Chương 14: Cô Gái Gửi Bức Thư Tình Cho Cô(1)
Lê Tình Thiên
26/01/2021
Editor Beta-er Công Tử Như Họa
"Người đó khóa thẻ của thằng bé rồi, còn bản thân nó lại tự đi làm Bồ Tát giúp Lý Mạnh Hân. Chắc hẳn là có quen biết từ trước, nhưng vì đâu mà có thì tớ không hỏi.
Thời Thanh Ninh nghĩ một chốc rồi trả lời, Cố An Lan mới chuyển đến Lục Trung được mấy hôm, hơn nữa cô cũng hiểu rõ em trai mình, Cố An Lan không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.
Trừ phi đối phương có ý nghĩa không bình thường đối với thằng bé.
" Thôi kệ đi, đừng nói chuyện này nữa. "Lục Phi Nhi dằn mối nghi trong lòng xuống, cô nàng giả vờ như đang giải quyết việc chung, đã hứa với Cố An Lan rồi mà:" Thế cậu ấy nợ tiền Phó Ngôn Thần rồi đó, cậu định làm thế nào? "
Nghĩ đến số tiền bị chuyển hoàn, Thời Thanh Ninh mím chặt môi rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ:" Phó Ngôn Thần không chịu nhận tiền của tớ, tớ cũng không biết ý của cậu ta ra sao. "
Muốn oan có đầu nợ có chủ chăng? Ai nợ nấy trả?
Hay là vì đã ra điều kiện với Cố An Lan rồi nên Phó Ngôn Thần không muốn lấy tiền ngay?
Cô nghĩ mãi cũng không ra.
" Chẳng lẽ Phó Ngôn Thần không muốn nhận lại? "Lục Phi Nhi khiếp sợ mở to đôi mắt, tỏ vẻ kinh ngạc:" Ôi trời ơi, Thanh Ninh à, cậu nghĩ liệu có phải Phó Ngôn Thần đã có ý gì đó với cậu nên mới cho An Lan mượn tiền không? "
Tách, chiếc thìa trong tay rơi vào trong cốc phát ra âm thanh lảnh lót, Thời Thanh Ninh sững người, không biết vì sao lại nhớ đến lời Phó Ngôn Thần nói trong đêm hôm đó: Tôi nể mặt cậu đó.
Gò má trắng nõn của cô đỏ ửng lên, né tránh tầm mắt thăm dò của Lục Phi Nhi, vội vàng chối:" Cậu đừng có nói linh tinh, sao, sao cậu ta lại có ý với tớ được. "
" Có nói linh tinh không thì ngày sau sẽ biết ngay, sao cậu phải sốt ruột thế làm gì? "Đôi mắt Lục Phi Nhi cong lên, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
" Tớ không nghe cậu nói nữa đâu, đi về đây. "Thời Thanh Ninh sợ bạn thân nhìn ra được gì đó rồi bám lấy, bèn túm lấy túi sách vội và đi khỏi.
Bên ngoài quán cafe, Thời Thanh Ninh ôm ngực hít sâu mấy hơi, qua vài phút vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhưng cũng không dám nghĩ thêm vì sao mình lại hành động như thế.
Mấy ngày rồi Đào Dục không đến tặng trà sữa cho Thời Thanh Ninh, cô vẫn tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng không ngờ anh ta lại tìm đến cô, hơn nữa lần này không giống những lần trước.
Bởi vì bây giờ anh ta không đem trà sữa đến nữa, mà là bánh kem ô mai cô thích nhất.
Còn về lí do vì sao Đào Dục biết cô biết bánh kem ô mai thì, Thời Thanh Ninh chỉ cần quay sang nhìn vẻ mặt hối lỗi của Tần Cầm là hiểu ngay. Lời từ chối Đào Dục vừa đến bên miệng, cô lại bắt gặp đôi mắt đày hy vọng của anh ta, không nỡ để anh ta mất mặt trước mọi người nên cô nói:" Chiều tan học thì ra nói chuyện với tôi. "
Đào Dục đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng không ngờ Thời Thanh Ninh lại hẹn gặp anh ta, Đào Dục vui mừng khôn xiết, lắp bắp:" Được, được thôi, chúng ta, chúng ta sẽ nói chuyện sau. "
Anh ta nói xong một câu thì mặt đỏ bừng hết cả lên, thừa lúc Thời Thanh Ninh không để ý thì nhanh tay nhét chiếc bánh vào tay cô sau đó chạy mất dạng, không để đối phương có quyền từ chối. Anh ta cúi đầu thật thấp, vô tình đụng trúng người ta, nói xin lỗi xong thì đóng cửa lại trở về lớp.
" Lần này tôi không cần đội nồi rồi nhỉ. "
Thời Thanh Ninh đang đấu tranh tư tưởng thì đột nhiên thấy có một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phó Ngôn Thần. Cô vô thức giấu chiếc bánh ra đằng sau và lùi lại nửa bước, chẳng biết vì sao lại chột dạ.
" Tôi không muốn ăn đâu. "Câu nói này không hề có tác dụng gì hết, bởi vì khi nãy cô đang phân vân xem có nên ăn hay không.
Ăn, cô đang đau răng.
Không ăn, cô tiếc.
" Ha. "Phó Ngôn Thần cười xòa một tiếng, không tin lời Thời Thanh Ninh chút nào. Anh đi ngang qua người cô, vô tình liếc nhìn qua chiếc bánh kem ô mai được cô giấu sau lưng, nhẹ nhàng nói:" Răng đau thì ăn ít đồ ngọt thôi. "
Thời Thanh Ninh chợt nhớ ra gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Chiếc bánh kem ô mai trong tay giờ đã biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, Thời Thanh Ninh về chỗ thì cắn răng nhét chiếc bánh vào ngăn bàn của Tần Cầm, ai oán nói:" Cậu ăn đi, đây là sự trừng phạt vì cậu đã bán đứng tớ. "
"? "Tần Cầm tỏ vẻ không hiểu.
" Cậu ăn đồ ngọt vào sẽ béo. "Thời Thanh Ninh thản nhiên nói tiếp.
"! "Tần Cầm thấy trái tim mình đã biến thành một lỗ hổng, gió lạnh đang thổi qua ào ào.
Tần Cầm đơn phương tuyên bố, tình chị em giữa hai cô đã bị phá vỡ.
Tiết Hóa học cần phải đến làm thí nghiệm nên trước đó 5 phút đại biểu Hóa học đã tổ chức dẫn cả lớp đến phòng thực hành.
Trên đường, đại biểu Hóa học Phương Kiệt lén lút kéo áo Thời Thanh Ninh, nháy nháy mắt:" Tớ muốn bàn chuyện này với cậu. "
Thời Thanh Ninh nhướn mày:" Chuyện gì thế? "
Phương Kiệt cố tình chờ Phó Ngôn Thần đi vào trong rồi mới khổ sở nói:" Làm thực hành như thế nào cậu cũng biết đó, phải có 2 người một nhóm mới được. Tớ thấy cậu và Phó học bá có mối quan hệ khá tốt nên muốn cậu hy sinh chút đó mà. "
" Tớ.. "Thời Thanh Ninh đang định từ chối thì bị Phương Kiệt ngắt lời. Cậu ta chắp tay ra vẻ cầu xin:" Đám dân thường tụi tớ không dám chung nhóm với con nhà người ta kia đâu, nhưng cũng không thể để cậu ta tự làm một mình được? Cậu nói xem có đúng không?"
Chuông vào lớp reo lên, trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Thời Thanh Ninh gượng gạo đến ngồi bên cạnh Phó Ngôn Thần.
"Người đó khóa thẻ của thằng bé rồi, còn bản thân nó lại tự đi làm Bồ Tát giúp Lý Mạnh Hân. Chắc hẳn là có quen biết từ trước, nhưng vì đâu mà có thì tớ không hỏi.
Thời Thanh Ninh nghĩ một chốc rồi trả lời, Cố An Lan mới chuyển đến Lục Trung được mấy hôm, hơn nữa cô cũng hiểu rõ em trai mình, Cố An Lan không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.
Trừ phi đối phương có ý nghĩa không bình thường đối với thằng bé.
" Thôi kệ đi, đừng nói chuyện này nữa. "Lục Phi Nhi dằn mối nghi trong lòng xuống, cô nàng giả vờ như đang giải quyết việc chung, đã hứa với Cố An Lan rồi mà:" Thế cậu ấy nợ tiền Phó Ngôn Thần rồi đó, cậu định làm thế nào? "
Nghĩ đến số tiền bị chuyển hoàn, Thời Thanh Ninh mím chặt môi rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ:" Phó Ngôn Thần không chịu nhận tiền của tớ, tớ cũng không biết ý của cậu ta ra sao. "
Muốn oan có đầu nợ có chủ chăng? Ai nợ nấy trả?
Hay là vì đã ra điều kiện với Cố An Lan rồi nên Phó Ngôn Thần không muốn lấy tiền ngay?
Cô nghĩ mãi cũng không ra.
" Chẳng lẽ Phó Ngôn Thần không muốn nhận lại? "Lục Phi Nhi khiếp sợ mở to đôi mắt, tỏ vẻ kinh ngạc:" Ôi trời ơi, Thanh Ninh à, cậu nghĩ liệu có phải Phó Ngôn Thần đã có ý gì đó với cậu nên mới cho An Lan mượn tiền không? "
Tách, chiếc thìa trong tay rơi vào trong cốc phát ra âm thanh lảnh lót, Thời Thanh Ninh sững người, không biết vì sao lại nhớ đến lời Phó Ngôn Thần nói trong đêm hôm đó: Tôi nể mặt cậu đó.
Gò má trắng nõn của cô đỏ ửng lên, né tránh tầm mắt thăm dò của Lục Phi Nhi, vội vàng chối:" Cậu đừng có nói linh tinh, sao, sao cậu ta lại có ý với tớ được. "
" Có nói linh tinh không thì ngày sau sẽ biết ngay, sao cậu phải sốt ruột thế làm gì? "Đôi mắt Lục Phi Nhi cong lên, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
" Tớ không nghe cậu nói nữa đâu, đi về đây. "Thời Thanh Ninh sợ bạn thân nhìn ra được gì đó rồi bám lấy, bèn túm lấy túi sách vội và đi khỏi.
Bên ngoài quán cafe, Thời Thanh Ninh ôm ngực hít sâu mấy hơi, qua vài phút vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhưng cũng không dám nghĩ thêm vì sao mình lại hành động như thế.
Mấy ngày rồi Đào Dục không đến tặng trà sữa cho Thời Thanh Ninh, cô vẫn tưởng mình có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, nhưng không ngờ anh ta lại tìm đến cô, hơn nữa lần này không giống những lần trước.
Bởi vì bây giờ anh ta không đem trà sữa đến nữa, mà là bánh kem ô mai cô thích nhất.
Còn về lí do vì sao Đào Dục biết cô biết bánh kem ô mai thì, Thời Thanh Ninh chỉ cần quay sang nhìn vẻ mặt hối lỗi của Tần Cầm là hiểu ngay. Lời từ chối Đào Dục vừa đến bên miệng, cô lại bắt gặp đôi mắt đày hy vọng của anh ta, không nỡ để anh ta mất mặt trước mọi người nên cô nói:" Chiều tan học thì ra nói chuyện với tôi. "
Đào Dục đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nhưng không ngờ Thời Thanh Ninh lại hẹn gặp anh ta, Đào Dục vui mừng khôn xiết, lắp bắp:" Được, được thôi, chúng ta, chúng ta sẽ nói chuyện sau. "
Anh ta nói xong một câu thì mặt đỏ bừng hết cả lên, thừa lúc Thời Thanh Ninh không để ý thì nhanh tay nhét chiếc bánh vào tay cô sau đó chạy mất dạng, không để đối phương có quyền từ chối. Anh ta cúi đầu thật thấp, vô tình đụng trúng người ta, nói xin lỗi xong thì đóng cửa lại trở về lớp.
" Lần này tôi không cần đội nồi rồi nhỉ. "
Thời Thanh Ninh đang đấu tranh tư tưởng thì đột nhiên thấy có một giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phó Ngôn Thần. Cô vô thức giấu chiếc bánh ra đằng sau và lùi lại nửa bước, chẳng biết vì sao lại chột dạ.
" Tôi không muốn ăn đâu. "Câu nói này không hề có tác dụng gì hết, bởi vì khi nãy cô đang phân vân xem có nên ăn hay không.
Ăn, cô đang đau răng.
Không ăn, cô tiếc.
" Ha. "Phó Ngôn Thần cười xòa một tiếng, không tin lời Thời Thanh Ninh chút nào. Anh đi ngang qua người cô, vô tình liếc nhìn qua chiếc bánh kem ô mai được cô giấu sau lưng, nhẹ nhàng nói:" Răng đau thì ăn ít đồ ngọt thôi. "
Thời Thanh Ninh chợt nhớ ra gì đó, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Chiếc bánh kem ô mai trong tay giờ đã biến thành củ khoai lang nóng bỏng tay, Thời Thanh Ninh về chỗ thì cắn răng nhét chiếc bánh vào ngăn bàn của Tần Cầm, ai oán nói:" Cậu ăn đi, đây là sự trừng phạt vì cậu đã bán đứng tớ. "
"? "Tần Cầm tỏ vẻ không hiểu.
" Cậu ăn đồ ngọt vào sẽ béo. "Thời Thanh Ninh thản nhiên nói tiếp.
"! "Tần Cầm thấy trái tim mình đã biến thành một lỗ hổng, gió lạnh đang thổi qua ào ào.
Tần Cầm đơn phương tuyên bố, tình chị em giữa hai cô đã bị phá vỡ.
Tiết Hóa học cần phải đến làm thí nghiệm nên trước đó 5 phút đại biểu Hóa học đã tổ chức dẫn cả lớp đến phòng thực hành.
Trên đường, đại biểu Hóa học Phương Kiệt lén lút kéo áo Thời Thanh Ninh, nháy nháy mắt:" Tớ muốn bàn chuyện này với cậu. "
Thời Thanh Ninh nhướn mày:" Chuyện gì thế? "
Phương Kiệt cố tình chờ Phó Ngôn Thần đi vào trong rồi mới khổ sở nói:" Làm thực hành như thế nào cậu cũng biết đó, phải có 2 người một nhóm mới được. Tớ thấy cậu và Phó học bá có mối quan hệ khá tốt nên muốn cậu hy sinh chút đó mà. "
" Tớ.. "Thời Thanh Ninh đang định từ chối thì bị Phương Kiệt ngắt lời. Cậu ta chắp tay ra vẻ cầu xin:" Đám dân thường tụi tớ không dám chung nhóm với con nhà người ta kia đâu, nhưng cũng không thể để cậu ta tự làm một mình được? Cậu nói xem có đúng không?"
Chuông vào lớp reo lên, trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Thời Thanh Ninh gượng gạo đến ngồi bên cạnh Phó Ngôn Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.