cậu chủ nhà họ Lục, chắc hẳn cậu ta cũng đưa may đi gặp đám con nhà giàu rồi đúng không. May lên lại đó, quyến rũ một thằng công tử khác, mang tiền về đây cho chúng tao, coi như trả công nuôi dưỡng chúng tao đã nuôi mày bao năm qua''
Chu Tịnh Kỳ nghĩ sẽ không có bậc cha mẹ nào lại nói với con mình những câu tàn nhẫn, lại không có độ ấm như vậy.
Nhưng hiện tại cô lại nghe được từ chính cha mẹ của mình. Bao năm bị đối xử bất công, Chu Tịnh Kỳ đã hết hi vọng về ba mẹ, nhưng máu mut tình thâm vẫn còn đấy, Chu Tịnh Kỳ vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Những câu hôm nay ba mẹ cô nói giống như giọt nước cuối cùng tràn ra ngoài vậy.
Chu Tịnh Kỳ hoàn toàn tuyệt vọng, đến giờ này cô đã tin tưởng cái suy nghĩ rằng ba mẹ thật sự không thương mình rồi. Nỗi đau về sự ra đi của Lục Trầm đã làm cô gục ngã hoàn toàn, nhưng không có ai bên cạnh để chia sẻ.
Những lời ba mẹ nói vẫn văng vẳng bên tai, làm tim cô nhói lên từng hồi nhức nhối
''Biết vậy lúc đó tao bắt mày về lấy con nhà trưởng thôn cũng được kha khá sính lễ rồi, giờ nhà đó đã cưới được con dâu khác, còn không xinh đẹp giỏi giang bằng mày. Cho mày ăn học mà mày không biết đường báo đáp gia đình. Bây giờ mày lên lại thành phố, tìm thằng nhà giàu khác cho tao.''
''Ba mẹ nuôi con ra chỉ để bây giờ bán được giá cao thôi à. Con chưa muốn lấy chồng, con đã đỗ vào một trường đại học tốt. Con với Lục Trầm vốn dĩ chỉ là bạn, nhưng ba mẹ đã nói gì trước mặt cậu ấy. Ba mẹ thiên vị em trai, con hiểu nên con không cãi lại gì cả. Nhưng ba mẹ lại muốn con đi dụ dỗ con trai nhà giàu. Ba mẹ rốt cuộc có coi con là con hai người không.''
''Con chúng tao chỉ có mình Chu Nhiên.''
Mẹ Chu nói xong mới phát hiện ra mình lỡ lời, nhưng đoán chắc Chu Tịnh Kỳ không hiểu ý tứ trong câu nói đó, bà ta lại vênh mặt, trừng mắt với cô.
''Hoá ra từ lâu hai người đã không coi con là con mình. Con nói lại, con sẽ đi học đại học. Sau này con kiếm được tiền sẽ về phụng dưỡng cha mẹ.''
''Chúng tao đã nói không cho mày đi học, mày còn cố tình đi, tao sẽ từ mặt mày.''
''Con phải đi học đại học'' Chu Tịnh Kỳ kiên quyết
Ba mẹ Chu đã tức đến khói đen đầy đầu, vốn nhìn cô không ưng mắt, nay lại càng trướng mắt cô hơn
''Mày giỏi lắm, mày muốn học đại học, tao nói cho mày biết, mày mà bước một chân qua cánh cửa này thì từ này tao coi như không có đứa con gái như mày.''
Chu Tịnh Kỳ thất vọng nhìn ba mẹ, nói một câu ''ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ'' sau đó kéo theo hành lý rời khỏi nhà.
Lục thị là một gia tộc lớn, nổi tiếng tại thành phố B, vậy nên thái tử Lục thị không may mắn mà qua đời sớm vì bạo bệnh sớm đã được kênh thông tin của địa phương đưa tin.
Ba mẹ Chu ở nhà cũng đã nghe thấy tin tức này, nghiến răng nghiến lợi tức giận, chửi Chu Tịnh Kỳ không có mắt nhìn, lại đi chọn một con sâu bệnh.
Chu Tịnh Kỳ mệt mỏi kéo hành lý vào đến trong sân, đi bộ cả một đoạn đường nắng gắt, cả ngày lại chưa ăn uống gì, Chu Tịnh Kỳ đã sắp kiệt sức.
Ba mẹ Chu nhìn thấy Chu Tịnh Kỳ thì lửa giận ngùn ngụt kéo tới, mẹ Chu nhìn thấy cô thì xông tới đánh đấm vào người cô
''Nuôi mày lớn lên xinh đẹp, giỏi giang thì có ích lợi gì chứ, còn chưa lấy được đồng sính lễ nào mà nó đã chết rồi. Mày bám được vào nó bao lâu nay sao không lột được đồng nào gửi về nhà hả, giờ thì người cũng chết mất rồi. Đồ vô dụng.''
Chu Tịnh Kỳ trước giờ luôn ngoan ngoan, dù ba mẹ mắng chửi như thế nào cũng cam chịu, nhưng hôm nay cô đã quá mệt mỏi với thái độ của mẹ mình. Chu Tịnh Kỳ vùng ra khỏi bàn tay bà
''Mẹ không thấy quá đáng sao, anh ấy đã không còn nữa rồi, mẹ nói như vậy về một người đã mất không thấy mình quá độc ác rồi à''
''Mày dám nói tao độc ác, con khốn nạn này, tao nuôi mày đúng là phí cơm phí sức mà.''
Thấy mẹ Chu đánh cũng đã mệt, ba Chu chạy tới ngăn cản
''Thôi bà nó nghỉ ngơi đi, để tôi nói chuyện với nó''
Ba Chu đỡ mẹ Chu ngồi xuống, quay ra nói với Chu Tịnh Kỳ
''Mày yêu đương với cậu chủ nhà họ Lục, chắc hẳn cậu ta cũng đưa may đi gặp đám con nhà giàu rồi đúng không. May lên lại đó, quyến rũ một thằng công tử khác, mang tiền về đây cho chúng tao, coi như trả công nuôi dưỡng chúng tao đã nuôi mày bao năm qua''
Chu Tịnh Kỳ nghĩ sẽ không có bậc cha mẹ nào lại nói với con mình những câu tàn nhẫn, lại không có độ ấm như vậy.
Nhưng hiện tại cô lại nghe được từ chính cha mẹ của mình. Bao năm bị đối xử bất công, Chu Tịnh Kỳ đã hết hi vọng về ba mẹ, nhưng máu mut tình thâm vẫn còn đấy, Chu Tịnh Kỳ vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Những câu hôm nay ba mẹ cô nói giống như giọt nước cuối cùng tràn ra ngoài vậy.
Chu Tịnh Kỳ hoàn toàn tuyệt vọng, đến giờ này cô đã tin tưởng cái suy nghĩ rằng ba mẹ thật sự không thương mình rồi. Nỗi đau về sự ra đi của Lục Trầm đã làm cô gục ngã hoàn toàn, nhưng không có ai bên cạnh để chia sẻ.
Những lời ba mẹ nói vẫn văng vẳng bên tai, làm tim cô nhói lên từng hồi nhức nhối
''Biết vậy lúc đó tao bắt mày về lấy con nhà trưởng thôn cũng được kha khá sính lễ rồi, giờ nhà đó đã cưới được con dâu khác, còn không xinh đẹp giỏi giang bằng mày. Cho mày ăn học mà mày không biết đường báo đáp gia đình. Bây giờ mày lên lại thành phố, tìm thằng nhà giàu khác cho tao.''
''Ba mẹ nuôi con ra chỉ để bây giờ bán được giá cao thôi à. Con chưa muốn lấy chồng, con đã đỗ vào một trường đại học tốt. Con với Lục Trầm vốn dĩ chỉ là bạn, nhưng ba mẹ đã nói gì trước mặt cậu ấy. Ba mẹ thiên vị em trai, con hiểu nên con không cãi lại gì cả. Nhưng ba mẹ lại muốn con đi dụ dỗ con trai nhà giàu. Ba mẹ rốt cuộc có coi con là con hai người không.''
''Con chúng tao chỉ có mình Chu Nhiên.''
Mẹ Chu nói xong mới phát hiện ra mình lỡ lời, nhưng đoán chắc Chu Tịnh Kỳ không hiểu ý tứ trong câu nói đó, bà ta lại vênh mặt, trừng mắt với cô.
''Hoá ra từ lâu hai người đã không coi con là con mình. Con nói lại, con sẽ đi học đại học. Sau này con kiếm được tiền sẽ về phụng dưỡng cha mẹ.''
''Chúng tao đã nói không cho mày đi học, mày còn cố tình đi, tao sẽ từ mặt mày.''
''Con phải đi học đại học'' Chu Tịnh Kỳ kiên quyết
Ba mẹ Chu đã tức đến khói đen đầy đầu, vốn nhìn cô không ưng mắt, nay lại càng trướng mắt cô hơn
''Mày giỏi lắm, mày muốn học đại học, tao nói cho mày biết, mày mà bước một chân qua cánh cửa này thì từ này tao coi như không có đứa con gái như mày.''
Chu Tịnh Kỳ thất vọng nhìn ba mẹ, nói một câu ''ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ'' sau đó kéo theo hành lý rời khỏi nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.