Rung Động

Chương 28: Chap 28​

Min

05/05/2015

#Bệnh viện#23h30#

Sau hàng tiếng đồng hồ ngồi chờ đợi...

Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, thở phào. Nhất Phong và Triết Vũ lập tức chạy đến hỏi tới tấp. Vị bác sĩ ôn tồn trả lời :

"Tiểu thư Thiên Hương (Shizumi) chỉ bị hoảng loạn nên ngất xỉu, chúng tôi đã đưa tới phòng hồi sức. Tiểu thư Mai Phương (Sasa) thì bị chết đuối nên đag đc truyền nước biển..."

"Vậy tại sao k nói sớm, làm chúng tôi đừng chờ mãi..." - Triết Vũ và Nhất Phong nhất loạt hét lên. Vị bác sĩ phát hoảng, vội vàng giải thích :

"Xin lỗi, chúng tôi k có thời gian, vì tiểu thư Tomio bị trúng đạn nên phải làm phẫu thuật, do đó k kịp báo tin về hai vị tiểu thư kia cho các thiếu gia...rất xin lỗi..."

"Vậy cô ấy thế nào rồi ?" - Nhật Đông lúc này mới lên tiếng.

"Đã qua cơn nguy hiểm...hiện đag đc đưa tới phòng bệnh để nghi ngơi..."

"Vậy khi nào có thể vào thăm ?" - Nhật Đông hỏi tiếp

"Có lẽ là sáng mai..."

------------------------------------------------------------

#Bệnh viện#Khu Vip#4h sáng#

Tomio choàng tỉnh, vẫn chưa hết mụ mị vì cơn ác mộng vừa qua. Đột nhiên cửa phòng bật mở, một người bước vào. Là Nhật Đông. Tomio khẽ liếc đồng hồ, 2h sáng. Giờ này bệnh viện mở cửa cho thăm bệnh sao ???

"Bệnh viện cho vào à ?"

Đông lại gần, thờ ơ nhún vai. Bệnh viện đương nhiên k cho vào nhưng anh đâu có đi cửa chính. Nó nhìn anh, rồi chợt nhận ra gì đó, nó bật cười. Đông trèo cửa sổ !!! (==')

"Liều nhỉ !?"

"Muốn gặp !"

"Shizumi và Sasa thế nào rồi ?"

"Vẫn ổn, đang trong phòng hồi sức..."

Nó cảm thấy nhẹ lòng hơn sau khi nghe câu nói đó, như vậy là bạn nó vẫn ổn.

"Vậy à ? tốt quá !"

Nhưng Đông nhìn nó, có vẻ không đồng tình.

"Không ! Em bị thương rồi !"

Nếu tinh ý, có thể nhận ra, Đông đã đổi cách xưng hô. Nhưng nó thì lại không để ý, nó nhìn Đông, cười khì :

"Không hề đau !"

Đông thở dài, anh giận nó, và càng giận anh hơn khi không bảo vệ được nó. Nó biết anh đang nghĩ gì, khi nhìn vào đôi mắt anh, nhưng nó k muốn biết, nó lảng tránh ánh mắt anh.

"Đưa em đi gặp Sasa và Shizumi !" - nó chuyển chủ đề (thì ra là cx đổi cách xưng hô rồi ==' )

Đông k nói gì, đứng dậy, đưa tay ra trước mặt nó, ý muốn kéo nó dậy. Nó ngay lập tức k do dự nắm chặt lấy tay Đông. Cả hai đi dọc cả hành lang bệnh viện. Không khí se lạnh của buổi sớm làm nó run nhẹ.

Đi đc một lúc thì cả hai dừng lại trc cửa một căn phòng bệnh. Tomio đẩy cửa bước vào, theo sau là Nhật Đông. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi nó, thật khó ngửi, nó khẽ nhăn mặt. Ko khí trong phòng bệnh này ko đc trong lành và thoáng như ở phòng nó. Nghĩ đến đây, tim nó hơi nhói. Nó lúc nào cx đc hưởng lợi, hưởng những gì tốt đẹp nhất, còn Sasa và Shizumi thì ko. Ko phải lúc nào họ cx đc như nó, vậy mà chẳng bao giờ ghét bỏ nó, ghanh tị với nó. Nó chợt cảm thấy thật có lỗi khi suốt 4 năm qua cứ luôn giữ cái vỏ bọc lạnh lùng trc mặt Sasa và Shizumi. Có phải nó đã quá để tâm đến cảm xúc của bản thân mà quên mất mọi thứ xung quanh ? Phải chăng quá khứ vẫn mãi ko chịu buông tha nó ?

Nhật Đông nhìn nó, hiểu đc phần nào ý nghĩ của nó. Nó...nhiều lúc thật 'ngốc' ! Anh thở dài, đứng đối diện nó, áp hai tay vào má nó, bắt nó nhìn thẳng vào anh.

"Sasa và Shizumi xảy ra chuyện k phải hoàn toàn do lỗi của em ! Kẻ đáng bị trừng phạt là kẻ đã bắt cóc họ !"



"Ko hoàn toàn do lỗi nghĩa là vẫn có lỗi !" - nó nhắm mắt, ngoảnh mặt đi, tránh ánh nhìn của Đông.

"Đừng có nghĩ lung tung nx, nếu thấy có lỗi hãy trả thù cko họ !"

Nó quay lại, nhìn anh, rồi nhoẻn miệng cười lạnh. Phải rồi, tại sao nó k nghĩ ra nhỉ ?

"Nhưng ko phải bây giờ !" - Đông hiểu đc ý nó, lắc đầu

"Tại sao ?" - nó xụ mặt

"Em vẫn đang bị thương !" - Đông vừa nói vừa cười nhẹ khi nhìn thấy nó xụ mặt. Thực sự rất dễ thương ! Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm qua, anh cười, một nụ cười thật đến ko ngờ. Nó thấy anh cười, bất giác khóe miệng cũng cong lên, tạo thành một nụ cười. Và...nó đã cười.

Hai con người, lạnh lùng, đắm chìm trong quá khứ và nỗi đau. Và giờ...họ đã gạt bỏ cái gọi là "đau thương" để bật cười một lần. Đối với người khác, đây là kì tích và cx là điều ko tưởng. Điều đó thể hiện rõ nét nhất qua khuôn mặt ngạc nhiên tột độ của "hai bệnh nhân" tỉnh giấc ko đúng lúc kia.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA... !!!" - Sasa và Shizumi đồng thanh hét

Ngay lập tức, Nhật Đông và Tomio quay ra nhìn hai người họ. Vừa lúc đó, Triết Vũ và Nhất Phong ko biết từ đâu chạy ào vào, lo lắng hỏi :

"Chuyện gì đã xảy ra ?"

"Tomio...Tomio...cười~" - Shizumi ấp úng nói ko lên lời, tay chỉ về phía Tomio run rẩy. Rồi bỗng 'phịch' Shizumi đã ngất xỉu vì sock nặng.

"Trời ơi....cả...cả Nhật...Nhật Đông...nữa !!!" - Sasa cx ko khá hơn Shizumi là mấy, chỉ có điều chưa ngất xỉu mà rơi vào trạng thái "đông cứng toàn tập".

"Cười cx bị coi là bất thường ???" - Tomio quay sang hỏi Nhật Đông một cách ngây ngốc. Nhật Đông ko đáp, nhún vai tỏ vẻ ko rõ.

Trong khi đó, hai anh chàng kia thì cuống hết cả lên, tức tốc đi gọi bác sĩ. Căn phòng bệnh yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Tối#Biệt thự chung#Phòng Tomio#

Điện thoại nó reo vang, nó nhìn vào màn hình cảm ứng rồi lười nhác nhấc máy :

_Alo

_Chuyện ta nhờ con...thế nào rồi ?

_Chưa có tiến triển gì, các manh mối đều rời rạc và đứt quãng...hơi khó khăn ạ !

_Có cần ta giúp gì ko ?

_Ko, con tự lo đc !

_Uk, ta chờ kết quả của cuộc điều tra của con, vì........

_...

_...sắp sinh nhật mẹ con rồi !

_Ta mong rằng đó sẽ là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất giành cko pà ấy !

_Con cx thế, con sẽ cố gắng, từ bây giờ đến sinh nhật mẹ còn 3 tháng, quà thừa cko một công việc tìm kiếm đối với một đứa như con...

_Ta tin tưởng con !

_Vâng, con biết !

_Vậy nhé, tạm biệt con !

_Vâg...

Nó cúp máy, nhắm mắt và day day hai bên thái dương. Rồi bỗng bật dậy, nó bước tới bàn làm việc và ngồi xuống. Đọc lại những thông tin, tài liệu mà nó thu thập đc. Mọi thứ quá rời rạc, nó vẫn chưa tìm ra bất kì mỗi liên kết nào giữa chúng. Việc tìm kiếm X quả thật rất khó khăn.



'Cạch' cửa phòng bật mở, Đông bước vào. Nó ngước lên nhìn anh rồi lại cắm cúi làm gì đó. Anh chau mày khó hiểu nhìn nó, rồi đóng cửa phòng, bước lại gần bàn làm việc của nó. Nhìn đống hồ sơ và tài liệu bày vừa trên bàn, anh cơ hồ hiểu đc hơn nửa việc nó đang làm.

"em và X là quan hệ gì vậy ?" - Đông bất chợt hỏi

Nó ngước lên nhìn anh rồi trả lời thẳng thừng :

"anh em"

"Vũ Long ? e đag điều tra anh ấy ?"

"Ko phải anh ấy..."

"Vậy là..." - Đông bỏ lửng câu nói, nhưng đủ để nó hiểu anh đag muốn nói gì.

"Phải !"

"Nếu đc, anh sẽ giúp !"

"Ukm, nhưng hiện tại vẫn chưa cần !"

"Chưa cần ?"

"Mới khó khăn một chút mà đã nhờ ng` khác giúp, đó k phải phong cách làm việc của em !"

"Anh biết...nhưng rồi em sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của anh !"

"Chắc chứ ?" - nó cười nhẹ

"Chắc !"

"Cá cược đi !"

"Người thua sẽ phải làm theo 1 yêu cầu của ng` thắng ! Ok ?" - nó đề nghị

"Ok !"

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Sáng#Trường THPT Bạch Hoàng#

Lại một buổi sáng ồn ào náo nhiệt nữa đối với các hot boy, hot girl nhà ta bởi sự "điên cuồng" của đám fan.

"Thật hết chịu nổi mà !" - Nhất Phong bực mình lẩm bẩm

"Cái đám hám zai !!!" - Shizumi nghênh mặt nói khi nhìn cái bản mặt của con gái. Mới hôm qua, cô nang còn ngất xỉu vì sock mà hôm nay đã lớn tiếng như vậy. Vậy là đã trở lại bình thường. Sasa cx vậy. Nhìn dáng vẻ của hai đứa bạn, Tomio bỗng thắc mắc...tại sao, họ có thể vô tư, hồn nhiên như vậy ?

Vì mải suy nghĩ mà nó đã vô tình va phải ng` khác. Cái cặp sách vì sự va chạm này mà rơi xuống đất. Nó bực tức nhặt cặp lên rồi nhìn xem là kẻ nào thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng và khuôn mặt anh tuấn của Dương Nguyên. Lại là hắn ! Nó thực sự ko muốn nhìn thấy hắn !!!

"Xin lỗi !" - Dương Nguyên mở lời, gãi gãi đầu nói

Nhưng hành động đó chẳng tạo nên một chút xao động nào trong lòng nó. Nó...đã ko còn t/c với hắn. Trong mắt nó, hắn ko tồn tại. Nó đã mặc định điều đấy trog đầu kể từ sau lần gặp hắn đầu tiên sau 4 năm ở sân thượng lần trc.

Nhìn thấy hắn đag tiếp cận nó. N.Đông bỗng cảm thấy lòng bồn chồn ko yên, như có một sức mạnh vô hình thúc giục, anh lao đến bên nó, kéo nó đi.

"Sắp vào học rồi !" - anh nhìn nó, tìm một cái cớ để biện minh cko hành động bất bình thường của mình.

"Ơ...ừm..." - nó ậm ừ rồi cx để anh kéo đi, bỏ lại Dương Nguyên với sự hụt hẫng và nỗi đau thấu tâm can.

Trong khi đó, Sasa và Shizumi chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối thì nhìn nhau cười gian tà. Lại sắp có trò vui rồi ! Còn Nhất Phong và Triết Vũ thì cứ trố mắt ra mà nhìn Nhật Đông, lần đầu tiên cậu ta nắm tay một đứa con gái kéo đi. Đúng là chuyện là Việt Nam !!!

Một ngày ko bình thường với họ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rung Động

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook