Chương 6: Trường mới
Min
05/05/2015
Ngày hôm sau...
'brừm' một chiếc BMW màu đen đỗ ngay trước cửa trường Bạch Hoàng. Từ trong xe, Tomio, Shizumi và Sasa bước ra. Cả ba cùng bước vào trong trường. Trong trường lác đác vài học sinh.
"Trường vắng vẻ quá ha !" - Shizumi nói
"Còn sớm mak !" - Sasa đáp
"Tui đi tham quan một chút, cứ lên phòng hiệu trưởng trước đi !" -Tomio nói rồi rảo bước nhanh hơn, bỏ lại hai đứa bạn ở phía sau.
Tomio đi loanh quanh khắp sân trường, hết ngắm nhìn hàng phượng ngoài sân, lại ngó ra nhà thể chất phía cuối dãy nhà, rồi lại lang thang khắp các tầng, dãy lớp học. Rồi k kìm đc tò mò, Tomio bước lên tầng thượng - nơi cao nhất và vắng vẻ nhất của trường học.Tmio tiến về phía lan can, nhìn ngắm xuống phía dưới sân trường. Bất giác giơ hai tay ra phía trước, nhắm mắt lại và cảm nhận, dường như có cái gì đó rung động lắm, nhẹ nhàng và du dương như một cơn gió vậy, khiến Tomio cảm thấy như cuộc sống bây giờ mới đang bắt đầu. Cô tự nhủ sẽ cố gắng học tập lại thật tốt mặc dù đây chỉ là một khóa ôn luyện lại kiến thức nhưng với cô lại là một khởi đầu mới cho cuộc sống và cô thực sự muốn sống thật tốt, cô gắng hoàn thành ước mơ đang dang dở - ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang để có thể nối nghiệp cái cơ đồ mà ba cô đã gây dựng suốt mấy chục năm qua. Bõng nhiên Tomio cảm thấy tay lành lạnh, hình như có vài hạt mưa vương nhẹ trên tay c, tạt cả và mái tóc dài. Tomio khẽ cười, đã từ lâu lắm rồi cô không có đc cái cảm giác bình yên như vậy, nhưng cô đã quên mất cái ô cầm trên tay.
Rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng "rạch....rạch..." chiếc ô tuột khỏi tay Tomio, rơi xuống tầng một và rơi trúng vai một bạn nam đang đi dưới sân trường. Người đó ngẩng lên nhìn như một phản xạ tự nhiên. Tomio cũng nhìn xuống, miệng thì thầm một cách đầy hối hận : "Xin lỗi !" nhưng chỉ trong vòng mấy giây, đôi mắt co đã mở to hết cỡ khi nhận ra người bị ô rơi trúng chính là người mà cô gặp ở quầy sách trong khu trung tâm thương mại hôm trước. Nhật Đông cũng chỉ nhìn lên một chút rồi cúi xuống nhặt chiếc ô, lặng lẽ bỏ đi. Tất thảy chỉ trong vòng hai phút khiến Tomio còn k kịp định thần. Chợt nhận mình đã mất chiếc ô, Tomio vội vàng lao nhanh xuống tầng một nhưng khi cô xuống thì Nhật Đôngđã k còn ử đó nữa. Vừa lúc đó, tiếng trống trường vang lên, Tomio đành bỏ lên phòng hiệu trưởng.
- Tại phòng hiệu trưởng -
"Em chào thầy !"
"Em....là.........?" - thầy Hiệu trưởng hỏi
"Bùi An An !"
"A...tiểu thư An An, xin lỗi, vì thông tin đi kèm học bạ của tiểu thư k có hình nên tôi k bk mặt của tiểu thư ! Mong tiểu thư thứ lỗi !" - Thấy Hiệu trưởng kính cẩn cúi người
"Thầy đừng như vậy, thầy cứ coi em như những h/s khác trong trường đi ạ !!!" - Tomio nhận ra sự lễ phép của thầy HT là do thân thế ( hoàn cảnh gia đình ) của cô. Hơn ai hết cô ghét điều đó, cô k thích ng` khác quý trọng mk chỉ vì gia cảnh huy hoàng của cô. Đối với cô, đó là sự giả tạo.
"Như thế sao đc ạ, cậu Vũ Long đã dặn tôi phải đối xử tốt với tiểu thư !"
"Đối xử tốt k có nghĩa là phải như vậy ! Xin thầy hãy chỉnh đốn lại cách ứng xử !" - Tomio nói, giọng có chút j đó khó chịu nhưng vẫn rất lễ phép và giữ đúng chuẩn mực trng cách ứng xử.
"Tôi....bk rồi !" - thầy Ht ngập ngừng trả lời
"À....hai người bạn của em đâu r` thầy ?"
"Hai vị tiểu thư kia đã đi nhận lớp r` !"
"Vậy tkôi, em cũng đi nhận lớp đây ạ, xin cho hỏi em học lớp nào ?" - Tomio lễ phép hỏi
"Lớp 11A2 !"
"Vậy em đi trước !"
"Uk, để thầy cho ng` dẫn em về lớp !"
"Tkôi, k cần đâu ạ, em tự tìm cx đc !"
"Vậy...........chào em !"
- Tại lớp 12A2 -
'Xoạch' cánh cửa lớp mở ra, cô giáo bước vào và tiến về phía bục giảng, đặt cặp sách xuống ghế rồi nói :
"Chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới !!!" - rồi cô chỉ tay về phía cửa, nói tiếp - "Vào đây đi em !"
Từ ngoài cửa, Tomio bước vào lớp. Cả lớp 12A2 chết sững ( trừ Nhật Đông ). Đứng trên bục giảng bây giờ là một cô gái đẹp mê hồn, mái tóc dài đen mượt được cột cao lên, nhưng lại toát lên lên một chút gì đó hơi lạ....Không để ý đến thái độ của các hộc sinh trong lớp, cô Hà tiếp lời :
"Đây là An An, tên thường gọi là Tomio, học sinh mới của lớp ta, mong các em giúp đỡ bạn !"
Sau vài giây đơ người, lớp học lại trở về như cũ.
"Chà, đẹp quá nhỉ ?!" - một bạn nam nói
Mấy thằng con trai gật đầu tán thưởng, tui con lại nguýt dài, đúng là bản chất ba hoa. Có ai đó khẽ nhếch mép cười trước sự háo sắc của lớp đám con trai lớp 12A2.
"Thôi nào cả lớp, Tomio, bây giờ em nói gì với cả lớp đi." - cô Hà nói
"Chào, tôi là An An, nhưng m.n cứ gọi là Tomio !"
Cả lớp 12A2 lại đc dịp tròn mắt, quả thực rất lạnh, từ ánh mắt tới giọng nói của Tomio không có lấy một chút cảm xúc nào cả. Cô lúc nào cũng như vậy, với những người k quen, k biết, cô luôn giữ thái độ đó.
"Em muốn ngồi chỗ nào ?"
"Tùy cô !" - Tomio lạnh lùng đáp
"Vậy em ngồi kia nhé ?" - cô giáo vừa nói vừa chỉ tay về phía chỗ trống bên cạnh Nhật Đông.
Tomio nhìn xuống lớp, cô nhìn chỗ ngồi của mình rồi lại nhìn người ngồi bên cạnh. Và cô không khỉ ngỡ ngàng khi nhận ra đó là ai. "Trùng hợp chăng ?" ý nghĩ đó lướt qua đầu Tomio. Khong nói thêm lời nào, Tomio bước xuống chỗ ngồi cạnh Nhật Đông. Hai mươi tám đứa ( cả lớp ) hướng mắt về bàn cuối. Hai người này giống như một cặp ( tình nhân ^^ ) vậy, cả hai đều lạnh như băng, trông chẳng khác gì mọt bứ tranh hài hòa.
Đây có phải là định mệnh........hay......
....đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ?
-EndChap-
'brừm' một chiếc BMW màu đen đỗ ngay trước cửa trường Bạch Hoàng. Từ trong xe, Tomio, Shizumi và Sasa bước ra. Cả ba cùng bước vào trong trường. Trong trường lác đác vài học sinh.
"Trường vắng vẻ quá ha !" - Shizumi nói
"Còn sớm mak !" - Sasa đáp
"Tui đi tham quan một chút, cứ lên phòng hiệu trưởng trước đi !" -Tomio nói rồi rảo bước nhanh hơn, bỏ lại hai đứa bạn ở phía sau.
Tomio đi loanh quanh khắp sân trường, hết ngắm nhìn hàng phượng ngoài sân, lại ngó ra nhà thể chất phía cuối dãy nhà, rồi lại lang thang khắp các tầng, dãy lớp học. Rồi k kìm đc tò mò, Tomio bước lên tầng thượng - nơi cao nhất và vắng vẻ nhất của trường học.Tmio tiến về phía lan can, nhìn ngắm xuống phía dưới sân trường. Bất giác giơ hai tay ra phía trước, nhắm mắt lại và cảm nhận, dường như có cái gì đó rung động lắm, nhẹ nhàng và du dương như một cơn gió vậy, khiến Tomio cảm thấy như cuộc sống bây giờ mới đang bắt đầu. Cô tự nhủ sẽ cố gắng học tập lại thật tốt mặc dù đây chỉ là một khóa ôn luyện lại kiến thức nhưng với cô lại là một khởi đầu mới cho cuộc sống và cô thực sự muốn sống thật tốt, cô gắng hoàn thành ước mơ đang dang dở - ước mơ trở thành một nhà thiết kế thời trang để có thể nối nghiệp cái cơ đồ mà ba cô đã gây dựng suốt mấy chục năm qua. Bõng nhiên Tomio cảm thấy tay lành lạnh, hình như có vài hạt mưa vương nhẹ trên tay c, tạt cả và mái tóc dài. Tomio khẽ cười, đã từ lâu lắm rồi cô không có đc cái cảm giác bình yên như vậy, nhưng cô đã quên mất cái ô cầm trên tay.
Rồi đột nhiên cô nghe thấy tiếng "rạch....rạch..." chiếc ô tuột khỏi tay Tomio, rơi xuống tầng một và rơi trúng vai một bạn nam đang đi dưới sân trường. Người đó ngẩng lên nhìn như một phản xạ tự nhiên. Tomio cũng nhìn xuống, miệng thì thầm một cách đầy hối hận : "Xin lỗi !" nhưng chỉ trong vòng mấy giây, đôi mắt co đã mở to hết cỡ khi nhận ra người bị ô rơi trúng chính là người mà cô gặp ở quầy sách trong khu trung tâm thương mại hôm trước. Nhật Đông cũng chỉ nhìn lên một chút rồi cúi xuống nhặt chiếc ô, lặng lẽ bỏ đi. Tất thảy chỉ trong vòng hai phút khiến Tomio còn k kịp định thần. Chợt nhận mình đã mất chiếc ô, Tomio vội vàng lao nhanh xuống tầng một nhưng khi cô xuống thì Nhật Đôngđã k còn ử đó nữa. Vừa lúc đó, tiếng trống trường vang lên, Tomio đành bỏ lên phòng hiệu trưởng.
- Tại phòng hiệu trưởng -
"Em chào thầy !"
"Em....là.........?" - thầy Hiệu trưởng hỏi
"Bùi An An !"
"A...tiểu thư An An, xin lỗi, vì thông tin đi kèm học bạ của tiểu thư k có hình nên tôi k bk mặt của tiểu thư ! Mong tiểu thư thứ lỗi !" - Thấy Hiệu trưởng kính cẩn cúi người
"Thầy đừng như vậy, thầy cứ coi em như những h/s khác trong trường đi ạ !!!" - Tomio nhận ra sự lễ phép của thầy HT là do thân thế ( hoàn cảnh gia đình ) của cô. Hơn ai hết cô ghét điều đó, cô k thích ng` khác quý trọng mk chỉ vì gia cảnh huy hoàng của cô. Đối với cô, đó là sự giả tạo.
"Như thế sao đc ạ, cậu Vũ Long đã dặn tôi phải đối xử tốt với tiểu thư !"
"Đối xử tốt k có nghĩa là phải như vậy ! Xin thầy hãy chỉnh đốn lại cách ứng xử !" - Tomio nói, giọng có chút j đó khó chịu nhưng vẫn rất lễ phép và giữ đúng chuẩn mực trng cách ứng xử.
"Tôi....bk rồi !" - thầy Ht ngập ngừng trả lời
"À....hai người bạn của em đâu r` thầy ?"
"Hai vị tiểu thư kia đã đi nhận lớp r` !"
"Vậy tkôi, em cũng đi nhận lớp đây ạ, xin cho hỏi em học lớp nào ?" - Tomio lễ phép hỏi
"Lớp 11A2 !"
"Vậy em đi trước !"
"Uk, để thầy cho ng` dẫn em về lớp !"
"Tkôi, k cần đâu ạ, em tự tìm cx đc !"
"Vậy...........chào em !"
- Tại lớp 12A2 -
'Xoạch' cánh cửa lớp mở ra, cô giáo bước vào và tiến về phía bục giảng, đặt cặp sách xuống ghế rồi nói :
"Chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới !!!" - rồi cô chỉ tay về phía cửa, nói tiếp - "Vào đây đi em !"
Từ ngoài cửa, Tomio bước vào lớp. Cả lớp 12A2 chết sững ( trừ Nhật Đông ). Đứng trên bục giảng bây giờ là một cô gái đẹp mê hồn, mái tóc dài đen mượt được cột cao lên, nhưng lại toát lên lên một chút gì đó hơi lạ....Không để ý đến thái độ của các hộc sinh trong lớp, cô Hà tiếp lời :
"Đây là An An, tên thường gọi là Tomio, học sinh mới của lớp ta, mong các em giúp đỡ bạn !"
Sau vài giây đơ người, lớp học lại trở về như cũ.
"Chà, đẹp quá nhỉ ?!" - một bạn nam nói
Mấy thằng con trai gật đầu tán thưởng, tui con lại nguýt dài, đúng là bản chất ba hoa. Có ai đó khẽ nhếch mép cười trước sự háo sắc của lớp đám con trai lớp 12A2.
"Thôi nào cả lớp, Tomio, bây giờ em nói gì với cả lớp đi." - cô Hà nói
"Chào, tôi là An An, nhưng m.n cứ gọi là Tomio !"
Cả lớp 12A2 lại đc dịp tròn mắt, quả thực rất lạnh, từ ánh mắt tới giọng nói của Tomio không có lấy một chút cảm xúc nào cả. Cô lúc nào cũng như vậy, với những người k quen, k biết, cô luôn giữ thái độ đó.
"Em muốn ngồi chỗ nào ?"
"Tùy cô !" - Tomio lạnh lùng đáp
"Vậy em ngồi kia nhé ?" - cô giáo vừa nói vừa chỉ tay về phía chỗ trống bên cạnh Nhật Đông.
Tomio nhìn xuống lớp, cô nhìn chỗ ngồi của mình rồi lại nhìn người ngồi bên cạnh. Và cô không khỉ ngỡ ngàng khi nhận ra đó là ai. "Trùng hợp chăng ?" ý nghĩ đó lướt qua đầu Tomio. Khong nói thêm lời nào, Tomio bước xuống chỗ ngồi cạnh Nhật Đông. Hai mươi tám đứa ( cả lớp ) hướng mắt về bàn cuối. Hai người này giống như một cặp ( tình nhân ^^ ) vậy, cả hai đều lạnh như băng, trông chẳng khác gì mọt bứ tranh hài hòa.
Đây có phải là định mệnh........hay......
....đơn giản chỉ là một sự trùng hợp ?
-EndChap-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.