Chương 39:
Lộc Thời An
03/05/2021
Giang Vi đứng ở một góc khuất trên lầu hai nhìn rõ hết thảy, tay nắm chặt thành quyền, cô ta không rõ, vì sao Trì Khê có thể luôn luôn lãnh đạm thoải mái như vậy, ngay cả khi bị toàn bộ giới giải trí tẩy chay, cô vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm, hơn nữa Trì Khê luôn có thể được đàn ông đẹp trai có tiền có quyền chú ý tới, trong lòng cô ta như có ngọn lửa thiêu đốt, càng cháy càng bùng lên dữ dội, không thể phủ nhận, cô ta ghen tị với Trì Khê.
……
Mạnh Duật Đường và Trì Khê trở lại nhà thì đã là buổi tối, mèo béo đã lâu không được gặp Trì Khê, cọ người vào mắt cá chân của Trì Khê, không chịu rời đi.
Sau khi Trì Khê có tình cảm với Mạnh Duật Đường thì nhìn thấy chú mèo béo của anh cũng có cảm giác thân thiết thuận mắt hơn rất nhiều, cô bế mèo béo lên, mèo béo lập tức đặt một chân lên ngực Trì Khê.
Mạnh Duật Đường vuốt ve mèo béo, hơi tức cười: “Mày sắc quá rồi, lại dám sờ chỗ này, mau thả chân xuống, nơi này chỉ có thể để Mạnh ca ca của mày sờ thôi.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Trì Khê liếc mắt nhìn anh một cái.
“Anh đưa em tới một nơi.”
Mạnh Duật Đường dùng bàn tay to che khuất đôi mắt cô, Trì Khê bỗng nhiên lâm vào trong bóng tối, cô rón rén đi thật cẩn thận.
“Mở mắt ra đi, Trì Khê của anh.”
Một chiếc bánh kem cao ba tầng đập vào trong mí mắt, xung quanh cắm nến tình yêu, bên cạnh dựng một lều trại trong nhà được rải cánh hoa hồng màu đỏ tươi, hai người đứng ở trên ban công, gió đêm thổi bay tóc của Trì Khê, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh trên chóp mũi của Mạnh Duật Đường. Trì Khê khóc vì vui mừng, cô rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn muốn trêu ghẹo Mạnh Duật Đường: “Mạnh Duật Đường, sao anh lại tục thế?”
“Ừ, anh tục, may mà có ánh mắt tốt nên xem trọng em.” Mạnh Duật Đường ôm lấy cô từ phía sau, cô mặc váy ngủ màu lam hơi mỏng, hai người dán sát kín kẽ.
“Mạnh Duật Đường, anh là đồ đáng ghét!”
“Ừ, anh đáng ghét, mau ước đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nên ánh lên gương mặt nhỏ của Trì Khê, Mạnh Duật Đường vẫn có thể xem đến rõ ràng.
“Em ước có thể cưới được Mạnh Duật Đường về nhà, sau đó cất giấu cho riêng mình.”
“Gấp gáp muốn gả cho anh như thế à?”
“Ừ, gấp không chờ nổi.” Trì Khê thổi tắt nến, lời nói có bảy phần thật, ba phần giả.
Trì Khê nằm trong lòng ngực của Mạnh Duật Đường, ngẩng đầu ngắm sao, phong cảnh xinh đẹp, chung quanh cây xanh tạo thành hàng bóng râm, gió thổi qua mát mẻ, không có cảm giác khô nóng như ở trung tâm thành phố.
“Mạnh Duật Đường, em cảm thấy cô ruột của em không thể thông minh tới mức biết gọi phóng viên tới kia, nhất định là có người đứng sau lưng sai bảo.” Trì Khê ngẩng đầu nhìn anh.
“Em có nghĩ đến người nào không?”
“Em cảm thấy có thể là Giang Vi, Lam Nha nói nhìn hấy trợ lý của cô ta lén lút, hơn nữa em và cô ta có thù oán sâu nặng, cô ta cũng không phải không có động cơ làm ra việc này.”
Mạnh Duật Đường cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, thanh âm trầm thấp hữu lực: “Trì Khê, còn nhớ rõ những lời anh nói không? Về sau anh sẽ che chở em, vì vậy chuyện này em cứ để anh xử lý, để anh được bảo vệ em.”
“Ừ, Mạnh Duật Đường, em sẽ không làm gì hết.”
Mạnh Duật Đường lại hôn cô. Lần này không phải nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, hơi thâm nhập, đầu lưỡi của anh với vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi của Trì Khê.
“Đêm dài buồn tẻ, sao không làm việc gì thú vị nhỉ?” Anh cười tà mị, hốc mắt tối đi, mắt hai mí thâm trầm, khi anh cười rộ lên, mí mắt hơi nhướng lên trên.
Trì Khê nhìn anh, tay xoa đôi mắt anh: “Mạnh Duật Đường, anh đa nghe qua bài thơ này chưa?”
“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất*.”
*Lời Dịch:
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.
Trì Khê vẫn luôn cảm thấy Mạnh Duật Đường rất đẹp trai, trên người anh có khí chất độc nhất vô nhị, tóm lại, có thể dễ dàng nhận ra anh trong đám đông, khiến người khó quên.
“Bây giờ mới phát hiện ông đây đẹp trai à? Có phải em cảm thấy ngủ được với ông đây thì đặc biệt có hời không hả?”
“Ừ, đêm nay muốn ngủ tiếp một lần, cảm nhận thật tốt.”
……
Mạnh Duật Đường và Trì Khê trở lại nhà thì đã là buổi tối, mèo béo đã lâu không được gặp Trì Khê, cọ người vào mắt cá chân của Trì Khê, không chịu rời đi.
Sau khi Trì Khê có tình cảm với Mạnh Duật Đường thì nhìn thấy chú mèo béo của anh cũng có cảm giác thân thiết thuận mắt hơn rất nhiều, cô bế mèo béo lên, mèo béo lập tức đặt một chân lên ngực Trì Khê.
Mạnh Duật Đường vuốt ve mèo béo, hơi tức cười: “Mày sắc quá rồi, lại dám sờ chỗ này, mau thả chân xuống, nơi này chỉ có thể để Mạnh ca ca của mày sờ thôi.”
“Đồ không biết xấu hổ!” Trì Khê liếc mắt nhìn anh một cái.
“Anh đưa em tới một nơi.”
Mạnh Duật Đường dùng bàn tay to che khuất đôi mắt cô, Trì Khê bỗng nhiên lâm vào trong bóng tối, cô rón rén đi thật cẩn thận.
“Mở mắt ra đi, Trì Khê của anh.”
Một chiếc bánh kem cao ba tầng đập vào trong mí mắt, xung quanh cắm nến tình yêu, bên cạnh dựng một lều trại trong nhà được rải cánh hoa hồng màu đỏ tươi, hai người đứng ở trên ban công, gió đêm thổi bay tóc của Trì Khê, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh trên chóp mũi của Mạnh Duật Đường. Trì Khê khóc vì vui mừng, cô rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn muốn trêu ghẹo Mạnh Duật Đường: “Mạnh Duật Đường, sao anh lại tục thế?”
“Ừ, anh tục, may mà có ánh mắt tốt nên xem trọng em.” Mạnh Duật Đường ôm lấy cô từ phía sau, cô mặc váy ngủ màu lam hơi mỏng, hai người dán sát kín kẽ.
“Mạnh Duật Đường, anh là đồ đáng ghét!”
“Ừ, anh đáng ghét, mau ước đi.”
Hai người ngồi đối diện nhau, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nên ánh lên gương mặt nhỏ của Trì Khê, Mạnh Duật Đường vẫn có thể xem đến rõ ràng.
“Em ước có thể cưới được Mạnh Duật Đường về nhà, sau đó cất giấu cho riêng mình.”
“Gấp gáp muốn gả cho anh như thế à?”
“Ừ, gấp không chờ nổi.” Trì Khê thổi tắt nến, lời nói có bảy phần thật, ba phần giả.
Trì Khê nằm trong lòng ngực của Mạnh Duật Đường, ngẩng đầu ngắm sao, phong cảnh xinh đẹp, chung quanh cây xanh tạo thành hàng bóng râm, gió thổi qua mát mẻ, không có cảm giác khô nóng như ở trung tâm thành phố.
“Mạnh Duật Đường, em cảm thấy cô ruột của em không thể thông minh tới mức biết gọi phóng viên tới kia, nhất định là có người đứng sau lưng sai bảo.” Trì Khê ngẩng đầu nhìn anh.
“Em có nghĩ đến người nào không?”
“Em cảm thấy có thể là Giang Vi, Lam Nha nói nhìn hấy trợ lý của cô ta lén lút, hơn nữa em và cô ta có thù oán sâu nặng, cô ta cũng không phải không có động cơ làm ra việc này.”
Mạnh Duật Đường cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, thanh âm trầm thấp hữu lực: “Trì Khê, còn nhớ rõ những lời anh nói không? Về sau anh sẽ che chở em, vì vậy chuyện này em cứ để anh xử lý, để anh được bảo vệ em.”
“Ừ, Mạnh Duật Đường, em sẽ không làm gì hết.”
Mạnh Duật Đường lại hôn cô. Lần này không phải nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, hơi thâm nhập, đầu lưỡi của anh với vào trong, cuốn lấy đầu lưỡi của Trì Khê.
“Đêm dài buồn tẻ, sao không làm việc gì thú vị nhỉ?” Anh cười tà mị, hốc mắt tối đi, mắt hai mí thâm trầm, khi anh cười rộ lên, mí mắt hơi nhướng lên trên.
Trì Khê nhìn anh, tay xoa đôi mắt anh: “Mạnh Duật Đường, anh đa nghe qua bài thơ này chưa?”
“Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất*.”
*Lời Dịch:
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh.
Trì Khê vẫn luôn cảm thấy Mạnh Duật Đường rất đẹp trai, trên người anh có khí chất độc nhất vô nhị, tóm lại, có thể dễ dàng nhận ra anh trong đám đông, khiến người khó quên.
“Bây giờ mới phát hiện ông đây đẹp trai à? Có phải em cảm thấy ngủ được với ông đây thì đặc biệt có hời không hả?”
“Ừ, đêm nay muốn ngủ tiếp một lần, cảm nhận thật tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.