Rung Động: Sự Quyến Rũ Của Thiên Thần

Chương 41: Nguyên, Em Yêu Anh (1)

VyVy1905

29/03/2023

Đêm nay Huỳnh Đan ở lại cùng Hoàng Nguyên tại biệt thự của anh.

Sau khi nói chuyện với nhau xong Hoàng Nguyên đi xuống dưới nhà làm đồ ăn khuya. Anh biết tiểu thiên thần của anh chưa no bụng đâu vì buổi gặp mặt diễn ra lúc tối cô ăn không ngon và cũng chẳng chuyên tâm ăn.

Huỳnh Đan vẫn còn ở phòng ngủ, cô mới tắm xong và thay bộ quần áo ngủ màu trắng bằng tơ tằm từ dưới ngực còn ở ngực thì phối ren và thiết kế xẻ tà phía sau lưng. Thật ra cô đâu nghĩ tới sẽ cùng anh qua đêm tiếp ngoại trừ mấy hôm anh bị thương đâu nên không kịp chuẩn bị. Như thường lệ cho dù cô xách túi nào để đi qua đêm cùng bạn thì cũng có một bộ đồ ngủ hoặc váy ngủ kèm theo trong đó. Và hiện tại cũng vậy. ngôn tình ngược

Ngắm nhìn bản thân mình trong gương Huỳnh Đan thở phào một cái. May là đem theo đồ bộ chứ váy thì có mà như lần trước ấy……Cô ngượng lắm, mặc như hiện tại cũng đã ngượng rồi nói chi là lần đó….

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tối nay khuôn mặt xinh đẹp khẽ ửng hồng. Vậy là cô đã đồng ý gả cho Hoàng Nguyên rồi và biết được anh cũng yêu cô nhiều như thế nào. Sự hạnh phúc ngập tràn trong trái tim Huỳnh Đan, cô đã cố gắng thức tỉnh mình mấy lần để xem có phải mơ không….

Khi Huỳnh Đan từ phòng thay đồ bước ra thì đã thấy Hoàng Nguyên đứng trước ban công nghe điện thoại. Dáng người cao lớn, săn chắc chỉ bọc bởi chiếc quần dài dưới chân, thân trên để trần cùng vết chém dài dữ tợn sau lưng chưa lành càng khiến anh trở nên quyến rũ hơn. Đó là sự quyến rũ của người đàn ông từng trải từng bôn ba giữa thương trường và thế giới ngầm. Huỳnh Đan cứ như bị đắm chìm trong đó cho nên bất động tại chỗ mà nhìn Hoàng Nguyên không rời mắt.

Hoàng Nguyên trò chuyện qua điện thoại tầm hai phút nữa thì kết thúc. Lúc quay lại thấy Huỳnh Đan đang nhìn mình chằm chằm thì khoé môi nhếch lên. Anh vừa tiến lại vừa kêu lên:

“Đan nhi, sao lại đứng bất động vậy? Không mỏi chân sao?”

Huỳnh Đan bối rối lảng tránh đi. Cô với lấy túi xách trên giường lấy ra mấy món mỹ phẩm chăm sóc da buổi tối. Hoàng Nguyên để cô tự nhiên sinh hoạt như ở nhà. Anh rất ngoan ngoãn né đường cho cô đi vào nhà vệ sinh để skincare rồi lên giường ngồi chờ.

Huỳnh Đan chạy vèo vào nhà vệ sinh, tim cô đập dữ dội….Không biết thấy cô mặc đồ thế này anh có nghĩ gì không ha….

Tầm mười lăm phút sau cô đi ra, Hoàng Nguyên đưa tay để Huỳnh Đan đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay anh. Nắm chặt rồi kéo một cái cô đã rơi vào lồng ngực rắn chắc. Huỳnh Đan ngượng ngùng không nói chỉ úp mặt vào trốn tránh. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu mình liền kêu một tiếng như làm nũng.

Hoàng Nguyên tì cằm lên đỉnh đầu cô, mũi hít nhẹ hương thơm trên làn tóc mềm mại. Anh khẽ cất tiếng hỏi:

“Đã xong chưa?”

Cái đầu nhỏ lắc nhẹ nhàng lắc qua lại, Huỳnh Đan dịch người ra, hai mắt long lanh ngắm nhìn gương mặt tà mị anh tuấn một lúc mới đáp:

“Vẫn còn một bước nữa”

“Ừ”

Khoé môi cong lên, Hoàng Nguyên buông cô ra. Huỳnh Đan lặp tức thoát khỏi vòng tay ấm áp cầm túi xách mở ra bỏ mấy món đồ skincare vào lại và mò mẫm trong túi lấy một tuýp kem dưỡng thể. Ngay lúc bày thì điện thoại cô lại reo lên. Huỳnh Đan ngồi xuống mép giường nhận máy, tuýp kem để bên cạnh.



“Tao nghe nè”

“Thấy thế nào rồi? Khoẻ chưa? Mày điên à đi rạch tay! Mấy người đó có xứng đáng không? Nếu không phải có họp quan trọng tao bay sang Anh hai tuần thì tao đã đến tẫn cho bà mợ của mày một trận nhớ đời rồi ấy. Thể loại gì mà lạ lẫm ghê!”

Bên trong điện thoại vang lên giọng nói có phần phẫn nộ. Huỳnh Đan chỉ cười rồi đáp:

“Thôi cũng có gì đâu. Tao biết chuyện rồi. Mày cũng hay nhỉ, biết mà giấu tao. Chị em dữ chưa?”

Hà My “hừ” một tiếng rồi nói:

“Dữ rồi đó, tao chưa xử mày cái vụ rạch tay là may rồi đó em. May là không có chuyện gì nếu mà có chắc Lê gia san bằng Yamamoto luôn quá. À không, cần gì Lê gia, anh Hoàng Nguyên sẽ thanh tẩy cả gia tộc bên ngoại mày luôn. Ổng thương mày muốn chết, lúc nghe mày ở hộp đêm liền tức tốc chạy tới đó.”

Huỳnh Đan ngượng ngùng nhìn người đàn ông đã khuỵ chân xuống trước mặt mình. Cô thấy anh cầm tuýp kem dưỡng lên xem rồi mở nắp nặn ra một ít vào lòng bàn tay.

Cô tính cất tiếng hỏi anh định làm gì thì Hoàng Nguyên đã hỏi:

“Cục cưng thoa ở đây sao?”

Tiếng anh nói ra có phần lớn nên đã rơi vào cuộc gọi của Hà My và Huỳnh Đan. Ngay tức khắc Hà My đã thốt ra tiếng kinh ngạc hỏi:

“Ủa ủa, còn ở cùng nhau kìa! Là sao nữa vậy? Tao tưởng mấy nay mày buồn bã mày về căn hộ riêng của mày chứ.”

Huỳnh Đan ửng hồng cả mặt, cô lườm anh sẵn tiện đưa tay ngắt lấy chóp mũi thẳng tấp như muốn trừng phạt. Hoàng Nguyên chỉ cười cười rồi nói:

“Chào em nhé Hà My, cục cưng đang ở với anh!”

Tiếp theo đó là một tràng hú liên hồi đến từ Hà My. Huỳnh Đan chu môi đánh lên ngực anh thì bị Hoàng Nguyên chụp lấy đưa lên môi hôn. Huỳnh Đan trừng mắt với anh cất giọng ra lệnh nhưng lại như nũng nịu:

“Mau thoa kem dưỡng cho em. Thoa ở chân với tay trước. Không cho anh nói năng lộn xộn.”

“Dạ”

Hoàng Nguyên sủng nịnh đáp một tiếng rồi bắt đầu giúp Huỳnh Đan thoa kem dưỡng ẩm. Động tác của anh rất nhẹ nhàng để tránh làm cô đau. Dù là lần đầu nhưng Hoàng Nguyên vô cùng tỉ mỉ cẩn thận thoa kem lên chân cô sau đó dùng vài động tác massage nhẹ nhàng.



Trái tim Huỳnh Đan như ngập tràn mật ngọt, trên môi nở nụ cười ngọt ngào. Nghe thấy Hà My réo tên mình qua điện thoại liền trả lời:

“Đừng có nói cho ai biết hết nha. Cái này hơi thiệt cho Nguyên một chút nhưng mà tao với anh ấy mới bắt đầu nên tao không muốn người ngoài dị nghị làm ảnh hưởng anh ấy. Cái này để mai mốt về nhà kể cho nghe.”

Hà My tặc lưỡi một cái rồi nói:

“Lo cái gì, mày là người Lê gia, hộ khẩu chứng nhận có đủ thì ai dám nói. Thử nói xem ông nội với ba tao có để yên không. Đừng quên bác hai mày là cảnh sát, má hai mày là doanh nhân kiêm luật sư, chị trên danh nghĩa là tao có quan hệ mật thiết với Vũ tiểu thư. Ba mẹ tao thuộc trường phái nghiêm minh sinh ra con nhỏ báo đời là tao nè, mày nghĩ tao để yên nếu ai nói ra vào gia đình mình à. Có án mạng thì đã có ba chống cho rồi. Giấu cái gì mà giấu, công khai ra có sao đâu…Còn có ông nội nữa với anh Hoàng Nguyên.”

Huỳnh Đan nghe Hà My nói mà không nhịn được bật cười. Cô nói:

“Biết là gia đình chúng ta tình thương mến thương rồi nhưng mà tao muốn chờ thêm thời gian nữa. Tao cũng nói với Nguyên và anh ấy đồng ý. Với lại vẫn còn dàn xếp bên Yamamoto nên tao không muốn người khác nghĩ anh ấy ép cưới tao.”

Hà My hắng giọng một cái rồi đáp:

“Ừm hứm, tuỳ gái thôi. Nhưng cũng chúc mừng nha, thuyền tụi tao đẩy cuối cùng cũng cập bến.”

“Con nhỏ này!”

Huỳnh Đan e thẹn mắng nhỏ sau đó cùng Hà My nói mấy câu nữa thì tắt máy. Lúc này Hoàng Nguyên đang thoa kem lên cánh tay phải của cô.

Huỳnh Đan rủ mắt nhìn anh, trong lòng thật sự đã bị mật ngọt chiếm lấy cả rồi. Bây giờ cô nhìn đâu cũng toàn màu hồng.

Hoàng Nguyên vừa thoa kem giúp cô như vừa cảm nhận được Huỳnh Đan nhìn mình không dứt thì ngẩng mặt lên. Đôi con ngươi tà mị khắc sâu lấy gương mặt xinh đẹp, đôi môi cong một đường đầy mê hoặc sau đó cất tiếng:

“Thoa tay với chân rồi có thoa ở đâu nữa không?”

Huỳnh Đan giống như bị thôi miên mà gật đầu rồi nhẹ đáp:

“Còn ở cổ và phía trong áo….”

“Được”

Nói rồi anh dường như nhanh chóng thoa thật nhanh ở hai cánh tay cô cho xong để thoa cổ. Hoàng Nguyên đã đổi tư thế, anh vòng ra phía sau rồi dàng hai chân ngồi xuống như Huỳnh Đan. Cơ thể ấm nóng tức khắc bọc lấy cơ thể nhỏ nhắn, yêu kiều. Nặn một ít kem dưỡng vừa đủ ra tay rồi bắt đầu thoa lên gáy và vai của Huỳnh Đan. Hơi thở ấm nóng từ sau phả lên da thịt nhạy cảm khiến cô hơi rụt cổ lại. Huỳnh Đan dường như cảm nhận được đôi mắt đầy nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình từ đằng sau……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động: Sự Quyến Rũ Của Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook