Rung Động Vô Thời Hạn

Chương 12

Mộc Kim An

19/01/2022

Ngày đầu tiên của tháng 4 là ngày cá tháng 4, trước kia các trò chơi của học sinh vào ngày này tương đối đơn giản, ví dụ như giấu giày, lúc cuối đầu xuống nhìn giày sẽ bật cười thành tiếng.

Trò chơi phổ biến nhất có lẽ là tìm người mình thích để tỏ tình, nếu đồng ý thì thuận nước đẩy thuyền, từ chối thì sẽ lấy cớ hôm nay là cá tháng tư, cũng không quá xấu hổ.

Nếu mọi người thổ lộ đều thận cẩn thận, thì những nữ sinh gửi thư tình cho Thẩm Tùng Lam như cũ là trắng trợn táo bạo, cho dù là cá tháng tư cũng không ảnh hưởng đến các cô.

Lúc đó, Kiều Lộc đã được chuyển tới ngồi sau lưng của Thẩm Tùng Lam, mỗi ngày, cô đều nhìn thấy rất nhiều thư tình trong bàn học của anh.

Bạn học cùng bàn của cô cũng có người thấm mếm, cô ấy cũng định hôm nay viết một bức thư tình để gửi, cô chọc chọc Kiều Lộc đang làm bài tập: “Cậu có thích người nào hay không, muốn thử cá tháng tư đưa đồ vật cho người ta?”

Ánh mắt Kiều Lộc nhấp nháy, tránh né nói: “Không có, cá tháng tư cũng không phải ngày lễ quan trọng.”

“Thử xem sao, nếu bị từ chối thì nói là giỡn thôi.” Bạn học cười nói.

Kiều Lộc lần nữa cuối đầu, bắt đầu làm bài tập.

Thẩm Tùng Lam cùng bạn học chơi bóng rổ trở về, đầu tiên là liếc mắt nhìn Kiều Lộc đang làm bài tập một cái, sau đó mới ngồi vào chỗ.

Bạn cùng bàn của Thẩm Tùng Lam nhìn bàn học của anh không khỏi hô to: “Cá tháng tư mà cậu nhận được thư tình còn nhiều hơn so với Lễ Tình Nhân?”

Thẩm Tùng Lam không để ý đến, mà lấy sách giáo khoa cho môn học tiếp theo trong cặp sách, thế nhưng tay lại đụng đến một hộp sữa canxi AD, trên mặt cũng không dán ghi chú. Anh kỳ quái nhìn một lúc liền để sang một bên.

Toàn thân Kiều Lộc ở phía sau như bị rút hết sức lực, thậm chí cũng không cầm nổi bút.

......

“Chúc cậu cá tháng tư vui vẻ!”

Thẩm Tùng Lam vốn định nói với Kiều Lộc, ai biết cô nhét vào tay anh một hộp sữa canxi AD, liền nhanh chóng chạy vào tiểu khu.

Anh đột nhiên nở nụ cười, có lẽ mọi thứ không tệ như anh nghĩ.

Kiều Lộc không dám quay đầu lại nhìn, rẽ vào một góc, dừng lại để lấy hơi.

Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Tùng Lam đứng bên ngoài tiểu khu, anh đang ngẩn ngơ nhìn hộp sữa canxi AD trên tay.

“Kiều Lộc, nếu cậu có người mình thích, cậu sẽ làm gì?”

“Sữa canxi AD chia cho hắn một nửa.”

***

Sáng thứ hai, xe của Thẩm Tùng Lam đậu bên ngoài cửa tiểu khu của Kiều Lộc, nhưng chờ tới thời gian đi làm bình thường của Kiều Lộc cũng không thấy cô đâu, anh lúc này mới nhớ ra hôm qua Kiều Lộc làm ca đêm.

Sau khi phản ứng lại, Thẩm Tùng Lam thở phào nhẹ nhõm, lái xe rời đi.

“Tớ ở sân bay Ninh Thành rồi, cậu mau tới đón tớ.” Trong điện thoại Tư Thừa Bắc không khách khí nói.

Thẩm Tùng Lam cười nhạo một tiếng: “Tớ phải đến công ty, cậu tự gọi xe đi, tiền xe tớ trả.”

Từ Thừa Bắc cảm thấy nếu không phải anh đang ở sân bay, xung quanh rất nhiều người, hơn nữa anh còn muốn thể diện của mình thì lúc này khả năng đã hét ầm lên, anh cắn chặt hàm răng nói: “Thẩm Tùng Lam, cậu làm người đi.”

Thẩm Tùng Lam nhướng mày, khẽ cười nói: “Không phải cậu đặt khách sạn rồi sao, không cần cất hành lý? Chẳng lẽ còn phải đưa cậu đến khách sạn? Tớ không có thời gian.”

“Cho nên lúc trước tớ giúp cậu tìm người, cậu liền có thời gian chạy tới xác nhận?” Tư Thừa Bắc bất mãn nói.

Thẩm Tùng Lam cong môi: “Bởi vì cậu không phải người đặc biệt.”

Trong mắt đào hoa của Tư Thừa Bắc tràn đầy tức giận, bật cười nói: “Chúng ta từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, hiện tại cậu liền thấy sắc quên bạn!”

“Ai cùng cậu mặc chung một cái quần.” Thẩm Tùng Lam cạn lời nhíu nhíu mày, “Cậu tự mình đến khách sạn, sau đó tuỳ ý đi dạo. Tớ muốn đi làm, buổi tối gặp lại.”

Tư Thừa Bắc uy hiếp một câu: “Kiều Lộc là bác sĩ ở bệnh viện Nhân Tế đúng không? Tớ bây giờ đi tìm cậu ấy tán gẫu về quá khứ của cậu.” Anh mất chút thời gian mới tìm được thông tin này.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Thẩm Tùng Lam hỏi một cậu.

“28.”

“Cô ấy là bác sĩ của khoa nhi, nếu cậu muốn đến bệnh viện, thì nên tới khoa Não.”

“Thẩm Tùng Lam, tớ _____......”



Anh còn chưa nói xong, Thẩm Tùng Lam đã quyết đoán tắt điện thoại.

Tư Thừa Bắc: “......”

Thẩm Tùng Lam thật sự không phải người!

***

Kiều Lộc ngủ đến buổi chiều mới rời giường, tỉnh lại phát hiện điện thoại vài thông báo. Cuộc gọi nhỡ của mẹ Kiều, tin nhắn của Thẩm Tùng Lam.

Nội dung cơ bản đều là trực đêm cũng nhớ ăn cơm đầy đủ, cái này làm cho cô trong tức khắc sinh ra ảo giác được bạn trai quan tâm.

Vui vẻ rạo rực gọi điện thoại cho mẹ Kiều, “Mẹ, mẹ gọi cho con có chuyện gì sao?”

“Đối tượng xem mắt với anh họ con lần trước, hai người đã tính tới chuyện cưới hỏi rồi con biết không?” Giọng nói của mẹ Kiều có chút nặng nề.

Kiều Lộc cũng không có phản ứng lại, chỉ trả lời: “Con không biết a.”

“Con như thế nào cái gì cũng không biết.” Mẹ Kiều không vui mở miệng, “Anh họ con cũng đã kết hôn, còn con, bạn trai cũng không có.”

“......” Kiều Lộc không nói nên lời, thì ra là gọi điện tới hỏi tội, tâm tình vừa mới vui lên liền kết thúc.

Mẹ Kiều lại nói thêm một câu: “Cô của con phòng đều chuẩn bị tốt, qua Tết âm lịch liền kết hôn, hiện tại đang chuẩn bị trang trí lại.”

Kiều Lộc kinh ngạc mở miệng: “Nhanh như vậy sao? Anh họ xem mắt lúc nào?”

“Tuần trước, hai bên cha mẹ đã gặp mặt, nhà gái đối với anh họ con cũng vừa lòng.” Mẹ Kiều trả lời.

“Nhanh như vậy?” Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Kiều Lộc, “Như vậy sở thích của đối phương còn chưa hiểu hết, như thế nào đã quyết định.”

Mẹ Kiều lạnh lùng nói: “Con cho rằng ai cũng giống như con sao, chọn tới chọn lui. Sớm biết lúc trước không bằng để cho con yêu sớm, lúc này mẹ đã có thể bế cháu ngoại.”

Kiều Lộc bất đắc dĩ: “......Mẹ, ý tưởng này của mẹ rất nguy hiểm.”

“Chẳng lẽ không phải sao? Còn có, sớm biết không nên cho con học y. Kết quả đến khoa nhi, người trẻ tuổi đều mang con đến xem bệnh, một người đàn ông độc thân cũng không có.” Giọng mẹ Kiều có chút quở trách.

Kiều Lộc nghe thấy cũng không tiếp lời, mẹ cô hiện tại nhìn thấy cái gì cũng đều khó chịu.

Cho nên im lặng mới là biện pháp tốt nhất.

“Con sang năm đã 29 rồi, mẹ nói cho con biết, trước Tết âm lịch nếu không dẫn bạn trai về, con cũng đừng về nhà ăn tết.” Mẹ Kiều đột nhiên mắng nói.

Kiều Lộc cứng họng: “Mẹ, không cần tàn nhẫn như vậy chứ......”

Mẹ Kiều: “Không tàn nhẫn với con không được!”

Kiều Lộc: “Mẹ, mẹ không biết hiện tại trên Taobao có chức năng cho thuê bạn trai, đến lúc đó con tuỳ tiện mang một đến, mẹ cũng không biết.”

Mẹ Kiều cười ha hả: “Hiện tại đã biết, đến lúc đó nếu con dám mang một người giả mạo trở về, có tin hay không mẹ cho con ăn roi trúc.”

“Mẹ, con đã bao lớn rồi còn......” Kiều Lộc đang định tiếp tục nói chuyện, ai biết mẹ Kiều đã dứt khoát cúp máy.

Cô trực tiếp ngả người ra sau, nằm xuống giường, thở dài một hơi.

***

Thẩm Tùng Lam hôm nay đi họp rất không an tĩnh, Từ Thừa Bắc vẫn luôn gửi tin nhắn điện thoại quấy nhiễu anh, nhưng anh lại không thể tắt máy, phòng ngừa có khách hàng gọi điện đến.

Tư Thừa Bắc nắm được điểm này, nên cứ gửi tin nhắn đến.

Sau khi tan họp, Tề Khải thấy lông mày của Thẩm Tùng Lam nhăn lại, còn tưởng rằng phương án của cấp dưới khiến hắn không hài lòng, lên tiếng hỏi: “Báo cáo về phương án thiết kế của khách sạn Cảnh Đình cậu thấy không tốt sao?”

Thẩm Tùng Lam cất di động trả lời: “Ý tưởng không tồi, nhưng cần thảo luận thêm chi tiết, sát với chủ đề một chút là được.”

“Cứ như vậy?” Tề Khải có chút kinh ngạc.

Thẩm Tùng Lam nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Bằng không thì sao.”

“Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ nói rất tệ.” Tề Khải biết rằng mỗi lần Thẩm Tùng Lam chau mày trong cuộc họp, chính là anh rất không hài lòng với phương án thiết kế này, không nghĩ tới lần này lại nhận xét nhẹ nhàng như vậy.

“Tan tầm cậu cùng tớ đi gặp một người bạn, sau này sẽ bàn chuyện làm ăn.” Thẩm Tùng Lam nói xong liền đi thẳng vào văn phòng.



Anh vừa đi, các nhân viên của Phạn Sang liền vội vàng đến gần Tề Khải, tranh nhau hỏi.

“Thế nào? Thẩm tổng có phải hay không cảm thấy phương án chúng tôi làm ra rất tệ?”

“Tôi đã thức cả một đêm.”

“Thẩm tổng rất không vừa lòng sao?”

Tề Khải cười nhìn bọn ho: “Lần này anh ta khen ngợi mọi người.”

“A___khen cái gì!”

“Tôi muốn viết lại, về sau mỗi ngày đều lấy ra xem!”

“Tôi cũng thế!”

***

Buổi tối tan tầm, Thẩm Tùng Lam chở Tề Khải đến gặp Tư Thừa Bắc ở một nhà hàng đã đặt trước, đây cũng là một trong những nơi Kiều Lộc đề cử.

Thẩm Tùng Lam cùng Tề Khải tới trước, Tề Khải nhìn xung quanh đánh giá, cũng tò mò hỏi: “Cậu mới đến Ninh Thành không lâu, làm sao biết đến nơi này? Thế nhưng không hỏi tớ liền đặt trước chỗ tốt như vậy.”

“Tớ có cách của mình.” Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt trả lời.

Tư Thừa Bắc lúc này vừa tới, phục vụ dẫn đường vừa rời đi, anh liền bắt đầu quở trách Thẩm Tùng Lam, “Cậu thật không có lương tâm, cũng không sợ tớ lạ chỗ bị kẻ xấu bắt cóc đem bán!”

“Cậu gửi cho mình nhiều ảnh như vậy chỉ để nói cho mình biết cậu đang ở đâu?” Thẩm Tùng Lam nhướng mày nhìn anh.

Tư Thừa Bắc ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cậu còn không thèm trả lời tớ!”

Thẩm Tùng Lam phớt lờ anh ta, hướng Tề Khải giới thiệu: “Đây là Tư Thừa Bắc, một người bạn lớn lên cùng với tớ.”

“Xin chào, tôi tên là Tề Khải, là bạn đại học của Thẩm ca.” Tề Khải nhanh chóng đưa tay ra.

Tư Thừa Bắc lúc này mới để ý thấy bên cạnh có người, lập tức khôi phục thần sắc: “Xin chào, tôi là Tư Thừa Bắc.”

“Tề Khải cũng là phó tổng của Phạn Sang, về sau có chuyện gì tìm cậu ấy là được.” Thẩm Tùng Lam nói thêm.

Mọi người đều là đàn ông với nhau, lại biết ăn nói, hai người này rất nhanh liền quen thuộc, ban đầu còn ngồi bên cạnh Thẩm Tùng Lam, lúc sau liền đổi chỗ ngồi cạnh nhau.

Uống rượu, Tư Thừa Bắc bắt đầu nói chuyện phiếm, “Cậu chắc là không biết, Thẩm Tùng Lam lúc cao trung thích thầm một nữ sinh, bất quá xấu hổ đến mức thổ lộ cũng không dám.”

Tề Khải cùng anh chạm ly, đối với chuyện bát quái của Thẩm Tùng Lam biểu hiện mười phần hứng thú: “Còn có chuyện này sao?”

Thẩm Tùng Lam sớm đã đoán trước đến tình huống như vậy, ngồi một mình bên cạnh uống rượu.

“Đương nhiên là thật. Cậu biết cậu ta nhát đến mức độ nào không, nữ sinh kia tới hỏi đề vật lý, cậu ta lại cự tuyệt, về đến nhà lại hối hận muốn ‘chết’, ha ha ha......”

“Ha ha ha, không ngờ tới Thẩm ca còn có một mặt như vậy!”

Thẩm Tùng Lam cau mày nhìn hai người, giọng điệu mang theo ý cảnh báo: “Chuẩn bị về thôi.”

Tư Thừa Bắc nào thèm để ý đến anh, như cũ nói: “Còn có một lần, lúc lễ Tình Nhân, cậu ta......”

Tề Khải nghe xong, hướng Thẩm Tùng Lam cười nói: “Thẩm ca, nam nhân phải chủ động lên a, như vậy không giống cậu chút nào.”

Thẩm Tùng Lam khẽ nheo mắt, bọn họ nào biết, càng là người mình thích thì sẽ càng cảm thấy thận trọng.

***

Sau khi uống rượu, không ai trong số ba người họ có thể lái xe, Thẩm Tùng Lam uống ít nhất, anh đưa cả hai người họ lên xe trước, rồi bắt taxi về nhà. Còn xe của mình thì ngày mai lại đến lấy.

Không biết là do uống rượu, hay do ảnh hưởng bởi lời nói của Tư Thừa Bắc, sau khi đến tiểu khu, Thẩm Tùng Lam băng qua đường, đến cửa tiểu khu của Kiều Lộc.

Kiều Lộc bắt đầu ca đêm lúc mười giờ, chín giờ liền ra khỏi cửa, mới vừa đến dưới lầu, nhìn thấy bóng người cao lớn đứng cách đó không xa.

“Cậu như thế nào lại ở đây?” Kiều Lộc cả kinh, gió đêm thổi qua, cô ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Tùng Lam, lại hỏi: “Cậu uống rượu?”

Cà vạt của Thẩm Tùng Lam đã được nới lỏng, đôi mắt như bị nhiễm sắc tối của bóng đêm, nghiêm túc nhìn cô: “Kiều Lộc, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Kiều Lộc hơi giật mình: “Nói chuyện gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động Vô Thời Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook