Rung Động: Sự Quyến Rũ Của Thiên Thần
Chương 47: Hôn Thê?
VyVy1905
02/04/2023
Hoàng Nguyên bị thương tầm hơn nửa tháng mới gọi là lành nhưng vết
thương thì trong thời gian hồi phục. Huỳnh Đan ở cạnh chăm sóc anh và
không về biệt thự của mình. Chuyện của hai người ngoài tứ cận vệ, ba mẹ
anh với Hà My thì chưa ai biết kể cả ba mẹ cô luôn. Mọi người cũng đã
đến thăm Hoàng Nguyên, ai cũng mừng vì anh bình phục trở lại.
Hôm nay Hoàng Nguyên có việc nên từ sớm sau khi thức dậy chuẩn bị thức ăn sáng cho Huỳnh Đan thì đã lái xe đến trụ sở Hoàng Ưng. Anh cử vài người làm ở Vũ Khúc gia đến để Huỳnh Đan cần gì thì có người giúp. Cùng với đó là cử vài sát thủ canh gác từ xa xung quanh biệt thự vì anh biết cô không thích sự ngột ngạt, gò bó.
Huỳnh Đan sau một đêm ngon giấc cuối cùng cũng thức dậy. Vì đêm qua Hoàng Nguyên có nói trước rằng sáng nay anh rời nhà có việc nên Huỳnh Đan không mấy ngạc nhiên khi thức dậy không thấy anh. Vươn người, cô theo thói quen lấy điện thoại để trên tủ đầu giường xem giờ thì thấy có tờ giấy note với dòng chữ nắn nót. Là Hoàng Nguyên nhắn cho cô dậy phải ăn sáng, anh đã nấu trước rồi. Trái tim cô ngập tràn ngọt ngào cũng vì sự chăm lo này của anh dành cho mình.
Tinh thần cứ thế tốt lên, Huỳnh Đan vui vẻ đi vào phòng tắm làm VSCN rồi thay đồ xuống nhà ăn sáng.
Khi xuống đến nhà bếp Huỳnh Đan thấy có một người phụ nữ trung niên đang cặm cụi dọn dẹp gian bếp, ngoài phòng khách thì có người lau dọn. Còn có ở vườn hoa cô nhìn thấy qua khung cửa sổ kính cũng có người đang chăm sóc, cắt tỉa. Trong lòng thầm nghĩ chắc là Hoàng Nguyên nói họ đến rồi.
Kéo ghế ra ngồi, Huỳnh Đan giở lồng bàn thì thấy có một tô nui ngũ sắc với thịt bằm và cà rốt, trang trí đẹp mắt bằng một ít hành lá cùng ngò rí. Tô nui rất nóng như vừa được hâm vậy….
“Thiếu phu nhân dậy rồi. Thiếu gia từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô đó. Tôi mới hâm nóng lại vì trước khi rời nhà thiếu gia có dặn tôi tầm giờ này có thể cô sẽ thức nên phải hâm nóng để cô ăn cho ngon. Cậu ấy quả thật rất thương cô!”
Huỳnh Đan nghe tiếng nói thì ngẩng mặt lên. Là người phụ nữ cô nhìn thấy khi vừa xuống bếp. Một người có gương mặt hiền hậu và ôn hoà, dáng người cũng tầm mẹ chồng cô và độ tuổi thì cũng hao hao như vậy.
Đầu tiên là kính cẩn gật đầu với bà một cái, đôi môi ánh lên nụ cười nhẹ nhàng, cô nói:
“Vâng, anh ấy cứ sợ con thế này thế kia đấy dì tại con hơi yếu. Mà dì ơi, dì là người ở Vũ Khúc gia đến đúng không hay là Nguyên thuê đến?”
Người phụ nữ giúp Huỳnh Đan lấy một ly nước đến sẵn sau đó đáp:
“Tôi là người làm của phu nhân, theo bà ấy từ lúc chưa gả cho lão gia và đến tận bây giờ. Cô cứ gọi tôi như thiếu gia hay gọi là dì Phương là được nhé.”
Huỳnh Đan như đã hiểu, cô vui vẻ cùng dì Phương trò chuyện mấy câu cho đến lúc ăn xong. Cô giúp dì Phương dọn dẹp sẵn tiện học mấy bí kíp nội trợ để mai sau còn về làm dâu. Khi đã xong thì dì Phương cùng mấy người hầu ra về, căn nhà nhanh chóng còn mỗi Huỳnh Đan. Cận vệ thì đã đi theo mấy người dì Phương về hết luôn vì cô nhắn cho Hoàng Nguyên rồi. Cũng cuối tuần mà phải cho họ nghỉ ngơi nữa, canh gác thì ngày nào cũng canh.
Cô muốn nghỉ một chút sau khi ăn xong nên ra phòng khách bật tivi xem. Huỳnh Đan coi say sưa bộ phim mình yêu thích mà không hay biết có người xuất hiện trong nhà.
Tiếng nói chua ngoa, lanh lảnh vang lên trong không gian phòng khách:
“Nè cô là ai vậy? Sao lại ở nhà hôn phu của tôi?”
Tiếng nói của người phụ nữ lớn đến độ âm thanh trong phim không thể lấn át được. Vừa lớn vừa chua vừa điêu đã kéo Huỳnh Đan trở về thực tại. Cô nhíu mày nhìn qua thì thấy một cô gái ăn mặc cực kì sexy. Ồ, cũng là sexy mà nó ngộ lắm….Với một người mẫu đi đầu cho phong cách sexy và nóng bỏng hiện nay thì Huỳnh Đan không chấp nhận được set đồ trên cơ thể của người phụ nữ kia nhìn không thuận mắt tẹo nào luôn. Cũng là đồ hiệu của các nhãn hàng lớn nhưng sao mà mặc phèn quá chời đất ơi.
Huỳnh Đan đã nghe thấy lời cô gái kia nói, lòng cô có phần nhộn nhạo nhưng cần phải hỏi cho rõ trước đã. Nghĩ thế cô cất tiếng:
“Xin lỗi cô là ai vậy? Đến đây có gì không?
Cô gái “hứ” mội cái rồi mới trả lời:
“Nhà của hôn phu tôi thì tôi muốn vào lúc nào chẳng được? Hỏi làm gì?
“Hôn phu? Ai là hôn phu của cô?”
Huỳnh Đan khó chịu hỏi lại. Người phụ nữ kia cũng chẳng để cô chờ lâu. Tiếng nói điêu ngoa lần nữa vang lên:
“Tôi là Chloe, vị hôn thê của Hoàng Nguyên. Cô là ai, sao lại ở đây?”
“Hôn thê?”
Huỳnh Đan kinh ngạc hỏi, đáy lòng cuộn cào gợn sóng……Chuyện này là thế nào nữa???
Chloe hất mặt nhìn Huỳnh Đan kênh kiệu cất tiếng:
“Cô là ai mau cút khỏi đây đi. Nơi này là của chồng tôi và tôi. Người ngoài thì mau biến đi.”
Huỳnh Đan chán ghét, đáy mắt ẩn hiện tia khó chịu. Cô đứng lên một đường thẳng lướt qua Chloe để lại cái nhìn khinh bỉ rồi đi lên phòng. Cô cần tịnh tâm để mỏ không hỗn.
Ngồi trên giường Huỳnh Đan không ngừng suy nghĩ. Cô nghĩ theo hướng tích cực là Hoàng Nguyên không có gì với cô gái dưới nhà. Nhưng cô chẳng thể bình tĩnh khi nghe người khác gọi anh là hôn phu……Huỳnh Đan hiện tại muốn cho Hoàng Nguyên tự nhận thức và nói tất cả với cô cho nên cô sẽ rời khỏi đây trước……
Lấy điện thoại nhấn một dãy số sau đó Huỳnh Đan đi xuống dưới nhà. Vừa đến phòng khách cô đã muốn tăng xông, máu dồn lên não, mặt đỏ bừng.
Cô gái kia đang xem qua mấy tủ đồ chơi đặt trong một gian cạnh phòng khách. Cô ta cầm một con búp bê mà Hoàng Nguyên mua cho cho. Ai cũng có thể chạm vì Huỳnh Đan không khó trong việc cho người khác chạm vào đồ của mình nhưng cô gái này thì không. Nếu không phải cô đang kiềm vì Hoàng Nguyên thì cô đã cho cô ta ăn hai chiếc giày cao gót vào đầu rồi.
Chloe thấy cô thì giễu cợt:
“Nè chắc cũng con nhà nghèo khó nên mới phải làm mướn cho gia đình chồng tôi đúng không? Thấy cô mặc đồ cũng được chắc là cặp đại gia hả?”
Huỳnh Đan nhếch mộ vừa đi ra cửa vừa quay đầu lại đáp một câu:
“Tôi mà có cặp đại gia thì cũng phải là người có tiếng có quyền chứ không phải đám người thích ăn bám lấy tiền cha mẹ bao gái. Mà bộ nhà nghèo thì đi làm mướn lạ lắm à? Nhà tôi không nghèo, thuộc hạng khá giả nhưng tôi thích tự lập được chưa. Còn đồ tôi mặc ấy hả, hừ, cô có đi tìm cũng chẳng có cái thứ hai. Đây là được thiết kế riêng đó. Nè tôi không biết vì sao cô lại nhận mình là hôn thê của Vũ Khúc thiếu gia nữa.”
“Tôi có bằng chứng tôi mới dám nhận chứ.”
Chloe đắc ý sau đó lấy điện thoại tìm một bức ảnh….một tấm ảnh giường chiếu mà nhân vật chính là Hoàng Nguyên và cô ta. Chloe đưa ra Huỳnh Đan xem, tức khắc cơ thể cô nóng bừng mở to hai mắt nhìn bức ảnh.
Chloe đắc ý cất tiếng:
“Cô khôn hồn thì đừng vọng tưởng chồng tôi nếu không hậu quả khó lường đấy.”
Huỳnh Đan không vội đáp, cô nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc sau đó khoé môi cong lên. Cô nó với Chloe:
“Khi nào hậu quả tới thì hay. Tôi nói cô biết, lần sau có làm gì thì nhớ kín kẽ chút nha chứ cô mà đưa bức ảnh này cho người khác thì có mà bị cười thúi đầu.”
Nói rồi Huỳnh Đan vọt đi để lại cho Chloe cục tức cực lớn.
Trong khi đó tại trụ sở Hoàng Ưng, Hoàng Nguyên đang họp với cấp dưới của anh. Nãy giờ anh cứ hắt xì liên tục, Ken ngồi cạnh lo lắng:
“Anh có cần thuốc cảm không?”
Hoàng Nguyên lắc đầu phất tay bảo:
“Không sao, mũi hơi ngứa một chút. Nghe trình bày tiếp đi.”
Hoàng Nguyên nói vậy nhưng tự dưng giờ lòng anh nôn nao lạ thường….
Còn Huỳnh Đan cô gọi người ở biệt thự đến đón về. Cô sẽ không hờn giận Hoàng Nguyên vô cớ, vô lí nhưng cô sẽ dùng chuyện này dạy dỗ lại anh. Còn cô gái kia cô sẽ hỏi anh sau chứ chẳng thể nào cư xử thiếu văn minh và thô lỗ được. Cô ta đã là một người bất lịch sự và ăn nói khinh thường thì cô sẽ dạy lại cô ta luôn. Chỉ là bây giờ chưa đến lúc. Cô sẽ chờ xem Hoàng Nguyên về nhà thấy vợ bị đổi thành người khác sẽ thế nào….Diệt là phải diệt tận gốc, cô không cần biết cái cô Chloe loét gì đó là ai nhưng nếu có quan hệ với anh thì cô phải cân nhắc. Đã vậy còn xưng là hôn thê……Nếu không có sự việc hôm nay có phải Hoàng Nguyên sẽ mãi mãi giấu cô hay không? Chuyện này cô rất để ý vì cả hai yêu nhau rồi Huỳnh Đan muốn tất cả phải rõ ràng, nhất là việc những mối quan hệ nam nữ của riêng hai người. Với ai cho là cô quá dò xét, không tin tưởng Hoàng Nguyên thì đó là họ nghĩ, Huỳnh Đan không quan tâm. Thà rằng rõ ràng ngay từ đầu chứ đừng để về sau sinh ra rắc rối.
Thế là cả ngày Huỳnh Đan ở biệt thự của mình sinh hoạt. Hoàng Nguyên nhắn tin cô vẫn trả lời nhưng rất cộc lốc và ngắn gọn. Anh có hỏi nhưng cô lái qua chuyện khác. Cô sẽ chờ xem khi anh trở về biệt thự sẽ thế nào……
Nói gì thì nói tự nhiên có phụ nữ gọi người đàn ông của mình là hôn phu cô vẫn chạnh lòng một chút….Đã vậy anh còn không nói trước về các mối quan hệ ngoài luồng của anh rằng anh và cô gái kia có quen biết….Cho rằng là khi nào hỏi thì nói hoặc gặp thì nói nhưng Huỳnh Đan vẫn bướng bỉnh rằng anh sẽ phải nói trước mới là đúng……Cái này có chút trẻ con nhỉ? Khẽ thở dài Huỳnh Đan nằm vật ra giường nhắm mắt để ổn định tâm trạng.
Hôm nay Hoàng Nguyên có việc nên từ sớm sau khi thức dậy chuẩn bị thức ăn sáng cho Huỳnh Đan thì đã lái xe đến trụ sở Hoàng Ưng. Anh cử vài người làm ở Vũ Khúc gia đến để Huỳnh Đan cần gì thì có người giúp. Cùng với đó là cử vài sát thủ canh gác từ xa xung quanh biệt thự vì anh biết cô không thích sự ngột ngạt, gò bó.
Huỳnh Đan sau một đêm ngon giấc cuối cùng cũng thức dậy. Vì đêm qua Hoàng Nguyên có nói trước rằng sáng nay anh rời nhà có việc nên Huỳnh Đan không mấy ngạc nhiên khi thức dậy không thấy anh. Vươn người, cô theo thói quen lấy điện thoại để trên tủ đầu giường xem giờ thì thấy có tờ giấy note với dòng chữ nắn nót. Là Hoàng Nguyên nhắn cho cô dậy phải ăn sáng, anh đã nấu trước rồi. Trái tim cô ngập tràn ngọt ngào cũng vì sự chăm lo này của anh dành cho mình.
Tinh thần cứ thế tốt lên, Huỳnh Đan vui vẻ đi vào phòng tắm làm VSCN rồi thay đồ xuống nhà ăn sáng.
Khi xuống đến nhà bếp Huỳnh Đan thấy có một người phụ nữ trung niên đang cặm cụi dọn dẹp gian bếp, ngoài phòng khách thì có người lau dọn. Còn có ở vườn hoa cô nhìn thấy qua khung cửa sổ kính cũng có người đang chăm sóc, cắt tỉa. Trong lòng thầm nghĩ chắc là Hoàng Nguyên nói họ đến rồi.
Kéo ghế ra ngồi, Huỳnh Đan giở lồng bàn thì thấy có một tô nui ngũ sắc với thịt bằm và cà rốt, trang trí đẹp mắt bằng một ít hành lá cùng ngò rí. Tô nui rất nóng như vừa được hâm vậy….
“Thiếu phu nhân dậy rồi. Thiếu gia từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô đó. Tôi mới hâm nóng lại vì trước khi rời nhà thiếu gia có dặn tôi tầm giờ này có thể cô sẽ thức nên phải hâm nóng để cô ăn cho ngon. Cậu ấy quả thật rất thương cô!”
Huỳnh Đan nghe tiếng nói thì ngẩng mặt lên. Là người phụ nữ cô nhìn thấy khi vừa xuống bếp. Một người có gương mặt hiền hậu và ôn hoà, dáng người cũng tầm mẹ chồng cô và độ tuổi thì cũng hao hao như vậy.
Đầu tiên là kính cẩn gật đầu với bà một cái, đôi môi ánh lên nụ cười nhẹ nhàng, cô nói:
“Vâng, anh ấy cứ sợ con thế này thế kia đấy dì tại con hơi yếu. Mà dì ơi, dì là người ở Vũ Khúc gia đến đúng không hay là Nguyên thuê đến?”
Người phụ nữ giúp Huỳnh Đan lấy một ly nước đến sẵn sau đó đáp:
“Tôi là người làm của phu nhân, theo bà ấy từ lúc chưa gả cho lão gia và đến tận bây giờ. Cô cứ gọi tôi như thiếu gia hay gọi là dì Phương là được nhé.”
Huỳnh Đan như đã hiểu, cô vui vẻ cùng dì Phương trò chuyện mấy câu cho đến lúc ăn xong. Cô giúp dì Phương dọn dẹp sẵn tiện học mấy bí kíp nội trợ để mai sau còn về làm dâu. Khi đã xong thì dì Phương cùng mấy người hầu ra về, căn nhà nhanh chóng còn mỗi Huỳnh Đan. Cận vệ thì đã đi theo mấy người dì Phương về hết luôn vì cô nhắn cho Hoàng Nguyên rồi. Cũng cuối tuần mà phải cho họ nghỉ ngơi nữa, canh gác thì ngày nào cũng canh.
Cô muốn nghỉ một chút sau khi ăn xong nên ra phòng khách bật tivi xem. Huỳnh Đan coi say sưa bộ phim mình yêu thích mà không hay biết có người xuất hiện trong nhà.
Tiếng nói chua ngoa, lanh lảnh vang lên trong không gian phòng khách:
“Nè cô là ai vậy? Sao lại ở nhà hôn phu của tôi?”
Tiếng nói của người phụ nữ lớn đến độ âm thanh trong phim không thể lấn át được. Vừa lớn vừa chua vừa điêu đã kéo Huỳnh Đan trở về thực tại. Cô nhíu mày nhìn qua thì thấy một cô gái ăn mặc cực kì sexy. Ồ, cũng là sexy mà nó ngộ lắm….Với một người mẫu đi đầu cho phong cách sexy và nóng bỏng hiện nay thì Huỳnh Đan không chấp nhận được set đồ trên cơ thể của người phụ nữ kia nhìn không thuận mắt tẹo nào luôn. Cũng là đồ hiệu của các nhãn hàng lớn nhưng sao mà mặc phèn quá chời đất ơi.
Huỳnh Đan đã nghe thấy lời cô gái kia nói, lòng cô có phần nhộn nhạo nhưng cần phải hỏi cho rõ trước đã. Nghĩ thế cô cất tiếng:
“Xin lỗi cô là ai vậy? Đến đây có gì không?
Cô gái “hứ” mội cái rồi mới trả lời:
“Nhà của hôn phu tôi thì tôi muốn vào lúc nào chẳng được? Hỏi làm gì?
“Hôn phu? Ai là hôn phu của cô?”
Huỳnh Đan khó chịu hỏi lại. Người phụ nữ kia cũng chẳng để cô chờ lâu. Tiếng nói điêu ngoa lần nữa vang lên:
“Tôi là Chloe, vị hôn thê của Hoàng Nguyên. Cô là ai, sao lại ở đây?”
“Hôn thê?”
Huỳnh Đan kinh ngạc hỏi, đáy lòng cuộn cào gợn sóng……Chuyện này là thế nào nữa???
Chloe hất mặt nhìn Huỳnh Đan kênh kiệu cất tiếng:
“Cô là ai mau cút khỏi đây đi. Nơi này là của chồng tôi và tôi. Người ngoài thì mau biến đi.”
Huỳnh Đan chán ghét, đáy mắt ẩn hiện tia khó chịu. Cô đứng lên một đường thẳng lướt qua Chloe để lại cái nhìn khinh bỉ rồi đi lên phòng. Cô cần tịnh tâm để mỏ không hỗn.
Ngồi trên giường Huỳnh Đan không ngừng suy nghĩ. Cô nghĩ theo hướng tích cực là Hoàng Nguyên không có gì với cô gái dưới nhà. Nhưng cô chẳng thể bình tĩnh khi nghe người khác gọi anh là hôn phu……Huỳnh Đan hiện tại muốn cho Hoàng Nguyên tự nhận thức và nói tất cả với cô cho nên cô sẽ rời khỏi đây trước……
Lấy điện thoại nhấn một dãy số sau đó Huỳnh Đan đi xuống dưới nhà. Vừa đến phòng khách cô đã muốn tăng xông, máu dồn lên não, mặt đỏ bừng.
Cô gái kia đang xem qua mấy tủ đồ chơi đặt trong một gian cạnh phòng khách. Cô ta cầm một con búp bê mà Hoàng Nguyên mua cho cho. Ai cũng có thể chạm vì Huỳnh Đan không khó trong việc cho người khác chạm vào đồ của mình nhưng cô gái này thì không. Nếu không phải cô đang kiềm vì Hoàng Nguyên thì cô đã cho cô ta ăn hai chiếc giày cao gót vào đầu rồi.
Chloe thấy cô thì giễu cợt:
“Nè chắc cũng con nhà nghèo khó nên mới phải làm mướn cho gia đình chồng tôi đúng không? Thấy cô mặc đồ cũng được chắc là cặp đại gia hả?”
Huỳnh Đan nhếch mộ vừa đi ra cửa vừa quay đầu lại đáp một câu:
“Tôi mà có cặp đại gia thì cũng phải là người có tiếng có quyền chứ không phải đám người thích ăn bám lấy tiền cha mẹ bao gái. Mà bộ nhà nghèo thì đi làm mướn lạ lắm à? Nhà tôi không nghèo, thuộc hạng khá giả nhưng tôi thích tự lập được chưa. Còn đồ tôi mặc ấy hả, hừ, cô có đi tìm cũng chẳng có cái thứ hai. Đây là được thiết kế riêng đó. Nè tôi không biết vì sao cô lại nhận mình là hôn thê của Vũ Khúc thiếu gia nữa.”
“Tôi có bằng chứng tôi mới dám nhận chứ.”
Chloe đắc ý sau đó lấy điện thoại tìm một bức ảnh….một tấm ảnh giường chiếu mà nhân vật chính là Hoàng Nguyên và cô ta. Chloe đưa ra Huỳnh Đan xem, tức khắc cơ thể cô nóng bừng mở to hai mắt nhìn bức ảnh.
Chloe đắc ý cất tiếng:
“Cô khôn hồn thì đừng vọng tưởng chồng tôi nếu không hậu quả khó lường đấy.”
Huỳnh Đan không vội đáp, cô nhìn chằm chằm bức ảnh một lúc sau đó khoé môi cong lên. Cô nó với Chloe:
“Khi nào hậu quả tới thì hay. Tôi nói cô biết, lần sau có làm gì thì nhớ kín kẽ chút nha chứ cô mà đưa bức ảnh này cho người khác thì có mà bị cười thúi đầu.”
Nói rồi Huỳnh Đan vọt đi để lại cho Chloe cục tức cực lớn.
Trong khi đó tại trụ sở Hoàng Ưng, Hoàng Nguyên đang họp với cấp dưới của anh. Nãy giờ anh cứ hắt xì liên tục, Ken ngồi cạnh lo lắng:
“Anh có cần thuốc cảm không?”
Hoàng Nguyên lắc đầu phất tay bảo:
“Không sao, mũi hơi ngứa một chút. Nghe trình bày tiếp đi.”
Hoàng Nguyên nói vậy nhưng tự dưng giờ lòng anh nôn nao lạ thường….
Còn Huỳnh Đan cô gọi người ở biệt thự đến đón về. Cô sẽ không hờn giận Hoàng Nguyên vô cớ, vô lí nhưng cô sẽ dùng chuyện này dạy dỗ lại anh. Còn cô gái kia cô sẽ hỏi anh sau chứ chẳng thể nào cư xử thiếu văn minh và thô lỗ được. Cô ta đã là một người bất lịch sự và ăn nói khinh thường thì cô sẽ dạy lại cô ta luôn. Chỉ là bây giờ chưa đến lúc. Cô sẽ chờ xem Hoàng Nguyên về nhà thấy vợ bị đổi thành người khác sẽ thế nào….Diệt là phải diệt tận gốc, cô không cần biết cái cô Chloe loét gì đó là ai nhưng nếu có quan hệ với anh thì cô phải cân nhắc. Đã vậy còn xưng là hôn thê……Nếu không có sự việc hôm nay có phải Hoàng Nguyên sẽ mãi mãi giấu cô hay không? Chuyện này cô rất để ý vì cả hai yêu nhau rồi Huỳnh Đan muốn tất cả phải rõ ràng, nhất là việc những mối quan hệ nam nữ của riêng hai người. Với ai cho là cô quá dò xét, không tin tưởng Hoàng Nguyên thì đó là họ nghĩ, Huỳnh Đan không quan tâm. Thà rằng rõ ràng ngay từ đầu chứ đừng để về sau sinh ra rắc rối.
Thế là cả ngày Huỳnh Đan ở biệt thự của mình sinh hoạt. Hoàng Nguyên nhắn tin cô vẫn trả lời nhưng rất cộc lốc và ngắn gọn. Anh có hỏi nhưng cô lái qua chuyện khác. Cô sẽ chờ xem khi anh trở về biệt thự sẽ thế nào……
Nói gì thì nói tự nhiên có phụ nữ gọi người đàn ông của mình là hôn phu cô vẫn chạnh lòng một chút….Đã vậy anh còn không nói trước về các mối quan hệ ngoài luồng của anh rằng anh và cô gái kia có quen biết….Cho rằng là khi nào hỏi thì nói hoặc gặp thì nói nhưng Huỳnh Đan vẫn bướng bỉnh rằng anh sẽ phải nói trước mới là đúng……Cái này có chút trẻ con nhỉ? Khẽ thở dài Huỳnh Đan nằm vật ra giường nhắm mắt để ổn định tâm trạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.