Rung Động

Chương 22: Chap 22

Min

05/05/2015

Im lặng, không một tiếng động. 1mm là khoảng cách chính xác của 2 đôi môi. Tomio vẫn nhắm chặt mắt, khẽ mỉm cười, rồi vòng tay qua eo kéo Tomio vào lòng sau đó, đẩy cả hai ra sau bức tường phía trước mặt. Cùng lúc đó, một cuộc xả súng (bạn nào xem phim hành động thì sẽ hiểu 'xả súng' là gì) dữ dội diễn ra. Hàng loạt viên đạn bay vèo vèo tới và cả Tomio lẫn Nhật Đông đều tránh đc. Lúc này Tomio mới hoàn hồn, mở to mắt kinh ngạc. Nhật Đông nhìn khuôn mặt nó mà khẽ bật cười.

"Lũ chết tiệt nào nhỉ ?" - nó cau có nhìn làn đạn đang phóng vèo vèo tới

"..." - Nhật Đông k đáp, chỉ khẽ nhún vai rồi bỗng anh lấy tay gỡ bay bộ tóc giả ngắn mà nó dùng khi đến trường - "tôi thik cô để tóc dài hơn !"

Hành động của Đông quá nhanh và đột ngột làm nó k kịp phản ứng, khi kịp định thần thì mái tóc tài đã rủ xuống, xõa dài hai bên vai. Đông vốn chỉ muốn đùa nhưng ai ngờ "cái tay hại cái tim", mái tóc dài buông xuống càng làm nó xinh đẹp hơn. Đông bất giác cảm thấy nóng mặt, tim đập thình thịch, cảm thấy mình bắt đầu có triệu chứng k ổn, anh vội lùi ra, lúng túng thế nào lại để lộ bên vai ra ngoài bức tường. Ngay lập tức có một viên đạn phóng tới nhắm thẳng vai anh mà phóng tới. Đông k kịp phản ứng, chỉ biết đứng mở to mắt nhìn viên đạn phóng tới. Nó cũng nhìn thấy viên đạn, nó k suy nghĩ nhiều, nhanh như cắt chạy tới ôm lấy Nhật Đông, cùng lúc đó, viên đạn đáp đích nhưng k phải trúng vào vai Đông mà là lưng của Tomio. Nó khẽ rên lên rồi ngã gục vào lòng Đông, Đông đỡ lấy thân ảnh đang đổ xuống kia, bàng hoàng. Một tay ôm lấy Tomio, tay còn lại khẽ chạm vào vết thương đang rỉ máu kia, máu túa ra, nhuốm đỏ cả bàn tay anh. Nó im lặng, khoảnh khắc anh chạm vào vết thương của nó, đau thật !!! Nhưng nó k rên, hơi thở của nó ngày càng gấp gáp, đây là lần đầu nó bị thương, có chút k quen, cảm giác thật lạ.

"Này !" - Đông lên tiếng - "không sao chứ ?"

Nó k đáp, vịn vào người Nhật Đông, cố gắng đứng vững, nhưng chưa đầy 3s sau lại ngã vào lòng anh. Nhật Đông khẽ chau mày, tự dưng cảm thấy tim nhói lên, nhìn nó cứ cố gắng, cứ giả vờ ổn, mạnh mẽ mà cảm thấy xót xa.

----------

#sân trường#

Cả trường như vỡ òa khi thấy những cảnh tượng diễn ra qua màn hình máy chiếu. Đám con gái sợ hãi, nhiều đứa còn hét lên. Đám con trai thì ngỡ ngàng nhìn những sự việc xảy ra. Còn Sasa và Shizumi thì dường như nổi cơn điên, ánh mắt ngay lập tức đổi màu. Nhất Phong và Triết Vũ cx bàng hoàng k kém, nhưng họ k lo cko Nhật Đông vì họ biết Nhật Đông có thể tự lo đc, cái họ quan tâm là 2 cô gái đứng trc mặt họ...đang biến đổi. Màu mắt Shizumi đang chuyển dần sang tím pha đỏ, mái tóc dài đc cô nhanh chóng buộc sang hai bên, hai bên mái đc kẹp gọn gàng. Còn màu mắt Sasa thì đổi dần sang màu xanh nước. Sasa lấy điện thoại ra, bấm một dãy số lạ.

"3 phút chuẩn bị, BOSS đang bị thương !"

"..."

"k dài dòng, luôn và ngay !"

Cúp máy, Sasa quay ra phía cổng trường. Vừa lúc đó, một chiếc trực thăng đáp xuống sân trường. Toàn bộ học sinh lo sợ lùi lại, nhường chỗ cko chiếc trực thăng đậu xuống. Sau khi cánh quạt dừng quay hẳn, cánh cửa trực thăng bật mở, từ phía trong 7 người mặc đồ đen bước ra, toàn bộ đều là con gái. Cả 7 người cúi đầu cung kính chào khi thấy Sasa và Shizumi bước tới.

"LEADER !"

"Nghe cko rõ đây, BOSS vừa bị tấn công, k rõ đối phương là ai, nhưng dù là ai cũng giết hết cko ta !!! RÕ CHƯA ?" - Shizumi nói, thanh âm lạnh lẽo tựa người chết

"Điều tra kẻ đứng sau luôn đi !" - Sasa thêm vào

"RÕ !" - 7 ng` kia hét lên

"Cko 4 người đi theo tôi, còn 3 ng` còn lại ở lại điều tra, và bảo vệ những người còn lại trong trường, có lẽ chúng sẽ nhắm cả vào lãnh đạo trường, cko thêm tiếp viện đi, tầm 10 ng` là đc rồi !" - Shizumi tiếp tục

"RÕ !"

"Đồ của tôi đâu !?" - Sasa k bận tâm lắm, cái chính là phải cứu đc Tomio, hoàn thành nhiệm vụ của một Guardian, đó là điều trên hết lúc này.

"Phía trong trực thăng ạ !"

Shizumi và Sasa tiến vào trong, 2 phút sau thì bước ra. Cả 2 k thay đồ, chỉ trang bị thêm súng và vài thứ cần thiết cùng hộp cứu thương. Cả trường lại thêm một phen bàng hoàng trc những gì diễn ra. Sasa đeo cặp kính màu xanh nước lên, bật chế độ dò tìm, lần theo dấu vết của Tomio.

----------

Tomio tuy vẫn còn rất đau nhưng nhờ Nhật Đông cầm máu nên tạm thời vết thương k đáng lo. Nó ngồi dựa vào tường thở dốc, mi mắt như muốn sụp xuống. Lúc này Nhật Đông đang ngồi cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng và xót xa. Anh k hiểu sao mình lại như vậy, nhưng điều đó h k quan trọng, quan trọng là Tomio có ổn k ? Nó k nhìn Đông, khẽ nói :

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi k sao !"

"Thật chứ ?"

"Thật !" - nó ngẩng lên, nhoẻn miệng cười rồi lại cúi xuống, mong rằng Nhật Đông sẽ k thấy lo lắng nx. Và rồi Nhất Đông đứng dậy, rút từ trong người ra một khẩu súng. Tomio cười nhạt khi nhìn thấy khẩu DE rồi cũng đứng dậy, rút từ bên giày một khẩu súng ngắm.

"Đến lúc ra trận rồi nhỉ ?" - nó cười cười, đôi mắt nâu đc thay bằng đôi mắt màu máu tươi vô hồn. Rồi bỗng từ đâu, một con đại bàng màu đen bay tới, đậu trên vai nó. Nó giơ tay lên, con đại bàng đen lại đậu trên cánh tay nó.



[​IMG]

"Mày ngoan lắm !" - nó thì thầm

"Lấy đâu ra vậy ?" - Đông chau máy nhìn cn đại bàng

"Pet cưng đấy, nó luôn ở trong trường, có điều k ai thấy nó thôi ! Tôi mới tìm ra nó !" - nó vừa đáp vừa vuốt ve con đại bàng.

"Hay thật !" - Đông nói rồi lên đan khẩu DE, nó cx lên đan khẩu súng ngắm của mình.

Cả 2 cùng bước ra đứng trc mặt 5 kẻ quấy nhiễu chết tiệt kia. Vừa thấy cả 2, tên cầm đầu tiến lên phía trc. Hắn nhìn Tomio, cười nham nhở. Nó khẽ chau mày khó chịu.

"Cô em...là người yêu th` kia à ?" - hắn lên tiếng

Tomio sắc mặt đen ngòm, tên này đến đây rốt cuộc đến để nc tào lao này hay đến để xử Đông vậy ? Mà thôi, hắn sắp chết rồi, tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì, coi như cko hắn toại nguyện vậy.

"Tất nhiên là..." - Nó chưa kịp nói hết thì Đông đã cắt lời nó

"Phải !! Thì sao ?" - nói rồi anh kéo nó vào lòng. Lúc đầu nó hơi ngạc nhiên rồi cx hùa theo Đông, để yên cko anh ôm nó.

"Cô em nên về bên anh đi, hắn...sắp chết dưới tay anh rồi !" - tên cầm đầu cười man rợ

"tại sao tao phải theo một con chó nhỉ ?" - Tomio nhíu mày nhìn tên kia. Hắn vừa nghe xong thì tức hộc máu.

"mày...!" - tên đó hết lên - "con nhỏ láo xược ! hôm nay hai đứa mày sẽ k toàn mạng rời khỏi đây đâu !"

"tao cx đâu có ý định để bất kì ai sống sót rời khỏi đây !" - nó nhìn hắn, vẻ thách thức

Đông cười trc câu nói của nó. Uk, phải rồi, sẽ k ai sống sót rời khỏi đây ngoài nó và anh, chỉ nó và anh thôi !

"đến tìm tao làm gì ?"

"đám đàn e mày hại đời e gái tao, tao phải xử mày làm gương !" - hắn hằn học nói - "giết chúng cko ta"

Đám người phía sau giơ súng, chuẩn bị tư thế ngắm bắn Đông và nó nhưng chưa kịp bóp cò thì Nhật Đông đã tặng cko chúng mỗi tên một viên đạn vào tim. Chưa đầy 5s toàn bộ tất cả chết hết, chỉ còn lại tên cầm đầu.

"Ngắm kĩ chưa ?" - Đông hạ súng xuống, quay qua nhìn nó, khuôn mặt nó khẽ đỏ bừng, nó quay đi hướng khác. - "tên này cko em xử"

"đc thôi !" - nó nói rồi giơ khẩu súng ngắm lên, k nhìn hắn mà chú mục và đôi môi Đông đang nở nụ cười. Bóp cò !

<Đoàng !>

Hắn ngã xuống với một phát đạn vào ngực trái.

"từ bh lại đổi cách xưng hô vậy ?" - nó cụp mắt xuống, rời khỏi vòng tay Đông, nhớ lại lúc nãy Đông đã gọi nó là em.

"Thích thế !" - Đông điềm nhiên đáp rồi bước theo nó. Vừa lúc đó Shizumi và Sasa cùng toán vệ sĩ đi đến.

"BOSS !" - tất cả đồng thanh, kể cả Shizumi và Sasa.

"chết tiệt....k có lệnh của tôi....tại sao lại dám xuất người ra sử dụng ?" - Tomio nói, thanh âm trầm lạnh băng cất lên

"nhưng....vết thương....viên đạn...." - Shizumi lúng túng giải thích



"tôi-tự-lo-đc ! Lần này là lần cuối !??"

"Đc, lần cuối !"

"Về đi !"

Khi Shizumi và Sasa đi khuất, Tomio mới khụy xuống, vết thương lại rỉ máu. Nhật Đông thở dài, bế xốc Tomio lên. Nó ngạc nhiên :

"Làm...gì...thế...?"

"Đồ ngốc !"

Nó k đáp, im lặng. Gục ! Nó đã mất quá nhiều máu rồi !

----------

_Vậy là Đông ka của chúng ta đã tìm ra một nửa của mình. - phó hội trưởng Tim tuyên bố trc toàn trường. - Còn bh các bạn nữ hãy chuẩn bị cko ngày thì đấu thứ hai của mình nhé !

----------

# Tối #

"Này ! ổn chứ ? k thì đừng có cố mà đi tham gia lễ hội !" - Nhật Đông hỏi nó (Tomio).

"Rất ổn !" - nó k nhìn Đông, chăm chăm vào màn hình laptop.

"Ờk, tốt !"

----------

#Ngày thứ hai - Girls - Ngày của các cô gái #

_Vậy là các bạn nam đã tìm đc một nửa của mình để dự dã hội kết thúc kì lễ hội trường !!! Đc rồi, còn bh là phần thi của các bạn nữ. Bây h trong trường dải rác những đồ vật của bạn nam đc giấu kín, nhiệm vụ của các bạn là tìm ra đồ vật của một nửa của mình. Nếu tìm trúng vật của bạn nào có cặp rồi thì 1 là thách đấu còn 2 là bốc thăm. Hết ! Nào bh phần thi bắt đầu ! LET'S GO ! _ tên phó hội trưởng hét lên qua cái loa phát thanh trường. Và cuộc thi bắt đầu.

#Kết thúc#

_Chà chà hay rồi đây - phó hội trưởng Tim cất giọng - bạn Vũ Ngọc Bích Nhi của chúng ta đã tìm ra đồ vật của Đông kaka. Nhưng cả Đông ka và Vũ Ngọc Bích Nhi đều đã có cặp của mình. Phải làm gì đây ?

"Tôi từ bỏ Vũ Ngọc Bích Nhi !" - Dương Nguyên lên tiếng, lần đó, khi lên sân thượng, anh đã vô tình chọn phải Bích Nhi, chứ k phải An An (Tomio). Và đây là cơ hội duy nhất của anh để có thể dành lại An An từ tay Nhật Đông.

Còn Bích Nhi khi bị từ bỏ thì thấy như bị xúc phạm, nhưng dù gì như thế cũng tốt, như thế nhỏ mới có thể công khai thách đấu giành lại Nhật Đông. :)3 v~ cả 2 anh ckj này)

_Ồ ! Còn phía Đông kaka thì sao ? - tên phó hội trưởng lại to mồm nói tiếp

"Tôi thách đấu !" - Bích Nhi lên tiếng

"Tôi cx thách đấu !" - Dương Nguyên cx lên tiếng nói

_Ý hai bạn đây là.....? - phó hội trưởng Tim ngập ngừng hỏi

"Tôi thách đấu giành Nhật Đông !" - Bích Nhi vừa nói vừa liếc xèo Tomio, ánh mắt khinh bỉ

"Tôi thách đấu giành An An !" - Dương Nguyễn cũng chả vừa

_Thật kịch tính, cặp đôi Nhật Đông - Tomio của chúng ta hiện đang bị 2 ng` khác thách đấu tranh giành ! Vậy....tối mai....ngày thi đấu thứ 3 sẽ là cuộc chiến gay cấn của cả 4 người. Còn bây giờ.....GIẢI TÁN ! - Tim tuyên bố

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook