Chương 16: Hòa nhau
Ái Hương Phi
04/01/2021
Mở mồm ra "xin lỗi " là xong sao, tuy đã vơi ít cơn giận nhưng vẫn còn.
Tôi không đả động đến lời của Tuấn. Thật may tiếng đánh trống tới, tôi cũng có cớ để về rồi.
Do tôi ngồi trong góc muốn đi ra phải đợi Tuấn đi trước mới ra được. Tôi ngồi chờ Tuấn ra ngoài. Bạn bè về gần hết rồi mà Tuấn không di dời nửa bước.
Trong lớp chỉ còn hai đứa, nhịn không được tôi đứng lên đẩy Tuấn.
\- Xê ra cho tao về\.
\- Tao xin lỗi\.
Biết có lỗi thì làm gì đi nói suông nghe dễ ha.
\- Mày không về thì đi ra để tao về\.
Nói đến vậy còn không biết đường tránh ra, vẫn cứ ngồi trơ trơ ấy.
\- Mặt mày dày từ khi nào vậy Tuấn?
\- Tao xin lỗi\.
\- Mày im đi\, cứ xin lỗi là xong sao? Thế cần gì luật pháp\, cần gì cảnh sát?
\- Đi\.
Tử tế chưa được 10 phút, lật mặt như bánh tráng. Tuấn lôi tôi đi về nhà, càng vùng vẫy càng bị lôi mạnh.
Tới nhà, tôi gào lên:
\- Hở tí là bạo lực\, mày có là con trai không ?
\- Bạo lực với mỗi mày thôi\.
Tôi á khẩu, điều này có thể nói ra sao.
\- Mày\.\. mày\.\.
\- Tao xin lỗi đàng hoàng mày không thích\, thích gì mày mới chịu bình thường với tao?
\- Hai ngày hôm nay ngoan ngoãn nghe lời\, tao sẽ suy xét\.
\- Được\.
Thắng dễ dàng quá ta. Tôi không tin Tuấn chấp nhận không điều kiện.
Tôi còn ngờ vực, sai thử Tuấn dọn nhà, liền đi dọn thật. Tôi lên cất cặp, chạy xuống phòng khách ngồi như bà hoàng sai đủ thứ. Tuấn không một lời kêu than nào hết. Dọn xong Tuấn hỏi:
\- Còn cần làm gì nữa không?
\- Làm bữa cơm cho tao đi\, ba má bảo chắc nay về\.
Trong lúc Tuấn nấu ăn, tôi bày đủ thứ ra, cứ chướng mắt gọi Tuấn lên dọn. Tuấn mặc tạp dề của mẹ tôi nhìn cưng quá. Mồ hôi trên trán cậu ấy đang đổ khá nhiều, làm hai việc vậy không mệt mới lạ.
" Ding dong" tiếng chuông cửa vang lên, tôi kêu Tuấn ra mở cửa đi. Bố mẹ tôi về rồi. Mẹ tôi la ầm khi thấy tôi ngồi chơi còn Tuấn dọn:
\- Con không làm mà lại để Tuấn làm?
Tôi giật thót tít cả lên, phe này chết rồi, tôi đá mắt với Tuấn.
\- Không có gì đâu cô\, là con tự nguyện làm\.
\- Đấy nhá\, chính chủ lên tiếng rồi\, đừng có chửi con\.
\- Con với cái\, để con trai làm tự hào lắm sao\. Tuấn nó bắt nạt con phải không?
\- Cô hiểu nhầm rồi không phải/ Không có mà mẹ\.\.
Tôi và Tuấn cất giọng cùng lúc, mẹ tôi trừng mắt nhìn, bảo Tuấn đưa tạp dề để tôi làm hết, còn Tuấn thì được mẹ tôi dắt vào ngồi trong phòng bếp.
Ăn cơm nuốt không nổi, mẹ chỉ gắp đồ ăn cho Tuấn và ba tôi, thế tôi đâu. Tôi hậm hực ăn trong cơn tức. Nhanh chân chạy lên phòng, tắm rửa khóa cửa lại, đeo tai nghe vào để không nghe tiếng chửi.
*
*
*
" Cốc cốc, cốc.." Đứa nào điên mà gõ nhiều thế, tắm cũng không được yên. Tôi khoác khăn tắm lên người, chạy ra mở cửa.
\- Qua đây chi vậy?
Tuấn không trả lời, tôi thấy ánh mắt Tuấn đặt chỗ khác, Tuấn nhìn ngực tôi.
\- Mày\.\. mày\.\. biến thái\.
Đóng sập cửa, tôi vô phòng tắm thay bộ pyjama màu đen rồi chạy ra ngay.
\- Kiếm tao làm gì?
\- Ờ\.\. hừm\.\. thì\.\. học bài\.
\- Học bài thôi nói gì lắp bắp vậy\, vô trong đi\.
Tôi thấy mặt Tuấn ửng đỏ, nhìn xuống bộ đồ mình, cổ áo của tôi hơi sâu, nãy tôi chạy ra có cúi xuống một tí, đứng từ trên cao có thể thấy hết bên trong.
Người tôi như con tôm bị luộc chín, ngày trước thì thấy quần chip, nay lại thấy áo bra. Tôi thiệt hơi bị nhiều đấy.
Tuần này mất hai bữa học, nên giờ bù lại học khá lâu, ba tiếng rưỡi. Mệt muốn gớt nước mắt như cô Minh Hiếu.
\- Mày dạy không mệt\, không chán à?
\- Vừa dạy vừa chửi sao mệt\, thích thú đúng hơn\.
\- Mất dạy\, láo tao đi đường quyền cho chết\.
Tay phải tôi cầm thước, tay trai cầm bút chì đi đường quyền. Hai đứa tôi cứ giỡn với nhau như con nít, tôi đánh, Tuấn đỡ, nhìn tưởng bệnh nhân tâm thần mới ra viện.
Đánh đến chán tôi mời dừng lại. Cả hai nằm bẹt ra giường. Làm hòa với nhau rồi nhưng tôi vẫn còn hơi canh cánh chuyện hôm bữa. Tôi nằm sấp người, hỏi Tuấn:
\- Mày với con Ngọc là gì vậy?
\- Bạn bè\.
\- Xạo quá\, tao thấy nó thích mày đó\.
\- Nó thích kệ nó\, tao không quan tâm\.
\- Chứ sao hôm đó mày đưa hộp sữa cho nó\, không đưa cho tao\.
\- Ganh à?
\- Ganh mả cha mày\, bạn bè bị chơi một vố không tức mới lạ\. Lần sau mày mà làm vậy nữa\, tao thực sự nghỉ chơi với mày\.
\- Mày thử làm vậy coi xem tao xử mày như thế nào\.
\- Do mày thôi\.
Tôi quay mặt dỗi không để ý Tuấn nữa. Trong hoàn cảnh này phải biết nhường nhịn con gái chứ.
Tuấn xòe tay tôi, cầm lấy ngón út móc méo vào ngón út của Tuấn, bảo tôi:
\- Không được nghỉ chơi\.
\- Mày cũng không được bỏ mặc bạn bè đâu đấy\.
Hai đứa tôi nhìn nhau rồi cưới ngớ ra, lớn già đầu còn chơi móc méo.
Tình bạn thật sự là đôi khi có chút hiểu lầm nhưng sau đó vẫn làm hòa lại với nhau, giận nhau chỉ để hiểu nhau hơn, mỗi người hạ cái tôi mình xuống giúp cho mối quan hệ càng ngày càng tốt hơn chứ không phải giữ khăng khăng cái tôi để mất đi những người bạn tốt, mất đi những mối quan hệ đẹp nhất trong đời.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\.\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bản thân tác giả cũng gặp trục trặc trong mối quan hệ bạn bè. Có những hiểu lầm tưởng chừng như không thể hóa giải nhưng vì nhau âm thầm tự cố gắng sửa đổi, tình bạn lại hàn gắn. Nếu không hàn gắn được thì chỉ sợ sau này sống trong hối hận.
Lịch học kẹt quá, nên tuần tới ra chap hơi muộn >< mong mọi người vẫn ủng hộ tác giả. Tác giả viết truyện chỉ mong được mọi người đọc ><
Tôi không đả động đến lời của Tuấn. Thật may tiếng đánh trống tới, tôi cũng có cớ để về rồi.
Do tôi ngồi trong góc muốn đi ra phải đợi Tuấn đi trước mới ra được. Tôi ngồi chờ Tuấn ra ngoài. Bạn bè về gần hết rồi mà Tuấn không di dời nửa bước.
Trong lớp chỉ còn hai đứa, nhịn không được tôi đứng lên đẩy Tuấn.
\- Xê ra cho tao về\.
\- Tao xin lỗi\.
Biết có lỗi thì làm gì đi nói suông nghe dễ ha.
\- Mày không về thì đi ra để tao về\.
Nói đến vậy còn không biết đường tránh ra, vẫn cứ ngồi trơ trơ ấy.
\- Mặt mày dày từ khi nào vậy Tuấn?
\- Tao xin lỗi\.
\- Mày im đi\, cứ xin lỗi là xong sao? Thế cần gì luật pháp\, cần gì cảnh sát?
\- Đi\.
Tử tế chưa được 10 phút, lật mặt như bánh tráng. Tuấn lôi tôi đi về nhà, càng vùng vẫy càng bị lôi mạnh.
Tới nhà, tôi gào lên:
\- Hở tí là bạo lực\, mày có là con trai không ?
\- Bạo lực với mỗi mày thôi\.
Tôi á khẩu, điều này có thể nói ra sao.
\- Mày\.\. mày\.\.
\- Tao xin lỗi đàng hoàng mày không thích\, thích gì mày mới chịu bình thường với tao?
\- Hai ngày hôm nay ngoan ngoãn nghe lời\, tao sẽ suy xét\.
\- Được\.
Thắng dễ dàng quá ta. Tôi không tin Tuấn chấp nhận không điều kiện.
Tôi còn ngờ vực, sai thử Tuấn dọn nhà, liền đi dọn thật. Tôi lên cất cặp, chạy xuống phòng khách ngồi như bà hoàng sai đủ thứ. Tuấn không một lời kêu than nào hết. Dọn xong Tuấn hỏi:
\- Còn cần làm gì nữa không?
\- Làm bữa cơm cho tao đi\, ba má bảo chắc nay về\.
Trong lúc Tuấn nấu ăn, tôi bày đủ thứ ra, cứ chướng mắt gọi Tuấn lên dọn. Tuấn mặc tạp dề của mẹ tôi nhìn cưng quá. Mồ hôi trên trán cậu ấy đang đổ khá nhiều, làm hai việc vậy không mệt mới lạ.
" Ding dong" tiếng chuông cửa vang lên, tôi kêu Tuấn ra mở cửa đi. Bố mẹ tôi về rồi. Mẹ tôi la ầm khi thấy tôi ngồi chơi còn Tuấn dọn:
\- Con không làm mà lại để Tuấn làm?
Tôi giật thót tít cả lên, phe này chết rồi, tôi đá mắt với Tuấn.
\- Không có gì đâu cô\, là con tự nguyện làm\.
\- Đấy nhá\, chính chủ lên tiếng rồi\, đừng có chửi con\.
\- Con với cái\, để con trai làm tự hào lắm sao\. Tuấn nó bắt nạt con phải không?
\- Cô hiểu nhầm rồi không phải/ Không có mà mẹ\.\.
Tôi và Tuấn cất giọng cùng lúc, mẹ tôi trừng mắt nhìn, bảo Tuấn đưa tạp dề để tôi làm hết, còn Tuấn thì được mẹ tôi dắt vào ngồi trong phòng bếp.
Ăn cơm nuốt không nổi, mẹ chỉ gắp đồ ăn cho Tuấn và ba tôi, thế tôi đâu. Tôi hậm hực ăn trong cơn tức. Nhanh chân chạy lên phòng, tắm rửa khóa cửa lại, đeo tai nghe vào để không nghe tiếng chửi.
*
*
*
" Cốc cốc, cốc.." Đứa nào điên mà gõ nhiều thế, tắm cũng không được yên. Tôi khoác khăn tắm lên người, chạy ra mở cửa.
\- Qua đây chi vậy?
Tuấn không trả lời, tôi thấy ánh mắt Tuấn đặt chỗ khác, Tuấn nhìn ngực tôi.
\- Mày\.\. mày\.\. biến thái\.
Đóng sập cửa, tôi vô phòng tắm thay bộ pyjama màu đen rồi chạy ra ngay.
\- Kiếm tao làm gì?
\- Ờ\.\. hừm\.\. thì\.\. học bài\.
\- Học bài thôi nói gì lắp bắp vậy\, vô trong đi\.
Tôi thấy mặt Tuấn ửng đỏ, nhìn xuống bộ đồ mình, cổ áo của tôi hơi sâu, nãy tôi chạy ra có cúi xuống một tí, đứng từ trên cao có thể thấy hết bên trong.
Người tôi như con tôm bị luộc chín, ngày trước thì thấy quần chip, nay lại thấy áo bra. Tôi thiệt hơi bị nhiều đấy.
Tuần này mất hai bữa học, nên giờ bù lại học khá lâu, ba tiếng rưỡi. Mệt muốn gớt nước mắt như cô Minh Hiếu.
\- Mày dạy không mệt\, không chán à?
\- Vừa dạy vừa chửi sao mệt\, thích thú đúng hơn\.
\- Mất dạy\, láo tao đi đường quyền cho chết\.
Tay phải tôi cầm thước, tay trai cầm bút chì đi đường quyền. Hai đứa tôi cứ giỡn với nhau như con nít, tôi đánh, Tuấn đỡ, nhìn tưởng bệnh nhân tâm thần mới ra viện.
Đánh đến chán tôi mời dừng lại. Cả hai nằm bẹt ra giường. Làm hòa với nhau rồi nhưng tôi vẫn còn hơi canh cánh chuyện hôm bữa. Tôi nằm sấp người, hỏi Tuấn:
\- Mày với con Ngọc là gì vậy?
\- Bạn bè\.
\- Xạo quá\, tao thấy nó thích mày đó\.
\- Nó thích kệ nó\, tao không quan tâm\.
\- Chứ sao hôm đó mày đưa hộp sữa cho nó\, không đưa cho tao\.
\- Ganh à?
\- Ganh mả cha mày\, bạn bè bị chơi một vố không tức mới lạ\. Lần sau mày mà làm vậy nữa\, tao thực sự nghỉ chơi với mày\.
\- Mày thử làm vậy coi xem tao xử mày như thế nào\.
\- Do mày thôi\.
Tôi quay mặt dỗi không để ý Tuấn nữa. Trong hoàn cảnh này phải biết nhường nhịn con gái chứ.
Tuấn xòe tay tôi, cầm lấy ngón út móc méo vào ngón út của Tuấn, bảo tôi:
\- Không được nghỉ chơi\.
\- Mày cũng không được bỏ mặc bạn bè đâu đấy\.
Hai đứa tôi nhìn nhau rồi cưới ngớ ra, lớn già đầu còn chơi móc méo.
Tình bạn thật sự là đôi khi có chút hiểu lầm nhưng sau đó vẫn làm hòa lại với nhau, giận nhau chỉ để hiểu nhau hơn, mỗi người hạ cái tôi mình xuống giúp cho mối quan hệ càng ngày càng tốt hơn chứ không phải giữ khăng khăng cái tôi để mất đi những người bạn tốt, mất đi những mối quan hệ đẹp nhất trong đời.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\.\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bản thân tác giả cũng gặp trục trặc trong mối quan hệ bạn bè. Có những hiểu lầm tưởng chừng như không thể hóa giải nhưng vì nhau âm thầm tự cố gắng sửa đổi, tình bạn lại hàn gắn. Nếu không hàn gắn được thì chỉ sợ sau này sống trong hối hận.
Lịch học kẹt quá, nên tuần tới ra chap hơi muộn >< mong mọi người vẫn ủng hộ tác giả. Tác giả viết truyện chỉ mong được mọi người đọc ><
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.