Chương 17: Cậu Biết: Nước Và Lửa Sẽ Không Hợp(2)
Lê Tình Thiên
24/02/2021
Edit: Dương Thị Thu Thảo
Beta: Công Tử Như Họa
"Ngay bây giờ không thể nói rõ được, chúng ta đi trước rồi hãy nói." Không trả lời Thời Thanh Ninh, Tần Cầm nắm cổ tay của cô chạy đến hướng bãi tập.
Ánh mặt trời phủ kín cả mặt đất, một bên của bãi tập được trồng cây Long Não, những nhánh cây cao lớn xum xuê che bớt đi ánh mặt trời nóng rát.
Tiết học thứ ba vào buổi chiều, toàn trường có mấy lớp cũng học thể dục cùng lúc, trên sân bóng một nhóm người vây lại thì thầm rộn ràng, trong ngoài ba tầng, tiếng còi, tiếng hoan hô, tiếng la hét hòa vào nhau..
"Ôi trời ạ, Phó Ngôn Thần lại ném vào một lần ba quả bóng, không hổ là nam thần của tớ!" Tần Cầm nắm chặt tay Thời Thanh Ninh ra sức chui vào trong đám người kia, mặc kệ ánh mắt căm phẫn của những học sinh ở hai bên trái phải, giành lấy một vị trí tốt nhất để quan sát trận bóng.
Thời Thanh Ninh nhỏ giọng nói câu xin lỗi với bạn học bên cạnh, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía sân bóng rổ, sau ba phút, với tư cách là người đứng xem cô cũng cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc trên sân bóng, hai bên ai cũng không chịu thua làm cho tình hình càng thêm căng thẳng.
Với chiều cao một mét tám của Phó Ngôn Thần khi ở trên sân sẽ nhìn thấy rất rõ, dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người, hơn nữa kỹ thuật dẫn bóng tuyệt vời của anh, càng làm cho người khác không rời được mắt.
Quả bóng rổ kia dính chặt trên tay anh, di chuyển thế nào, người khác cũng không thể cướp đi từ trong tay anh, một cú quay người đẹp trai, một động tác giả vờ không để ý, một lần nữa đã lừa được đối thủ, quả bóng rổ được anh đưa ra ngoài, một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, ầm một tiếng, ném vào khung bóng chuẩn xác không sai một li.
"A! Đẹp trai quá."
"Học trưởng thì phải vậy chứ, một mình chấp cả trường!"
"Ôi yêu mất rồi, cậu ấy chính là Phó Ngôn Thần mới chuyển trường tới. Hình như cái cậu đẹp trai còn lại ở trên sân bóng cũng là học sinh chuyển trường, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, cậu ấy tên Cố An Lan!"
"Bọn họ có tranh chấp gì à? Tớ thấy không giống như đang chơi bóng rổ, mà giống như đánh nhau vậy.."
Bên tai truyền đến đủ loại âm thanh, Thời Thanh Ninh không có tâm trạng để nghe kỹ, mà chỉ thấy sắc mặt xanh đen của Cố An Lan ở trong sân. Khả năng chơi bóng rổ của em trai cô không thể xem thường, từ tiểu học, cấp hai và cấp ba, thằng nhóc đều là đội trưởng hội bóng rổ của trường, trong thành phố, trong tỉnh cũng từng nhận không ít giải quán quân, có thể nói bóng rổ là chuyện duy nhất thằng bé đáng tự hào và thể hiện.
Nhưng hôm nay lại..
Cố An Lan tự nhận là kỹ thuật dẫn bóng không ai có thể ngăn cản được, nhưng ở trước mặt Phó Ngôn Thần cậu ta không ra nổi một chiêu nào, thậm chí còn không cách nào ngăn được quả bóng trong tay đối phương.
"Coi như cậu thắng." Cố An Lan nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu, cầm bóng rổ trong tay cậu ta dùng sức ném đến hướng Phó Ngôn Thần, trong ánh mắt chứa đầy không cam lòng, nhưng cậu ta không thể làm gì được Phó Ngôn Thần.
Chân dài của Phó Ngôn Thần đưa ra, ngăn đường đi của Cố An Lan, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đến hướng một hình bóng nào đó trong đám người kia, cúi đầu tiến tới bên tai của Cố An Lan, giọng điệu thờ ơ nhưng lại có ý cảnh cáo: "Sau này không cho phép cậu đem phiền phức đến cho chị cậu, bản thân gây họa thì tự mình giải quyết, với tư cách là con trai là phải thế, tất nhiên, trừ khi cậu không phải là con trai."
"Cậu.." Cố An Lan á khẩu không trả lời được, thấy ánh mắt của Phó Ngôn Thần lộ ra thâm ý không nói rõ được thành lời, thì ra vừa rồi ở trên sân bóng, Phó ngôn Thần đánh cậu ta "Tơi tả tan nát", chính là trút giận thay chị gái.
Cho nên, Phó Ngôn Thần đã nghe được cuộc nói chuyện của Cố An Lan và Lý Mạnh Hân rồi sao?
"Chị của cậu không phải tay sai của cậu." Phó Ngôn Thần hất tóc mái bị ướt đẫm mồ hôi trên trán, đôi chân thon dài bước đi về hướng người nào đó trong đám người kia.
Một câu không nhẹ không nặng, lại hung hăng nện thẳng vào lòng cậu ta, Cố An Lan nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Phó Ngôn Thần, đột nhiên có lại biết thêm một mặt của người này.
Các bạn học vây quanh sân bãi tập của trường vì được gần Phó Ngôn Thần, mà nguyên một đám kích động nhốn nháo, cổ tay của Thời Thanh Ninh bị Tần Cầm ra sức nắm chặt, thật ra sự đau đớn đã khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần, đè nén trái tim đập thình thịch của mình xuống, vốn muốn bảo Tần Cầm rời đi, thì lại bị người nào đó gọi lại.
Tiếng quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, không phải Phó Ngôn Thần thì là ai?
"Tớ nghĩ cậu đến là để đưa nước cho tớ."
Phó Ngôn Thần đi đến dừng lại ở trước mặt Thời Thanh Ninh, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngượng ngùng mà hơi ửng hồng của cô, sự vui vẻ trong đôi mắt càng đậm: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Biểu cảm ngạc nhiên của Tần Cầm đã được thay thế bằng sự phấn khích, buông cổ tay của Thời Thanh Ninh ra, đẩy cô đi, còn cầm chai nước khoáng chưa mở nắp trên tay nhét vào trong tay đối phương, cười khanh khách nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Ninh tới đây chính là để đưa nước cho học bá Phó cậu."
"Tớ.. Không phải, tớ.." Chai nước khoáng trong tay bỗng chốc trở thành củ khoai lang bỏng tay, Thời Thanh Ninh cầm cũng không được, mà đưa cho Phó Ngôn Thần thì càng không xong, gương mặt ửng đỏ và không biết phải nói cái gì.
Thỏ con thật đáng yêu, trong mắt của Phó Ngôn Thần mang theo nụ cười, đưa tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô gái, nhưng bị người khác bước tới cắt ngang, "Muốn theo đuổi cậu ấy, nhất định phải qua sự đồng ý của tớ mới được nha~"
Cố An Lan giật lấy chai nước khoáng trong tay Thời Thanh Ninh, thậm chí còn đứng ở trước mặt cô, ngăn ánh mắt của Phó Ngôn Thần, kiêu ngạo ngước cằm lên, giống như muốn hỏi: Theo đuổi chị của tôi? Hỏi qua tôi chưa?
-
"Vậy sao?" Phó Ngôn Thần nhịn cười, khinh thường mà liếc qua Cố An Lan, ánh mắt đầy thâm ý rơi trên người thỏ con đang đỏ bừng cả khuôn mặt, Phó Ngôn Thần anh muốn làm gì, thì không ai có thể ngăn cản được.
"OMG, Phó Ngôn Thần và Cố An Lan cùng theo đuổi Thời Thanh Ninh, cậu đoán ai sẽ có hi vọng?
" Một người là học sinh tài cao, một người là kẻ có tiền, hai người đều đẹp trai như vậy, nếu là tớ, tớ cũng khó xử như thế! "
Kể từ sau khi xuất hiện cuộc tranh chấp bóng rổ, cả trường đều biết hai vị học sinh chuyển trường" Nước lửa không thể hòa hợp ", hơn nữa đều có ý với Thời Thanh Ninh. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, lén lúc bàn tán nghị luận, nhìn xem rốt cuộc vị học sinh chuyển trường nào có thể chiếm được sự ưu ái của hoa khôi học đường Thời Thanh Ninh.
" Ngày mai sẽ là kỳ thi hàng tháng, các cụm từ tiếng Anh cũng ghi nhớ xong rồi chứ? Thế mà còn có thời gian ngồi bàn tán! Đi thi xếp dưới hạng bốn, thì chép lại bài tập mười lần cho tôi. "
Giáo viên tiếng Anh bước vào phòng học, thấy các học sinh không chăm chú ôn tập, tính nóng nảy liền nổi lên, phòng học ồn ào cũng lập tức im lặng như tờ, cũng không dám ồn lần nữa, ngoan ngoãn vùi đầu vào học bài.
Quách Thục Vân đi đến trước bàn học của Thời Thanh Ninh, gõ bàn của cô," Em và Phó Ngôn Thần đi đến văn phòng một chuyến, chủ nhiệm của lớp các em cần gặp."
Beta: Công Tử Như Họa
"Ngay bây giờ không thể nói rõ được, chúng ta đi trước rồi hãy nói." Không trả lời Thời Thanh Ninh, Tần Cầm nắm cổ tay của cô chạy đến hướng bãi tập.
Ánh mặt trời phủ kín cả mặt đất, một bên của bãi tập được trồng cây Long Não, những nhánh cây cao lớn xum xuê che bớt đi ánh mặt trời nóng rát.
Tiết học thứ ba vào buổi chiều, toàn trường có mấy lớp cũng học thể dục cùng lúc, trên sân bóng một nhóm người vây lại thì thầm rộn ràng, trong ngoài ba tầng, tiếng còi, tiếng hoan hô, tiếng la hét hòa vào nhau..
"Ôi trời ạ, Phó Ngôn Thần lại ném vào một lần ba quả bóng, không hổ là nam thần của tớ!" Tần Cầm nắm chặt tay Thời Thanh Ninh ra sức chui vào trong đám người kia, mặc kệ ánh mắt căm phẫn của những học sinh ở hai bên trái phải, giành lấy một vị trí tốt nhất để quan sát trận bóng.
Thời Thanh Ninh nhỏ giọng nói câu xin lỗi với bạn học bên cạnh, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía sân bóng rổ, sau ba phút, với tư cách là người đứng xem cô cũng cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc trên sân bóng, hai bên ai cũng không chịu thua làm cho tình hình càng thêm căng thẳng.
Với chiều cao một mét tám của Phó Ngôn Thần khi ở trên sân sẽ nhìn thấy rất rõ, dễ dàng cướp đi ánh mắt của mọi người, hơn nữa kỹ thuật dẫn bóng tuyệt vời của anh, càng làm cho người khác không rời được mắt.
Quả bóng rổ kia dính chặt trên tay anh, di chuyển thế nào, người khác cũng không thể cướp đi từ trong tay anh, một cú quay người đẹp trai, một động tác giả vờ không để ý, một lần nữa đã lừa được đối thủ, quả bóng rổ được anh đưa ra ngoài, một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, ầm một tiếng, ném vào khung bóng chuẩn xác không sai một li.
"A! Đẹp trai quá."
"Học trưởng thì phải vậy chứ, một mình chấp cả trường!"
"Ôi yêu mất rồi, cậu ấy chính là Phó Ngôn Thần mới chuyển trường tới. Hình như cái cậu đẹp trai còn lại ở trên sân bóng cũng là học sinh chuyển trường, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, cậu ấy tên Cố An Lan!"
"Bọn họ có tranh chấp gì à? Tớ thấy không giống như đang chơi bóng rổ, mà giống như đánh nhau vậy.."
Bên tai truyền đến đủ loại âm thanh, Thời Thanh Ninh không có tâm trạng để nghe kỹ, mà chỉ thấy sắc mặt xanh đen của Cố An Lan ở trong sân. Khả năng chơi bóng rổ của em trai cô không thể xem thường, từ tiểu học, cấp hai và cấp ba, thằng nhóc đều là đội trưởng hội bóng rổ của trường, trong thành phố, trong tỉnh cũng từng nhận không ít giải quán quân, có thể nói bóng rổ là chuyện duy nhất thằng bé đáng tự hào và thể hiện.
Nhưng hôm nay lại..
Cố An Lan tự nhận là kỹ thuật dẫn bóng không ai có thể ngăn cản được, nhưng ở trước mặt Phó Ngôn Thần cậu ta không ra nổi một chiêu nào, thậm chí còn không cách nào ngăn được quả bóng trong tay đối phương.
"Coi như cậu thắng." Cố An Lan nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu, cầm bóng rổ trong tay cậu ta dùng sức ném đến hướng Phó Ngôn Thần, trong ánh mắt chứa đầy không cam lòng, nhưng cậu ta không thể làm gì được Phó Ngôn Thần.
Chân dài của Phó Ngôn Thần đưa ra, ngăn đường đi của Cố An Lan, khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đến hướng một hình bóng nào đó trong đám người kia, cúi đầu tiến tới bên tai của Cố An Lan, giọng điệu thờ ơ nhưng lại có ý cảnh cáo: "Sau này không cho phép cậu đem phiền phức đến cho chị cậu, bản thân gây họa thì tự mình giải quyết, với tư cách là con trai là phải thế, tất nhiên, trừ khi cậu không phải là con trai."
"Cậu.." Cố An Lan á khẩu không trả lời được, thấy ánh mắt của Phó Ngôn Thần lộ ra thâm ý không nói rõ được thành lời, thì ra vừa rồi ở trên sân bóng, Phó ngôn Thần đánh cậu ta "Tơi tả tan nát", chính là trút giận thay chị gái.
Cho nên, Phó Ngôn Thần đã nghe được cuộc nói chuyện của Cố An Lan và Lý Mạnh Hân rồi sao?
"Chị của cậu không phải tay sai của cậu." Phó Ngôn Thần hất tóc mái bị ướt đẫm mồ hôi trên trán, đôi chân thon dài bước đi về hướng người nào đó trong đám người kia.
Một câu không nhẹ không nặng, lại hung hăng nện thẳng vào lòng cậu ta, Cố An Lan nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Phó Ngôn Thần, đột nhiên có lại biết thêm một mặt của người này.
Các bạn học vây quanh sân bãi tập của trường vì được gần Phó Ngôn Thần, mà nguyên một đám kích động nhốn nháo, cổ tay của Thời Thanh Ninh bị Tần Cầm ra sức nắm chặt, thật ra sự đau đớn đã khiến cô tỉnh táo hơn mấy phần, đè nén trái tim đập thình thịch của mình xuống, vốn muốn bảo Tần Cầm rời đi, thì lại bị người nào đó gọi lại.
Tiếng quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, không phải Phó Ngôn Thần thì là ai?
"Tớ nghĩ cậu đến là để đưa nước cho tớ."
Phó Ngôn Thần đi đến dừng lại ở trước mặt Thời Thanh Ninh, cúi đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngượng ngùng mà hơi ửng hồng của cô, sự vui vẻ trong đôi mắt càng đậm: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Biểu cảm ngạc nhiên của Tần Cầm đã được thay thế bằng sự phấn khích, buông cổ tay của Thời Thanh Ninh ra, đẩy cô đi, còn cầm chai nước khoáng chưa mở nắp trên tay nhét vào trong tay đối phương, cười khanh khách nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Thanh Ninh tới đây chính là để đưa nước cho học bá Phó cậu."
"Tớ.. Không phải, tớ.." Chai nước khoáng trong tay bỗng chốc trở thành củ khoai lang bỏng tay, Thời Thanh Ninh cầm cũng không được, mà đưa cho Phó Ngôn Thần thì càng không xong, gương mặt ửng đỏ và không biết phải nói cái gì.
Thỏ con thật đáng yêu, trong mắt của Phó Ngôn Thần mang theo nụ cười, đưa tay muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô gái, nhưng bị người khác bước tới cắt ngang, "Muốn theo đuổi cậu ấy, nhất định phải qua sự đồng ý của tớ mới được nha~"
Cố An Lan giật lấy chai nước khoáng trong tay Thời Thanh Ninh, thậm chí còn đứng ở trước mặt cô, ngăn ánh mắt của Phó Ngôn Thần, kiêu ngạo ngước cằm lên, giống như muốn hỏi: Theo đuổi chị của tôi? Hỏi qua tôi chưa?
-
"Vậy sao?" Phó Ngôn Thần nhịn cười, khinh thường mà liếc qua Cố An Lan, ánh mắt đầy thâm ý rơi trên người thỏ con đang đỏ bừng cả khuôn mặt, Phó Ngôn Thần anh muốn làm gì, thì không ai có thể ngăn cản được.
"OMG, Phó Ngôn Thần và Cố An Lan cùng theo đuổi Thời Thanh Ninh, cậu đoán ai sẽ có hi vọng?
" Một người là học sinh tài cao, một người là kẻ có tiền, hai người đều đẹp trai như vậy, nếu là tớ, tớ cũng khó xử như thế! "
Kể từ sau khi xuất hiện cuộc tranh chấp bóng rổ, cả trường đều biết hai vị học sinh chuyển trường" Nước lửa không thể hòa hợp ", hơn nữa đều có ý với Thời Thanh Ninh. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ, lén lúc bàn tán nghị luận, nhìn xem rốt cuộc vị học sinh chuyển trường nào có thể chiếm được sự ưu ái của hoa khôi học đường Thời Thanh Ninh.
" Ngày mai sẽ là kỳ thi hàng tháng, các cụm từ tiếng Anh cũng ghi nhớ xong rồi chứ? Thế mà còn có thời gian ngồi bàn tán! Đi thi xếp dưới hạng bốn, thì chép lại bài tập mười lần cho tôi. "
Giáo viên tiếng Anh bước vào phòng học, thấy các học sinh không chăm chú ôn tập, tính nóng nảy liền nổi lên, phòng học ồn ào cũng lập tức im lặng như tờ, cũng không dám ồn lần nữa, ngoan ngoãn vùi đầu vào học bài.
Quách Thục Vân đi đến trước bàn học của Thời Thanh Ninh, gõ bàn của cô," Em và Phó Ngôn Thần đi đến văn phòng một chuyến, chủ nhiệm của lớp các em cần gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.