Rung Động Lòng Em

Chương 26: Có Một Cách Nói: Đừng Làm Phiền(1)

Lê Tình Thiên

28/02/2021

Edit: Dương Thị Thu Thảo

Beta: Công Tử Như Họa

"Còn 8 phút nữa thôi, chị Nịnh, chị không còn thời gian để suy nghĩ."

Diêu Hoa thấy Thời Thanh Nịnh bất động, trong lòng càng nôn nóng, hắn cũng gạt anh họ để tự mình ra cái quyết định này, hôm nay chỉ có đám người Lý Mạnh Hân chủ động bỏ qua không truy cứu chuyện này nữa, hai bên bọn họ cũng đã đồng lòng nhất chí, thì cảnh sát cũng không có lý do nhúng tay vào.

"Chị cũng phải suy xét một chút." Thời Thanh Ninh thật khó xử, cô cũng không cho là mình có khả năng thuyết phục được Lý Mạnh Hân, lui một vạn bước*, cho dù thuyết phục được Lý Mạnh Hân, nhưng người nhà của cô thì sao? Cũng đồng ý làm như vậy sao?

*Lui một vạn bước: Đề cập đến trường hợp xấu nhất

Đành chỉ biết đỡ trán, Cố An Lan ơi Cố An Lan, cậu đúng thật là làm khó chị cậu mà.

"Chúng ta đi." Trong lúc Thời Thanh Ninh chao đảo không kiểm soát được, thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn lại, đó là Phó Ngôn Thần.

Cậu ta, sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?

Hiện tại chính là thời gian của lớp tự học buổi tối.

"Cậu.. Sao cậu lại tới đây?" Đối diện với đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Phó Ngôn Thần, Thời Thanh Ninh chột dạ nói không nên lời, xấu hổ mà giật giật khóe miệng, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Phó Ngôn Thần nhướn mày, giọng nói lười biếng vang lên: "Chuyện của chúng ta, lát nữa sẽ tính toán." Nói xong liền quét mắt qua Diêu Hoa, ý bảo hắn dẫn đường.

"Không phải, cậu biết chuyện gì sao? Nếu thế thì.." đi thôi.

Thời Thanh Ninh bị trừng, giả vờ uất ức chớp chớp mắt mấy cái, sau đó giống như đàn em đi theo sau Phó Ngôn Thần, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tại sao khi gặp phải Phó Ngôn Thần, uy phong của cô lại biến mất tăm?

Thật kỳ lạ.

Đừng nói là, cậu ta thật sự biết chuyện gì rồi đấy chứ.

Khóe miệng Phó Ngôn Thần cong lên, chỉ có điều nụ cười đó không đạt đến đáy mắt.



Trong lúc vô tình nghe được Cố An Lan nói chuyện điện thoại mấy lần, hơn nữa lúc trước đã nhìn thấy một màn trong hẻm, nên anh có thể đoán được chút ít.

Trên thế giới này có rất ít chuyện không thể giải quyết được bằng tiền, nếu có, đó chính là tiền chưa đủ nhiều.

"Ở, ở bên này."

Trời ạ, hình như hắn chưa từng đắc tội vị đại thần này đúng không?

Lòng Diêu Hoa cũng hoảng loạn, suýt chút nữa lảo đảo ngã một cái. Lúc trước Cố An Lan mượn Phó Ngôn Thần 20 vạn, anh họ đã cho người đi điều tra cái tên này. Suy cho cùng một học sinh trung học có thể dễ dàng lấy ra hơn 10 vạn, thì địa vị chắc chắn không đơn giản.

Đúng như dự đoán.

Nhà họ Phó, chính là nhà giàu số một ở Nam Thành.

Mấy chục vạn ít ỏi, tất nhiên không là vấn đề.

Đi tới cửa kho hàng, Diêu Hoa móc chìa khóa trong túi ra, một hồi lâu sau mới đưa khóa lên mở, không ý thức được trên trán hơi toát chút ra mồ hôi lạnh, "Học bá Phó, người đang ở bên trong. Anh họ của tôi cũng không muốn gây chuyện, chỉ cần Lý Mạnh Hân nhả ra, đảm bảo sẽ thuyết phục cha của cô ấy ngừng báo cảnh sát, chúng ta không gặp phiền phức nữa."

"Ừ." Phó Ngôn Thần lạnh lùng đáp lại bằng một chữ, bước vào kho hàng rồi đóng cửa, để lại Thời Thanh Ninh ngoài cửa với vẻ mặt mơ hồ.

Thời Thanh Ninh: Tại sao không cho tôi vào?

Diêu Hoa dang tay, hắn tỏ vẻ không biết gì hết.

-

Cuối cùng mọi chuyện cứ giải quyết như vậy, về phần giải quyết thế nào, Thời Thanh Ninh cũng không biết. Ba phút, đúng vậy, Phó Ngôn Thần đi vào nhà kho ba phút, anh và Lý Mạnh Hân thảo luận cái gì, có lẽ chỉ có chính hai người họ mới biết rõ.

Ngay sau đó, bọn họ.. Trở về nhà.

"Cảm ơn cậu, Phó Ngôn Thần." Trên đường về nhà đi ngang qua quán ăn, Thời Thanh Ninh kêu vài món ăn, ba người ngồi xuống bàn ăn, cô không để mắt đến bầu không khí quỷ dị kia.

Phó Ngôn Thần không lên tiếng, cũng không động đũa, chỉ uống một ngụm nước sôi để nguội. Khuôn mặt lạnh lùng, rồi mới chậm rãi ung dung mở miệng: "Lời nói của tôi sao cậu luôn coi như gió thoảng bên tai vậy?"



Càng không cho làm chuyện gì, thì càng muốn làm cho bằng được.

Con thỏ quá cứng đầu, quả thật anh rất đau đầu.

"Tớ không có, cậu xem không phải không xảy ra chuyện gì mà." Thời Thanh Ninh gần như đáp lại ngay lập tức, nghiêng đầu thấy bộ dạng ăn ngốn nga ngốn nghiến của Cố An Lan, cô nhịn không đập cậu ta một cái.

Chuyện do em ấy mà ra, mình thì bị mắng, em ấy thì hay rồi, lại còn ngồi ăn uống thoải mái thư thế.

"Cưỡng từ đoạt lý." Phó Ngôn Từ để ly nước xuống, giọng điệu uể oải nói: "Đợi vết thương của cậu tốt hơn, cậu muốn lên trời cũng được." Trên cánh tay của con gái có vết sẹo đương nhiên là không đẹp, mùa hè mặc áo tay ngắn, càng lộ ra rõ hơn.

Con gái, nên có trái tim mơ mộng về tình yêu mới đúng.

"Bánh ngọt dâu tây của tuần tới.. Tịch thu."

Thời Thanh Ninh: "..."

Cô cứ tiếp tục im lặng là được, lúc này có nói gì thì cũng là sai hết.

Bánh ngọt dâu tây không ăn thì không ăn, cô nhịn!

Nhưng sẽ sớm thôi, Phó Ngôn Thần lại muốn quay lại khoảnh khắc này, nuốt hết những lời mà chính mình đã nói ra vào trong bụng!

Cố An Lan ăn liên tục hai chén cơm với thịt băm ớt xanh sau đó húp sạch nước súp, mới cảm thấy mình được sống lại lần nữa.

Buổi trưa tan học, cậu ta vốn định đi tìm Lý Mạnh Hân ăn cơm trưa, kết quả là thấy cô ấy đi theo Diêu Hoa ra khỏi trường học, còn ngồi trên một con xe MiniBus, nghĩ thầm nhất định là có chuyện, vì vậy thuận tay lên xe taxi đi theo.

"Nhóc con, đi về trước chính là ngoại ô, đường càng ngày càng khó đi, tôi không dám theo sau đâu, nếu thật sự có chuyện, tôi đề nghị cậu nên báo cảnh sát trước đi." Bác tài xế là một một người thật thà lại nhát gan, không dám đụng tới mấy tên giang hồ trên xã hội, sợ gây ra rắc rối, ông ấy dừng xe lại bên lề đường, tỏ vẻ mình không thể đi theo được.

Cố An Lan giận dữ quát: "Tôi cho ông thêm tiền còn không được à.."

"Cậu bạn, ở đây không phải vấn đề thêm tiền, tôi còn phải nuôi gia đình, không dám liều mạng đụng tới đám xã hội đen đó, thật xin lỗi, tôi chỉ có thể đưa cậu tới đây." Tài xế sắp khóc tới nơi.

"Tôi.."

Cố An Lan không còn cách nào, chỉ có thể xuống xe chạy một mạch đi qua đó, cũng may là không phải quá xa, cậu ta chạy hơn mười phút, liền nhìn thấy một nhà máy bỏ hoang, chiếc xe MiniBus đậu ở trước cửa ra vào, còn có rất nhiều xe Motor.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Lòng Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook