Chương 19: Thực Sự Có Suy Nghĩ Khác(2)
Lê Tình Thiên
24/02/2021
Edit: Dương Thị Thu Thảo
Beta: Công Tử Như Họa
Bài kiểm tra đầu tiên vào buổi sáng là môn Ngữ văn, Ngữ văn không giống tiếng Anh, chỉ có vài câu trắc nghiệm.
Dựa theo dự tính lúc trước, sau khi bạn cùng lớp ngồi bên cạnh làm xong, sẽ lén đưa đáp án được chọn cho cậu ta xem. Giờ thì hay rồi, Phó Ngôn Thần an vị ở đằng sau cậu ta, còn xem được cái quỷ quái gì!
Cậu ta đúng là xui xẻo!
Bỏ qua tín hiệu được phát bởi bạn học bên cạnh, Cố An Lan từ đầu đến cuối đều cúi đầu xem bài thi của mình, chỉ sợ bị Phó Ngôn Thần nhìn thấy, vậy cậu ta sẽ siêu mất mặt!
Xem ra phải tự mình chọn đại rồi~
Nhưng Cố An Lan đâu biết, người kia ở phía sau cậu ta căn bản là không có thời gian để ý cậu ta.
Trần Kiều có chút ngơ ra, anh Cố rốt cuộc có muốn nhìn đáp án không vậy?
Lén liếc nhìn sang hướng bên cạnh, cái đệt!
Có muốn hay không vậy?
Cậu ta một học sinh cặn bã cũng nhận ra được, tuy làm không đúng mấy câu, thì kiểm tra cũng phải đọc đè được chứ?
Thế mà còn có người--ngủ?
Được đó, đại thần.
Kiểm tra ai ngủ giỏi hơn sao?
Bái phục!
Bái phục!
Đã qua hơn nửa thời gian kiểm tra, Trần Kiều vẫn luôn quan sát vị đại thần đang ngủ kia, thật sự là đổ mồ hôi thay cho đối phương. Cuối cùng sau hai mươi tám lần anh thở dài, đại thần đã nhúc nhích!
Đột nhiên có loại cảm giác làm phụ huynh.
Leng keng-----
Tiếng chuông vang lên, Trần Kiều vô tình nhìn thấy đáp án của đại thần, mà trừng to hai mắt.
Đại thần không ghi một chữ nào!
Giáo viên giám thị thu bài kiểm tra, thấy Phó Ngôn Thần chỉ viết một câu đề mục, không hiểu nổi mà hai mắt nhìn anh nhiều lần, trong ánh mắt đó tràn đầy sự thất vọng, xem thường.
Đương sự lại rời đi kèm theo vẻ mặt như không có gì.
* * *
Trong học kỳ 1, chỉ có thời gian thi kiểm tra là trôi qua đặc biệt mau.
"Em tiêu rồi, chị ơi." Thời Thanh Ninh mở cửa liền nhìn thấy Cố An Lan đang nằm trên ghế sofa, bộ dạng không còn gì luyến tiếc.
Đem chìa khóa đặt lên tủ giày, Thời Thanh Ninh không để cho chút mặt mũi: "Cái đó thì có liên quan gì tới chị?"
"Nhất định là chị! Là chị đã bắt nạt em khi còn trong bụng mẹ, nếu không thì sao chị là học bá, còn em là học sinh cặn bã chứ?" Cố An Lan tiện tay ôm lấy gối trên ghế sofa, đôi mắt nhỏ lên án nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Ninh, "Chị phải đền bù tổn thất cho em! Phải đền bù tổn thất cho em!"
Động tác uống nước dừng lại, khoé miệng của Thời Thanh Ninh co rút, im lặng mắt trợn to: "Điều này có thể trách chị được sao?" Được thôi, cũng có thể trách cô, đứa em trai này của cô từ nhỏ sức khỏe đã yếu lại nhiều bệnh, đoán chừng là do trong bụng mẹ đã bị cô 'bắt nạt'.
"Trách chị đấy." Cố An Lan nghĩ đến những lời cha đã nói khi rời khỏi thành phố phía Bắc, rồi nghĩ đến kỳ kiểm tra lần này, mà-đau-lòng-vô-cùng.
Kéo cái ghế của bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, Thời Thanh Ninh thở dài: "Được rồi, nói tiếng người đi." Nếu không biết tâm địa gian xảo của ai đó, cô nên gọi cậu ta là anh trai!
Khục khục, Cố An Lan vừa thấy có hi vọng, liền bật ngồi thẳng người, cười đê tiện rồi nói: "Chị à, có thể chuyển khoản cho em một ít được không? Chị chỉ cho tiền sinh hoạt, một chút tiền tiêu vặt cũng không cho người ta, người ta thật đáng thương~"
Ô, nổi hết cả da gà, Thời Thanh Ninh lấy tay xoa xoa cánh tay, chịu không nổi sự đê tiện của người đó, cầm cặp sách trên bàn cơm lên đi vào phòng, vừa đi vừa nói: "Đừng để chị buồn nôn, mỗi tuần cho em thêm 200, đừng có mà được nước tiến tới."
"..."
Cố An Lan đem lời chưa nói xong nuốt trở vào lần nữa, tốt hơn là không có, 200 cũng là tiền, ừm.
Trong lòng yên lặng an ủi sự đáng thương của mình.
[ Chị Phi thân yêu ơi~Có rảnh không? Em mời chị~]
Tục ngữ nói đúng, chỉ có con gái mới hiểu rõ tâm tư của con gái nhất, cậu ta muốn theo đuổi Lý Mạnh Hân, thì thỉnh giáo Lục Phi là chuẩn không sai.
[ -- Không có thời gian.]
Điện thoại hơi rung, Cố An Lan cầm lên nhìn, còn chưa mở khóa đã nhìn thấy tin nhắn mà Lục Phi gửi tới, khoé mắt đột nhiên nhảy dựng. Trực tiếp tìm Baidu, mượn người khác năm sáu trăm chữ khen ngợi, ở thời điểm này nên dùng nên dùng~
Quả nhiên, không đến ba phút, Lục Phi đã gửi tới hai chữ.
[-- địa chỉ.]
Cậu ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận------ đối phương có thể là chịu không nổi sự quấy nhiễu của cậu ta, nên mới buộc phải đồng ý.
"Trưa mai, gặp ở chỗ cũ." Cố An Lan gửi tin thoại qua, thảnh thơi đứng dậy trở về phòng, suýt chút nữa lại đụng trúng Thời Thanh Ninh bất ngờ từ trong phòng lao ra, "Em nói chị.."
"Cơm tối tự em giải quyết đi, chị phải đi đến tiệm thú cưng một chuyến, Tinh Tinh nên chích vắc-xin phòng bệnh." Thời Thanh Ninh vội vàng đổi giày.
Cửa đóng lại một cái 'Sầm', Cố An Lan nuốt một ngụm nước bọt, "Được --" sau đó Cố An Lan giơ ngón giữu lên về phía cánh cửa đang đóng chặt. Nhưng không đợi cậu ta quay người đi, cửa chống trộm lại mở ra, "Quên mang.."
Ểi, không phải chị gái, mà là một người đáng ghét.
"Chị cậu đi đâu vậy?" Đôi mắt lạnh của Phó Ngôn Thần nhìn lướt qua Cố An Lan, trông thấy dù che mưa trên ngăn tủ, liền nhíu chặt lông mày.
Dự báo thời tiết nói, buổi tối sẽ có mưa lớn.
Vốn không muốn trả lời Phó Ngôn Thần, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Ngôn Thần đã nói với cậu ta trên sân bóng rổ, Cố An Lan nghiến răng, chậm rãi mở miệng: "Chị ấy gửi nuôi một con chó ở tiệm thú cưng, nên đi xem."
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngôn Thần, Cố An Lan lại bổ sung một câu: "Nằm ngay góc đối diện với phòng tập gym." Với tốc độ chạy bộ của chị gái, chỉ khoảng mấy phút.
"Ừ." Buông ra một chữ, Phó Ngôn Thần trở về phòng.
Cố An Lan cầm điện thoại, vẻ mặt bàng hoàng, "Không đúng, sao mình phải chột dạ!"
Nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó, cậu ta chỉ là nhận một cuộc điện thoại thôi mà.
"Cậu thật sự muốn lạnh nhạt với tớ như vậy sao? Chuyện này tớ sẽ giúp cậu giải quyết." Sáng sớm nhận được cuộc điện thoại của Lý Mạnh Hân, ngay từ đầu cậu ta đã rất vui.
[ Lạnh nhạt hay không lạnh nhạt không phải là vấn đề, bọn họ đều là người lăn lộn trên xã hội, căn bản không có khả năng giảng đạo lý cho cậu. Tớ và bố tớ cũng sẽ phối hợp với bên phía cảnh sát để đưa bọn họ vào vòng công lý. Hơn nữa, cậu cũng là một học sinh, cậu giúp tớ giải quyết bằng cách nào được? ]
Người mình thầm thích nói ra lời như vậy, cậu ta không thích nghe chút nào: "Chị của tớ nhị đẳng đai đen Taekwondo. Chị ấy rất lợi hại, lần sau tớ có thể kêu chị của tớ.."
[ Cậu đừng nói nữa, coi như là tớ xin cậu được không? Tiền theo đuôi bọn chúng sau này tớ sẽ trả lại cho cậu, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào.]
Cuộc nói chuyện kết thúc, cậu ta quay đầu lại nhìn thấy Phó Ngôn Thần đứng ở cửa phòng bếp, trong phòng khách không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào, phòng mờ mịt đột nhiên lại thêm một người, dọa cậu ta muốn nhảy dựng.
Chỉ là mọi thứ đã quen với việc tìm chị gái, lại nói đó cũng là ý định của cậu ta, hơn nữa Lý Mạnh Hân cũng không cho cậu ta nhúng tay vào, cậu ta tự nhiên cũng sẽ không nhờ chị gái.
"Cho nên, sao mình phải sợ cậu ta?"
Cô An Lan căm phẫn mà dậm chân, duỗi thẳng lưng, nghênh ngang đi ngang qua Phó Ngôn Thần ở cửa phòng, cố gắng chứng minh mình-------là một chàng trai có dũng khí!
Beta: Công Tử Như Họa
Bài kiểm tra đầu tiên vào buổi sáng là môn Ngữ văn, Ngữ văn không giống tiếng Anh, chỉ có vài câu trắc nghiệm.
Dựa theo dự tính lúc trước, sau khi bạn cùng lớp ngồi bên cạnh làm xong, sẽ lén đưa đáp án được chọn cho cậu ta xem. Giờ thì hay rồi, Phó Ngôn Thần an vị ở đằng sau cậu ta, còn xem được cái quỷ quái gì!
Cậu ta đúng là xui xẻo!
Bỏ qua tín hiệu được phát bởi bạn học bên cạnh, Cố An Lan từ đầu đến cuối đều cúi đầu xem bài thi của mình, chỉ sợ bị Phó Ngôn Thần nhìn thấy, vậy cậu ta sẽ siêu mất mặt!
Xem ra phải tự mình chọn đại rồi~
Nhưng Cố An Lan đâu biết, người kia ở phía sau cậu ta căn bản là không có thời gian để ý cậu ta.
Trần Kiều có chút ngơ ra, anh Cố rốt cuộc có muốn nhìn đáp án không vậy?
Lén liếc nhìn sang hướng bên cạnh, cái đệt!
Có muốn hay không vậy?
Cậu ta một học sinh cặn bã cũng nhận ra được, tuy làm không đúng mấy câu, thì kiểm tra cũng phải đọc đè được chứ?
Thế mà còn có người--ngủ?
Được đó, đại thần.
Kiểm tra ai ngủ giỏi hơn sao?
Bái phục!
Bái phục!
Đã qua hơn nửa thời gian kiểm tra, Trần Kiều vẫn luôn quan sát vị đại thần đang ngủ kia, thật sự là đổ mồ hôi thay cho đối phương. Cuối cùng sau hai mươi tám lần anh thở dài, đại thần đã nhúc nhích!
Đột nhiên có loại cảm giác làm phụ huynh.
Leng keng-----
Tiếng chuông vang lên, Trần Kiều vô tình nhìn thấy đáp án của đại thần, mà trừng to hai mắt.
Đại thần không ghi một chữ nào!
Giáo viên giám thị thu bài kiểm tra, thấy Phó Ngôn Thần chỉ viết một câu đề mục, không hiểu nổi mà hai mắt nhìn anh nhiều lần, trong ánh mắt đó tràn đầy sự thất vọng, xem thường.
Đương sự lại rời đi kèm theo vẻ mặt như không có gì.
* * *
Trong học kỳ 1, chỉ có thời gian thi kiểm tra là trôi qua đặc biệt mau.
"Em tiêu rồi, chị ơi." Thời Thanh Ninh mở cửa liền nhìn thấy Cố An Lan đang nằm trên ghế sofa, bộ dạng không còn gì luyến tiếc.
Đem chìa khóa đặt lên tủ giày, Thời Thanh Ninh không để cho chút mặt mũi: "Cái đó thì có liên quan gì tới chị?"
"Nhất định là chị! Là chị đã bắt nạt em khi còn trong bụng mẹ, nếu không thì sao chị là học bá, còn em là học sinh cặn bã chứ?" Cố An Lan tiện tay ôm lấy gối trên ghế sofa, đôi mắt nhỏ lên án nhìn chằm chằm vào Thời Thanh Ninh, "Chị phải đền bù tổn thất cho em! Phải đền bù tổn thất cho em!"
Động tác uống nước dừng lại, khoé miệng của Thời Thanh Ninh co rút, im lặng mắt trợn to: "Điều này có thể trách chị được sao?" Được thôi, cũng có thể trách cô, đứa em trai này của cô từ nhỏ sức khỏe đã yếu lại nhiều bệnh, đoán chừng là do trong bụng mẹ đã bị cô 'bắt nạt'.
"Trách chị đấy." Cố An Lan nghĩ đến những lời cha đã nói khi rời khỏi thành phố phía Bắc, rồi nghĩ đến kỳ kiểm tra lần này, mà-đau-lòng-vô-cùng.
Kéo cái ghế của bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, Thời Thanh Ninh thở dài: "Được rồi, nói tiếng người đi." Nếu không biết tâm địa gian xảo của ai đó, cô nên gọi cậu ta là anh trai!
Khục khục, Cố An Lan vừa thấy có hi vọng, liền bật ngồi thẳng người, cười đê tiện rồi nói: "Chị à, có thể chuyển khoản cho em một ít được không? Chị chỉ cho tiền sinh hoạt, một chút tiền tiêu vặt cũng không cho người ta, người ta thật đáng thương~"
Ô, nổi hết cả da gà, Thời Thanh Ninh lấy tay xoa xoa cánh tay, chịu không nổi sự đê tiện của người đó, cầm cặp sách trên bàn cơm lên đi vào phòng, vừa đi vừa nói: "Đừng để chị buồn nôn, mỗi tuần cho em thêm 200, đừng có mà được nước tiến tới."
"..."
Cố An Lan đem lời chưa nói xong nuốt trở vào lần nữa, tốt hơn là không có, 200 cũng là tiền, ừm.
Trong lòng yên lặng an ủi sự đáng thương của mình.
[ Chị Phi thân yêu ơi~Có rảnh không? Em mời chị~]
Tục ngữ nói đúng, chỉ có con gái mới hiểu rõ tâm tư của con gái nhất, cậu ta muốn theo đuổi Lý Mạnh Hân, thì thỉnh giáo Lục Phi là chuẩn không sai.
[ -- Không có thời gian.]
Điện thoại hơi rung, Cố An Lan cầm lên nhìn, còn chưa mở khóa đã nhìn thấy tin nhắn mà Lục Phi gửi tới, khoé mắt đột nhiên nhảy dựng. Trực tiếp tìm Baidu, mượn người khác năm sáu trăm chữ khen ngợi, ở thời điểm này nên dùng nên dùng~
Quả nhiên, không đến ba phút, Lục Phi đã gửi tới hai chữ.
[-- địa chỉ.]
Cậu ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận------ đối phương có thể là chịu không nổi sự quấy nhiễu của cậu ta, nên mới buộc phải đồng ý.
"Trưa mai, gặp ở chỗ cũ." Cố An Lan gửi tin thoại qua, thảnh thơi đứng dậy trở về phòng, suýt chút nữa lại đụng trúng Thời Thanh Ninh bất ngờ từ trong phòng lao ra, "Em nói chị.."
"Cơm tối tự em giải quyết đi, chị phải đi đến tiệm thú cưng một chuyến, Tinh Tinh nên chích vắc-xin phòng bệnh." Thời Thanh Ninh vội vàng đổi giày.
Cửa đóng lại một cái 'Sầm', Cố An Lan nuốt một ngụm nước bọt, "Được --" sau đó Cố An Lan giơ ngón giữu lên về phía cánh cửa đang đóng chặt. Nhưng không đợi cậu ta quay người đi, cửa chống trộm lại mở ra, "Quên mang.."
Ểi, không phải chị gái, mà là một người đáng ghét.
"Chị cậu đi đâu vậy?" Đôi mắt lạnh của Phó Ngôn Thần nhìn lướt qua Cố An Lan, trông thấy dù che mưa trên ngăn tủ, liền nhíu chặt lông mày.
Dự báo thời tiết nói, buổi tối sẽ có mưa lớn.
Vốn không muốn trả lời Phó Ngôn Thần, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Ngôn Thần đã nói với cậu ta trên sân bóng rổ, Cố An Lan nghiến răng, chậm rãi mở miệng: "Chị ấy gửi nuôi một con chó ở tiệm thú cưng, nên đi xem."
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Phó Ngôn Thần, Cố An Lan lại bổ sung một câu: "Nằm ngay góc đối diện với phòng tập gym." Với tốc độ chạy bộ của chị gái, chỉ khoảng mấy phút.
"Ừ." Buông ra một chữ, Phó Ngôn Thần trở về phòng.
Cố An Lan cầm điện thoại, vẻ mặt bàng hoàng, "Không đúng, sao mình phải chột dạ!"
Nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm đó, cậu ta chỉ là nhận một cuộc điện thoại thôi mà.
"Cậu thật sự muốn lạnh nhạt với tớ như vậy sao? Chuyện này tớ sẽ giúp cậu giải quyết." Sáng sớm nhận được cuộc điện thoại của Lý Mạnh Hân, ngay từ đầu cậu ta đã rất vui.
[ Lạnh nhạt hay không lạnh nhạt không phải là vấn đề, bọn họ đều là người lăn lộn trên xã hội, căn bản không có khả năng giảng đạo lý cho cậu. Tớ và bố tớ cũng sẽ phối hợp với bên phía cảnh sát để đưa bọn họ vào vòng công lý. Hơn nữa, cậu cũng là một học sinh, cậu giúp tớ giải quyết bằng cách nào được? ]
Người mình thầm thích nói ra lời như vậy, cậu ta không thích nghe chút nào: "Chị của tớ nhị đẳng đai đen Taekwondo. Chị ấy rất lợi hại, lần sau tớ có thể kêu chị của tớ.."
[ Cậu đừng nói nữa, coi như là tớ xin cậu được không? Tiền theo đuôi bọn chúng sau này tớ sẽ trả lại cho cậu, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào.]
Cuộc nói chuyện kết thúc, cậu ta quay đầu lại nhìn thấy Phó Ngôn Thần đứng ở cửa phòng bếp, trong phòng khách không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào, phòng mờ mịt đột nhiên lại thêm một người, dọa cậu ta muốn nhảy dựng.
Chỉ là mọi thứ đã quen với việc tìm chị gái, lại nói đó cũng là ý định của cậu ta, hơn nữa Lý Mạnh Hân cũng không cho cậu ta nhúng tay vào, cậu ta tự nhiên cũng sẽ không nhờ chị gái.
"Cho nên, sao mình phải sợ cậu ta?"
Cô An Lan căm phẫn mà dậm chân, duỗi thẳng lưng, nghênh ngang đi ngang qua Phó Ngôn Thần ở cửa phòng, cố gắng chứng minh mình-------là một chàng trai có dũng khí!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.