Rung Động Đầu Đời

Chương 7: Ai dơ hơn ai?

Ái Hương Phi

04/01/2021

What ?? Chưa thấy ai mà nói toẹt được như hắn cả, bây giờ mà cứ im vậy nó lại hiểu lầm cho.

\- Có cứt này nhé, ngực mày mà có cửa so với tao à !

\- Chịu mở miệng rồi đấy à ! \- Hắn cười mỉm, rồi bỏ tôi ra.

\- Mày nói ngực tao không có cửa so với mày thì để tao sờ thử coi !

Cái thằng đểu cáng này, từ khi nào mà hắn trở nên vô liểm sỉ thế này. Biết thế hồi nhỏ đi học võ để lớn tẩn mấy cái vào hắn rồi.

Lườm nó, tôi đi xuống giường, ra mở cửa cho hắn. Bây giờ cũng trễ rồi, cho hắn mò về nhà ăn cơm, ở lại đây lâu riết cái phòng tôi bị ô nhiễm nặng đấy.

\- Đuổi ân nhân của mày đi à ! Con này hỗn xược !

\- Hỗn mả cha mày chứ hỗn, đi về ăn cơm đi chứ mày ở nhà tao làm tổ à !

\- Tao ăn ké nhà mày.

\- Nay bố mẹ tao có công chuyện rồi, không có ở nhà làm cơm cho ăn đâu.

\- Vậy mày ăn cái gì ?

\- Tao ăn gì thì liên quan đến mày ! Cút về nhanh lên ! \- Vừa nói tôi vừa dùng hết sức để lôi hắn ra, nặng như trâu, gớm thật.

Thế là vừa đuổi đi một con sâu bọ hơn m8 ra khỏi nhà, đỡ trật chỗ. Trước hết nên đi tắm cái đã, bao nhiêu mồ hôi của hắn và tôi nãy dính vào nhau gớm thật. Sau 20p, tôi mò xuống bếp, hôm nay được ở nhà một mình nên tôi quyết định sẽ mấu mì khô. Bố mẹ tôi không muốn tôi ăn mấy thứ vô bổ đó nhưng đam mê quá nên tôi giấu hết rồi, chỉ đợi bố mẹ không có ở nhà sẽ ăn. Bụng dạ đang kêu tiếng ực ực, sáng sớm tôi ăn có chút xíu mà còn bị mấy cục tức làm cho không có tâm trạng, nhưng giờ có một mình tôi sẽ tận hưởng lại.



Tôi lấy hai gói mì Siu Kay hải sản làm mì khô, chứ nếu ăn hai gói mì Samyang có mà die. Rồi tôi lấy ra rất nhiều thứ nào là chả cá Odeng, 2 cái xúc xích lớn, bò viên, chả cá, kim chi, nấm, tokbokki và thêm một gói mì hàn nước nho nhỏ. Tôi bắt tay vào pha chế sốt để làm lẩu còn mì khô tôi đắp lên miếng trứng ốp la, nhìn lại thành quả thấy mình khéo tay quá.

Tôi mang tất cả ra bày biện ở phòng khách, vừa coi ti vi vừa ăn cho sướng. Tuy lớn rồi nhưng tôi thích coi Conan với Doraemon lắm, sau một hồi suy nghĩ tôi quyết định coi Doraemon tập dài. Sức ăn của tôi hơi khác so với người bình thường, nếu ăn đúng bữa tôi không ăn nhiều được đâu, nhưng nếu tôi bỏ một bữa thì tới bữa kế tiếp tôi có thể ăn gấp ba người bình thường. Nhưng mọi người biết ăn quá nhiều thì bụng sẽ phình mà đúng không, khi tôi vừa ăn xong dĩa mì khô thì tôi lại đang ngồi ăn lẩu, bụng nó cứ phình khiến tôi khó chịu, tôi kéo quần xuống hông, còn áo vén lên một tí cho dễ thở, ăn xong tôi sẽ thay váy cho đỡ mệt.

Đang gặm nhấm cái cây xúc xích thì có ai đó vỗ mạnh vào vai tôi. Hoảng quá tôi làm rớt cây xúc xích. Tôi quay qua bên phải không có, bên trái cũng không, cảm thấy có hơi thở mạnh trên đầu, tôi từ từ nhìn lên tại sợ lỡ có ma thì có bốn chân chạy cũng không kịp. M\* nó, là thằng Tuấn.

\- Rớt cây xúc xích của tao rồi thằng chó, qua đây chi?

\- Tao qua chắc từ lúc mày đang xơi nửa dĩa mì rồi, khiếp ! Mày ăn như chết đói vậy, sức ăn của mày chắc bằng hai thằng đàn ông!

\- Kệ tao, ăn được ngủ được là tiên nha mày ! \- Tôi lè lưỡi trêu hắn

\- Woa, giờ mới biết á, có tiên nào mà mặc đồ như mày không, bụng thì trương phình như bầu 3 tháng kìa!

Chết thật, tôi quên kéo áo xuống rồi, tôi bỏ hắn ở đó rồi đi lên phòng thay một cái đầm rồi đi xuống.

1, 2 giờ chiều rồi nó qua đây chi vậy ta ? Tôi không vội xuống ngay mà còn nấp ngay cầu thang để coi Tuấn làm gì? Hắn đang ăn nồi lầu còn dang dở của tôi kìa, dơ ở chỗ là dùng luôn cả muỗng, đũa của tôi. Mốt bị bệnh gì đừng đổ lên tôi nha. Thấy hắn ăn ngấu nghiến dữ vậy ta, chắc tôi làm ngon quá !

Tôi đi lại chỗ sofa, trừng mắt nhìn hắn:

\-  Mày láo, chị mày đây chưa ăn xong mà dám bén mảng vô nồi lẩu của chụy !

\- Nồi lẩu của bạn cũng là nồi lẩu của mình hì !

\- Bố láo bố toét.. nhưng ngon lắm phải không ?

\- Dở ẹt !



\- Ừ, dở mà nãy tao thấy đứa nào ăn ngấu nghiến ghê lắm, còn dơ đến nỗi dùng muỗng, đũa của người khác ! \- Lần này hắn hết mà cãi li với tôi nhá, tôi tự đắc trong lòng.

\- Còn hơn đứa nào nãy cứ thích dính sát vào ngực tao, còn cắn nữa, không thấy dơ mồm hay gì.

Chó chết, rõ hắn nó ôm sát mặt tôi trước, thiệt là không phục, cứ chờ đi quân tử Hương sẽ trả thù cái ti vi chập chờn kia.

\- Tao để đồ ăn ở phía dưới tủ lạnh rồi đó, nãy mẹ tao bảo mang sang. Nãy bố mẹ mày gọi cho nhà tao cũng dặn với mày mấy câu, bố mẹ mày đi công việc xong sẽ đi du lịch luôn, ba ngày nữa về, ở nhà nhớ dọn dẹp nhà cửa, đói thì qua bên nhà cô chú ăn !

Làm con như tôi không tủi mới lạ, bố mẹ đi chơi với nhau riết, bỏ tôi ở nhà mấy lần rồi, đi về thì còn khoe hình chụp tình tứ nữa. Chắc tôi là một sản phẩm lỗi vô tình có được. Ở nhà một mình cũng sướng nhưng tiền đâu tôi xài?

\- Tiền đâu tao sống mày ?

\- Bố mẹ mày bảo tao là " kệ nó đi con, được ăn ké là ngon rồi còn cần tiền chi nữa, nếu có việc quan trọng thì mới cho nó nha "

\- Mày bịa đúng không, sao lừa tao được !

Hắn không đáp, đứng lên dọn dẹp lại cái chỗ tôi đã ăn, hắn còn rửa bát phụ tôi nữa. Cái ti vi hay hỏng này, sao tót bụng vậy, thôi kệ dù gì tôi cũng không dọn mấy cái đó đâu.

Dọn xong hắn lên nhà ngồi kế tôi, để hai cánh tay lên thành sofa, như một ông hoàng. Sang vừa vừa thôi đây là nhà tôi đó.

\- Trẫm ra lệnh cho người đi rót nước !

 Đấy tôi nói rồi, bỗng dưng tốt bụng vậy không phải hắn. Mặt tôi đen lại, tay nắm thành cú đấm, nắm chơi vậy thôi chứ có đánh được ai đâu, yếu đuối quá Hương ơi!

\_ To be con tờ niu \_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Đầu Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook