Chương 45: Thỏ Con Mà Anh Để Ý(1)
Lê Tình Thiên
08/07/2022
Editor: Thanhtrang91
Beta-er: Dừa
Phó Ngôn Thần ôm lấy Thời Thanh Ninh, một tay có thể ôm hết vòng eo cô, mày nhíu chặt, cảnh tượng vừa rồi vẫn làm trong lòng anh sợ hãi. Anh nhìn về phía chàng trai, đôi mắt ẩn chứa một lớp băng sương thật dày, quanh người có một luồng hơi thở lạnh buốt khiến người ta không rét mà run.
Rất khó tưởng tượng, một học sinh trung học mà trên người có khí chất mạnh mẽ như vậy!
"Tôi nhận thua."
Dường như là cùng một lúc, Phó Ngôn Thần còn chưa dứt lời thì giọng của chàng trai khàn khàn vang lên, cặp đồng tử lạnh nhạt nhìn dung nhan Phó Ngôn Thần, thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nếu trận đấu này còn tiếp tục, anh ta chắc chắn sẽ phải thua.
Bời vì đối tượng của anh ta chính là người kia.
Tôn Chi Phong vô cùng khiếp sợ, đuổi theo sư huynh ra cửa, gọi lớn: "Sư huynh, vừa rồi rõ ràng anh sắp thắng, đối phương tự nhiên xuất hiện một người, như vậy, như vậy sao có thể tính là anh thua được?"
Chàng trai liếc Tôn Chi Phong với ánh mắt nghiêm khắc, lạnh giọng quát lớn: "Câm miệng!"
Có lẽ vì tình sư huynh đệ cùng học, nhiều chuyện nhắc nhở một câu: "Anh khuyên em nên dừng ở đây, tốt nhất em đừng trêu chọc vào người này."
Tôn Chi Phong bị sốc, nhìn chằm chằm vào vị sư huynh lạnh lùng kia, sợ hãi tới tận linh hồn, hai chân không tự chủ được run lên, nghe xong cảnh báo của đối phương, anh ta càng thấp thỏm lo âu.
Người khiến Liên sư huynh phải kiêng dè, toàn bộ Lâm Thành này cũng không tìm được mấy người.
Thiếu niên mới xuất hiện này rốt cuộc là ai?
-
Cùng lúc đó, trong phòng thi đấu.
Trái tim đang điên cuồng đập của Thời Thanh Ninh từ từ bình phục lại, cô cảm nhận rõ ràng được sát khí dày đặc quanh người mới đấu với cô. Vừa mới đây thôi, nếu nói không sợ nhất định là nói xạo.
Đây là lần đầu tiên, kỹ năng Taekwondo mà cô rất tự hào bị thua trước một đối thủ mạnh, một sự đả kích mà cô khó chấp nhận được.
Khuôn mặt cô tái nhợt, buồn phiền, con ngươi đen nhánh toát ra vài phần nể phục: "Vừa nãy người đó thật mạnh, tớ phải cố gắng hơn mới được."
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Phó Ngôn Thần cảm thấy có chút bất lực với Thời Thanh Ninh, nhưng lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Vẫn phải trừng phạt cô một chút, Phó Ngôn Thần dùng sức nhéo vào mặt của Thời Thanh Ninh, vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Thật tuyệt vời khi giúp đỡ người khác, đúng không?"
Ey, cô không ngờ rằng đối phương lại mạnh như vậy, Thời Thanh Ninh chột dạ cúi đầu xuống, hơi mím khóe môi, chột dạ không thôi: "Không có." Nói xong tránh né Phó Ngôn Thần "trêu chọc", đi tới chỗ Tiền Tùng.
Thời Thanh Ninh xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Nếu đối phương đã nhận thua, coi như cậu đã thắng Tôn Chi Phong."
Tiền Tùng liên tục gật đầu: "Cảm ơn sư tỷ, em đi trước nhé."
"Lần sau đừng đem việc tư tới Đạo quán nhé, mấy chuyện khúc mắc tình cảm của tụi em đối mặt nói cho rõ ràng là tốt nhất." Thời Thanh Ninh do dự một chút cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở.
Phó Ngôn Thần đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng đi tới bên cửa sổ, nghe được âm thanh hai người trong bồn hoa nói chuyện, mặt mày hơi nhíu lại, không biết suy nghĩ cái gì.
[Dược Hoàn! Chị Ninh là cao thủ Teakwondo, vừa rồi xem kỹ thuật như vậy tuyệt đối không thua gì đai đen nhị đẳng!]
[Không đúng, không đúng, trọng điểm không phải chuyện này, vừa rồi anh Phó là anh hùng cứu mỹ nhân, cậu có chụp được hình ảnh soái ca cực ngầu không, lão đại sẽ kiểm tra đó!]
[Yên tâm đi, tớ có quay video lại, có thể chụp lại màn hình. Chị Ninh lợi hại như vậy, chắc cậu hào hứng lắm đúng không? Tớ thấy chắc đêm nay mất ngủ rồi, thân thủ của chị Ninh tuyệt vời như vậy tớ muốn truyền tin khắp nơi.]
[Cậu có thể đừng phát bệnh hoa si vào lúc này được không? Cậu nói nhỏ một chút, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Quay cũng được rồi chúng ta mau đi khỏi đây đi!]
-
"Ninh Ninh à, con làm quảng cáo ở trường học à?"
Thời Thanh Ninh chạy bộ sáng sớm, về đến nhà ngửi thấy một mùi cháo gạo quen thuộc, miệng nở nụ cười, nhanh chóng thay giày vào nhà, rửa tay xong cầm đũa lên mới vừa gắp một miếng cánh gà, ông ngoại đã từ trong phòng bếp bưng tới một tô cháo gạo kê, vẻ mặt vui mừng nhìn cháu gái.
"Ủa?" Cô rất nhớ món cánh gà chiên Coca của ông ngoại, từ lúc ông ngoại tới Đạo quán ở, đã rất lâu rồi cô không được ăn đồ ăn ông ngoại nấu, Thời Thanh Ninh ăn ngấu nghiến muốn nuốt chửng thức ăn, đột nhiên nghe ông ngoại nói, cũng không hiểu là chuyện gì.
"Không có ạ." Thời Thanh Ninh buông chiếc đũa, rút một tờ khăn giấy từ hộp giấy lau tay, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ: "Sao vậy ông ngoại?"
Ông ngoại tươi cười ra mặt, hừng hực hứng thú nói: "Không phải con quảng cáo, không lẽ là thằng nhóc An Lan. Sáng nay ông tới Đạo quán, Phương Kiệt nói cho ông nghe, đợt huấn luyện Teakwondo tổ chức vào kỳ nghỉ đông có sáu mươi suất đã bị đăng kí hết rồi, còn có rất nhiều bạn học của con gọi điện thoại tới hỏi xem có thể mở thêm một lớp mới không."
?
Bây giờ còn cách kỳ nghỉ đông mấy tháng, thông thường là trước kỳ nghỉ đông một tuần Đạo quán mới phát tờ rơi tuyển sinh, sau đó mới có người lục tục tới ghi danh. Doanh số không đủ, còn chuyện vượt chỉ tiêu căn bản chưa từng có.
Thời Thanh Ninh chớp chớp mắt to: "Có chuyện gì đây? Không phải những người đăng ký lớp huấn luyện Teakwondo đều là, đều là học sinh của trường con chứ?"
Ông ngoại cười tủm tỉm nhướng mày, còn chưa mở miệng nói thì trong phòng vang lên âm thanh như tiếng mổ heo: "Thời Thanh Ninh, chị rốt cuộc muốn làm cái gì! Sáng sớm đã có vô số người tìm em, tất cả đều muốn ghi danh học Teakwondo, còn chỉ đích danh muốn chị dạy!"
Trên người Cố An Lan đang mặc quần áo ngủ hình SpongeBob lao ra khỏi phòng, tóc rối như ổ gà, khóe mắt còn dính ghèn. Thời Thanh Ninh thấy Cố An Lan đang tới gần chỉ còn cách hai mét, lách mình một cái chạy nhanh ra: "Em ở yên đó cho chị, đừng có tới đây."
Thật muốn chụp một tấm hình bộ dạng lôi thôi này của cậu ấy sau đó đem cho những nữ sinh đang theo đuổi xem một chút.
Cố An Lan cứng miệng lườm cô một cái, ném điện thoại lên trên bàn, kêu Thời Thanh Ninh tự mình xem đi.
Beta-er: Dừa
Phó Ngôn Thần ôm lấy Thời Thanh Ninh, một tay có thể ôm hết vòng eo cô, mày nhíu chặt, cảnh tượng vừa rồi vẫn làm trong lòng anh sợ hãi. Anh nhìn về phía chàng trai, đôi mắt ẩn chứa một lớp băng sương thật dày, quanh người có một luồng hơi thở lạnh buốt khiến người ta không rét mà run.
Rất khó tưởng tượng, một học sinh trung học mà trên người có khí chất mạnh mẽ như vậy!
"Tôi nhận thua."
Dường như là cùng một lúc, Phó Ngôn Thần còn chưa dứt lời thì giọng của chàng trai khàn khàn vang lên, cặp đồng tử lạnh nhạt nhìn dung nhan Phó Ngôn Thần, thoáng qua một tia kinh ngạc.
Nếu trận đấu này còn tiếp tục, anh ta chắc chắn sẽ phải thua.
Bời vì đối tượng của anh ta chính là người kia.
Tôn Chi Phong vô cùng khiếp sợ, đuổi theo sư huynh ra cửa, gọi lớn: "Sư huynh, vừa rồi rõ ràng anh sắp thắng, đối phương tự nhiên xuất hiện một người, như vậy, như vậy sao có thể tính là anh thua được?"
Chàng trai liếc Tôn Chi Phong với ánh mắt nghiêm khắc, lạnh giọng quát lớn: "Câm miệng!"
Có lẽ vì tình sư huynh đệ cùng học, nhiều chuyện nhắc nhở một câu: "Anh khuyên em nên dừng ở đây, tốt nhất em đừng trêu chọc vào người này."
Tôn Chi Phong bị sốc, nhìn chằm chằm vào vị sư huynh lạnh lùng kia, sợ hãi tới tận linh hồn, hai chân không tự chủ được run lên, nghe xong cảnh báo của đối phương, anh ta càng thấp thỏm lo âu.
Người khiến Liên sư huynh phải kiêng dè, toàn bộ Lâm Thành này cũng không tìm được mấy người.
Thiếu niên mới xuất hiện này rốt cuộc là ai?
-
Cùng lúc đó, trong phòng thi đấu.
Trái tim đang điên cuồng đập của Thời Thanh Ninh từ từ bình phục lại, cô cảm nhận rõ ràng được sát khí dày đặc quanh người mới đấu với cô. Vừa mới đây thôi, nếu nói không sợ nhất định là nói xạo.
Đây là lần đầu tiên, kỹ năng Taekwondo mà cô rất tự hào bị thua trước một đối thủ mạnh, một sự đả kích mà cô khó chấp nhận được.
Khuôn mặt cô tái nhợt, buồn phiền, con ngươi đen nhánh toát ra vài phần nể phục: "Vừa nãy người đó thật mạnh, tớ phải cố gắng hơn mới được."
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Phó Ngôn Thần cảm thấy có chút bất lực với Thời Thanh Ninh, nhưng lại cảm thấy cô thật đáng yêu.
Vẫn phải trừng phạt cô một chút, Phó Ngôn Thần dùng sức nhéo vào mặt của Thời Thanh Ninh, vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Thật tuyệt vời khi giúp đỡ người khác, đúng không?"
Ey, cô không ngờ rằng đối phương lại mạnh như vậy, Thời Thanh Ninh chột dạ cúi đầu xuống, hơi mím khóe môi, chột dạ không thôi: "Không có." Nói xong tránh né Phó Ngôn Thần "trêu chọc", đi tới chỗ Tiền Tùng.
Thời Thanh Ninh xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Nếu đối phương đã nhận thua, coi như cậu đã thắng Tôn Chi Phong."
Tiền Tùng liên tục gật đầu: "Cảm ơn sư tỷ, em đi trước nhé."
"Lần sau đừng đem việc tư tới Đạo quán nhé, mấy chuyện khúc mắc tình cảm của tụi em đối mặt nói cho rõ ràng là tốt nhất." Thời Thanh Ninh do dự một chút cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở.
Phó Ngôn Thần đút tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng đi tới bên cửa sổ, nghe được âm thanh hai người trong bồn hoa nói chuyện, mặt mày hơi nhíu lại, không biết suy nghĩ cái gì.
[Dược Hoàn! Chị Ninh là cao thủ Teakwondo, vừa rồi xem kỹ thuật như vậy tuyệt đối không thua gì đai đen nhị đẳng!]
[Không đúng, không đúng, trọng điểm không phải chuyện này, vừa rồi anh Phó là anh hùng cứu mỹ nhân, cậu có chụp được hình ảnh soái ca cực ngầu không, lão đại sẽ kiểm tra đó!]
[Yên tâm đi, tớ có quay video lại, có thể chụp lại màn hình. Chị Ninh lợi hại như vậy, chắc cậu hào hứng lắm đúng không? Tớ thấy chắc đêm nay mất ngủ rồi, thân thủ của chị Ninh tuyệt vời như vậy tớ muốn truyền tin khắp nơi.]
[Cậu có thể đừng phát bệnh hoa si vào lúc này được không? Cậu nói nhỏ một chút, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Quay cũng được rồi chúng ta mau đi khỏi đây đi!]
-
"Ninh Ninh à, con làm quảng cáo ở trường học à?"
Thời Thanh Ninh chạy bộ sáng sớm, về đến nhà ngửi thấy một mùi cháo gạo quen thuộc, miệng nở nụ cười, nhanh chóng thay giày vào nhà, rửa tay xong cầm đũa lên mới vừa gắp một miếng cánh gà, ông ngoại đã từ trong phòng bếp bưng tới một tô cháo gạo kê, vẻ mặt vui mừng nhìn cháu gái.
"Ủa?" Cô rất nhớ món cánh gà chiên Coca của ông ngoại, từ lúc ông ngoại tới Đạo quán ở, đã rất lâu rồi cô không được ăn đồ ăn ông ngoại nấu, Thời Thanh Ninh ăn ngấu nghiến muốn nuốt chửng thức ăn, đột nhiên nghe ông ngoại nói, cũng không hiểu là chuyện gì.
"Không có ạ." Thời Thanh Ninh buông chiếc đũa, rút một tờ khăn giấy từ hộp giấy lau tay, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ: "Sao vậy ông ngoại?"
Ông ngoại tươi cười ra mặt, hừng hực hứng thú nói: "Không phải con quảng cáo, không lẽ là thằng nhóc An Lan. Sáng nay ông tới Đạo quán, Phương Kiệt nói cho ông nghe, đợt huấn luyện Teakwondo tổ chức vào kỳ nghỉ đông có sáu mươi suất đã bị đăng kí hết rồi, còn có rất nhiều bạn học của con gọi điện thoại tới hỏi xem có thể mở thêm một lớp mới không."
?
Bây giờ còn cách kỳ nghỉ đông mấy tháng, thông thường là trước kỳ nghỉ đông một tuần Đạo quán mới phát tờ rơi tuyển sinh, sau đó mới có người lục tục tới ghi danh. Doanh số không đủ, còn chuyện vượt chỉ tiêu căn bản chưa từng có.
Thời Thanh Ninh chớp chớp mắt to: "Có chuyện gì đây? Không phải những người đăng ký lớp huấn luyện Teakwondo đều là, đều là học sinh của trường con chứ?"
Ông ngoại cười tủm tỉm nhướng mày, còn chưa mở miệng nói thì trong phòng vang lên âm thanh như tiếng mổ heo: "Thời Thanh Ninh, chị rốt cuộc muốn làm cái gì! Sáng sớm đã có vô số người tìm em, tất cả đều muốn ghi danh học Teakwondo, còn chỉ đích danh muốn chị dạy!"
Trên người Cố An Lan đang mặc quần áo ngủ hình SpongeBob lao ra khỏi phòng, tóc rối như ổ gà, khóe mắt còn dính ghèn. Thời Thanh Ninh thấy Cố An Lan đang tới gần chỉ còn cách hai mét, lách mình một cái chạy nhanh ra: "Em ở yên đó cho chị, đừng có tới đây."
Thật muốn chụp một tấm hình bộ dạng lôi thôi này của cậu ấy sau đó đem cho những nữ sinh đang theo đuổi xem một chút.
Cố An Lan cứng miệng lườm cô một cái, ném điện thoại lên trên bàn, kêu Thời Thanh Ninh tự mình xem đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.