Chương 24: Chap 24
Min
05/05/2015
- Sân bay Nhật Bản # 2h sáng -
Máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. Tomio nhìn xung quanh, sân bay khá vắng vẻ, cũng phải, vẫn còn sớm mà. Nhưng như vậy nó lại càng dễ dàng nhận ra mọi ng` xung quanh đang nhìn nó và Nhật Đông, cái nhìn chăm chú và...mê mẩn. (đám này dại trai lẫn gái hết cmnr) Nó và anh cx chẳng lạ gì cái cảnh này nữa nên cả hai cùng bình thản lướt qua. Hôm nay nó mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối màu đen cùng với đôi bốt cx cao ngang đầu gối màu đen nốt, mái tóc giả ngắn xõa xuống che đi phân nửa đôi mắt. Khắp ng` nó tỏa ra hàn khí lạnh băng.
[IMG]
Nhật Đông cx diện nguyên cây đen với áo thun đen đơn giản, khoác ngoài là chiếc áo khoác da đen và đôi giày thể thao Nike cx đen nốt, khuôn mặt hoàn mĩ lạnh lùng và dáng đi ngạo nghễ, tất cả tạo nên khí chất của một ông hoàng.(hoàng cái nỗi j` ?)
[IMG] (hình chỉ mô phỏng)
Ra khỏi sân bay, Nhật Đông im lặng k nói một lời, tiến về chiếc mô tô đen phóng đi. Tomio cx chẳng quan tâm, leo lên chiếc Audi R8 đạp ga phóng vèo về hướng ngược lại.
#7h sáng#
Sau khi đi lượn, cả hai k hẹn mà gặp ở quầy lễ tân của khách sạn đã đc đặt trước. Chẳng ai nói với ai câu nào, cả 2 cùng bước đến quầy lễ tân.
_Good morrning ! - nv lễ tân lịch sự nói
Không một câu đáp lại, cả nó và anh đều thờ ơ im lặng. Cô tiếp tân k thay đổi thái độ, nói tiếp :
_Hai vị đã đặt phòng trc ?
"Phải !" - Tomio đáp
_Vậy, tên cô là...
"Bùi An An"
_Xin chờ một chút...cô Bùi An An và anh Lâm Nhật Đông phải k ạ ? Hai vị sẽ ở phòng 2007 ! - cô lễ tân mỉm cười nói
"Chúng tôi ở chung 1 phòng sao ?" - Tomio chau mày
_Phải ! - cô lễ tân gật đầu
"Tôi sẽ đặt phòng khác !" - Nhật Đông lên tiếng
_Xin lỗi, các phòng đều đặt hết rồi ! Và đương nhiên khách sạn chúng tôi là lớn nhất ở đây, nếu khách sạn chúng tôi đã kín phòng thì toàn bộ các khách sạn ở vùng lân cận lẫn trong địa bàn cũng đã kín. Vì vậy...- cô tiếp tân bỏ lửng câu, rồi cười nhẹ !
Đông k nói gì thêm, bước về phía thang máy ấn tầng 20 (khách sạn này quy mô lớn đấy). Tomio cx cầm theo chìa khóa phòng đi theo.
#Phòng 2007#
K nằm ngoài dự đoán của cả Nhật Đông và Tomio, chỉ có duy nhất 1 chiếc giường. Nó thở dài, k hiểu vì sao lại đồng ý đến đây cơ chứ !!!
#quay lại thời gian cái nào#
_đổi thành tiền mặt đc k thầy ? - N.Đông nói sau khi biết món "quà đặc biệt"
_Không ! - thầy hiệu trường dứt khoát
Bỗng điện thoại Tomio reo vang, nó nhấc máy :
_BOSS, đã điều tra ra !
_Ở đâu ?
_Nhật !
Nó cúp máy, rồi hỏi thầy hiểu trưởng :
_Thầy nói là đi đâu ?
_Nhật Bản
_Em đi !
Đương nhiên, 1 ng` đi thì ng` còn lại cx sẽ đi, Nhật Đông thấy thế cx miễn cưỡng :
_Tùy thầy !
#kết thúc hồi tưởng#
"Ở đây....cũng hay đấy chứ !!" - Nhật Đông vừa nói vừa nhảy lên giường lăn qua lăn lại vô tư
"ý gì ?" - Tomio nhíu mày
"Ngủ chung !" - Nhật Đông cười cười (==')
"Anh - ghế, tôi - giường !" - Tomio đáp gọn lỏn
"Tại sao ?"
"K thích !"
"Nhưng tôi thích..."
"thi đấu đi, tôi thắng thì anh ngủ ở ghế, tôi ngủ giướng, nếu tôi thua thì tùy anh !"
"ok"
"muốn thi gì ?"
"tùy !"
"đua xe đi !"
"11h đêm nay, Vùng Đen"
"ok"
- Vùng Đen # 11h đêm -
Vùng Đen là một khu "vui chơi" của những ng` thuộc thế giới ngầm ở Châu Á, nơi đây nổi tiếng với một đường đua dài và ngoằn nghèo, vốn là địa hình núi nên cực kì hiểm hóc, nếu k cẩn thận tay đua có thể ngã xuống vực sâu bất kì lúc nào.
Nhật Đông lại diện nguyên cây đen y như hồi sáng nhưng có thay đổi đôi chút, anh mặc quần jeans đen và đi giày Adidas cổ cao. (lằng nhằng v~, tả cn trai khó bỏ xừ, may mà trc kia có nhìn thấy mấy anh ckj lớn hơn ăn mặc thế nào r` về lấy thử hình mẫu để tả) Dù trời đã tối nhưng anh k hề "chìm" chút nào, trái lại là rất "nổi" bởi ánh mắt của các cô gái cứ đổ dồn về anh (đm mê trai v~) nhưng chẳng ai dám bước đến gần.
"Hey...Killer Cold...sao rảnh thế ?! còn sang tận đây đua xe nx !!" - một tên cn trai lạ mặt bước đến gần
"Đi tuần trăng mật !" - N.Đông đáp
"WHAT ??? TUẦN TRĂNG MẬT ???" - đám con trai xung quanh đồng thanh hét lên
Nhật Đông chau mày, chỉnh lại tư thế ngồi, gặt chân chống xe rồi quay ra lườm đám con trai. K ai bảo ai, tất cả đều im bặt.
"Vậy cô dâu....là.....?" - tên cn trai vừa nãy rụt rè lên tiếng
"k cần biết !"
_Tất cả tay đua vào vạch xuất phát ! - một cô gái ăn mặc khá là sexy lên tiếng - Mọi ng` đã nắm rõ luật chơi rồi, vì vậy tôi sẽ k nhắc lại, nhưng nên nhớ ở đây kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, k ai đc có bất kì lời phàn nàn hay kiện cáo nào khi thua, và k ai đc chơi xấu ! Và bây giờ....LET'S GO !!!! - vừa nói cô gái vừa giơ súng lên bầu trời đêm đen lạnh lẽo và bóp cò.
'/ĐOÀNG/'
Sau tiếng súng, đồng loạt các mô tô đều phóng đi như bay, tất cả đều k dưới 150km/h. Đến khúc cua đầu tiên, Đông vượt qua dễ dàng với tốc độ 200km/h (đoạn này hình như chém hơi quá tay). Bất ngờ một chiếc xe phóng đến chạy ngang anh, Đông cười, là Tomio, nhưng rồi anh lại nhanh chóng nhấn ga lao vút đi. Nhưng Tomio cx chả vừa, bám sát xe của Nhật Đông. Hai chiếc xe cứ lao vun vút đi. Rồi đột nhiên, Nhật Đông rẽ, Tomio cx rẽ theo. Nhật Đông gạt chân chống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống xe.
"Cô thua r` !"
Tomio im lặng, rồi lại rú ga phóng đi. Nhật Đông cười, rồi lại phóng xe lao đi, nhưng chưa kịp bước lên xe thì một đám cn trai bặm trợn đã đứng chắn trc mặt. Nhật Đông lại cười, nhưng lần này là một nụ cười lạnh lẽo đầy chết chóc.
"Xử nó đi !" - tên cầm đầu đám kia ra lệnh
Nhật Đông thản nhiên đứng đợi bọn kia từng đứa một đến "nộp mạng". Chỉ trong vòng 3 phút sau, tất cả đã chết. Tên cầm đầu thấy vậy thì hoảng loạn, vội quay đầu định bỏ chạy. Nhật Đông k ngăn cản, rút từ trong người một khẩu súng, và...
'/ĐOÀNG/'
[IMG]
- Khách sạn # phòng 2007 -
Nhật Đông mở cửa bước vào phòng. Đập ngay vào mắt anh là "cảnh" Tomio đang ngủ đắp chăn ngủ ngon lành trên giường, bên cạnh là một chiếc gối ôm. Có lẽ nó muốn dùng chiếc gối ôm để ngăn cách anh và nó. Nhật Đông lắc đầu, đóng cửa phòng lại, nhảy lên giường, k quên đạp bay cái gối ôm (==') rồi kéo chăn của Tomio để đắp nhưng nó ngủ rồi mà tay vẫn còn bấu chặt lấy cái chăn, kết quả là anh k những k kéo đc chăn mà kéo luôn nó về phía mình. Anh thôi k kéo nữa, quay qua ngắm nó. (==') Rồi bất chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp nó...
#Việt Nam#Sài Gòn (TP.HCM)#4 năm trước#
Nhật Đông đang phóng bạt mạng trên đường. Đèn đỏ. Chạy thằng. Vừa đạp ga anh vừa nhìn qua gương chiếu hậu, bọn cớm (dùng cko nóa giống phim hành động ^^'') vẫn bám theo. Lúc này k gì có thể khiến anh giảm tốc độ trừ....hết xăng. Anh xuống xe, đút tay vào túi quần, thản nhiên bước đi, bỏ mặc chiếc siêu xe bóng loáng (ơ...k biết tiếc j` cả). Giờ này mọi nhà đều đóng cửa, ngoài đường k một bóng người. Anh vẫn bước đi vô định. Và anh đã bắt gặp...
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, mặc một chiếc váy màu trắng đang đứng trc cổng một ngôi biệt thự lớn. Là Tomio. Rồi từ trong ngôi biệt thự một chàng trai bước ra. Ánh đèn đường chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt của chàng trai đó nên anh k nhìn rõ đó là ai. Chỉ thấy Tomio vừa thấy chàng trai đi ra thì vội vã nắm chặt lấy tay chàng trai đấy nói gì đó...
"Nguyên à, chuyện hồi chiều ở quán KFC chỉ là giả thôi phải k ? em biết anh k lừa dối em mà, bây h anh có thể nói lí do đc k ? nói rằng chuyện hồi chiều là giả...là do pa anh ép anh...phải k ? em biết pa anh rất ghét em mà, nhưng k sao...em chịu đc...chỉ cần anh nói với em thôi..." - giọng Tomio như van nài, nhưng chàng trai lại chẳng mảy may xao động. Anh ta hất tay nó ra. Nó bàng hoàng, ánh mắt ánh lên một nỗi thất vọng và buồn man mác.
"Cô điên rồi !!! Mọi chuyện hồi chiều đương nhiên là thật, tôi vốn k hề cô, bây giờ thì biến đi cho khuất mắt tôi, đồ xấu xí mặt dày..." - chàng trai tên Nguyên nói rồi bước vào trong và đóng cổng lại.
Nó giơ tay định níu lấy anh, nhưng cánh tay lại buông thõng giữa không trung. Nó bật cười. Phải rồi, nó điên rồi !!!! Nó điên rồi nên mới yêu anh !!! Nó điên rồi nên mới tin anh !! Nó điên rồi nên mới nghĩ chuyện hồi chiều là giả, là pa anh ép anh !! Nó thật sự điên rồi...Nó quay người bước đi.
Từ phía xa, Nhật Đông nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của nó...
#về thực tại#
Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Tomio đang khóc. Có lẽ nó mơ thấy ác mộng...Đông tự nhủ. Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, rồi đưa tay kéo nó vào lòng mình.
"Lần này tôi sẽ k để em bị tổn thương !!!"
Máy bay vừa đáp xuống sân bay Tokyo. Tomio nhìn xung quanh, sân bay khá vắng vẻ, cũng phải, vẫn còn sớm mà. Nhưng như vậy nó lại càng dễ dàng nhận ra mọi ng` xung quanh đang nhìn nó và Nhật Đông, cái nhìn chăm chú và...mê mẩn. (đám này dại trai lẫn gái hết cmnr) Nó và anh cx chẳng lạ gì cái cảnh này nữa nên cả hai cùng bình thản lướt qua. Hôm nay nó mặc một chiếc váy dài ngang đầu gối màu đen cùng với đôi bốt cx cao ngang đầu gối màu đen nốt, mái tóc giả ngắn xõa xuống che đi phân nửa đôi mắt. Khắp ng` nó tỏa ra hàn khí lạnh băng.
[IMG]
Nhật Đông cx diện nguyên cây đen với áo thun đen đơn giản, khoác ngoài là chiếc áo khoác da đen và đôi giày thể thao Nike cx đen nốt, khuôn mặt hoàn mĩ lạnh lùng và dáng đi ngạo nghễ, tất cả tạo nên khí chất của một ông hoàng.(hoàng cái nỗi j` ?)
[IMG] (hình chỉ mô phỏng)
Ra khỏi sân bay, Nhật Đông im lặng k nói một lời, tiến về chiếc mô tô đen phóng đi. Tomio cx chẳng quan tâm, leo lên chiếc Audi R8 đạp ga phóng vèo về hướng ngược lại.
#7h sáng#
Sau khi đi lượn, cả hai k hẹn mà gặp ở quầy lễ tân của khách sạn đã đc đặt trước. Chẳng ai nói với ai câu nào, cả 2 cùng bước đến quầy lễ tân.
_Good morrning ! - nv lễ tân lịch sự nói
Không một câu đáp lại, cả nó và anh đều thờ ơ im lặng. Cô tiếp tân k thay đổi thái độ, nói tiếp :
_Hai vị đã đặt phòng trc ?
"Phải !" - Tomio đáp
_Vậy, tên cô là...
"Bùi An An"
_Xin chờ một chút...cô Bùi An An và anh Lâm Nhật Đông phải k ạ ? Hai vị sẽ ở phòng 2007 ! - cô lễ tân mỉm cười nói
"Chúng tôi ở chung 1 phòng sao ?" - Tomio chau mày
_Phải ! - cô lễ tân gật đầu
"Tôi sẽ đặt phòng khác !" - Nhật Đông lên tiếng
_Xin lỗi, các phòng đều đặt hết rồi ! Và đương nhiên khách sạn chúng tôi là lớn nhất ở đây, nếu khách sạn chúng tôi đã kín phòng thì toàn bộ các khách sạn ở vùng lân cận lẫn trong địa bàn cũng đã kín. Vì vậy...- cô tiếp tân bỏ lửng câu, rồi cười nhẹ !
Đông k nói gì thêm, bước về phía thang máy ấn tầng 20 (khách sạn này quy mô lớn đấy). Tomio cx cầm theo chìa khóa phòng đi theo.
#Phòng 2007#
K nằm ngoài dự đoán của cả Nhật Đông và Tomio, chỉ có duy nhất 1 chiếc giường. Nó thở dài, k hiểu vì sao lại đồng ý đến đây cơ chứ !!!
#quay lại thời gian cái nào#
_đổi thành tiền mặt đc k thầy ? - N.Đông nói sau khi biết món "quà đặc biệt"
_Không ! - thầy hiệu trường dứt khoát
Bỗng điện thoại Tomio reo vang, nó nhấc máy :
_BOSS, đã điều tra ra !
_Ở đâu ?
_Nhật !
Nó cúp máy, rồi hỏi thầy hiểu trưởng :
_Thầy nói là đi đâu ?
_Nhật Bản
_Em đi !
Đương nhiên, 1 ng` đi thì ng` còn lại cx sẽ đi, Nhật Đông thấy thế cx miễn cưỡng :
_Tùy thầy !
#kết thúc hồi tưởng#
"Ở đây....cũng hay đấy chứ !!" - Nhật Đông vừa nói vừa nhảy lên giường lăn qua lăn lại vô tư
"ý gì ?" - Tomio nhíu mày
"Ngủ chung !" - Nhật Đông cười cười (==')
"Anh - ghế, tôi - giường !" - Tomio đáp gọn lỏn
"Tại sao ?"
"K thích !"
"Nhưng tôi thích..."
"thi đấu đi, tôi thắng thì anh ngủ ở ghế, tôi ngủ giướng, nếu tôi thua thì tùy anh !"
"ok"
"muốn thi gì ?"
"tùy !"
"đua xe đi !"
"11h đêm nay, Vùng Đen"
"ok"
- Vùng Đen # 11h đêm -
Vùng Đen là một khu "vui chơi" của những ng` thuộc thế giới ngầm ở Châu Á, nơi đây nổi tiếng với một đường đua dài và ngoằn nghèo, vốn là địa hình núi nên cực kì hiểm hóc, nếu k cẩn thận tay đua có thể ngã xuống vực sâu bất kì lúc nào.
Nhật Đông lại diện nguyên cây đen y như hồi sáng nhưng có thay đổi đôi chút, anh mặc quần jeans đen và đi giày Adidas cổ cao. (lằng nhằng v~, tả cn trai khó bỏ xừ, may mà trc kia có nhìn thấy mấy anh ckj lớn hơn ăn mặc thế nào r` về lấy thử hình mẫu để tả) Dù trời đã tối nhưng anh k hề "chìm" chút nào, trái lại là rất "nổi" bởi ánh mắt của các cô gái cứ đổ dồn về anh (đm mê trai v~) nhưng chẳng ai dám bước đến gần.
"Hey...Killer Cold...sao rảnh thế ?! còn sang tận đây đua xe nx !!" - một tên cn trai lạ mặt bước đến gần
"Đi tuần trăng mật !" - N.Đông đáp
"WHAT ??? TUẦN TRĂNG MẬT ???" - đám con trai xung quanh đồng thanh hét lên
Nhật Đông chau mày, chỉnh lại tư thế ngồi, gặt chân chống xe rồi quay ra lườm đám con trai. K ai bảo ai, tất cả đều im bặt.
"Vậy cô dâu....là.....?" - tên cn trai vừa nãy rụt rè lên tiếng
"k cần biết !"
_Tất cả tay đua vào vạch xuất phát ! - một cô gái ăn mặc khá là sexy lên tiếng - Mọi ng` đã nắm rõ luật chơi rồi, vì vậy tôi sẽ k nhắc lại, nhưng nên nhớ ở đây kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, k ai đc có bất kì lời phàn nàn hay kiện cáo nào khi thua, và k ai đc chơi xấu ! Và bây giờ....LET'S GO !!!! - vừa nói cô gái vừa giơ súng lên bầu trời đêm đen lạnh lẽo và bóp cò.
'/ĐOÀNG/'
Sau tiếng súng, đồng loạt các mô tô đều phóng đi như bay, tất cả đều k dưới 150km/h. Đến khúc cua đầu tiên, Đông vượt qua dễ dàng với tốc độ 200km/h (đoạn này hình như chém hơi quá tay). Bất ngờ một chiếc xe phóng đến chạy ngang anh, Đông cười, là Tomio, nhưng rồi anh lại nhanh chóng nhấn ga lao vút đi. Nhưng Tomio cx chả vừa, bám sát xe của Nhật Đông. Hai chiếc xe cứ lao vun vút đi. Rồi đột nhiên, Nhật Đông rẽ, Tomio cx rẽ theo. Nhật Đông gạt chân chống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước xuống xe.
"Cô thua r` !"
Tomio im lặng, rồi lại rú ga phóng đi. Nhật Đông cười, rồi lại phóng xe lao đi, nhưng chưa kịp bước lên xe thì một đám cn trai bặm trợn đã đứng chắn trc mặt. Nhật Đông lại cười, nhưng lần này là một nụ cười lạnh lẽo đầy chết chóc.
"Xử nó đi !" - tên cầm đầu đám kia ra lệnh
Nhật Đông thản nhiên đứng đợi bọn kia từng đứa một đến "nộp mạng". Chỉ trong vòng 3 phút sau, tất cả đã chết. Tên cầm đầu thấy vậy thì hoảng loạn, vội quay đầu định bỏ chạy. Nhật Đông k ngăn cản, rút từ trong người một khẩu súng, và...
'/ĐOÀNG/'
[IMG]
- Khách sạn # phòng 2007 -
Nhật Đông mở cửa bước vào phòng. Đập ngay vào mắt anh là "cảnh" Tomio đang ngủ đắp chăn ngủ ngon lành trên giường, bên cạnh là một chiếc gối ôm. Có lẽ nó muốn dùng chiếc gối ôm để ngăn cách anh và nó. Nhật Đông lắc đầu, đóng cửa phòng lại, nhảy lên giường, k quên đạp bay cái gối ôm (==') rồi kéo chăn của Tomio để đắp nhưng nó ngủ rồi mà tay vẫn còn bấu chặt lấy cái chăn, kết quả là anh k những k kéo đc chăn mà kéo luôn nó về phía mình. Anh thôi k kéo nữa, quay qua ngắm nó. (==') Rồi bất chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp nó...
#Việt Nam#Sài Gòn (TP.HCM)#4 năm trước#
Nhật Đông đang phóng bạt mạng trên đường. Đèn đỏ. Chạy thằng. Vừa đạp ga anh vừa nhìn qua gương chiếu hậu, bọn cớm (dùng cko nóa giống phim hành động ^^'') vẫn bám theo. Lúc này k gì có thể khiến anh giảm tốc độ trừ....hết xăng. Anh xuống xe, đút tay vào túi quần, thản nhiên bước đi, bỏ mặc chiếc siêu xe bóng loáng (ơ...k biết tiếc j` cả). Giờ này mọi nhà đều đóng cửa, ngoài đường k một bóng người. Anh vẫn bước đi vô định. Và anh đã bắt gặp...
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, một cô gái với mái tóc dài ngang lưng, mặc một chiếc váy màu trắng đang đứng trc cổng một ngôi biệt thự lớn. Là Tomio. Rồi từ trong ngôi biệt thự một chàng trai bước ra. Ánh đèn đường chỉ chiếu sáng một nửa khuôn mặt của chàng trai đó nên anh k nhìn rõ đó là ai. Chỉ thấy Tomio vừa thấy chàng trai đi ra thì vội vã nắm chặt lấy tay chàng trai đấy nói gì đó...
"Nguyên à, chuyện hồi chiều ở quán KFC chỉ là giả thôi phải k ? em biết anh k lừa dối em mà, bây h anh có thể nói lí do đc k ? nói rằng chuyện hồi chiều là giả...là do pa anh ép anh...phải k ? em biết pa anh rất ghét em mà, nhưng k sao...em chịu đc...chỉ cần anh nói với em thôi..." - giọng Tomio như van nài, nhưng chàng trai lại chẳng mảy may xao động. Anh ta hất tay nó ra. Nó bàng hoàng, ánh mắt ánh lên một nỗi thất vọng và buồn man mác.
"Cô điên rồi !!! Mọi chuyện hồi chiều đương nhiên là thật, tôi vốn k hề cô, bây giờ thì biến đi cho khuất mắt tôi, đồ xấu xí mặt dày..." - chàng trai tên Nguyên nói rồi bước vào trong và đóng cổng lại.
Nó giơ tay định níu lấy anh, nhưng cánh tay lại buông thõng giữa không trung. Nó bật cười. Phải rồi, nó điên rồi !!!! Nó điên rồi nên mới yêu anh !!! Nó điên rồi nên mới tin anh !! Nó điên rồi nên mới nghĩ chuyện hồi chiều là giả, là pa anh ép anh !! Nó thật sự điên rồi...Nó quay người bước đi.
Từ phía xa, Nhật Đông nhìn theo bóng dáng cô độc như bị cả thế giới bỏ rơi của nó...
#về thực tại#
Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Tomio đang khóc. Có lẽ nó mơ thấy ác mộng...Đông tự nhủ. Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt, rồi đưa tay kéo nó vào lòng mình.
"Lần này tôi sẽ k để em bị tổn thương !!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.