Rung Động Đầu Đời

Chương 35:

Ái Hương Phi

04/01/2021

Vì che cho tôi mà Tuấn đẩy Hy vào góc bé nhỏ trong cùng. Chỗ đó bùn đất hơi nhiều nên dính một ít vào chân trắng trẻo của bảo bối.

\- Ừm, xin lỗi, tình thế cấp bách quá, hì hì.

\- Chắc mốt cháy nhà hai đứa mày bỏ tao cao chạy bay xa.

\- Mồm xui xẻo.

Nói vậy thôi chứ Tuấn vẫn ngồi xổm phủi chân cho nó. Được trai đẹp phủi thì bao nhiêu sự nhăn nhó biến mất, toàn niềm vui chi chít trên mặt.

\- Xong chưa? Lẹ lẹ, coi chừng mất dấu.

Ngồi xổm ngoái lên phía trước nhìn, phù, hai người họ không đi quá xa. Xong chuyện ba đứa lại tiếp tục âm thầm theo dõi. Thầy dắt Băng đến chỗ kín kín, hình như là quán nước, điều lạ là quán nước toàn các cặp tình nhân trẻ. Có mấy cặp xà nẹo, diễn mấy hành động hơi nhạy cảm nền tôi rất chướng mắt. Không ngờ thầy dám dụ dỗ " trẻ nhỏ" đến đây, tôi phải xông lên lôi " trẻ nhỏ".

\- Thầy dám dắt Băng vô mấy chỗ kì cục, tao lên kéo cậu ấy về.

Được một bước, đầu tôi bị hai bàn tay tát cùng lúc, đau vãi chưởng.

\- Khùng điên hả? Sao đập đầu tao?

\- Nói nó nghe.

Hy ra hiệu bảo Tuấn giải thích với tôi.

\- Mày nói đi.

\- Tao lười, mày nói đi.

\- Mày ...

\- Mày ...

Giờ thì đến lượt tôi đập lại hai đứa nó, màu mè, ai nói chẳng được cứ thích chơi mèo vờn chuột với tôi.

\- Một câu thôi, ai nói?

\- Hy / Tuấn.

Woa, hai bạn tôi thật thần giao cách cảm, đồng thanh cùng lúc luôn.

\- Mệt, không khai thì tao ra đó.

Lúc đấy tôi tự rất tự tin sải bước như đi catwalk và đời cũng không như mơ, giống như cũ, vừa bước khoảng một bước rưỡi tôi lại bị cú đầu, khác với lần trước, lần này có một người cú thôi, còn người kia \- Tuấn dang hai tay kéo tôi về, không hiểu sao kéo kiểu gì hai đứa ngã lăn quay dưới đất. Tôi thầm mong người ở phía bên quán nước không biết gì hết, chứ để người ta biết kéo bè kéo phái đến coi, tôi đào hố chui xuống ngay luôn.

\- Hương gần đây nặng hơn hả ? Tội nghiệp Tuấn tự tin kéo cưng về ai ngờ ngã chổng mông ra đó.

Chuyện này do hai anh chị gây ra, tôi không nói câu nào thì thôi còn móc ngược lại tôi.

\- Tao giận.

\- Giận dỗi gì tầm này, lo xem couple trước mắt kia kìa.

Ba đứa như con chuột nhắt nhón người lên theo dõi. Thầy gọi nước cho cả hai rồi nói nói vài câu, chúng tôi ở xa đương nhiên không nghe lọt chữ nào, nhìn khẩu hình chẳng đoán được, tôi cũng không biết thầy đang nói tiếng Việt hay tiếng Anh.

\(Tg: Trí tưởng tượng nữ chính càng lúc càng khác người\)

Một lúc sau, tôi thấy hai người chỉ đang nói chuyện, trọng tâm người nói vẫn là thầy. Ngồi xổm lâu chân tôi có dấu hiệu tê dần, tôi tính quay lưng lại ngồi bệt xuống không coi nữa thì Hy đập vào tay tôi, giọng nói vội vã:

\- Hôn rồi hôn rồi!

Cuối cùng nó đã đến, cảnh mà tôi mong ngóng từ nãy tới giờ. Nụ hôn hơi có sự gượng ép, trông kiểu Băng bị động mặc thầy thích làm sao thì làm. Thầy không kém phần táo bạo, hôn con nhà người ta như muốn nuốt luôn môi con bé, nhìn thật đáng thương.

\- Thầy hôn bạo phết nhở? Không sợ con nhỏ ngợp thở hả?

\- Lần trước mày có ngợp đâu?



Vụ lần đó tôi đang cố gắng quên, bỗng bị nhắc lại tôi nhột thật sự. Tôi không kể với Hy về nụ hôn trong bụi rậm vì nếu nó biết sẽ giáo huấn tôi một trận. Tôi chẳng biết ăn nói sao với Hy, tôi vờ như chưa nghe thấy gì hết, tiếp tục chăm chú nhìn phía trước.

\- Ai ngợp?

\- Không phải nó chứ ai?

F\*\*k, Tuấn không nói có ai bảo cậu ta câm đâu, lời nói cứ giống kiểu cậu ta muốn khoe cho mọi người biết về sự việc mất mặt hôm ấy.

\- Con chó này, chuyện lớn mật như vậy không kể tao nghe.

Cổ tôi sắp bị Hy kéo đến đứt lìa, tên kia không ngăn nó lại còn để nó tùy ý hành hạ tôi. Nghĩ là làm, tôi nắm cổ áo Tuấn kéo xuống, rồi tay tôi giựt tóc cậu ta, con mẹ nó, tôi vừa đưa tay chưa kịp nắm tóc cậu ta đã vùi đầu xuống áp mặt vào ngực tôi, khóc lóc:

\- Hu.. hu.. đau quá, đau quá!

Hy ngừng lắc cổ, quay sang nhìn hành động của Tuấn phá lên cười, rốt cuộc hai đứa nó quên sạch mục đích đến đây để làm gì à?

Quên hay không chẳng còn quan trọng nữa vì giờ đây tiếng nói quen thuộc cất lên:

\- Sao ba cậu ngồi ở đây? Còn nữa, Tuấn ôm Hương khóc gì thế?

\- Ba cô cậu hay nhỉ, theo dõi chúng tôi từ nãy giờ có mệt không? Tôi mua nước cho uống.

\- Hì hì, chúng em không dám.

Tôi vội xua tay lắc đầu, ơn huệ này ba đứa tôi nhận không nổi.

\- Đứng dậy, chúng ta đi ăn thôi.

\*

\*

\*

Tôi chưa thấy bữa ăn nào lại trịnh trọng như bữa ăn hiện tại, ăn thôi mà không khác chi việc đi dự hội nghị. Bầu không khí cực kỳ nghiêm túc, mạnh ai nấy ăn, không nói chuyện với nhau câu nào hết.

Khi thầy uống xong ly rượu vang, cuộc nói chuyện mới được diễn ra:

\- Đồ ăn tuyệt chứ mấy đứa?

\- Dạ vâng, ngon lắm.

Lấy khăn chùi mép miệng, tôi tấm tắc khen ngợi, hơi trái lòng một xíu nhưng phải cố gắng lấy lòng thầy.

\- Ăn xong no rồi ai về nhà nấy hết nha, thầy đưa Băng về cho kịp giờ.

Chúng tôi thẫn thờ nhìn thầy nói ra lời tỉnh bơ, lần sau nhất định dặn Băng tuyệt đối không cho thầy đi theo.

\- Tuột mood cảm xúc.

\- Uống bia úp ngược không?

Một ý tưởng quá hoàn hảo cho đêm giáng sinh, ít nhất nên chill một chút cho phiêu.

\- Ồ ha, thời tiết tối nay uống mới đã.

Ba người chúng tôi hành quân đến quán Tako Chill cách đây không xa lắm, tầm mười phút đi bộ tới nơi.

Âm nhạc đúng chất một quán bar thu nhỏ dành cho lứa tuổi cấp ba bọn tôi, thỉnh thoảng sẽ được đổi nhạc theo yêu cầu của khách, nghe hoài một thể loại kiểu nào cũng gây nhàm chán, vì thế tôi đã xin đổi sang bài " Nước mắt em lau bằng tình yêu mới". Thời điểm cận kề lúc thi cuối học kỳ, tôi chỉ nghe đúng bài này và rồi theo các bạn đã thấy, thành tích tôi tăng vượt bậc. Học là một chuyện mà xúc tác để học tốt hơn lại là một chuyện khác.

\- Anh chị uống gì ạ?

\- Cho em hai bia úp ngược Peach Syrup và pha chế cho em một ly Budweiser tùy ý chị.

Tuấn không nhìn lấy menu một lần, tự thuận miệng gọi cho hai con nai ngơ ngác.



\- Ra dáng bad boy quá anh ơi.

\- Bad cái đầu mày, tao con trai phải ra dáng đàn ông.

\- Hừ, đàn ông mặc váy, lè..

Tôi thè lưỡi trêu Tuấn nhưng Tuấn đâu để tôi đạt được mục đích dễ dàng, cậu ta không thèm đếm xỉa nửa con ngươi đối với tôi, quay sang ngồi nói nòi gì đó với Hy. Trông tôi y hệt mấy người đóng vai bóng đèn của mấy cặp đôi yêu nhau.

\- Nước nè không uống tao uống hết.

Người ta bưng nước đến rồi mà hai đứa nó cứ lầm lì câu chuyện chưa xong, gọi thì chả có ai trả lời tôi, để tôi tự nói tự diễn một mình.

\- Hai anh chị ngồi đấy nói hết chuyện tới sáng mai rồi hẵng về, em về trước.

Thấy mình bị bơ hoài bơ mãi, tôi mới nói lên tiếng lòng đang sục sôi chỉ muốn cắt miệng hai đứa nó. Tôi quyết chơi liều, nhanh chân chạy ra ngoài quán trước, chạy hòa mình vào dòng người, ẩn náu gần cây xanh, sẵn tiện book grap về nhà. Chắc tụi nó tức chết, tôi còn chưa trả tiền nước đã phi ra ngoài, không những vậy tôi đã uống được hơn nửa ly nước của Tuấn. Xui thay cho tôi khi dừng lại đợi xe, tôi cảm nhận cơ thể hơi choáng váng, nếu đúng như tôi nghĩ thì ly nước của Tuấn nồng độ cao mới dẫn đến tôi bị tình trạng như thế này.

Xe vừa dừng đến nhà, tôi nhanh chóng đưa tiền cho tài xế, bo luôn tiền thừa cho bác. Bây giờ bên trong cơ thể tôi không ổn tí nào, đầu thì choáng, đôi lúc thì lâng lâng mơ hồ. Tuy tôi rất buồn ngủ nhưng hễ chợp mắt xíu lại đau đầu, không thể ngủ được.

Gần mười hai giờ đêm mà tôi vẫn trơ mắt nhìn lên trần, tìm hiểu trên google chẳng thấy mẹo nào hữu ích. Đang nằm buồn rười rượi trên giường, tôi nghe thấy một tiếng " cạch" thật mạnh. Tôi nhớ mình đã khóa hết cửa dưới rồi sao ai có thể mở tự nhiên như thế?

Chỗ gia đình tôi ở chưa từng có tiền lệ trộm xuất hiện, bởi vì đêm khuya người ta đi rào sát rất cẩn thận, gắt gao.

Tôi vớ lấy cây vợt muỗi xinh xắn ở kệ tủ đi ra khỏi phòng. Bật công tắc đèn ở cầu thang lên, tôi bước xuống từ từ, ngáp ngáp vài cái cố tỏ ra mình ổn, xuống thẳng phòng bếp uống ngụm nước. Quan sát hình ảnh phản chiếu trên tủ lạnh tôi thấy có bóng dáng ai cao lớn ở đằng sau, tủ lạnh nhà tôi khá thấp nên không phản chiếu được khuôn mặt người đó. Bản chất háo thắng trỗi dậy trong tôi, không cần suy nghĩ nhiều, thấy hắn cách tôi tầm ba bước, tôi mau chóng lấy cây vợt mũi đập ra đằng sau, đồn thời bật luôn nút ON để sẵn chích điện hắn nếu tôi không đánh được.

\- Nhóc ngu ngốc, là bố mày nè !

Cây vợt bị Tuấn cầm giữa không trung rồi giựt vứt dưới sàn nhà, tận mắt chứng kiến vợt muỗi nhỏ bé bay đi xa tôi buồn đến nao lòng, không có em ấy mấy con muỗi sẽ thả phẫn nộ lên người tôi mất.

Đang lúc tôi bận tâm đến chuyện khác Tuấn liền nhào đến ôm chầm lấy tôi, khiến tôi mất thăng bằng ngã về sau. Tuấn nhanh nhẹn ôm lấy đầu tôi bảo vệ tránh va chạm với sàn. Cú đấy tay người thường chịu không nổi đâu, dân học võ như Tuấn thì quen rồi.

\- Mày sỉn đấy à, sao vào nhà tao được hay vậy?

\- Bố mẹ mày đưa chìa khoá dự phòng cho tao.

\- Đứng dậy ngay, người mày hôi mùi bia chịu không nổi.

Sau khi tôi bỏ về, hai đứa nó uống bao nhiêu mà mùi bia nồng kinh khủng vậy cơ chứ?

\- Ghét hả cho ngửi thêm nữa nè.

Không chịu đứng dậy, tiếp tục nằm lì trên người tôi, còn phả hơi thở vào mặt tôi riết. Tôi đã bảo mình không chịu được còn cố tình làm trò vô duyên. Trong đầu tôi xuất hiện một phương án đặc biệt, chỉ có cách chê Tuấn mới khiến cậu ta tự ái rồi bỏ về.

\- Mồm thối cứ thích phả vào mặt tao, trông mặt đẹp trai nhưng ai ngờ ở bẩn kinh.

Đưa tay che mồm, tôi nhíu mày lắc đầu khinh thường nhìn Tuấn.

\- Mồm thối? Haha, cho thối hai đứa dễ nói chuyện.

Tốt nhất không đụng đến người say, vì một lời nói chê mồm thối nên tôi đã hứng chịu thêm một nụ hôn kịch liệt.

Một tay Tuấn khoá chặt hai tay tôi lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp má tôi làm gì tôi cũng chẳng biết. Miệng tôi vì bị bóp nên chu ra rất xấu, Tuấn trực tiếp gặm nhắm nó, vừa hôn vừa cười, văng nước miếng trên mặt tôi tùm lum. Cái sự tích văng nước miếng này mới khiến tôi có ý chí giãy dụa khỏi Tuấn, nhưng sức người say rất mạnh, tôi là con gái căn bản không địch lại được.

Buông má tôi ra, Tuấn nhéo eo tôi thật mạnh làm tôi la lên. Chớp thời cơ Tuấn đưa lưỡi vào trong khuấy đảo khoang miệng tôi. Do bất ngờ tôi cứ ú ớ, ngơ hệt con bò đội nón. Tuấn liên tục mút lưỡi rồi lại mút môi, nhấm nháp đôi môi tôi như một viên kẹo không tan, thực sự không có cơ hội để tôi mở miệng nói câu nào.

Trong đầu tôi chỉ thầm mong qua ngày mai con vẫn sống, tôi sắp đứt hơi nhưng Tuấn vẫn chưa có dấu hiệu rời khỏi môi tôi. Không cần nhìn cũng biết tàn tích môi tôi sưng như thế nào. Chắc chỉ thêm hai mươi giây nữa thôi tôi tắt thở thật, vào lúc ấy Tuấn dừng nụ hôn lại, ngẩng đầu lên, nhìn tôi nằm phía dưới.

\- Mai mày... ưm..

Tôi đang vừa thở vừa dùng sức để nói nhưng một ngón tay Tuấn đặt chặn lại không để tôi nói.

Viễn cảnh tiếp theo hoàn toàn ám ảnh tôi, một mùi kinh dị xộc vào mũi, quay sang thấy bãi ói của Tuấn cực kì gần mình. Tên nằm trên người tôi ói liên tục, tôi có đánh cũng chẳng si nhê gì cả. Ói xong Tuấn lau miệng tiếp tục rơi vào trạng thái rớt trên người tôi ngủ ngon lành. Đêm nay tôi thà gặp trộm còn hơn gặp cái tên ất ơ gây biết bao điều phiền phức này, đúng là HẬN ĐÀN ÔNG!

\-\-\-\-\-\-\-.\-\-\-\-\-\-\-

Mọi người chờ có lâu không ạ \>\< bữa giờ đi chơi nhiều quá tôi không kịp viết, xin lỗi nhé !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Đầu Đời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook