Rung Động Tuổi Dậy Thì

Chương 22:

Lộc Thời An

01/05/2021

Trương đạo diễn nhận được chỉ thị, lập tức nói bắt đầu, Mạnh Duật Đường ngồi sau máy theo dõi, nhìn người bên trong màn hình, Giang Vi anh có biết, gặp mặt mấy lần, ánh mắt cô ta hung ác, tay giống như một trận gió, nhanh tàn nhẫn chuẩn xác, hung hăng mà tát vào mặt của cô gái đối diện.

Ánh mắt Giang Vi bén nhọn: “Cô cái đồ phóng đãng thích quyến rũ người khác, cũng không đi soi gương nhìn gương mặt này của cô xem, xứng đôi với nhị thiếu gia sao?” Cô ta mắng xong tay hung hăng rơi xuống, bang một tiếng, đinh tai nhức óc. Phỏng chừng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy âm thanh cái tát này.

Tay Mạnh Duật Đường đang vuốt ve con mèo trắng lớn đột nhiên dừng lại: “Trương đạo diễn, ông không quản sao?”

Trời rất nóng, nhưng Trương đạo diễn lại sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, ông lau mồ hôi, nói: “Mạnh tổng, anh xem, cảm xúc của Trì Khê rất vừa vặn, cảnh này cũng sắp qua rồi, chờ một chút thôi.”

Trì Khê mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, đầu tóc xoăn có chút rối, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên hiện rõ năm ngón tay. Cô cười cười, có chút trào phúng. Thời điểm Giang Vi chuẩn bị đánh xuống lần thứ hai, một tay nhanh chóng chế trụ cánh tay của cô ta.

Một tay khác của cô giơ lên bang một tiếng đánh xuống, thanh âm vang dội thanh thúy, Trì Khê không phải quả hồng mềm, sẽ không mặc người ta ức hiếp mình, vừa rồi Giang Vi rõ ràng là có ý định trả thù, cho nên cô cũng sẽ không bận tâm đến cái gì gọi là tình cảm.

“Giang Vi, về chút chuyện này của cô tôi cũng biết một ít, cẩn thận ngày nào đó lúc phỏng vấn tôi nói lỡ miệng, loại tin tức này có lẽ là rất đáng chú ý nhỉ?”

Hai mắt Giang Vi đỏ ngầu, đôi mắt nổi bão kia trừng Trì Khê, ngũ quan chồng chất lên nhau, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Giang Vi điên cuồng giãy giụa, như một người điên: “Cô làm gì vậy! Buông tôi ra!!” Cô ta còn ý đồ dùng chân đá Trì Khê, lại bị Trì Khê hoàn mỹ tránh thoát.

Trì Khê hơi hơi mỉm cười, đôi con ngươi rét lạnh như băng, có thể khiến người ta đông lạnh: “Giang Vi, cô cũng chả có gì ghê gớm cả, đừng làm bộ cao cao tại thượng như vậy”



Trái tim Lam Nha sắp nhảy ra khỏi cổ họng, Trì Khê ra tay như vậy, làm tất cả mọi người ở đây đều trở tay không kịp, xong rồi xong rồi, chị Khương sẽ mắng chết cô cho xem.

Trương đạo diễn thấy tình huống có chút loạn, xông tới giải vây, danh tiếng của Giang Vi luôn luôn không tốt, ông cũng biết đến, hai người không hợp nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Chuyện vừa nãy quả thật ra tay quá nặng.

Ông làm sao cũng không thể nào tưởng được, luôn luôn an phận thủ thường, chuyên tâm đóng phim như Trì Khê lại đột nhiên phát uy, quả nhiên người chân chính lợi hại chưa bao giờ ngoài mạnh trong yếu.

Mạnh Duật Đường vẫn nhàn nhã, trên tay ôm một con mèo trắng béo mập, thần thái thản nhiên, giống một người ngoài cuộc đang xem náo nhiệt.

Ánh mắt của anh nhìn theo cô gái mặc bộ sườn sám màu xanh nhạt, thấy cô ném tay Giang Vi ra, ánh mắt đầy chán ghét, sau đó xoay người rời đi.

Thời điểm khi cô cất bước đi, chỗ xẻ tà của sườn xám theo gió lay động, bị gió nhấc lên, rồi lại rơi xuống, anh rõ ràng có thể thấy được dưới bộ sườn xám kia là đôi chân trắng nõn thon dài cực kỳ xinh đẹp.

Cô ngồi xuống vị trí nghỉ ngơi của mình, mái tóc xoăn màu đen rủ xuống dưới, thần sắc cô nhàn nhạt, Mạnh Duật Đường vuốt vuốt lông con mèo béo trong tay, trái tim đột nhiên đập có chút nhanh.

Anh híp hai mắt lại, trên khuôn mặt anh tuấn kia nổi lên ý cười.

Cô gái này, tư thái yểu điệu, toàn thân đầy năng lượng, anh đột nhiên cảm thấy vòng giải trí này hình như cũng không quá nhàm chán, có chút thú vị.

Mặt Trì Khê đã có chút sưng lên, Lam Nha đau lòng muốn chết, Giang Vi này lấy việc công báo thù việc tư, thật đáng giận, hiện tại hai bên đều giằng co, ai cũng không phục, cứ giằng co như vậy, tình tình của Giang Vi mà nóng lên, thì ngay cả Trương đạo diễn cũng khó mà khuyên.



“Chị Khê, chị đợi một chút, em đi lấy đã cho chị đắp.” Lam Nha nói, nước mắt nhịn không được muốn rơi xuống, cô đau lòng muốn chết rồi.

Trì Khê hơi hơi mỉm cười: “Em khóc cái gì? Cũng không phải bị hủy dung.”

Trì Khê nhìn mình trong gương, nửa bên mặt đã không còn đẹp như trước, cô duỗi tay khẽ vuốt ve, chợt bị một bàn tay khớp xương rõ ràng giữa lại: “Rất đau, đừng sờ loạn.”

Ánh mắt của Mạnh Duật Đường dừng trên mặt cô, đối diện với đôi con người màu hổ phách của cô, tay đang cầm cổ tay cô có chút nóng.

“Buông tay!” Cô tránh tránh, đôi mắt đẹp chứa đầy sự tức giận.

Mạnh Duật Đường buông tay ra, ngón tay nắm chiếc cằm tinh xảo của cô, xoay mặt cô qua, nửa mặt bên trái của cô đã sưng lên.

“Chậc chậc, sao tính tình lại mạnh mẽ như vậy? Mỗi ngày đều phải bôi thuốc mỡ, nếu không khuôn mặt đẹp như vậy, sẽ bị hủy dung.” Nói xong đưa thuốc mỡ tới. Bóng dáng Mạnh đại thiếu gia đĩnh đạt.

Trì Khê có biết sự tồn tại của Mạnh Duật Đường, Khương Tĩnh đã từng nói về người này, gia thế tốt, lớn lên đẹp, so với Trì Khê phải lăn lê bò lết trong giới giải trí này không giống nhau.

Mạnh Duật Đường đưa thuốc xong liền xoay người rời đi, nghe được giọng nói của Trì Khê: “Mạnh tổng, vì sao anh lại giúp tôi?”

Mạnh Duật Đường: “Có lẽ là tôi tương đối thương hương tiếc ngọc.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Tuổi Dậy Thì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook