Chương 21: Tức Giận Với Cậu
Lê Tình Thiên
24/02/2021
Editor: Dương Thị Thu Thảo
Beta-er: Công Tử Như Họa
Cô cứ như vậy mà thất thần hết một hồi, 30 giây đèn xanh cũng chỉ còn lại 3 giây!
3, 2, 1--
Tích tích--tích--
"Không phải, Phó Ngôn Thần, cậu lui trở về trước đã.."
Cơn mưa lớn tầm tã, tầm mắt vốn đã không được tốt, tài xế lái xe cũng phải hết sức cẩn thận, đèn xanh qua đi, những chiếc xe trên đường từ từ thả trôi. Nhưng bên trái còn có một chiếc xe vận tải lớn vẫn chưa dừng lại, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy chiếc xe sắp đâm vào Phó Nhôn Thần ở giữa đường, tim của Thời Thanh Ninh bỗng đập nhanh, khàn giọng hô: "Phó Ngôn Thần, cậu mau tránh ra! Xe vận tải đang mất khống chế, cậu mau tránh ra đi---"
Ở thời khắc nguy hiểm như thế, Phó Ngôn Thần như mất đi khả năng di chuyển, đứng bất động ở giữa đường, hoàn toàn không biết bản thân đang trong tình thế không lối thoát ra sao.
Hơi thở của Thời Thanh Ninh cứng lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa xe vận tải và Phó Ngôn Thần, biểu cảm trên mặt anh rất đau khổ, gần như là bị cuốn vào trong ký ức đáng sợ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc cô bất chấp mọi thứ, ném cây dù trong tay xuống, lao thẳng đến hướng người kia ở giữa đường.
Trong đầu trống rỗng chỉ có một suy nghĩ, chính là Phó Ngôn Thần không thể có chuyện gì, cô phải chạy nhanh một chút, phải nhanh hơn một chút--
"Rầm.. rào rào.."
Hạt mưa to như hạt đậu liên tục đánh vào người, lạnh đến thấu xương, cái ót của Thời Thanh Ninh ngã chạm trên mặt đất, trước mắt tối sầm lại, vài giây như vậy không nhìn thấy rõ được gì, đủ loại âm thanh truyền đến bên tai, nhẹ nâng cánh tay lên, một trận đau đớn như bị kim châm ập tới, làm cô chịu không nổi mà hít sâu một hơi.
"Thời Thanh Ninh, cậu điên rồi, có biết vừa nãy nguy hiểm đến mức nào hay không!" Đồng tử của Phó Ngôn Thần đen nhánh, sâu đến không thấy đáy, giọng nói khàn khàn, lẩm bẩm một câu rất nhiều lần: "Cậu không nên xông lại, không nên xông lại.."
Thời Thanh Ninh mở to mắt nhìn thấy Phó Ngôn Thần đang tức giận la cô, cô lại thản nhiên mỉm cười: "Xem ra cậu không bị chuyện gì, thật tốt." Ánh mắt nhìn xéo qua bên chiếc xe vận tải đâm vào hàng rào, đầu xe bị va chạm đến thay đổi hình dạng, khói dày đặc cuồn cuộn bay lên, tài xế lái xe được người qua đường tốt bụng cứu ra từ ghế lái, máu tươi trên đầu theo giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, cảnh tượng này không khỏi làm cho cô nghĩ mà sợ.
Không lẽ cô điên thật rồi sao, nên mới có thể lao tới như vậy.
Nhưng đó là Phó Ngôn Thần, cô làm sao có thể xem như thấy được?
"Tớ không.." Thời Thanh Ninh còn chưa nói hết lời, thì đã lâm vào cơn lạnh mê mang bao lấy, ở cổ có một tia ấm áp xẹt qua, muốn nói nhưng tất cả đều bị ngăn lại trong cổ họng, cánh tay động nhẹ cũng bị đau, cô đành phải dùng tay trái vỗ vỗ vào sau lưng Phó Ngôn Thần, ra vẻ mình ổn nói: "Không sao, cho nó qua đi, chúng ta đều tốt."
Chúng ta đều tốt.
Lời nói nhẹ nhàng của cô gái chui vào tai anh, dường như có thứ nặng ngàn cân nệ vào lòng anh, lồng ngực của Phó Ngôn Thần rung rung, nhắm mắt lại, đem người trong lồng ngực ôm chặt hơn một chút.
Khi ánh đèn chói mắt kia chiếu đến mắt anh, hai chân giống như bén rễ, không cách nào di chuyển, những ký ức được anh giấu sâu trong tâm trí bị khơi dậy. Cơn lạnh thấu xương cứ từ chân chạy lên đến tim, ngay tức khắc, máu toàn thân như đông cứng lại.
Máu tươi đỏ chói chảy ra từ người của mẹ, theo mưa đọng lại một chỗ, mẹ nằm trên vũng máu, cơ thể dần dần trở nên lạnh, cuối cùng không thể chờ nổi xe cứu thương đến.
Là anh hại chết mẹ mình, anh cũng đã mất đi người mà anh yêu nhất thế giới này.
Phó Ngôn Thần ôm Thời Thanh Ninh đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, môi anh khẽ run: "Mạng của tớ không đáng tiền, không đáng để cậu bỏ công ra cứu."
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, lúc anh chìm sâu trong tăm tối, lại có người đến kéo anh ra.
Thời Thanh Ninh là người ngoại lệ.
* * *
"Hít-khà-zzz.. Đau, nhẹ một chút có được không?" Cồn sát khuẩn lau trên vết thương, rất đau rát, cánh tay của Thời Thanh Ninh co rút lại theo bản năng, cô có chút sợ Phó Ngôn Thần "
Nửa tiếng sau, hai người họ đi vào bệnh viện, Phó Ngôn Thần vẫn im lặng, mặc kệ cô có nói gì, xin lỗi cũng được, nói điều tốt đẹp gì cũng thế, đối phương đều không phản ứng lại cô.
Hình như anh giận thật rồi, nhưng vẫn không dỗ được kiểu đó.
Phó Ngôn Thần nhíu lông mày, tay lạnh như băng véo má Thời Thanh Ninh, giọng điệu lạnh lùng nói:" Bây giờ mới biết đau, vừa nãy không phải rất dũng mãnh sao? "
Chiếc xe tải lớn mất kiểm soát trên đường, dẫn đến các chiếc xe khác cũng loạng choạng theo, đâm vào lồng sắt được chất đống trên đường, lăn ra ngoài đường lớn, đúng lúc Thời Thanh Ninh ôm anh tránh chiếc xe tải, lúc lăn ra lề đường, cánh tay phải đã quẹt trúng lồng sắt, tạo ra một vết rách dài 3 cm.
" Đó là tình huống đặc biệt thôi mà. "Thời Thanh Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Ngôn Thần, trả lời một cách cẩn thận.
Cô dường như đã phát hiện một chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Thời Thanh Ninh bất đắc dĩ thở dài, tuy giọng điệu của Phó Ngôn Thần nghiêm túc, nhưng động tác bôi thuốc lên tay cho Thời Thanh Ninh lại rất dịu dàng, nhắc nhở lần nữa:" Sau này đừng như vậy. "
[ Mạng của tớ không đáng đáng tiền]
Nghĩ đến lời nói lúc trước của Phó Ngôn Thần, Thời Thanh Ninh chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi thâm sâu của anh, đau lòng vô cùng.
Anh không muốn nói, cô chắc chắn sẽ không truy hỏi, cười pha trò:" Ha ha, sau này hãy nói~ "
" Cậu.. "Lại muốn nặng lời?
Phó Ngôn Thần phát hiện mình không cách nào mở miệng được.
Là không nỡ bỏ.
* * *
Kết quả của lần kiểm tra hàng tháng đã có, cả lớp đều chìm thật sau vào trong sự bối rối, đương nhiên, cũng có mấy người đã biết trước kết quả sẽ thế nào.
Lớp khoa tự nhiên, Thời Thanh Ninh vẫn là cái tên đứng đầu, với tổng điểm 750, bài kiểm tra 705 điểm.
Phó Ngôn Thần là vì học bá trong truyền thuyết, nhưng kiểm tra lại chỉ có 668 điểm~
" Lời đồn không thể tin! Phó Ngôn Thần hóa ra cũng chỉ có như thế! "
" Được rồi, người ta cũng đứng thứ hai, cậu và người người ta không cách nào so sánh được! "
" Thời Thanh Ninh mỗi lần thi đều rất ổn, lần này đề khó như vậy, mà lên hẳn 700 điểm! "
Ở bảng thông báo của trường, có người đỏ mắt, cũng có người ghen tị.
Cố An Lan nhìn thấy kết quả của mình, 380 điểm, hoàn toàn hết hy vọng, vốn còn ôm một chút ảo tưởng, tốt xấu của cậu ta tạm thời ôm chân Phật một tuần, kết quả thật lại cho cậu ta một cái tát mạnh!
Trần Kiều đứng bên cạnh cậu ta, với biểu cảm bị sét đánh, mồm có thể nhét được một quả trứng vịt:" Ôi trời ơi! Thật không hổ là đại thần mà! "
" Môn ngữ văn của đại thần Phó không viết lấy một chữ nào, nhưng bài kiểm tra lại được 668 điểm sao? Vậy nếu cậu ấy mà viết văn, thì chẳng phải điểm vượt xa Thời Thanh Ninh!"
Beta-er: Công Tử Như Họa
Cô cứ như vậy mà thất thần hết một hồi, 30 giây đèn xanh cũng chỉ còn lại 3 giây!
3, 2, 1--
Tích tích--tích--
"Không phải, Phó Ngôn Thần, cậu lui trở về trước đã.."
Cơn mưa lớn tầm tã, tầm mắt vốn đã không được tốt, tài xế lái xe cũng phải hết sức cẩn thận, đèn xanh qua đi, những chiếc xe trên đường từ từ thả trôi. Nhưng bên trái còn có một chiếc xe vận tải lớn vẫn chưa dừng lại, ngược lại tốc độ càng lúc càng nhanh, thấy chiếc xe sắp đâm vào Phó Nhôn Thần ở giữa đường, tim của Thời Thanh Ninh bỗng đập nhanh, khàn giọng hô: "Phó Ngôn Thần, cậu mau tránh ra! Xe vận tải đang mất khống chế, cậu mau tránh ra đi---"
Ở thời khắc nguy hiểm như thế, Phó Ngôn Thần như mất đi khả năng di chuyển, đứng bất động ở giữa đường, hoàn toàn không biết bản thân đang trong tình thế không lối thoát ra sao.
Hơi thở của Thời Thanh Ninh cứng lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại giữa xe vận tải và Phó Ngôn Thần, biểu cảm trên mặt anh rất đau khổ, gần như là bị cuốn vào trong ký ức đáng sợ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc cô bất chấp mọi thứ, ném cây dù trong tay xuống, lao thẳng đến hướng người kia ở giữa đường.
Trong đầu trống rỗng chỉ có một suy nghĩ, chính là Phó Ngôn Thần không thể có chuyện gì, cô phải chạy nhanh một chút, phải nhanh hơn một chút--
"Rầm.. rào rào.."
Hạt mưa to như hạt đậu liên tục đánh vào người, lạnh đến thấu xương, cái ót của Thời Thanh Ninh ngã chạm trên mặt đất, trước mắt tối sầm lại, vài giây như vậy không nhìn thấy rõ được gì, đủ loại âm thanh truyền đến bên tai, nhẹ nâng cánh tay lên, một trận đau đớn như bị kim châm ập tới, làm cô chịu không nổi mà hít sâu một hơi.
"Thời Thanh Ninh, cậu điên rồi, có biết vừa nãy nguy hiểm đến mức nào hay không!" Đồng tử của Phó Ngôn Thần đen nhánh, sâu đến không thấy đáy, giọng nói khàn khàn, lẩm bẩm một câu rất nhiều lần: "Cậu không nên xông lại, không nên xông lại.."
Thời Thanh Ninh mở to mắt nhìn thấy Phó Ngôn Thần đang tức giận la cô, cô lại thản nhiên mỉm cười: "Xem ra cậu không bị chuyện gì, thật tốt." Ánh mắt nhìn xéo qua bên chiếc xe vận tải đâm vào hàng rào, đầu xe bị va chạm đến thay đổi hình dạng, khói dày đặc cuồn cuộn bay lên, tài xế lái xe được người qua đường tốt bụng cứu ra từ ghế lái, máu tươi trên đầu theo giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, cảnh tượng này không khỏi làm cho cô nghĩ mà sợ.
Không lẽ cô điên thật rồi sao, nên mới có thể lao tới như vậy.
Nhưng đó là Phó Ngôn Thần, cô làm sao có thể xem như thấy được?
"Tớ không.." Thời Thanh Ninh còn chưa nói hết lời, thì đã lâm vào cơn lạnh mê mang bao lấy, ở cổ có một tia ấm áp xẹt qua, muốn nói nhưng tất cả đều bị ngăn lại trong cổ họng, cánh tay động nhẹ cũng bị đau, cô đành phải dùng tay trái vỗ vỗ vào sau lưng Phó Ngôn Thần, ra vẻ mình ổn nói: "Không sao, cho nó qua đi, chúng ta đều tốt."
Chúng ta đều tốt.
Lời nói nhẹ nhàng của cô gái chui vào tai anh, dường như có thứ nặng ngàn cân nệ vào lòng anh, lồng ngực của Phó Ngôn Thần rung rung, nhắm mắt lại, đem người trong lồng ngực ôm chặt hơn một chút.
Khi ánh đèn chói mắt kia chiếu đến mắt anh, hai chân giống như bén rễ, không cách nào di chuyển, những ký ức được anh giấu sâu trong tâm trí bị khơi dậy. Cơn lạnh thấu xương cứ từ chân chạy lên đến tim, ngay tức khắc, máu toàn thân như đông cứng lại.
Máu tươi đỏ chói chảy ra từ người của mẹ, theo mưa đọng lại một chỗ, mẹ nằm trên vũng máu, cơ thể dần dần trở nên lạnh, cuối cùng không thể chờ nổi xe cứu thương đến.
Là anh hại chết mẹ mình, anh cũng đã mất đi người mà anh yêu nhất thế giới này.
Phó Ngôn Thần ôm Thời Thanh Ninh đứng lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gái, môi anh khẽ run: "Mạng của tớ không đáng tiền, không đáng để cậu bỏ công ra cứu."
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, lúc anh chìm sâu trong tăm tối, lại có người đến kéo anh ra.
Thời Thanh Ninh là người ngoại lệ.
* * *
"Hít-khà-zzz.. Đau, nhẹ một chút có được không?" Cồn sát khuẩn lau trên vết thương, rất đau rát, cánh tay của Thời Thanh Ninh co rút lại theo bản năng, cô có chút sợ Phó Ngôn Thần "
Nửa tiếng sau, hai người họ đi vào bệnh viện, Phó Ngôn Thần vẫn im lặng, mặc kệ cô có nói gì, xin lỗi cũng được, nói điều tốt đẹp gì cũng thế, đối phương đều không phản ứng lại cô.
Hình như anh giận thật rồi, nhưng vẫn không dỗ được kiểu đó.
Phó Ngôn Thần nhíu lông mày, tay lạnh như băng véo má Thời Thanh Ninh, giọng điệu lạnh lùng nói:" Bây giờ mới biết đau, vừa nãy không phải rất dũng mãnh sao? "
Chiếc xe tải lớn mất kiểm soát trên đường, dẫn đến các chiếc xe khác cũng loạng choạng theo, đâm vào lồng sắt được chất đống trên đường, lăn ra ngoài đường lớn, đúng lúc Thời Thanh Ninh ôm anh tránh chiếc xe tải, lúc lăn ra lề đường, cánh tay phải đã quẹt trúng lồng sắt, tạo ra một vết rách dài 3 cm.
" Đó là tình huống đặc biệt thôi mà. "Thời Thanh Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Ngôn Thần, trả lời một cách cẩn thận.
Cô dường như đã phát hiện một chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Thời Thanh Ninh bất đắc dĩ thở dài, tuy giọng điệu của Phó Ngôn Thần nghiêm túc, nhưng động tác bôi thuốc lên tay cho Thời Thanh Ninh lại rất dịu dàng, nhắc nhở lần nữa:" Sau này đừng như vậy. "
[ Mạng của tớ không đáng đáng tiền]
Nghĩ đến lời nói lúc trước của Phó Ngôn Thần, Thời Thanh Ninh chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào con ngươi thâm sâu của anh, đau lòng vô cùng.
Anh không muốn nói, cô chắc chắn sẽ không truy hỏi, cười pha trò:" Ha ha, sau này hãy nói~ "
" Cậu.. "Lại muốn nặng lời?
Phó Ngôn Thần phát hiện mình không cách nào mở miệng được.
Là không nỡ bỏ.
* * *
Kết quả của lần kiểm tra hàng tháng đã có, cả lớp đều chìm thật sau vào trong sự bối rối, đương nhiên, cũng có mấy người đã biết trước kết quả sẽ thế nào.
Lớp khoa tự nhiên, Thời Thanh Ninh vẫn là cái tên đứng đầu, với tổng điểm 750, bài kiểm tra 705 điểm.
Phó Ngôn Thần là vì học bá trong truyền thuyết, nhưng kiểm tra lại chỉ có 668 điểm~
" Lời đồn không thể tin! Phó Ngôn Thần hóa ra cũng chỉ có như thế! "
" Được rồi, người ta cũng đứng thứ hai, cậu và người người ta không cách nào so sánh được! "
" Thời Thanh Ninh mỗi lần thi đều rất ổn, lần này đề khó như vậy, mà lên hẳn 700 điểm! "
Ở bảng thông báo của trường, có người đỏ mắt, cũng có người ghen tị.
Cố An Lan nhìn thấy kết quả của mình, 380 điểm, hoàn toàn hết hy vọng, vốn còn ôm một chút ảo tưởng, tốt xấu của cậu ta tạm thời ôm chân Phật một tuần, kết quả thật lại cho cậu ta một cái tát mạnh!
Trần Kiều đứng bên cạnh cậu ta, với biểu cảm bị sét đánh, mồm có thể nhét được một quả trứng vịt:" Ôi trời ơi! Thật không hổ là đại thần mà! "
" Môn ngữ văn của đại thần Phó không viết lấy một chữ nào, nhưng bài kiểm tra lại được 668 điểm sao? Vậy nếu cậu ấy mà viết văn, thì chẳng phải điểm vượt xa Thời Thanh Ninh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.