Rung Động Tuổi Dậy Thì

Chương 6:

Lộc Thời An

01/05/2021

Mới sáng sớm Chu Đường đã nhìn thấy lời mời của Trần Kính, miễn bàn cô vui vẻ như thế nào, đến trường dạy học còn thất thần, không nhịn được muốn bật cười, cô nghĩ, có lẽ Trần Kính cũng hơi thinh thích cô.

Buổi sáng, Ôn Noãn thấy Chu Đường cười ngốc nghếch, cô ấy cảm thấy buồn cười, nói: “Tiểu Đường đang theo đuổi người đàn ông của đời mình à?”

Chu Đường như hiến vật quý mà giơ điện thoại ra trước mặt Ôn Noãn, tin nhắn cực kì ngắn gọn trên WeChat, chỉ một lời mời ăn cơm đơn giản, Chu Đường đã có thể mừng rỡ tới mức không tìm được đường về nhà, quả nhiên là một cô gái trẻ ngây thơ đơn thuần.

Ôn Noãn cảm thấy nếu Chu Đường và Trần Kính ở bên nhau thì chưa chắc đã không tốt, một người tính tình mềm mại dịu dàng, một người cứng rắn hơn sắt đá, nhưng ngẫm lại thì quá tương khắc rồi.

“Vì thế em nhận lời anh ấy rồi? Vậy ông xã chị không cần nhọc lòng chuyện hôn nhân của Trần Kính nữa.” Ôn Noãn đặt tay lên trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ nở nụ cười.

“Chị Ôn ơi, Trần Kính đẹp trai như thế mà không có ai theo đuổi anh ấy à? Ánh mắt của những cô gái ở thành phố Giang kém quá nhỉ?”

“Không phải không có, mà là khi yêu rồi thì lại thấy điều kiện nhà anh ấy không tốt, có cục nợ con chồng trước.”

“Em không quan tâm, em thích Trần Kính, Tô Triều Lộ em cũng quý, đứa bé ngoan ngoãn như vậy, sao có thể nói là cục nợ con chồng trước chứ?”

Ôn Noãn lôi kéo tay Chu Đường, cười rộ lên như gió xuân phấp phới, giống tên của cô ấy, rất ôn nhu mềm mại: “Tiểu Đường, đây là điểm đặc biệt của em, lõi đời mà không tính toán lõi đời, tính tình hồn nhiên lương thiện, Trần Kính chắc chắn rất thích em, nếu không đã không chủ động hẹn gặp em, mặc dù là lấy lý do khác để che đậy.”

“Thật không?”

“Thật, chị nghe ông xã nói, Trần Kính chưa từng chủ động mời cô gái nào đâu.”

……



Thời gian nghỉ trưa, Chu Đường còn đặc biệt tranh thủ quay về nhà, thay bộ quần áo bình thường thành một chiếc váy màu xanh nhạt dài tới mắt cá chân, gió thổi qua, vạt váy dài tung bay nhè nhẹ, cả người tràn ngập khí chất thanh thuần xinh đẹp.

Tưởng Phương Viễn nhìn thấy Chu Đường thì không nhịn được mở miệng trêu: “Cô giáo Chu đi hẹn hò à?”

“Ơ….Không phải, em đi ăn cơm với một người bạn.” Chu Đường cảm thấy Tưởng Phương Viễn là một người đàn ông tốt, tuy nhiên lại không phải mẫu người mà cô thích.

“Hôm nay em rất xinh.” Tưởng Phương Viễn nói.

Chu Đường cảm thấy nếu những lời này từ miệng Trần Kính nói ra thì trái tim của cô nhất định sẽ không thể khống chế được mà nhảy lên thình thịch thình thịch, nhưng từ miệng Tưởng Phương Viễn, cô lại không hề có cảm xúc dao động gì. Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thích và không thích.

Tới giờ tan học, cô đang sắp xếp lại sách vở văn kiện trong văn phòng thì một bóng người nho nhỏ nhảy ra, giọng nói mềm mại trong trẻo: “Cô giáo Chu ơi, cậu nhỏ đang chờ chúng ta ở bên ngoài, cô giáo nhanh lên nhé.”

Chu Đường vuốt lại tóc, cầm theo túi xách, khi đang chuẩn bị ra khỏi văn phòng thì gặp Tưởng Phương Viễn, anh ta cười: “Cô giáo Chu, cô bận đi đâu mà gấp thế? Không ngại vừa đi vừa nói chuyện chứ?”

Tưởng Phương Viễn thường xuyên quan tâm giúp đỡ Chu Đường, nếu từ chối việc nhỏ này thì có vẻ không được tốt cho lắm, cô đành phải nói được, Chu Đường cũng muốn nói chuyện rõ ràng với Tưởng Phương Viễn, nói rằng cô đã có người mình thích.

Hôm nay Trần Kính thay một chiếc áo thun màu trắng, nhưng vẫn mặc quần đen có túi hộp, lái một chiếc xe bình thường mà anh mua từ lâu rồi nhưng rất ít khi đi, bởi vì thường xuyên đi xe máy.

Thời điểm này, sân trường thưa thớt người, chỉ có tốp năm tốp ba thầy cô giáo qua lại, đa phần học sinh đều đã ra về, từ xa anh đã nhìn thấy một bóng người màu xanh nhạt đang chậm rãi đi tới, bên cạnh có còn một người đàn ông mặc quần tây sạch sẽ lịch sự, nhìn qua rất tri thức nho nhã.

Ánh mắt người nọ nhìn Chu Đường hàm chứa tình yêu không thể che giấu, anh ta chăm chú nhìn Chu Đường, là ánh mắt đàn ông nhìn cô gái mình thích, Trần Kính hút điếu thuốc, trong lòng hơi khó chịu, chắc đó là Tưởng Phương Viễn.

Tô Triều Lộ nhìn thấy chú nhỏ nhà mình thì nhanh chân chạy tới một cách hưng phấn: “Cậu nhỏ ơi, cậu tới rồi, cậu không biết đâu, thầy giáo kia vẫn luôn theo đuổi cô giáo Chu, cậu nhỏ mà không cẩn thận lại làm mất mợ nhỏ của con đấy.”



Cô bé rất tích cực, giống như một điệp viên nho nhỏ, Trần Kính xoa đầu cô bé: “Yên tâm, chắc chắn cô ấy sẽ trở thành mợ nhỏ của con, không chạy thoát được đâu.”

Khi hai người tới gần, Trần Kính đứng lên, so với người khác thì cao lớn hơn, sắp hòa thành một khối với cây đại thụ bên cạnh.

“Anh tới rồi.” Chu Đường vén tóc ra sau tai, mặt hơi ửng hồng, Trần Kính đứng sát gần cô: “Người theo đuổi em à? Không phải cô giáo Chu thích anh hả? Tại sao còn không từ chối đi? Cô giáo Chu thật xấu nha.” Anh phả hơi thở nóng ấm vào vành tai trắng nõn của Chu Đường.

Tưởng Phương Viễn bỗng nhiên cảm thấy bản thân dư thừa, anh ta húng hắng ho một tiếng, Trần Kính giả vờ như vừa mới nhận ra, vươn tay, mặt cười nhưng tâm không cười, nói: “Thầy giáo Tưởng, rất vui được gặp anh, tôi thường xuyên nghe Đường Đường nhà mình nhắc tới anh, cảm ơn anh đã giúp đỡ cô ấy.”

Nhà mình? Đường Đường? Chu Đường bị xưng hô bất thình lình của Trần Kính làm cho mơ hồ như lọt vào trong sương mù.

Tưởng Phương Viễn nhìn về phía Chu Đường, ánh mắt dò hỏi nhìn cô, Chu Đường nói: “Thầy giáo Tưởng, em và anh ấy vẫn chưa phải người yêu của nhau.”

Trần Kính híp hai mắt lại, sắc mặt thản nhiên, giơ tay ôm lấy bả vai của Chu Đường, xoa nhè nhẹ, đối diện thẳng với ánh mắt của Tưởng Phương Viễn, có ý khiêu khích: “Đêm nay sẽ thành.”

Mãi tới khi ngồi trên xe, Chu Đường vẫn lâng lâng, trong xe hơi nóng, Trần Kính mở cửa xe, từng đợt gió thổi tới, cuối cùng Chu Đường cũng tỉnh táo lại.

“Trần Kính, đừng nói anh thích em nhé? Có phải anh đồng ý với em rồi không?”

Cô bé ngồi bên cạnh che miệng cười trộm, Chu Đường rất ít khi nhìn thấy Tô Triều Lộ cười, có lẽ do hoàn cảnh gia đình nên Tô Triều Lộ không thích nói chuyện, tính tình an tĩnh trầm lặng.

Cô bé cười tinh nghịch tràn đầy sức sống, thò đầu lại gần Chu Đường, nói: “Cô giáo Chu ơi, cậu nhỏ nói với con, cô giáo rất thích hợp làm mợ nhỏ của con đấy.”

Ngay lập tức Chu Đường cảm thấy pháo hoa nổ tung trong đầu, hình như cả người càng lâng lâng khó tả, mây trời màu đỏ cam biến ảo liên tục ngoài cửa xe, cô nhìn ra ngoài cửa kính, nở nụ cười sáng lạn xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Tuổi Dậy Thì

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook