Chương 30: Tôi Nhất Định Sẽ Trả Lại(1)
Lê Tình Thiên
05/03/2021
Editor+ Beta: Dừa
Ban đêm gió mát phất phơ, vài chiếc lá ngẫu nhiên rơi xuống từ những cây ngô đồng trồng ven đường, đèn đường chiếu xuyên qua cành lá thưa thớt, tạo thành những chấm sáng loang lổ.
Đi tới đầu con đường quen thuộc, trong đầu Phó Ngôn Thần không khỏi nhớ lại hình ảnh con thỏ nhỏ nào đó ăn vụng bánh ga-tô, khóe môi không nhịn được mà giương lên, hai tay thoải mái để trong túi quần, đôi chân chậm rãi đi tới tiệm bánh ga-tô.
"Tôi thấy đám đàn ông đi theo cô gái nhỏ kia, cậu chắc chắn không muốn báo cảnh sát sao?" Bà chủ của tiệm bánh cởi tạp dề ra, tháo khẩu trang xuống, đi vòng qua tủ kính ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn theo hướng chiếc xe bán tải rời đi.
Ông chủ không tin tưởng lắm: "Có phải bà nhìn lầm rồi không?"
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, ông ấy lại mở miệng: "Cho dù đi theo thì chắc cũng không có việc gì. Tôi nhớ cô gái nhỏ đấy chính là cháu ngoại của sự phụ già của Đạo quán Thịnh Lăng, rất giỏi Taekwondo!"
Mở đạo quán vài chục năm, bà chủ không phải là chưa gặp lưu manh bao giờ, biết rõ bọn chúng không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bà lo lắng: "Không được, cô gái nhỏ nhà người ta giúp chúng ta có thể buôn bán được không ít, chuyện này tôi không thể không quan tâm." Nói xong bèn lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Bà đừng manh động như thế! Lỡ như bà nhìn nhầm, báo cảnh sát lại thành ra phiền phức!" Ông chủ đi tới giữ bà chủ lại, ngăn bà ấy báo cảnh sát, suy đi tính lại một lúc rồi nói: "Thế này đi, bà dọn dẹp một chút rồi đóng cửa, tôi lấy xe điện chạy theo xem sao."
Trong lòng ông chủ cũng sợ hãi, đôi mắt nhìn quanh trong tiệm, cuối cùng gỡ bình chữa cháy xuống chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, ngay vào lúc ông ấy móc chìa khóa xe điện ra, thì Phó Ngôn Thần sải bước chạy vụt qua..
Trong đôi mắt đen nhánh của Phó Ngôn Thần chẳng có chút cảm xúc nào, chuyện trên diễn đàn của trường anh biết. Vẫn chờ tiết tự học buổi tối để thỏ con giải thích, hết lần này đến lần khác thỏ con chẳng ngoan chút nào, căn bản không có ý định tìm anh trợ giúp.
Cái thói quen tự làm hết mọi chuyện này, anh không thích một chút nào.
Bây giờ thỏ con sẽ dẫn đối phương đi đâu?
Ở nơi khác, Thời Thanh Ninh đang vô cùng phí sức để dắt xe đạp, lòng bàn tay hơi đỏ lên thì thôi, trên trán cô rịn ra rất nhiều mồ hôi, lập tức lửa giận trong lòng càng bốc cao.
Hai bên là khu dân cư, ở giữa chỉ có một ngõ nhỏ rộng chưa đến hai mét. Cách năm sáu mét lại có một cột điện, nhưng đã rất cũ rồi, cũng không có người tu sửa, không ít đèn đã bị hỏng. Cả một con ngõ dài chỉ có một chiếc đèn còn sáng.
Thời Thanh Ninh dắt xe đến dưới một cây cột đèn đường, để xe dựa vào đó, thuận tay cởi áo khoát đồng phục vắt ở đầu xe xuống. Cô mặc một chiếc áo dài màu cam, vì để tiện ra tay nên lúc nãy đã vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn.
Vừa khởi động gân cốt xong, thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, trong đó còn kèm theo tiếng gậy quẹt trên mặt tường xi măng, âm thanh vô cùng chói tai.
Trong ngõ nhỏ mờ tối, năm thanh niên cao lớn vây quanh một thiếu nữ, trong không khí lộ ra sự quái dị.
"Người đẹp, cô đồng ý làm bạn gái của đại ca tôi, thì anh ấy sẽ tha cho cô, sao nào?" Tên lưu manh đầu đinh cười bỉ ổi, côn sắt trên tay gõ lên vách tường từng nhịp từng nhịp, làm cho người khác thấy chột dạ.
Đương nhiên, Thời Thanh Ninh căn bản không hề sợ hãi, không thèm liếc mắt nhìn tên đầu đinh. Từ nhỏ đến lớn cô đã gặp nhiều trường hợp như thế này rồi. Có những đạo quán khác nhìn cô ngứa mắt, không biết đã tự tìm cô để so tài bao nhiêu lần.
Tìm một lượt trong đám người không thấy Tả Lâm đâu, trong mắt cô lóe lên sự trào phúng: "Sao vậy, Tả đại mỹ nữ cũng đã xuất hiện nhưng lại không dám đi theo tới đây?"
Ban đêm gió mát phất phơ, vài chiếc lá ngẫu nhiên rơi xuống từ những cây ngô đồng trồng ven đường, đèn đường chiếu xuyên qua cành lá thưa thớt, tạo thành những chấm sáng loang lổ.
Đi tới đầu con đường quen thuộc, trong đầu Phó Ngôn Thần không khỏi nhớ lại hình ảnh con thỏ nhỏ nào đó ăn vụng bánh ga-tô, khóe môi không nhịn được mà giương lên, hai tay thoải mái để trong túi quần, đôi chân chậm rãi đi tới tiệm bánh ga-tô.
"Tôi thấy đám đàn ông đi theo cô gái nhỏ kia, cậu chắc chắn không muốn báo cảnh sát sao?" Bà chủ của tiệm bánh cởi tạp dề ra, tháo khẩu trang xuống, đi vòng qua tủ kính ra ngoài cửa, ánh mắt nhìn theo hướng chiếc xe bán tải rời đi.
Ông chủ không tin tưởng lắm: "Có phải bà nhìn lầm rồi không?"
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, ông ấy lại mở miệng: "Cho dù đi theo thì chắc cũng không có việc gì. Tôi nhớ cô gái nhỏ đấy chính là cháu ngoại của sự phụ già của Đạo quán Thịnh Lăng, rất giỏi Taekwondo!"
Mở đạo quán vài chục năm, bà chủ không phải là chưa gặp lưu manh bao giờ, biết rõ bọn chúng không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bà lo lắng: "Không được, cô gái nhỏ nhà người ta giúp chúng ta có thể buôn bán được không ít, chuyện này tôi không thể không quan tâm." Nói xong bèn lấy điện thoại di động ra gọi điện.
"Bà đừng manh động như thế! Lỡ như bà nhìn nhầm, báo cảnh sát lại thành ra phiền phức!" Ông chủ đi tới giữ bà chủ lại, ngăn bà ấy báo cảnh sát, suy đi tính lại một lúc rồi nói: "Thế này đi, bà dọn dẹp một chút rồi đóng cửa, tôi lấy xe điện chạy theo xem sao."
Trong lòng ông chủ cũng sợ hãi, đôi mắt nhìn quanh trong tiệm, cuối cùng gỡ bình chữa cháy xuống chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, ngay vào lúc ông ấy móc chìa khóa xe điện ra, thì Phó Ngôn Thần sải bước chạy vụt qua..
Trong đôi mắt đen nhánh của Phó Ngôn Thần chẳng có chút cảm xúc nào, chuyện trên diễn đàn của trường anh biết. Vẫn chờ tiết tự học buổi tối để thỏ con giải thích, hết lần này đến lần khác thỏ con chẳng ngoan chút nào, căn bản không có ý định tìm anh trợ giúp.
Cái thói quen tự làm hết mọi chuyện này, anh không thích một chút nào.
Bây giờ thỏ con sẽ dẫn đối phương đi đâu?
Ở nơi khác, Thời Thanh Ninh đang vô cùng phí sức để dắt xe đạp, lòng bàn tay hơi đỏ lên thì thôi, trên trán cô rịn ra rất nhiều mồ hôi, lập tức lửa giận trong lòng càng bốc cao.
Hai bên là khu dân cư, ở giữa chỉ có một ngõ nhỏ rộng chưa đến hai mét. Cách năm sáu mét lại có một cột điện, nhưng đã rất cũ rồi, cũng không có người tu sửa, không ít đèn đã bị hỏng. Cả một con ngõ dài chỉ có một chiếc đèn còn sáng.
Thời Thanh Ninh dắt xe đến dưới một cây cột đèn đường, để xe dựa vào đó, thuận tay cởi áo khoát đồng phục vắt ở đầu xe xuống. Cô mặc một chiếc áo dài màu cam, vì để tiện ra tay nên lúc nãy đã vén tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn.
Vừa khởi động gân cốt xong, thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, trong đó còn kèm theo tiếng gậy quẹt trên mặt tường xi măng, âm thanh vô cùng chói tai.
Trong ngõ nhỏ mờ tối, năm thanh niên cao lớn vây quanh một thiếu nữ, trong không khí lộ ra sự quái dị.
"Người đẹp, cô đồng ý làm bạn gái của đại ca tôi, thì anh ấy sẽ tha cho cô, sao nào?" Tên lưu manh đầu đinh cười bỉ ổi, côn sắt trên tay gõ lên vách tường từng nhịp từng nhịp, làm cho người khác thấy chột dạ.
Đương nhiên, Thời Thanh Ninh căn bản không hề sợ hãi, không thèm liếc mắt nhìn tên đầu đinh. Từ nhỏ đến lớn cô đã gặp nhiều trường hợp như thế này rồi. Có những đạo quán khác nhìn cô ngứa mắt, không biết đã tự tìm cô để so tài bao nhiêu lần.
Tìm một lượt trong đám người không thấy Tả Lâm đâu, trong mắt cô lóe lên sự trào phúng: "Sao vậy, Tả đại mỹ nữ cũng đã xuất hiện nhưng lại không dám đi theo tới đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.